Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133: Cái tên cũ
Trans: Sunday
Beta: Vũ
Từ sau núi ra trước núi, những gì trên đường là đất đá hỗn loạn vỡ nát, thi thể khắp nơi. Ngẫu nhiên thoáng qua còn nhìn thấy nhiều thi thể tay chân đứt lìa, hai mắt không nhắm.
Tuy Khương Tuyết Ninh là người từng chết đi một lần ở kiếp trước, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không tự chủ được mà hãi hùng ghê rợn.
Tiểu Bảo đoán có lẽ nàng sợ khung cảnh đẫm máu tàn nhẫn này nên đi chếch phía trước nàng, dùng bản thân mình che đi phần lớn cảnh tượng tàn nhẫn, đi một mạch qua tường viện sau núi.
Tuy Thượng Thanh Quan bị Thiên Giáo chiếm, nhưng kết cấu cơ bản của đạo quán không hề thay đổi.
Phía trước là đạo quán, phía sau là nơi ở của các đạo sĩ.
Chẳng qua trước mắt đã sớm không còn đạo sĩ chân chính nào, để lại rất nhiều phòng trống sau đạo quán.
Tiểu Bảo dọn dẹp một gian cho Khương Tuyết Ninh, nói: “Tiên sinh phân phó, Khương nhị cô nương nghỉ ngơi ở nơi này trước đã. Đoán tiên sinh và Trương đại nhân vẫn còn chuyện để bàn, hơn nữa công tử bên Định quốc công hình như cũng bị thương không nhẹ, chỉ sợ tạm thời không thể hồi kinh, phải ở lại nơi này vài hôm.”
Nó còn pha một bình trà đem đến.
Cuối cùng đều là người ngoài nói chuyện, thậm chí còn đem tới hai bộ y phục hoàn toàn mới cho nàng thay: “Đây là y phục và đồ dùng tạm thời sai người vào trong thành mua, Kiếm Thư công tử nói so với kiểu dáng thời thượng trong kinh thành tất nhiên còn kém xa, nhưng cũng chỉ đành miễn cưỡng cô nương chín bỏ làm mười.”
Khương Tuyết Ninh vẫn mặc chiếc áo choàng ban nãy Tạ Nguy khoác lên người nàng, bên trong còn có một lớp lông chồn, chỉ cần chạm vào người là thấy ấm áp.
Nàng nhìn lướt qua hai bộ y phục.
Một bộ thủy lam một bộ tím nhạt, tuy đúng là không thể so với tay nghề tinh tế trong kinh, nhưng kiểu dáng cũng nhã nhặn vừa phải, có thể thấy được để tâm chọn. Chỉ là y phục và đồ dùng này do người của Tạ Nguy đem tới, với nàng mà nói, rốt cuộc vẫn có vài phần cổ quái.
Lòng nàng thấp thỏm, cũng không cười nổi, chỉ nói với Tiểu Bảo: “Hóa ra ngươi là người của Tạ tiên sinh.”
Tiểu Bảo nói: “Nếu không có nội ứng, tiên sinh cũng không dám mạo hiểm.”
Khi nó nói chuyện cũng gằm mặt xuống, hoàn toàn không giống với mấy ngày trước tiếp xúc với Khương Tuyết Ninh gọi ngắn gọi dài hai tiếng tỷ tỷ, mắt cũng không nhìn nàng lấy một cái, giống như không quá vui vẻ, dáng vẻ còn có chút tức giận.
Vì thế Khương Tuyết Ninh nhớ lại lúc sáng sớm.
Đứa trẻ này hạ thuốc trong đồ ăn của nàng, để nàng lấy lí do khám bệnh rời khỏi tầm mắt của Thiên Giáo, dặn dò nàng trốn trong quán trọ bên kia đường. Nhưng nàng không hề muốn quay về, khi phát hiện chuyện hiệu thuốc Vĩnh Định là giả, càng vội vàng đến phủ nha, không tiếc thân mình lâm vào nguy hiểm.
Tất cả dường như đều không nằm trong dự liệu của Tạ Nguy.
