Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Ninh Nhị
Khương Tuyết Ninh thống khoái, nhưng nhiều người khác thì không. Đến bây giờ, còn ai không nhìn ra Lạc Dương trưởng công chúa làm hết thảy những chuyện này là vì Khương Tuyết Ninh?
Khương Tuyết Huệ vào cung cố nhiên cũng có chút khiến người khác chú ý, nhưng người thông minh đều có thể ý thức được đứng sau chuyện này lại là Khương Tuyết Ninh.
Thời điểm nàng nói ra hai chữ “Thống khoái”, không biết bao nhiêu người trong điện âm thầm đen mặt. Vốn dĩ lúc nãy mấy người còn có tâm tình vui đùa, trong chớp nhoáng này cũng bị phá hư hầu như không còn gì.
Sau đó, Thẩm Chỉ Y còn mời Khương Tuyết Huệ đến cùng nhau chơi đùa. Trong nhóm có mấy người rõ ràng là miễn cưỡng vui cười xã giao.
Tiêu Xu từ sau khi nhìn thấy khăn thêu của Khương Tuyết Huệ thì không nói câu nào nữa. Ban đêm ở Ngưỡng Chỉ trai, đèn cung đình thắp sáng tỏ. Từ Minh Phượng cung trở về, vào đến phòng mình, vị đại tiểu thư của Tiêu thị nhất tộc, cháu gái ruột của hậu cung thái hậu nương nương này, khi không còn ai chú ý nữa, rốt cục bỏ mặc hết thảy biểu cảm ngụy trang trên gương mặt, duy còn lại loại bình tĩnh gần như lãnh tịch u ám. Cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng day day trán. Tiêu Xu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, bàn tay từ từ nắm lại thật chặt, đến khi mở mắt ra liền trực tiếp quét hết ly bình trên bàn xuống đất!
Cung nhân phục vụ bên cạnh giật nảy mình, trợn to mắt nhìn nàng. Lồng ngực Tiêu Xu khẽ phập phồng, nhưng nàng không nhìn ai bên cạnh. Trong đầu nàng hiện ra tình cảnh ngẫu nhiên gặp phải Lâm Truy vương Thẩm Giới trong cung ngày đó, khăn thêu rơi ra từ trong tay áo hắn, còn có khăn thêu trong tay Khương Tuyết Huệ hôm nay... Người khác có thể đã quên, nhưng nàng vẫn còn nhớ kỹ nhất thanh nhị sở.
Không phải Khương Tuyết Ninh, người đó vậy mà không phải là Khương Tuyết Ninh!
Nhưng ai có thể ngờ được chứ? Trong cung gần đây, Thẩm Giới cũng khắp nơi chú ý đến chuyện của Khương Tuyết Ninh, trong lời nói ý quan tâm săn sóc, khi Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện, Yến Lâm lại trực tiếp rũ sạch quan hệ với Khương Tuyết Ninh. Đủ loại dấu vết để lại đều chỉ hướng tới Khương Tuyết Ninh. Cho nên lần trước Tiêu Xu nàng mới làm vậy... Ngón tay tựa trên bàn dần dần nắm chặt, Tiêu Xu chỉ cảm thấy một loại trào phúng đáng hận: Không chỉ không diệt trừ được mối uy hiếp chân chính, ngược lại còn bại lộ vết tích, tự rước về cho mình một cường địch chân chính...
Khương Tuyết Ninh chung quy vẫn rất nhạy bén.
*
Cùng lúc đó, trong phòng Khương Tuyết Ninh, bầu không khí có chút vi diệu. Nơi này sau khi bị Lạc Dương trưởng công chúa giày vò một trận, các loại vật trang trí sớm đã là cái gì cần có đều có, thơm mềm tinh xảo, tùy ý chọn một bức tranh chữ trên tường đều là bút tích thực của danh sĩ tiền triều.
Khương Tuyết Huệ học rộng, đương nhiên có thể phân biệt ra được. Nhóm cung nhân tự nhiên đã bố trí xong gian phòng của nàng, bất quá không khác gì các thư đồng khác. Nhưng sau khi đáp ứng lời mời đến phòng Khương Tuyết Ninh xem, mới vô cùng dễ dàng nhận ra sự chênh lệch đến nghịch thiên giữa hai người, từ đó mới hiểu được trình độ được sủng ái của muội muội ở trong cung đến nhường nào.
Khương Tuyết Ninh đã thay cung trang phức tạp kia đi, chỉ mang váy xếp nếp đơn giản màu thiên thanh hoa văn nhánh sen uốn lượn, đến búi tóc lúc trước hao tâm tổn trí búi thành cũng đã xõa ra, tóc dài đen nhánh rối tung ở sau lưng, có mấy sợi bị nàng dùng ngón tay dài nhọn nhẹ nhàng quấn thành một lọn. Nàng chỉ dùng ánh mắt cười như không cười nhìn Khương Tuyết Huệ.
Khương Tuyết Huệ ngồi đối diện nàng, ngược lại là bình tĩnh như nước, nói: “Ngươi để cho ta vào cung, đến cùng là muốn làm gì?”
Trước mặt Khương Tuyết Ninh bày một cây cổ cầm, nhưng không phải Tiêu Am, mà chỉ là một cây cổ cầm so với bình thường còn bình thường hơn. Nàng duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng gảy một chút. Nghe thấy âm thanh phát ra xong, mới bình thản thong dong mà nói: “Đã vào đến trong cung này rồi, cũng mang theo khăn thêu kia, đại tỷ tỷ lại muốn nói rằng mình nửa điểm cũng không biết vì sao ta để ngươi vào cung, như vậy có phải quá giả không a?”
Khương Tuyết Huệ thế là cúi đầu nhìn khăn thêu kia, khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi hận ta bao nhiêu, quan hệ chúng ta lại như thế nào, cả ngươi cả ta đều đã quá rõ ràng. Nếu nói là ngươi muốn giúp ta, ta tuyệt đối không tin.”
Mặt mày của Khương Tuyết Huệ kỳ thật có chút đường nét tương tự như Uyển nương. Khương Tuyết Ninh nhìn nàng, ngón tay đang đùa giỡn trên dây đàn chợt ngừng lại một lát, nhớ lại những chuyện chính mình kiếp trước làm ra bởi vì ghen ghét người trước mặt: Trong lúc vô tình biết được Lâm Truy vương Thẩm Giới âm thầm hướng tới chủ nhân của khăn thêu, nàng liền nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn trở Khương Tuyết Huệ tham dự tuyển phi, sau đó lại cầm khăn thêu này, “Có duyên gặp được” Thẩm Giới lần nữa. Thế là nàng thành công đoạt được nhân duyên của Khương Tuyết Huệ, làm Lâm Truy vương phi, trở thành hoàng hậu, triệt triệt để để giẫm “Tỷ tỷ” vạn phần chán ghét này dưới lòng bàn chân. Nhưng cuối cùng có vui sướng đắc ý không?
Hình như không quá vui vẻ, cũng không quá đắc ý. Khương Tuyết Huệ vẫn sống rất tốt như thường. Có đôi khi, Khương Tuyết Ninh thậm chí còn suy nghĩ: Nàng đoạt nhân duyên của Khương Tuyết Huệ, Khương Tuyết Huệ đến cùng liệu có biết hay không?
Từ đầu tới cuối nàng vẫn không thể khoe khoang với Khương Tuyết Huệ. Bởi vì không lâu sau khi nàng được tuyển chọn làm Lâm Truy vương phi, Khương Tuyết Huệ liền gả chồng xa, rời khỏi kinh thành, nàng cũng không có cơ hội nói cho vị tỷ tỷ này sự thật, cũng không thể khoe mẽ hay chọc tức được.
“Ngươi biết ta sẽ không giúp ngươi là được rồi, trong cung này từng bước hung hiểm, có kẻ hiểu lầm chút chuyện, mới đem thủ đoạn vốn nên thi triển trên người ngươi, dùng đến chỗ ta, nhưng suýt chút nữa thì hại ta mất mạng?” Khương Tuyết Ninh khẽ nhếch môi đùa cợt, hồi tưởng lại sắc mặt đột biến của Tiêu Xu hôm nay khi trông thấy khăn thêu, thật cảm thấy sảng khoái, “Có người hôm nay trông thấy ngươi mang theo cái khăn thêu kia đến, sắc mặt cũng thay đổi a. Nghĩ thôi cũng thấy thời gian sau này ở trong cung của tỷ tỷ sẽ không phải rất như ý. Ta a, tự nhiên sẽ rất vui lòng khoanh tay đứng nhìn, tọa sơn quan hổ đấu.”
Đổi lại người khác, chưa hẳn đã có thể đoán được kẻ sau rèm hãm hại là ai. Dù sao hết thảy đều là mánh khóe, không có chút manh mối. Nhưng Tiêu Xu không may liền gặp phải không chỉ là Khương Tuyết Ninh, mà còn là Khương Tuyết Ninh đã trùng sinh. Bây giờ còn không ai biết Tiêu Xu ngấp nghé vị trí hoàng hậu tương lai, nhưng Khương Tuyết Ninh kiếp trước đã cùng nàng đánh đến ngươi chết ta sống, thì ngay từ đầu đã biết đằng sau gương mặt nhìn như cao cao tại thượng không vướng hồng trần kia, cũng ẩn giấu bừng bừng dã tâm cùng hừng hực dục vọng. Một chút dấu vết để lại kia, muốn không nghĩ tới Tiêu Xu cũng khó!
