Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132: Nhìn cuộc đời qua đôi mắt chim câu
Trans: Sunday, Vũ.
Beta: Vũ
* Tên chương đúng là tên movie nổi tiếng đó.
Một khắc đó, máu nóng cả người Khương Tuyết Ninh như đang sôi trào cả lên, chợt đóng băng lại trong nháy mắt, sắc mặt còn tái nhợt đi.
Nàng không cảm giác được chút ấm áp nào.
Trương Già chỉ cười không nói một chốc lát, khuôn mặt dính máu cuối cùng lại thêm vào một chút ấm áp, sau đó đưa tay lên, nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai yếu đuối của nàng, chậm rãi nắm chặt…
Nơi Tạ Nguy đứng vốn ở dưới sơn cốc, chỉ cách hơn mười trượng.
Sắc mặt hai người Đao Cầm, Kiếm Thư cũng thay đổi.
Dù cho rất ít khi thể hiện tài bắn cung của mình trước mặt người khác, nhưng Tạ Nguy hoàn toàn không phải thư sinh tay trói gà không chặt, mũi tên lao đi mãnh liệt biết bao? Lúc lao đi xé ngang trời còn phát ra tiếng rít chói tai!
Chỉ là mũi tên này không hướng về phía Khương Tuyết Ninh, cũng không lao đến Trương Già, là lướt qua đỉnh đầu hai người như sét đánh, bắn thẳng về phía sau họ…
Tiêu Định Phi!
Có trời mới biết lúc hắn nhìn thấy Tạ Nguy xuất hiện, đã biết được chuyện không ổn rồi, liền cúi người chuẩn bị trốn đi. Vốn tưởng Tạ Nguy cũng không chú ý tới hắn, ai ngờ mũi tên này lại cứ thế hướng về phía hắn?
Chỉ nghe một tiếng “vèo” vang lên.
Uy lực của mũi tên lông đại bàng to lớn đến cỡ nào? Nháy mắt đã xuyên qua vai hắn, một dòng máu chảy ra, cả người hắn cũng bị mũi tên kéo ngã ngửa xuống đất!
Tất cả những người ở đó đều sững sờ.
Lúc này quay đầu nhìn về hướng Tiêu Định phi, mới phát hiện người này bất tri bất giác đã trốn ra sau, chỉ sợ cho hắn thêm chút thời gian hắn sẽ chui vào bụi gai đằng sau, trốn mất.
Nhưng hiển nhiên một mũi tên ác liệt này của Tạ Nguy đã diệt đi toàn bộ hi vọng của hắn.
Vẻ đau đớn rõ rệt tức thì hiện lên giữa hàng mi tuấn tú, mồ hôi lạnh phút chốc tuôn đầm đìa trên trán. Nhưng khi hắn ngã xuống bụi cỏ dại nhuốm máu, đưa tay lên ấn chặt vết thương, không biết vì sao khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười mỉa mai, không giống với vẻ ngang bướng làm càn lười biếng bình thường của hắn, nhướng mày nhìn lên Tạ Nguy ở trên cao, khuôn mặt đầy sự châm biếm giễu cợt.
Nói cho cùng Độ Quân vẫn chán ghét hắn.
Dù cho khoác lên bộ mặt thánh nhân, bình thường cũng không xen vào việc của hắn, nhưng từ trước đến nay Tiêu Định Phi vẫn tự mình hiểu lấy, trong lòng nhìn thấu rõ ràng.
Từ lâu Tiêu Định Phi đã biết Tạ Nguy sẽ không dễ gì buông tha cho mình.
Một giọt máu chảy xuống theo dây cung rung động, trong sắc trời lờ mờ, khiến người ta trông thấy lại có phần kinh sợ.
Tạ Nguy chầm chậm hạ tay xuống.
Lúc này Đao Cầm hơi kinh ngạc quay đầu lại, trước tiên là nhìn máu trên dây cung, lại quay sang nhìn ngón tay Tạ Nguy rũ xuống trong ống áo rộng, mới phát hiện ngón tay hắn, đã bị thương vì vừa nãy kéo dây cung quá lâu quá chặt, máu tươi nhỏ xuống theo đầu ngón tay.
Nhưng hắn không phản ứng gì.
Trên dưới sơn cốc, chìm trong yên lặng.
Đao Cầm nhìn hồi lâu, lại không dám lên tiếng nhắc.
Sau khi Tạ Nguy bắn ngã Tiêu Định Phi, chỉ nói: “Bắt lấy.”
Mí mắt Kiếm Thư giật giật, dẫn người đi xuống, lập tức tóm lấy Tiêu Định Phi đang bị thương, đồng thời nhanh tay lấy ra một miếng vải sạch, nhét vào miệng hắn, áp giải đi.
Những người còn lại đều bị bao vây.
Khương Tuyết Ninh vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ Trương Già sau lưng, mắt nhìn thấy mũi tên lông đại bàng lao qua trên đỉnh đầu mình, lại không biết trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì.
Sự ấm áp duy nhất tới từ bàn tay giữ chắc lấy bờ vai nàng.
Ngay khi Tạ Nguy hạ cung xuống, nàng cảm thấy sức lực toàn thân đều biến mất, suýt chút nữa nhũn người ngã xuống đất.
Coi như, cược thắng rồi nhỉ?
