Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Từ xa đã nghe thấy giọng nói của Lâm Lục Chi, cô ta khoác tay một vị thiếu niên chắc ngang tuổi Thượng Tử Đằng, mái tóc hanh vàng nhìn vô cùng năng động. Hắn mặc quần aó đơn giản, miệng nở nụ cười nhìn Lâm Lục Chi. Lại thêm một soái ca nữa. Dàn harem của nữ chủ quả thật toàn cực phẩm.
- Ba, mẹ Vũ ca Trà tỷ. Triệt ca đến rồi.
Âu Dương Triệt cúi trào mọi người trên tay cầm hai túi quà lớn.
- Bác trai, bác gái chào hai người. Triệu Vũ chào cậu.
Lục Chi kéo nhẹ tay hắn khẽ nhìn cô.
- Sao anh không chào Trà tỷ một tiếng.
- Cô ta? Không đáng.
Lâm Triệu Vũ nắm chặt tay nhìn sang em gái của mình, cô nở một nụ cười tiêu sái, không đáng sao? Tên cô để cho hắn gọi chắc. Mộc Trà im lặng chỉ nhìn vào mâm cơm.
- Caca, em đói rồi.
Mẹ kế mỉm cười nhân hậu, vẫy tay về phía Âu Dương Triệt
- Hai đứa lại đây ngồi đi. Chúng ta mau ăn cơm thôi.
- Papa ăn cơm, anh trai ăn cơm.
Mộc Trà nhỏ giọng nói rồi cầm đũa bắt đầu ăn. Âu Dương Triệt khẽ nhíu mày, chẳng phải cô luôn quan tâm hắn hay sao? Bây giờ trưng ra thái độ này là sao cơ chứ. Trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống. Trong suốt bữa cơm, Mộc Trà không hề hé miệng nói một lời, Lâm Triệu Vũ chăm chú gắp thức ăn cho cô. Không khí có chút gượng gạo. Âu Dương Triệt quan sát cô từng chút một, có vẻ như không phải giả vờ. Sau khi ăn xong, Mộc Trà khẽ lướt weibo, đã lâu cô không vào. Bảng tin xuất hiện hình ảnh gia đình cô đang ăn cơm. Lâm Lục Chi còn tag cả cô, Âu Dương Triệt và Lâm Triệu Vũ vào.
"Lục_Chi_Lâm...
Gia đình.. "
Cô ta muốn chơi trò gia đình hạnh phúc sao? Mặc kệ cô ta đi, cô cũng không quản cô ta nhiều làm gì cho mệt.
Lạc Tố Tố gọi điện thoại cho cô, Mộc Trà đi khẽ ra vườn hoa sau nhà.
- Alo, chuyện gì vậy?
- [Mày ở cùng Âu Dương Triệt sao? Mày có bị bắt nạt không? Bà mẹ kế đó không làm gì mày chứ?..]
- Tao tự biết lo, mày như bà nội tao vậy. Còn với Âu Dương Triệt càng cách xa càng tốt. Tao không muốn dính líu gì đến hắn nữa. Mà sao dạo này không thấy mày?
- [À... Tao có một số chuyện cần giải quyết ấy mà. Thôi, tao cúp máy đây. Bai bai]
Mộc Trà tắt máy tựa người vào thân cây. Một bóng người dần xuất hiện, bóng dáng cao lớn ấy là Âu Dương Triệt. Hai tay hắn đút vào túi áo mày khẽ nhíu.
- Cô muốn tránh tôi?
- Chẳng phải đây là điều anh muốn sao?
Tâm trạng hắn bỗng rối như tơ vò. Nhìn người con gái trước mặt, không tự chủ được mà nhớ lại cô bé con hay lẽo đẽo theo hắn, quan tâm hắn từng chút một. Mộc Trà chậm rãi đi qua hắn.
