-
Chương 66: Lần đầu tiên gặp ba chồng
Tuy rằng những lời nói châm chọc của Kiều Mộc khiến ba Lâm có ấn tượng xấu về Ôn Nhã, người ông chưa từng gặp mặt bao giờ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường khiến ông vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo, bất mãn thì bất mãn, ông sẽ không thẳng tay phá hủy mối nhân duyên này.
Giọng điệu không tốt, bảo Lâm Tuyết Hà dẫn người trở về, cũng là vì tai nghe không bằng mắt thấy.
Đợi đến khi trực giác kết hợp với thực tế, lúc đó phản đối cũng chưa muộn.
Người nhà họ Lâm có quyền thế lớn, ba Lâm muốn tìm thông tin về Ôn Nhã thì không cần tốn nhiều công sức, tối đó, ông dặn dò vợ đừng để lộ chuyện này ra ngoài rồi lập tức thu dọn hành lý, lên chuyến bay bay đến thành phố H.
Núi không qua đây thì ta qua đấy.
Chỉ có thể nói là, dù Kiều Mộc đã tính toán tỉ mỉ nhưng cô ta đã quên mất rằng, đây là thực tế chứ không phải là một bộ phim truyền hình, những người trên đỉnh kim tự tháp đều là những người tài giỏi, nhìn họ có vẻ lạnh lùng nhưng hành động rất cẩn thận, nào có thể chỉ vì dăm ba câu của người khác mà đã không thể phân biệt phải trái, chia cắt uyên ương ngay cơ chứ.
Khi ba Lâm đến thành phố H thì đã là mười một giờ, sau khi ông rửa mặt thì ở lại khách sạn, sáng sớm ngày hôm sau, ông thay một bộ quần áo thể dục buổi sáng rộng rãi thoải mái, bắt xe đến công viên nhỏ ở khu nhà mà họ Ôn ở để đi bộ.
Ông khởi động tay chân, vừa hòa mình vào cảnh vật vừa tìm kiếm bóng dáng ba mẹ Ôn.
Trong tài liệu có nói, ba mẹ Ôn có thói quen đi bộ vào sáng và tối.
Tuy vợ ông có ấn tượng tốt với ba mẹ Ôn nhưng ông vẫn muốn tự đánh giá thử xem sao, tiêu chuẩn mỗi người đều không giống nhau, hiển nhiên góc độ quan sát cũng khác hẳn người vợ vốn bao dung và cởi mở của ông.
Ông thản nhiên bước đi, vừa lơ đễnh đi đến một góc gần đó, ánh mắt đã bị hấp dẫn bởi nơi cực kỳ náo nhiệt này.
Mới sáng sớm tinh mơ mà nơi này đã ồn ào, còn có người cầm một quyển sổ nhỏ vừa ghi chép vừa lẩm bẩm, ba Lâm cảm thấy mới mẻ, càng đi sâu vào bên trong hơn.
“Tại sao chỉ lùn có một mét sáu mươi vậy trời, ôi dào, còn không học trường chính quy… sao cái loại này lại không biết xấu hổ mà còn xuất hiện ở đây vậy, chậc chậc.”
Giọng điệu chanh chua khiến ba Lâm liếc mắt nhìn sang, là một người phụ nữ đang ghi chép vào quyển sổ.
“Ai da cái ảnh chụp này, đôi mắt photoshop kiểu gì mà trông giống như bóng đèn ấy, cái mũi cũng giả giả nữa chứ.”
“Nữ tiến sĩ, lương ba trăm nghìn một năm á? Con gái nhà này học cao thế để làm gì vậy trời, nhà mình có rất nhiều tiền rồi.”
Ba Lâm nhíu mày, cảm thấy phẩm chất của người bình phẩm con gái nhà người khác từ đầu đến chân này thật thấp.
“A.” Bấy giờ, có người nhẹ nhàng kéo người phụ nữ kia, hướng về phía người nọ mà nhỏ giọng nói: “Mẹ Ôn Nhã tới, là đối thủ của bà đấy.”
Người phụ nữ kia cất sổ đi ngay, nhướng đôi lông mày mỏng manh, những vết nhăn hằn trên trán: “Bà ta có gì liên quan đến tôi, cái đồ nghèo kiết xác.”
Mẹ Ôn Nhã… Ba Lâm nhìn qua, tầm mắt dừng lại ở một cặp vợ chồng ở con đường phía trước.