Vì thế Tạ Nguy mới giận dữ như vậy.
Đứa trẻ này nhận lệnh cứu nàng, nhưng nếu Tạ Nguy không thấy nàng ở quán trọ, chỉ sợ nó cũng phải nhận trừng phạt?
Khương Tuyết Ninh không phải người vô tâm vô phế, nhớ lại điều này cũng không khỏi có chút áy náy vì đã làm liên lụy người khác, nhưng tiệm thuốc Vĩnh Định mà Trương Già nghĩ có tiếp ứng lại là giả, giờ lại thực khiến nàng hoài nghi mưu đồ của Tạ Nguy.
Dù sao trong lòng nàng Tạ Nguy chẳng phải người tốt đẹp gì.
Vì thế tuy có rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng; cuối cũng nàng cũng chỉ rơi vào trầm mặc.
Tiểu Bảo chỉnh lý xong tất cả đồ dùng, lại khép cửa sổ cho nàng, lấy nước rửa mặt súc miệng, nhóm lò sưởi trong phòng, mới nói: “Ta ra ngoài đây, không ở đâu xa, nếu Khương nhị cô nương có việc, gọi ta là được.”
Nó đi ra ngoài đóng cửa lại.
Khương Tuyết Ninh không tài nào tịnh tâm nổi để nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt, gương mặt của Trương Già và Tạ Ngụy vụt qua chồng chéo lên nhau khắp đầu óc nàng, khiến nàng sợ hãi vô cùng. Nàng kéo chiếc áo choàng trên người xuống, nhẹ nhàng đặt bên cạnh hai bộ váy áo đã gấp gọn gàng. Gấm tuyết trắng không dính lấy chút máu tươi bụi bặm nào, giống như chủ nhân của nó, cao ngạo lạnh lùng như đứng từ trên trời cao nhìn xuống chúng sinh.
Tạ Cư An…
Hắn và Trương Già có gì để nói sao?
Khương Tuyết Ninh ngồi trong phòng một lúc, cuối cùng vẫn là ngồi không yên, đứng dậy đi đến dưới mái hiên, nhìn về phía sau núi.
Trong sân viện trồng không ít cây tùng cổ.
Từ đại môn sau núi có một con đường dẫn đến nơi này, giờ đây có rất nhiều binh sĩ đứng gác hai bên, ai đi qua trên con đường này, ở vị trí của nàng đều nhìn rất rõ.
Nhưng nhìn đã lâu, cũng không thấy Trương Già.
Trái tim nàng không tự chủ được mà căng thẳng.
Cho đến khi sắp trôi qua hai khắc, mới thấy lính gác nhìn về đằng sau, hơi cúi người, hình như đang hành lễ với ai đó.
Trái tim Khương Tuyết Ninh lập tức nảy lên.
Sau đó, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ra từ sau núi. Vết thương trên người đã được băng bó sơ qua, nhưng một thân y bào lam sẫm đã sớm thành màu mực vì nhuốm máu, sắc mặc vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt.
Không sao.
Hắn không sao!
Vào khoảnh khắc nhìn thấy hắn bình an vô sự, Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy trái tim nàng đập nhanh như muốn vọt ra, không khống chế được mà bước nhanh về phía hắn: “Trương đại nhân!”
Vẻ mặt Trương Già lại như một cành cây khô.
Nàng nhìn thấy hắn trong lòng toàn là vui vẻ, cũng không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, khóe miệng đã treo lên nụ cười: “Ngươi không sao thật là tốt…”
Tốt quá rồi.
Lời chưa nói hết, mí mắt đã nặng thêm mấy phần, chớp mắt nhọc nhằn, thân thể nhẹ bẫng lảo đảo, trực tiếp ngất đi ngã ra phía sau.
Đáy lòng Trương Già kinh sợ, cũng may phản ứng nhanh, đỡ được nàng.
Vòng eo nhỏ nhắn không đầy một nắm tay của thiếu nữ, gò má trắng nõn mà gầy gò, là vì những ngày qua bôn ba mà mệt mỏi, mí mắt khép lại, hai hàng lông mày lá liễu dài mảnh cũng thư thái giãn ra.
