Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135: Ngọc bất trác bất thành khí
Trans: Sunday
Beta: Vũ
*Tên chương này có nghĩa: Nếu ngọc không được dốc sức điêu khắc mài giũa, sẽ không thể thành vật có ích, nếu người không nỗ lực học hành, cũng sẽ không hiểu được đạo lý.
Chèn ép người quá đáng!
Chắc chắn là lấy chuyện công báo thù riêng!
Ban ngày Khương Tuyết Ninh thấy Trương Già không vấn đề gì, trái tim căng thẳng cuối cũng được nhẹ nhõm, nên mới đột ngột ngất đi, ngủ một giấc đến chạng vạng tối, tỉnh dậy mới phát hiện toàn thân rã rời, thì ra những ngày này bôn ba, thân thể được nuông chiều thành quen này đã sớm mỏi mệt, chỉ là mấy ngày trước quá căng thẳng khiến bản thân chưa từng để ý đến. Vì vậy dứt khoát nằm biếng trên giường ăn linh tinh lấp bụng, lại hỏi Tiểu Bảo Trương Già thế nào rồi.
Tiểu Bảo nói, Trương đại nhân cũng đang dưỡng bệnh trong đạo quán.
Nàng muốn đi tìm thăm.
Ai mà ngờ nàng còn chưa kịp xoay người xuống giường, người của Tạ Nguy đã tới.
Kiếm Thư khom người đứng ngoài cửa phòng nàng, cũng không đi vào, nghe thấy bên trong kêu lớn, khẽ hạ tầm mắt, vẫn bình tĩnh như cũ, lặp lại: “Tiên sinh mời người đến học đàn.”
Khương Tuyết Ninh vô cùng tức giận: “Ta không có đàn!”
Kiếm Thư đáp: “Tiên sinh nói, chỗ ngài ấy có.”
Khương Tuyết Ninh suýt nghẹn đến chết: “Ta là người bệnh!”
Kiếm Thư nói: “Tiểu Bảo nói đại phu đã đến xem bệnh, người chỉ bị mệt mỏi, không có gì đáng ngại.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Quả nhiên thằng nhóc choai choai đó bụng dạ hẹp hòi, trong lòng nhất định đã ghi hận chuyện mình khi ấy không đến quán trọ mà đến phủ nha cầu viện binh, còn mách lẻo cho Tạ Nguy nữa chứ!
Lời đã nói đến mức này, không thể thoái thác được nữa.
Nàng cắn răng bò dậy thay y phục, sửa soạn qua loa rồi mới bước ra ngoài.
Kiếm Thư mang theo ô, định che cho nàng.
Không hiểu sao nàng có hơi không muốn làm phiền người dưới trướng Tạ Nguy, chỉ tự nhận lấy ô che trên đầu, rồi mới theo Kiếm Thư đi đến viện của Tạ Nguy ở phía bên kia.
Đây có lẽ là viện mà quán chủ Thượng Thanh Quan ở, một căn nhà nho nhỏ, một mình trong góc sau núi Thượng Thanh Quan, thanh u vắng lặng.
Tuyết li ti rơi trắng xóa, xung quanh không có lấy một ngọn đèn.
Khương Tuyết Ninh bước vào trong viện cũng không khỏi ngẩn người, ngước mắt chỉ có thể nhìn thấy vài ánh vàng ấm áp hắt ra từ trong phòng qua khung cửa giấy, rọi xuống tuyết đang rơi bên ngoài, lại mang chút dáng vẻ thú vị khác biệt.
Có lẽ đạo quán này đã nhiều năm không tu sửa, tuy Tạ Nguy đưa người đến, nhưng chuẩn bị chưa hẳn chu toàn, không thắp đèn cũng không quá hiếm lạ nhỉ?
Kiếm Thư tiến lên trước khẽ gõ cửa, nói: “Nhị cô nương tới rồi.”
Bên trong truyền ra một giọng nói thản nhiên như không: “Vào đây.”
Khương Tuyết Ninh ôm một bụng tức dọc đường đi, vừa nghe thấy âm thanh này, giống như một chậu nước lạnh dội xuống, dáng vẻ có bao nhiêu hùng hổ hung hăng, tâm trạng có bao nhiêu phẫn nộ, cũng đột nhiên bị dập tắt sạch sẽ, chân tay bụng dạ bắt đầu mềm nhũn ra.
Kiếm Thư đẩy cửa, Khương Tuyết Ninh đi vào.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn.
Tạ Nguy ngồi xếp bằng một bên gần cửa sổ trên giường La Hán, ánh đèn chỉ chiếu được nửa gương mặt hắn, ngón tay nhẹ ấn lên huyệt thái dương, trên gương mặt thấp thoáng vẻ mệt mỏi, ngước mắt đánh giá nàng.
Nàng thay một bộ váy áo màu tím nhạt, kiểu dáng tuy không mới lạ nhưng coi như tay nghề tinh tế, không bì được với cung trang phức tạp hoa mỹ, mà lại có mấy phần nhã nhặn nhẹ nhàng của họa tiết mộc mạc.
Sau khi vào phòng cẩn thận hành lễ: “Chào tiên sinh.”
Cổ thon dài, đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt trắng nõn, chỉ là trên đầu còn lưu lại mấy vết hằn nhỏ, tuy đã thoa thuốc, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Thật sự không sợ mình không gả cho người ta được mà.
Tạ Nguy nhẹ phất tay.