Khuôn mặt không khác ảnh chụp cho lắm, trông người phụ nữ lớn tuổi hơn ảnh chụp một chút, dấu vết tuổi già hơi rõ ràng, cằm rất gầy, phong thái không quá hiền hòa, đi bên cạnh bà là người đàn ông với mái tóc húi cua, mặc một chiếc áo khoác, thân hình gầy ốm, tính khí có vẻ hiền hậu, yếu đuối.
Ấn tượng đầu tiên rất chung chung, thậm chí, còn có chút không thích vì đã có định kiến từ trước.
Trên người đứa con sẽ có chút bóng dáng ba mẹ, dù ít dù nhiều thì vẫn sẽ có, ba Lâm thầm thở dài, vẫn cố bình tĩnh trước, đừng có những kỳ vọng xa vời với người yêu của con trai.
“Nói mới nhớ, Chu Kỳ nhà bà vẫn chưa tìm được cô gái nào thích hợp à? Đừng kén chọn quá nhé, bình thường thôi là được.”
Mẹ Chu mất bình tĩnh, liếc bà một cái: “Không kén chọn? Chỉ có đồ rác rưởi mới không kén chọn, con trai nhà tôi không giống con gái nhà bà ta.”
“Tôi nói thật, bà đừng nóng giận, con gái bà ấy gặp vận may chắc luôn, cậu thanh niên mà bà gặp tối hôm trước rất đẹp trai đó!”
“Tôi nhổ vào, chàng trai kia đẹp trai thật nhưng phẩm chất không tốt đâu.”
Dù cho lời này nói ra nghe như không đầu không đuôi, nhưng ba Lâm vẫn nhận ra được tên nhóc “phẩm chất không tốt” trong miệng người phụ nữ này chính là con trai nhà mình.
Ông lạnh lùng liếc nhìn hai người phụ nữ đang buôn chuyện bên cạnh, đúng là nói bậy nói bạ.
Con của ông không phải số một thế giới thì cũng là số hai thế giới, kể từ khi rời khỏi bụng mẹ, nó chưa từng ngã xuống vị trí số ba thế giới!
“Ban ngày ban mặt, sao lại có người bao đồng, đứng từ xa chỉ điểm lung tung vậy chứ.”
Khi họ đang nói qua lại, mẹ Ôn từ xa nhìn thấy hai người phụ nữ này đang nhìn mình, quẹo tới, khiến cho ba Lâm đang làm bộ làm tịch đứng giãn gân cốt cách đó ba mét bị bao vây giữa ba người phụ nữ.
Hai nhà Ôn – Chu đấu võ mồm, chửi mắng nhau đã trở thành chuyện hàng ngày ở khu nhà này, không một ai thèm lên tiếng can ngăn, để mặc cho hai người phụ nữ phun nước miếng bay tứ tung, cãi nhau om sòm.
Khi ba Lâm cau mày muốn rút lui, ông lại bắt gặp nụ cười hiền từ của ba Ôn, người này tỏ vẻ áy náy, bất đắc dĩ xua xua tay, làm khẩu hình “xin lỗi”.
Không có gì đáng để xem.
Ba Lâm rời khỏi cuộc chiến, xoay người rời đi.
Thật lòng ông không thể tin, sao đứa trẻ được những người ba người mẹ như vậy dạy dỗ lại có thể khiến một người tiếp nhận nền giáo dục tinh anh trong ba mươi năm như Lâm Tuyết Hà mê muội đến vậy được.
“A!”
Ba Lâm đang rất xuất thần, đúng lúc va phải một cô gái chạy ra từ góc quẹo, người kia ngã xuống đất nhưng vẫn giữ chặt hộp cơm trong tay, ôm chặt trong ngực.
Ôn Nhã thấy may vì hôm nay cô mặc quần, nếu mặc váy thì sẽ rất xấu hổ.
Cô nhanh chóng bò dậy, vỗ vỗ quần mình, nhìn về phía người mình vừa đụng phải: “Xin lỗi, xin lỗi ạ, cháu không nhìn rõ được, cháu không va vào chỗ nào của chú chứ ạ?”
Ba Lâm đứng thẳng trước mặt cô, vẻ mặt bối rối, vốn định rời đi để kết thúc chuyến đi đến thành phố H này, không ngờ lại va trúng người trong cuộc.
