Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Bóng đêm thâm cung
Giờ khắc này, người khắp cả điện đều nhìn chằm chằm vào cung nữ kia. Thiên tử uy nghiêm, áp lực cường đại. Đối với những người từ lúc vào cung đã cảm nhận sâu sắc bị mỗi lời của hoàng đế nắm giữ sinh tử mà nói, đây thực sự là áp lực cùng sợ hãi kinh khủng. Đám người có thể thấy được sắc mặt nàng nhanh chóng tái nhợt, bàn tay trên mặt đất nắm lại thật chặt, phảng phất như đang cố gắng giãy dụa trong bất lực. Nàng hoảng sợ dập đầu trên mặt đất: “Hồi bẩm thánh thượng, nô tỳ không bị ai sai sử, nhưng vì thấy Khương nhị cô nương tuy chỉ là một thư đồng, vào cung lại sàm ngôn xui khiến Trưởng công chúa, nịnh nọt lừa dối người, không hòa nhập với các thư đồng khác. Nô tỳ vốn tận tâm hầu hạ, mà trưởng công chúa điện hạ sau khi ra khỏi phòng nàng lại nói nô tỳ hầu hạ không tốt, còn nói Nội vụ phủ hà khắc. Nô tỳ nhất thời không cam lòng, lại nghe cung khác nói Uông công công dẫn người tra án, bị ma xui quỷ khiến mới làm ra chuyện này. Cầu xin thánh thượng, thái hậu nương nương tha thứ...”
“Bịch!” Tất cả những gì bài trí trên bàn dài bằng gỗ tử đàn sơn trổ đều bị hất xuống đất! Thẩm Lang cũng là người đã trải qua tranh đấu cung đình, há có thể không nhận ra cung nữ này đang nói dối, lập tức thịnh nộ: “Nói hươu nói vượn, đến lúc này rồi còn cứng đầu láo xược! Vương Tân Nghĩa, cho người kéo nàng ra ngoài cửa cung phạt trượng, đánh tới khi nào nói thật mới thôi!” Vương Tân Nghĩa lĩnh mệnh.
Tiêu thái hậu lại nhíu mày, liếc mắt nhìn cung nữ phía dưới một chút, nhẹ nâng tay lên, day day huyệt thái dương, sâu kín thở dài. Bước chân Vương Tân Nghĩa lập tức dừng lại. Thẩm Lang cũng nhìn về phía bà: “Mẫu hậu, có gì không ổn?”
Tiêu thái hậu nói: “Đêm hôm khuya khoắt lại chém chém giết giết ngoài cửa cung, vậy cả lục cung trên dưới đều phải nghe tiếng nàng gào thét sao? Phi tần cung nhân thái giám sao còn ngủ được nữa? Ngẫm lại liền đau đầu. Vốn là không tra ra đến tột cùng là ai giở trò quỷ, bây giờ đã bắt được đầu manh mối, vậy thì tra ra ngọn nguồn chỉ là chuyện sớm muộn, chi bằng chuyển sang Thận hình tư đi.”
Khương Tuyết Ninh nghe câu này, chỉ cảm thấy châm chọc: Bỗng dưng không thể chịu được chém chém giết giết sao? Mới lúc nãy, lão yêu bà còn vung tay cho phạt trượng ép cung nàng mà nay trước mặt Thẩm Lang lại đổi lời không chớp mắt?
Trương Già hơi chau mày, nhìn thái hậu một chút. Thẩm Lang lại như tỉnh ngộ, nói: “Là nhi thần sơ sẩy, quên mất bệnh của mẫu hậu cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Vương Tân Nghĩa, đem cung nữ này ném tới Thận hình tư, bảo bọn hắn đêm nay chớ ngủ, tra hỏi rõ ràng cho trẫm.”
“Vâng.” Vương Tân Nghĩa tính ra đã là nửa sư phụ của Trịnh Bảo, có thể lăn lộn đến vị trí thái giám chưởng ấn tư lễ giám, sớm đã luyện thành lão hồ ly, có vài phần thương hại nhìn tiểu cung nữ này, sau đó vung tay lên. Hai bên lập tức có mấy thái giám đem cung nữ kia đi, còn nhét vải vào miếng nàng, khiến không chút thanh âm nào, chỉ có đôi mắt trừng lên đầy hoảng sợ.
Thẩm Lang từ trên cao nhìn xuống Khương Tuyết Ninh, nói: “Khương thị lang ở trên triều cũng coi là vì xã tắc, vì triều đình cúc cung tận tụy, hôm nay tuy đã tìm ra nguyên nhân, nhưng cũng khiến Khương nhị cô nương bị một phen ủy khuất. Vương Tân Nghĩa, ngày mai ngươi tự mình tới Nội vụ phủ, trích thưởng an ủi. Đợi Thận hình tư tra hỏi ra kết quả, nhất định sẽ trả lại cho ngươi công đạo.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Thần nữ khấu tạ thánh thượng ân điển.” Nhưng trong lòng nàng lại ẩn ẩn có dự cảm, việc này sẽ dừng ở đây, “Công đạo” này quá nửa là nói suông.