Kiếm Thư ngơ người, rồi lui ra ngoài.
Hai cánh cửa sau lưng Khương Tuyết Ninh kêu “lạch cạch”, nhẹ nhàng đóng lại, không hiểu sao nàng lại run lên, trở nên căng thẳng.
Tạ Nguy bèn nói: “Gặp ta mà nơm nớp lo sợ như chuột thấy mèo vậy, lấy can đảm ở đâu ra để bỏ mặc an nguy của bản thân đến phủ nha cầu viện binh, cứu viện cho Trương Già vậy?”
Khương Tuyết Ninh nhỏ giọng đáp: “Mạng người quan trọng…”
Tạ Nguy nhấc tay hướng về phía nàng: “Qua đây, ta không thấy rõ ngươi.”
Trong phòng chỉ rộng bấy nhiêu, Khương Tuyết Ninh còn chê mình đứng quá gần, mong căn phòng này rộng hơn để mình đứng xa ra chút, nào ngờ Tạ Nguy lại nói ra lời này?
Có cái gì không thấy rõ?
Dù tim nàng đập thình thịch, cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn tiến lên một bước.
Lông mày Tạ Nguy khẽ nhíu, cười nói: “Nếu đôi chân này không biết đi, chẳng bằng tìm lúc giúp ngươi cưa bỏ nhé.”
Lông tơ sau lưng Khương Tuyết Ninh tức thì dựng đứng lên!
Nàng quan sát tâm trạng của Tạ Nguy khi cười nói lời này, chỉ cảm thấy lời nói của hắn có mười hai phần nghiêm túc, hơn nữa còn có thấp thoáng tức giận bị đè nén, sao còn dám lề mề?
Lần này cuối cùng cũng bước đến gần trước mặt hắn.
Nhưng vẫn cách hai ba bước.
Tạ Nguy mở lòng bàn tay hướng về phía nàng: “Lại đây.”
Trên đầu ngón tay vẫn còn vết thương do ban ngày kéo dây cung quá căng, một vệt đỏ, giống như tì vết màu đỏ trên miếng ngọc đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã không kiềm nổi phải thốt lên “đáng tiếc”.
Khương Tuyết Ninh thật sự có hơi không hiểu.
Một mặt nàng cảm thấy tối nay Tạ Nguy vô cùng kì lạ, nên tránh xa, một mặt lại cảm thấy sợ hãi, không dám thể hiện quá ngang ngược, hai luồng tư tưởng một tiến một lùi đấu đá lẫn nhau trong lòng nàng, khiến nàng lưỡng lự nâng tay lên, lại không biết có nên duỗi về phía Tạ Nguy hay không.
Cuối cùng Tạ Nguy có mấy phần mất kiên nhẫn, tháo bỏ mọi biểu cảm trên mặt, túm lấy tay nàng, kéo về phía mình.
Khương Tuyết Ninh chưa kịp chuẩn bị, đứng không vững.
Tạ Nguy ngồi khoanh chân trên giường La hán, vị trí vốn không cao, nàng vừa vấp chân, liền ngã ngồi lên bục gác chân của giường La Hán, ngước mắt nhìn hắn, trong lòng kinh hãi hoảng hốt.
Bàn tay hắn lạnh lẽo, nhấc lên đặt trên gò má không phấn son của nàng, quả nhiên hơi rướn người lại gần nhìn nàng.
Gương mặt này của Tạ Nguy quả thực không thể bắt bẻ điểm nào.
Mày dài mắt phượng môi mỏng mũi cao, đến cả hàng mi dưới mắt đổ bóng trên gương mặt hắn cũng dường như được mực bút người cõi trời tỉ mỉ vẽ lên, giống như thánh thần, khiến người ta không dám có lấy nửa phần tâm tư sỉ nhục.
Nhưng phỏng chừng là vì lại gần, khi ánh mắt Khương Tuyết Ninh va phải đáy mắt hắn, lại thấy đồng tử hắn dường như có một tầng che lấp. Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt bén nhọn như mũi đao. Chỉ là trong chốc lát, hắn hơi lui về sau, ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn vì thế cũng giảm đi mấy phần, nhất thời khiến nàng nhìn không rõ nữa.
Đầu ngón tay hơi lạnh, khiến nàng run cầm cập.
Giọng nói Khương Tuyết Ninh run rẩy: “Tiên, tiên sinh…”
Da thịt đang cuộn chặt lại trong ngón tay, quả thực non mềm, cảm giác như chỉ cần ấn vào sẽ để lại dấu vết, mong manh dễ vỡ.
Ngẩng mặt nhìn lên, cái cổ thanh mảnh liền lộ ra.
Tạ Nguy nhìn thoáng qua, như muốn cảm nhận điều gì, cũng có thể là ác ý ẩn sâu dưới lớp vỏ ngoài đang lặng lẽ tràn ra, khiến hắn như cũ vẫn chưa rút tay về, chỉ nói: “Con người tồn tại trên đời này, trước làm điều có lợi cho mình, sau mới có lợi cho người. Ta thấy ngươi trong cung, lúc nào cũng dè dặt thận trọng, chỉ tưởng đầu óc ngươi thanh tỉnh. Chưa từng nghĩ rằng ra khỏi cung, lại cay độc tâm cơ. Ninh Nhị, có nhớ khi mới vào cung, ta nói gì với ngươi không?”
Hắn nói, nàng nghe lời hắn, đừng chọc giận hắn.