Hình như ngủ mất rồi.
Tiểu Bảo vốn ở bên kia của mái hiên quan sát, lúc trông thấy Khương Tuyết Ninh ngất đi, liền giật nảy mình, muốn chạy đến đỡ người.
Nhưng khi thấy Trương Già đã đỡ được, bước chân nó lại không tự chủ được mà dừng lại.
Cách đó một đoạn, nó nhìn thấy Tạ Nguy đứng yên lặng ở đầu đường bên kia, nhìn cảnh này từ xa, lại không hề đi đến. Mà sắc mặt vị Trương đại nhân đứng ở gần này đã biến hóa mấy lượt, cuối cũng vẫn trở về vẻ trầm mặc tĩnh lặng, chỉ ôm lấy eo Khương nhị cô nương đã ngủ mê man từ lâu, đi ngang qua nó, nhẹ nhàng đặt lên giường trong phòng, cẩn thật dém góc chăn cho nàng.
*
Cuối cùng tuyết cũng rơi.
Mây đen dày đặc bầu trời thành Thông Châu, gió lạnh rít gào, từ giữa trưa đã bắt đầu lạnh đi mấy phần, cho đến lúc hoàng hôn, tuyết lớn rơi dày đặc. Bông tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, chưa đến nửa canh giờ đã phủ sắc trắng lên những mái ngói trong thành, trên những tán tùng núi Thượng Thanh Quan càng bị tuyết tụ lại thành ụ, nhìn từ xa trông như bị băng tuyết phủ trắng.
Nếu Tiêu Định Phi nhớ không nhầm, đây là tiết trời Tạ Nguy ghét nhất.
Kim Lăng ở phương nam, rất ít khi có tuyết.
Nhưng lâu ngày khó tránh khỏi có những ngoại lệ.
Có một năm, khí lạnh tràn xuống phía nam, trong đêm một trận gió lay khung cửa, sáng sớm dậy xem, hòn giả sơn đình đài đều ngập trong tuyết. Ngoài thành Kim Lăng, các nhã sĩ tụ tập, ngược lại hết sức vui mừng, mời nhau đi thưởng tuyết.
Đương nhiên cũng có những thiếu gia trác táng đến mời hắn.
Khi ấy Tạ Nguy chưa tham gia khoa cử, nhưng tại Kim Lăng cũng đã có chút tài danh. Tiêu Định Phi biết mình chỉ có cái mã chứ bên trong rỗng tuếch, đám người học đòi văn vẻ này hẳn không thể thiếu làm thơ vẽ tranh, chẳng bằng gọi Tạ Nguy cùng đi, vừa hay chẳng mấy khi hắn cũng ở đây.
Nhưng không ngờ khi hắn đến viện, lại thấy cổng đóng chặt.
Một đám người hầu đang bận rộn quét tuyết trong viện.
Tiêu Định Phi cảm thấy kì lạ: “Tuyết còn chưa ngừng, có lẽ còn rơi thêm mấy ngày nữa, bây giờ các ngươi quét sạch sẽ, qua một lúc nữa lại chất đống lên, chẳng phải phí sức sao?”
Người trong viện của Độ Quân đều kiệm lời ít nói.
Cũng không ai trả lời hắn.
Ngược lại gặp được Kiếm Thư bê bát thuốc đi trên hành lang, nhìn thấy hắn, bước chân ngừng lại trong chốc lát, nói: “Định Phi công tử, hôm nay tiên sinh không ra ngoài, mời công tử về cho.”
Tiêu Định Phi ngạc nhiên: “Hắn đổ bệnh rồi?”
Kiếm Thư nói: “Bất chợt nhiễm phong hàn.”