“… Không sao.”
Ôn Nhã thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, chú tiếp tục đi bộ đi, cháu đi trước ạ.”
Cô ôm hộp cơm cất bước chạy đi, chạy được tầm mười mét, ba Lâm thấy cô dừng lại, lùi từng bước một, cuối cùng, cứng đờ người ra mà đứng yên trước mặt mình.
Mới nhìn lần đầu còn thấy xa lạ, càng nhìn càng thấy quen, như từng biết nhau vậy… Ôn Nhã đã suy nghĩ cẩn thận, vừa đấm đầu mình trong lòng, vừa nở nụ cười tươi nhất có thể để mình trông có vẻ khéo léo.
“Chú Lâm, chú đang cải trang vi hành ạ?”
Ba Lâm: “…” Cảm giác khi bị người ta thẳng tay vạch trần rất kinh khủng, thật đấy.
Sau khi ở chung cùng nhau, dù sao thì Ôn Nhã cũng thường xuyên ra vào phòng của Lâm Tuyết Hà mà, cô đã nhìn thấy bức chân dung gia đình trên kệ không chỉ một lần, cho dù phải mất một chút thời gian để thích ứng khi nhìn từ ảnh sang người thật, nhưng cũng không đến mức không thể thích ứng kịp.
Hiếm khi một ông chủ quyết đoán sát phạt trên thương trường có dáng vẻ xấu hổ, gần đây Ôn Nhã đã giỏi nhìn mặt đoán ý hơn, lập tức “quan tâm” hỏi han người ta: “Chú đã ăn sáng chưa ạ, nếu chưa thì cháu đưa chú đi ăn bữa sáng đặc trưng của thành phố H, chú có muốn nếm thử không ạ?”
Ba Lâm trầm mặc gật đầu.
Cô gái này, quả nhiên là cũng có chút thủ đoạn.
Ôn Nhã mỉm cười: “Vâng, chú chờ cháu một lát, cháu gọi điện thoại trước ạ.”
Cô gọi điện thoại cho mẹ Ôn: “Mẹ, sáng nay anh Lâm làm sủi cảo hấp bảo con mang lên, mẹ đang ở dưới công viên với ba ạ? Ở đó hả, vậy để con đặt nó ở trên băng ghế dài ngoài cổng nhé, mẹ đi ra đó lấy đi nhé, bây giờ con có việc phải đi ra ngoài… con có việc, có phải mẹ lại cãi nhau với dì Chu không, hai người tra tấn nhau lâu như vậy rồi mà, có thể buông tha nhau không? Được rồi được rồi, mẹ đến lấy đi, con cúp máy đây.”
Ôn Nhã tắt máy, cười xin lỗi ba Lâm: “Ngại quá ạ.”
Ba Lâm nhìn hộp đồ trong tay cô, bỗng lên tiếng: “Chú ăn cái này cũng được.”
Ôn Nhã: “…” Xong rồi, vừa rồi quá căng thẳng nên cô hoàn toàn không nghĩ tới việc này!
Ba Lâm lại hỏi: “Tại sao cháu không cho chú ăn sủi cảo Lâm Tuyết Hà làm?”
Ôn Nhã: “…” Cô cũng không biết nữa.
Ba Lâm: “Xin hãy trả lời câu hỏi của chú, cần phải cho chú một lý do.”
Ôn Nhã: “…” Thật là nóng tính, quả nhiên là ba con!
Theo bản năng, cô cũng khoanh tay cúi đầu, lễ phép nói: “Xin lỗi chú, vừa rồi cháu không tỉnh táo, xin chú hãy cho cháu cơ hội sửa sai.”
“Không tỉnh táo chính là lý do khiến cháu không cho chú ăn sủi cảo Lâm Tuyết Hà làm?”
“… Không phải ạ.”
“Cháu không tỉnh táo nên cho rằng chú cũng không tỉnh táo?”
“… Rất rất xin lỗi chú ạ.”
“Còn đứng ngốc ra đó làm gì.”
“… À, mời chú ạ.” Ôn Nhã sợ hãi dâng hộp đồ ăn lên ngay.
Ba Lâm: “… Chú đang bảo cháu bỏ cái hộp này xuống, chẳng phải cháu nói muốn đưa chú đi ăn món đặc biệt của nơi này sao?”
