-
Chương 45: Thế Có Đền Tiền Không
Trạm Biển Xanh là điểm giao thông tập trung mở rộng theo mọi hướng, chẳng thiếu người qua đêm. Hơn 100 khách du lịch bị đuổi ra khỏi phòng, đi từ hành lang đến sảnh lớn, một cảnh hoành tráng.
Càng hoành tráng hơn là tất cả đều không mặc đồ.
Đêm khuya, có người ngủ khỏa thân, người ngủ mặc đồ, trong lúc nhất thời, người áo quần chỉnh tề lại vô cùng nổi bật.
"Mày, lại đây!" Tên đầu sỏ toán cướp chỉ vào Chu Nam Trạch.
"Ớ?" Chu Nam Trạch mơ màng trả lời, che miệng ngáp không ngừng. "Cái gì......"
Tóc tai rối mù, mắt không mở nổi, ngáp đến nỗi mặt mũi biến dạng, tên đầu sỏ cứ có cảm giác quen thuộc mà không nhận ra cậu.
Đầu sỏ giơ súng hung dữ nói: "Mặc nhiều để giấu gì đấy? Lục cho tao!"
Sự căng thẳng khiến bầu không khí như đông cứng lại. Các thành viên đội khảo cổ đi cùng Chu Nam Trạch lúc đầu muốn đào cái lỗ mà chui vào, giờ cũng chẳng xem nổi trên người mình còn bao nhiêu lớp áo nữa. Dù họ không thích Chu Nam Trạch nhưng những nhà nghiên cứu khoa học cứng nhắc này cũng có thể cho là người chính trực, bây giờ đang lo đến nỗi tim sắp vọt ra khỏi họng.
"Này...... Ông chú đòi lục là lục liền, thế mặt mũi tôi bỏ đi đâu?"
Chu Nam Trạch dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Lời khiêu khích vừa dứt, các con tin đều hít sâu một hơi. Đây là ai vậy? Không sợ chết hả?
Đầu sỏ cười lạnh. "Được, mày coi thường tao, tao cho mày biết hậu quả của chống đối!"
Nói xong, gã lập tức bóp cò.
Pằng pằng pằng.
Gã nổ súng xong, sướng, lại phát hiện chẳng có hình ảnh máu me be bét bị ảnh chế trên phim như trong tưởng tượng. Sảnh lớn vẫn yên tĩnh, thằng nhóc khiêu khích mình vẫn đang buồn ngủ đứng tại chỗ, như thể viên đạn gã bắn ra không hề tồn tại.
Không.
Viên đạn vẫn tồn tại.
Nó nằm trong tay thằng nhóc, lơ lửng như có phép thuật.
"Sao... Sao có thể!" Đầu sỏ hoảng loạn hét lớn: "Đây là đạn chống dị năng!"
"Đồ xanh* thôi mà cũng khoe......" Chu Nam Trạch hết nói nổi.
#GĂH: hình như là một loại trang bị trong QQ Tam quốc, màu xanh rẻ hơn màu tím
Mấy phát đạn vừa rồi đã kích hoạt giao diện chiến đấu, cậu liếc qua, tên cướp này chỉ là ma mới cấp A, dị năng chẳng mạnh hay đặc biệt.
"Gì, đồ xanh gì?" Tên cướp hoàn toàn không biết cậu đang nói gì.
Gã chưa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy mình bị trói bởi một sức mạnh vô hình, gây áp lực lên nội tạng như bị dìm xuống đáy biển.
Giờ mới biết mình đạp trúng ván sắt. Thằng nhóc trẻ trâu này hóa ra là một cấp A có thâm niên.
Nhìn Chu Nam Trạch cười hiền lành đi từng bước về phía gã, cái tính khí lúc mới ngủ dậy như mây đen ùn ùn kéo tới, tên đầu sỏ toán cướp luống cuống.