Sát tâm của Tạ Nguy chưa bao giờ là giả.
Khương Tuyết Ninh không dám động đậy, trả lời: “Dạ nhớ.”
Thế là đầu ngón tay Tạ Nguy dùng sức, trên má nàng vẫn còn vết thương, ấn đến phát đau, nàng khẽ nhíu mày, hắn mới thoáng nới lỏng tay ra, giọng nói càng lạnh lùng: “Nếu lần này không phải là ta, ngươi đã chết cả chục lần rồi!”
Hành động này của hắn, ngoài tàn nhẫn, còn có một phần khác thường.
Nhưng Khương Tuyết Ninh từ trước tới nay coi hắn như ma như quỷ, kiếp trước đánh bạo tự dâng hiến mình cũng chẳng qua là tự rước lấy nhục, càng biết hắn học đạo học phật thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, không dám nghĩ gì khác, chỉ xem như Tạ Nguy chán ghét nàng, dày vò nàng.
Hắn càng lộ vẻ giận dữ, nàng càng ngoan ngoãn.
Tính cách Khương Tuyết Ninh xu lợi tị hại, cho dù kiếp này hối cải đã sửa lại rất nhiều, nhưng thói quen tìm kẽ hở trong lòng người rồi nhằm vào đó, sớm đã không còn là kĩ năng, mà gần như trở thành một loại bản năng thành thạo.
Chỉ cần ai lộ ra mấy phần thương tiếc nàng, không đành lòng với nàng, nàng đều không nhịn được tranh thủ nhằm vào.
Vì đó là cách khi còn bé, nàng đã lấy lòng Uyển Nương.
Trong lúc căng thẳng thế này, bản năng ấy lại lũ lượt ào ra.
Nàng cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn, vô thức cảm thấy kiếp này Tạ Nguy từ đầu đến cuối niệm mấy phần tình nghĩa cũ với nàng, huống hồ còn cả chuyện Dũng Nghị Hầu phủ, nên đối xử với nàng nhân từ hơn nhiều lắm.
Có lẽ chỉ là giận nàng làm hỏng kế hoạch của hắn thôi.
Dù sao cũng là việc liên quan đến Tiêu thị.
Vì thế nàng lớn mật, bày ra nụ cười lấy lòng: “Nhưng vận may của học trò tốt, vừa khéo đụng phải tiên sinh mà.”
Thiếu nữ cười lên, giống như hoa đào đầu cành nở rộ cánh hoa phấn hồng rực rỡ, quả là màu sắc yêu kiều thanh tú khó nói thành lời. Một chút lấy lòng, mà không nịnh bợ, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy thân thiết tin cậy.
Khiến người khác không nhịn được mà muốn tha thứ cho nàng.
Tạ Nguy trông thấy, bỗng “xùy” một tiếng, ngón tay dùng sức, bóp lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên, trong giọng nói không có chút nhân từ nào, ngược lại còn chứa sự tỉnh táo lạnh thấu xương khiến người kinh sợ: “Tốt xấu gì cũng làm học trò của ta đã lâu, tầm nhìn mưu lược không giỏi hơn được, lại quen làm trò thấp hèn như vậy! Ai dạy cho ngươi vậy?”
Hắn có thể dễ dàng kéo căng dây cung, sức lực há lại tầm thường?
Hơi dùng sức, đã làm Khương Tuyết Ninh đau.
Đáy mắt nàng tức thì tuôn lệ, nghe hắn chất vấn, cảm thấy như sét đánh ngang tai, mới nhớ ra e rằng dáng vẻ này của mình khiến Tạ Nguy căm ghét nhất, kiếp trước chính là như vậy, nàng sợ hãi đến mức không dám nói gì.
Tạ Nguy nhìn nàng từ trên cao, uy nghiêm nói: “Không giết ngươi, là vì ta thấy bản tính ngươi không xấu. Nhưng người đời, xấu xa thì phải giết, ngu xuẩn càng không thể để lại. Ta tha cho ngươi một mạng, ngươi lại mặc kệ coi như trò trẻ con, muốn cứu người mà đến phương thức cao minh hơn một chút cũng không nghĩ ra, nhất thiết phải liều mình gánh lấy. Ninh Nhị, ngươi thật sự phí công học hành rồi!”
Khương Tuyết Ninh sững sờ.
Tạ Nguy dường như ghét nàng đến cực đỉnh, cuối cùng buông tay, hạ tầm mắt không nhìn nàng nữa, nói: “Cút đi luyện đàn.”
Khương Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, không nhịn được nghĩ “ngươi dạy ta được cái gì có ích rồi”, một lúc sau mới phản ứng lại, nghĩ đầu mình bị cửa kẹp rồi, dám thất thần vào lúc này, thế là nhếch nhác đứng lên.
Chỉ là vừa nãy bị hắn kéo ngã xuống, đầu gối hơi nhói đau.
Nàng khẽ chau mày, cũng không biết vì sao, có mấy phần chột dạ, không còn thói ngang ngược thường ngày, cũng không dám kêu ca, tự nhịn xuống, nhìn về phía góc phòng.
Phía còn lại quả nhiên là bàn đàn, phía trên đặt một cây đàn.
Khương Tuyết Ninh vừa nhìn đã thấy quen mắt.
Là cây Nga Mi của Tạ Nguy.