Tiêu Định Phi tức thời cảm thấy nhàm chán, nhún vai một cái, định rời đi. Chỉ là khi sắp quay người, dư quang nơi mắt chợt lóe, khi thoáng thấy Kiếm Thư bê thuốc mở cửa, bên trong cửa lộ ra một góc dày của tấm màn che màu đen không cho ánh sáng xuyên qua, giữa ban ngày, ẩn hiện có có tia sáng từ ánh đèn hắt ra.
Tim hắn tức thời đập thình thịch.
Rất nhanh cánh cửa đó đã đóng lại.
Tiêu Định Phi cảm thấy có mấy phần kì quái, nhưng khi trong lòng nổi lên tò mò, lại không khỏi cân nhắc vị trí của mình trong giáo là gì, cuối cùng không dám hỏi, cũng không dám dừng lại trong viện này lâu hơn nữa.
Người hầu dọn tuyết bên ngoài vẫn cần mẫn.
Hắn đè xuống nghi ngờ âm thầm của mình, mau chóng đi ra cùng đám công tử ăn chơi quần áo lụa là thưởng tuyết.
Chỉ là nhiều năm trôi qua, cảnh ngày hôm đó vẫn thường lướt qua trong đầu hắn, để lại trong kí ức hắn một bí ẩn vô cùng lớn.
Vốn dĩ hôm nay xảy ra chuyện lớn như thế, Tạ Nguy bắn tên làm hắn bị thương, hiển nhiên phải tìm đến hắn.
Nhưng thấy Thượng Thanh Quan có tuyết rơi nhiều, Tiêu Định Phi mơ hồ cảm giác người này sẽ không đến.
Ít nhất ban ngày sẽ không đến.
Quả nhiên đợi cho đến khi sắc trời sẩm tối, cả tòa đạo quán bị bóng đêm che phủ, phía trước mới có một ánh đèn vàng mờ nhạt, chiếu lên con đường đã được quét sạch sẽ, đi về phía gian phòng của hắn.
Hai người Kiếm Thư, Đao Cầm đều ở bên cạnh hắn.
Một người soi đèn, một người che ô.
Đến trước bậc thềm, thu lại ô dầu, mới bước đến mở cửa phòng, nhìn thấy hắn trước, cực kì lễ độ gọi một tiếng: “Định Phi công tử.”
Tiêu Định Phi đã về giường nằm.
Trong phòng đốt lò sưởi, nóng hừng hực.
Hắn chỉ mặc trung y màu trắng, mũi tên xuyên qua vai hắn đã được lấy ra, vết thương được bôi kim sang dược, sớm đã cầm máu, chỉ là đại phu dặn dò không được tùy ý cử động, bắt buộc phải tĩnh dưỡng.
Tạ Nguy vào sau.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu xa. Trường y như tuyết, tóc đen cài trâm gỗ, quả là sự trang nhã của ẩn sĩ xa rời thế tục.
Kiếm Thư ở đằng sau hắn khép cửa lại.
Ánh đèn sáng rọi khung cửa sổ giấy, xua tan đi mấy phần ánh tuyết chiếu từ bên ngoài vào, khiến khuôn mặt hắn trở nên ôn hòa hơn.
Tạ Nguy nói: “Chân ngươi cũng giỏi lắm đấy.”
Tiêu Định Phi cà lơ phất phơ cười: “Nhưng cũng không nhanh bằng mũi tên của tiên sinh.”
Tạ Nguy không cười: “Chỉ tiếc nhắm không đủ chuẩn, chưa bắn được đầu của ngươi xuống?””
Tiêu Định Phi biết hắn có sát tâm với mình, nhìn hắn chăm chú, nói nửa đùa nửa thật: “Ai bảo ta còn có tác dụng lớn với tiên sinh chứ? Ta biết, Tạ tiên sinh hận ta nhất.”
Tạ Nguy đặt tay lên mép bàn, không nói.
Trên mặt Tiêu Định Phi cũng không thay đổi biểu cảm, chỉ nói: “Ai bảo ta dùng cái tên ngươi ghét nhất chứ?”
Nhiều năm như thế, chỉ sợ nghe một lần, liền hận một hồi, chồng chất lên nhau, ngày càng sâu sắc, vĩnh viễn không thể tiêu tan nhỉ?