Ôn Nhã 〒▽〒
Cuộc sống không chỉ là những đau khổ do anh Lâm mang lại, mà còn có ba anh nữa.
Không thể chọc vào, không thể chọc vào.
Nhà bếp.
Lâm Tuyết Hà cắm một chiếc nĩa nhỏ vào món trứng cuộn, quay người đổ sữa đậu nành nóng hổi ra, sau khi làm xong hết mọi việc thì anh đi ra ngoài, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách.
Cô đã đi hơn hai mươi phút rồi, tại sao còn chưa quay về nữa?
Đúng lúc điện thoại di động trên bàn vang lên, Lâm Tuyết Hà cầm lấy, microphone truyền ra một giọng nói vui sướng.
“Buổi sáng tốt lành, hôm nay là một ngày vui vẻ ~”
Mặt Lâm Tuyết Hà không cảm xúc: “Nghe vậy thì biết ngay không phải là tin tốt lành gì.”
Mẹ Lâm cười duyên liên tục: “Thật không hổ danh là con trai mẹ, một phát đã đoán trúng, mẹ nói cho con một tin, mẹ suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định nói cho con biết, ba con…”
“Tới tìm Ôn Nhã.”
Mẹ Lâm: “… Ghét ghê, có thể để cho mẹ nói xong hay không!”
Lâm Tuyết Hà giơ tay xoa xoa trán: “Con đoán ra được a muốn tới nhưng không ngờ ba đến nhanh vậy.”
“Ba con là người thuộc phái hành động mà, được rồi được rồi, mẹ gọi điện thoại cho con là đang cho con cơ hội phá vòng vây đấy, vất vả lắm con mới tìm được cô gái mà mình thích như vậy, cũng không thể để ba con quấy rầy rồi làm cho thất bại được.”
“Không đâu.”
Mẹ Lâm nở nụ cười: “Con đang tin tưởng bản thân hay là khinh thường ba mình vậy?”
Lâm Tuyết Hà mở loa ngoài, ngồi xuống ghế, đặt một tay lên lưng ghế, đôi mắt nhắm trong chốc lát, rồi mới chậm rãi mở ra, lộ ra ý cười ẩn sâu trong đáy mắt.
“Cô ấy là Ôn Nhã.”
Khiến người ta yêu thích hơn bất cứ ai.
Vừa ngốc nghếch, mà cũng vừa thông minh.
Giọng điệu không tốt, bảo Lâm Tuyết Hà dẫn người trở về, cũng là vì tai nghe không bằng mắt thấy.
Đợi đến khi trực giác kết hợp với thực tế, lúc đó phản đối cũng chưa muộn.
Người nhà họ Lâm có quyền thế lớn, ba Lâm muốn tìm thông tin về Ôn Nhã thì không cần tốn nhiều công sức, tối đó, ông dặn dò vợ đừng để lộ chuyện này ra ngoài rồi lập tức thu dọn hành lý, lên chuyến bay bay đến thành phố H.
Núi không qua đây thì ta qua đấy.
Chỉ có thể nói là, dù Kiều Mộc đã tính toán tỉ mỉ nhưng cô ta đã quên mất rằng, đây là thực tế chứ không phải là một bộ phim truyền hình, những người trên đỉnh kim tự tháp đều là những người tài giỏi, nhìn họ có vẻ lạnh lùng nhưng hành động rất cẩn thận, nào có thể chỉ vì dăm ba câu của người khác mà đã không thể phân biệt phải trái, chia cắt uyên ương ngay cơ chứ.
Khi ba Lâm đến thành phố H thì đã là mười một giờ, sau khi ông rửa mặt thì ở lại khách sạn, sáng sớm ngày hôm sau, ông thay một bộ quần áo thể dục buổi sáng rộng rãi thoải mái, bắt xe đến công viên nhỏ ở khu nhà mà họ Ôn ở để đi bộ.
Ông khởi động tay chân, vừa hòa mình vào cảnh vật vừa tìm kiếm bóng dáng ba mẹ Ôn.
Trong tài liệu có nói, ba mẹ Ôn có thói quen đi bộ vào sáng và tối.
Tuy vợ ông có ấn tượng tốt với ba mẹ Ôn nhưng ông vẫn muốn tự đánh giá thử xem sao, tiêu chuẩn mỗi người đều không giống nhau, hiển nhiên góc độ quan sát cũng khác hẳn người vợ vốn bao dung và cởi mở của ông.