- Mẹ tôi không phải hồ ly tinh đi cướp hạnh phúc của người khác. Trong quá khứ tôi cũng chưa từng làm gì tổn hại đến Lâm Lục Chi. Anh quá ngu ngốc.
Âu Dương Triệt rất nhanh bắt được lấy cánh tay mảnh mai của cô kéo sát gần hắn.
- Ý cô là gì?
- Tôi không nói lần thứ hai.
Mộc Trà mạnh mẽ dựt tay mình đang bị nắm chặt, lướt qua người hắn một cách vô tình. Âu Dương Triệt tâm lại dậy sóng 5 năm du học hắn luôn nghĩ ở nhà Lâm Mộc Trà có bắt nạt tiểu Chi hay không? Lâm Mộc Trà có thường mắc lỗi để bị phạt hay không?... Từ khi nào hắn lưu tâm với cô vậy?
Mộc Trà bước vào nhà nhìn quanh.
- Dì, caca tôi đâu.
- Trên thư phòng với bố tiểu Chi.
- Bố tiểu Chi không phải bố tôi sao?
Mẹ kế nắm chặt vạt váy nhung đen, áp chế cơn giận dữ. Mộc Trà không thèm nhìn lập tức đi lên thư phòng.
Cô định gõ cửa thì nghe thấy tiếng cãi vã bên trong. Khẽ mở cửa nhòm vào trong là hình ảnh anh trai và ba Lâm. Sắc mặt Lâm Triệu Vũ phải gọi là quá tệ.
- Có phải do ông sắp đặt để cho Mộc Trà gặp Âu Dương Triệt, ông muốn nó chứng kiến cảnh người nó yêu thương quan tâm người khác. Có phải không?
- Ta thật sự không có. Tiểu Vũ, mẹ con gọi tiểu Triệt đến, bà ấy...
- Đủ rồi, mẹ tôi đầu chứ? Chẳng phải là do ông đưa bà ta về cùng với cái thai kia khiến mẹ tôi tức đến nỗi sinh non ra tiểu Trà, mất máu mà qua đời sao?
- Ta...
- Nếu không phải vì vụ tai nạn năm Mộc Trà 10 tuổi,con bé có gọi ông một tiếng ba không? Không phải vì nó mất đi trí nhớ con bé có coi ông và những người kia là người nhà không?
Lâm Triệu Vũ gằn từng chữ, Mộc Trà thất thần, nước mắt khẽ tuôn. Đúng rồi chẳng trách có một vài chuyện cô không thể nhớ nổi. Cô tưởng tại cô mà mẹ mất, không ngờ là do ba Lâm và mẹ kế khiến mẹ cô bị sốc mà đẻ non. Tại sao lại lừa cô, ngay cả caca cũng lừa cô?Tại sao ai cũng muốn lừa cô?
Lâm Triệu Vũ kéo cửa đi ra thì gặp Mộc Trà đang đứng thất thần, nước mắt đua nhau mà lăn dài.
- Tại sao... Tại sao ngay cả anh cũng lừa em... Tại sao??
Tiếng khóc của Mộc Trà làm Triệu Vũ bàng hoàng. Cô chạy xuống nhà thì đụng trúng Lâm Lục Chi. Mẹ kế cau mày
- Có mắt không vậy? Mau xin lỗi Tiểu Chi
Chát
Mộc Trà không giữ nổi bình tĩnh mà tát mẹ kế một cái. Lâm Lục Chi lập tức đẩy cô ra xa, ánh mắt căm hận nhìn cô.
- Chị nổi cơn gì vậy?
Chát
Mộc Trà thuận tay tát một bên má của Lâm Lục Chi.
- Các người là một lũ khốn. Mẹ tôi mất là do các người hại. Bà còn dám bảo mẹ tôi là hồ ly tinh sao? Bà dám nói tôi hại chết mẹ tôi sao? Bà thật đê tiện. Các người không ai tốt hết. Đều muốn lừa dối tôi.