Người đã bị đem tới Thận hình tư thẩm vấn, trong chốc lát sẽ không có kết quả. Từ Ninh cung lại là tẩm cung của Tiêu thái hậu, bà phải nghỉ ngơi. Giờ phút này vừa có một đám thái giám cung nữ, có ngoại thần bị tuyên triệu vào cung tra án, còn thêm thư đồng ở Ngưỡng Chỉ trai, thật “đông vui”, Thẩm Lang mới nói: “Chuyện hôm nay tới đây thôi, đều lui ra đi.”
Đám người liền cáo lui. Thái giám cung nữ phía ngoài lui trước, sau đó là thư đồng ở Ngưỡng Chỉ trai, cuối cùng mới là Trần Doanh cùng Trương Già.
Vừa ra khỏi Từ Ninh cung, đám thư đồng liền vây quanh Khương Tuyết Ninh. Phương Diệu không ngừng vỗ vỗ ngực sợ hãi: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!” Chu Bảo Anh lại tỏ vẻ sùng bái: “Ninh tỷ tỷ trên điện thật lợi hại!” Đến Vưu Nguyệt cũng nhịn không được nói: “Thật sự là không muốn sống nữa...” Trần Thục Nghi thì lạnh lẽo liếc một cái: “Người khác đều không sao, chỉ có ngươi bị. Vậy mới thấy bình thường ngươi ăn ở không tốt, nếu không ai lại hận ngươi đến mức hãm hại thế này?” Diêu Dung Dung nhìn người này, lại nhìn người kia, không dám mở miệng. Diêu Tích thì có vẻ mệt mỏi. Tiêu Xu liếc nàng một cái, hơi nhíu mi, chỉ nhắc mọi người: “Có chuyện vẫn là trở về Ngưỡng Chỉ trai rồi nói sau, xảy ra chuyện lớn như vậy còn không kín miệng, ai biết ngày sau sẽ không bị họa từ miệng mà ra?” Đám người liền im bặt.
Khương Tuyết Ninh từ đầu tới cuối chỉ yên lặng rũ mắt, nghe vậy cũng chỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Xu thêm một chút rồi thôi. Nàng vẫn để tâm suy nghĩ chuyện này.
Mới đi chưa được hai bước, vậy mà gặp Thẩm Giới cùng Thẩm Chỉ Y vội vàng đi tới hướng Từ Ninh cung. Trên mặt Thẩm Chỉ Y có chút bối rối, xa xa trông thấy các nàng liền bước nhanh hơn, đi đến trước mặt liền nhìn về phía Khương Tuyết Ninh: “Ninh Ninh không sao chứ?” Này rõ ràng là nghe tin thì vội tới. Thẩm Giới cũng theo sau, hơi lo lắng nhìn Khương Tuyết Ninh: “Khương nhị cô nương vẫn ổn chứ?” Hai huynh muội cơ hồ đều cùng một ý nghĩ. Khương Tuyết Ninh vốn muốn trấn an Thẩm Chỉ Y, nhưng nghe vậy lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói một câu trả lời cho hai người: “Hữu kinh vô hiểm, không có chuyện gì, vẫn tốt.” Thẩm Chỉ Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Giới nhìn nàng, đáy mắt vẫn còn ẩn ẩn lo lắng, nhớ tới ngoài cung tối nay phát sinh nhiều chuyện, lại nhớ lời Yến Lâm nhắc nhở, trong lòng muốn một mình nói chuyện với Khương Tuyết Ninh một chút, lại thấy nhiều người phức tạp, nên chỉ có thể tạm bỏ qua.
Thẩm Chỉ Y lại hỏi Tiêu Xu: “Hoàng huynh cũng ở đó sao?” Tiêu Xu nhìn hai huynh muội này hoang mang rối loạn, giống như mới trốn ra ngoài cung vừa về, chỉ nói: “Thánh thượng hơn nửa canh giờ trước đã đến, lúc này còn chưa đi, hẳn đang ở Từ Ninh cung nói chuyện cùng thái hậu nương nương.” Thẩm Chỉ Y nghe xong liền vội vàng đi tới hướng Từ Ninh cung. Thẩm Giới lại thở dài một cái, cuối cùng vẫn không nói gì với Khương Tuyết Ninh, mau chóng đuổi theo Thẩm Chỉ Y.
Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai huynh muội này một cao một thấp, lúc đi trên đoạn đường cung thật dài, vừa vặn đối mặt hai người Trần Doanh, Trương Già. Hai người dừng lại làm lễ. Thẩm Chỉ Y cùng Thẩm Giới vội vàng đáp lễ rồi đi ngay. Ngưỡng Chỉ trai ở phía nam, gần cửa cung, cho nên lúc đầu đi cùng đường với Trần Doanh, Trương Già xuất cung, nhưng vì tránh hiềm nghi, sau một ngả rẽ hai người tránh sang, đi đường khác mà về.