Ông thản nhiên bước đi, vừa lơ đễnh đi đến một góc gần đó, ánh mắt đã bị hấp dẫn bởi nơi cực kỳ náo nhiệt này.
Mới sáng sớm tinh mơ mà nơi này đã ồn ào, còn có người cầm một quyển sổ nhỏ vừa ghi chép vừa lẩm bẩm, ba Lâm cảm thấy mới mẻ, càng đi sâu vào bên trong hơn.
“Tại sao chỉ lùn có một mét sáu mươi vậy trời, ôi dào, còn không học trường chính quy… sao cái loại này lại không biết xấu hổ mà còn xuất hiện ở đây vậy, chậc chậc.”
Giọng điệu chanh chua khiến ba Lâm liếc mắt nhìn sang, là một người phụ nữ đang ghi chép vào quyển sổ.
“Ai da cái ảnh chụp này, đôi mắt photoshop kiểu gì mà trông giống như bóng đèn ấy, cái mũi cũng giả giả nữa chứ.”
“Nữ tiến sĩ, lương ba trăm nghìn một năm á? Con gái nhà này học cao thế để làm gì vậy trời, nhà mình có rất nhiều tiền rồi.”
Ba Lâm nhíu mày, cảm thấy phẩm chất của người bình phẩm con gái nhà người khác từ đầu đến chân này thật thấp.
“A.” Bấy giờ, có người nhẹ nhàng kéo người phụ nữ kia, hướng về phía người nọ mà nhỏ giọng nói: “Mẹ Ôn Nhã tới, là đối thủ của bà đấy.”
Người phụ nữ kia cất sổ đi ngay, nhướng đôi lông mày mỏng manh, những vết nhăn hằn trên trán: “Bà ta có gì liên quan đến tôi, cái đồ nghèo kiết xác.”
Mẹ Ôn Nhã… Ba Lâm nhìn qua, tầm mắt dừng lại ở một cặp vợ chồng ở con đường phía trước.
Khuôn mặt không khác ảnh chụp cho lắm, trông người phụ nữ lớn tuổi hơn ảnh chụp một chút, dấu vết tuổi già hơi rõ ràng, cằm rất gầy, phong thái không quá hiền hòa, đi bên cạnh bà là người đàn ông với mái tóc húi cua, mặc một chiếc áo khoác, thân hình gầy ốm, tính khí có vẻ hiền hậu, yếu đuối.
Ấn tượng đầu tiên rất chung chung, thậm chí, còn có chút không thích vì đã có định kiến từ trước.
Trên người đứa con sẽ có chút bóng dáng ba mẹ, dù ít dù nhiều thì vẫn sẽ có, ba Lâm thầm thở dài, vẫn cố bình tĩnh trước, đừng có những kỳ vọng xa vời với người yêu của con trai.
“Nói mới nhớ, Chu Kỳ nhà bà vẫn chưa tìm được cô gái nào thích hợp à? Đừng kén chọn quá nhé, bình thường thôi là được.”
Mẹ Chu mất bình tĩnh, liếc bà một cái: “Không kén chọn? Chỉ có đồ rác rưởi mới không kén chọn, con trai nhà tôi không giống con gái nhà bà ta.”
“Tôi nói thật, bà đừng nóng giận, con gái bà ấy gặp vận may chắc luôn, cậu thanh niên mà bà gặp tối hôm trước rất đẹp trai đó!”
“Tôi nhổ vào, chàng trai kia đẹp trai thật nhưng phẩm chất không tốt đâu.”
Dù cho lời này nói ra nghe như không đầu không đuôi, nhưng ba Lâm vẫn nhận ra được tên nhóc “phẩm chất không tốt” trong miệng người phụ nữ này chính là con trai nhà mình.
Ông lạnh lùng liếc nhìn hai người phụ nữ đang buôn chuyện bên cạnh, đúng là nói bậy nói bạ.
Con của ông không phải số một thế giới thì cũng là số hai thế giới, kể từ khi rời khỏi bụng mẹ, nó chưa từng ngã xuống vị trí số ba thế giới!
“Ban ngày ban mặt, sao lại có người bao đồng, đứng từ xa chỉ điểm lung tung vậy chứ.”
