Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222: Phương Ngâm tốt nhất
Giá nến thắp trong phòng đã ngã xuống đất, lụi tắt thành cả vùng tối tăm. Chỉ có ánh đèn mờ mờ từ ngoài sân hắt qua giấy dán cửa sổ trắng như tuyết, chiếu vào phòng.
Khương Tuyết Ninh cũng không biết mình đến đây thế nào.
Cũng không biết rốt cuộc sức mạnh gì đã chống đỡ thân thể nàng, để nàng không khuỵu xuống nửa đường.
Vết thương trên mặt Đao Cầm có máu, thậm chí tay cũng dính đầy vết máu, giống như vừa giúp ai đó ấn chặt miệng vết thương.
Máu từ tay hắn nhỏ xuống tí tách.
Khi Khương Tuyết Ninh lướt qua bên cạnh hắn, thiếu niên anh tuấn kiệm lời ấy nghẹn ngào: “Là do ta tới trễ…”
Khương Tuyết Ninh như thể không nghe thấy gì.
Nàng chỉ nhìn thấy vũng máu đang lan rộng ra theo viền gạch lát nền.
Rương tráp giấy tờ sổ sách gần như bị lật tung hết lên trong căn phòng vốn rất ngăn nắp, mấy cuốn sổ và xấp giấy Tuyên vương vãi khắp căn phòng. Thứ nữ ngày xưa của Thanh Viễn bá phủ, cô nương đã từng phải chịu biết bao khổ cực, cứ như vậy nhắm mắt lại trong hơi tàn, đầu vô lực tựa bên chân đa bảo cách (tủ), gò má thanh tú không còn huyết sắc. Miệng vết thương dữ tợn từ sau lưng đâm xuyên ra vùng bụng được tay nàng bịt lại, nhưng máu tươi vẫn lặng lẽ chảy ra, mang đi từng chút sự sống vốn chẳng còn bao nhiêu của nàng.
Sao lại thế?
Không thể như vậy được.
Khương Tuyết Ninh vẫn nhớ ngày mình đến Thanh Viễn bá phủ dự tiệc, mấy bà tử hung dữ xông từ đầu hành lang bên kia, thở hổn hển đuổi theo Vưu Phương Ngâm, nàng vừa sợ vừa vội, đâm phải Khương Tuyết Ninh, làm bẩn túi thơm của Khương Tuyết Ninh. Giọt nước mắt lăn xuống từ đôi mắt to tròn trong veo của nàng, khiến người ta nghĩ đến giọt sương đọng trên cỏ.
Nhỏ bé, yếu mềm, vụng dại.
Nhưng giống như ngọn cỏ kia, nhỏ bé không đáng nhắc đến, lại có sức sống thật ngoan cường.
Dù bị đám người xấu đó bắt lại, dùng sức ấn xuống nước, cũng mạnh mẽ giãy giụa, vẫy đập mặt hồ, làm toé nước, khua loạn sóng, khiến bầu trời phản chiếu trong đó trở nên méo mó.
Sau khi Khương Tuyết Ninh cứu nàng, đã từng hiểu lầm nàng, cho rằng nàng không có tư chất, không có chí tiến thủ.
Nhưng nàng đã cho Khương Tuyết Ninh niềm vui bất ngờ.
Ngày Khương Tuyết Ninh xuất cung, Vưu Phương Ngâm bê chiếc hộp đựng ngân phiếu và túi thơm đến trước mặt nàng, dè dặt mà tràn đầy chờ mong nhìn nàng, lại không biết trong lòng nàng đã dậy sóng thế nào.
Lúc ấy, cuộc đời trùng sinh của Khương Tuyết Ninh mới thực sự bắt đầu.
Rời kinh thành hai năm, hầu như lúc nào Vưu Phương Ngâm cũng ở bên nàng.
Từ Thục Trung, đến Giang Nam.
Trong mắt người ngoài nàng là thứ nữ bá phủ không được sủng ái, là thiếu nãi nãi hiền dịu của ruộng muối Nhậm thị, thậm chí là hội trưởng Vưu được mọi người trong hội quán tín nhiệm, nhưng trong mắt Khương Tuyết Ninh, nàng vẫn luôn là cô nương ngốc móc tim móc phổi đối đãi với người nàng cho là người tốt…
Khương Tuyết Ninh cảm thấy giờ phút này thân xác và trái tim mình đã bị xé thành hai nửa, khiến nàng có được sự bình tĩnh lạ lùng.
