Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Cổ phiếu
Lúc gần đi, Khương Tuyết Ninh nghĩ nghĩ, mới nói: “Phụ thân, còn có một chuyện. Nửa năm tới, ước chừng nữ nhi đều ở trong cung, nếu không có gì bất thường, mười ngày mới hồi phủ một lần, lại cũng không ở lâu. Trong phòng lại nuôi một đám nha hoàn bà tử, thường ngày dù cần người vẩy nước quét nhà, nhưng cũng không cần nhiều như vậy. Chi bằng lát nữa nữ nhi giảm bớt mấy người. Hai nha đầu Đường nhi, Liên nhi trung thành, không biết có thể để bà tử quản sự trong phủ mang theo học tính toán sổ sách, hoặc nếu nông thôn có điền trang sản nghiệp gì, có thể dẫn các nàng đi nhìn cho biết thêm kiến thức được không?”
Khương Bá Du hãy còn đắm chìm trong vui mừng cùng phức tạp vì nhị cô nương nhà mình rốt cục cũng hiểu chuyện, chợt nghe nàng lời nói này, lại có chút không hiểu sao: “Nha hoàn bà tử không phải là không cần có năng lực gì sao, con lại cho hai nha hoàn này học sổ sách, kinh doanh sản nghiệp là vì cái gì?”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy giờ phút này là thời cơ không thể tốt hơn. Nàng cân nhắc mở miệng nói: ” Chuyện xảy ra trong cung, phụ thân nếu đã hiểu rõ, tất sẽ biết nữ nhi lúc ấy tình cảnh khốn đốn cỡ nào, lại may mắn thể nào mới bình an thoát được. Nữ nhi từ nhỏ đã ở nông thôn được di nương nuôi lớn, lúc mới về cũng thực cảm thấy trong kinh vạn sự phồn hoa, không giống như thôn quê ruộng đồng. Nhưng hôm nay trải qua những việc này, lại cảm thấy kinh thành dù phồn hoa, nhưng chưa hẳn đã thật tự tại như nơi hương dã. Nữ nhi có một suy nghĩ thiển cận xin phụ thân chớ cười, là muốn sau khi kết thúc thư đồng, có thể rời kinh về điền trang sống một thời gian.”
Khương Bá Du sửng sốt. Hắn chỉ cảm thấy lời nói này của Ninh nha đầu thật kinh thế hãi tục, khiến hắn không ngờ được, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy nếu có người trải qua những việc như nàng, hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy. Thời khắc này áy náy trong lòng Khương Bá Du lại trào lên, qua một hồi lâu mới nói: “Nữ nhi, con còn chưa gả đi đâu, sao lại đòi ra ngoài rồi? Con cùng Yến Lâm tuy hữu duyên vô phận, nhưng sau này chưa hẳn đã không gặp được người khác tốt với con hơn Yến Lâm. Cho dù muốn rời kinh thành, tốt nhất cũng nên tìm một nhà khá giả mà nương tựa. Con yên tâm, cha cũng biết trong lòng con có khổ sở. Chỉ là nương con, nàng, nàng, aiiiiii…”
Hắn có lòng muốn giải thích giúp Mạnh thị vài câu. Nhưng lời đến khóe miệng, gặp ánh mắt đẹp trắng đen rõ ràng của Khương Tuyết Ninh, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Khương Bá Du vỗ vỗ vai nàng, chỉ nói: “Con cũng mệt mỏi rồi, trong cung chỉ sợ cũng ngủ không ngon a? Trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, về phần hai nha đầu Đường nhi, Liên nhi, con đã nghĩ vậy, cha liền để quản gia chiếu theo lời con mà xử lý.”
Khương Tuyết Ninh chọn thời cơ này để nói ra bất quá chỉ là để làm nền trước, nửa năm sau nếu nàng có đột ngột nói muốn rời kinh, người nhà cũng không đến mức không chấp nhận được, cho nên Khương Bá Du không đáp ứng, cũng là nằm trong dự liệu. Nàng không tranh thủ, cũng không phản bác, mà thông minh gật gật đầu, khom người hành lễ cáo lui.
Trong lúc nàng hàn huyên cùng Khương Bá Du, Đường nhi Liên nhi đã tìm hiểu tin tức trở về, đứng đợi nàng ngời hành lang, thấy nàng ra liền đi theo sau, thấp giọng nói: “Thật không chịu nổi! Bà tử ở Thanh Viễn bá phủ nói, sau khi đắc tội Vưu Nguyệt tiểu thư, Phương Ngâm cô nương liền bị giam lại, tới sáu bảy ngày mới thả ra. Nhưng nay còn chưa được mấy ngày, Vưu Nguyệt tiểu thư lại trở về, còn không biết sẽ giày vò nàng ra sao nữa!”