Rõ ràng kết quả như bản thân mong muốn, nhưng khi gió lướt qua, nàng vẫn cảm giác trên người phát lạnh từng cơn.
Chỉ vì ánh mắt lặng lẽ quan sát nàng từ trên cao của Tạ Nguy.
Nàng lại đắc tội hắn.
Tạ Nguy duỗi tay trả cung tên cho Đao Cầm, trông như thể vừa nãy bản thân chẳng làm gì, thản nhiên dặn dò: “Đi xem vết thương của Trương đại nhân.”
Lập tức có người xuống đỡ Trương Già.
Quả thực hắn bị thương rất nặng.
Khương Tuyết Ninh đứng ở bên cạnh, vẫn còn ngơ ngác không động lấy một bước.
Tạ Nguy thản nhiên lạnh nhạt gọi nàng: “Ninh nhị, lên đây.”
Nếu ban đầu trong cung hắn cho nàng ăn đào phiến cao, khiến nỗi e sợ kiêng dè từ kiếp trước đối với Tạ Nguy dần dần biến mất; thì hôm nay hắn giương cung nhắm chuẩn mũi tên vào Trương Già, lại lần nữa gợi lên sự khiếp sợ của nàng với con người này.
Đây là người từng tàn sát hoàng tộc.
Đây là người từng diệt sạch Tiêu thị.
Cũng là người treo đầu tâm phúc Chu Dần Chi của nàng lên bên ngoài cửa cung.
Trước nay chưa từng là thánh nhân lương thiện gì cả!
Nhưng tại sao, tại sao lại muốn giết Trương Già?
Rõ ràng đều là mệnh quan triều đình.
Huống chi lần này lại có Tiêu thị nhúng tay vào, Tạ Nguy thực sự không giống hạng người sẽ để bụng việc bị người khác cướp công lao.
Nàng quay đầu nhìn Trương Già, thấy hai binh sĩ thực sự đang băng bó vết thương cho hắn, liền rũ mắt, khẽ nắm chặt tay đang buông thõng, cuối cùng vẫn bước từng bước đến chỗ Tạ Nguy.
Mỗi một bước đều có cảm giác chấn động như bước trên đao nhọn.
Áo choàng trắng của hắn bị gió thổi tốc lên, ánh mắt bình tĩnh rơi xuống khuôn mặt nàng nhìn nàng tiến lại gần, càng khiến nàng có cảm giác không thở nổi.
Khương Tuyết Ninh cúi đầu xuống gọi một câu: “Tiên sinh.”
Tạ Nguy nhìn những vệt máu bị bụi gai quẹt qua trên mặt nàng, có vài lọn tóc đen lộn xộn, lại nhìn bờ môi tím tái, và chiếc váy vải thô nhăn nhúm trên người nàng, giữa trán lộ ra vẻ trong sạch thoát tục, nói: “Vừa rồi ta giương cung lên, sao ngươi lại đứng chắn phía trước Trương Già?”
Khương Tuyết Ninh ấp úng không dám đáp.
Tạ Nguy như có như không nhỏ giọng cười: “Tiểu cô nương suy nghĩ lung tung, chắc không phải cho rằng tiên sinh muốn giết người trong lòng ngươi đấy chứ?”
Từng câu từng chữ, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Khương Tuyết Ninh nghĩ, trên đời sao lại có người như Tạ Cư An chứ? Một khắc đó nàng nhận ra sát ý của hắn, nhưng hắn lại bình tĩnh thấp giọng cười, giống như nàng thật sự lo bò trắng răng hiểu nhầm hắn, chỉ khiến nàng sinh ra vạn phần hoảng hốt không yên.
Nàng run lên: “Ta…”
Tạ Nguy nói: “Trông ngươi lạnh kìa.”
Hắn cởi áo choàng dày trên người xuống, nâng tay khoác lên người nàng, bọc lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng, lại thuận tay vén lọn tóc đen rũ trên má nàng, rồi mới thản nhiên nói: “Khương đại nhân rất lo lắng cho ngươi.”
Áo choàng kia còn đem theo chút ấm áp còn sót lại.
Gió lớn trên núi, chốc lát đều bị chặn ở ngoài.
Khương Tuyết Ninh vô thức túm lấy áo choàng, lại cảm thấy tuy ấm áp vây lấy nàng, nhưng vẫn như còn cách một lớp, khó thấm vào trong lòng.
Đám người Thiên Giáo phía dưới, sớm đã khoanh tay chịu trói.
Đám tàn bình bại tướng Tiêu thị cũng đều được liên tiếp đỡ lên hoặc dìu đi, Tiêu Viễn càng lo lắng hơn cho con trai cưng của mình, sau khi gọi người nâng tảng đá đè lên người Tiêu Diệp, liền dẫn người khiêng Tiêu Diệp đi tìm đại phu, không nhìn thấy người bên cạnh áp giải Tiêu Định Phi lên.
Vết thương của Trương Già chỉ được băng bó qua loa.
Binh lính tùy hành chỉ hiểu sơ về cách cầm máu, thật sự muốn trị thương phải khám đại phu, cho nên sau khi thấy máu không chảy nữa, binh lính định đỡ hắn đứng lên, nhưng hắn gật đầu cảm ơn, tự mình đứng dậy đi.