Khương Tuyết Ninh nhìn con đường kia, đứng yên bất động. Phương Diệu kỳ quái nói: ” Khương nhị cô nương?” Khương Tuyết Ninh lại lắng nghe giọng nói không ngừng gào thét trong lòng, đảo loạn tâm tư, nàng bỗng hạ quyết định, chỉ nói: “Hôm nay nếu không có hai vị Trần, Trương đại nhân, Khương Tuyết Ninh ta chỉ sợ đã đầu một nơi thân một nẻo, nhận đại ân đương nhiên phải cảm ơn, ta đi nói, các ngươi về trước đi.”
Phương Diệu trợn tròn mắt. Đám người cũng tỏ ra kinh hãi. Diêu Tích khẽ giật mình, bỗng ngẩng đầu nhìn nàng! Nhưng Khương Tuyết Ninh không nhìn thần sắc ai, càng không có ý định giải thích, nói dứt lời liền quay người, trực tiếp đi về phía Trần Doanh, Trương Già vừa rẽ sang. Để lại một đám người nhìn nhau.
Hai người Trần, Trương vốn đi muốn đi từ từ, lại còn đi sau đám thư đồng nên rất nhanh nàng liền đuổi kịp. Trong đêm, thái giám mang đèn lồng soi đường cho hai người, nhìn thấy nàng trước tiên. Sau đó là Trần Doanh, Trương Già. Khương Tuyết Ninh đứng sau lưng hai người, khom mình cúi đầu, ngẩng đầu lên mới nói: “Đa tạ hai vị đại nhân cứu mạng, tiểu nữ mạo muội đến đây, là vì muốn gửi lời cảm tạ Trương đại nhân.”
Trần Doanh nghe xong, đuôi mày hơi vểnh lên: “Cảm tạ Trương đại nhân, vậy thì không có chuyện của ta rồi.” Hắn khôn khéo đã quen. Lúc trước còn có lời nhắc nhở của Tạ Nguy, liền biết Khương nhị cô nương trước mặt có chút đặc biệt, nên cũng không có nửa phần bất mãn, bên môi treo một nụ cười liền nói với Trương Già: “Trương đại nhân ở lại trò chuyện, Trần mỗ tới phía trước chờ ngươi.” Trương Già không nói gì. Trần Doanh cũng đã quay người, mang theo tiểu thái giám kia đi.
Nhất thời, Khương Tuyết Ninh cảm thấy cực kỳ giống kiếp trước. Chỉ bất quá khi đó người mười phần thức thời chủ động rời đi là Tạ Nguy. Trương Già mặc quan phục, khoan bào đại tụ, hai tay nắm trước người, nhìn nàng. Bốn bề hơi tối, thân hình hắn như lẫn vào màn đêm. Khương Tuyết Ninh thấy Trần Doanh đi rồi, liền bước thêm một bước tới trước mặt hắn. Ai ngờ đoạn đường này ít người qua lại nên không biết từ bao giờ có một viên gạch vểnh lên, thế là nàng vấp phải. Nàng còn đang suy nghĩ nên nói gì, đâu kịp phản ứng? Thân thể lập tức mất cân bằng, sắp ngã xấp xuống.
Giờ khắc này, Trương Già nghe trong lòng mình nhắc nhở, đừng có liên quan gì tới nàng nữa; nhưng tay hắn lại như một thói quen vô thức đỡ lấy nàng. Năm ngón tay đường nét khớp xương rõ ràng, bởi vì cầm bút nhiều mà có nốt chai nho nhỏ, lúc nắm chặt cánh tay nàng lại mạnh mẽ, vững chãi. Hơi ấm từ lòng bàn tay mơ hồ xuyên qua lớp vải áo, phảng phất như chạm đến da nàng. Khương Tuyết Ninh suýt thì bổ nhào vào lồng ngực hắn. Trán nàng cũng bị đập vào cái cằm góc cạnh thô ráp của hắn, có hơi đau một chút. Trương Già không dùng hương liệu, tay áo chỉ có mùi xà phòng giặt rất nhạt. Nhưng lúc nàng lăng lăng xoa xoa trán, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen tuyền của hắn, lại cảm giác như bị vây trong mùi hương nồng đậm khiến khuôn mặt nàng bỗng nóng bừng lên.
Một lát sau nàng mới phản ứng được, vội vàng lui lại một bước, đứng vững, kéo ra một khoảng cách hợp lễ nghi. —— Kiếp trước là nàng lỗ mãng, mới quen Trương Già đã luôn chớp cơ hội trêu chọc hắn, khiến hắn khó xử; về sau mới trân trọng hắn, yêu hắn, không động thủ động cước nữa. Đời này nàng thực không muốn Trương Già có ấn tượng xấu, để hắn nghĩ nàng phóng túng bộp chộp. Nàng thầm cảm thấy may mắn vì tiểu thái giám kia xách đèn lồng đi rồi, nếu không hai gò má ửng đỏ bối rối lúc này chỉ sợ không cách nào che giấu được, cố bình tĩnh lại, mới nói: “Là ta hôm nay tinh thần không ổn, không chú ý dưới chân, đa tạ Trương đại nhân.”