*
Vưu Nguyệt hiện tại mới không rảnh đi giày vò Vưu Phương Ngâm đâu, ngồi trong phòng mình, sau khi nghe gã sai vặt cùng bà tử báo tin, hai mắt đều phát sáng: “Các ngươi nói thật?” Bà tử còn có chút mơ hồ, không hiểu vì sao nàng để ý như thế. Nhưng tiểu thư để ý có nghĩa chuyện này trọng yếu, thế là càng dõng dạc nói: “Đều là thật, Nhâm Vi Chí kia đang ở khách điếm Thục Hương, suốt ngày nói với người khác về thứ đồ chơi hắn mới nghiên cứu ra có thể đào giếng càng sâu. Nhưng tất cả mọi người thấy hắn sa cơ thất thế, lại đòi nhiều tiền, nên không ai dám đầu tư cho hắn. Lúc nô phụng mệnh tiểu thư đi hỏi thăm, chưởng quỹ khách sạn kia còn đang đòi tiền phòng của hắn, nói nếu không đưa sẽ đuổi hắn ra. Gần đây, loại lừa đảo này cũng kiếm được tiền sao?”
Xem ra Nhâm Vi Chí bây giờ rất khốn đốn a. Nhưng nếu “trác đồng tỉnh” kia là thật… Vưu Nguyệt đứng lên đi tới đi lui, lại nhìn ra phía ngoài, thấy sắc trời còn rất sớm, chỉ nói: “Ta xuất cung cũng cũng chỉ có mấy ngày, loại cơ hội này nếu bỏ lỡ về sau biết đi nơi nào tìm? Các ngươi đừng nói nhảm nữa, lập tức sai người đi chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài.”
Bà tử giật mình: “Ngài đi đâu?”
Vưu Nguyệt chán ghét nhìn mụ một cái, hiển nhiên cảm thấy mụ không đủ nhanh trí lại còn nói nhiều, tức giận nói: “Đương nhiên là đi khách điếm Thục Hương!” Nói xong lại nghĩ tới Vưu Phương Ngâm, hỏi: “Tiện nhân kia đã an phận chưa a?”
Bà tử nói: “Một ngày chỉ cho ăn một bữa, cũng coi như an phận.”
Vưu Nguyệt đảo mắt, suy nghĩ: “Bản tiểu thư là kim chi ngọc diệp, há có thể xuất đầu lộ diện gặp kẻ thấp hèn? Tiện nhân kia có thể từng vụng trộm chạy ra phố xá mới biết được những tin tức này. Ngươi đi, đem tiện nhân kia đổi sang y phục sạch sẽ một chút, để nàng cùng ta ra ngoài.”
Bà tử cực kỳ kinh ngạc. Mụ thực nghĩ mãi mà không hiểu cô nương nhà mình muốn làm gì, muốn hỏi thêm vài câu, lại sợ bị nàng trách phạt, đành phải mang theo một bụng nghi ngờ đi tới kho củi tìm người.
Bắt đầu từ ngày trời chuyển lạnh, kho củi đầy tiếng gió rít, lại chỉ có một cái giường cùng chăn mỏng. Vưu Phương Ngâm ôm đầu gối, ngồi co ro trong góc tường. Búi tóc lộn xộn, quần áo bẩn thỉu, lại bởi vì luôn chịu đói lại chịu lạnh, đêm không ngủ được, hai mắt đều đầy tơ máu, quầng mắt thâm đen, so với mười ngày trước càng tiều tụy hơn không biết bao nhiêu.
Lúc bà tử đi vào, nàng ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy mơ hồ bóng dáng, mãi đến khi nghe thấy giọng nói nàng mới phản ứng được. Nàng mở miệng, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Nhị tỷ tỷ muốn thả ta ra ngoài?”
Bà tử thấy Vưu Nguyệt không dám thở mạnh, nhưng thấy Vưu Phương Ngâm lại vểnh mũi xì một cái, không thèm trả lời, chỉ gọi nha đầu thô sử bên cạnh đem đến một thau đồng đầy nước lạnh để dưới đất, sau đó ném một bộ váy vải của hạ nhân tới trước mặt nàng, nói: “Mau chỉnh trang sạch sẽ, lát nữa cùng nhị cô nương ra ngoài.” Bà tử nói xong thì hừ một tiếng liền bỏ đi.