Tạ Nguy buông thõng tay, đảo mắt nhìn thấy hắn, nói với Khương Tuyết Ninh: “Chuyện ngươi mất tích vẫn chưa bị làm ầm lên, trong kinh không biết, chỉ coi như ngươi bị bệnh. Hôn sự của trưởng công chúa đã định, nàng nhớ ngươi. Nghĩ lại có lẽ ngươi đã chịu một phen kinh sợ, Tiểu Bảo, tìm một chỗ gần trong quán, dọn dẹp cho Ninh nhị cô nương nghỉ ngơi.”
Ý là để nàng đi.
Tiểu Bảo chợt ngớ người, khom thân đáp ứng, đi mời Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh chần chừ, nhìn Trương Già một cái.
Tạ Nguy cười nhạt: “Lần này phục kích Thiên Giáo do ta dẫn đầu, muốn nói mấy lời với Trương đại nhân.”
Hóa ra chuyện lần này vốn do hắn bày mưu.
Khó trách tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy trong lòng đắng chát, tuy không biết đằng sau còn ẩn chứa nông sâu bao nhiêu, nhưng đoán mình có lẽ đã làm hỏng vài chuyện của Tạ Nguy, trước mắt lo lắng cho Trương Già, e là cũng vô bổ.
Nàng lại cúi người hành lễ, rồi mới quay đi.
Khi quay bước nhìn Trương Già, gương mặt cứng nhắc lạnh lẽo của Trương Già trở nên trầm lặng, mím môi thanh một đường thẳng, không nói gì.
Rất nhanh, nàng đã đi xa.
Bầu trời trên đỉnh đầu càng lúc càng u ám, sắp có tuyết rơi rồi.
Trên người Tạ Nguy chỉ còn đại bào trắng như tuyết, con người sợ lạnh như hắn, đứng trong gió, như một phiến tuyết, chắp tay sau lưng nhìn giáo chúng Thiên Giáo đã bị khống chế, vươn cổ đợi chém dưới đáy sơn cốc.
Sau khi nhận lấy cung tên, Đao Cầm dẫn người đi xuống, tìm thứ gì đó trên người của đám người này.
Chưa đến một canh giờ, người đã trở lại.
Đầu mày thanh tú cau chặt lại, thấp giọng bẩm báo với Tạ Nguy: “Hình như đã mất, không tìm thấy.”
Tạ Nguy hạ tầm mắt, tùy ý xua tay: “Giết hết đi.”
Các cung thủ luôn đứng phía trước.
Nghe được lời này của hắn, thả dây cung đang căng chặt, “vụt vụt vụt” lại một trận mưa tên rơi xuống giáo chúng Thiên Giáo tay không tấc sắt bên dưới, nhất thời máu tươi ồ ạt tuôn ra, toàn bộ ngã xuống đất, giết sạch sẽ.
Trong sơn cốc nồng nặc mùi máu tanh.
Bởi vậy Tạ Nguy nghĩ, cũng nên có tuyết rồi.
Trương Già nhìn thủ đoạn cay độc đến nửa cái mạng cũng không tha của hắn, im lặng không nói, nhớ về kiếp trước trong ngục, hắn chịu hết cực hình, sau khi tự viết bản án cho chính mình chỉ đợi mùa thu đến là xử trảm, chưa từng nghĩ vào một ngày xuân lạnh, đón một vị khách không ngờ tới.
Đương triều thái sư nắm đại quyền trong tay, vẫn là dáng vẻ sóng yên biển lặng.
Chỉ là khi ấy hắn cảm nhận được sự im lặng xa xăm trên con người này, như tuyết phủ dày trên mặt đất, cành cây khô lạnh cánh chim quạnh quẽ.
Hắn nói, Ninh nhị chết rồi.
Trương Già không biết hắn nói ai, chỉ cảm thấy mù mờ.
Đối phương dừng lại chốc lát, dường như mới ý thức được hắn không hiểu, lạnh nhạt đổi cách nói, nương nương của ngươi chết rồi.
Trương Già như ở trong mơ.
Tạ Nguy còn cười, nói với hắn: Nàng để lại lời, xin ta tha cho ngươi. Khiến Yến Lâm hận ngươi đến thấu xương, khóc trước linh cữu của nàng mấy ngày, sáng nay say rượu, cầm kiếm muốn qua đây giết ngươi. Trương đại nhân, ngươi thật lợi hại.
Vì thế Trương Già cảm giác như mình tiến vào một vùng mây mù, đám mây mù đó lại rơi xuống, hóa thành cơn mưa lớn xé trời, như lá sen che kín bầu trời.
Phút chốc như trở lại lần tình cờ gặp gỡ vào chiều mưa ở sơn trang nghỉ mát ấy.
Hắn là Trương thị lang tính nết vừa khó chịu vừa cố chấp, chẳng hòa nhã với ai, nàng là hoàng hậu nương nương đùa giỡn ngang ngược, không trêu chọc ai thì không vui.
Nàng cố ý giẫm lên vạt áo hắn.
Hắn nghĩ, nếu cho hắn cơ hội được chọn lại lần nữa, hắn không muốn cúi xuống xé góc áo đi nữa, mà để nàng giẫm, miễn là nàng vui, hắn sẵn lòng để nàng thích giẫm bao lâu thì giẫm bấy lâu.
Sau đó lại nghe tiếng Tạ Nguy đứng dậy, mở cửa nhà lao, nói với hắn: Ngươi đi đi. Sợi xích trên cửa nhà lao lay động phát ra âm thanh.