Đây là cây đàn Tạ Nguy tự đẽo tự dùng, mí mắt nàng giật giật, nhìn trái phải cũng không thấy cây đàn nào khác, trong lòng đã có mấy phần sợ hãi, không dám động vào. Sau đó nhìn thấy Tạ Nguy ngồi ở bên kia lại không có ý chỉ dạy cho nàng, chỉ đành cưỡng ép mình ngồi xuống.
Chỉ là dạo này không hề luyện đàn, tất nhiên không quen tay.
Chỉ mới nhấc tay đàn hai câu “Bích Tiêu Ngâm”, đã sai mất một âm.
Nàng sợ sệt quay đầu nhìn Tạ Nguy, lại thấy hắn đặt tay lên đầu gối ngón tay buông xuống, ngồi bất động trong ánh đèn lờ mờ, nét mặt ảm đạm, cũng không biết đang nghĩ gì, tóm lại chưa đến mắng nàng.
Thế là hơi hơi yên tâm.
Nàng nhanh chóng sửa lại, giả vờ như không có gì, tiếp tục đàn đoạn tiếp theo.
Tiếng đàn run nhẹ, tuôn ra từ giữa những dây đàn rung động, âm sắc tuyệt hảo, khi cao như tiếng phượng hót trong vắt, khi thấp như chim oanh líu lo, lúc khiến lòng thoải mái lên tận mây xanh, lúc lại sụt sùi ủ dột bịn rịn giằng xé tâm can.
Kiếm Thư, Đao Cầm đều ở ngoài nghe.
Giữa đêm tĩnh lặng không tiếng người, chỉ có tiếng tuyết đắp dày lên trên cây tùng khẽ rơi xuống.
Trong căn phòng đơn giản sạch sẽ, nồng đậm mùi thuốc, là đại phu mới thay thuốc cho Trương Già đang băng bó lại, còn than một tiếng: “Cũng may không bị thương chỗ hiểm, nếu không không một đao sâu như thế này, chỉ sợ sẽ lấy mạng…”
Trương Già khép vạt áo lại, nhìn ra ngoài song cửa sổ.
Trong khoảng sân tối om tựa vào dãy núi núp dưới bóng cây, tiếng đàn đó réo rắt không ngừng bay đến, ban đầu vẫn còn chút ngắc ngứ, đàn lâu rồi dần dần thành thục, ngược lại còn có vẻ vô cùng trôi chảy.
Tình cảnh như vậy còn mang đàn theo, chỉ có vị Tạ thiếu mà thôi.
Là đàn của hắn.
Lại không phải âm của hắn.
Trương Già nhìn khép hờ mắt lại, mặc cho đại phu kia xách hòm thuốc ra ngoài, đưa tay xoa chầm chậm lên bên vai bị thương, cơn đau như ẩn ở sâu bên trong, dùng dằng mãi không dứt.
Hắn nghe rất lâu rất lâu, tiếng đàn mới dần dần ngừng lại.
Khương Tuyết Ninh thực không biết mình đã gảy đàn nửa canh giờ hay một canh giờ, chỉ cảm thấy ngón tay mình giống như sắp bị dây đàn ép chặt đến nỗi tróc da chảy máu, thực sự không chịu nổi nữa, mới đánh bạo ngừng lại.
Vừa nhìn, Tạ Nguy vốn dĩ đang ngồi, chẳng biết lúc nào đã nằm xuống.
Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến gần, nhỏ giọng kêu lên: “Tạ tiên sinh?”
Tạ Nguy tựa bên gối, hai mắt nhắm lại, cho dù có ánh nến ấm áp mềm mại chiếu rõ mấy phần, gương mặt tái nhợt vẫn chẳng có sức sống hơn bao nhiêu, dường như đã ngủ thiếp đi. Không có sự lạnh lùng tàn ác khiến người ta sợ hãi ban nãy, mặt mũi bình thản lặng yên như núi sâu, khiến người ta không dám quấy rầy chút nào, sợ làm vị tiên trên trời này giật mình.
Khương Tuyết Ninh vừa thấy liền im bặt.
Nàng đứng đằng trước, cũng không dám gọi nữa, trong lòng thầm cân nhắc, liền thấy đây là cơ hội tuyệt vời, nên nhanh chân trốn đi thôi. Thế là giống như con mèo con, nhón chân lên bước dần ra ngoài cửa.
Chỉ là thấy sắp đến cạnh cánh cửa, nàng quay đầu lại nhìn, cắn môi nhè nhẹ, do dự một lát, vẫn là trở lại, kéo một tấm thảm nhung bên cạnh, nín thở, khoác lên vai hắn từng chút một.
Dáng vẻ này lại giống như trộm vậy.
Sau đó mới mở cửa lần nữa, lách mình ra ngoài.
Hai người Đao Cầm Kiếm Thư đợi ngoài cửa đã lâu, thấy nàng ra, quay đầu nhìn thấy liền mở miệng định nói.
Khương Tuyết Ninh vội vàng đặt ngón tay lên môi ra vẻ “suỵt”.
Kiếm Thư Đao Cầm nhất thời sững sờ.
Nàng cố hết sức nhỏ giọng, làm khẩu hình nói: “Tiên sinh ngủ rồi!”
“…”
Đao Cầm Kiếm Thư lại thầm giật mình, nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên.
Khương Tuyết Ninh sống sót sau tai họa, mừng như chuột trộm được dầu, khoát tay với hai người họ, nhặt cây dù dựng bên tường lúc trước, cũng không cần ai tiễn, tự mình bước rón rén nhanh chân chuồn mất.