Vưu Phương Ngâm ngồi trong góc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, liền đứng dậy, lại cảm thấy trước mắt hoa lên, suýt thì ngã ập xuống. Cũng may nàng vội vàng vịn vào củi đống bên cạnh, mới chậm chậm làm từng thứ.
Nhị tỷ tỷ trước nay không ưa mình, bây giờ lại muốn nàng đổi quần áo sạch sẽ cùng nàng ra ngoài… Là vì chuyện ruộng muối sao? Trong đầu Vưu Phương Ngâm lại dần dần hiện ra thần thái của Khương Tuyết Ninh lúc kể chuyện này, cũng nhớ lại lúc nàng không muốn nhắc tới chuyện bị khi dễ trong cung, chỉ cảm thấy mười ngày chịu đựng này sắp có hồi báo, kho củi tăm tối như bỗng sáng lên mấy phần.
Nàng cắn chặt răng, cố chịu đựng khí lạnh, ở trong kho củi dùng nước lạnh từ chậu đồng lau sạch thân thể đầy vết thương chồng chất cả mới cả cũ, sau đó mặc vào đồ hạ nhân bà tử lúc nãy để lại. Nàng vấn lại tóc, đi ra khỏi kho củi.
Vưu Nguyệt đã sớm ở trên xe ngựa ngoài cửa đợi cực kỳ kiên nhẫn, vừa nhìn lấy Vưu Phương Ngâm như ma đói tiều tụy theo bà tử đi tới, liền chế nhạo nàng: “Nhìn xem bộ dáng đáng thương này, thật giống di nương mệnh tiện kia của ngươi. Làm sao vậy, không còn khí lực mạnh miệng cứng đầu nữa?”
Vưu Phương Ngâm hành lễ: “Chào nhị tỷ tỷ.”
Vưu Nguyệt liếc mắt, trực tiếp buông màn xe xuống, nói: “Ngươi ngồi ngoài càng xe đi, chớ vào làm ô uế xe của ta.” Vưu Phương Ngâm còn có chút không rõ: “Nhị tỷ tỷ muốn đi nơi nào, lại mang theo ta làm gì?” Vưu Nguyệt chỉ nói: “Cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Hiện tại bản tiểu thư muốn đi khách điếm Thục Hương, chiếu cố Nhâm Vi Chí kia. Ngươi nếu có thể giúp bản tiểu thư hoàn thành việc này, lần sau bản tiểu thư vào cung sẽ không phạt ngươi vào kho củi, còn có thể thả ngươi ra ngoài thắp cho di nương đã chết kia mấy nén nhang!”
Vưu Phương Ngâm trong lòng chấn động. Vưu Nguyệt lại cười lạnh một tiếng cảnh cáo nàng: “Bất quá ngươi tuyệt đối chớ lén làm gì sau lưng ta, ta không thiếu biện pháp trị ngươi đâu!”
Vưu Phương Ngâm ý thức cơ hội tuyệt vời đã tới, nàng lớn lên từ xem thường cùng đánh chửi của người khác, nên mấy lời này của Vưu Nguyệt cũng không quá khó nhẫn nại. Nàng tỏ ra lúng ta lúng túng lên tiếng: “Vâng.” Sau đó liền đàng hoàng bò lên trên càng xe, có chút sợ nắm chặt lấy, xa phu đồng tình nhìn nàng một chút rồi quất roi ngựa đi, xe ngựa rời Thanh Viễn bá phủ, đi tới khách điếm Thục Hương.
*
Khương Tuyết Ninh nghe thấy Đường nhi, Liên nhi hồi bẩm, chỉ cảm thấy đau đầu. Vưu Phương Ngâm rất nghe lời, đáng thương, cũng chịu cố gắng, nhưng muốn thi triển quyền cước trong hậu trạch này khó khăn cỡ nào? Đến chút tự do xuất phủ đều không có, suốt ngày còn bị Vưu Nguyệt hành hạ, không có nửa điểm năng lực phản kháng, thực khiến người lo lắng. Nàng vừa dùng cơm trưa, vừa thở dài.
Đường nhi an ủi nàng: “Vưu cô nương có thể được ngài xuất thủ cứu giúp đã là có phúc phận, nữ tử khắp thiên hạ đều nghe lời phụ mẫu, nàng nhất thời cũng khó thoát khỏi cục diện này a. Ngài ăn cơm thì cứ ăn cơm, nhưng tuyệt đối đừng thở dài, khiến bọn nô tì nghe xong cũng sầu theo.”