Khương Tuyết Ninh đến cạnh Vưu Phương Ngâm, nhẹ nhàng quỳ xuống vũng máu.
Sau đó đưa tay giúp nàng bịt vết thương đang chảy máu chậm dần, giọng nói ngẩn ngơ như đang nói mớ, chỉ nói: “Phương Ngâm, Phương Ngâm. Ta tới rồi, không sao đâu. Bọn họ gọi đại phu rồi, y thuật của Chu Kì Hoàng tốt như thế, chắc chắn muội sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mí mắt Vưu Phương Ngâm khép lại, nghe thấy giọng nói này, cuối cùng cũng chầm chậm mở ra.
Nhưng trước mắt là một khoảng mơ hồ.
Khương Tuyết Ninh quỳ xuống quay lưng về phía cửa, tầm mắt của nàng cũng tối đen, như thể một nửa hồn phách của nàng bị vực sâu không đáy và địa phủ đang tìm kiếm linh hồn lấy đi, không thể nhìn rõ dáng vẻ của Khương Tuyết Ninh.
Nhưng nàng có thể nghe ra giọng nói của Khương Tuyết Ninh.
Vì thế trong khoảnh khắc này, Vưu Phương Ngâm làm ra biểu cảm như bình thường, như thể bây giờ không phải là thời khắc sinh ly tử biệt, giọng khàn khàn gọi: “Nhị cô nương, người đến rồi.”
Khương Tuyết Ninh nói với nàng: “Đừng nói gì cả.”
Đáy mắt Vưu Phương Ngâm dần ngấn lệ: “Đao Cầm không lừa ta. Ta bảo hắn đi tìm người, nhưng rất sợ hắn không nghe, đi tìm đại phu, làm lỡ thời gian, khiến ta không được gặp người…”
Giọng nói của Khương Tuyết Ninh càng thêm run rẩy: “Đừng nói mà…”
Nước mắt nàng lăn xuống, làm ướt hàng mi đen nhánh, hiện ra nỗi bi ai chưa từng có: “Hắn lấy mất ấn tín rồi, đông gia! Hắn lấy mất ấn tín của chúng ta rồi, chuyện làm ăn ở Thục Trung và Giang Nam, chắc chắn sẽ gặp rắc rối…”
“Đừng nói nữa!”
Lúc này, chút bình tĩnh mỏng manh miễn cưỡng chắt chiu được lúc trước của Khương Tuyết Ninh, cuối cùng bị sự cứng đầu của Vưu Phương Ngâm đập vỡ, lớn tiếng ngắt lời nàng. Nhưng ngay sau đó, bờ vai gầy trở nên run rẩy, giọng nói như bị thứ gì chặn lại, nghẹn ngào không nói nên lời.
Không biết đang nói với Vưu Phương Ngâm, hay nói với chính mình.
Nàng lặp lại hết lần này đến lần khác.
“Không sao đâu. Sao muội lại xảy ra chuyện được? Ruộng muối và thương hội, hơn nữa vẫn còn rất nhiều người đợi muội, còn bao nhiêu mối buôn bán cần làm, sao muội lại có chuyện được chứ? Ngoan, đừng nói nữa, đừng khóc, Chu Kì Hoàng sắp tới rồi…”
Nhưng cứ nói rồi nói, vành mắt đã đỏ hoe.
Nước mắt rơi xuống không hề báo trước.
Nàng gắng sức ngẩng đầu, muốn ngăn lại, không để bản thân mình trông yếu đuối quá mức vào thời khắc này. Nhưng nỗi thống khổ vô thường, lại như con sóng bên bờ biển, từng cơn từng cơn đập vào nàng. Nàng không phải tảng đá trên bãi cát, chỉ là con chim nước bị thương nằm trên tảng đá, bị sóng dữ ấn xuống không ngừng nghỉ, hoàn toàn chìm xuống.
Thế giới như mất đi trụ đỡ.
Nàng không bắt được gì, không nắm được gì, vật lộn giữa những đợt sóng hiểm, nàng chẳng có được gì cả, chỉ còn lại đôi cánh đẫm máu, móng vuốt bị bẻ gãy và cả những vết thương chồng chất…
Khương Tuyết Ninh không kìm nổi khóc lên đau thương, nàng vươn tay ra ôm Vưu Phương Ngâm vào lòng, nhưng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo bao trùm lấy nàng, khiến nàng run lẩy bẩy: “Đừng khóc, đừng khóc, sẽ ổn thôi…”
Vưu Phương Ngâm cong môi cười.
Nước mắt lăn dài như chưa từng được khóc.