Trương Già mặc áo tù nhân dính đầy máu, ngồi trong nhà lao hồi lâu, mới bật cười: Tội thần chỉ muốn thắp cho gia mẫu một nén hương.
Sau đó…
Về sau.
Trương Già nhìn Tạ Nguy trước mặt, chỉ cảm thấy người này đúng như lời thế nhân đồn đãi – một câu đố khó mà giải nổi, chẳng qua đời này lại có thêm một chút cảm giác của người trần mắt thịt hơn, lại không giống thánh nhân xa tận chân trời đó nữa.
Tạ Nguy không bước tới, cũng không gọi Trương Già lại gần, chỉ nói: “Định Quốc Công xin lệnh của Thánh thượng, giành vào thành trước, làm hỏng kế hoạch của Tạ mỗ, lại khiến Trương đại nhân gặp nguy, may mà tính mệnh không có gì bất trắc, nếu không Tạ mỗ khó mà gánh nổi trách nhiệm.”
Trương Già nói: “Ngài nặng lời rồi.”
Tạ Nguy nói: “Học trò Ninh nhị của ta tính nết khó chịu, bướng bỉnh, Trương đại nhân vất vả chiếu cố cả chặng đường, không gây phiền phức gì cho đại nhân chứ?”
Trương Già nghe hai chữ “Ninh nhị” này, nhớ lại kết cục người trước mặt đã chọn ở kiếp trước, chỉ thầm nghĩ có lẽ có nội tình gì đó hắn không biết, nhưng đối với Tạ Nguy – người đã có định mệnh sẽ trở thành loạn thần tặc tử mộng đoạt thiên hạ, hắn lại không hề có chút chán ghét nào. Là thiên hạ đã định, thiên vị anh hùng?
Hoặc biết đâu vì gì đó khác thì sao…
Hắn chậm rãi nói: “Khương nhị cô nương rất thông minh nhạy bén…”
Chỉ là tính khí không giỏi kiềm chế cho lắm.
Tạ Nguy thấy Trương Già không hề đi qua, liền cười: “Có vẻ Trương đại nhân không hoàn toàn đồng ý với Tạ mỗ.”
Hắn nhìn thoáng qua nơi thi thể của đám người Thiên Giáo chất đống lên, trong mắt vẫn là vẻ thản nhiên.
Trương Già chỉ hạ tầm mắt, lấy từ trong tay áo ra một vật, lạnh nhạt thản nhiên hỏi: “Ban nãy Tạ Thiếu Sư sai người tìm kiếm vật này sao?”
Trên tay Trương Già là nửa tờ giấy mỏng manh.
Ngờ đâu đó lại là mật hàm của Độ Quân Sơn Nhân mà lúc trước còn trong tay Tả Tướng Thiên Giáo Phùng Minh Vũ kia.
Khóe mắt Tạ Nguy giật giật rất nhẹ.
Đao Cầm thì âm thầm lạnh toát.
Trương Già đưa tờ giấy cho Đao Cầm, nhớ lại vô số nghi hoặc ở kiếp trước, đều đã được giải đáp khi nhìn thấy nét bút viết trên tờ giấy này. Ai bảo kiếp trước hắn cũng từng nhìn thấy bút tích thế này chứ?
Chỉ là loạn lạc phân tranh liên quan gì tới hắn?
Hắn nhìn Tạ Nguy, nói: “Vừa nãy đã nghĩ, nếu đây đã là mật hàm từ Độ Quân Sơn Nhân của Thiên Giáo thần long thấy đầu không thấy đuôi kia gửi tới, có lẽ sẽ nghiên cứu được gì đó từ trong này, có thể tóm gọn một mẻ đám loạn đảng này. Nên đã để tâm, nhân lúc loạn lạc giữ lại phong mật hàm này. Cả chặng đường nhiều chuyện vụn vặt, một lời khó nói hết. Nếu Tạ Thiếu Sư không có chuyện gì khác, xin chờ hạ quan bẩm báo lại sau.”
Lúc Đao Cầm nhận lấy phong mật hàm, tay còn lại đang cầm chuôi đao trong tay áo.
Hắn cũng nhìn sang Tạ Nguy.
Sát cơ âm thầm trỗi dậy.
Tạ Nguy không kìm được nghĩ, chuyến đi này rốt cuộc Trương Già đã biết được bao nhiêu, giao lại bức mật hàm, có thật sự không phát giác ra gì hay không.
Nếu có Lữ Hiển ở đây, mũi tên ban nãy có lẽ đã xuyên qua sọ người này rồi.
Ma xui quỷ khiến thế nào để hắn sống đến tận bây giờ, nhìn thấy mật hàm, chỉ sợ đã làm thì phải làm đến cùng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Khi Tạ Nguy chầm chậm nâng nay, cảm nhận được đau đớn, cụp mắt xuống mới thấy vừa rồi kéo dây cung khiến dây cứa vào tay, vì thế cảm thấy có mấy phần hoang đường, thình lình nhìn Trương Già, có phần buồn cười nói: “Ninh nhị nói thích ngươi.”
Người Trương Già đột nhiên cứng lại.
Tạ Nguy để ý, nhếch mép, vô cùng hứng thú hỏi: “Người làm tiên sinh là ta đây, tương đối tò mò, ngươi cũng có ý với nàng chứ?”