Liên nhi cũng vẻ mặt đau khổ: “Đúng vậy a, cũng không nghĩ ra biện pháp a.”
Khương Tuyết Ninh đặt đũa xuống, dứt khoát không ăn nữa, chỉ nói: “Ai nói không có cách nào? Chỉ là có dám làm hay không thôi.”
Kiếp trước Vưu Phương Ngâm sau khi kiếm được “Món tiền đầu tiên” không lâu, liền tìm cơ hội không ai chú ý tới, chạy khỏi Vưu phủ, tìm người quen mua giấy thông hành rời kinh, dứt khoát đi Giang Nam khởi đầu mới.
Về phần Thanh Viễn bá phủ? Cũng chỉ là mất một thứ nữ không quan trọng thôi, báo quan xong thì coi như bị tên ăn mày nào đó bắt đi, liền không để ý nữa. Cho đến mấy năm sau, Vưu Phương Ngâm giàu khắp một phương thay hình đổi dạng trở lại kinh thành, Thanh Viễn bá phủ mới tới nhận thân, nhưng lúc này bá phủ đã suy tàn, lại càng không cần phải nói Vưu Phương Ngâm có tiền thể thông thiên, căn bản không sợ một cái bá phủ nho nhỏ, cho nên phiền toái gì cũng không có nữa.
Chỉ là đời này Vưu Phương Ngâm hơi nhu nhược, chưa chắc đã có được quyết đoán để dứt khoát một mình rời khỏi bá phủ như Vưu Phương Ngâm kiếp trước, làm sao dám hi vọng xa vời đời này Vưu Phương Ngâm cũng sẽ dựng nghiệp được như vậy?
Cho nên Khương Tuyết Ninh cũng thật sầu. Nàng trái lo phải nghĩ cũng không tìm ra biện pháp để Vưu Phương Ngâm thoát được, mới dứt khoát tạm thời buông xuống, lại nói: “Tiếp tục nghe ngóng tin tức bên Phương Ngâm, trước chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi khách điếm Thục Hương.”
Nhâm Vi Chí trong truyền thuyết kia, Khương Tuyết Ninh còn chưa được gặp. Mặc dù hiện tại nàng không định xuất thủ, nhưng nếu có thể gặp hắn trước, trong lòng cũng nắm chắc hơn một chút. Chỉ là nàng không ngờ, xe ngựa mới xuất phủ chưa tới một khắc, còn cách khách điếm Thục Hương thành Tây hai con đường, Liên nhi trong xe lặng lẽ nhìn bên ngoài chợt tròn mắt, kinh ngạc kéo tay nàng: “Cô nương, cô nương! Ngươi nhìn xem, có phải nô tỳ hoa mắt không, đây không phải là Phương Ngâm cô nương sao?”
Khương Tuyết Ninh không tin: “Cái gì?” Nàng nhìn theo hướng ngón tay Liên nhi: Hơi chéo phía trước cách đó không xa, một chiếc xe ngựa đang chuyển hướng, trên càng xe ngoại trừ xa phu, còn có một cô nương khuôn mặt thanh tú, mặc dù rất gầy, cũng tiều tụy rất nhiều so với lúc trước, nhưng không phải Vưu Phương Ngâm thì là ai nữa?
Khương Tuyết Ninh sửng sốt: “Kia là xe ngựa Vưu phủ?” Liên nhi liên tục gật đầu: “Đúng a, đúng là xe ngựa Vưu phủ, thật kỳ quái!” Cũng không biết kỳ quái là nói Vưu Phương Ngâm có thể ra ngoài, hay là nàng ngồi trên càng xe. Hoặc có thể là cả hai.
Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm hướng kia thật lâu, lại là đột nhiên cười một tiếng, chỉ nói: “Gọi xa phu đuổi theo xa xa, không cần quá gần. Ta thấy phương hướng các nàng đi có thể giống như chúng ta, không bằng chậm lại một chút, nhìn xem các nàng muốn làm gì.”
Đường nhi chần chừ: “Nhưng ngài không phải muốn đi tìm Nhâm Vi Chí kia để nhập cổ phần gì đó sao?” Nếu bị người khác tới trước… Khương Tuyết Ninh dò xét Vưu Phương Ngâm hồi lâu, xác nhận nàng mặc dù tiều tụy nhưng thân thể không có gì đáng ngại, mới chậm rãi buông màn xe xuống, chỉ nói: “Việc này không vội.”