"Mày, tao khuyên mày tốt nhất là đừng động vào tao! T-t-t-tao nói rồi đấy, ba tao cấp S đó!"
Chu Nam Trạch dừng bước. Lúc đầu sỏ tưởng cậu bị dọa sợ, cậu lại quay đầu nghiêm túc hỏi Diệp Nhiễm Đình:
"Chị, tỷ lệ một cấp S đẻ ra lão này có lớn không?"
Diệp Nhiễm Đình đánh giá tên đầu sỏ, mặt mũi rối rắm.
Chu Nam Trạch hiểu, rất đau đớn nói với đầu sỏ: "Hèn gì ông chú muốn tới trạm Biển Xanh ăn cướp, thương quá trời, ăn cướp cũng phải chọn kỹ địa điểm để chống đối ba mẹ."
Đầu sỏ chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến gã kêu la thảm thiết.
Chu Nam Trạch đưa đống đạn gã bắn ra đến cạnh miệng gã, dịu dàng nói: "Chú ăn đi."
Đầu sỏ: "Huhuhuhu......"
"Thế có ăn không?"
"Huhuhu......"
Đám đàn em của gã sợ tới mức chẳng dám nhúc nhích. Đùa chứ đại ca cấp A là người có thể nghiền nát được họ, tự dưng đâu ra cái thằng cho ổng cạp đất, đây còn thương cái mạng lắm!
Toàn bộ con tin đều cả kinh há hốc, đặc biệt là thành viên đội khảo cổ, ngoài giáo sư Trịnh biết ra sự việc thì còn lại thấy cảnh tượng này như thấy quỷ.
Lúc Chu Nam Trạch nhét gọn nắm đạn đó thì cửa khách sạn đột nhiên bị phá toang, gió lạnh ban đêm đột nhiên ùa vào.
Một người đàn ông đầu trọc bước vào. Ông ta khoảng 40 tuổi, mặc áo khoác đen, hông đeo trang bị có vẻ chất lượng. Trên đầu có vết sẹo, ánh mắt hung ác, vô cùng khí thế.
Chu Nam Trạch vui vẻ. Cậu biết NPC này. Một trong những người quản lý Vạn Mộ Thành, dị năng hệ thổ cấp S, ông chủ sòng bạc Phong Ngọc Long. Không chỉ nhận ra NPC này, cậu còn từng tìm hiểu và đoán ra được lý do chúng muốn khai quật di tích.
Lần cuối cập nhật tin tức trước khi xuyên không, công ty trò chơi đã nhắc đến một phó bản mới quy mô lớn tên là hẻm Đông Khê. Trong bối cảnh có nahwsc đến Phong Ngọc Long tìm người ở Vạn Mộ, nghe nói là manh mối quan trong về di tích.
Trước khi trò chơi được cập nhật Chu Nam Trạch đã xuyên vào, qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ mãi không quên, còn làm theo cốt truyện nữa, đúng là cảm động.
Quả nhiên, lúc cậu nhớ ra thân phận của Phong Ngọc Long thì bảng thông báo đồng thời xuất hiện.
【 nhiệm vụ phụ 1: Tìm ra người bí ẩn Phong Ngọc Long đang tìm kiếm】
Xuyên không nhiều năm rồi mà vẫn nhớ thông tin từng đọc, đúng là game thủ chuyên nghiệp! Phong Ngọc Long đang ráo riết tìm kiếm một người bí ẩn chằng chịt trăm mớ liên quan đến di tích. Hãy sở dụng mọi quan hệ và của cải bạn có để tìm ra thân phận người bí ẩn này!
Nhắc nhở: Nhiệm vụ phụ sẽ có phần thưởng phụ.
Chu Nam Trạch chưa đọc xong nhiệm vụ thì giọng điệu lỗ mãng của Phong Ngọc Long đã vang khắp sảnh.
"Cậu chủ nhà họ Chu, nơi này là hoang dã, không phải chỗ để cậu náo loạn. Thả con tôi ra."