Beta: Vũ
*Tên chương này có nghĩa: Nếu ngọc không được dốc sức điêu khắc mài giũa, sẽ không thể thành vật có ích, nếu người không nỗ lực học hành, cũng sẽ không hiểu được đạo lý.
Chèn ép người quá đáng!
Chắc chắn là lấy chuyện công báo thù riêng!
Ban ngày Khương Tuyết Ninh thấy Trương Già không vấn đề gì, trái tim căng thẳng cuối cũng được nhẹ nhõm, nên mới đột ngột ngất đi, ngủ một giấc đến chạng vạng tối, tỉnh dậy mới phát hiện toàn thân rã rời, thì ra những ngày này bôn ba, thân thể được nuông chiều thành quen này đã sớm mỏi mệt, chỉ là mấy ngày trước quá căng thẳng khiến bản thân chưa từng để ý đến. Vì vậy dứt khoát nằm biếng trên giường ăn linh tinh lấp bụng, lại hỏi Tiểu Bảo Trương Già thế nào rồi.
Tiểu Bảo nói, Trương đại nhân cũng đang dưỡng bệnh trong đạo quán.
Nàng muốn đi tìm thăm.
Ai mà ngờ nàng còn chưa kịp xoay người xuống giường, người của Tạ Nguy đã tới.
Kiếm Thư khom người đứng ngoài cửa phòng nàng, cũng không đi vào, nghe thấy bên trong kêu lớn, khẽ hạ tầm mắt, vẫn bình tĩnh như cũ, lặp lại: “Tiên sinh mời người đến học đàn.”
Khương Tuyết Ninh vô cùng tức giận: “Ta không có đàn!”
Kiếm Thư đáp: “Tiên sinh nói, chỗ ngài ấy có.”
Khương Tuyết Ninh suýt nghẹn đến chết: “Ta là người bệnh!”
Kiếm Thư nói: “Tiểu Bảo nói đại phu đã đến xem bệnh, người chỉ bị mệt mỏi, không có gì đáng ngại.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Quả nhiên thằng nhóc choai choai đó bụng dạ hẹp hòi, trong lòng nhất định đã ghi hận chuyện mình khi ấy không đến quán trọ mà đến phủ nha cầu viện binh, còn mách lẻo cho Tạ Nguy nữa chứ!
Lời đã nói đến mức này, không thể thoái thác được nữa.
Nàng cắn răng bò dậy thay y phục, sửa soạn qua loa rồi mới bước ra ngoài.
Kiếm Thư mang theo ô, định che cho nàng.
Không hiểu sao nàng có hơi không muốn làm phiền người dưới trướng Tạ Nguy, chỉ tự nhận lấy ô che trên đầu, rồi mới theo Kiếm Thư đi đến viện của Tạ Nguy ở phía bên kia.
Đây có lẽ là viện mà quán chủ Thượng Thanh Quan ở, một căn nhà nho nhỏ, một mình trong góc sau núi Thượng Thanh Quan, thanh u vắng lặng.
Tuyết li ti rơi trắng xóa, xung quanh không có lấy một ngọn đèn.
Khương Tuyết Ninh bước vào trong viện cũng không khỏi ngẩn người, ngước mắt chỉ có thể nhìn thấy vài ánh vàng ấm áp hắt ra từ trong phòng qua khung cửa giấy, rọi xuống tuyết đang rơi bên ngoài, lại mang chút dáng vẻ thú vị khác biệt.
Có lẽ đạo quán này đã nhiều năm không tu sửa, tuy Tạ Nguy đưa người đến, nhưng chuẩn bị chưa hẳn chu toàn, không thắp đèn cũng không quá hiếm lạ nhỉ?
Kiếm Thư tiến lên trước khẽ gõ cửa, nói: “Nhị cô nương tới rồi.”
Bên trong truyền ra một giọng nói thản nhiên như không: “Vào đây.”
Khương Tuyết Ninh ôm một bụng tức dọc đường đi, vừa nghe thấy âm thanh này, giống như một chậu nước lạnh dội xuống, dáng vẻ có bao nhiêu hùng hổ hung hăng, tâm trạng có bao nhiêu phẫn nộ, cũng đột nhiên bị dập tắt sạch sẽ, chân tay bụng dạ bắt đầu mềm nhũn ra.
Kiếm Thư đẩy cửa, Khương Tuyết Ninh đi vào.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn.
Tạ Nguy ngồi xếp bằng một bên gần cửa sổ trên giường La Hán, ánh đèn chỉ chiếu được nửa gương mặt hắn, ngón tay nhẹ ấn lên huyệt thái dương, trên gương mặt thấp thoáng vẻ mệt mỏi, ngước mắt đánh giá nàng.
Nàng thay một bộ váy áo màu tím nhạt, kiểu dáng tuy không mới lạ nhưng coi như tay nghề tinh tế, không bì được với cung trang phức tạp hoa mỹ, mà lại có mấy phần nhã nhặn nhẹ nhàng của họa tiết mộc mạc.
Sau khi vào phòng cẩn thận hành lễ: “Chào tiên sinh.”
Cổ thon dài, đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt trắng nõn, chỉ là trên đầu còn lưu lại mấy vết hằn nhỏ, tuy đã thoa thuốc, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Thật sự không sợ mình không gả cho người ta được mà.
Tạ Nguy nhẹ phất tay.
Kiếm Thư ngơ người, rồi lui ra ngoài.