Hương thơm ngọt mềm bỗng rời đi. Giữa năm ngón tay Trương Già chợt trống rỗng, gió lạnh buốt thổi qua, hắn chậm rãi nắm bàn tay lại, duỗi xuống, chậm rãi nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, chuyện thuộc bổn phận, không cần phải nói cảm tạ.”
Lời này nghe rất quen tai. Hắn thật sự giống hệt như kiếp trước. Nhưng chung quy mọi chuyện còn chưa phải như kiếp trước. Nàng còn chưa làm tổn thương hắn, cũng chưa hại hắn, càng chưa khiến hắn phải chịu tù tội, hại mẫu thân hắn qua đời uất ức, hết thảy đều có thể khởi đầu lại, mà hiện tại nàng còn chưa gả cho Thẩm Giới, cũng không muốn làm hoàng hậu nữa.
Khương Tuyết Ninh cẩn thận từng li từng tí giấu hết thảy bí mật vào sâu trong đáy mắt, chỉ chân thành nhìn hắn, nói: “Trong cung hiểm ác, khắp nơi đều là bẫy rập, đến Trần thị lang hôm nay vào cung cũng muốn lấy lệ từ chối, mà Trương đại nhân lại chịu tra ra chân tướng, còn trả lại trong sạch cho Tuyết Ninh, vậy là đã cao trọng hơn rất nhiều người chỉ ngồi không ăn bám trên thế gian này rồi.”
Trương Già yên lặng hồi lâu, mới trả lời: “Hạ quan bất quá chỉ là người ngoài cuộc thôi, Khương nhị cô nương còn ở trong thế cục này, về sau nên vạn phần cẩn thận.”
Thời khắc này, trước mặt nàng cũng xưng “Hạ quan” a? Khương Tuyết Ninh cảm thấy người này thật sự khiêm tốn. Nàng nói: “Đương nhiên, ta còn ở trong cung một thời gian nữa, ta sợ chết như vậy, há có thể để bọn hắn tuỳ tiện hại ta?”
“...” Bàn tay Trương Già rủ xuống bên người lặng lẽ nắm chặt. Nàng sợ chết, cũng rất sợ đau. Vậy thời khắc bị trùng vây giữa cung đình ấy, hoàng hậu xưa nay vốn kiêu ngạo uy nghi đã phải bỏ ra dũng khí nhiều cỡ nào, mới dám dùng mạng mình đổi lấy tính mạng hắn? Nàng không chút phòng bị hắn. Trương Già bỗng nhiên sợ mình đứng ở chỗ này nhìn nàng quá lâu, quyết tâm sẽ bị dao động, liền rũ mắt nói: “Khương nhị cô nương có phòng bị là tốt, đêm đã muộn, hạ quan vào cung không tiện ở lại lâu, cáo từ trước.”
Khương Tuyết Ninh bỗng cảm thấy chút thất vọng. Nhưng nghĩ lại, có thể thấy hắn đã là rất tốt rồi, đừng nên mơ mộng xa vời nữa. Thế là, nàng cong môi lên thành một nụ cười, đưa mắt nhìn hắn rời đi. Chỉ là không ngờ, mới đi được hai bước, Trương Già chợt ngừng lại. Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, có chút không hiểu: “Trương đại nhân?”
Trương Già xoay người lại nhìn nàng, tựa hồ do dự có nên hỏi hay không, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Khương nhị cô nương và Diêu tiểu thư đều làm thư đồng của Trưởng công chúa điện hạ, nghe nói từng vì chuyện của tại hạ mà tranh chấp. Diêu tiểu thư từng bởi vì từ hôn, nghĩ tới các loại thủ đoạn, không biết thực hư ra sao?”
“...” Chuyện nàng cùng Diêu Tích, Vưu Nguyệt tranh chấp ở Ngưỡng Chỉ trai lại truyền ra tới tai Trương Già rồi? Khương Tuyết Ninh ngẩn người. Ngay sau đó lại nghĩ, thiên hạ đúng là không có tường nào không lọt gió qua được, chuyện truyền đi cũng không phải hiếm lạ. Chỉ là Trương Già hỏi, nàng nên đáp sao đây? Diêu Tích từng nghĩ tới đủ loại thủ đoạn thậm chí còn muốn hắt nước bẩn, đây đều là thật. Nhưng nàng dù sao cũng có tư tâm, nếu nói với hắn, lại giống như nói xấu sau lưng. Nếu giấu diếm thì sao? Nhưng người hỏi nàng không phải ai khác, là Trương Già.