Con tin trong sảnh ồ lên. Họ đi lại xung quanh, ít nhiều cũng đều biết Phong Ngọc Long. Chẳng ngờ tên cướp vô danh này có một người ba cấp S thật. Ngoài haong dã, tuy cấp S không phải kẻ mạnh nhất nhưng cũng là nhân vật hô mưa gọi gió ở một đi phương, không ai dám gây sự.
Thành viên đội khảo cổ vừa thả lỏng đã căng thẳng lại. Những người ngồi chung xe với Chu Nam Trạch rủa mãi trong bụng: Đừng có gây hấn với ông lớn này mày ơi.
Chu Nam Trạch nghe vậy thì cũng sửng sốt. Cậu thấy tên cướp khóc run bần bật, người mềm như bông trong tay mình, rồi lại nhìn Phong Ngọc Long cả người toàn lửa hận thù.
"...... Thiệt á?"
Phong Ngọc Long nhíu mày. "Tôi nể cậu là con trai nhà họ Chu, suy nghĩ đi."
"Không phải, anh lớn à, anh chắc chắn khứa này là con anh hả?"
Chu Nam Trạch xách đầu sỏ lên quơ quơ trước mặt Phong Ngọc Long.
Đội khảo cổ nghe cậu vẫn còn khích người ta thì chết tâm phân nửa. Đúng là thanh niên, sao mà không biết tiến thoái vậy nhỉ?
Gân thái dương Phong Ngọc Long nổi rõ.
"Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt!"
"Được thôi, con ông còn viên kẹo chưa ăn hết nè."
Phong Ngọc Long thấy viên "kẹo" trong tay Chu Nam Trạch rõ ràng là một viên đạn vàng.
"Dừng tay!"
Ông ta tức không nhịn nổi nữa, vung tay, một cái gai khổng lồ bằng đất đột nhiên mọc lên đâm thủng trần nhà.
Đàn em tên đầu sỏ khiêng gã chạy, khách du lịch hét toáng chạy tứ phía vì không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa dị năng giả cấp S.
Trong cảnh bụi dất mịt mờ, Chu Nam Trạch vừa né thoăn thoắt vừa nói: "Nhớ đền tiền đấy!"
......
Một tiếng sau, khách sạn nhỏ ba tầng đáng thương bị san thành bình địa.
Phong Ngọc Long thở hồng hộc đứng giữa bãi chiến trường tan hoang, dị năng sắp hao hết.
Đối thủ của ông ta ngồi trên nửa cột đá bị sụp, nghiêm túc nhắc lại: "Đền tiền đi."
Phong Ngọc Long: "......"
cnm không phải tụi mày giàu lắm à??
Như nghe được tiếng lòng của ông ta, Chu Nam Trạch nghiêm túc nói: "Tôi còn là sinh viên, ông giàu hơn."
Phong Ngọc Long nghiến răng nghiến lợi: Mày là sinh viên, sinh viên đéo gì, cả đời này tao chưa bao giờ ngang cơ với đứa sinh viên nào.
Sợ hơn là ông ta nghi ngờ Chu Nam Trạch hoàn toàn không dùng toàn lực. Tên quái vật này từ đâu ra vậy?
Ông ta lau mồ hôi lạnh, hỏi: "Đội chúng mày đến hoang dã làm gì? Có mục đích gì?"
Chu Nam Trạch: "Ông chưa trả lời tôi, quậy chỗ này thành vầy rồi mà không đền tiền à?"
Phong Ngọc Long: "......"
"Với tư cách một công dân tân thời, dám làm dám chịu, có trách nhiệm ——"
"Đủ rồi! Tao đền, tao đền là được chứ gì!"
......
Khi Chu Nam Trạch cầm xấp tiền đưa cho ông chủ khách sạn, tay ông run đến nỗi cầm không vừng.