Khương Tuyết Huệ nghe nàng nói lời ấy lại là lập tức nhớ tới chuyện vài ngày trước nghe được: Ninh tỷ nhi trong cung bị mưu hại có dính líu tới lời mưu phản của thiên giáo loạn đảng, suýt chút nữa thì mất mạng! Đáy lòng Khương Tuyết Huệ lập tức nghiêm nghị. Cho đến lúc này, nàng mới mơ hồ hiểu được: chuyện lần đó, vậy mà liên quan tới mình!
Khương Tuyết Ninh tự nhiên có thể nói cho Khương Tuyết Huệ mọi tiền căn hậu quả, để Khương Tuyết Huệ cảnh giác với Tiêu Xu, nhưng dù sao nàng không cách nào không nghi ngờ Khương Tuyết Huệ, huống chi vị tỷ tỷ này cũng hoàn toàn không ngốc, nàng không cần thiết phải nói, cũng lười đi nói. Cho nên, câu chuyện chuyển sang một chủ đề khác.
Nàng loay hoay với chỉ pháp của mình, muốn làm sao để đến ngày mai đi học chỗ Tạ Nguy bên kia ngàn vạn lần không phạm phải sai lầm, nhưng ngoài miệng lại là mạn bất kinh tâm (không chút để ý) nói: “Ngươi biết khăn tay kia của ngươi, rơi vào trong tay ai không?”
Khương Tuyết Huệ yên lặng nhìn nàng chăm chú, cuối cùng vẫn rũ tầm mắt xuống, chậm rãi nói: “Có lẽ là biết.”
“Tranh —— ” Ngón tay Khương Tuyết Ninh hơi run lên, ngay đó tiếng đàn cũng bất thình lình vang lên chói tai. Nàng bỗng nhìn sang Khương Tuyết Huệ, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như muốn nhìn thấu nàng ngay lúc này!
Biết! Khương Tuyết Huệ lại nói mình “Có lẽ là biết”! Nếu như nàng lúc đó đã biết, vậy kiếp trước Khương Tuyết Ninh cầm khăn thêu kia cùng Thẩm Giới “Có duyên gặp được”, đồng thời cướp đi nhân duyên của nàng, Khương Tuyết Huệ hẳn đã biết! Nhưng Khương Tuyết Huệ chưa từng phát giận... Khương Tuyết Ninh thậm chí còn cho rằng, Khương Tuyết Huệ từ đầu tới đuôi vẫn không biết rõ tình hình!
“Sao vậy?” Khương Tuyết Huệ vốn cho rằng vị nhị muội muội từ trước đến nay oán hận mình, hôm nay một phen làm ra mọi chuyện, hẳn đã biết tình huống phần nào rồi. Nhưng vì cái gì, sau khi nàng thành thật trả lời, Ninh tỷ nhi lại lộ ra thần sắc như vậy? Nàng cảm thấy mình không thể hiểu nổi.
“...” Khương Tuyết Ninh lại yên lặng thật lâu không nói tiếng nào. Nàng nhìn chằm chằm cây cổ cầm trước mặt, chỉ cảm thấy không còn chút tâm tình nào mà luyện chỉ pháp nữa, liền trực tiếp đẩy cây đàn ra, lãnh đạm nói: “Ta mệt, những gì nên nói cũng đã nói kha khá rồi, thỉnh ngươi về phòng đi.” Nàng xưa nay tính tình hỉ nộ vô thường như vậy, có thể kiên nhẫn ngồi xuống cùng Khương Tuyết Huệ nói chuyện một hồi lâu như vậy đã là hiếm có, giờ phút này dù hạ lệnh trục khách, cũng không khiến ai kinh ngạc.
Khương Tuyết Huệ dù cảm thấy nàng còn có chuyện không nói, nhưng chính mình cũng không tiện hỏi nhiều, thế là đứng dậy, cũng nói nàng sớm nghỉ ngơi, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Tối hôm ấy, Khương Tuyết Ninh lại một lần nữa không thể vào giấc ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau đến Phụng Thần điện, nhóm cung nhân đã sắp xếp thêm một vị trí vào hàng thứ hai, để Khương Tuyết Huệ ngồi xuống, nguyên bản tám vị thư đồng liền chính thức thành chín vị.
Đến khi các tiên sinh giảng bài tự nhiên đều kinh ngạc vạn phần. Bởi vì Khương Tuyết Huệ là nửa đường được thêm vào, những công khóa trước đây nàng đều chưa được học qua, các tiên sinh không khỏi đều có mấy phần lo lắng.
Trong đám người có vài kẻ vốn nhìn Khương Tuyết Huệ không thuận mắt, hoặc là đem cừu hận Khương Tuyết Ninh chuyển dời sang nàng, dù đều nghe nói Khương gia đại cô nương không giống nhị cô nương thiếu dạy dỗ, mà là vị tiểu thư khuê các chân chính, nhưng những gì tiên sinh trong cung dạy dù sao cũng rất khác biệt, Khương Tuyết Huệ cũng không thể mọi thứ đều biết, cho nên đều chờ xem kịch vui, muốn nhìn nàng xấu mặt trước mọi người.
Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo đó lại giống như một bàn tay vả trên mặt các nàng—— Khương Tuyết Huệ không chỉ biết, mà còn là cái gì cũng biết!
Khương phủ mặc dù không tính là cao môn đại hộ, nhưng Mạnh thị lại là thật sự coi Khương Tuyết Huệ như khuê tú vọng tộc mà dạy dỗ, thi từ ca phú, lễ nghi tiến thoái, đúng là không gì không giỏi!
Chỉ là Khương Tuyết Huệ xưa nay làm người không thích khoe khoang thể hiện, rất ít khi triển lộ trước mặt người khác, cho nên rất ít người biết. Bây giờ lại bởi vì trong cung không thể không trả lời câu hỏi của các tiên sinh đặt ra, vả lại còn chưa hiểu rõ tình thế, nên không dám qua loa lấy lệ chút nào, cứ thế lấy ra mười phần nghiêm túc, dễ như trở bàn tay liền khiến các tiên sinh sợ hãi thán phục.
Hiện tại các tiên sinh đã khác với lúc Khương Tuyết Ninh mới vừa vào cung nhập học nên những chuyện như vậy cũng không tái diễn nữa, trải qua ví dụ là Triệu Ngạn Xương, đám người ước chừng cũng đều biết Tạ Nguy là hạng người gì, nên bề ngoài cũng không còn dám thiên vị Tiêu Xu nhiều nữa.
Khương Tuyết Huệ lại là tỷ tỷ của Khương Tuyết Ninh. Trong cung này, ai còn không biết Khương Tuyết Ninh được trưởng công chúa điện hạ săn sóc chứ? Bọn hắn ngược lại còn có lòng muốn muốn nịnh nọt vài câu, nhưng Khương Tuyết Ninh học quá kém, dù bọn hắn da mặt có dày bao nhiêu cũng khen không nổi. Lần này thì tốt rồi, Khương Tuyết Huệ đến rất đúng lúc! Lại cực kỳ phù hợp! Thứ nhất vừa là tỷ tỷ của Khương Tuyết Ninh, cũng được trưởng công chúa đặc biệt tuyển vào cung; thứ hai lễ nghi chu đáo, dịu dàng hiền thục, không khiến các tiên sinh khó xử, tuyệt không giống như nha đầu Khương Tuyết Ninh kia; thứ ba học thức hơn người, đọc thuộc lòng thi thư, thực hiếm có. Các tiên sinh đương nhiên sẽ không tiếc lời khích lệ, cứ thể càng thêm khen ngợi Khương Tuyết Huệ.
Chỉ trong vòng hai ba ngày, Khương Tuyết Huệ mới vừa vào cung không lâu, liền trở thành người được các tiên sinh trong Phụng Thần điện thiên vị, tán thưởng danh phù kỳ thực (có tiếng có miếng). Vốn dĩ ở Phụng Thần điện, Tiêu Xu một mình độc chiếm ngôi đầu. Bây giờ nửa đường lại có một Trình Giảo Kim (kẻ ngáng chân, cản đường), dần dần che bớt hào quang của Tiêu Xu.
Tiêu Xu vui vẻ hay không, người khác rất khó biết được. Nhưng Khương Tuyết Ninh lại rõ bản tính nàng. Trước đây, Tiêu Xu có thể cao cao tại thượng, không vướng bụi trần, bất quá là bởi vì không có ai uy hiếp vị trí của nàng ta thôi. Chỉ khi nào cảm nhận được uy hiếp, vẻ lạnh nhạt kia tự khắc sẽ vỡ tan tành, thay vào đó là tầng tầng nguy cơ cùng cạm bẫy.
Cho nên, chỉ cần nghĩ tới tâm tình Tiêu Xu bây giờ, Khương Tuyết Ninh liền cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng —— Chịu thôi. Đời trước đấu lâu như vậy, Tiêu Xu đời này, hết lần này tới lần khác lại bởi vì hiểu lầm cái khăn thêu kia mà xuống tay với Khương Tuyết Ninh nàng, đương nhiên không thể nương tay được rồi!