Cô đưa tay lên muốn tát bà ta một cái nữa thì bị Âu Dương Triệt chặn lại, hắn nhìn cô khóc mà tâm can như đảo lộn hết lên nhưng nhìn sang Lâm Lục Chi hắn lại áp chế cảm xúc kia xuống dưới
- Cô nháo đủ chưa??
Mộc Trà quay sanh nhìn Âu Dương Triệt. Ánh mắt căm phẫn khiến hắn thập phần khó chịu.
- Anh mau bỏ tay tôi ra. Cả anh cũng nói mẹ tôi là hồ ly tinh. Anh chưa hiểu chuyện gì cũng dễ dàng tin lời nói từ một phía. Anh... Mau Bỏ Tay Tôi Ra.
Lâm Triệu Vũ xông đến kéo tay Mộc Trà ra.
- Cậu muốn làm gì em gái tôi?
- Cô ta đánh em gái với mẹ anh đấy.
- Mẹ tôi chết rồi, tôi chỉ có mình Tiểu Trà là em gái thôi.
Mộc Trà hai mắt đã sưng đỏ, cô rút điện thoại gọi cho Vô Tâm
- Chị Vô Tâm, mau đến Lâm gia đón em. Hức... Em không chịu được.
Triệu Vô Tâm nghe tiếng cho khóc biết chắc có gì đó chẳng lành, không thèm trả lời mà trực tiếp cầm áo đi ra ngoài. Mộc Trà tiến ra cửa chính.
- Từ nay bảo với ba Lâm đừng gửi tiền cho tôi. Tự tôi biết kiếm sống.
Vô Tâm chưa đầy 10' đã đến Lâm gia. Cô đỡ Mộc Trà vào xe taxi, Lâm Triệu Vũ lo lắng ngăn cản
- Cô là ai?
- Tốt hơn mấy người.
Triệu Vô Tâm lên xe cùng với Mộc Trà không nhìn bọn họ. Âu Dương Triệt đắm chìm trong lời nói của Lâm Mộc Trà, và Lâm Triệu Vũ, vốn dĩ mẹ Mộc Trà không phải hồ ly tinh, Mộc Trà không phải người khiến bà chết.
Cmt and vote
- Ba, mẹ Vũ ca Trà tỷ. Triệt ca đến rồi.
Âu Dương Triệt cúi trào mọi người trên tay cầm hai túi quà lớn.
- Bác trai, bác gái chào hai người. Triệu Vũ chào cậu.
Lục Chi kéo nhẹ tay hắn khẽ nhìn cô.
- Sao anh không chào Trà tỷ một tiếng.
- Cô ta? Không đáng.
Lâm Triệu Vũ nắm chặt tay nhìn sang em gái của mình, cô nở một nụ cười tiêu sái, không đáng sao? Tên cô để cho hắn gọi chắc. Mộc Trà im lặng chỉ nhìn vào mâm cơm.
- Caca, em đói rồi.
Mẹ kế mỉm cười nhân hậu, vẫy tay về phía Âu Dương Triệt
- Hai đứa lại đây ngồi đi. Chúng ta mau ăn cơm thôi.
- Papa ăn cơm, anh trai ăn cơm.
Mộc Trà nhỏ giọng nói rồi cầm đũa bắt đầu ăn. Âu Dương Triệt khẽ nhíu mày, chẳng phải cô luôn quan tâm hắn hay sao? Bây giờ trưng ra thái độ này là sao cơ chứ. Trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống. Trong suốt bữa cơm, Mộc Trà không hề hé miệng nói một lời, Lâm Triệu Vũ chăm chú gắp thức ăn cho cô. Không khí có chút gượng gạo. Âu Dương Triệt quan sát cô từng chút một, có vẻ như không phải giả vờ. Sau khi ăn xong, Mộc Trà khẽ lướt weibo, đã lâu cô không vào. Bảng tin xuất hiện hình ảnh gia đình cô đang ăn cơm. Lâm Lục Chi còn tag cả cô, Âu Dương Triệt và Lâm Triệu Vũ vào.