"T-Thật ra không cần tiền đâu......" Mặt mũi ông chủ như đưa đám: "Các ngài đánh nhau ở đây là vinh hạnh của khách sạn chúng tôi......"
"Sao thế được, phá hoại của công là hành vi đáng khiển trách, chú nhận giúp cháu."
Chu Nam Trạch suy nghĩ một lát, bổ sung một câu:
"Vốn dĩ ông ta không nên đến làm phiền chú, quá mất mặt. Nếu cấp dưới ông ta làm khó chú thì chú cứ kiếm Em Út.. À không, tên là Hoàng Chính. Quản lý thị trấn Màu Xanh."
"Người...... Người đó sẽ giúp tôi sao?" Chủ khách sạn cẩn thận hỏi.
"Chú nói với ông, nếu ổng không giúp thì Chu Nam Trạch sẽ đến giám sát ổng học tập."
Dù nghi ngờ nhưng ông chủ vẫn nhớ kỹ.
Khách sạn không còn nữa, đội khảo cổ đành dựng trại ở tạm bên ngoài một đêm. Tất nhiên đêm nay vô cùng yễn tĩnh. Phế tích khách sạn vẫn còn đó, chẳng ai dám đến làm phiền cấp S.
Bình minh lên, họ lại xuất phát về điểm cắm trại của đoàn Kỳ Tùng.
Dọc đường, thái độc của thành viên đội khảo cổ đối với Chu Nam Trạch khác hẳn hôm qua.
Không phải nịnh bợ, mà là kinh hoàng. Trong suy nghĩ của họ, một người cấp S có thâm niên sẽ như lão quản lý ở Vạn Mộ Thành, hô mưa gọi gió, cả đống đàn em, tay ôm người đẹp, áo quần ngầu đét, thường cười lạnh lẽo tà mị.
Một thanh niên 20 tuổi độc thân vô tư lự, nhìn thế nào cũng chẳng thể nghĩ đến cấp S. Ấy vậy cậu ta không chỉ là cấp S, mà còn là một cấp S có thâm niên sắp lên cấp.
Chó FA khủng bố vậy đấy.
Càng hoành tráng hơn là tất cả đều không mặc đồ.
Đêm khuya, có người ngủ khỏa thân, người ngủ mặc đồ, trong lúc nhất thời, người áo quần chỉnh tề lại vô cùng nổi bật.
"Mày, lại đây!" Tên đầu sỏ toán cướp chỉ vào Chu Nam Trạch.
"Ớ?" Chu Nam Trạch mơ màng trả lời, che miệng ngáp không ngừng. "Cái gì......"
Tóc tai rối mù, mắt không mở nổi, ngáp đến nỗi mặt mũi biến dạng, tên đầu sỏ cứ có cảm giác quen thuộc mà không nhận ra cậu.
Đầu sỏ giơ súng hung dữ nói: "Mặc nhiều để giấu gì đấy? Lục cho tao!"
Sự căng thẳng khiến bầu không khí như đông cứng lại. Các thành viên đội khảo cổ đi cùng Chu Nam Trạch lúc đầu muốn đào cái lỗ mà chui vào, giờ cũng chẳng xem nổi trên người mình còn bao nhiêu lớp áo nữa. Dù họ không thích Chu Nam Trạch nhưng những nhà nghiên cứu khoa học cứng nhắc này cũng có thể cho là người chính trực, bây giờ đang lo đến nỗi tim sắp vọt ra khỏi họng.
"Này...... Ông chú đòi lục là lục liền, thế mặt mũi tôi bỏ đi đâu?"
Chu Nam Trạch dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Lời khiêu khích vừa dứt, các con tin đều hít sâu một hơi. Đây là ai vậy? Không sợ chết hả?
Đầu sỏ cười lạnh. "Được, mày coi thường tao, tao cho mày biết hậu quả của chống đối!"
Nói xong, gã lập tức bóp cò.