Càng thú vị chính là, Khương Tuyết Huệ xuất thân không bằng Tiêu Xu, mặc dù trong Phụng Thần điện rất được các tiên sinh thích, thường ngày lại không tỏ ra kiêu căng chút nào, cử chỉ đều bình dị gần gũi, hoàn toàn khác biệt với Tiêu Xu, nên cực kỳ khiến người khác yêu mến. Đến Trần Thục Nghi cũng nguyện ý nói chuyện cùng nàng.
Huống chi, trong kinh từ trước vốn đã có tin đồn, nói quan hệ giữa hai tỷ muội Khương gia luôn luôn không tốt, Khương Tuyết Ninh trong phủ rất bá đạo ương ngạnh, luôn luôn khi dễ vị tỷ tỷ tính cách mềm mại này. Bởi vậy những người không hợp hay oán hận Khương Tuyết Ninh lại như vô tình hoặc cố ý tiếp cận Khương Tuyết Huệ, muốn kết giao cùng nàng.
Vưu Nguyệt càng cảm thấy Khương Tuyết Huệ tới như một sự trợ giúp lớn, có một ngày đi trên đường liền tiến đến bên cạnh Khương Tuyết Huệ, cười nói: “Ngày trước trên yến tiệc từng nhìn thấy Khương đại cô nương, cho tới bây giờ vẫn tin rằng đại cô nương là người có bản lĩnh, nhưng không ngờ lại cao minh đến vậy. So với Khương nhị cô nương bất tài vô học kia, thật đúng là tốt không biết bao nhiêu lần, một người trên trời một kẻ dưới đất!”
Khương Tuyết Huệ liếc nhìn nàng một cái, yên lặng không nói chuyện.
Trần Thục Nghi cũng ở bên cạnh thản nhiên nói thêm: “Rõ ràng ngươi mới là đích trưởng nữ trong nhà, học thức tài hoa đối nhân xử thế cũng cao hơn muội muội kia không biết bao nhiêu, nhưng trong phủ vậy mà phải nén giận chịu để nàng khi dễ, thật sự là chuyện lạ. Nếu ta là ngươi, gặp cái loại bại hoại môn phong, bất tài vô học này, có cơ hội liền trị nàng cho không ngóc đầu dậy nổi! Nếu không, thanh danh cả phủ đều sẽ bị nàng bêu xấu hết!”
Những ngày này không dưới một lần bọn họ nói qua về Khương Tuyết Ninh trước mặt Khương Tuyết Huệ, nhưng Khương Tuyết Huệ chỉ nghe, mà không phản bác, đám người liền ngầm thừa nhận tỷ muội các nàng thật sự không hòa hợp, thế nên dần dần nói chuyện càng càn rỡ hơn. Tất cả mọi người cảm thấy Khương Tuyết Huệ đương cùng chung mối thù với các nàng.
Nhưng ai lường trước được, Trần Thục Nghi vừa nói ra lời này, đôi mày thanh tú của Khương Tuyết Huệ lại chau lên, bước chân dừng lại, nhìn về phía nàng, có chút lãnh đạm mà nói: “Nhị muội muội ta mặc dù đúng là không học vấn, nhưng cũng không tới mức bại hoại môn phong, mất hết thanh danh trong phủ. Lời này của Thục Nghi tiểu thư có hơi bất công với muội ấy. Khương phủ ta mặc dù so ra kém cao môn đại hộ một chút, nhưng trong nhà quản giáo cũng nghiêm, muội muội nếu có sai lầm gì, tự khắc gia phụ cùng gia mẫu quan tâm, làm gì đến phiên Thục Nghi tiểu thư nhiều lời?”
Đám người toàn ngây ngẩn. Khương Tuyết Huệ vậy mà lại nói giúp cho Khương Tuyết Ninh! Không phải quan hệ hai tỷ muội luôn luôn không tốt sao?! Trần Thục Nghi cũng giật mình biến sắc, nhìn về phía Khương Tuyết Huệ. Khương Tuyết Huệ lại không kiêu ngạo không tự ti nhìn lại nàng. Vưu Nguyệt cũng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này đám người mới cùng nhau hồi tưởng lại: Người ta quan hệ có không tốt đi nữa, cũng đều là họ Khương, tỷ muội cùng một phủ! Cái gọi là “Muội muội”, chính là trở về nhà ta mắng ngươi một vạn câu, người ngoài cũng không được phép tùy ý chửi bới! Huống chi còn gánh lấy danh tiếng vinh nhục của cả gia tộc, trước đó có ẩn ý nói vài câu thì cũng thôi đi, nay chỉ mặt gọi tên nói người ta bại hoại môn phong, Khương Tuyết Huệ sao có thể không phát hỏa?
Lần này không ai nói nổi câu nào. Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Vừa vặn lúc này, phía trước, Khương Tuyết Ninh cầm trong tay một cuốn sách, mở cửa phòng mình đi ra, xa xa vừa nhấc mắt đã nhìn thấy các nàng bên ngoài Ngưỡng Chỉ trai, thế là càng không nói gì được.
Vẫn là Chu Bảo Anh đứng trong đám người có chút hiếu kỳ nhìn Khương Tuyết Ninh, giọng mềm mềm ngọt ngọt hỏi thăm: “Chúng ta đang cùng Khương đại tỷ tỷ nói về tỷ đấy, Khương nhị tỷ tỷ lại đi học đàn sao?”
Khương Tuyết Ninh vừa nhìn thấy đám người này tập hợp lại một chỗ, liền biết các nàng nói không có lời gì tốt đẹp. Lúc Chu Bảo Anh nói, sắc mặt đám người đều thay đổi. Đáy lòng nàng thầm cười một tiếng, chỉ nói: “Ta đi một chút xem Tạ tiên sinh có ở đó hay không.”
Tạ Nguy lần trước có nói với nàng, ngày hôm sau đi thiên điện luyện tập chỉ pháp, nhưng hôm đó nàng đến, Tạ Nguy lại không đến. Cung nhân nói hắn bận chuyện trên triều, tạm thời không thoát ra được. Liên tục mấy ngày sau đó, hắn cũng không đến Phụng Thần điện, một bài giảng cũng không đến dạy. Theo lý thuyết Khương Tuyết Ninh có thể không cần đi thiên điện học đàn, nhưng nàng cũng không biết Tạ Nguy lúc nào làm xong chuyện, nhóm cung nhân càng không rõ ràng, liền đành phải mỗi ngày đi một chuyến đến thiên điện, chờ hắn một khắc. Tạ Nguy nếu không đến, nàng lại về. Hôm nay cũng giống như vậy.
Giờ này khắc này, không có Thẩm Chỉ Y ở đây. Vưu Nguyệt dù đã triệt để sợ Khương Tuyết Ninh, trước mặt nàng tuyệt đối không dám nói lời nào, nhưng bên cạnh còn có Trần Thục Nghi a. Nghe thấy Khương Tuyết Ninh nói tới chuyện học đàn, Vưu Nguyệt liền cười khẽ một tiếng, lại liếc Khương Tuyết Ninh một cái không chút nể mặt, ý vị thâm trường nói: “Xưa nay nghe nói Tạ tiên sinh cùng Khương đại nhân là lão hữu (bạn cũ), Khương nhị cô nương học đàn đáng lo như vậy, cũng chấp nhận hao tâm tổn trí dạy bảo. May mà bây giờ Khương đại cô nương cũng vào cung, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Chỉ tiếc tiên sinh gần đây bận rộn, chưa từng đến giảng bài, nếu không, gặp Khương đại cô nương tốt đẹp như vậy, nhất định sẽ hết sức vui mừng. Dù sao phải đẽo gỗ mục quá lâu, cũng thật đau lòng thay cho Tạ tiên sinh...”
Trong lời nói ẩn ẩn có ý khích bác. Nhưng Khương Tuyết Huệ không tiếp lời. Đến Khương Tuyết Ninh cũng không có nửa điểm tức giận, vẫn cười tủm tỉm như cũ, nói với Trần Thục Nghi: “Lời hôm nay Thục Nghi cô nương nói, Tuyết Ninh nhớ kỹ, ngày mai gặp trưởng công chúa điện hạ nhất định sẽ kể cho nàng nghe.”
“Ngươi!” Trần Thục Nghi hoàn toàn không ngờ nàng lại nói ra mấy câu như vậy, ngang nhiên trước mặt lấy mách lẻo ra uy hiếp! Tức nghẹn họng, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi. Nhớ tới tình huống hôm đó bị Lạc Dương trưởng công chúa răn dạy, thân thể càng run rẩy —— tức giận đến cực điểm! (ta đang thắc mắc đoạn này là nói về Trần Thục Nghi hay Vưu Nguyệt, vì đoạn trước lời là do Vưu Nguyệt nói)
Khương Tuyết Ninh lại là nhìn cũng chẳng muốn nhìn nàng thêm một cái, lạnh lùng xùy một tiếng, liền cầm quyển sách trong tay, trực tiếp lướt qua bên cạnh nàng, căn bản không đặt một đám người ô hợp này trong mắt, lưng thẳng tắp, nhanh chân đi về phía Phụng Thần điện.
Cửa đại điện chỉ có tiểu thái giám trông coi. Khương Tuyết Ninh đi đến bậc thang liền hỏi: “Tạ tiên sinh hôm nay đến chưa a?”