"Lục_Chi_Lâm...
Gia đình.. "
Cô ta muốn chơi trò gia đình hạnh phúc sao? Mặc kệ cô ta đi, cô cũng không quản cô ta nhiều làm gì cho mệt.
Lạc Tố Tố gọi điện thoại cho cô, Mộc Trà đi khẽ ra vườn hoa sau nhà.
- Alo, chuyện gì vậy?
- [Mày ở cùng Âu Dương Triệt sao? Mày có bị bắt nạt không? Bà mẹ kế đó không làm gì mày chứ?..]
- Tao tự biết lo, mày như bà nội tao vậy. Còn với Âu Dương Triệt càng cách xa càng tốt. Tao không muốn dính líu gì đến hắn nữa. Mà sao dạo này không thấy mày?
- [À... Tao có một số chuyện cần giải quyết ấy mà. Thôi, tao cúp máy đây. Bai bai]
Mộc Trà tắt máy tựa người vào thân cây. Một bóng người dần xuất hiện, bóng dáng cao lớn ấy là Âu Dương Triệt. Hai tay hắn đút vào túi áo mày khẽ nhíu.
- Cô muốn tránh tôi?
- Chẳng phải đây là điều anh muốn sao?
Tâm trạng hắn bỗng rối như tơ vò. Nhìn người con gái trước mặt, không tự chủ được mà nhớ lại cô bé con hay lẽo đẽo theo hắn, quan tâm hắn từng chút một. Mộc Trà chậm rãi đi qua hắn.
- Mẹ tôi không phải hồ ly tinh đi cướp hạnh phúc của người khác. Trong quá khứ tôi cũng chưa từng làm gì tổn hại đến Lâm Lục Chi. Anh quá ngu ngốc.
Âu Dương Triệt rất nhanh bắt được lấy cánh tay mảnh mai của cô kéo sát gần hắn.
- Ý cô là gì?
- Tôi không nói lần thứ hai.
Mộc Trà mạnh mẽ dựt tay mình đang bị nắm chặt, lướt qua người hắn một cách vô tình. Âu Dương Triệt tâm lại dậy sóng 5 năm du học hắn luôn nghĩ ở nhà Lâm Mộc Trà có bắt nạt tiểu Chi hay không? Lâm Mộc Trà có thường mắc lỗi để bị phạt hay không?... Từ khi nào hắn lưu tâm với cô vậy?
Mộc Trà bước vào nhà nhìn quanh.
- Dì, caca tôi đâu.
- Trên thư phòng với bố tiểu Chi.
- Bố tiểu Chi không phải bố tôi sao?
Mẹ kế nắm chặt vạt váy nhung đen, áp chế cơn giận dữ. Mộc Trà không thèm nhìn lập tức đi lên thư phòng.
Cô định gõ cửa thì nghe thấy tiếng cãi vã bên trong. Khẽ mở cửa nhòm vào trong là hình ảnh anh trai và ba Lâm. Sắc mặt Lâm Triệu Vũ phải gọi là quá tệ.
- Có phải do ông sắp đặt để cho Mộc Trà gặp Âu Dương Triệt, ông muốn nó chứng kiến cảnh người nó yêu thương quan tâm người khác. Có phải không?
- Ta thật sự không có. Tiểu Vũ, mẹ con gọi tiểu Triệt đến, bà ấy...
- Đủ rồi, mẹ tôi đầu chứ? Chẳng phải là do ông đưa bà ta về cùng với cái thai kia khiến mẹ tôi tức đến nỗi sinh non ra tiểu Trà, mất máu mà qua đời sao?
- Ta...
- Nếu không phải vì vụ tai nạn năm Mộc Trà 10 tuổi,con bé có gọi ông một tiếng ba không? Không phải vì nó mất đi trí nhớ con bé có coi ông và những người kia là người nhà không?