Khương Tuyết Ninh cuối cùng không cách nào nói dối hắn, nhưng hai chữ “Là thật” cũng không biết vì sao không thốt ra được. Cũng có lẽ là một khắc này trong nội tâm nàng có suy đoán kỳ lạ cũng mong đợi sâu sắc, khiến tim nàng cuồng loạn, quên mất nên nói gì.
Trương Già nhìn vẻ mặt nàng, nói: “Ta đã biết.”
Khương Tuyết Ninh giật nảy mình: “Nhưng Diêu tiểu thư hiện tại đã không nghĩ như vậy nữa, Trương đại nhân nếu đọc được phong thư nàng hồi đáp chắc đã biết rồi. Vì sao còn phải hỏi?”
Trương Già rũ mắt, chỉ thản nhiên nói: “Từ hôn.”
“Bịch!” Tất cả những gì bài trí trên bàn dài bằng gỗ tử đàn sơn trổ đều bị hất xuống đất! Thẩm Lang cũng là người đã trải qua tranh đấu cung đình, há có thể không nhận ra cung nữ này đang nói dối, lập tức thịnh nộ: “Nói hươu nói vượn, đến lúc này rồi còn cứng đầu láo xược! Vương Tân Nghĩa, cho người kéo nàng ra ngoài cửa cung phạt trượng, đánh tới khi nào nói thật mới thôi!” Vương Tân Nghĩa lĩnh mệnh.
Tiêu thái hậu lại nhíu mày, liếc mắt nhìn cung nữ phía dưới một chút, nhẹ nâng tay lên, day day huyệt thái dương, sâu kín thở dài. Bước chân Vương Tân Nghĩa lập tức dừng lại. Thẩm Lang cũng nhìn về phía bà: “Mẫu hậu, có gì không ổn?”
Tiêu thái hậu nói: “Đêm hôm khuya khoắt lại chém chém giết giết ngoài cửa cung, vậy cả lục cung trên dưới đều phải nghe tiếng nàng gào thét sao? Phi tần cung nhân thái giám sao còn ngủ được nữa? Ngẫm lại liền đau đầu. Vốn là không tra ra đến tột cùng là ai giở trò quỷ, bây giờ đã bắt được đầu manh mối, vậy thì tra ra ngọn nguồn chỉ là chuyện sớm muộn, chi bằng chuyển sang Thận hình tư đi.”
Khương Tuyết Ninh nghe câu này, chỉ cảm thấy châm chọc: Bỗng dưng không thể chịu được chém chém giết giết sao? Mới lúc nãy, lão yêu bà còn vung tay cho phạt trượng ép cung nàng mà nay trước mặt Thẩm Lang lại đổi lời không chớp mắt?
Trương Già hơi chau mày, nhìn thái hậu một chút. Thẩm Lang lại như tỉnh ngộ, nói: “Là nhi thần sơ sẩy, quên mất bệnh của mẫu hậu cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Vương Tân Nghĩa, đem cung nữ này ném tới Thận hình tư, bảo bọn hắn đêm nay chớ ngủ, tra hỏi rõ ràng cho trẫm.”
“Vâng.” Vương Tân Nghĩa tính ra đã là nửa sư phụ của Trịnh Bảo, có thể lăn lộn đến vị trí thái giám chưởng ấn tư lễ giám, sớm đã luyện thành lão hồ ly, có vài phần thương hại nhìn tiểu cung nữ này, sau đó vung tay lên. Hai bên lập tức có mấy thái giám đem cung nữ kia đi, còn nhét vải vào miếng nàng, khiến không chút thanh âm nào, chỉ có đôi mắt trừng lên đầy hoảng sợ.
Thẩm Lang từ trên cao nhìn xuống Khương Tuyết Ninh, nói: “Khương thị lang ở trên triều cũng coi là vì xã tắc, vì triều đình cúc cung tận tụy, hôm nay tuy đã tìm ra nguyên nhân, nhưng cũng khiến Khương nhị cô nương bị một phen ủy khuất. Vương Tân Nghĩa, ngày mai ngươi tự mình tới Nội vụ phủ, trích thưởng an ủi. Đợi Thận hình tư tra hỏi ra kết quả, nhất định sẽ trả lại cho ngươi công đạo.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Thần nữ khấu tạ thánh thượng ân điển.” Nhưng trong lòng nàng lại ẩn ẩn có dự cảm, việc này sẽ dừng ở đây, “Công đạo” này quá nửa là nói suông.
Người đã bị đem tới Thận hình tư thẩm vấn, trong chốc lát sẽ không có kết quả. Từ Ninh cung lại là tẩm cung của Tiêu thái hậu, bà phải nghỉ ngơi. Giờ phút này vừa có một đám thái giám cung nữ, có ngoại thần bị tuyên triệu vào cung tra án, còn thêm thư đồng ở Ngưỡng Chỉ trai, thật “đông vui”, Thẩm Lang mới nói: “Chuyện hôm nay tới đây thôi, đều lui ra đi.”