Beta: Vũ
* Tên chương đúng là tên movie nổi tiếng đó.
Một khắc đó, máu nóng cả người Khương Tuyết Ninh như đang sôi trào cả lên, chợt đóng băng lại trong nháy mắt, sắc mặt còn tái nhợt đi.
Nàng không cảm giác được chút ấm áp nào.
Trương Già chỉ cười không nói một chốc lát, khuôn mặt dính máu cuối cùng lại thêm vào một chút ấm áp, sau đó đưa tay lên, nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai yếu đuối của nàng, chậm rãi nắm chặt…
Nơi Tạ Nguy đứng vốn ở dưới sơn cốc, chỉ cách hơn mười trượng.
Sắc mặt hai người Đao Cầm, Kiếm Thư cũng thay đổi.
Dù cho rất ít khi thể hiện tài bắn cung của mình trước mặt người khác, nhưng Tạ Nguy hoàn toàn không phải thư sinh tay trói gà không chặt, mũi tên lao đi mãnh liệt biết bao? Lúc lao đi xé ngang trời còn phát ra tiếng rít chói tai!
Chỉ là mũi tên này không hướng về phía Khương Tuyết Ninh, cũng không lao đến Trương Già, là lướt qua đỉnh đầu hai người như sét đánh, bắn thẳng về phía sau họ…
Tiêu Định Phi!
Có trời mới biết lúc hắn nhìn thấy Tạ Nguy xuất hiện, đã biết được chuyện không ổn rồi, liền cúi người chuẩn bị trốn đi. Vốn tưởng Tạ Nguy cũng không chú ý tới hắn, ai ngờ mũi tên này lại cứ thế hướng về phía hắn?
Chỉ nghe một tiếng “vèo” vang lên.
Uy lực của mũi tên lông đại bàng to lớn đến cỡ nào? Nháy mắt đã xuyên qua vai hắn, một dòng máu chảy ra, cả người hắn cũng bị mũi tên kéo ngã ngửa xuống đất!
Tất cả những người ở đó đều sững sờ.
Lúc này quay đầu nhìn về hướng Tiêu Định phi, mới phát hiện người này bất tri bất giác đã trốn ra sau, chỉ sợ cho hắn thêm chút thời gian hắn sẽ chui vào bụi gai đằng sau, trốn mất.
Nhưng hiển nhiên một mũi tên ác liệt này của Tạ Nguy đã diệt đi toàn bộ hi vọng của hắn.
Vẻ đau đớn rõ rệt tức thì hiện lên giữa hàng mi tuấn tú, mồ hôi lạnh phút chốc tuôn đầm đìa trên trán. Nhưng khi hắn ngã xuống bụi cỏ dại nhuốm máu, đưa tay lên ấn chặt vết thương, không biết vì sao khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười mỉa mai, không giống với vẻ ngang bướng làm càn lười biếng bình thường của hắn, nhướng mày nhìn lên Tạ Nguy ở trên cao, khuôn mặt đầy sự châm biếm giễu cợt.
Nói cho cùng Độ Quân vẫn chán ghét hắn.
Dù cho khoác lên bộ mặt thánh nhân, bình thường cũng không xen vào việc của hắn, nhưng từ trước đến nay Tiêu Định Phi vẫn tự mình hiểu lấy, trong lòng nhìn thấu rõ ràng.
Từ lâu Tiêu Định Phi đã biết Tạ Nguy sẽ không dễ gì buông tha cho mình.
Một giọt máu chảy xuống theo dây cung rung động, trong sắc trời lờ mờ, khiến người ta trông thấy lại có phần kinh sợ.
Tạ Nguy chầm chậm hạ tay xuống.
Lúc này Đao Cầm hơi kinh ngạc quay đầu lại, trước tiên là nhìn máu trên dây cung, lại quay sang nhìn ngón tay Tạ Nguy rũ xuống trong ống áo rộng, mới phát hiện ngón tay hắn, đã bị thương vì vừa nãy kéo dây cung quá lâu quá chặt, máu tươi nhỏ xuống theo đầu ngón tay.
Nhưng hắn không phản ứng gì.
Trên dưới sơn cốc, chìm trong yên lặng.
Đao Cầm nhìn hồi lâu, lại không dám lên tiếng nhắc.
Sau khi Tạ Nguy bắn ngã Tiêu Định Phi, chỉ nói: “Bắt lấy.”
Mí mắt Kiếm Thư giật giật, dẫn người đi xuống, lập tức tóm lấy Tiêu Định Phi đang bị thương, đồng thời nhanh tay lấy ra một miếng vải sạch, nhét vào miệng hắn, áp giải đi.
Những người còn lại đều bị bao vây.
Khương Tuyết Ninh vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ Trương Già sau lưng, mắt nhìn thấy mũi tên lông đại bàng lao qua trên đỉnh đầu mình, lại không biết trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì.
Sự ấm áp duy nhất tới từ bàn tay giữ chắc lấy bờ vai nàng.
Ngay khi Tạ Nguy hạ cung xuống, nàng cảm thấy sức lực toàn thân đều biến mất, suýt chút nữa nhũn người ngã xuống đất.
Coi như, cược thắng rồi nhỉ?
Rõ ràng kết quả như bản thân mong muốn, nhưng khi gió lướt qua, nàng vẫn cảm giác trên người phát lạnh từng cơn.