Beta: Vũ
Từ sau núi ra trước núi, những gì trên đường là đất đá hỗn loạn vỡ nát, thi thể khắp nơi. Ngẫu nhiên thoáng qua còn nhìn thấy nhiều thi thể tay chân đứt lìa, hai mắt không nhắm.
Tuy Khương Tuyết Ninh là người từng chết đi một lần ở kiếp trước, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không tự chủ được mà hãi hùng ghê rợn.
Tiểu Bảo đoán có lẽ nàng sợ khung cảnh đẫm máu tàn nhẫn này nên đi chếch phía trước nàng, dùng bản thân mình che đi phần lớn cảnh tượng tàn nhẫn, đi một mạch qua tường viện sau núi.
Tuy Thượng Thanh Quan bị Thiên Giáo chiếm, nhưng kết cấu cơ bản của đạo quán không hề thay đổi.
Phía trước là đạo quán, phía sau là nơi ở của các đạo sĩ.
Chẳng qua trước mắt đã sớm không còn đạo sĩ chân chính nào, để lại rất nhiều phòng trống sau đạo quán.
Tiểu Bảo dọn dẹp một gian cho Khương Tuyết Ninh, nói: “Tiên sinh phân phó, Khương nhị cô nương nghỉ ngơi ở nơi này trước đã. Đoán tiên sinh và Trương đại nhân vẫn còn chuyện để bàn, hơn nữa công tử bên Định quốc công hình như cũng bị thương không nhẹ, chỉ sợ tạm thời không thể hồi kinh, phải ở lại nơi này vài hôm.”
Nó còn pha một bình trà đem đến.
Cuối cùng đều là người ngoài nói chuyện, thậm chí còn đem tới hai bộ y phục hoàn toàn mới cho nàng thay: “Đây là y phục và đồ dùng tạm thời sai người vào trong thành mua, Kiếm Thư công tử nói so với kiểu dáng thời thượng trong kinh thành tất nhiên còn kém xa, nhưng cũng chỉ đành miễn cưỡng cô nương chín bỏ làm mười.”
Khương Tuyết Ninh vẫn mặc chiếc áo choàng ban nãy Tạ Nguy khoác lên người nàng, bên trong còn có một lớp lông chồn, chỉ cần chạm vào người là thấy ấm áp.
Nàng nhìn lướt qua hai bộ y phục.
Một bộ thủy lam một bộ tím nhạt, tuy đúng là không thể so với tay nghề tinh tế trong kinh, nhưng kiểu dáng cũng nhã nhặn vừa phải, có thể thấy được để tâm chọn. Chỉ là y phục và đồ dùng này do người của Tạ Nguy đem tới, với nàng mà nói, rốt cuộc vẫn có vài phần cổ quái.
Lòng nàng thấp thỏm, cũng không cười nổi, chỉ nói với Tiểu Bảo: “Hóa ra ngươi là người của Tạ tiên sinh.”
Tiểu Bảo nói: “Nếu không có nội ứng, tiên sinh cũng không dám mạo hiểm.”
Khi nó nói chuyện cũng gằm mặt xuống, hoàn toàn không giống với mấy ngày trước tiếp xúc với Khương Tuyết Ninh gọi ngắn gọi dài hai tiếng tỷ tỷ, mắt cũng không nhìn nàng lấy một cái, giống như không quá vui vẻ, dáng vẻ còn có chút tức giận.
Vì thế Khương Tuyết Ninh nhớ lại lúc sáng sớm.
Đứa trẻ này hạ thuốc trong đồ ăn của nàng, để nàng lấy lí do khám bệnh rời khỏi tầm mắt của Thiên Giáo, dặn dò nàng trốn trong quán trọ bên kia đường. Nhưng nàng không hề muốn quay về, khi phát hiện chuyện hiệu thuốc Vĩnh Định là giả, càng vội vàng đến phủ nha, không tiếc thân mình lâm vào nguy hiểm.
Tất cả dường như đều không nằm trong dự liệu của Tạ Nguy.