Đường nhi cực kỳ kinh ngạc: “Sao lại không vội?” Khương Tuyết Ninh cũng không thể giải thích rõ huyền cơ trong đó, chỉ là chợt nhớ tới vị nào đó kiếp trước làm nàng ấn tượng sâu sắc, thế là cười lên, nói: “Ngươi từng nghe nói tới ‘Đầu tư cổ phiếu’ chưa?” Không phải cứ ai ra trận trước là thắng đâu.
Khương Bá Du hãy còn đắm chìm trong vui mừng cùng phức tạp vì nhị cô nương nhà mình rốt cục cũng hiểu chuyện, chợt nghe nàng lời nói này, lại có chút không hiểu sao: “Nha hoàn bà tử không phải là không cần có năng lực gì sao, con lại cho hai nha hoàn này học sổ sách, kinh doanh sản nghiệp là vì cái gì?”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy giờ phút này là thời cơ không thể tốt hơn. Nàng cân nhắc mở miệng nói: ” Chuyện xảy ra trong cung, phụ thân nếu đã hiểu rõ, tất sẽ biết nữ nhi lúc ấy tình cảnh khốn đốn cỡ nào, lại may mắn thể nào mới bình an thoát được. Nữ nhi từ nhỏ đã ở nông thôn được di nương nuôi lớn, lúc mới về cũng thực cảm thấy trong kinh vạn sự phồn hoa, không giống như thôn quê ruộng đồng. Nhưng hôm nay trải qua những việc này, lại cảm thấy kinh thành dù phồn hoa, nhưng chưa hẳn đã thật tự tại như nơi hương dã. Nữ nhi có một suy nghĩ thiển cận xin phụ thân chớ cười, là muốn sau khi kết thúc thư đồng, có thể rời kinh về điền trang sống một thời gian.”
Khương Bá Du sửng sốt. Hắn chỉ cảm thấy lời nói này của Ninh nha đầu thật kinh thế hãi tục, khiến hắn không ngờ được, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy nếu có người trải qua những việc như nàng, hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy. Thời khắc này áy náy trong lòng Khương Bá Du lại trào lên, qua một hồi lâu mới nói: “Nữ nhi, con còn chưa gả đi đâu, sao lại đòi ra ngoài rồi? Con cùng Yến Lâm tuy hữu duyên vô phận, nhưng sau này chưa hẳn đã không gặp được người khác tốt với con hơn Yến Lâm. Cho dù muốn rời kinh thành, tốt nhất cũng nên tìm một nhà khá giả mà nương tựa. Con yên tâm, cha cũng biết trong lòng con có khổ sở. Chỉ là nương con, nàng, nàng, aiiiiii…”
Hắn có lòng muốn giải thích giúp Mạnh thị vài câu. Nhưng lời đến khóe miệng, gặp ánh mắt đẹp trắng đen rõ ràng của Khương Tuyết Ninh, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Khương Bá Du vỗ vỗ vai nàng, chỉ nói: “Con cũng mệt mỏi rồi, trong cung chỉ sợ cũng ngủ không ngon a? Trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, về phần hai nha đầu Đường nhi, Liên nhi, con đã nghĩ vậy, cha liền để quản gia chiếu theo lời con mà xử lý.”
Khương Tuyết Ninh chọn thời cơ này để nói ra bất quá chỉ là để làm nền trước, nửa năm sau nếu nàng có đột ngột nói muốn rời kinh, người nhà cũng không đến mức không chấp nhận được, cho nên Khương Bá Du không đáp ứng, cũng là nằm trong dự liệu. Nàng không tranh thủ, cũng không phản bác, mà thông minh gật gật đầu, khom người hành lễ cáo lui.
Trong lúc nàng hàn huyên cùng Khương Bá Du, Đường nhi Liên nhi đã tìm hiểu tin tức trở về, đứng đợi nàng ngời hành lang, thấy nàng ra liền đi theo sau, thấp giọng nói: “Thật không chịu nổi! Bà tử ở Thanh Viễn bá phủ nói, sau khi đắc tội Vưu Nguyệt tiểu thư, Phương Ngâm cô nương liền bị giam lại, tới sáu bảy ngày mới thả ra. Nhưng nay còn chưa được mấy ngày, Vưu Nguyệt tiểu thư lại trở về, còn không biết sẽ giày vò nàng ra sao nữa!”