Tiểu thái giám lắc đầu, đẩy cửa ra cho nàng, trả lời: “Chưa có tin tức gì. Bất quá có nghe nói Tạ tiên sinh ở trên triều bận rộn, đã hai đêm không chợp mắt, đêm qua trở về phủ, hôm nay nói không chừng có thể sẽ đến.”
Khương Tuyết Ninh thế là nhẹ gật đầu, tiến vào trong điện. Nga Mi treo trên tường cao, Tiêu Am thì đặt ngang ở trên bàn để đàn. Sau khi vào điện, nàng ngồi xuống trước Tiêu Am. Đặt quyển sách trên tay xuống, là một quyển sách thuốc.
Hôm đó trên phố ngẫu nhiên gặp Trương Già, nhìn thấy hắn cầm bọc thuốc, nàng mới chợt nhớ tới, mẫu thân Trương Già thân thể không tốt, thường hay đau đầu. Vừa vặn mấy ngày nay Tạ Nguy bận rộn, nàng luyện đàn xong thì rảnh rỗi, nên mới nhờ Thẩm Chỉ Y nói thái y viện cho mượn quyển sách thuốc mà đọc.
Trước kia nàng lớn lên nơi hương dã, đã từng đi theo chơi đùa cùng một đại phu vân du bốn phương, nên có biết chút y lý, y thư, trong sách thuốc này viết không thâm thuý lắm, nàng từ từ xem ngược lại là có thể hiểu được.
Chỉ là hôm nay, đặt sách thuốc xuống, Khương Tuyết Ninh lại chỉ ngồi ngẩn người. Rõ ràng chuyện để Khương Tuyết Huệ vào cung, là vào ngày bị Tiêu Xu mưu hại đó đã nghĩ kỹ rồi, vị tỷ tỷ này của nàng xưa nay ưu tú, cho dù không có chuyện khăn thêu, cũng có thể khiến Tiêu Xu biết được, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế gian này không phải chỉ có nàng ta là tốt đẹp nhất, siêu việt nhất.
Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy Khương Tuyết Huệ vào cung, Khương Tuyết Ninh nàng lại không bình tĩnh như nàng tưởng. Là bởi vì Khương Tuyết Huệ đã biết từ lâu rằng khăn thêu kia bị Thẩm Giới nhặt đi? Hay là bởi vì, Khương Tuyết Huệ thực sự tốt đẹp như người ta đồn đãi?
Nàng lớn lên nơi hương dã, Khương Tuyết Huệ lại lớn lên ở kinh thành; Nàng chơi đạp nước xiên cá, Khương Tuyết Huệ học cầm kỳ thư họa; Nàng ngang bướng không chịu nổi, cũng không biết tiến lùi, Khương Tuyết Huệ lại hiền thục mẫn tuệ hành xử có chừng mực;... Kiếp trước nàng chính là vì thế mà bất bình, ghen ghét, thậm chí căm hận. Nhưng đời này, muốn thản nhiên tiếp nhận mình sự thật mình không ưu tú như người khác, thực ra cũng không phải chuyện dễ dàng.
Một người là Khương đại cô nương, một người là Khương nhị cô nương. Tựa hồ trời sinh đã phân rõ cao thấp. Không chỉ có người ngoài so sánh, đến nàng cũng sẽ tự so sánh nhau một phen...
Sách thuốc đã đặt trước mặt, nhưng Khương Tuyết Ninh chỉ ngồi nhìn chữ ngoài bìa mà ngẩn người. Kể cả bên cạnh có người đến, nàng cũng không nhận ra.
Tạ Nguy hôm nay lại mang một thân đạo bào xanh biếc xuất trần, một cây trâm lam ngọc trên búi tóc cực kỳ đơn giản, vốn chỉ đến thiên điện Phụng Thần điện một chuyến, nhưng lúc tới cửa lại nghe tiểu thái giám nói Khương nhị cô nương ở đây, liền có chút bất ngờ.
Hắn đẩy cửa đi vào. Khương Tuyết Ninh vẫn ngồi trước bàn để đàn, không động đậy chút nào. Tạ Nguy cầm trong tay một phong tấu chương đã phê duyệt, bước chân trên thảm nhung không phát ra chút thanh âm nào, đứng ở sau lưng nàng, ánh mắt vượt qua bả vai nàng nhìn tới phía trước, vậy mà ở đó lại có một quyển sách thuốc.
“...” Nhất thời hắn câm nín. Mùi máu tươi ngai ngái cùng vị dược thảo đắng chát năm đó như lại tràn ngập trong miệng hắn, Tạ Nguy không khỏi nghĩ bụng: Tiểu lang băm năm đó suýt chữa chết hắn, không làm đại phu vân du giang hồ, nay lại ngồi nghĩ đơn thuốc hại người gì đây? Bộ dáng này hẳn là đã xuất thần rồi a.
Hắn đi qua, giơ tấu chương kia lên, gõ nhẹ trên đầu nàng, chỉ nói: “Tỉnh!”
Khương Tuyết Ninh bị gõ một cái, liền giật mình, suýt chút nhảy dựng lên. Nàng ngẩng đầu nhìn, khóe môi Tạ Nguy như có ý cười nhàn nhạt, lúc đi qua từ bên cạnh nàng, nhìn thần sắc hắn có chút mỏi mệt khó nhận ra, sắc mặt hơi tái nhợt hơn lần gặp trước.
Tạ Nguy quăng tấu chương kia xuống thư án, đi đến bên tường đưa tay ôm Nga Mi xuống, đặt trên bàn đàn của mình, gỡ túi bọc đàn ra, năm ngón tay nhẹ nhàng thử nhẹ âm đàn, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nghe nói Ninh nhị cô nương mấy ngày nay đều đến, hẳn đã nghe hiểu hết lời của Tạ mỗ, chỉ pháp cũng luyện xong rồi?”
Ninh nhị... Khi nghe thấy hai chữ này, Khương Tuyết Ninh liền ngây người, đến mức những lời hắn nói sau đó đều không nghe được nữa. Nàng xưa này vì sao chưa từng cảm thấy, dạng xưng hô quái dị này, hai chữ có chút không thích hợp, nhưng lại dễ nghe, thỏa đáng đến vậy?
Khương Tuyết Ninh, Khương Tuyết Huệ.
Khương, là họ của cả dòng tộc;
Tuyết, bất quá là chữ lót theo thế hệ;
Chỉ có một chữ “Ninh”, thuộc về chính nàng, cũng phân biệt nàng với những người khác.
Kiếp trước, trên đường hồi kinh quen biết Tạ Nguy, Tạ Nguy cũng gọi nàng là “Khương nhị cô nương” như những người khác; nhưng qua mấy ngày, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, Tạ Nguy hình như đã đổi xưng hô cho nàng, không gọi “Khương nhị”, lại gọi “Ninh nhị”. Đời này cũng không có gì thay đổi.
Nhưng nàng trước nay vẫn không hiểu vì sao, cũng không biết Tạ Nguy phát bệnh gì mà gọi nàng như vậy. Chỉ là kiếp trước nàng không muốn liên đới tới Tạ Nguy, đời này lúc đầu lại quá e ngại, về sau thì có quen thuộc hơn, nhưng chưa từng hỏi qua, cũng rất ít khi nghĩ xem, vì sao hắn xưng hô nàng như vậy.
Đáy lòng như nổi lên gợn sóng, xô vào lại thành một mảnh chua xót. Người người đều gọi nàng là “Khương nhị cô nương”, ngày trước không cảm thấy gì, nhưng sau khi có Khương Tuyết Huệ, xưng hô này nghe sao mà chói tai quá.
Đáy mắt Khương Tuyết Ninh hơi nóng lên. Nàng trước nay đã biết rằng Tạ Nguy thấu hiểu lòng người, không ai giấu được, trước đó cũng từng lĩnh giáo. Nhưng không ngờ, người này thì ra sớm như vậy, sớm như vậy đã nhìn thấu nàng, nên mới không gọi nàng là “Khương nhị”, lại gọi là “Ninh nhị”, khó trách trên triều người người ca ngợi hắn. Chỉ là nàng kiếp trước thực ngu dốt, đến cuối cùng vẫn không hiểu được...
Rõ ràng người này kiếp trước gặp nàng vẫn luôn bày ra thần sắc nghiêm nghị, từng khiến nàng mất mặt, cũng từng làm nàng khó xử, đời này nàng e ngại hắn, lại bởi vì chuyện học đàn mà không có ấn tượng tốt với hắn, vẫn cảm thấy khuôn mặt hắn đáng ghét. Nhưng vì hai chữ này, nàng cảm giác Tạ Nguy hình như cũng không xấu xa đến vậy.
Khương Tuyết Ninh ngồi trước bàn để đàn, nhìn hắn trân trân, quên cả trả lời.
Tạ Nguy nói xong, cả nửa ngày vẫn không thấy nàng trả lời, lông mày hơi nhăn lại, liền ngẩng lên nhìn nàng, đã thấy thiếu nữ kia một đôi mắt hắc bạch phân minh thẳng tắp nhìn hắn, vành mắt có chút đỏ lên, mi mắt run run, một giọt nước mắt lại lăn xuống.
Đang yên đang lành tại sao lại khóc lên!