Vì thế Tạ Nguy mới giận dữ như vậy.
Đứa trẻ này nhận lệnh cứu nàng, nhưng nếu Tạ Nguy không thấy nàng ở quán trọ, chỉ sợ nó cũng phải nhận trừng phạt?
Khương Tuyết Ninh không phải người vô tâm vô phế, nhớ lại điều này cũng không khỏi có chút áy náy vì đã làm liên lụy người khác, nhưng tiệm thuốc Vĩnh Định mà Trương Già nghĩ có tiếp ứng lại là giả, giờ lại thực khiến nàng hoài nghi mưu đồ của Tạ Nguy.
Dù sao trong lòng nàng Tạ Nguy chẳng phải người tốt đẹp gì.
Vì thế tuy có rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng; cuối cũng nàng cũng chỉ rơi vào trầm mặc.
Tiểu Bảo chỉnh lý xong tất cả đồ dùng, lại khép cửa sổ cho nàng, lấy nước rửa mặt súc miệng, nhóm lò sưởi trong phòng, mới nói: “Ta ra ngoài đây, không ở đâu xa, nếu Khương nhị cô nương có việc, gọi ta là được.”
Nó đi ra ngoài đóng cửa lại.
Khương Tuyết Ninh không tài nào tịnh tâm nổi để nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt, gương mặt của Trương Già và Tạ Ngụy vụt qua chồng chéo lên nhau khắp đầu óc nàng, khiến nàng sợ hãi vô cùng. Nàng kéo chiếc áo choàng trên người xuống, nhẹ nhàng đặt bên cạnh hai bộ váy áo đã gấp gọn gàng. Gấm tuyết trắng không dính lấy chút máu tươi bụi bặm nào, giống như chủ nhân của nó, cao ngạo lạnh lùng như đứng từ trên trời cao nhìn xuống chúng sinh.
Tạ Cư An…
Hắn và Trương Già có gì để nói sao?
Khương Tuyết Ninh ngồi trong phòng một lúc, cuối cùng vẫn là ngồi không yên, đứng dậy đi đến dưới mái hiên, nhìn về phía sau núi.
Trong sân viện trồng không ít cây tùng cổ.
Từ đại môn sau núi có một con đường dẫn đến nơi này, giờ đây có rất nhiều binh sĩ đứng gác hai bên, ai đi qua trên con đường này, ở vị trí của nàng đều nhìn rất rõ.
Nhưng nhìn đã lâu, cũng không thấy Trương Già.
Trái tim nàng không tự chủ được mà căng thẳng.
Cho đến khi sắp trôi qua hai khắc, mới thấy lính gác nhìn về đằng sau, hơi cúi người, hình như đang hành lễ với ai đó.
Trái tim Khương Tuyết Ninh lập tức nảy lên.
Sau đó, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ra từ sau núi. Vết thương trên người đã được băng bó sơ qua, nhưng một thân y bào lam sẫm đã sớm thành màu mực vì nhuốm máu, sắc mặc vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt.
Không sao.
Hắn không sao!
Vào khoảnh khắc nhìn thấy hắn bình an vô sự, Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy trái tim nàng đập nhanh như muốn vọt ra, không khống chế được mà bước nhanh về phía hắn: “Trương đại nhân!”
Vẻ mặt Trương Già lại như một cành cây khô.
Nàng nhìn thấy hắn trong lòng toàn là vui vẻ, cũng không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, khóe miệng đã treo lên nụ cười: “Ngươi không sao thật là tốt…”
Tốt quá rồi.
Lời chưa nói hết, mí mắt đã nặng thêm mấy phần, chớp mắt nhọc nhằn, thân thể nhẹ bẫng lảo đảo, trực tiếp ngất đi ngã ra phía sau.
Đáy lòng Trương Già kinh sợ, cũng may phản ứng nhanh, đỡ được nàng.
Vòng eo nhỏ nhắn không đầy một nắm tay của thiếu nữ, gò má trắng nõn mà gầy gò, là vì những ngày qua bôn ba mà mệt mỏi, mí mắt khép lại, hai hàng lông mày lá liễu dài mảnh cũng thư thái giãn ra.