Hai cánh cửa sau lưng Khương Tuyết Ninh kêu “lạch cạch”, nhẹ nhàng đóng lại, không hiểu sao nàng lại run lên, trở nên căng thẳng.
Tạ Nguy bèn nói: “Gặp ta mà nơm nớp lo sợ như chuột thấy mèo vậy, lấy can đảm ở đâu ra để bỏ mặc an nguy của bản thân đến phủ nha cầu viện binh, cứu viện cho Trương Già vậy?”
Khương Tuyết Ninh nhỏ giọng đáp: “Mạng người quan trọng…”
Tạ Nguy nhấc tay hướng về phía nàng: “Qua đây, ta không thấy rõ ngươi.”
Trong phòng chỉ rộng bấy nhiêu, Khương Tuyết Ninh còn chê mình đứng quá gần, mong căn phòng này rộng hơn để mình đứng xa ra chút, nào ngờ Tạ Nguy lại nói ra lời này?
Có cái gì không thấy rõ?
Dù tim nàng đập thình thịch, cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn tiến lên một bước.
Lông mày Tạ Nguy khẽ nhíu, cười nói: “Nếu đôi chân này không biết đi, chẳng bằng tìm lúc giúp ngươi cưa bỏ nhé.”
Lông tơ sau lưng Khương Tuyết Ninh tức thì dựng đứng lên!
Nàng quan sát tâm trạng của Tạ Nguy khi cười nói lời này, chỉ cảm thấy lời nói của hắn có mười hai phần nghiêm túc, hơn nữa còn có thấp thoáng tức giận bị đè nén, sao còn dám lề mề?
Lần này cuối cùng cũng bước đến gần trước mặt hắn.
Nhưng vẫn cách hai ba bước.
Tạ Nguy mở lòng bàn tay hướng về phía nàng: “Lại đây.”
Trên đầu ngón tay vẫn còn vết thương do ban ngày kéo dây cung quá căng, một vệt đỏ, giống như tì vết màu đỏ trên miếng ngọc đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã không kiềm nổi phải thốt lên “đáng tiếc”.
Khương Tuyết Ninh thật sự có hơi không hiểu.
Một mặt nàng cảm thấy tối nay Tạ Nguy vô cùng kì lạ, nên tránh xa, một mặt lại cảm thấy sợ hãi, không dám thể hiện quá ngang ngược, hai luồng tư tưởng một tiến một lùi đấu đá lẫn nhau trong lòng nàng, khiến nàng lưỡng lự nâng tay lên, lại không biết có nên duỗi về phía Tạ Nguy hay không.
Cuối cùng Tạ Nguy có mấy phần mất kiên nhẫn, tháo bỏ mọi biểu cảm trên mặt, túm lấy tay nàng, kéo về phía mình.
Khương Tuyết Ninh chưa kịp chuẩn bị, đứng không vững.
Tạ Nguy ngồi khoanh chân trên giường La hán, vị trí vốn không cao, nàng vừa vấp chân, liền ngã ngồi lên bục gác chân của giường La Hán, ngước mắt nhìn hắn, trong lòng kinh hãi hoảng hốt.
Bàn tay hắn lạnh lẽo, nhấc lên đặt trên gò má không phấn son của nàng, quả nhiên hơi rướn người lại gần nhìn nàng.
Gương mặt này của Tạ Nguy quả thực không thể bắt bẻ điểm nào.
Mày dài mắt phượng môi mỏng mũi cao, đến cả hàng mi dưới mắt đổ bóng trên gương mặt hắn cũng dường như được mực bút người cõi trời tỉ mỉ vẽ lên, giống như thánh thần, khiến người ta không dám có lấy nửa phần tâm tư sỉ nhục.
Nhưng phỏng chừng là vì lại gần, khi ánh mắt Khương Tuyết Ninh va phải đáy mắt hắn, lại thấy đồng tử hắn dường như có một tầng che lấp. Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt bén nhọn như mũi đao. Chỉ là trong chốc lát, hắn hơi lui về sau, ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn vì thế cũng giảm đi mấy phần, nhất thời khiến nàng nhìn không rõ nữa.
Đầu ngón tay hơi lạnh, khiến nàng run cầm cập.
Giọng nói Khương Tuyết Ninh run rẩy: “Tiên, tiên sinh…”
Da thịt đang cuộn chặt lại trong ngón tay, quả thực non mềm, cảm giác như chỉ cần ấn vào sẽ để lại dấu vết, mong manh dễ vỡ.
Ngẩng mặt nhìn lên, cái cổ thanh mảnh liền lộ ra.
Tạ Nguy nhìn thoáng qua, như muốn cảm nhận điều gì, cũng có thể là ác ý ẩn sâu dưới lớp vỏ ngoài đang lặng lẽ tràn ra, khiến hắn như cũ vẫn chưa rút tay về, chỉ nói: “Con người tồn tại trên đời này, trước làm điều có lợi cho mình, sau mới có lợi cho người. Ta thấy ngươi trong cung, lúc nào cũng dè dặt thận trọng, chỉ tưởng đầu óc ngươi thanh tỉnh. Chưa từng nghĩ rằng ra khỏi cung, lại cay độc tâm cơ. Ninh Nhị, có nhớ khi mới vào cung, ta nói gì với ngươi không?”
Hắn nói, nàng nghe lời hắn, đừng chọc giận hắn.