*
Vưu Nguyệt hiện tại mới không rảnh đi giày vò Vưu Phương Ngâm đâu, ngồi trong phòng mình, sau khi nghe gã sai vặt cùng bà tử báo tin, hai mắt đều phát sáng: “Các ngươi nói thật?” Bà tử còn có chút mơ hồ, không hiểu vì sao nàng để ý như thế. Nhưng tiểu thư để ý có nghĩa chuyện này trọng yếu, thế là càng dõng dạc nói: “Đều là thật, Nhâm Vi Chí kia đang ở khách điếm Thục Hương, suốt ngày nói với người khác về thứ đồ chơi hắn mới nghiên cứu ra có thể đào giếng càng sâu. Nhưng tất cả mọi người thấy hắn sa cơ thất thế, lại đòi nhiều tiền, nên không ai dám đầu tư cho hắn. Lúc nô phụng mệnh tiểu thư đi hỏi thăm, chưởng quỹ khách sạn kia còn đang đòi tiền phòng của hắn, nói nếu không đưa sẽ đuổi hắn ra. Gần đây, loại lừa đảo này cũng kiếm được tiền sao?”
Xem ra Nhâm Vi Chí bây giờ rất khốn đốn a. Nhưng nếu “trác đồng tỉnh” kia là thật… Vưu Nguyệt đứng lên đi tới đi lui, lại nhìn ra phía ngoài, thấy sắc trời còn rất sớm, chỉ nói: “Ta xuất cung cũng cũng chỉ có mấy ngày, loại cơ hội này nếu bỏ lỡ về sau biết đi nơi nào tìm? Các ngươi đừng nói nhảm nữa, lập tức sai người đi chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài.”
Bà tử giật mình: “Ngài đi đâu?”
Vưu Nguyệt chán ghét nhìn mụ một cái, hiển nhiên cảm thấy mụ không đủ nhanh trí lại còn nói nhiều, tức giận nói: “Đương nhiên là đi khách điếm Thục Hương!” Nói xong lại nghĩ tới Vưu Phương Ngâm, hỏi: “Tiện nhân kia đã an phận chưa a?”
Bà tử nói: “Một ngày chỉ cho ăn một bữa, cũng coi như an phận.”
Vưu Nguyệt đảo mắt, suy nghĩ: “Bản tiểu thư là kim chi ngọc diệp, há có thể xuất đầu lộ diện gặp kẻ thấp hèn? Tiện nhân kia có thể từng vụng trộm chạy ra phố xá mới biết được những tin tức này. Ngươi đi, đem tiện nhân kia đổi sang y phục sạch sẽ một chút, để nàng cùng ta ra ngoài.”
Bà tử cực kỳ kinh ngạc. Mụ thực nghĩ mãi mà không hiểu cô nương nhà mình muốn làm gì, muốn hỏi thêm vài câu, lại sợ bị nàng trách phạt, đành phải mang theo một bụng nghi ngờ đi tới kho củi tìm người.
Bắt đầu từ ngày trời chuyển lạnh, kho củi đầy tiếng gió rít, lại chỉ có một cái giường cùng chăn mỏng. Vưu Phương Ngâm ôm đầu gối, ngồi co ro trong góc tường. Búi tóc lộn xộn, quần áo bẩn thỉu, lại bởi vì luôn chịu đói lại chịu lạnh, đêm không ngủ được, hai mắt đều đầy tơ máu, quầng mắt thâm đen, so với mười ngày trước càng tiều tụy hơn không biết bao nhiêu.
Lúc bà tử đi vào, nàng ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy mơ hồ bóng dáng, mãi đến khi nghe thấy giọng nói nàng mới phản ứng được. Nàng mở miệng, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Nhị tỷ tỷ muốn thả ta ra ngoài?”
Bà tử thấy Vưu Nguyệt không dám thở mạnh, nhưng thấy Vưu Phương Ngâm lại vểnh mũi xì một cái, không thèm trả lời, chỉ gọi nha đầu thô sử bên cạnh đem đến một thau đồng đầy nước lạnh để dưới đất, sau đó ném một bộ váy vải của hạ nhân tới trước mặt nàng, nói: “Mau chỉnh trang sạch sẽ, lát nữa cùng nhị cô nương ra ngoài.” Bà tử nói xong thì hừ một tiếng liền bỏ đi.
Vưu Phương Ngâm ngồi trong góc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, liền đứng dậy, lại cảm thấy trước mắt hoa lên, suýt thì ngã ập xuống. Cũng may nàng vội vàng vịn vào củi đống bên cạnh, mới chậm chậm làm từng thứ.