Hình như ngủ mất rồi.
Tiểu Bảo vốn ở bên kia của mái hiên quan sát, lúc trông thấy Khương Tuyết Ninh ngất đi, liền giật nảy mình, muốn chạy đến đỡ người.
Nhưng khi thấy Trương Già đã đỡ được, bước chân nó lại không tự chủ được mà dừng lại.
Cách đó một đoạn, nó nhìn thấy Tạ Nguy đứng yên lặng ở đầu đường bên kia, nhìn cảnh này từ xa, lại không hề đi đến. Mà sắc mặt vị Trương đại nhân đứng ở gần này đã biến hóa mấy lượt, cuối cũng vẫn trở về vẻ trầm mặc tĩnh lặng, chỉ ôm lấy eo Khương nhị cô nương đã ngủ mê man từ lâu, đi ngang qua nó, nhẹ nhàng đặt lên giường trong phòng, cẩn thật dém góc chăn cho nàng.
*
Cuối cùng tuyết cũng rơi.
Mây đen dày đặc bầu trời thành Thông Châu, gió lạnh rít gào, từ giữa trưa đã bắt đầu lạnh đi mấy phần, cho đến lúc hoàng hôn, tuyết lớn rơi dày đặc. Bông tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, chưa đến nửa canh giờ đã phủ sắc trắng lên những mái ngói trong thành, trên những tán tùng núi Thượng Thanh Quan càng bị tuyết tụ lại thành ụ, nhìn từ xa trông như bị băng tuyết phủ trắng.
Nếu Tiêu Định Phi nhớ không nhầm, đây là tiết trời Tạ Nguy ghét nhất.
Kim Lăng ở phương nam, rất ít khi có tuyết.
Nhưng lâu ngày khó tránh khỏi có những ngoại lệ.
Có một năm, khí lạnh tràn xuống phía nam, trong đêm một trận gió lay khung cửa, sáng sớm dậy xem, hòn giả sơn đình đài đều ngập trong tuyết. Ngoài thành Kim Lăng, các nhã sĩ tụ tập, ngược lại hết sức vui mừng, mời nhau đi thưởng tuyết.
Đương nhiên cũng có những thiếu gia trác táng đến mời hắn.
Khi ấy Tạ Nguy chưa tham gia khoa cử, nhưng tại Kim Lăng cũng đã có chút tài danh. Tiêu Định Phi biết mình chỉ có cái mã chứ bên trong rỗng tuếch, đám người học đòi văn vẻ này hẳn không thể thiếu làm thơ vẽ tranh, chẳng bằng gọi Tạ Nguy cùng đi, vừa hay chẳng mấy khi hắn cũng ở đây.
Nhưng không ngờ khi hắn đến viện, lại thấy cổng đóng chặt.
Một đám người hầu đang bận rộn quét tuyết trong viện.
Tiêu Định Phi cảm thấy kì lạ: “Tuyết còn chưa ngừng, có lẽ còn rơi thêm mấy ngày nữa, bây giờ các ngươi quét sạch sẽ, qua một lúc nữa lại chất đống lên, chẳng phải phí sức sao?”
Người trong viện của Độ Quân đều kiệm lời ít nói.
Cũng không ai trả lời hắn.
Ngược lại gặp được Kiếm Thư bê bát thuốc đi trên hành lang, nhìn thấy hắn, bước chân ngừng lại trong chốc lát, nói: “Định Phi công tử, hôm nay tiên sinh không ra ngoài, mời công tử về cho.”
Tiêu Định Phi ngạc nhiên: “Hắn đổ bệnh rồi?”
Kiếm Thư nói: “Bất chợt nhiễm phong hàn.”
Tiêu Định Phi tức thời cảm thấy nhàm chán, nhún vai một cái, định rời đi. Chỉ là khi sắp quay người, dư quang nơi mắt chợt lóe, khi thoáng thấy Kiếm Thư bê thuốc mở cửa, bên trong cửa lộ ra một góc dày của tấm màn che màu đen không cho ánh sáng xuyên qua, giữa ban ngày, ẩn hiện có có tia sáng từ ánh đèn hắt ra.