Sát tâm của Tạ Nguy chưa bao giờ là giả.
Khương Tuyết Ninh không dám động đậy, trả lời: “Dạ nhớ.”
Thế là đầu ngón tay Tạ Nguy dùng sức, trên má nàng vẫn còn vết thương, ấn đến phát đau, nàng khẽ nhíu mày, hắn mới thoáng nới lỏng tay ra, giọng nói càng lạnh lùng: “Nếu lần này không phải là ta, ngươi đã chết cả chục lần rồi!”
Hành động này của hắn, ngoài tàn nhẫn, còn có một phần khác thường.
Nhưng Khương Tuyết Ninh từ trước tới nay coi hắn như ma như quỷ, kiếp trước đánh bạo tự dâng hiến mình cũng chẳng qua là tự rước lấy nhục, càng biết hắn học đạo học phật thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, không dám nghĩ gì khác, chỉ xem như Tạ Nguy chán ghét nàng, dày vò nàng.
Hắn càng lộ vẻ giận dữ, nàng càng ngoan ngoãn.
Tính cách Khương Tuyết Ninh xu lợi tị hại, cho dù kiếp này hối cải đã sửa lại rất nhiều, nhưng thói quen tìm kẽ hở trong lòng người rồi nhằm vào đó, sớm đã không còn là kĩ năng, mà gần như trở thành một loại bản năng thành thạo.
Chỉ cần ai lộ ra mấy phần thương tiếc nàng, không đành lòng với nàng, nàng đều không nhịn được tranh thủ nhằm vào.
Vì đó là cách khi còn bé, nàng đã lấy lòng Uyển Nương.
Trong lúc căng thẳng thế này, bản năng ấy lại lũ lượt ào ra.
Nàng cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn, vô thức cảm thấy kiếp này Tạ Nguy từ đầu đến cuối niệm mấy phần tình nghĩa cũ với nàng, huống hồ còn cả chuyện Dũng Nghị Hầu phủ, nên đối xử với nàng nhân từ hơn nhiều lắm.
Có lẽ chỉ là giận nàng làm hỏng kế hoạch của hắn thôi.
Dù sao cũng là việc liên quan đến Tiêu thị.
Vì thế nàng lớn mật, bày ra nụ cười lấy lòng: “Nhưng vận may của học trò tốt, vừa khéo đụng phải tiên sinh mà.”
Thiếu nữ cười lên, giống như hoa đào đầu cành nở rộ cánh hoa phấn hồng rực rỡ, quả là màu sắc yêu kiều thanh tú khó nói thành lời. Một chút lấy lòng, mà không nịnh bợ, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy thân thiết tin cậy.
Khiến người khác không nhịn được mà muốn tha thứ cho nàng.
Tạ Nguy trông thấy, bỗng “xùy” một tiếng, ngón tay dùng sức, bóp lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên, trong giọng nói không có chút nhân từ nào, ngược lại còn chứa sự tỉnh táo lạnh thấu xương khiến người kinh sợ: “Tốt xấu gì cũng làm học trò của ta đã lâu, tầm nhìn mưu lược không giỏi hơn được, lại quen làm trò thấp hèn như vậy! Ai dạy cho ngươi vậy?”
Hắn có thể dễ dàng kéo căng dây cung, sức lực há lại tầm thường?
Hơi dùng sức, đã làm Khương Tuyết Ninh đau.
Đáy mắt nàng tức thì tuôn lệ, nghe hắn chất vấn, cảm thấy như sét đánh ngang tai, mới nhớ ra e rằng dáng vẻ này của mình khiến Tạ Nguy căm ghét nhất, kiếp trước chính là như vậy, nàng sợ hãi đến mức không dám nói gì.
Tạ Nguy nhìn nàng từ trên cao, uy nghiêm nói: “Không giết ngươi, là vì ta thấy bản tính ngươi không xấu. Nhưng người đời, xấu xa thì phải giết, ngu xuẩn càng không thể để lại. Ta tha cho ngươi một mạng, ngươi lại mặc kệ coi như trò trẻ con, muốn cứu người mà đến phương thức cao minh hơn một chút cũng không nghĩ ra, nhất thiết phải liều mình gánh lấy. Ninh Nhị, ngươi thật sự phí công học hành rồi!”
Khương Tuyết Ninh sững sờ.
Tạ Nguy dường như ghét nàng đến cực đỉnh, cuối cùng buông tay, hạ tầm mắt không nhìn nàng nữa, nói: “Cút đi luyện đàn.”
Khương Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, không nhịn được nghĩ “ngươi dạy ta được cái gì có ích rồi”, một lúc sau mới phản ứng lại, nghĩ đầu mình bị cửa kẹp rồi, dám thất thần vào lúc này, thế là nhếch nhác đứng lên.
Chỉ là vừa nãy bị hắn kéo ngã xuống, đầu gối hơi nhói đau.
Nàng khẽ chau mày, cũng không biết vì sao, có mấy phần chột dạ, không còn thói ngang ngược thường ngày, cũng không dám kêu ca, tự nhịn xuống, nhìn về phía góc phòng.
Phía còn lại quả nhiên là bàn đàn, phía trên đặt một cây đàn.
Khương Tuyết Ninh vừa nhìn đã thấy quen mắt.
Là cây Nga Mi của Tạ Nguy.