Khi họ đang nói qua lại, mẹ Ôn từ xa nhìn thấy hai người phụ nữ này đang nhìn mình, quẹo tới, khiến cho ba Lâm đang làm bộ làm tịch đứng giãn gân cốt cách đó ba mét bị bao vây giữa ba người phụ nữ.
Hai nhà Ôn – Chu đấu võ mồm, chửi mắng nhau đã trở thành chuyện hàng ngày ở khu nhà này, không một ai thèm lên tiếng can ngăn, để mặc cho hai người phụ nữ phun nước miếng bay tứ tung, cãi nhau om sòm.
Khi ba Lâm cau mày muốn rút lui, ông lại bắt gặp nụ cười hiền từ của ba Ôn, người này tỏ vẻ áy náy, bất đắc dĩ xua xua tay, làm khẩu hình “xin lỗi”.
Không có gì đáng để xem.
Ba Lâm rời khỏi cuộc chiến, xoay người rời đi.
Thật lòng ông không thể tin, sao đứa trẻ được những người ba người mẹ như vậy dạy dỗ lại có thể khiến một người tiếp nhận nền giáo dục tinh anh trong ba mươi năm như Lâm Tuyết Hà mê muội đến vậy được.
“A!”
Ba Lâm đang rất xuất thần, đúng lúc va phải một cô gái chạy ra từ góc quẹo, người kia ngã xuống đất nhưng vẫn giữ chặt hộp cơm trong tay, ôm chặt trong ngực.
Ôn Nhã thấy may vì hôm nay cô mặc quần, nếu mặc váy thì sẽ rất xấu hổ.
Cô nhanh chóng bò dậy, vỗ vỗ quần mình, nhìn về phía người mình vừa đụng phải: “Xin lỗi, xin lỗi ạ, cháu không nhìn rõ được, cháu không va vào chỗ nào của chú chứ ạ?”
Ba Lâm đứng thẳng trước mặt cô, vẻ mặt bối rối, vốn định rời đi để kết thúc chuyến đi đến thành phố H này, không ngờ lại va trúng người trong cuộc.
“… Không sao.”
Ôn Nhã thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, chú tiếp tục đi bộ đi, cháu đi trước ạ.”
Cô ôm hộp cơm cất bước chạy đi, chạy được tầm mười mét, ba Lâm thấy cô dừng lại, lùi từng bước một, cuối cùng, cứng đờ người ra mà đứng yên trước mặt mình.
Mới nhìn lần đầu còn thấy xa lạ, càng nhìn càng thấy quen, như từng biết nhau vậy… Ôn Nhã đã suy nghĩ cẩn thận, vừa đấm đầu mình trong lòng, vừa nở nụ cười tươi nhất có thể để mình trông có vẻ khéo léo.
“Chú Lâm, chú đang cải trang vi hành ạ?”
Ba Lâm: “…” Cảm giác khi bị người ta thẳng tay vạch trần rất kinh khủng, thật đấy.
Sau khi ở chung cùng nhau, dù sao thì Ôn Nhã cũng thường xuyên ra vào phòng của Lâm Tuyết Hà mà, cô đã nhìn thấy bức chân dung gia đình trên kệ không chỉ một lần, cho dù phải mất một chút thời gian để thích ứng khi nhìn từ ảnh sang người thật, nhưng cũng không đến mức không thể thích ứng kịp.
Hiếm khi một ông chủ quyết đoán sát phạt trên thương trường có dáng vẻ xấu hổ, gần đây Ôn Nhã đã giỏi nhìn mặt đoán ý hơn, lập tức “quan tâm” hỏi han người ta: “Chú đã ăn sáng chưa ạ, nếu chưa thì cháu đưa chú đi ăn bữa sáng đặc trưng của thành phố H, chú có muốn nếm thử không ạ?”
Ba Lâm trầm mặc gật đầu.
Cô gái này, quả nhiên là cũng có chút thủ đoạn.
Ôn Nhã mỉm cười: “Vâng, chú chờ cháu một lát, cháu gọi điện thoại trước ạ.”
Cô gọi điện thoại cho mẹ Ôn: “Mẹ, sáng nay anh Lâm làm sủi cảo hấp bảo con mang lên, mẹ đang ở dưới công viên với ba ạ? Ở đó hả, vậy để con đặt nó ở trên băng ghế dài ngoài cổng nhé, mẹ đi ra đó lấy đi nhé, bây giờ con có việc phải đi ra ngoài… con có việc, có phải mẹ lại cãi nhau với dì Chu không, hai người tra tấn nhau lâu như vậy rồi mà, có thể buông tha nhau không? Được rồi được rồi, mẹ đến lấy đi, con cúp máy đây.”