Chỉ vì ánh mắt lặng lẽ quan sát nàng từ trên cao của Tạ Nguy.
Nàng lại đắc tội hắn.
Tạ Nguy duỗi tay trả cung tên cho Đao Cầm, trông như thể vừa nãy bản thân chẳng làm gì, thản nhiên dặn dò: “Đi xem vết thương của Trương đại nhân.”
Lập tức có người xuống đỡ Trương Già.
Quả thực hắn bị thương rất nặng.
Khương Tuyết Ninh đứng ở bên cạnh, vẫn còn ngơ ngác không động lấy một bước.
Tạ Nguy thản nhiên lạnh nhạt gọi nàng: “Ninh nhị, lên đây.”
Nếu ban đầu trong cung hắn cho nàng ăn đào phiến cao, khiến nỗi e sợ kiêng dè từ kiếp trước đối với Tạ Nguy dần dần biến mất; thì hôm nay hắn giương cung nhắm chuẩn mũi tên vào Trương Già, lại lần nữa gợi lên sự khiếp sợ của nàng với con người này.
Đây là người từng tàn sát hoàng tộc.
Đây là người từng diệt sạch Tiêu thị.
Cũng là người treo đầu tâm phúc Chu Dần Chi của nàng lên bên ngoài cửa cung.
Trước nay chưa từng là thánh nhân lương thiện gì cả!
Nhưng tại sao, tại sao lại muốn giết Trương Già?
Rõ ràng đều là mệnh quan triều đình.
Huống chi lần này lại có Tiêu thị nhúng tay vào, Tạ Nguy thực sự không giống hạng người sẽ để bụng việc bị người khác cướp công lao.
Nàng quay đầu nhìn Trương Già, thấy hai binh sĩ thực sự đang băng bó vết thương cho hắn, liền rũ mắt, khẽ nắm chặt tay đang buông thõng, cuối cùng vẫn bước từng bước đến chỗ Tạ Nguy.
Mỗi một bước đều có cảm giác chấn động như bước trên đao nhọn.
Áo choàng trắng của hắn bị gió thổi tốc lên, ánh mắt bình tĩnh rơi xuống khuôn mặt nàng nhìn nàng tiến lại gần, càng khiến nàng có cảm giác không thở nổi.
Khương Tuyết Ninh cúi đầu xuống gọi một câu: “Tiên sinh.”
Tạ Nguy nhìn những vệt máu bị bụi gai quẹt qua trên mặt nàng, có vài lọn tóc đen lộn xộn, lại nhìn bờ môi tím tái, và chiếc váy vải thô nhăn nhúm trên người nàng, giữa trán lộ ra vẻ trong sạch thoát tục, nói: “Vừa rồi ta giương cung lên, sao ngươi lại đứng chắn phía trước Trương Già?”
Khương Tuyết Ninh ấp úng không dám đáp.
Tạ Nguy như có như không nhỏ giọng cười: “Tiểu cô nương suy nghĩ lung tung, chắc không phải cho rằng tiên sinh muốn giết người trong lòng ngươi đấy chứ?”
Từng câu từng chữ, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Khương Tuyết Ninh nghĩ, trên đời sao lại có người như Tạ Cư An chứ? Một khắc đó nàng nhận ra sát ý của hắn, nhưng hắn lại bình tĩnh thấp giọng cười, giống như nàng thật sự lo bò trắng răng hiểu nhầm hắn, chỉ khiến nàng sinh ra vạn phần hoảng hốt không yên.
Nàng run lên: “Ta…”
Tạ Nguy nói: “Trông ngươi lạnh kìa.”
Hắn cởi áo choàng dày trên người xuống, nâng tay khoác lên người nàng, bọc lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng, lại thuận tay vén lọn tóc đen rũ trên má nàng, rồi mới thản nhiên nói: “Khương đại nhân rất lo lắng cho ngươi.”
Áo choàng kia còn đem theo chút ấm áp còn sót lại.
Gió lớn trên núi, chốc lát đều bị chặn ở ngoài.
Khương Tuyết Ninh vô thức túm lấy áo choàng, lại cảm thấy tuy ấm áp vây lấy nàng, nhưng vẫn như còn cách một lớp, khó thấm vào trong lòng.
Đám người Thiên Giáo phía dưới, sớm đã khoanh tay chịu trói.
Đám tàn bình bại tướng Tiêu thị cũng đều được liên tiếp đỡ lên hoặc dìu đi, Tiêu Viễn càng lo lắng hơn cho con trai cưng của mình, sau khi gọi người nâng tảng đá đè lên người Tiêu Diệp, liền dẫn người khiêng Tiêu Diệp đi tìm đại phu, không nhìn thấy người bên cạnh áp giải Tiêu Định Phi lên.
Vết thương của Trương Già chỉ được băng bó qua loa.
Binh lính tùy hành chỉ hiểu sơ về cách cầm máu, thật sự muốn trị thương phải khám đại phu, cho nên sau khi thấy máu không chảy nữa, binh lính định đỡ hắn đứng lên, nhưng hắn gật đầu cảm ơn, tự mình đứng dậy đi.