Rõ ràng là người sắp ra đi, nhưng lại trở thành người an ủi, cố gắng để lại chút sức lực nhờ giọng nói yếu ớt của mình: “Phương Ngâm vốn dĩ là người sẽ chết, năm đó cô nương cứu ta, kéo ta về từ điện Diêm Vương. Mấy năm được sống đây, là Phương Ngâm không nên có. Ông trời rủ lòng thương, mới cho Phương Ngâm gặp được cô nương. Cô nương, đừng khóc…”
Khương Tuyết Ninh khóc không thành tiếng.
Vưu Phương Ngâm như bị lời nói của mình đưa về năm đó.
Trong quá khứ tăm tối không thấy ánh mặt trời của nàng, chưa bao giờ nàng nhìn thấy người rạng rỡ xinh đẹp đến thế, cũng chưa từng nhìn thấy bầu trời sáng sủa trong lành đến thế.
“Ta là người từng chết một lần, dưới đó hình như cũng không đáng sợ đâu, chỉ hơi tối thôi, không nhìn thấy gì, không nhìn thấy cả bóng tối…” Vưu Phương Ngâm cố sức nâng ngón tay, như muốn mô tả gì đó trong khoảng không lạnh lẽo nhưng đã vỡ vụn không còn hình dáng: “Lúc ấy dường như ta nhìn thấy một người, nàng rất giống ta, cứ nhìn ta chằm chằm. Sau đó người cứu ta ra khỏi nước, nàng ấy lập tức biến mất. Về sau… ta không gặp lại nàng ấy lần nào nữa…”
Con ngươi đen láy của nàng, phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ.
Từ từ chuyển động, ánh mắt lại hội tụ lên mặt Khương Tuyết Ninh.
Nàng dường như trở lại thành thiếu nữ luống cuống vụng về năm nào, giọng nói như lụa mỏng: “Chỉ trách ta quá ngốc, rõ ràng người đã nhắc ta phải đề phòng hắn, nhưng ta nghĩ, hắn từng cứu ta…”
Khương Tuyết Ninh nắm chặt tay nàng, mạnh mẽ ôm lấy vai nàng, nhưng không thể dằn xuống nỗi đau xé lòng bất ngờ ập đến.
Chu Dần Chi!
Nếu không có Chu Dần Chi, khi ấy sẽ không có cách nào cứu Vưu Phương Ngâm thoát khỏi kinh thành; nhưng cũng chính vì Chu Dần Chi, Vưu Phương Ngâm của hôm nay mới gặp nạn, mới bị sát hại!
Vận mệnh xoay vần, bày ra trò đùa lớn tày trời với nàng!
Nàng nghẹn ngào nói: “Không, không, sao muội lại ngốc được? Muội làm ăn phát đạt như thế, còn đến Hân Châu, chuẩn bị lương thảo, đến người tài giỏi như Lữ Hiển, cũng phải chịu thiệt khi gặp muội, Nhậm công tử cũng khen muội không ngớt… không phải lỗi của muội, muội không có lỗi… không có ai tốt hơn muội cả…”
Đau đớn lúc trước dần dần lui đi.
Vưu Phương Ngâm cảm thấy thời khắc này thật kì diệu, như thể cả người lại tràn đầy sức sống, thế là ôm chút hi vọng hỏi nàng: “Tốt hơn cả người đó sao?”
Khương Tuyết Ninh nhìn nàng.
Đáy mắt nàng chợt ngây ngẩn như đang mơ: “Có lúc, ta cảm thấy, không phải người nhìn ta. Đôi khi người thất thần, như thể nhìn xuyên qua ta, trông thấy một người khác. Ta rất sợ, rất sợ, rất sợ người ấy sẽ xuất hiện, đuổi ta đi. Ta không biết tính sổ sách, không biết nhiều chữ, không biết mua bán, cũng không biết bày mưu tính kế, ta rất sợ không thể giúp được người, rất sợ người không cần ta, rất sợ ta không bằng nàng ấy…”
Cuối cùng Khương Tuyết Ninh sững người lại.
Rồi nước mắt tuôn xuống như mưa.
Kiếp này nàng chưa từng nhắc tới chuyện kiếp trước với ai trừ Tạ Nguy. Đó đều là những bí mật nên chôn vùi cùng quá khứ. Nàng chưa từng nghĩ rằng, khi nàng nhìn gương mặt giống hệt với Vưu Phương Ngâm của kiếp trước, nhớ đến Vưu Phương Ngâm của kiếp trước, sẽ có người phát hiện ra manh mối từ những biểu cảm rất nhỏ của nàng.