Động tác hắn dừng lại, đưa tay day day mi tâm mình, thực đau đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Ai lại chọc đến ngươi rồi?”
Khương Tuyết Huệ vào cung cố nhiên cũng có chút khiến người khác chú ý, nhưng người thông minh đều có thể ý thức được đứng sau chuyện này lại là Khương Tuyết Ninh.
Thời điểm nàng nói ra hai chữ “Thống khoái”, không biết bao nhiêu người trong điện âm thầm đen mặt. Vốn dĩ lúc nãy mấy người còn có tâm tình vui đùa, trong chớp nhoáng này cũng bị phá hư hầu như không còn gì.
Sau đó, Thẩm Chỉ Y còn mời Khương Tuyết Huệ đến cùng nhau chơi đùa. Trong nhóm có mấy người rõ ràng là miễn cưỡng vui cười xã giao.
Tiêu Xu từ sau khi nhìn thấy khăn thêu của Khương Tuyết Huệ thì không nói câu nào nữa. Ban đêm ở Ngưỡng Chỉ trai, đèn cung đình thắp sáng tỏ. Từ Minh Phượng cung trở về, vào đến phòng mình, vị đại tiểu thư của Tiêu thị nhất tộc, cháu gái ruột của hậu cung thái hậu nương nương này, khi không còn ai chú ý nữa, rốt cục bỏ mặc hết thảy biểu cảm ngụy trang trên gương mặt, duy còn lại loại bình tĩnh gần như lãnh tịch u ám. Cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng day day trán. Tiêu Xu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, bàn tay từ từ nắm lại thật chặt, đến khi mở mắt ra liền trực tiếp quét hết ly bình trên bàn xuống đất!
Cung nhân phục vụ bên cạnh giật nảy mình, trợn to mắt nhìn nàng. Lồng ngực Tiêu Xu khẽ phập phồng, nhưng nàng không nhìn ai bên cạnh. Trong đầu nàng hiện ra tình cảnh ngẫu nhiên gặp phải Lâm Truy vương Thẩm Giới trong cung ngày đó, khăn thêu rơi ra từ trong tay áo hắn, còn có khăn thêu trong tay Khương Tuyết Huệ hôm nay... Người khác có thể đã quên, nhưng nàng vẫn còn nhớ kỹ nhất thanh nhị sở.
Không phải Khương Tuyết Ninh, người đó vậy mà không phải là Khương Tuyết Ninh!
Nhưng ai có thể ngờ được chứ? Trong cung gần đây, Thẩm Giới cũng khắp nơi chú ý đến chuyện của Khương Tuyết Ninh, trong lời nói ý quan tâm săn sóc, khi Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện, Yến Lâm lại trực tiếp rũ sạch quan hệ với Khương Tuyết Ninh. Đủ loại dấu vết để lại đều chỉ hướng tới Khương Tuyết Ninh. Cho nên lần trước Tiêu Xu nàng mới làm vậy... Ngón tay tựa trên bàn dần dần nắm chặt, Tiêu Xu chỉ cảm thấy một loại trào phúng đáng hận: Không chỉ không diệt trừ được mối uy hiếp chân chính, ngược lại còn bại lộ vết tích, tự rước về cho mình một cường địch chân chính...
Khương Tuyết Ninh chung quy vẫn rất nhạy bén.
*
Cùng lúc đó, trong phòng Khương Tuyết Ninh, bầu không khí có chút vi diệu. Nơi này sau khi bị Lạc Dương trưởng công chúa giày vò một trận, các loại vật trang trí sớm đã là cái gì cần có đều có, thơm mềm tinh xảo, tùy ý chọn một bức tranh chữ trên tường đều là bút tích thực của danh sĩ tiền triều.
Khương Tuyết Huệ học rộng, đương nhiên có thể phân biệt ra được. Nhóm cung nhân tự nhiên đã bố trí xong gian phòng của nàng, bất quá không khác gì các thư đồng khác. Nhưng sau khi đáp ứng lời mời đến phòng Khương Tuyết Ninh xem, mới vô cùng dễ dàng nhận ra sự chênh lệch đến nghịch thiên giữa hai người, từ đó mới hiểu được trình độ được sủng ái của muội muội ở trong cung đến nhường nào.
Khương Tuyết Ninh đã thay cung trang phức tạp kia đi, chỉ mang váy xếp nếp đơn giản màu thiên thanh hoa văn nhánh sen uốn lượn, đến búi tóc lúc trước hao tâm tổn trí búi thành cũng đã xõa ra, tóc dài đen nhánh rối tung ở sau lưng, có mấy sợi bị nàng dùng ngón tay dài nhọn nhẹ nhàng quấn thành một lọn. Nàng chỉ dùng ánh mắt cười như không cười nhìn Khương Tuyết Huệ.
Khương Tuyết Huệ ngồi đối diện nàng, ngược lại là bình tĩnh như nước, nói: “Ngươi để cho ta vào cung, đến cùng là muốn làm gì?”
Trước mặt Khương Tuyết Ninh bày một cây cổ cầm, nhưng không phải Tiêu Am, mà chỉ là một cây cổ cầm so với bình thường còn bình thường hơn. Nàng duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng gảy một chút. Nghe thấy âm thanh phát ra xong, mới bình thản thong dong mà nói: “Đã vào đến trong cung này rồi, cũng mang theo khăn thêu kia, đại tỷ tỷ lại muốn nói rằng mình nửa điểm cũng không biết vì sao ta để ngươi vào cung, như vậy có phải quá giả không a?”
Khương Tuyết Huệ thế là cúi đầu nhìn khăn thêu kia, khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi hận ta bao nhiêu, quan hệ chúng ta lại như thế nào, cả ngươi cả ta đều đã quá rõ ràng. Nếu nói là ngươi muốn giúp ta, ta tuyệt đối không tin.”
Mặt mày của Khương Tuyết Huệ kỳ thật có chút đường nét tương tự như Uyển nương. Khương Tuyết Ninh nhìn nàng, ngón tay đang đùa giỡn trên dây đàn chợt ngừng lại một lát, nhớ lại những chuyện chính mình kiếp trước làm ra bởi vì ghen ghét người trước mặt: Trong lúc vô tình biết được Lâm Truy vương Thẩm Giới âm thầm hướng tới chủ nhân của khăn thêu, nàng liền nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn trở Khương Tuyết Huệ tham dự tuyển phi, sau đó lại cầm khăn thêu này, “Có duyên gặp được” Thẩm Giới lần nữa. Thế là nàng thành công đoạt được nhân duyên của Khương Tuyết Huệ, làm Lâm Truy vương phi, trở thành hoàng hậu, triệt triệt để để giẫm “Tỷ tỷ” vạn phần chán ghét này dưới lòng bàn chân. Nhưng cuối cùng có vui sướng đắc ý không?
Hình như không quá vui vẻ, cũng không quá đắc ý. Khương Tuyết Huệ vẫn sống rất tốt như thường. Có đôi khi, Khương Tuyết Ninh thậm chí còn suy nghĩ: Nàng đoạt nhân duyên của Khương Tuyết Huệ, Khương Tuyết Huệ đến cùng liệu có biết hay không?
Từ đầu tới cuối nàng vẫn không thể khoe khoang với Khương Tuyết Huệ. Bởi vì không lâu sau khi nàng được tuyển chọn làm Lâm Truy vương phi, Khương Tuyết Huệ liền gả chồng xa, rời khỏi kinh thành, nàng cũng không có cơ hội nói cho vị tỷ tỷ này sự thật, cũng không thể khoe mẽ hay chọc tức được.
“Ngươi biết ta sẽ không giúp ngươi là được rồi, trong cung này từng bước hung hiểm, có kẻ hiểu lầm chút chuyện, mới đem thủ đoạn vốn nên thi triển trên người ngươi, dùng đến chỗ ta, nhưng suýt chút nữa thì hại ta mất mạng?” Khương Tuyết Ninh khẽ nhếch môi đùa cợt, hồi tưởng lại sắc mặt đột biến của Tiêu Xu hôm nay khi trông thấy khăn thêu, thật cảm thấy sảng khoái, “Có người hôm nay trông thấy ngươi mang theo cái khăn thêu kia đến, sắc mặt cũng thay đổi a. Nghĩ thôi cũng thấy thời gian sau này ở trong cung của tỷ tỷ sẽ không phải rất như ý. Ta a, tự nhiên sẽ rất vui lòng khoanh tay đứng nhìn, tọa sơn quan hổ đấu.”
Đổi lại người khác, chưa hẳn đã có thể đoán được kẻ sau rèm hãm hại là ai. Dù sao hết thảy đều là mánh khóe, không có chút manh mối. Nhưng Tiêu Xu không may liền gặp phải không chỉ là Khương Tuyết Ninh, mà còn là Khương Tuyết Ninh đã trùng sinh. Bây giờ còn không ai biết Tiêu Xu ngấp nghé vị trí hoàng hậu tương lai, nhưng Khương Tuyết Ninh kiếp trước đã cùng nàng đánh đến ngươi chết ta sống, thì ngay từ đầu đã biết đằng sau gương mặt nhìn như cao cao tại thượng không vướng hồng trần kia, cũng ẩn giấu bừng bừng dã tâm cùng hừng hực dục vọng. Một chút dấu vết để lại kia, muốn không nghĩ tới Tiêu Xu cũng khó!