Tạ Nguy buông thõng tay, đảo mắt nhìn thấy hắn, nói với Khương Tuyết Ninh: “Chuyện ngươi mất tích vẫn chưa bị làm ầm lên, trong kinh không biết, chỉ coi như ngươi bị bệnh. Hôn sự của trưởng công chúa đã định, nàng nhớ ngươi. Nghĩ lại có lẽ ngươi đã chịu một phen kinh sợ, Tiểu Bảo, tìm một chỗ gần trong quán, dọn dẹp cho Ninh nhị cô nương nghỉ ngơi.”
Ý là để nàng đi.
Tiểu Bảo chợt ngớ người, khom thân đáp ứng, đi mời Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh chần chừ, nhìn Trương Già một cái.
Tạ Nguy cười nhạt: “Lần này phục kích Thiên Giáo do ta dẫn đầu, muốn nói mấy lời với Trương đại nhân.”
Hóa ra chuyện lần này vốn do hắn bày mưu.
Khó trách tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy trong lòng đắng chát, tuy không biết đằng sau còn ẩn chứa nông sâu bao nhiêu, nhưng đoán mình có lẽ đã làm hỏng vài chuyện của Tạ Nguy, trước mắt lo lắng cho Trương Già, e là cũng vô bổ.
Nàng lại cúi người hành lễ, rồi mới quay đi.
Khi quay bước nhìn Trương Già, gương mặt cứng nhắc lạnh lẽo của Trương Già trở nên trầm lặng, mím môi thanh một đường thẳng, không nói gì.
Rất nhanh, nàng đã đi xa.
Bầu trời trên đỉnh đầu càng lúc càng u ám, sắp có tuyết rơi rồi.
Trên người Tạ Nguy chỉ còn đại bào trắng như tuyết, con người sợ lạnh như hắn, đứng trong gió, như một phiến tuyết, chắp tay sau lưng nhìn giáo chúng Thiên Giáo đã bị khống chế, vươn cổ đợi chém dưới đáy sơn cốc.
Sau khi nhận lấy cung tên, Đao Cầm dẫn người đi xuống, tìm thứ gì đó trên người của đám người này.
Chưa đến một canh giờ, người đã trở lại.
Đầu mày thanh tú cau chặt lại, thấp giọng bẩm báo với Tạ Nguy: “Hình như đã mất, không tìm thấy.”
Tạ Nguy hạ tầm mắt, tùy ý xua tay: “Giết hết đi.”
Các cung thủ luôn đứng phía trước.
Nghe được lời này của hắn, thả dây cung đang căng chặt, “vụt vụt vụt” lại một trận mưa tên rơi xuống giáo chúng Thiên Giáo tay không tấc sắt bên dưới, nhất thời máu tươi ồ ạt tuôn ra, toàn bộ ngã xuống đất, giết sạch sẽ.
Trong sơn cốc nồng nặc mùi máu tanh.
Bởi vậy Tạ Nguy nghĩ, cũng nên có tuyết rồi.
Trương Già nhìn thủ đoạn cay độc đến nửa cái mạng cũng không tha của hắn, im lặng không nói, nhớ về kiếp trước trong ngục, hắn chịu hết cực hình, sau khi tự viết bản án cho chính mình chỉ đợi mùa thu đến là xử trảm, chưa từng nghĩ vào một ngày xuân lạnh, đón một vị khách không ngờ tới.
Đương triều thái sư nắm đại quyền trong tay, vẫn là dáng vẻ sóng yên biển lặng.
Chỉ là khi ấy hắn cảm nhận được sự im lặng xa xăm trên con người này, như tuyết phủ dày trên mặt đất, cành cây khô lạnh cánh chim quạnh quẽ.
Hắn nói, Ninh nhị chết rồi.
Trương Già không biết hắn nói ai, chỉ cảm thấy mù mờ.
Đối phương dừng lại chốc lát, dường như mới ý thức được hắn không hiểu, lạnh nhạt đổi cách nói, nương nương của ngươi chết rồi.
Trương Già như ở trong mơ.
Tạ Nguy còn cười, nói với hắn: Nàng để lại lời, xin ta tha cho ngươi. Khiến Yến Lâm hận ngươi đến thấu xương, khóc trước linh cữu của nàng mấy ngày, sáng nay say rượu, cầm kiếm muốn qua đây giết ngươi. Trương đại nhân, ngươi thật lợi hại.
Vì thế Trương Già cảm giác như mình tiến vào một vùng mây mù, đám mây mù đó lại rơi xuống, hóa thành cơn mưa lớn xé trời, như lá sen che kín bầu trời.
Phút chốc như trở lại lần tình cờ gặp gỡ vào chiều mưa ở sơn trang nghỉ mát ấy.
Hắn là Trương thị lang tính nết vừa khó chịu vừa cố chấp, chẳng hòa nhã với ai, nàng là hoàng hậu nương nương đùa giỡn ngang ngược, không trêu chọc ai thì không vui.
Nàng cố ý giẫm lên vạt áo hắn.
Hắn nghĩ, nếu cho hắn cơ hội được chọn lại lần nữa, hắn không muốn cúi xuống xé góc áo đi nữa, mà để nàng giẫm, miễn là nàng vui, hắn sẵn lòng để nàng thích giẫm bao lâu thì giẫm bấy lâu.
Sau đó lại nghe tiếng Tạ Nguy đứng dậy, mở cửa nhà lao, nói với hắn: Ngươi đi đi. Sợi xích trên cửa nhà lao lay động phát ra âm thanh.