Đám người liền cáo lui. Thái giám cung nữ phía ngoài lui trước, sau đó là thư đồng ở Ngưỡng Chỉ trai, cuối cùng mới là Trần Doanh cùng Trương Già.
Vừa ra khỏi Từ Ninh cung, đám thư đồng liền vây quanh Khương Tuyết Ninh. Phương Diệu không ngừng vỗ vỗ ngực sợ hãi: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!” Chu Bảo Anh lại tỏ vẻ sùng bái: “Ninh tỷ tỷ trên điện thật lợi hại!” Đến Vưu Nguyệt cũng nhịn không được nói: “Thật sự là không muốn sống nữa...” Trần Thục Nghi thì lạnh lẽo liếc một cái: “Người khác đều không sao, chỉ có ngươi bị. Vậy mới thấy bình thường ngươi ăn ở không tốt, nếu không ai lại hận ngươi đến mức hãm hại thế này?” Diêu Dung Dung nhìn người này, lại nhìn người kia, không dám mở miệng. Diêu Tích thì có vẻ mệt mỏi. Tiêu Xu liếc nàng một cái, hơi nhíu mi, chỉ nhắc mọi người: “Có chuyện vẫn là trở về Ngưỡng Chỉ trai rồi nói sau, xảy ra chuyện lớn như vậy còn không kín miệng, ai biết ngày sau sẽ không bị họa từ miệng mà ra?” Đám người liền im bặt.
Khương Tuyết Ninh từ đầu tới cuối chỉ yên lặng rũ mắt, nghe vậy cũng chỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Xu thêm một chút rồi thôi. Nàng vẫn để tâm suy nghĩ chuyện này.
Mới đi chưa được hai bước, vậy mà gặp Thẩm Giới cùng Thẩm Chỉ Y vội vàng đi tới hướng Từ Ninh cung. Trên mặt Thẩm Chỉ Y có chút bối rối, xa xa trông thấy các nàng liền bước nhanh hơn, đi đến trước mặt liền nhìn về phía Khương Tuyết Ninh: “Ninh Ninh không sao chứ?” Này rõ ràng là nghe tin thì vội tới. Thẩm Giới cũng theo sau, hơi lo lắng nhìn Khương Tuyết Ninh: “Khương nhị cô nương vẫn ổn chứ?” Hai huynh muội cơ hồ đều cùng một ý nghĩ. Khương Tuyết Ninh vốn muốn trấn an Thẩm Chỉ Y, nhưng nghe vậy lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói một câu trả lời cho hai người: “Hữu kinh vô hiểm, không có chuyện gì, vẫn tốt.” Thẩm Chỉ Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Giới nhìn nàng, đáy mắt vẫn còn ẩn ẩn lo lắng, nhớ tới ngoài cung tối nay phát sinh nhiều chuyện, lại nhớ lời Yến Lâm nhắc nhở, trong lòng muốn một mình nói chuyện với Khương Tuyết Ninh một chút, lại thấy nhiều người phức tạp, nên chỉ có thể tạm bỏ qua.
Thẩm Chỉ Y lại hỏi Tiêu Xu: “Hoàng huynh cũng ở đó sao?” Tiêu Xu nhìn hai huynh muội này hoang mang rối loạn, giống như mới trốn ra ngoài cung vừa về, chỉ nói: “Thánh thượng hơn nửa canh giờ trước đã đến, lúc này còn chưa đi, hẳn đang ở Từ Ninh cung nói chuyện cùng thái hậu nương nương.” Thẩm Chỉ Y nghe xong liền vội vàng đi tới hướng Từ Ninh cung. Thẩm Giới lại thở dài một cái, cuối cùng vẫn không nói gì với Khương Tuyết Ninh, mau chóng đuổi theo Thẩm Chỉ Y.
Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai huynh muội này một cao một thấp, lúc đi trên đoạn đường cung thật dài, vừa vặn đối mặt hai người Trần Doanh, Trương Già. Hai người dừng lại làm lễ. Thẩm Chỉ Y cùng Thẩm Giới vội vàng đáp lễ rồi đi ngay. Ngưỡng Chỉ trai ở phía nam, gần cửa cung, cho nên lúc đầu đi cùng đường với Trần Doanh, Trương Già xuất cung, nhưng vì tránh hiềm nghi, sau một ngả rẽ hai người tránh sang, đi đường khác mà về.
Khương Tuyết Ninh nhìn con đường kia, đứng yên bất động. Phương Diệu kỳ quái nói: ” Khương nhị cô nương?” Khương Tuyết Ninh lại lắng nghe giọng nói không ngừng gào thét trong lòng, đảo loạn tâm tư, nàng bỗng hạ quyết định, chỉ nói: “Hôm nay nếu không có hai vị Trần, Trương đại nhân, Khương Tuyết Ninh ta chỉ sợ đã đầu một nơi thân một nẻo, nhận đại ân đương nhiên phải cảm ơn, ta đi nói, các ngươi về trước đi.”