Đây là cây đàn Tạ Nguy tự đẽo tự dùng, mí mắt nàng giật giật, nhìn trái phải cũng không thấy cây đàn nào khác, trong lòng đã có mấy phần sợ hãi, không dám động vào. Sau đó nhìn thấy Tạ Nguy ngồi ở bên kia lại không có ý chỉ dạy cho nàng, chỉ đành cưỡng ép mình ngồi xuống.
Chỉ là dạo này không hề luyện đàn, tất nhiên không quen tay.
Chỉ mới nhấc tay đàn hai câu “Bích Tiêu Ngâm”, đã sai mất một âm.
Nàng sợ sệt quay đầu nhìn Tạ Nguy, lại thấy hắn đặt tay lên đầu gối ngón tay buông xuống, ngồi bất động trong ánh đèn lờ mờ, nét mặt ảm đạm, cũng không biết đang nghĩ gì, tóm lại chưa đến mắng nàng.
Thế là hơi hơi yên tâm.
Nàng nhanh chóng sửa lại, giả vờ như không có gì, tiếp tục đàn đoạn tiếp theo.
Tiếng đàn run nhẹ, tuôn ra từ giữa những dây đàn rung động, âm sắc tuyệt hảo, khi cao như tiếng phượng hót trong vắt, khi thấp như chim oanh líu lo, lúc khiến lòng thoải mái lên tận mây xanh, lúc lại sụt sùi ủ dột bịn rịn giằng xé tâm can.
Kiếm Thư, Đao Cầm đều ở ngoài nghe.
Giữa đêm tĩnh lặng không tiếng người, chỉ có tiếng tuyết đắp dày lên trên cây tùng khẽ rơi xuống.
Trong căn phòng đơn giản sạch sẽ, nồng đậm mùi thuốc, là đại phu mới thay thuốc cho Trương Già đang băng bó lại, còn than một tiếng: “Cũng may không bị thương chỗ hiểm, nếu không không một đao sâu như thế này, chỉ sợ sẽ lấy mạng…”
Trương Già khép vạt áo lại, nhìn ra ngoài song cửa sổ.
Trong khoảng sân tối om tựa vào dãy núi núp dưới bóng cây, tiếng đàn đó réo rắt không ngừng bay đến, ban đầu vẫn còn chút ngắc ngứ, đàn lâu rồi dần dần thành thục, ngược lại còn có vẻ vô cùng trôi chảy.
Tình cảnh như vậy còn mang đàn theo, chỉ có vị Tạ thiếu mà thôi.
Là đàn của hắn.
Lại không phải âm của hắn.
Trương Già nhìn khép hờ mắt lại, mặc cho đại phu kia xách hòm thuốc ra ngoài, đưa tay xoa chầm chậm lên bên vai bị thương, cơn đau như ẩn ở sâu bên trong, dùng dằng mãi không dứt.
Hắn nghe rất lâu rất lâu, tiếng đàn mới dần dần ngừng lại.
Khương Tuyết Ninh thực không biết mình đã gảy đàn nửa canh giờ hay một canh giờ, chỉ cảm thấy ngón tay mình giống như sắp bị dây đàn ép chặt đến nỗi tróc da chảy máu, thực sự không chịu nổi nữa, mới đánh bạo ngừng lại.
Vừa nhìn, Tạ Nguy vốn dĩ đang ngồi, chẳng biết lúc nào đã nằm xuống.
Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến gần, nhỏ giọng kêu lên: “Tạ tiên sinh?”
Tạ Nguy tựa bên gối, hai mắt nhắm lại, cho dù có ánh nến ấm áp mềm mại chiếu rõ mấy phần, gương mặt tái nhợt vẫn chẳng có sức sống hơn bao nhiêu, dường như đã ngủ thiếp đi. Không có sự lạnh lùng tàn ác khiến người ta sợ hãi ban nãy, mặt mũi bình thản lặng yên như núi sâu, khiến người ta không dám quấy rầy chút nào, sợ làm vị tiên trên trời này giật mình.
Khương Tuyết Ninh vừa thấy liền im bặt.
Nàng đứng đằng trước, cũng không dám gọi nữa, trong lòng thầm cân nhắc, liền thấy đây là cơ hội tuyệt vời, nên nhanh chân trốn đi thôi. Thế là giống như con mèo con, nhón chân lên bước dần ra ngoài cửa.
Chỉ là thấy sắp đến cạnh cánh cửa, nàng quay đầu lại nhìn, cắn môi nhè nhẹ, do dự một lát, vẫn là trở lại, kéo một tấm thảm nhung bên cạnh, nín thở, khoác lên vai hắn từng chút một.
Dáng vẻ này lại giống như trộm vậy.
Sau đó mới mở cửa lần nữa, lách mình ra ngoài.
Hai người Đao Cầm Kiếm Thư đợi ngoài cửa đã lâu, thấy nàng ra, quay đầu nhìn thấy liền mở miệng định nói.
Khương Tuyết Ninh vội vàng đặt ngón tay lên môi ra vẻ “suỵt”.
Kiếm Thư Đao Cầm nhất thời sững sờ.
Nàng cố hết sức nhỏ giọng, làm khẩu hình nói: “Tiên sinh ngủ rồi!”
“…”
Đao Cầm Kiếm Thư lại thầm giật mình, nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên.
Khương Tuyết Ninh sống sót sau tai họa, mừng như chuột trộm được dầu, khoát tay với hai người họ, nhặt cây dù dựng bên tường lúc trước, cũng không cần ai tiễn, tự mình bước rón rén nhanh chân chuồn mất.