Pằng pằng pằng.
Gã nổ súng xong, sướng, lại phát hiện chẳng có hình ảnh máu me be bét bị ảnh chế trên phim như trong tưởng tượng. Sảnh lớn vẫn yên tĩnh, thằng nhóc khiêu khích mình vẫn đang buồn ngủ đứng tại chỗ, như thể viên đạn gã bắn ra không hề tồn tại.
Không.
Viên đạn vẫn tồn tại.
Nó nằm trong tay thằng nhóc, lơ lửng như có phép thuật.
"Sao... Sao có thể!" Đầu sỏ hoảng loạn hét lớn: "Đây là đạn chống dị năng!"
"Đồ xanh* thôi mà cũng khoe......" Chu Nam Trạch hết nói nổi.
#GĂH: hình như là một loại trang bị trong QQ Tam quốc, màu xanh rẻ hơn màu tím
Mấy phát đạn vừa rồi đã kích hoạt giao diện chiến đấu, cậu liếc qua, tên cướp này chỉ là ma mới cấp A, dị năng chẳng mạnh hay đặc biệt.
"Gì, đồ xanh gì?" Tên cướp hoàn toàn không biết cậu đang nói gì.
Gã chưa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy mình bị trói bởi một sức mạnh vô hình, gây áp lực lên nội tạng như bị dìm xuống đáy biển.
Giờ mới biết mình đạp trúng ván sắt. Thằng nhóc trẻ trâu này hóa ra là một cấp A có thâm niên.
Nhìn Chu Nam Trạch cười hiền lành đi từng bước về phía gã, cái tính khí lúc mới ngủ dậy như mây đen ùn ùn kéo tới, tên đầu sỏ toán cướp luống cuống.
"Mày, tao khuyên mày tốt nhất là đừng động vào tao! T-t-t-tao nói rồi đấy, ba tao cấp S đó!"
Chu Nam Trạch dừng bước. Lúc đầu sỏ tưởng cậu bị dọa sợ, cậu lại quay đầu nghiêm túc hỏi Diệp Nhiễm Đình:
"Chị, tỷ lệ một cấp S đẻ ra lão này có lớn không?"
Diệp Nhiễm Đình đánh giá tên đầu sỏ, mặt mũi rối rắm.
Chu Nam Trạch hiểu, rất đau đớn nói với đầu sỏ: "Hèn gì ông chú muốn tới trạm Biển Xanh ăn cướp, thương quá trời, ăn cướp cũng phải chọn kỹ địa điểm để chống đối ba mẹ."
Đầu sỏ chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến gã kêu la thảm thiết.
Chu Nam Trạch đưa đống đạn gã bắn ra đến cạnh miệng gã, dịu dàng nói: "Chú ăn đi."
Đầu sỏ: "Huhuhuhu......"
"Thế có ăn không?"
"Huhuhu......"
Đám đàn em của gã sợ tới mức chẳng dám nhúc nhích. Đùa chứ đại ca cấp A là người có thể nghiền nát được họ, tự dưng đâu ra cái thằng cho ổng cạp đất, đây còn thương cái mạng lắm!
Toàn bộ con tin đều cả kinh há hốc, đặc biệt là thành viên đội khảo cổ, ngoài giáo sư Trịnh biết ra sự việc thì còn lại thấy cảnh tượng này như thấy quỷ.
Lúc Chu Nam Trạch nhét gọn nắm đạn đó thì cửa khách sạn đột nhiên bị phá toang, gió lạnh ban đêm đột nhiên ùa vào.
Một người đàn ông đầu trọc bước vào. Ông ta khoảng 40 tuổi, mặc áo khoác đen, hông đeo trang bị có vẻ chất lượng. Trên đầu có vết sẹo, ánh mắt hung ác, vô cùng khí thế.