Trương Già mặc áo tù nhân dính đầy máu, ngồi trong nhà lao hồi lâu, mới bật cười: Tội thần chỉ muốn thắp cho gia mẫu một nén hương.
Sau đó…
Về sau.
Trương Già nhìn Tạ Nguy trước mặt, chỉ cảm thấy người này đúng như lời thế nhân đồn đãi – một câu đố khó mà giải nổi, chẳng qua đời này lại có thêm một chút cảm giác của người trần mắt thịt hơn, lại không giống thánh nhân xa tận chân trời đó nữa.
Tạ Nguy không bước tới, cũng không gọi Trương Già lại gần, chỉ nói: “Định Quốc Công xin lệnh của Thánh thượng, giành vào thành trước, làm hỏng kế hoạch của Tạ mỗ, lại khiến Trương đại nhân gặp nguy, may mà tính mệnh không có gì bất trắc, nếu không Tạ mỗ khó mà gánh nổi trách nhiệm.”
Trương Già nói: “Ngài nặng lời rồi.”
Tạ Nguy nói: “Học trò Ninh nhị của ta tính nết khó chịu, bướng bỉnh, Trương đại nhân vất vả chiếu cố cả chặng đường, không gây phiền phức gì cho đại nhân chứ?”
Trương Già nghe hai chữ “Ninh nhị” này, nhớ lại kết cục người trước mặt đã chọn ở kiếp trước, chỉ thầm nghĩ có lẽ có nội tình gì đó hắn không biết, nhưng đối với Tạ Nguy – người đã có định mệnh sẽ trở thành loạn thần tặc tử mộng đoạt thiên hạ, hắn lại không hề có chút chán ghét nào. Là thiên hạ đã định, thiên vị anh hùng?
Hoặc biết đâu vì gì đó khác thì sao…
Hắn chậm rãi nói: “Khương nhị cô nương rất thông minh nhạy bén…”
Chỉ là tính khí không giỏi kiềm chế cho lắm.
Tạ Nguy thấy Trương Già không hề đi qua, liền cười: “Có vẻ Trương đại nhân không hoàn toàn đồng ý với Tạ mỗ.”
Hắn nhìn thoáng qua nơi thi thể của đám người Thiên Giáo chất đống lên, trong mắt vẫn là vẻ thản nhiên.
Trương Già chỉ hạ tầm mắt, lấy từ trong tay áo ra một vật, lạnh nhạt thản nhiên hỏi: “Ban nãy Tạ Thiếu Sư sai người tìm kiếm vật này sao?”
Trên tay Trương Già là nửa tờ giấy mỏng manh.
Ngờ đâu đó lại là mật hàm của Độ Quân Sơn Nhân mà lúc trước còn trong tay Tả Tướng Thiên Giáo Phùng Minh Vũ kia.
Khóe mắt Tạ Nguy giật giật rất nhẹ.
Đao Cầm thì âm thầm lạnh toát.
Trương Già đưa tờ giấy cho Đao Cầm, nhớ lại vô số nghi hoặc ở kiếp trước, đều đã được giải đáp khi nhìn thấy nét bút viết trên tờ giấy này. Ai bảo kiếp trước hắn cũng từng nhìn thấy bút tích thế này chứ?
Chỉ là loạn lạc phân tranh liên quan gì tới hắn?
Hắn nhìn Tạ Nguy, nói: “Vừa nãy đã nghĩ, nếu đây đã là mật hàm từ Độ Quân Sơn Nhân của Thiên Giáo thần long thấy đầu không thấy đuôi kia gửi tới, có lẽ sẽ nghiên cứu được gì đó từ trong này, có thể tóm gọn một mẻ đám loạn đảng này. Nên đã để tâm, nhân lúc loạn lạc giữ lại phong mật hàm này. Cả chặng đường nhiều chuyện vụn vặt, một lời khó nói hết. Nếu Tạ Thiếu Sư không có chuyện gì khác, xin chờ hạ quan bẩm báo lại sau.”
Lúc Đao Cầm nhận lấy phong mật hàm, tay còn lại đang cầm chuôi đao trong tay áo.
Hắn cũng nhìn sang Tạ Nguy.
Sát cơ âm thầm trỗi dậy.
Tạ Nguy không kìm được nghĩ, chuyến đi này rốt cuộc Trương Già đã biết được bao nhiêu, giao lại bức mật hàm, có thật sự không phát giác ra gì hay không.
Nếu có Lữ Hiển ở đây, mũi tên ban nãy có lẽ đã xuyên qua sọ người này rồi.
Ma xui quỷ khiến thế nào để hắn sống đến tận bây giờ, nhìn thấy mật hàm, chỉ sợ đã làm thì phải làm đến cùng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Khi Tạ Nguy chầm chậm nâng nay, cảm nhận được đau đớn, cụp mắt xuống mới thấy vừa rồi kéo dây cung khiến dây cứa vào tay, vì thế cảm thấy có mấy phần hoang đường, thình lình nhìn Trương Già, có phần buồn cười nói: “Ninh nhị nói thích ngươi.”
Người Trương Già đột nhiên cứng lại.
Tạ Nguy để ý, nhếch mép, vô cùng hứng thú hỏi: “Người làm tiên sinh là ta đây, tương đối tò mò, ngươi cũng có ý với nàng chứ?”