Khương Tuyết Huệ nghe nàng nói lời ấy lại là lập tức nhớ tới chuyện vài ngày trước nghe được: Ninh tỷ nhi trong cung bị mưu hại có dính líu tới lời mưu phản của thiên giáo loạn đảng, suýt chút nữa thì mất mạng! Đáy lòng Khương Tuyết Huệ lập tức nghiêm nghị. Cho đến lúc này, nàng mới mơ hồ hiểu được: chuyện lần đó, vậy mà liên quan tới mình!
Khương Tuyết Ninh tự nhiên có thể nói cho Khương Tuyết Huệ mọi tiền căn hậu quả, để Khương Tuyết Huệ cảnh giác với Tiêu Xu, nhưng dù sao nàng không cách nào không nghi ngờ Khương Tuyết Huệ, huống chi vị tỷ tỷ này cũng hoàn toàn không ngốc, nàng không cần thiết phải nói, cũng lười đi nói. Cho nên, câu chuyện chuyển sang một chủ đề khác.
Nàng loay hoay với chỉ pháp của mình, muốn làm sao để đến ngày mai đi học chỗ Tạ Nguy bên kia ngàn vạn lần không phạm phải sai lầm, nhưng ngoài miệng lại là mạn bất kinh tâm (không chút để ý) nói: “Ngươi biết khăn tay kia của ngươi, rơi vào trong tay ai không?”
Khương Tuyết Huệ yên lặng nhìn nàng chăm chú, cuối cùng vẫn rũ tầm mắt xuống, chậm rãi nói: “Có lẽ là biết.”
“Tranh —— ” Ngón tay Khương Tuyết Ninh hơi run lên, ngay đó tiếng đàn cũng bất thình lình vang lên chói tai. Nàng bỗng nhìn sang Khương Tuyết Huệ, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như muốn nhìn thấu nàng ngay lúc này!
Biết! Khương Tuyết Huệ lại nói mình “Có lẽ là biết”! Nếu như nàng lúc đó đã biết, vậy kiếp trước Khương Tuyết Ninh cầm khăn thêu kia cùng Thẩm Giới “Có duyên gặp được”, đồng thời cướp đi nhân duyên của nàng, Khương Tuyết Huệ hẳn đã biết! Nhưng Khương Tuyết Huệ chưa từng phát giận... Khương Tuyết Ninh thậm chí còn cho rằng, Khương Tuyết Huệ từ đầu tới đuôi vẫn không biết rõ tình hình!
“Sao vậy?” Khương Tuyết Huệ vốn cho rằng vị nhị muội muội từ trước đến nay oán hận mình, hôm nay một phen làm ra mọi chuyện, hẳn đã biết tình huống phần nào rồi. Nhưng vì cái gì, sau khi nàng thành thật trả lời, Ninh tỷ nhi lại lộ ra thần sắc như vậy? Nàng cảm thấy mình không thể hiểu nổi.
“...” Khương Tuyết Ninh lại yên lặng thật lâu không nói tiếng nào. Nàng nhìn chằm chằm cây cổ cầm trước mặt, chỉ cảm thấy không còn chút tâm tình nào mà luyện chỉ pháp nữa, liền trực tiếp đẩy cây đàn ra, lãnh đạm nói: “Ta mệt, những gì nên nói cũng đã nói kha khá rồi, thỉnh ngươi về phòng đi.” Nàng xưa nay tính tình hỉ nộ vô thường như vậy, có thể kiên nhẫn ngồi xuống cùng Khương Tuyết Huệ nói chuyện một hồi lâu như vậy đã là hiếm có, giờ phút này dù hạ lệnh trục khách, cũng không khiến ai kinh ngạc.
Khương Tuyết Huệ dù cảm thấy nàng còn có chuyện không nói, nhưng chính mình cũng không tiện hỏi nhiều, thế là đứng dậy, cũng nói nàng sớm nghỉ ngơi, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Tối hôm ấy, Khương Tuyết Ninh lại một lần nữa không thể vào giấc ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau đến Phụng Thần điện, nhóm cung nhân đã sắp xếp thêm một vị trí vào hàng thứ hai, để Khương Tuyết Huệ ngồi xuống, nguyên bản tám vị thư đồng liền chính thức thành chín vị.
Đến khi các tiên sinh giảng bài tự nhiên đều kinh ngạc vạn phần. Bởi vì Khương Tuyết Huệ là nửa đường được thêm vào, những công khóa trước đây nàng đều chưa được học qua, các tiên sinh không khỏi đều có mấy phần lo lắng.
Trong đám người có vài kẻ vốn nhìn Khương Tuyết Huệ không thuận mắt, hoặc là đem cừu hận Khương Tuyết Ninh chuyển dời sang nàng, dù đều nghe nói Khương gia đại cô nương không giống nhị cô nương thiếu dạy dỗ, mà là vị tiểu thư khuê các chân chính, nhưng những gì tiên sinh trong cung dạy dù sao cũng rất khác biệt, Khương Tuyết Huệ cũng không thể mọi thứ đều biết, cho nên đều chờ xem kịch vui, muốn nhìn nàng xấu mặt trước mọi người.
Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo đó lại giống như một bàn tay vả trên mặt các nàng—— Khương Tuyết Huệ không chỉ biết, mà còn là cái gì cũng biết!
Khương phủ mặc dù không tính là cao môn đại hộ, nhưng Mạnh thị lại là thật sự coi Khương Tuyết Huệ như khuê tú vọng tộc mà dạy dỗ, thi từ ca phú, lễ nghi tiến thoái, đúng là không gì không giỏi!
Chỉ là Khương Tuyết Huệ xưa nay làm người không thích khoe khoang thể hiện, rất ít khi triển lộ trước mặt người khác, cho nên rất ít người biết. Bây giờ lại bởi vì trong cung không thể không trả lời câu hỏi của các tiên sinh đặt ra, vả lại còn chưa hiểu rõ tình thế, nên không dám qua loa lấy lệ chút nào, cứ thế lấy ra mười phần nghiêm túc, dễ như trở bàn tay liền khiến các tiên sinh sợ hãi thán phục.
Hiện tại các tiên sinh đã khác với lúc Khương Tuyết Ninh mới vừa vào cung nhập học nên những chuyện như vậy cũng không tái diễn nữa, trải qua ví dụ là Triệu Ngạn Xương, đám người ước chừng cũng đều biết Tạ Nguy là hạng người gì, nên bề ngoài cũng không còn dám thiên vị Tiêu Xu nhiều nữa.
Khương Tuyết Huệ lại là tỷ tỷ của Khương Tuyết Ninh. Trong cung này, ai còn không biết Khương Tuyết Ninh được trưởng công chúa điện hạ săn sóc chứ? Bọn hắn ngược lại còn có lòng muốn muốn nịnh nọt vài câu, nhưng Khương Tuyết Ninh học quá kém, dù bọn hắn da mặt có dày bao nhiêu cũng khen không nổi. Lần này thì tốt rồi, Khương Tuyết Huệ đến rất đúng lúc! Lại cực kỳ phù hợp! Thứ nhất vừa là tỷ tỷ của Khương Tuyết Ninh, cũng được trưởng công chúa đặc biệt tuyển vào cung; thứ hai lễ nghi chu đáo, dịu dàng hiền thục, không khiến các tiên sinh khó xử, tuyệt không giống như nha đầu Khương Tuyết Ninh kia; thứ ba học thức hơn người, đọc thuộc lòng thi thư, thực hiếm có. Các tiên sinh đương nhiên sẽ không tiếc lời khích lệ, cứ thể càng thêm khen ngợi Khương Tuyết Huệ.
Chỉ trong vòng hai ba ngày, Khương Tuyết Huệ mới vừa vào cung không lâu, liền trở thành người được các tiên sinh trong Phụng Thần điện thiên vị, tán thưởng danh phù kỳ thực (có tiếng có miếng). Vốn dĩ ở Phụng Thần điện, Tiêu Xu một mình độc chiếm ngôi đầu. Bây giờ nửa đường lại có một Trình Giảo Kim (kẻ ngáng chân, cản đường), dần dần che bớt hào quang của Tiêu Xu.
Tiêu Xu vui vẻ hay không, người khác rất khó biết được. Nhưng Khương Tuyết Ninh lại rõ bản tính nàng. Trước đây, Tiêu Xu có thể cao cao tại thượng, không vướng bụi trần, bất quá là bởi vì không có ai uy hiếp vị trí của nàng ta thôi. Chỉ khi nào cảm nhận được uy hiếp, vẻ lạnh nhạt kia tự khắc sẽ vỡ tan tành, thay vào đó là tầng tầng nguy cơ cùng cạm bẫy.
Cho nên, chỉ cần nghĩ tới tâm tình Tiêu Xu bây giờ, Khương Tuyết Ninh liền cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng —— Chịu thôi. Đời trước đấu lâu như vậy, Tiêu Xu đời này, hết lần này tới lần khác lại bởi vì hiểu lầm cái khăn thêu kia mà xuống tay với Khương Tuyết Ninh nàng, đương nhiên không thể nương tay được rồi!