Chu Nam Trạch vui vẻ. Cậu biết NPC này. Một trong những người quản lý Vạn Mộ Thành, dị năng hệ thổ cấp S, ông chủ sòng bạc Phong Ngọc Long. Không chỉ nhận ra NPC này, cậu còn từng tìm hiểu và đoán ra được lý do chúng muốn khai quật di tích.
Lần cuối cập nhật tin tức trước khi xuyên không, công ty trò chơi đã nhắc đến một phó bản mới quy mô lớn tên là hẻm Đông Khê. Trong bối cảnh có nahwsc đến Phong Ngọc Long tìm người ở Vạn Mộ, nghe nói là manh mối quan trong về di tích.
Trước khi trò chơi được cập nhật Chu Nam Trạch đã xuyên vào, qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ mãi không quên, còn làm theo cốt truyện nữa, đúng là cảm động.
Quả nhiên, lúc cậu nhớ ra thân phận của Phong Ngọc Long thì bảng thông báo đồng thời xuất hiện.
【 nhiệm vụ phụ 1: Tìm ra người bí ẩn Phong Ngọc Long đang tìm kiếm】
Xuyên không nhiều năm rồi mà vẫn nhớ thông tin từng đọc, đúng là game thủ chuyên nghiệp! Phong Ngọc Long đang ráo riết tìm kiếm một người bí ẩn chằng chịt trăm mớ liên quan đến di tích. Hãy sở dụng mọi quan hệ và của cải bạn có để tìm ra thân phận người bí ẩn này!
Nhắc nhở: Nhiệm vụ phụ sẽ có phần thưởng phụ.
Chu Nam Trạch chưa đọc xong nhiệm vụ thì giọng điệu lỗ mãng của Phong Ngọc Long đã vang khắp sảnh.
"Cậu chủ nhà họ Chu, nơi này là hoang dã, không phải chỗ để cậu náo loạn. Thả con tôi ra."
Con tin trong sảnh ồ lên. Họ đi lại xung quanh, ít nhiều cũng đều biết Phong Ngọc Long. Chẳng ngờ tên cướp vô danh này có một người ba cấp S thật. Ngoài haong dã, tuy cấp S không phải kẻ mạnh nhất nhưng cũng là nhân vật hô mưa gọi gió ở một đi phương, không ai dám gây sự.
Thành viên đội khảo cổ vừa thả lỏng đã căng thẳng lại. Những người ngồi chung xe với Chu Nam Trạch rủa mãi trong bụng: Đừng có gây hấn với ông lớn này mày ơi.
Chu Nam Trạch nghe vậy thì cũng sửng sốt. Cậu thấy tên cướp khóc run bần bật, người mềm như bông trong tay mình, rồi lại nhìn Phong Ngọc Long cả người toàn lửa hận thù.
"...... Thiệt á?"
Phong Ngọc Long nhíu mày. "Tôi nể cậu là con trai nhà họ Chu, suy nghĩ đi."
"Không phải, anh lớn à, anh chắc chắn khứa này là con anh hả?"
Chu Nam Trạch xách đầu sỏ lên quơ quơ trước mặt Phong Ngọc Long.
Đội khảo cổ nghe cậu vẫn còn khích người ta thì chết tâm phân nửa. Đúng là thanh niên, sao mà không biết tiến thoái vậy nhỉ?
Gân thái dương Phong Ngọc Long nổi rõ.
"Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt!"
"Được thôi, con ông còn viên kẹo chưa ăn hết nè."
Phong Ngọc Long thấy viên "kẹo" trong tay Chu Nam Trạch rõ ràng là một viên đạn vàng.
"Dừng tay!"
Ông ta tức không nhịn nổi nữa, vung tay, một cái gai khổng lồ bằng đất đột nhiên mọc lên đâm thủng trần nhà.
Đàn em tên đầu sỏ khiêng gã chạy, khách du lịch hét toáng chạy tứ phía vì không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa dị năng giả cấp S.