Tim hắn tức thời đập thình thịch.
Rất nhanh cánh cửa đó đã đóng lại.
Tiêu Định Phi cảm thấy có mấy phần kì quái, nhưng khi trong lòng nổi lên tò mò, lại không khỏi cân nhắc vị trí của mình trong giáo là gì, cuối cùng không dám hỏi, cũng không dám dừng lại trong viện này lâu hơn nữa.
Người hầu dọn tuyết bên ngoài vẫn cần mẫn.
Hắn đè xuống nghi ngờ âm thầm của mình, mau chóng đi ra cùng đám công tử ăn chơi quần áo lụa là thưởng tuyết.
Chỉ là nhiều năm trôi qua, cảnh ngày hôm đó vẫn thường lướt qua trong đầu hắn, để lại trong kí ức hắn một bí ẩn vô cùng lớn.
Vốn dĩ hôm nay xảy ra chuyện lớn như thế, Tạ Nguy bắn tên làm hắn bị thương, hiển nhiên phải tìm đến hắn.
Nhưng thấy Thượng Thanh Quan có tuyết rơi nhiều, Tiêu Định Phi mơ hồ cảm giác người này sẽ không đến.
Ít nhất ban ngày sẽ không đến.
Quả nhiên đợi cho đến khi sắc trời sẩm tối, cả tòa đạo quán bị bóng đêm che phủ, phía trước mới có một ánh đèn vàng mờ nhạt, chiếu lên con đường đã được quét sạch sẽ, đi về phía gian phòng của hắn.
Hai người Kiếm Thư, Đao Cầm đều ở bên cạnh hắn.
Một người soi đèn, một người che ô.
Đến trước bậc thềm, thu lại ô dầu, mới bước đến mở cửa phòng, nhìn thấy hắn trước, cực kì lễ độ gọi một tiếng: “Định Phi công tử.”
Tiêu Định Phi đã về giường nằm.
Trong phòng đốt lò sưởi, nóng hừng hực.
Hắn chỉ mặc trung y màu trắng, mũi tên xuyên qua vai hắn đã được lấy ra, vết thương được bôi kim sang dược, sớm đã cầm máu, chỉ là đại phu dặn dò không được tùy ý cử động, bắt buộc phải tĩnh dưỡng.
Tạ Nguy vào sau.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu xa. Trường y như tuyết, tóc đen cài trâm gỗ, quả là sự trang nhã của ẩn sĩ xa rời thế tục.
Kiếm Thư ở đằng sau hắn khép cửa lại.
Ánh đèn sáng rọi khung cửa sổ giấy, xua tan đi mấy phần ánh tuyết chiếu từ bên ngoài vào, khiến khuôn mặt hắn trở nên ôn hòa hơn.
Tạ Nguy nói: “Chân ngươi cũng giỏi lắm đấy.”
Tiêu Định Phi cà lơ phất phơ cười: “Nhưng cũng không nhanh bằng mũi tên của tiên sinh.”
Tạ Nguy không cười: “Chỉ tiếc nhắm không đủ chuẩn, chưa bắn được đầu của ngươi xuống?””
Tiêu Định Phi biết hắn có sát tâm với mình, nhìn hắn chăm chú, nói nửa đùa nửa thật: “Ai bảo ta còn có tác dụng lớn với tiên sinh chứ? Ta biết, Tạ tiên sinh hận ta nhất.”
Tạ Nguy đặt tay lên mép bàn, không nói.
Trên mặt Tiêu Định Phi cũng không thay đổi biểu cảm, chỉ nói: “Ai bảo ta dùng cái tên ngươi ghét nhất chứ?”
Nhiều năm như thế, chỉ sợ nghe một lần, liền hận một hồi, chồng chất lên nhau, ngày càng sâu sắc, vĩnh viễn không thể tiêu tan nhỉ?