Cô nương mệnh khổ này, yếu đuối mà nhạy cảm, lại âm thầm che giấu tất cả.
Nàng nhớ đến ngọn đèn dầu được thắp trong ngục.
Nhớ đến những cuốn sổ sách cũ kĩ dưới ánh đèn.
Nhớ đến cô nương nhút nhát lớn lên ở hậu viện bá phủ, bỗng nhiên có một ngày nói với nàng, nàng ấy muốn làm khế ước giả cưới gả với Nhậm Vi Chí, rời khỏi kinh thành, tìm đến phương trời rộng lớn, để làm ăn.
…
Khương Tuyết Ninh không ngừng run rẩy.
Nàng nhấc ngón tay dính đầy máu, muốn lau đi giọt nước mắt trên gò má Vưu Phương Ngâm, nhưng không những lau không sạch, mà còn để lại những vệt máu khiến người khác nhìn vào phải kinh sợ trên khuôn mặt trắng bệch của Vưu Phương Ngâm.
Lần đầu, nàng bất lực đến vậy.
Nàng ôm chặt lấy cô nương ngốc ấy, thổn thức ăn năn như một tội nhân: “Không, không phải. Muội là người tốt nhất. Là muội cho ta biết, ta có thể cứu giúp người khác, ta có thể đấu tranh với vận mệnh. Là muội khiến mọi sự bắt đầu, ta không cứu muội, là muội đã cứu ta, muội mới là bồ tát nhân từ nhất… Ông trời có cho ta một người khác, ta cũng không cần. Muội là Phương Ngâm duy nhất trên đời, Phương Ngâm tốt nhất…”
Vưu Phương Ngâm cười lên.
Đó dường như là nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
Trong bóng tối u ám lại có một luồng sáng rực rỡ chói lọi, như mặt trời vàng như vầng trăng bạc soi chiếu. Nhưng phút chốc liền trở nên ảm đạm, dường như nụ cười này đã rút cạn toàn bộ sức lực còn trong cơ thể nàng, thiêu sạch chút ít cuối cùng sót lại.
Vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng nắm chặt tay Khương Tuyết Ninh.
Giống như lúc xưa khi vùng vẫy bên mặt hồ.
Nàng khóc: “Cô nương, ta không nỡ, ta rất muốn sống tiếp…”
Nhưng, đến cả sức lực để vùng vẫy, cũng nhạt dần theo sắc mặt ảm đạm của nàng.
Vũng máu đã ngừng chảy, đã đông lại.
Như tâm nến trong giá đèn bị lật đổ, cuối cùng cũng dập tắt, một Vưu Phương Ngâm từng toả sáng rạng rỡ trên thế gian này, cũng lụi tàn trong im lìm lặng lẽ.
Chu Kì Hoàng đem hòm thuốc đến, nghe thấy động tĩnh bên trong, không dám đi vào.
Từ xa vọng lại tiếng kêu gào của Nhậm Vi Chí.
Lữ Hiển đến gần cửa phòng, khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, cơ thể lảo đảo như choáng váng, từng bước một, chậm chạp lùi về sau rời đi.
Người Khương Tuyết Ninh toàn là máu, quỳ trong vũng máu, ôm lấy cơ thể đang lạnh dần đi.
Chung quanh là bóng tối vắng lặng.
Gió thổi vào, giống như hàng ngàn hàng vạn ma quỷ trốn trong bóng tối, cười lên quỷ dị, mỉa mai đám người trần tự cho mình có thể kiểm soát, nhưng thực tế lại là sự thao túng vận mệnh của trời cao.
Nhưng nàng không cam tâm!
Không hề cam tâm!
Dựa vào đâu!
Dựa vào đâu lại thao túng số mệnh của nàng!
Nỗi oán hận ngất trời, giằng xé tâm can vây chặt nàng, vì thế Khương Tuyết Ninh run lên, khóc đỏ mắt, nhìn thẳng vào bóng tối đè nặng trên đỉnh đầu, cuồng loạn gặng hỏi vào hư vô: “Là ta cứu nàng về, dựa vào đâu ngươi đòi lại nàng từ chỗ ta? Nếu đã buông tha nàng, sao lại dám bắt nàng đi lạnh lùng tàn ác như thế? Ngươi muốn nói với ta, làm lại từ đầu, cũng không thể thay đổi được gì đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nằm mơ đi! Trừ khi giết cả ta, nếu không hãy mở to con mắt mù của ngươi mà nhìn! Ta tuyệt đối sẽ không… tuyệt đối sẽ không quỳ gối trước ngươi…”
Khương Tuyết Ninh cũng không biết mình đến đây thế nào.