Lâm Triệu Vũ gằn từng chữ, Mộc Trà thất thần, nước mắt khẽ tuôn. Đúng rồi chẳng trách có một vài chuyện cô không thể nhớ nổi. Cô tưởng tại cô mà mẹ mất, không ngờ là do ba Lâm và mẹ kế khiến mẹ cô bị sốc mà đẻ non. Tại sao lại lừa cô, ngay cả caca cũng lừa cô?Tại sao ai cũng muốn lừa cô?
Lâm Triệu Vũ kéo cửa đi ra thì gặp Mộc Trà đang đứng thất thần, nước mắt đua nhau mà lăn dài.
- Tại sao... Tại sao ngay cả anh cũng lừa em... Tại sao??
Tiếng khóc của Mộc Trà làm Triệu Vũ bàng hoàng. Cô chạy xuống nhà thì đụng trúng Lâm Lục Chi. Mẹ kế cau mày
- Có mắt không vậy? Mau xin lỗi Tiểu Chi
Chát
Mộc Trà không giữ nổi bình tĩnh mà tát mẹ kế một cái. Lâm Lục Chi lập tức đẩy cô ra xa, ánh mắt căm hận nhìn cô.
- Chị nổi cơn gì vậy?
Chát
Mộc Trà thuận tay tát một bên má của Lâm Lục Chi.
- Các người là một lũ khốn. Mẹ tôi mất là do các người hại. Bà còn dám bảo mẹ tôi là hồ ly tinh sao? Bà dám nói tôi hại chết mẹ tôi sao? Bà thật đê tiện. Các người không ai tốt hết. Đều muốn lừa dối tôi.
Cô đưa tay lên muốn tát bà ta một cái nữa thì bị Âu Dương Triệt chặn lại, hắn nhìn cô khóc mà tâm can như đảo lộn hết lên nhưng nhìn sang Lâm Lục Chi hắn lại áp chế cảm xúc kia xuống dưới
- Cô nháo đủ chưa??
Mộc Trà quay sanh nhìn Âu Dương Triệt. Ánh mắt căm phẫn khiến hắn thập phần khó chịu.
- Anh mau bỏ tay tôi ra. Cả anh cũng nói mẹ tôi là hồ ly tinh. Anh chưa hiểu chuyện gì cũng dễ dàng tin lời nói từ một phía. Anh... Mau Bỏ Tay Tôi Ra.
Lâm Triệu Vũ xông đến kéo tay Mộc Trà ra.
- Cậu muốn làm gì em gái tôi?
- Cô ta đánh em gái với mẹ anh đấy.
- Mẹ tôi chết rồi, tôi chỉ có mình Tiểu Trà là em gái thôi.
Mộc Trà hai mắt đã sưng đỏ, cô rút điện thoại gọi cho Vô Tâm
- Chị Vô Tâm, mau đến Lâm gia đón em. Hức... Em không chịu được.
Triệu Vô Tâm nghe tiếng cho khóc biết chắc có gì đó chẳng lành, không thèm trả lời mà trực tiếp cầm áo đi ra ngoài. Mộc Trà tiến ra cửa chính.
- Từ nay bảo với ba Lâm đừng gửi tiền cho tôi. Tự tôi biết kiếm sống.
Vô Tâm chưa đầy 10' đã đến Lâm gia. Cô đỡ Mộc Trà vào xe taxi, Lâm Triệu Vũ lo lắng ngăn cản
- Cô là ai?
- Tốt hơn mấy người.
Triệu Vô Tâm lên xe cùng với Mộc Trà không nhìn bọn họ. Âu Dương Triệt đắm chìm trong lời nói của Lâm Mộc Trà, và Lâm Triệu Vũ, vốn dĩ mẹ Mộc Trà không phải hồ ly tinh, Mộc Trà không phải người khiến bà chết.
Cmt and vote