Nhị tỷ tỷ trước nay không ưa mình, bây giờ lại muốn nàng đổi quần áo sạch sẽ cùng nàng ra ngoài… Là vì chuyện ruộng muối sao? Trong đầu Vưu Phương Ngâm lại dần dần hiện ra thần thái của Khương Tuyết Ninh lúc kể chuyện này, cũng nhớ lại lúc nàng không muốn nhắc tới chuyện bị khi dễ trong cung, chỉ cảm thấy mười ngày chịu đựng này sắp có hồi báo, kho củi tăm tối như bỗng sáng lên mấy phần.
Nàng cắn chặt răng, cố chịu đựng khí lạnh, ở trong kho củi dùng nước lạnh từ chậu đồng lau sạch thân thể đầy vết thương chồng chất cả mới cả cũ, sau đó mặc vào đồ hạ nhân bà tử lúc nãy để lại. Nàng vấn lại tóc, đi ra khỏi kho củi.
Vưu Nguyệt đã sớm ở trên xe ngựa ngoài cửa đợi cực kỳ kiên nhẫn, vừa nhìn lấy Vưu Phương Ngâm như ma đói tiều tụy theo bà tử đi tới, liền chế nhạo nàng: “Nhìn xem bộ dáng đáng thương này, thật giống di nương mệnh tiện kia của ngươi. Làm sao vậy, không còn khí lực mạnh miệng cứng đầu nữa?”
Vưu Phương Ngâm hành lễ: “Chào nhị tỷ tỷ.”
Vưu Nguyệt liếc mắt, trực tiếp buông màn xe xuống, nói: “Ngươi ngồi ngoài càng xe đi, chớ vào làm ô uế xe của ta.” Vưu Phương Ngâm còn có chút không rõ: “Nhị tỷ tỷ muốn đi nơi nào, lại mang theo ta làm gì?” Vưu Nguyệt chỉ nói: “Cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Hiện tại bản tiểu thư muốn đi khách điếm Thục Hương, chiếu cố Nhâm Vi Chí kia. Ngươi nếu có thể giúp bản tiểu thư hoàn thành việc này, lần sau bản tiểu thư vào cung sẽ không phạt ngươi vào kho củi, còn có thể thả ngươi ra ngoài thắp cho di nương đã chết kia mấy nén nhang!”
Vưu Phương Ngâm trong lòng chấn động. Vưu Nguyệt lại cười lạnh một tiếng cảnh cáo nàng: “Bất quá ngươi tuyệt đối chớ lén làm gì sau lưng ta, ta không thiếu biện pháp trị ngươi đâu!”
Vưu Phương Ngâm ý thức cơ hội tuyệt vời đã tới, nàng lớn lên từ xem thường cùng đánh chửi của người khác, nên mấy lời này của Vưu Nguyệt cũng không quá khó nhẫn nại. Nàng tỏ ra lúng ta lúng túng lên tiếng: “Vâng.” Sau đó liền đàng hoàng bò lên trên càng xe, có chút sợ nắm chặt lấy, xa phu đồng tình nhìn nàng một chút rồi quất roi ngựa đi, xe ngựa rời Thanh Viễn bá phủ, đi tới khách điếm Thục Hương.
*
Khương Tuyết Ninh nghe thấy Đường nhi, Liên nhi hồi bẩm, chỉ cảm thấy đau đầu. Vưu Phương Ngâm rất nghe lời, đáng thương, cũng chịu cố gắng, nhưng muốn thi triển quyền cước trong hậu trạch này khó khăn cỡ nào? Đến chút tự do xuất phủ đều không có, suốt ngày còn bị Vưu Nguyệt hành hạ, không có nửa điểm năng lực phản kháng, thực khiến người lo lắng. Nàng vừa dùng cơm trưa, vừa thở dài.
Đường nhi an ủi nàng: “Vưu cô nương có thể được ngài xuất thủ cứu giúp đã là có phúc phận, nữ tử khắp thiên hạ đều nghe lời phụ mẫu, nàng nhất thời cũng khó thoát khỏi cục diện này a. Ngài ăn cơm thì cứ ăn cơm, nhưng tuyệt đối đừng thở dài, khiến bọn nô tì nghe xong cũng sầu theo.”
Liên nhi cũng vẻ mặt đau khổ: “Đúng vậy a, cũng không nghĩ ra biện pháp a.”
Khương Tuyết Ninh đặt đũa xuống, dứt khoát không ăn nữa, chỉ nói: “Ai nói không có cách nào? Chỉ là có dám làm hay không thôi.”