Cũng không biết rốt cuộc sức mạnh gì đã chống đỡ thân thể nàng, để nàng không khuỵu xuống nửa đường.
Vết thương trên mặt Đao Cầm có máu, thậm chí tay cũng dính đầy vết máu, giống như vừa giúp ai đó ấn chặt miệng vết thương.
Máu từ tay hắn nhỏ xuống tí tách.
Khi Khương Tuyết Ninh lướt qua bên cạnh hắn, thiếu niên anh tuấn kiệm lời ấy nghẹn ngào: “Là do ta tới trễ…”
Khương Tuyết Ninh như thể không nghe thấy gì.
Nàng chỉ nhìn thấy vũng máu đang lan rộng ra theo viền gạch lát nền.
Rương tráp giấy tờ sổ sách gần như bị lật tung hết lên trong căn phòng vốn rất ngăn nắp, mấy cuốn sổ và xấp giấy Tuyên vương vãi khắp căn phòng. Thứ nữ ngày xưa của Thanh Viễn bá phủ, cô nương đã từng phải chịu biết bao khổ cực, cứ như vậy nhắm mắt lại trong hơi tàn, đầu vô lực tựa bên chân đa bảo cách (tủ), gò má thanh tú không còn huyết sắc. Miệng vết thương dữ tợn từ sau lưng đâm xuyên ra vùng bụng được tay nàng bịt lại, nhưng máu tươi vẫn lặng lẽ chảy ra, mang đi từng chút sự sống vốn chẳng còn bao nhiêu của nàng.
Sao lại thế?
Không thể như vậy được.
Khương Tuyết Ninh vẫn nhớ ngày mình đến Thanh Viễn bá phủ dự tiệc, mấy bà tử hung dữ xông từ đầu hành lang bên kia, thở hổn hển đuổi theo Vưu Phương Ngâm, nàng vừa sợ vừa vội, đâm phải Khương Tuyết Ninh, làm bẩn túi thơm của Khương Tuyết Ninh. Giọt nước mắt lăn xuống từ đôi mắt to tròn trong veo của nàng, khiến người ta nghĩ đến giọt sương đọng trên cỏ.
Nhỏ bé, yếu mềm, vụng dại.
Nhưng giống như ngọn cỏ kia, nhỏ bé không đáng nhắc đến, lại có sức sống thật ngoan cường.
Dù bị đám người xấu đó bắt lại, dùng sức ấn xuống nước, cũng mạnh mẽ giãy giụa, vẫy đập mặt hồ, làm toé nước, khua loạn sóng, khiến bầu trời phản chiếu trong đó trở nên méo mó.
Sau khi Khương Tuyết Ninh cứu nàng, đã từng hiểu lầm nàng, cho rằng nàng không có tư chất, không có chí tiến thủ.
Nhưng nàng đã cho Khương Tuyết Ninh niềm vui bất ngờ.
Ngày Khương Tuyết Ninh xuất cung, Vưu Phương Ngâm bê chiếc hộp đựng ngân phiếu và túi thơm đến trước mặt nàng, dè dặt mà tràn đầy chờ mong nhìn nàng, lại không biết trong lòng nàng đã dậy sóng thế nào.
Lúc ấy, cuộc đời trùng sinh của Khương Tuyết Ninh mới thực sự bắt đầu.
Rời kinh thành hai năm, hầu như lúc nào Vưu Phương Ngâm cũng ở bên nàng.
Từ Thục Trung, đến Giang Nam.
Trong mắt người ngoài nàng là thứ nữ bá phủ không được sủng ái, là thiếu nãi nãi hiền dịu của ruộng muối Nhậm thị, thậm chí là hội trưởng Vưu được mọi người trong hội quán tín nhiệm, nhưng trong mắt Khương Tuyết Ninh, nàng vẫn luôn là cô nương ngốc móc tim móc phổi đối đãi với người nàng cho là người tốt…
Khương Tuyết Ninh cảm thấy giờ phút này thân xác và trái tim mình đã bị xé thành hai nửa, khiến nàng có được sự bình tĩnh lạ lùng.
Khương Tuyết Ninh đến cạnh Vưu Phương Ngâm, nhẹ nhàng quỳ xuống vũng máu.
Sau đó đưa tay giúp nàng bịt vết thương đang chảy máu chậm dần, giọng nói ngẩn ngơ như đang nói mớ, chỉ nói: “Phương Ngâm, Phương Ngâm. Ta tới rồi, không sao đâu. Bọn họ gọi đại phu rồi, y thuật của Chu Kì Hoàng tốt như thế, chắc chắn muội sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mí mắt Vưu Phương Ngâm khép lại, nghe thấy giọng nói này, cuối cùng cũng chầm chậm mở ra.
Nhưng trước mắt là một khoảng mơ hồ.
Khương Tuyết Ninh quỳ xuống quay lưng về phía cửa, tầm mắt của nàng cũng tối đen, như thể một nửa hồn phách của nàng bị vực sâu không đáy và địa phủ đang tìm kiếm linh hồn lấy đi, không thể nhìn rõ dáng vẻ của Khương Tuyết Ninh.
Nhưng nàng có thể nghe ra giọng nói của Khương Tuyết Ninh.
Vì thế trong khoảnh khắc này, Vưu Phương Ngâm làm ra biểu cảm như bình thường, như thể bây giờ không phải là thời khắc sinh ly tử biệt, giọng khàn khàn gọi: “Nhị cô nương, người đến rồi.”
Khương Tuyết Ninh nói với nàng: “Đừng nói gì cả.”
Đáy mắt Vưu Phương Ngâm dần ngấn lệ: “Đao Cầm không lừa ta. Ta bảo hắn đi tìm người, nhưng rất sợ hắn không nghe, đi tìm đại phu, làm lỡ thời gian, khiến ta không được gặp người…”
Giọng nói của Khương Tuyết Ninh càng thêm run rẩy: “Đừng nói mà…”
Nước mắt nàng lăn xuống, làm ướt hàng mi đen nhánh, hiện ra nỗi bi ai chưa từng có: “Hắn lấy mất ấn tín rồi, đông gia! Hắn lấy mất ấn tín của chúng ta rồi, chuyện làm ăn ở Thục Trung và Giang Nam, chắc chắn sẽ gặp rắc rối…”
“Đừng nói nữa!”
Lúc này, chút bình tĩnh mỏng manh miễn cưỡng chắt chiu được lúc trước của Khương Tuyết Ninh, cuối cùng bị sự cứng đầu của Vưu Phương Ngâm đập vỡ, lớn tiếng ngắt lời nàng. Nhưng ngay sau đó, bờ vai gầy trở nên run rẩy, giọng nói như bị thứ gì chặn lại, nghẹn ngào không nói nên lời.
Không biết đang nói với Vưu Phương Ngâm, hay nói với chính mình.
Nàng lặp lại hết lần này đến lần khác.
“Không sao đâu. Sao muội lại xảy ra chuyện được? Ruộng muối và thương hội, hơn nữa vẫn còn rất nhiều người đợi muội, còn bao nhiêu mối buôn bán cần làm, sao muội lại có chuyện được chứ? Ngoan, đừng nói nữa, đừng khóc, Chu Kì Hoàng sắp tới rồi…”
Nhưng cứ nói rồi nói, vành mắt đã đỏ hoe.
Nước mắt rơi xuống không hề báo trước.
Nàng gắng sức ngẩng đầu, muốn ngăn lại, không để bản thân mình trông yếu đuối quá mức vào thời khắc này. Nhưng nỗi thống khổ vô thường, lại như con sóng bên bờ biển, từng cơn từng cơn đập vào nàng. Nàng không phải tảng đá trên bãi cát, chỉ là con chim nước bị thương nằm trên tảng đá, bị sóng dữ ấn xuống không ngừng nghỉ, hoàn toàn chìm xuống.
Thế giới như mất đi trụ đỡ.
Nàng không bắt được gì, không nắm được gì, vật lộn giữa những đợt sóng hiểm, nàng chẳng có được gì cả, chỉ còn lại đôi cánh đẫm máu, móng vuốt bị bẻ gãy và cả những vết thương chồng chất…
Khương Tuyết Ninh không kìm nổi khóc lên đau thương, nàng vươn tay ra ôm Vưu Phương Ngâm vào lòng, nhưng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo bao trùm lấy nàng, khiến nàng run lẩy bẩy: “Đừng khóc, đừng khóc, sẽ ổn thôi…”
Vưu Phương Ngâm cong môi cười.
Nước mắt lăn dài như chưa từng được khóc.
Rõ ràng là người sắp ra đi, nhưng lại trở thành người an ủi, cố gắng để lại chút sức lực nhờ giọng nói yếu ớt của mình: “Phương Ngâm vốn dĩ là người sẽ chết, năm đó cô nương cứu ta, kéo ta về từ điện Diêm Vương. Mấy năm được sống đây, là Phương Ngâm không nên có. Ông trời rủ lòng thương, mới cho Phương Ngâm gặp được cô nương. Cô nương, đừng khóc…”
Khương Tuyết Ninh khóc không thành tiếng.
Vưu Phương Ngâm như bị lời nói của mình đưa về năm đó.
Trong quá khứ tăm tối không thấy ánh mặt trời của nàng, chưa bao giờ nàng nhìn thấy người rạng rỡ xinh đẹp đến thế, cũng chưa từng nhìn thấy bầu trời sáng sủa trong lành đến thế.
“Ta là người từng chết một lần, dưới đó hình như cũng không đáng sợ đâu, chỉ hơi tối thôi, không nhìn thấy gì, không nhìn thấy cả bóng tối…” Vưu Phương Ngâm cố sức nâng ngón tay, như muốn mô tả gì đó trong khoảng không lạnh lẽo nhưng đã vỡ vụn không còn hình dáng: “Lúc ấy dường như ta nhìn thấy một người, nàng rất giống ta, cứ nhìn ta chằm chằm. Sau đó người cứu ta ra khỏi nước, nàng ấy lập tức biến mất. Về sau… ta không gặp lại nàng ấy lần nào nữa…”
Con ngươi đen láy của nàng, phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ.
Từ từ chuyển động, ánh mắt lại hội tụ lên mặt Khương Tuyết Ninh.
Nàng dường như trở lại thành thiếu nữ luống cuống vụng về năm nào, giọng nói như lụa mỏng: “Chỉ trách ta quá ngốc, rõ ràng người đã nhắc ta phải đề phòng hắn, nhưng ta nghĩ, hắn từng cứu ta…”
Khương Tuyết Ninh nắm chặt tay nàng, mạnh mẽ ôm lấy vai nàng, nhưng không thể dằn xuống nỗi đau xé lòng bất ngờ ập đến.
Chu Dần Chi!
Nếu không có Chu Dần Chi, khi ấy sẽ không có cách nào cứu Vưu Phương Ngâm thoát khỏi kinh thành; nhưng cũng chính vì Chu Dần Chi, Vưu Phương Ngâm của hôm nay mới gặp nạn, mới bị sát hại!
Vận mệnh xoay vần, bày ra trò đùa lớn tày trời với nàng!
Nàng nghẹn ngào nói: “Không, không, sao muội lại ngốc được? Muội làm ăn phát đạt như thế, còn đến Hân Châu, chuẩn bị lương thảo, đến người tài giỏi như Lữ Hiển, cũng phải chịu thiệt khi gặp muội, Nhậm công tử cũng khen muội không ngớt… không phải lỗi của muội, muội không có lỗi… không có ai tốt hơn muội cả…”
Đau đớn lúc trước dần dần lui đi.
Vưu Phương Ngâm cảm thấy thời khắc này thật kì diệu, như thể cả người lại tràn đầy sức sống, thế là ôm chút hi vọng hỏi nàng: “Tốt hơn cả người đó sao?”
Khương Tuyết Ninh nhìn nàng.
Đáy mắt nàng chợt ngây ngẩn như đang mơ: “Có lúc, ta cảm thấy, không phải người nhìn ta. Đôi khi người thất thần, như thể nhìn xuyên qua ta, trông thấy một người khác. Ta rất sợ, rất sợ, rất sợ người ấy sẽ xuất hiện, đuổi ta đi. Ta không biết tính sổ sách, không biết nhiều chữ, không biết mua bán, cũng không biết bày mưu tính kế, ta rất sợ không thể giúp được người, rất sợ người không cần ta, rất sợ ta không bằng nàng ấy…”
Cuối cùng Khương Tuyết Ninh sững người lại.
Rồi nước mắt tuôn xuống như mưa.
Kiếp này nàng chưa từng nhắc tới chuyện kiếp trước với ai trừ Tạ Nguy. Đó đều là những bí mật nên chôn vùi cùng quá khứ. Nàng chưa từng nghĩ rằng, khi nàng nhìn gương mặt giống hệt với Vưu Phương Ngâm của kiếp trước, nhớ đến Vưu Phương Ngâm của kiếp trước, sẽ có người phát hiện ra manh mối từ những biểu cảm rất nhỏ của nàng.
Cô nương mệnh khổ này, yếu đuối mà nhạy cảm, lại âm thầm che giấu tất cả.
Nàng nhớ đến ngọn đèn dầu được thắp trong ngục.
Nhớ đến những cuốn sổ sách cũ kĩ dưới ánh đèn.
Nhớ đến cô nương nhút nhát lớn lên ở hậu viện bá phủ, bỗng nhiên có một ngày nói với nàng, nàng ấy muốn làm khế ước giả cưới gả với Nhậm Vi Chí, rời khỏi kinh thành, tìm đến phương trời rộng lớn, để làm ăn.
…
Khương Tuyết Ninh không ngừng run rẩy.
Nàng nhấc ngón tay dính đầy máu, muốn lau đi giọt nước mắt trên gò má Vưu Phương Ngâm, nhưng không những lau không sạch, mà còn để lại những vệt máu khiến người khác nhìn vào phải kinh sợ trên khuôn mặt trắng bệch của Vưu Phương Ngâm.
Lần đầu, nàng bất lực đến vậy.
Nàng ôm chặt lấy cô nương ngốc ấy, thổn thức ăn năn như một tội nhân: “Không, không phải. Muội là người tốt nhất. Là muội cho ta biết, ta có thể cứu giúp người khác, ta có thể đấu tranh với vận mệnh. Là muội khiến mọi sự bắt đầu, ta không cứu muội, là muội đã cứu ta, muội mới là bồ tát nhân từ nhất… Ông trời có cho ta một người khác, ta cũng không cần. Muội là Phương Ngâm duy nhất trên đời, Phương Ngâm tốt nhất…”
Vưu Phương Ngâm cười lên.
Đó dường như là nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
Trong bóng tối u ám lại có một luồng sáng rực rỡ chói lọi, như mặt trời vàng như vầng trăng bạc soi chiếu. Nhưng phút chốc liền trở nên ảm đạm, dường như nụ cười này đã rút cạn toàn bộ sức lực còn trong cơ thể nàng, thiêu sạch chút ít cuối cùng sót lại.
Vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng nắm chặt tay Khương Tuyết Ninh.
Giống như lúc xưa khi vùng vẫy bên mặt hồ.
Nàng khóc: “Cô nương, ta không nỡ, ta rất muốn sống tiếp…”
Nhưng, đến cả sức lực để vùng vẫy, cũng nhạt dần theo sắc mặt ảm đạm của nàng.
Vũng máu đã ngừng chảy, đã đông lại.
Như tâm nến trong giá đèn bị lật đổ, cuối cùng cũng dập tắt, một Vưu Phương Ngâm từng toả sáng rạng rỡ trên thế gian này, cũng lụi tàn trong im lìm lặng lẽ.
Chu Kì Hoàng đem hòm thuốc đến, nghe thấy động tĩnh bên trong, không dám đi vào.
Từ xa vọng lại tiếng kêu gào của Nhậm Vi Chí.
Lữ Hiển đến gần cửa phòng, khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, cơ thể lảo đảo như choáng váng, từng bước một, chậm chạp lùi về sau rời đi.
Người Khương Tuyết Ninh toàn là máu, quỳ trong vũng máu, ôm lấy cơ thể đang lạnh dần đi.
Chung quanh là bóng tối vắng lặng.
Gió thổi vào, giống như hàng ngàn hàng vạn ma quỷ trốn trong bóng tối, cười lên quỷ dị, mỉa mai đám người trần tự cho mình có thể kiểm soát, nhưng thực tế lại là sự thao túng vận mệnh của trời cao.
Nhưng nàng không cam tâm!
Không hề cam tâm!
Dựa vào đâu!
Dựa vào đâu lại thao túng số mệnh của nàng!
Nỗi oán hận ngất trời, giằng xé tâm can vây chặt nàng, vì thế Khương Tuyết Ninh run lên, khóc đỏ mắt, nhìn thẳng vào bóng tối đè nặng trên đỉnh đầu, cuồng loạn gặng hỏi vào hư vô: “Là ta cứu nàng về, dựa vào đâu ngươi đòi lại nàng từ chỗ ta? Nếu đã buông tha nàng, sao lại dám bắt nàng đi lạnh lùng tàn ác như thế? Ngươi muốn nói với ta, làm lại từ đầu, cũng không thể thay đổi được gì đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nằm mơ đi! Trừ khi giết cả ta, nếu không hãy mở to con mắt mù của ngươi mà nhìn! Ta tuyệt đối sẽ không… tuyệt đối sẽ không quỳ gối trước ngươi…”