Ôn Nhã tắt máy, cười xin lỗi ba Lâm: “Ngại quá ạ.”
Ba Lâm nhìn hộp đồ trong tay cô, bỗng lên tiếng: “Chú ăn cái này cũng được.”
Ôn Nhã: “…” Xong rồi, vừa rồi quá căng thẳng nên cô hoàn toàn không nghĩ tới việc này!
Ba Lâm lại hỏi: “Tại sao cháu không cho chú ăn sủi cảo Lâm Tuyết Hà làm?”
Ôn Nhã: “…” Cô cũng không biết nữa.
Ba Lâm: “Xin hãy trả lời câu hỏi của chú, cần phải cho chú một lý do.”
Ôn Nhã: “…” Thật là nóng tính, quả nhiên là ba con!
Theo bản năng, cô cũng khoanh tay cúi đầu, lễ phép nói: “Xin lỗi chú, vừa rồi cháu không tỉnh táo, xin chú hãy cho cháu cơ hội sửa sai.”
“Không tỉnh táo chính là lý do khiến cháu không cho chú ăn sủi cảo Lâm Tuyết Hà làm?”
“… Không phải ạ.”
“Cháu không tỉnh táo nên cho rằng chú cũng không tỉnh táo?”
“… Rất rất xin lỗi chú ạ.”
“Còn đứng ngốc ra đó làm gì.”
“… À, mời chú ạ.” Ôn Nhã sợ hãi dâng hộp đồ ăn lên ngay.
Ba Lâm: “… Chú đang bảo cháu bỏ cái hộp này xuống, chẳng phải cháu nói muốn đưa chú đi ăn món đặc biệt của nơi này sao?”
Ôn Nhã 〒▽〒
Cuộc sống không chỉ là những đau khổ do anh Lâm mang lại, mà còn có ba anh nữa.
Không thể chọc vào, không thể chọc vào.
Nhà bếp.
Lâm Tuyết Hà cắm một chiếc nĩa nhỏ vào món trứng cuộn, quay người đổ sữa đậu nành nóng hổi ra, sau khi làm xong hết mọi việc thì anh đi ra ngoài, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách.
Cô đã đi hơn hai mươi phút rồi, tại sao còn chưa quay về nữa?
Đúng lúc điện thoại di động trên bàn vang lên, Lâm Tuyết Hà cầm lấy, microphone truyền ra một giọng nói vui sướng.
“Buổi sáng tốt lành, hôm nay là một ngày vui vẻ ~”
Mặt Lâm Tuyết Hà không cảm xúc: “Nghe vậy thì biết ngay không phải là tin tốt lành gì.”
Mẹ Lâm cười duyên liên tục: “Thật không hổ danh là con trai mẹ, một phát đã đoán trúng, mẹ nói cho con một tin, mẹ suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định nói cho con biết, ba con…”
“Tới tìm Ôn Nhã.”
Mẹ Lâm: “… Ghét ghê, có thể để cho mẹ nói xong hay không!”
Lâm Tuyết Hà giơ tay xoa xoa trán: “Con đoán ra được a muốn tới nhưng không ngờ ba đến nhanh vậy.”
“Ba con là người thuộc phái hành động mà, được rồi được rồi, mẹ gọi điện thoại cho con là đang cho con cơ hội phá vòng vây đấy, vất vả lắm con mới tìm được cô gái mà mình thích như vậy, cũng không thể để ba con quấy rầy rồi làm cho thất bại được.”
“Không đâu.”
Mẹ Lâm nở nụ cười: “Con đang tin tưởng bản thân hay là khinh thường ba mình vậy?”
Lâm Tuyết Hà mở loa ngoài, ngồi xuống ghế, đặt một tay lên lưng ghế, đôi mắt nhắm trong chốc lát, rồi mới chậm rãi mở ra, lộ ra ý cười ẩn sâu trong đáy mắt.
“Cô ấy là Ôn Nhã.”
Khiến người ta yêu thích hơn bất cứ ai.
Vừa ngốc nghếch, mà cũng vừa thông minh.