Càng thú vị chính là, Khương Tuyết Huệ xuất thân không bằng Tiêu Xu, mặc dù trong Phụng Thần điện rất được các tiên sinh thích, thường ngày lại không tỏ ra kiêu căng chút nào, cử chỉ đều bình dị gần gũi, hoàn toàn khác biệt với Tiêu Xu, nên cực kỳ khiến người khác yêu mến. Đến Trần Thục Nghi cũng nguyện ý nói chuyện cùng nàng.
Huống chi, trong kinh từ trước vốn đã có tin đồn, nói quan hệ giữa hai tỷ muội Khương gia luôn luôn không tốt, Khương Tuyết Ninh trong phủ rất bá đạo ương ngạnh, luôn luôn khi dễ vị tỷ tỷ tính cách mềm mại này. Bởi vậy những người không hợp hay oán hận Khương Tuyết Ninh lại như vô tình hoặc cố ý tiếp cận Khương Tuyết Huệ, muốn kết giao cùng nàng.
Vưu Nguyệt càng cảm thấy Khương Tuyết Huệ tới như một sự trợ giúp lớn, có một ngày đi trên đường liền tiến đến bên cạnh Khương Tuyết Huệ, cười nói: “Ngày trước trên yến tiệc từng nhìn thấy Khương đại cô nương, cho tới bây giờ vẫn tin rằng đại cô nương là người có bản lĩnh, nhưng không ngờ lại cao minh đến vậy. So với Khương nhị cô nương bất tài vô học kia, thật đúng là tốt không biết bao nhiêu lần, một người trên trời một kẻ dưới đất!”
Khương Tuyết Huệ liếc nhìn nàng một cái, yên lặng không nói chuyện.
Trần Thục Nghi cũng ở bên cạnh thản nhiên nói thêm: “Rõ ràng ngươi mới là đích trưởng nữ trong nhà, học thức tài hoa đối nhân xử thế cũng cao hơn muội muội kia không biết bao nhiêu, nhưng trong phủ vậy mà phải nén giận chịu để nàng khi dễ, thật sự là chuyện lạ. Nếu ta là ngươi, gặp cái loại bại hoại môn phong, bất tài vô học này, có cơ hội liền trị nàng cho không ngóc đầu dậy nổi! Nếu không, thanh danh cả phủ đều sẽ bị nàng bêu xấu hết!”
Những ngày này không dưới một lần bọn họ nói qua về Khương Tuyết Ninh trước mặt Khương Tuyết Huệ, nhưng Khương Tuyết Huệ chỉ nghe, mà không phản bác, đám người liền ngầm thừa nhận tỷ muội các nàng thật sự không hòa hợp, thế nên dần dần nói chuyện càng càn rỡ hơn. Tất cả mọi người cảm thấy Khương Tuyết Huệ đương cùng chung mối thù với các nàng.
Nhưng ai lường trước được, Trần Thục Nghi vừa nói ra lời này, đôi mày thanh tú của Khương Tuyết Huệ lại chau lên, bước chân dừng lại, nhìn về phía nàng, có chút lãnh đạm mà nói: “Nhị muội muội ta mặc dù đúng là không học vấn, nhưng cũng không tới mức bại hoại môn phong, mất hết thanh danh trong phủ. Lời này của Thục Nghi tiểu thư có hơi bất công với muội ấy. Khương phủ ta mặc dù so ra kém cao môn đại hộ một chút, nhưng trong nhà quản giáo cũng nghiêm, muội muội nếu có sai lầm gì, tự khắc gia phụ cùng gia mẫu quan tâm, làm gì đến phiên Thục Nghi tiểu thư nhiều lời?”
Đám người toàn ngây ngẩn. Khương Tuyết Huệ vậy mà lại nói giúp cho Khương Tuyết Ninh! Không phải quan hệ hai tỷ muội luôn luôn không tốt sao?! Trần Thục Nghi cũng giật mình biến sắc, nhìn về phía Khương Tuyết Huệ. Khương Tuyết Huệ lại không kiêu ngạo không tự ti nhìn lại nàng. Vưu Nguyệt cũng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này đám người mới cùng nhau hồi tưởng lại: Người ta quan hệ có không tốt đi nữa, cũng đều là họ Khương, tỷ muội cùng một phủ! Cái gọi là “Muội muội”, chính là trở về nhà ta mắng ngươi một vạn câu, người ngoài cũng không được phép tùy ý chửi bới! Huống chi còn gánh lấy danh tiếng vinh nhục của cả gia tộc, trước đó có ẩn ý nói vài câu thì cũng thôi đi, nay chỉ mặt gọi tên nói người ta bại hoại môn phong, Khương Tuyết Huệ sao có thể không phát hỏa?
Lần này không ai nói nổi câu nào. Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Vừa vặn lúc này, phía trước, Khương Tuyết Ninh cầm trong tay một cuốn sách, mở cửa phòng mình đi ra, xa xa vừa nhấc mắt đã nhìn thấy các nàng bên ngoài Ngưỡng Chỉ trai, thế là càng không nói gì được.
Vẫn là Chu Bảo Anh đứng trong đám người có chút hiếu kỳ nhìn Khương Tuyết Ninh, giọng mềm mềm ngọt ngọt hỏi thăm: “Chúng ta đang cùng Khương đại tỷ tỷ nói về tỷ đấy, Khương nhị tỷ tỷ lại đi học đàn sao?”
Khương Tuyết Ninh vừa nhìn thấy đám người này tập hợp lại một chỗ, liền biết các nàng nói không có lời gì tốt đẹp. Lúc Chu Bảo Anh nói, sắc mặt đám người đều thay đổi. Đáy lòng nàng thầm cười một tiếng, chỉ nói: “Ta đi một chút xem Tạ tiên sinh có ở đó hay không.”
Tạ Nguy lần trước có nói với nàng, ngày hôm sau đi thiên điện luyện tập chỉ pháp, nhưng hôm đó nàng đến, Tạ Nguy lại không đến. Cung nhân nói hắn bận chuyện trên triều, tạm thời không thoát ra được. Liên tục mấy ngày sau đó, hắn cũng không đến Phụng Thần điện, một bài giảng cũng không đến dạy. Theo lý thuyết Khương Tuyết Ninh có thể không cần đi thiên điện học đàn, nhưng nàng cũng không biết Tạ Nguy lúc nào làm xong chuyện, nhóm cung nhân càng không rõ ràng, liền đành phải mỗi ngày đi một chuyến đến thiên điện, chờ hắn một khắc. Tạ Nguy nếu không đến, nàng lại về. Hôm nay cũng giống như vậy.
Giờ này khắc này, không có Thẩm Chỉ Y ở đây. Vưu Nguyệt dù đã triệt để sợ Khương Tuyết Ninh, trước mặt nàng tuyệt đối không dám nói lời nào, nhưng bên cạnh còn có Trần Thục Nghi a. Nghe thấy Khương Tuyết Ninh nói tới chuyện học đàn, Vưu Nguyệt liền cười khẽ một tiếng, lại liếc Khương Tuyết Ninh một cái không chút nể mặt, ý vị thâm trường nói: “Xưa nay nghe nói Tạ tiên sinh cùng Khương đại nhân là lão hữu (bạn cũ), Khương nhị cô nương học đàn đáng lo như vậy, cũng chấp nhận hao tâm tổn trí dạy bảo. May mà bây giờ Khương đại cô nương cũng vào cung, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Chỉ tiếc tiên sinh gần đây bận rộn, chưa từng đến giảng bài, nếu không, gặp Khương đại cô nương tốt đẹp như vậy, nhất định sẽ hết sức vui mừng. Dù sao phải đẽo gỗ mục quá lâu, cũng thật đau lòng thay cho Tạ tiên sinh...”
Trong lời nói ẩn ẩn có ý khích bác. Nhưng Khương Tuyết Huệ không tiếp lời. Đến Khương Tuyết Ninh cũng không có nửa điểm tức giận, vẫn cười tủm tỉm như cũ, nói với Trần Thục Nghi: “Lời hôm nay Thục Nghi cô nương nói, Tuyết Ninh nhớ kỹ, ngày mai gặp trưởng công chúa điện hạ nhất định sẽ kể cho nàng nghe.”
“Ngươi!” Trần Thục Nghi hoàn toàn không ngờ nàng lại nói ra mấy câu như vậy, ngang nhiên trước mặt lấy mách lẻo ra uy hiếp! Tức nghẹn họng, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi. Nhớ tới tình huống hôm đó bị Lạc Dương trưởng công chúa răn dạy, thân thể càng run rẩy —— tức giận đến cực điểm! (ta đang thắc mắc đoạn này là nói về Trần Thục Nghi hay Vưu Nguyệt, vì đoạn trước lời là do Vưu Nguyệt nói)
Khương Tuyết Ninh lại là nhìn cũng chẳng muốn nhìn nàng thêm một cái, lạnh lùng xùy một tiếng, liền cầm quyển sách trong tay, trực tiếp lướt qua bên cạnh nàng, căn bản không đặt một đám người ô hợp này trong mắt, lưng thẳng tắp, nhanh chân đi về phía Phụng Thần điện.
Cửa đại điện chỉ có tiểu thái giám trông coi. Khương Tuyết Ninh đi đến bậc thang liền hỏi: “Tạ tiên sinh hôm nay đến chưa a?”