Trong cảnh bụi dất mịt mờ, Chu Nam Trạch vừa né thoăn thoắt vừa nói: "Nhớ đền tiền đấy!"
......
Một tiếng sau, khách sạn nhỏ ba tầng đáng thương bị san thành bình địa.
Phong Ngọc Long thở hồng hộc đứng giữa bãi chiến trường tan hoang, dị năng sắp hao hết.
Đối thủ của ông ta ngồi trên nửa cột đá bị sụp, nghiêm túc nhắc lại: "Đền tiền đi."
Phong Ngọc Long: "......"
cnm không phải tụi mày giàu lắm à??
Như nghe được tiếng lòng của ông ta, Chu Nam Trạch nghiêm túc nói: "Tôi còn là sinh viên, ông giàu hơn."
Phong Ngọc Long nghiến răng nghiến lợi: Mày là sinh viên, sinh viên đéo gì, cả đời này tao chưa bao giờ ngang cơ với đứa sinh viên nào.
Sợ hơn là ông ta nghi ngờ Chu Nam Trạch hoàn toàn không dùng toàn lực. Tên quái vật này từ đâu ra vậy?
Ông ta lau mồ hôi lạnh, hỏi: "Đội chúng mày đến hoang dã làm gì? Có mục đích gì?"
Chu Nam Trạch: "Ông chưa trả lời tôi, quậy chỗ này thành vầy rồi mà không đền tiền à?"
Phong Ngọc Long: "......"
"Với tư cách một công dân tân thời, dám làm dám chịu, có trách nhiệm ——"
"Đủ rồi! Tao đền, tao đền là được chứ gì!"
......
Khi Chu Nam Trạch cầm xấp tiền đưa cho ông chủ khách sạn, tay ông run đến nỗi cầm không vừng.
"T-Thật ra không cần tiền đâu......" Mặt mũi ông chủ như đưa đám: "Các ngài đánh nhau ở đây là vinh hạnh của khách sạn chúng tôi......"
"Sao thế được, phá hoại của công là hành vi đáng khiển trách, chú nhận giúp cháu."
Chu Nam Trạch suy nghĩ một lát, bổ sung một câu:
"Vốn dĩ ông ta không nên đến làm phiền chú, quá mất mặt. Nếu cấp dưới ông ta làm khó chú thì chú cứ kiếm Em Út.. À không, tên là Hoàng Chính. Quản lý thị trấn Màu Xanh."
"Người...... Người đó sẽ giúp tôi sao?" Chủ khách sạn cẩn thận hỏi.
"Chú nói với ông, nếu ổng không giúp thì Chu Nam Trạch sẽ đến giám sát ổng học tập."
Dù nghi ngờ nhưng ông chủ vẫn nhớ kỹ.
Khách sạn không còn nữa, đội khảo cổ đành dựng trại ở tạm bên ngoài một đêm. Tất nhiên đêm nay vô cùng yễn tĩnh. Phế tích khách sạn vẫn còn đó, chẳng ai dám đến làm phiền cấp S.
Bình minh lên, họ lại xuất phát về điểm cắm trại của đoàn Kỳ Tùng.
Dọc đường, thái độc của thành viên đội khảo cổ đối với Chu Nam Trạch khác hẳn hôm qua.
Không phải nịnh bợ, mà là kinh hoàng. Trong suy nghĩ của họ, một người cấp S có thâm niên sẽ như lão quản lý ở Vạn Mộ Thành, hô mưa gọi gió, cả đống đàn em, tay ôm người đẹp, áo quần ngầu đét, thường cười lạnh lẽo tà mị.
Một thanh niên 20 tuổi độc thân vô tư lự, nhìn thế nào cũng chẳng thể nghĩ đến cấp S. Ấy vậy cậu ta không chỉ là cấp S, mà còn là một cấp S có thâm niên sắp lên cấp.
Chó FA khủng bố vậy đấy.