Phương Diệu trợn tròn mắt. Đám người cũng tỏ ra kinh hãi. Diêu Tích khẽ giật mình, bỗng ngẩng đầu nhìn nàng! Nhưng Khương Tuyết Ninh không nhìn thần sắc ai, càng không có ý định giải thích, nói dứt lời liền quay người, trực tiếp đi về phía Trần Doanh, Trương Già vừa rẽ sang. Để lại một đám người nhìn nhau.
Hai người Trần, Trương vốn đi muốn đi từ từ, lại còn đi sau đám thư đồng nên rất nhanh nàng liền đuổi kịp. Trong đêm, thái giám mang đèn lồng soi đường cho hai người, nhìn thấy nàng trước tiên. Sau đó là Trần Doanh, Trương Già. Khương Tuyết Ninh đứng sau lưng hai người, khom mình cúi đầu, ngẩng đầu lên mới nói: “Đa tạ hai vị đại nhân cứu mạng, tiểu nữ mạo muội đến đây, là vì muốn gửi lời cảm tạ Trương đại nhân.”
Trần Doanh nghe xong, đuôi mày hơi vểnh lên: “Cảm tạ Trương đại nhân, vậy thì không có chuyện của ta rồi.” Hắn khôn khéo đã quen. Lúc trước còn có lời nhắc nhở của Tạ Nguy, liền biết Khương nhị cô nương trước mặt có chút đặc biệt, nên cũng không có nửa phần bất mãn, bên môi treo một nụ cười liền nói với Trương Già: “Trương đại nhân ở lại trò chuyện, Trần mỗ tới phía trước chờ ngươi.” Trương Già không nói gì. Trần Doanh cũng đã quay người, mang theo tiểu thái giám kia đi.
Nhất thời, Khương Tuyết Ninh cảm thấy cực kỳ giống kiếp trước. Chỉ bất quá khi đó người mười phần thức thời chủ động rời đi là Tạ Nguy. Trương Già mặc quan phục, khoan bào đại tụ, hai tay nắm trước người, nhìn nàng. Bốn bề hơi tối, thân hình hắn như lẫn vào màn đêm. Khương Tuyết Ninh thấy Trần Doanh đi rồi, liền bước thêm một bước tới trước mặt hắn. Ai ngờ đoạn đường này ít người qua lại nên không biết từ bao giờ có một viên gạch vểnh lên, thế là nàng vấp phải. Nàng còn đang suy nghĩ nên nói gì, đâu kịp phản ứng? Thân thể lập tức mất cân bằng, sắp ngã xấp xuống.
Giờ khắc này, Trương Già nghe trong lòng mình nhắc nhở, đừng có liên quan gì tới nàng nữa; nhưng tay hắn lại như một thói quen vô thức đỡ lấy nàng. Năm ngón tay đường nét khớp xương rõ ràng, bởi vì cầm bút nhiều mà có nốt chai nho nhỏ, lúc nắm chặt cánh tay nàng lại mạnh mẽ, vững chãi. Hơi ấm từ lòng bàn tay mơ hồ xuyên qua lớp vải áo, phảng phất như chạm đến da nàng. Khương Tuyết Ninh suýt thì bổ nhào vào lồng ngực hắn. Trán nàng cũng bị đập vào cái cằm góc cạnh thô ráp của hắn, có hơi đau một chút. Trương Già không dùng hương liệu, tay áo chỉ có mùi xà phòng giặt rất nhạt. Nhưng lúc nàng lăng lăng xoa xoa trán, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen tuyền của hắn, lại cảm giác như bị vây trong mùi hương nồng đậm khiến khuôn mặt nàng bỗng nóng bừng lên.
Một lát sau nàng mới phản ứng được, vội vàng lui lại một bước, đứng vững, kéo ra một khoảng cách hợp lễ nghi. —— Kiếp trước là nàng lỗ mãng, mới quen Trương Già đã luôn chớp cơ hội trêu chọc hắn, khiến hắn khó xử; về sau mới trân trọng hắn, yêu hắn, không động thủ động cước nữa. Đời này nàng thực không muốn Trương Già có ấn tượng xấu, để hắn nghĩ nàng phóng túng bộp chộp. Nàng thầm cảm thấy may mắn vì tiểu thái giám kia xách đèn lồng đi rồi, nếu không hai gò má ửng đỏ bối rối lúc này chỉ sợ không cách nào che giấu được, cố bình tĩnh lại, mới nói: “Là ta hôm nay tinh thần không ổn, không chú ý dưới chân, đa tạ Trương đại nhân.”
Hương thơm ngọt mềm bỗng rời đi. Giữa năm ngón tay Trương Già chợt trống rỗng, gió lạnh buốt thổi qua, hắn chậm rãi nắm bàn tay lại, duỗi xuống, chậm rãi nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, chuyện thuộc bổn phận, không cần phải nói cảm tạ.”