Tiểu thái giám lắc đầu, đẩy cửa ra cho nàng, trả lời: “Chưa có tin tức gì. Bất quá có nghe nói Tạ tiên sinh ở trên triều bận rộn, đã hai đêm không chợp mắt, đêm qua trở về phủ, hôm nay nói không chừng có thể sẽ đến.”
Khương Tuyết Ninh thế là nhẹ gật đầu, tiến vào trong điện. Nga Mi treo trên tường cao, Tiêu Am thì đặt ngang ở trên bàn để đàn. Sau khi vào điện, nàng ngồi xuống trước Tiêu Am. Đặt quyển sách trên tay xuống, là một quyển sách thuốc.
Hôm đó trên phố ngẫu nhiên gặp Trương Già, nhìn thấy hắn cầm bọc thuốc, nàng mới chợt nhớ tới, mẫu thân Trương Già thân thể không tốt, thường hay đau đầu. Vừa vặn mấy ngày nay Tạ Nguy bận rộn, nàng luyện đàn xong thì rảnh rỗi, nên mới nhờ Thẩm Chỉ Y nói thái y viện cho mượn quyển sách thuốc mà đọc.
Trước kia nàng lớn lên nơi hương dã, đã từng đi theo chơi đùa cùng một đại phu vân du bốn phương, nên có biết chút y lý, y thư, trong sách thuốc này viết không thâm thuý lắm, nàng từ từ xem ngược lại là có thể hiểu được.
Chỉ là hôm nay, đặt sách thuốc xuống, Khương Tuyết Ninh lại chỉ ngồi ngẩn người. Rõ ràng chuyện để Khương Tuyết Huệ vào cung, là vào ngày bị Tiêu Xu mưu hại đó đã nghĩ kỹ rồi, vị tỷ tỷ này của nàng xưa nay ưu tú, cho dù không có chuyện khăn thêu, cũng có thể khiến Tiêu Xu biết được, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế gian này không phải chỉ có nàng ta là tốt đẹp nhất, siêu việt nhất.
Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy Khương Tuyết Huệ vào cung, Khương Tuyết Ninh nàng lại không bình tĩnh như nàng tưởng. Là bởi vì Khương Tuyết Huệ đã biết từ lâu rằng khăn thêu kia bị Thẩm Giới nhặt đi? Hay là bởi vì, Khương Tuyết Huệ thực sự tốt đẹp như người ta đồn đãi?
Nàng lớn lên nơi hương dã, Khương Tuyết Huệ lại lớn lên ở kinh thành; Nàng chơi đạp nước xiên cá, Khương Tuyết Huệ học cầm kỳ thư họa; Nàng ngang bướng không chịu nổi, cũng không biết tiến lùi, Khương Tuyết Huệ lại hiền thục mẫn tuệ hành xử có chừng mực;... Kiếp trước nàng chính là vì thế mà bất bình, ghen ghét, thậm chí căm hận. Nhưng đời này, muốn thản nhiên tiếp nhận mình sự thật mình không ưu tú như người khác, thực ra cũng không phải chuyện dễ dàng.
Một người là Khương đại cô nương, một người là Khương nhị cô nương. Tựa hồ trời sinh đã phân rõ cao thấp. Không chỉ có người ngoài so sánh, đến nàng cũng sẽ tự so sánh nhau một phen...
Sách thuốc đã đặt trước mặt, nhưng Khương Tuyết Ninh chỉ ngồi nhìn chữ ngoài bìa mà ngẩn người. Kể cả bên cạnh có người đến, nàng cũng không nhận ra.
Tạ Nguy hôm nay lại mang một thân đạo bào xanh biếc xuất trần, một cây trâm lam ngọc trên búi tóc cực kỳ đơn giản, vốn chỉ đến thiên điện Phụng Thần điện một chuyến, nhưng lúc tới cửa lại nghe tiểu thái giám nói Khương nhị cô nương ở đây, liền có chút bất ngờ.
Hắn đẩy cửa đi vào. Khương Tuyết Ninh vẫn ngồi trước bàn để đàn, không động đậy chút nào. Tạ Nguy cầm trong tay một phong tấu chương đã phê duyệt, bước chân trên thảm nhung không phát ra chút thanh âm nào, đứng ở sau lưng nàng, ánh mắt vượt qua bả vai nàng nhìn tới phía trước, vậy mà ở đó lại có một quyển sách thuốc.
“...” Nhất thời hắn câm nín. Mùi máu tươi ngai ngái cùng vị dược thảo đắng chát năm đó như lại tràn ngập trong miệng hắn, Tạ Nguy không khỏi nghĩ bụng: Tiểu lang băm năm đó suýt chữa chết hắn, không làm đại phu vân du giang hồ, nay lại ngồi nghĩ đơn thuốc hại người gì đây? Bộ dáng này hẳn là đã xuất thần rồi a.
Hắn đi qua, giơ tấu chương kia lên, gõ nhẹ trên đầu nàng, chỉ nói: “Tỉnh!”
Khương Tuyết Ninh bị gõ một cái, liền giật mình, suýt chút nhảy dựng lên. Nàng ngẩng đầu nhìn, khóe môi Tạ Nguy như có ý cười nhàn nhạt, lúc đi qua từ bên cạnh nàng, nhìn thần sắc hắn có chút mỏi mệt khó nhận ra, sắc mặt hơi tái nhợt hơn lần gặp trước.
Tạ Nguy quăng tấu chương kia xuống thư án, đi đến bên tường đưa tay ôm Nga Mi xuống, đặt trên bàn đàn của mình, gỡ túi bọc đàn ra, năm ngón tay nhẹ nhàng thử nhẹ âm đàn, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nghe nói Ninh nhị cô nương mấy ngày nay đều đến, hẳn đã nghe hiểu hết lời của Tạ mỗ, chỉ pháp cũng luyện xong rồi?”
Ninh nhị... Khi nghe thấy hai chữ này, Khương Tuyết Ninh liền ngây người, đến mức những lời hắn nói sau đó đều không nghe được nữa. Nàng xưa này vì sao chưa từng cảm thấy, dạng xưng hô quái dị này, hai chữ có chút không thích hợp, nhưng lại dễ nghe, thỏa đáng đến vậy?
Khương Tuyết Ninh, Khương Tuyết Huệ.
Khương, là họ của cả dòng tộc;
Tuyết, bất quá là chữ lót theo thế hệ;
Chỉ có một chữ “Ninh”, thuộc về chính nàng, cũng phân biệt nàng với những người khác.
Kiếp trước, trên đường hồi kinh quen biết Tạ Nguy, Tạ Nguy cũng gọi nàng là “Khương nhị cô nương” như những người khác; nhưng qua mấy ngày, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, Tạ Nguy hình như đã đổi xưng hô cho nàng, không gọi “Khương nhị”, lại gọi “Ninh nhị”. Đời này cũng không có gì thay đổi.
Nhưng nàng trước nay vẫn không hiểu vì sao, cũng không biết Tạ Nguy phát bệnh gì mà gọi nàng như vậy. Chỉ là kiếp trước nàng không muốn liên đới tới Tạ Nguy, đời này lúc đầu lại quá e ngại, về sau thì có quen thuộc hơn, nhưng chưa từng hỏi qua, cũng rất ít khi nghĩ xem, vì sao hắn xưng hô nàng như vậy.
Đáy lòng như nổi lên gợn sóng, xô vào lại thành một mảnh chua xót. Người người đều gọi nàng là “Khương nhị cô nương”, ngày trước không cảm thấy gì, nhưng sau khi có Khương Tuyết Huệ, xưng hô này nghe sao mà chói tai quá.
Đáy mắt Khương Tuyết Ninh hơi nóng lên. Nàng trước nay đã biết rằng Tạ Nguy thấu hiểu lòng người, không ai giấu được, trước đó cũng từng lĩnh giáo. Nhưng không ngờ, người này thì ra sớm như vậy, sớm như vậy đã nhìn thấu nàng, nên mới không gọi nàng là “Khương nhị”, lại gọi là “Ninh nhị”, khó trách trên triều người người ca ngợi hắn. Chỉ là nàng kiếp trước thực ngu dốt, đến cuối cùng vẫn không hiểu được...
Rõ ràng người này kiếp trước gặp nàng vẫn luôn bày ra thần sắc nghiêm nghị, từng khiến nàng mất mặt, cũng từng làm nàng khó xử, đời này nàng e ngại hắn, lại bởi vì chuyện học đàn mà không có ấn tượng tốt với hắn, vẫn cảm thấy khuôn mặt hắn đáng ghét. Nhưng vì hai chữ này, nàng cảm giác Tạ Nguy hình như cũng không xấu xa đến vậy.
Khương Tuyết Ninh ngồi trước bàn để đàn, nhìn hắn trân trân, quên cả trả lời.
Tạ Nguy nói xong, cả nửa ngày vẫn không thấy nàng trả lời, lông mày hơi nhăn lại, liền ngẩng lên nhìn nàng, đã thấy thiếu nữ kia một đôi mắt hắc bạch phân minh thẳng tắp nhìn hắn, vành mắt có chút đỏ lên, mi mắt run run, một giọt nước mắt lại lăn xuống.
Đang yên đang lành tại sao lại khóc lên!
Động tác hắn dừng lại, đưa tay day day mi tâm mình, thực đau đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Ai lại chọc đến ngươi rồi?”