Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Chứng sợ máu
* Nguyên văn tên chương là 晕血 hay 晕血症 (hematophobia) chứng ám ảnh hay sợ máu dữ dội và tái phát.
Lúc Lữ Hiển lân la đến nơi, chỉ thấy Tạ Nguy ngồi trên bệ cửa sổ, giống như đang ngắm phong cảnh bên ngoài vậy.
Sắc trời sâm sẩm tối, trong phòng đã thắp đèn lên. Hắn hoàn toàn không chút phòng bị trực tiếp đi vào phòng, há miệng đang muốn nói chuyện với Tạ Nguy, ai ngờ vừa chuyển mắt liền nhìn thấy trên sàn nhà loang lổ máu, dưới ánh đèn lay động tranh tối tranh sáng nhìn cực kỳ dữ tợn, trên bàn ngày thường ngồi pha trà còn đính lên một thi thể chết không nhắm mắt!
Sắc mặt Lữ Hiển chợt trắng bệch, cả người lung la lung lay, đầu choáng váng, cuống cuồng phi vội ra ngoài cửa, suýt nữa thì nôn dính trên người!
“Chao ôi, Công Nghi Thừa làm sao mà chết như thế!”
Chuyện vô cùng nghiêm trọng, Kiếm Thư cùng Đao Cầm đang dọn dẹp bên trong.
Máu trên tay Tạ Nguy còn chưa lau sạch hết, quay đầu nhìn Lữ Hiển một cái, nói: “Ta giết.”
Da đầu Lữ Hiển chợt đau nhức: “Không phải chỉ mời hắn qua phủ một lần thôi sao, các ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi giết hắn làm gì?!”
Tạ Nguy đáp: “Nhưng nước giếng lại trọng phạm (đắc tội nặng nề) nước sông.”
Lữ Hiển sụp đổ: “Ngươi điên rồi!”
Tạ Nguy nhìn những ngón tay còn dính máu, ngửi mùi máu tươi nồng nặc trong phòng, đáy mắt lộ ra mấy phần chán ghét, chỉ nói: “Ta mời hắn đến đã không có ý định để hắn còn sống mà về, lời lẽ không hợp, giết thì giết thôi.”
Lữ Hiển nghe thấy câu này, rốt cục tỉnh táo lại chút, nhưng vẫn không quay người lại: “Ngươi có kế hoạch gì sao?”
Tạ Nguy nói: “Không có.”
Lữ Hiển hít sâu một hơi, tựa hồ đang cố nhẫn nhịn: “Ngươi là người trong Thiên Giáo, hắn là do ngươi mời đến phủ, người của hắn hiện tại còn ở kinh thành, nay xảy ra chuyện, ngươi làm sao tránh không dính tới được, về sau phải giải thích dàn xếp thế nào?!”
Thần sắc Tạ Nguy vô cùng bình tĩnh: “Không biết.”
“Không biết?!!” Lữ Hiển nhảy dựng lên, gương mặt vốn nhã nhặn bị những chuyện hôm nay khiến cho tức đến biến dạng, không nhịn nổi nữa, gào lên với Tạ Nguy: “Không có kế hoạch, không biết giải thích thế nào! Vậy mà lại giết hắn! CMN Tạ Cư An ngươi trúng tà hả! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Sao ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy!!!”
Giọng Lữ Hiển thực sự rất to. Tạ Nguy rốt cục cũng hơi nhíu mày, nói: “Ngươi vội cái gì.”
Hắn vội cái gì?! CMN ai gặp phải chuyện thế này mà không hoảng hốt được chứ! Theo Lữ Hiển, Tạ Nguy tuyệt đối không phải người dễ kích động, cũng tuyệt đối không phải người có thể làm ra chuyện như vậy. Bố cục mưu đồ những năm qua ở kinh thành không có cái nào không phải là tâm huyết, nhưng chỉ cần một bước sai, tất cả sẽ đổ sông đổ biển!
Lữ Hiển hoàn toàn không thể nào bình tĩnh được! Hắn chỉ cần quay đầu lại liền muốn lý luận với Tạ Nguy, nhưng vừa hơi xoay đầu, thoáng nhìn thấy máu me trên y phục tuyết trắng của Tạ Nguy, lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, ruột gan nhộn nhạo. Thế là cơn tức không cách nào phát tiết nào chỉ còn cách xả lên Đao Cầm Kiếm Thư trong phòng. Hắn tức giận kêu la: “Hai người các ngươi đừng dọn dẹp phòng này nữa trước tiên đem tiên sinh nhà các ngươi đi thay y phục sạch sẽ đã!”
Kiếm Thư không hiểu: “Vì sao?”
Lữ Hiển giơ một cái tay lên che mắt lại để khỏi phải nhìn thấy cảnh tượng hoàng tráng trong phòng, mới dám quay đầu lại, tức đến giậm chân: “Còn vì cái gì nữa! CMN lão tử sợ máu!”