Lời này nghe rất quen tai. Hắn thật sự giống hệt như kiếp trước. Nhưng chung quy mọi chuyện còn chưa phải như kiếp trước. Nàng còn chưa làm tổn thương hắn, cũng chưa hại hắn, càng chưa khiến hắn phải chịu tù tội, hại mẫu thân hắn qua đời uất ức, hết thảy đều có thể khởi đầu lại, mà hiện tại nàng còn chưa gả cho Thẩm Giới, cũng không muốn làm hoàng hậu nữa.
Khương Tuyết Ninh cẩn thận từng li từng tí giấu hết thảy bí mật vào sâu trong đáy mắt, chỉ chân thành nhìn hắn, nói: “Trong cung hiểm ác, khắp nơi đều là bẫy rập, đến Trần thị lang hôm nay vào cung cũng muốn lấy lệ từ chối, mà Trương đại nhân lại chịu tra ra chân tướng, còn trả lại trong sạch cho Tuyết Ninh, vậy là đã cao trọng hơn rất nhiều người chỉ ngồi không ăn bám trên thế gian này rồi.”
Trương Già yên lặng hồi lâu, mới trả lời: “Hạ quan bất quá chỉ là người ngoài cuộc thôi, Khương nhị cô nương còn ở trong thế cục này, về sau nên vạn phần cẩn thận.”
Thời khắc này, trước mặt nàng cũng xưng “Hạ quan” a? Khương Tuyết Ninh cảm thấy người này thật sự khiêm tốn. Nàng nói: “Đương nhiên, ta còn ở trong cung một thời gian nữa, ta sợ chết như vậy, há có thể để bọn hắn tuỳ tiện hại ta?”
“...” Bàn tay Trương Già rủ xuống bên người lặng lẽ nắm chặt. Nàng sợ chết, cũng rất sợ đau. Vậy thời khắc bị trùng vây giữa cung đình ấy, hoàng hậu xưa nay vốn kiêu ngạo uy nghi đã phải bỏ ra dũng khí nhiều cỡ nào, mới dám dùng mạng mình đổi lấy tính mạng hắn? Nàng không chút phòng bị hắn. Trương Già bỗng nhiên sợ mình đứng ở chỗ này nhìn nàng quá lâu, quyết tâm sẽ bị dao động, liền rũ mắt nói: “Khương nhị cô nương có phòng bị là tốt, đêm đã muộn, hạ quan vào cung không tiện ở lại lâu, cáo từ trước.”
Khương Tuyết Ninh bỗng cảm thấy chút thất vọng. Nhưng nghĩ lại, có thể thấy hắn đã là rất tốt rồi, đừng nên mơ mộng xa vời nữa. Thế là, nàng cong môi lên thành một nụ cười, đưa mắt nhìn hắn rời đi. Chỉ là không ngờ, mới đi được hai bước, Trương Già chợt ngừng lại. Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, có chút không hiểu: “Trương đại nhân?”
Trương Già xoay người lại nhìn nàng, tựa hồ do dự có nên hỏi hay không, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Khương nhị cô nương và Diêu tiểu thư đều làm thư đồng của Trưởng công chúa điện hạ, nghe nói từng vì chuyện của tại hạ mà tranh chấp. Diêu tiểu thư từng bởi vì từ hôn, nghĩ tới các loại thủ đoạn, không biết thực hư ra sao?”
“...” Chuyện nàng cùng Diêu Tích, Vưu Nguyệt tranh chấp ở Ngưỡng Chỉ trai lại truyền ra tới tai Trương Già rồi? Khương Tuyết Ninh ngẩn người. Ngay sau đó lại nghĩ, thiên hạ đúng là không có tường nào không lọt gió qua được, chuyện truyền đi cũng không phải hiếm lạ. Chỉ là Trương Già hỏi, nàng nên đáp sao đây? Diêu Tích từng nghĩ tới đủ loại thủ đoạn thậm chí còn muốn hắt nước bẩn, đây đều là thật. Nhưng nàng dù sao cũng có tư tâm, nếu nói với hắn, lại giống như nói xấu sau lưng. Nếu giấu diếm thì sao? Nhưng người hỏi nàng không phải ai khác, là Trương Già.
Khương Tuyết Ninh cuối cùng không cách nào nói dối hắn, nhưng hai chữ “Là thật” cũng không biết vì sao không thốt ra được. Cũng có lẽ là một khắc này trong nội tâm nàng có suy đoán kỳ lạ cũng mong đợi sâu sắc, khiến tim nàng cuồng loạn, quên mất nên nói gì.
Trương Già nhìn vẻ mặt nàng, nói: “Ta đã biết.”
Khương Tuyết Ninh giật nảy mình: “Nhưng Diêu tiểu thư hiện tại đã không nghĩ như vậy nữa, Trương đại nhân nếu đọc được phong thư nàng hồi đáp chắc đã biết rồi. Vì sao còn phải hỏi?”
Trương Già rũ mắt, chỉ thản nhiên nói: “Từ hôn.”