Kiếp trước Vưu Phương Ngâm sau khi kiếm được “Món tiền đầu tiên” không lâu, liền tìm cơ hội không ai chú ý tới, chạy khỏi Vưu phủ, tìm người quen mua giấy thông hành rời kinh, dứt khoát đi Giang Nam khởi đầu mới.
Về phần Thanh Viễn bá phủ? Cũng chỉ là mất một thứ nữ không quan trọng thôi, báo quan xong thì coi như bị tên ăn mày nào đó bắt đi, liền không để ý nữa. Cho đến mấy năm sau, Vưu Phương Ngâm giàu khắp một phương thay hình đổi dạng trở lại kinh thành, Thanh Viễn bá phủ mới tới nhận thân, nhưng lúc này bá phủ đã suy tàn, lại càng không cần phải nói Vưu Phương Ngâm có tiền thể thông thiên, căn bản không sợ một cái bá phủ nho nhỏ, cho nên phiền toái gì cũng không có nữa.
Chỉ là đời này Vưu Phương Ngâm hơi nhu nhược, chưa chắc đã có được quyết đoán để dứt khoát một mình rời khỏi bá phủ như Vưu Phương Ngâm kiếp trước, làm sao dám hi vọng xa vời đời này Vưu Phương Ngâm cũng sẽ dựng nghiệp được như vậy?
Cho nên Khương Tuyết Ninh cũng thật sầu. Nàng trái lo phải nghĩ cũng không tìm ra biện pháp để Vưu Phương Ngâm thoát được, mới dứt khoát tạm thời buông xuống, lại nói: “Tiếp tục nghe ngóng tin tức bên Phương Ngâm, trước chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi khách điếm Thục Hương.”
Nhâm Vi Chí trong truyền thuyết kia, Khương Tuyết Ninh còn chưa được gặp. Mặc dù hiện tại nàng không định xuất thủ, nhưng nếu có thể gặp hắn trước, trong lòng cũng nắm chắc hơn một chút. Chỉ là nàng không ngờ, xe ngựa mới xuất phủ chưa tới một khắc, còn cách khách điếm Thục Hương thành Tây hai con đường, Liên nhi trong xe lặng lẽ nhìn bên ngoài chợt tròn mắt, kinh ngạc kéo tay nàng: “Cô nương, cô nương! Ngươi nhìn xem, có phải nô tỳ hoa mắt không, đây không phải là Phương Ngâm cô nương sao?”
Khương Tuyết Ninh không tin: “Cái gì?” Nàng nhìn theo hướng ngón tay Liên nhi: Hơi chéo phía trước cách đó không xa, một chiếc xe ngựa đang chuyển hướng, trên càng xe ngoại trừ xa phu, còn có một cô nương khuôn mặt thanh tú, mặc dù rất gầy, cũng tiều tụy rất nhiều so với lúc trước, nhưng không phải Vưu Phương Ngâm thì là ai nữa?
Khương Tuyết Ninh sửng sốt: “Kia là xe ngựa Vưu phủ?” Liên nhi liên tục gật đầu: “Đúng a, đúng là xe ngựa Vưu phủ, thật kỳ quái!” Cũng không biết kỳ quái là nói Vưu Phương Ngâm có thể ra ngoài, hay là nàng ngồi trên càng xe. Hoặc có thể là cả hai.
Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm hướng kia thật lâu, lại là đột nhiên cười một tiếng, chỉ nói: “Gọi xa phu đuổi theo xa xa, không cần quá gần. Ta thấy phương hướng các nàng đi có thể giống như chúng ta, không bằng chậm lại một chút, nhìn xem các nàng muốn làm gì.”
Đường nhi chần chừ: “Nhưng ngài không phải muốn đi tìm Nhâm Vi Chí kia để nhập cổ phần gì đó sao?” Nếu bị người khác tới trước… Khương Tuyết Ninh dò xét Vưu Phương Ngâm hồi lâu, xác nhận nàng mặc dù tiều tụy nhưng thân thể không có gì đáng ngại, mới chậm rãi buông màn xe xuống, chỉ nói: “Việc này không vội.”
Đường nhi cực kỳ kinh ngạc: “Sao lại không vội?” Khương Tuyết Ninh cũng không thể giải thích rõ huyền cơ trong đó, chỉ là chợt nhớ tới vị nào đó kiếp trước làm nàng ấn tượng sâu sắc, thế là cười lên, nói: “Ngươi từng nghe nói tới ‘Đầu tư cổ phiếu’ chưa?” Không phải cứ ai ra trận trước là thắng đâu.