Đao Cầm: “…”
Kiếm Thư: “…”
SHARE THIS:
Lúc Lữ Hiển lân la đến nơi, chỉ thấy Tạ Nguy ngồi trên bệ cửa sổ, giống như đang ngắm phong cảnh bên ngoài vậy.
Sắc trời sâm sẩm tối, trong phòng đã thắp đèn lên. Hắn hoàn toàn không chút phòng bị trực tiếp đi vào phòng, há miệng đang muốn nói chuyện với Tạ Nguy, ai ngờ vừa chuyển mắt liền nhìn thấy trên sàn nhà loang lổ máu, dưới ánh đèn lay động tranh tối tranh sáng nhìn cực kỳ dữ tợn, trên bàn ngày thường ngồi pha trà còn đính lên một thi thể chết không nhắm mắt!
Sắc mặt Lữ Hiển chợt trắng bệch, cả người lung la lung lay, đầu choáng váng, cuống cuồng phi vội ra ngoài cửa, suýt nữa thì nôn dính trên người!
“Chao ôi, Công Nghi Thừa làm sao mà chết như thế!”
Chuyện vô cùng nghiêm trọng, Kiếm Thư cùng Đao Cầm đang dọn dẹp bên trong.
Máu trên tay Tạ Nguy còn chưa lau sạch hết, quay đầu nhìn Lữ Hiển một cái, nói: “Ta giết.”
Da đầu Lữ Hiển chợt đau nhức: “Không phải chỉ mời hắn qua phủ một lần thôi sao, các ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi giết hắn làm gì?!”
Tạ Nguy đáp: “Nhưng nước giếng lại trọng phạm (đắc tội nặng nề) nước sông.”
Lữ Hiển sụp đổ: “Ngươi điên rồi!”
Tạ Nguy nhìn những ngón tay còn dính máu, ngửi mùi máu tươi nồng nặc trong phòng, đáy mắt lộ ra mấy phần chán ghét, chỉ nói: “Ta mời hắn đến đã không có ý định để hắn còn sống mà về, lời lẽ không hợp, giết thì giết thôi.”
Lữ Hiển nghe thấy câu này, rốt cục tỉnh táo lại chút, nhưng vẫn không quay người lại: “Ngươi có kế hoạch gì sao?”
Tạ Nguy nói: “Không có.”
Lữ Hiển hít sâu một hơi, tựa hồ đang cố nhẫn nhịn: “Ngươi là người trong Thiên Giáo, hắn là do ngươi mời đến phủ, người của hắn hiện tại còn ở kinh thành, nay xảy ra chuyện, ngươi làm sao tránh không dính tới được, về sau phải giải thích dàn xếp thế nào?!”
Thần sắc Tạ Nguy vô cùng bình tĩnh: “Không biết.”
“Không biết?!!” Lữ Hiển nhảy dựng lên, gương mặt vốn nhã nhặn bị những chuyện hôm nay khiến cho tức đến biến dạng, không nhịn nổi nữa, gào lên với Tạ Nguy: “Không có kế hoạch, không biết giải thích thế nào! Vậy mà lại giết hắn! CMN Tạ Cư An ngươi trúng tà hả! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Sao ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy!!!”
Giọng Lữ Hiển thực sự rất to. Tạ Nguy rốt cục cũng hơi nhíu mày, nói: “Ngươi vội cái gì.”
Hắn vội cái gì?! CMN ai gặp phải chuyện thế này mà không hoảng hốt được chứ! Theo Lữ Hiển, Tạ Nguy tuyệt đối không phải người dễ kích động, cũng tuyệt đối không phải người có thể làm ra chuyện như vậy. Bố cục mưu đồ những năm qua ở kinh thành không có cái nào không phải là tâm huyết, nhưng chỉ cần một bước sai, tất cả sẽ đổ sông đổ biển!
Lữ Hiển hoàn toàn không thể nào bình tĩnh được! Hắn chỉ cần quay đầu lại liền muốn lý luận với Tạ Nguy, nhưng vừa hơi xoay đầu, thoáng nhìn thấy máu me trên y phục tuyết trắng của Tạ Nguy, lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, ruột gan nhộn nhạo. Thế là cơn tức không cách nào phát tiết nào chỉ còn cách xả lên Đao Cầm Kiếm Thư trong phòng. Hắn tức giận kêu la: “Hai người các ngươi đừng dọn dẹp phòng này nữa trước tiên đem tiên sinh nhà các ngươi đi thay y phục sạch sẽ đã!”
Kiếm Thư không hiểu: “Vì sao?”
Lữ Hiển giơ một cái tay lên che mắt lại để khỏi phải nhìn thấy cảnh tượng hoàng tráng trong phòng, mới dám quay đầu lại, tức đến giậm chân: “Còn vì cái gì nữa! CMN lão tử sợ máu!”
Đao Cầm: “…”
Kiếm Thư: “…”
SHARE THIS: