Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Hiệu ứng hồ điệp
* Hiệu ứng hồ điệp hay butterfly effect: lý thuyết về độ nhạy cảm của hệ với điều kiện gốc. Đơn giản là khi một sự việc thay đổi, chuỗi sự việc là hệ quả của nó cũng sẽ thay đổi.
Phi Hương điện, Ôn tiệp dư.
Phi Hương điện Khương Tuyết Ninh biết, nhưng Ôn tiệp dư gì đó, thì hoàn toàn không có ấn tượng. Nghe cái phân vị này, trong hậu cung cũng không tính là rất cao, vậy thì có thể gây ra chuyện gì được? Nghĩ theo hướng đó, đúng là không có chút manh mối nào.
Trên đường về Ngưỡng Chỉ trai, nàng càng nghĩ càng cảm thấy việc này liên can rất nhiều người, liền vắt hết óc, dứt khoát bức bách mình suy nghĩ theo phương hướng khác: Kiếp trước lúc này từng phát sinh chuyện gì rất lớn sao?
Chuyện lớn nhất chính là Dũng Nghị hầu phủ bị xét nhà. Khi đó nàng từ hầu phủ trở về thì ngơ ngơ ngác ngác, sợ đến nỗi bệnh nặng một trận, nằm trên giường mấy ngày.
Trong thời gian này, chỉ có Lâm Truy vương Thẩm Giới còn lo cho nàng, thỉnh thoảng phái một người đến thăm hỏi. Đợi nàng lành bệnh, chỉ nghe nói trong kinh có người gây họa, hoàng đế thịnh nộ lôi đình, trừng trị rất nhiều quan viên trong kinh, rất nhiều đại thần cũng gặp họa sát thân.
Còn có chuyện gì nữa? Tỉ như, chuyện đã qua rất nhiều ngày, Thẩm Lang vì sao lại đột nhiên nổi trận lôi đình?
Hai ngày trước tuyết mới bắt đầu rơi xuống, nhưng thời tiết sớm đã chuyển lạnh, trên đường cung nay vắng vẻ, chỉ có tiếng nàng bước đi.
Trăm mối ngàn mối, trong đầu phút chốc xẹt qua một ý niệm, Khương Tuyết Ninh vốn đang bước đi bỗng ngừng lại, đến mắt cũng mở to: Ngoại trừ loạn đảng cướp thiên lao ra, trong đoạn thời gian nàng đổ bệnh, trong cung tựa hồ còn có một chuyện không lớn nhưng xảy ra ở triều đại này nhất là khi Thẩm Lang tại vị, tuyệt đối không thể coi là chuyện nhỏ...
*
Trở lại Ngưỡng Chỉ trai, mọi người đều đang chuẩn bị cho buổi ngâm mai thưởng tuyết chiều nay. Lần này Khương Tuyết Ninh không bị bệnh, đương nhiên không thể cáo bệnh không đi.
Cho nên nàng chỉ đành mang một thân y phục mộc mạc, cùng áo choàng phấn xanh, đứng trong đám người ganh đua sắc đẹp, vừa vặn ở trung đẳng, không quá nổi bật, cũng không quá kém sắc khiến người chú ý.
Thần sắc nàng nhìn không khác ngày trước là mấy. Người khác tiếp xúc với nàng chưa được bao lâu, nên nhìn không ra có gì bất thường. Nhưng Khương Tuyết Huệ nói thế nào cũng là tỷ tỷ của nàng, dù rằng hai tỷ muội bình thường có khúc mắc, nhưng cũng coi như hiểu nhau khá nhiều, không biết sao nhìn mặt nàng lại cảm thấy đang có gì đó u ám.
Trên đường tới Mai viên, Khương Tuyết Huệ lặng lẽ xoay đầu lại nhìn nàng ba lần, lông mày cũng hơi nhíu lại, nhưng nghĩ tới quan hệ của hai người, cuối cùng vẫn không hỏi.
Trong Mai viên trồng rất nhiều giống hoa mai, hiện tại đang là thời điểm nở rộ. Tuyết rơi hai ngày trước còn chưa tan hết, phủ đầy dưới gốc mai, khung cảnh trời xanh tuyết trắng hồng mai rất đáng thưởng thức.
Nữ nhân trong hậu cung do Tiêu thái hậu dẫn đầu, cơ bản đều đã đến. Bên trong Khán Tuyết hiên ở góc đông nam Mai viên, đại bộ phận thư đồng Ngưỡng Chỉ trai, vào cung lâu như vậy, rốt cục xem như lần đầu chân chính gặp được hậu cung của hoàng đế, phi tần của thiên tử.
Người ngồi ở vị trí cao nhất chính là Tiêu thái hậu. Phía dưới là Trịnh hoàng hậu tỉ mỉ ăn mặc một phen, tiếp theo đó là các phi tần ăn vận trang điểm người này so với người kia càng tinh xảo kiều diễm, đều là đại mỹ nhân, hoặc lạnh nhạt thanh cao hoặc quyến rũ lười biếng, phong tình vạn chủng, nói chuyện có thấp giọng thì thầm, có cởi mở hào phóng.
Nhìn một cái, thật sự khiến người ao ước. Làm hoàng đế tam cung lục viện, phi tần vô số, có thể coi là hưởng hết phúc trong thiên hạ.
Lúc Khương Tuyết Ninh đến đó, ngẩng đầu lên xem xét, nhịn không được hơi nhíu nhíu mày, trong lòng quả thực có mấy phần xem thường.
Lâm Truy vương Thẩm Giới không phải người túng dục, nhưng huynh trưởng hắn – Thẩm Lang khi còn tại vị lại là người ham hưởng thụ, từng có đại thần nhìn không nổi, dâng tấu chương khuyên nhủ hắn “Giới chi tại nhậm tịch chi hảo” (chuyện phòng the nên hạn chế lại thì tốt hơn), lời nói không tính là uyển chuyển, nên Thẩm Lang sao có thể nghe lọt được? Ngược lại còn thẹn quá hoá giận, không bao lâu sau liền tìm cái cớ điều vị đại thần này đi khỏi kinh thành.
Con thừa tự hiếm hoi, vậy còn không vất vả nỗ lực được sao? Cũng may hắn có một hoàng đệ Thẩm Giới, từ nhỏ đã thân thiết, đúng là tích được mấy phần cảm giác huynh trưởng như cha. Huống chi Thẩm Giới cũng thực nghe lời, cho nên tới nay hắn tung lời đồn trong triều rằng hoàng đế không có con nối dõi thì lập hoàng đệ làm trữ quân, mang ra chắn miệng lưỡi thiên hạ.
Mấy phi tần này, Khương Tuyết Ninh biết mặt không nhiều. Căn cứ những lần tiếp xúc hiếm hoi kiếp trước mà nói, nhiều lắm là biết được vị ngồi bên tay phải hoàng hậu mang trang sức lộng lẫy biểu cảm vài phần lười biếng là người đang thịnh sủng – Tần quý phi, tiếp theo còn có hai vị Thục phi, Hiền phi, các vị thấp hơn thì không nhận ra nổi. Đừng nói gì tới Ôn tiệp dư là ai.
Vì có lời cảnh báo của Trịnh Bảo, nàng trên đường đi tới vẫn nhớ kỹ, lúc cùng đám người đi vào hành lễ bái kiến cố ý đi chậm lại đằng sau, lúc ngồi xuống cũng chọn vị trí thấp nhất, tự nhiên cách các phi tần kia xa hơn. Tiêu Xu mười phần mịt mờ nhìn nàng một cái.
Khương Tuyết Ninh giống như chưa tỉnh ngủ vậy. Khi các thư đồng đi vào, những phi tần trong hậu cung này nhìn mấy cô nương còn chưa cập kê này, cảm xúc nơi đáy mắt muôn màu muôn vẻ.
Trịnh hoàng hậu từ trước đến nay không quá được sủng ái, ước chừng cũng thường thấy cảnh người mới thay người cũ, huống chi mấy cô nương này chỉ là thư đồng không phải vào hậu cung, cho nên thần sắc tự nhiên hiền lành nhất, còn chủ động nhắc tới một chuyện khác: “Vài ngày trước thánh thượng từng nhắc tới với thần thiếp chuyện tuyển phi giúp Lâm Truy vương điện hạ, nói rằng điện hạ đã là thiếu niên khí phách, hiện tại cũng là thời điểm nên thành gia lập nghiệp, như thế liền có thể ổn trọng hơn. Điện hạ cùng thánh thượng đều là thân nhi tử của thái hậu nương nương, lần này có lẽ sẽ phải tốn công sức giúp điện hạ, cẩn thận xem xét.”
Hôm nay Tiêu thái hậu đã sớm không còn mặt mày sa sầm như mấy ngày trước, dù sao phương hướng những chuyện xảy ra gần đây cơ hồ đều rất hợp ý bà, cho nên tươi tắn rạng rỡ, cả người nhìn có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều.
Lời này của Trịnh hoàng hậu cũng không khiến bà mất vui. Lâm Truy vương rốt cục cũng muốn chọn phi, nghĩa là muốn thành gia lập nghiệp, đối với người làm mẹ như Tiêu thái hậu mà nói, đây tự nhiên là một tin tốt, cho nên hiếm khi không đâm chọc Trịnh hoàng hậu, ngược lại cười nói: “Việc này tuy có Lễ bộ xử lý, nhưng chuyện gả cưới nam nhân sao có thể hiểu bằng nữ nhân được? Hoàng hậu quản lý hậu cung, mệnh phụ trong ngoài đều tới thỉnh an, nên thay điện hạ lưu tâm một chút mới tốt.”
Trịnh hoàng hậu có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói: “Thần thiếp nhất định tận tâm tận lực, cũng hy vọng điện hạ kết duyên được với một vương phi như ý.”
Ngồi ở phía dưới, Tần quý phi ôm lò sưởi tay tinh xảo trong lòng, nghe vậy thì mở to mắt, thần sắc vẫn lười biếng nhìn thoáng qua nhóm thư đồng đang ngồi trong góc, cất giọng trêu ghẹo: “Theo thần thiếp a, đâu nhất thiết phải tốn sức như thế? Ầy, các cô nương có tài học nhất xinh đẹp nhất khắp cả kinh thành không phải đều ngồi ở kia sao? Thần thiếp thấy a, trưởng công chúa điện hạ tuyển nhóm thư đồng này thật sự là nhất cử lưỡng tiện, cũng đỡ đi một vòng tuyển chọn. Chỉ sợ Lâm Truy vương phi của chúng ta, đang ở ngay trước mắt rồi.”
Lời này không phải người được sủng ái ắt không dám nói. Lời vừa dứt, ánh mắt Tiêu thái hậu lập tức rơi xuống trên người nàng, sau đó nhìn sang hướng các thư đồng bên kia, lại mặt không đổi sắc nói: “Chuyện này ai nói chắc chắn được? Làm trưởng bối cũng chỉ có thể nhìn qua một chút, quan trọng nhất vẫn là hắn thích. Đi đi, đừng ở đây nói chuyện cùng lão già ta nữa, thừa dịp trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay, hiếm khi được ra ngoài dạo, đều đi xem một chút đi.”
Đề tài tuyển phi cho Lâm Truy vương Thẩm Giới cứ như vậy liền nhẹ nhàng lướt qua. Đám người tự nhiên cũng không dám nói thêm gì, tốp năm tốp ba đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lúc này hoa mai đua nhau nở lãnh diễm, người trong vườn hoa thêm yêu kiều. Tần quý phi cũng vịn tay cung nhân đứng dậy chầm chậm hướng ra ngoài mà đi, một phi tần mang cung trang màu tím nhạt khuôn mặt trái xoan, ngồi bên dưới một chút cũng yên lặng đứng lên, đi theo sau lưng nàng.
Tần quý phi nhìn một chút, sau đó đứng lại trước mặt Diêu Tích. Nàng hiếm khi cười đến vô cùng ôn hòa: “Lúc ngươi mới tiến cung bản cung đã muốn tìm ngươi trò chuyện một chút, dù sao mẫu thân của ta cũng thường nhắc đến mẫu thân ngươi. Biểu cô mẫu (chị em họ của cha) gần đây vẫn khỏe chứ?”
Mẫu thân của Diêu Tích cùng mẫu thân của Tần quý phi là họ hàng (?), thời điểm nàng mới vào cung đã từng nghe phụ thân nhắc qua, nhưng có câu nói rất hay, “Một chữ biểu bằng ba ngàn dặm”, Diêu Tích vào cung trước nay vẫn không dám như Tiêu Xu, dù sao trong cung quan hệ họ hàng quả thực không quá gần. Thậm chí còn không dám hy vọng người ta nhớ được họ hàng này.
Nàng hoàn toàn không ngờ hôm nay lần đầu gặp, quý phi nương nương quan sủng hậu cung lại đi đến trước mặt nàng chủ động nói đến việc này, trong lòng không khỏi cảm động, vội vàng hành lễ nói: “Vài ngày trước xuất cung đã gặp qua, gia mẫu vẫn khoẻ mạnh, cảm phiền quý phi nương nương nhớ nhung, gặp qua quý phi nương nương.”
Nói tới chỗ này, đột nhiên dừng lại. Ánh mắt Diêu Tích vừa chuyển đã nhìn thấy phi tần đứng bên cạnh Tần quý phi, hồi tưởng lại một chút, thần sắc hơi lãnh đạm xuống, nhưng cũng theo quy củ hành lễ nói: “Gặp qua Ôn tiệp dư.”
Khương Tuyết Ninh gần đó cũng đang muốn đứng dậy suy nghĩ xem nên đi nơi nào tránh họa, nghe thấy ba chữ này, quả thực giật mình trong lòng, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp kéo Phương Diệu bên cạnh, nói: “Chúng ta cũng đi xem một chút đi.”
Phương Diệu ngây người còn chưa kịp phản ứng, Khương Tuyết Ninh đã kéo tay nàng trực tiếp đi ra khỏi Khán Tuyết hiên, không nhìn lại thêm cái nào.
Tần quý phi vừa lôi kéo Diêu Tích, ánh mắt quét qua tựa hồ còn chuẩn bị kêu thêm người khác, nhưng không ngờ quay sang, vị trí cuối cùng đã trống không, dưới bậc thang chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người đã đi xa dần.
Lúc này nếu kêu người lại, thì có vẻ hơi khiên cưỡng. Hai hàng lông mày thanh mảnh tỉ mỉ chăm sóc của Tần quý phi hơi nhướng lên, nhìn thoáng qua Tiêu Xu còn ngồi đó, đưa một ánh mắt biểu thị “Lực bất tòng tâm”, sau đó liền không chút sơ hở mang theo Ôn tiệp dư hơi có vẻ nhát gan trầm mặc bên người cùng Diêu Tích vừa nói chuyện, đi ra ngoài.
Phương Diệu bị Khương Tuyết Ninh kéo đi ra được một đoạn mới lấy lại tinh thần, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, trong ánh mắt lộ ra mấy phần suy tư, xích lại gần Khương Tuyết Ninh hỏi: “E rằng có người hại ngươi?”
Bước chân Khương Tuyết Ninh dừng lại, trong lòng có hơi giật mình. Phương Diệu vuốt ve đồng tiền cổ trong tay, cười cười, có chút đắc ý nói: “Chuyện trong cung không phải đều như vậy sao? Chuyện lần trước ngươi triệt để đắc tội thái hậu nương nương như vậy, nay trước mặt còn là một bầy nữ nhân hậu cung, nếu ta là ngươi cũng sẽ tránh xa xa.”
Hóa ra nàng không biết. Khương Tuyết Ninh trầm tĩnh lại, đẩy một cành mai rủ xuống phía trước ra, cười đáp: “Ngươi cũng biết ta gần đây tình cảnh không tính là tốt, thuyền cẩn thận đi được vạn năm nha.”
Phương Diệu âu sầu trong lòng: “Đúng là nên như thế.” Phương Diệu cố nhiên cũng đã bỏ ra chút tâm tư mới giành được vị trí vào cung làm thư đồng, nhưng đó là bởi vì phải phân cao thấp cùng tỷ muội trong nhà, tranh lấy cái danh, tương lai gả cưới cũng thuận lợi hơn.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới chuyện ở lại trong cung. Trong tình cảnh đối mặt với các phi tần hậu cung này, nàng cũng nghĩ như Khương Tuyết Ninh, không muốn bon chen, chỉ hận không thể tránh bọn họ xa thật xa, cho nên hiện tại mới vui vui vẻ vẻ cùng Khương Tuyết Ninh đi dạo khắp nơi.
Hơn nửa canh giờ qua đi, trong Mai Viên rộn ràng tiếng cười nói, chưa phát sinh chuyện gì. Khương Tuyết Ninh không khỏi nghĩ, có lẽ là lo quá nhiều rồi. Loại chuyện này sao có thể làm giữa ban ngày được, vậy không phải là tìm chết sao? Nhưng mà vừa nghĩ tới đây, xa xa phía tây nam Mai Viên bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng kinh hô, ngay sau đó liền có người kêu lên ——
“Chuột, chuột!!!” “Nương nương ngài không sao chứ?” “Diêu tiểu thư chuyện gì xảy ra, sao lại bất cẩn như vậy...”... Tiếng đám cung nhân la lên vô cùng rõ ràng, người đang thưởng mai ngắm tuyết xa gần đều nghe được, nhất thời tất cả đều kinh nghi bất định, tập trung về phía phát ra âm thanh mà hóng xem có chuyện gì.
Khương Tuyết Ninh cùng Phương Diệu không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Hai người cũng xa xa đi theo phía sau đám người, lúc đến gần liền trông thấy, là mấy người Tần quý phi, Ôn tiệp dư cũng Diêu Tích, ước chừng là đang thưởng mai thì nhìn thấy chuột, bị dọa cho sợ, Ôn tiệp dư gầy gò ốm yếu kia đang nằm trên tuyết, cung nhân ba chân bốn cẳng đi đến đỡ, Tần quý phi thì nhíu mày, nhẹ giọng oán trách Diêu Tích.
Diêu Tích há miệng, dáng vẻ tựa hồ kinh ngạc, muốn giải thích gì đó, nhưng nhìn Tần quý phi lại không nói ra nổi, cứ vậy đứng một bên, có chút kinh hoảng. Nhìn cung nhân đỡ Ôn tiệp dư, nàng cũng chần chừ muốn qua.
Ôn tiệp dư này trong hậu cung phân vị không cao lắm, lại thấy Tần quý phi tốt với Diêu Tích, nên mới cười cười nói: “Diêu tiểu thư không cần phải tự trách, ai cũng có lúc bị hù sợ, ta không cẩn thận mới bị ngã, không đáng ngại.”
Nghe Ôn tiệp dư nói vậy, Diêu Tích mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng Ôn tiệp dư vừa đứng dậy, sắc mặt liền cứng đờ, tựa hồ cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, nên đưa tay ôm bụng mình. Cung nhân giật nảy mình: “Tiệp dư sao vậy?”
Thần sắc Ôn tiệp dư còn có chút mờ mịt: “Trong bụng giống như có chút không thoải mái...” Chính nàng còn chưa ý thức được, nhóm phi tần chung quanh đã biến sắc. Đám người nhìn nhau, không không ai mở miệng nói chuyện.
Ôn tiệp dư có chút gắng sức vịn tay nha hoàn đứng thẳng dậy, lần này lại cảm giác không đau nhiều như lúc nãy nữa, hoặc là đã khá hơn nhiều, nên mới cười lên, nói: “Không có gì đáng ngại, vẫn là tiếp tục thưởng mai thôi.”
Khương Tuyết Huệ đứng cùng đám người Chu Bảo Anh nhìn thấy cảnh này trong mắt như có gì đó xẹt qua, nhịn không được nói: “Tiệp dư nương nương bị trượt, y phục bị ướt, còn dính tuyết bùn. Trời lạnh dễ mắc phong hàn, dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, chi bằng ngài về cung trước thay y phục ấm áp hơn, lại để thái y xem qua một chút, uống canh nóng xua hơi lạnh đi, rồi quay lại thưởng hoa ngắm tuyết cũng chưa muộn.”
Nàng nhìn Ôn tiệp dư, trong mắt vô cùng nghiêm túc. Ôn tiệp dư lúc này tựa hồ rốt cục ý thức được gì đó, hơi run lên, lại càng rúm người lại, không khỏi nhìn về phía Tần quý phi nói: “Vị tiểu thư này nói cũng có lý, ta quên mất, vậy liền hồi cung đổi y phục xong lại đến, thất lễ rồi.”
Tất cả mọi người vội vàng đáp lời, ai nấy đều biểu thị lo lắng, bảo nàng nhanh đi về. Khương Tuyết Ninh nhìn Ôn tiệp dư rời đi, đáy lòng phát lạnh.
Quả nhiên, Ôn tiệp dư đi chưa tới hai khắc, liền có một tiểu thái giám vội vã chạy đến Mai Viên, giữa tiết trời lạnh giá, nhưng trán lại đẫm mồ hôi, bẩm báo: “Không xong! Khởi bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, Ôn tiệp dư ra máu, thái y chẩn trị là có thai!”
Cả Khán Tuyết Hiên lập tức đều là tiếng hít khí lạnh. Sắc mặt Diêu Tích càng trắng bệch, sơ ý đánh đổ chum trà trên bàn. Nhưng lúc này, không còn ai bận tâm tới sự thất thố của nàng nữa.
*
Những chuyện nghe nói kiếp trước, đời này thật sự vẫn diễn ra. Nhưng mà từ nghe nói đến tự mình trải nghiệm, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh đổ bệnh, về sau ngẫu nhiên nghe nói có vị phi tần hậu cung phân vị không cao sinh non, Thẩm Lang biết liền nổi trận lôi đình, trên triều giận chó đánh mèo rất nhiều người, vừa làm trái ý liền bị hắn cách chức, dẫn tới rất nhiều triều thần chỉ trích.
Nhưng nàng không biết phi tần này đến cùng là ai. Đời này cơ hồ là tận mắt nhìn thấy, nghĩ lại lúc trước, Trịnh quý phi mang Ôn tiệp dư đi gọi Diêu Tích, chỉ thấy cả người lạnh toát.
Có chuyện như vậy, nên tiệc ngâm mai thưởng tuyết tự khắc tàn. Đám người sau khi trở lại Ngưỡng Chỉ trai, đều không nói lời nào.
Diêu Tích mấy ngày trước đó còn cười cợt đâm chọt khiêu khích Khương Tuyết Ninh, lúc này lại như người mất hồn ngồi yên không nói một câu nào, Trần Thục Nghi đi tới an ủi, Diêu Tích mới đưa hai tay lên che mặt, sợ hãi mà khóc lớn lên, nói đứt quãng: “Ta cũng không biết, không phải ta đụng, là có người ở phía sau đụng ta... Chuyện không liên quan đến ta...”
Ai không biết đương kim thánh thượng Thẩm Lang đã gần ba mươi mà còn chưa có con? Trong hậu cung này đến hoàng tử cũng không có, nhóm phi tần dốc hết tâm sức muốn sinh hạ trưởng tử cho hoàng đế, biết đâu hắn vui vẻ lại phong làm trữ quân, từ đó mẫu bằng tử quý, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nhưng nhiều năm trôi qua, bụng ai nấy vẫn không có động tĩnh.
Cho tới nay trên triều đình đã truyền ra tin tức hoàng đế muốn lập Lâm Truy vương làm hoàng thái đệ, nhưng dù sao ván còn chưa đóng thuyền, nếu thật sự có hoàng tử được sinh ra, chuyện này nhất định sẽ thay đổi.
Hết lần này tới lần khác chuyện này lại xảy ra cùng Ôn tiệp dư! Nếu để thánh thượng biết... Diêu Tích nghĩ tới đây, toàn thân đã run rẩy, khóc to hơn.
Tiêu Xu ngồi gần đó nhíu mày, nói: “Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy?”
Còn có người trấn an: “Chỉ chờ tin tức thôi, xem Tiệp dư nương nương có sao không đã.”
Khương Tuyết Ninh im lặng nhìn không nói, nàng biết đáp án của kiếp trước: Về sau là Thẩm Giới đăng cơ, huống chi nàng ngay lúc đó xác thực có nghe tin hài tử trong bụng Ôn tiệp dư không giữ được.
Khương Tuyết Huệ lại tựa hồ có chút thương hại, hít khẽ một tiếng. Sau đó, không ai nói gì nữa. Bên trong Ngưỡng Chỉ trai chỉ toàn là tiếng Diêu Tích khóc bi thương thống khổ, quấy đến nỗi những người khác tâm phiền ý loạn.
Mãi đến khi ngoài trời đã tối đen, rốt cục cũng có một cung nhân ra ngoài nghe ngóng tin tức vội vã chạy về. Tiêu Xu lập tức đứng lên hỏi: “Thế nào rồi?” Khương Tuyết Ninh cũng nhìn sang.
Cung nhân kia thở phì phò, trong mắt đầy kích động cùng phấn chấn: “Giữ được rồi! Hài tử của Tiệp dư nương nương đã giữ được rồi. Thái y đại nhân nói may mà phát hiện sớm, hàn khí chưa ngấm sâu, mới không xảy ra chuyện, chỉ là về sau phải cực kỳ cẩn thận!”
Cái gì?! Giữ được rồi... Trong đầu Khương Tuyết Ninh bỗng “Ong” một tiếng, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, đột ngột quay đầu nhìn qua Khương Tuyết Huệ—— Không phải nàng không đồng cảm với Ôn tiệp dư. Chỉ là giờ này khắc này, bất ngờ quá lớn, vượt xa khỏi dự đoán của nàng. Nàng thậm chí căn bản không lường trước hài tử này của Ôn tiệp dư còn có thể bảo trụ!
Cho đến lúc này nàng mới ý thức được: Đời này cùng kiếp trước, đã khác biệt cực lớn. Kiếp trước sau khi nàng vào cung trở thành thư đồng, căn bản không biết mình có đối thủ tiềm ẩn là Tiêu Xu, trong cung cũng không thích hòa nhập, càng không trở thành bằng hữu với Thẩm Chỉ Y, cũng không có chuyện đưa Khương Tuyết Huệ vào cung!
Như vậy ở kiếp trước thời điểm thưởng mai đó, không có Khương Tuyết Huệ; mà đời này, nàng không có mặt, còn mở miệng nhắc Ôn tiệp dư sớm trở về tìm thái y...
Khác biệt, hoàn toàn khác biệt! Nếu cái thai này của Ôn tiệp dư giữ được, nếu hài tử thuận lợi sinh ra, lại nếu là một nam hài tử, vậy tất cả những chuyện xảy ra sau đó, nhất sẽ khác biệt kiếp trước đến long trời lở đất!
Phi Hương điện, Ôn tiệp dư.
Phi Hương điện Khương Tuyết Ninh biết, nhưng Ôn tiệp dư gì đó, thì hoàn toàn không có ấn tượng. Nghe cái phân vị này, trong hậu cung cũng không tính là rất cao, vậy thì có thể gây ra chuyện gì được? Nghĩ theo hướng đó, đúng là không có chút manh mối nào.
Trên đường về Ngưỡng Chỉ trai, nàng càng nghĩ càng cảm thấy việc này liên can rất nhiều người, liền vắt hết óc, dứt khoát bức bách mình suy nghĩ theo phương hướng khác: Kiếp trước lúc này từng phát sinh chuyện gì rất lớn sao?
Chuyện lớn nhất chính là Dũng Nghị hầu phủ bị xét nhà. Khi đó nàng từ hầu phủ trở về thì ngơ ngơ ngác ngác, sợ đến nỗi bệnh nặng một trận, nằm trên giường mấy ngày.
Trong thời gian này, chỉ có Lâm Truy vương Thẩm Giới còn lo cho nàng, thỉnh thoảng phái một người đến thăm hỏi. Đợi nàng lành bệnh, chỉ nghe nói trong kinh có người gây họa, hoàng đế thịnh nộ lôi đình, trừng trị rất nhiều quan viên trong kinh, rất nhiều đại thần cũng gặp họa sát thân.
Còn có chuyện gì nữa? Tỉ như, chuyện đã qua rất nhiều ngày, Thẩm Lang vì sao lại đột nhiên nổi trận lôi đình?
Hai ngày trước tuyết mới bắt đầu rơi xuống, nhưng thời tiết sớm đã chuyển lạnh, trên đường cung nay vắng vẻ, chỉ có tiếng nàng bước đi.
Trăm mối ngàn mối, trong đầu phút chốc xẹt qua một ý niệm, Khương Tuyết Ninh vốn đang bước đi bỗng ngừng lại, đến mắt cũng mở to: Ngoại trừ loạn đảng cướp thiên lao ra, trong đoạn thời gian nàng đổ bệnh, trong cung tựa hồ còn có một chuyện không lớn nhưng xảy ra ở triều đại này nhất là khi Thẩm Lang tại vị, tuyệt đối không thể coi là chuyện nhỏ...
*
Trở lại Ngưỡng Chỉ trai, mọi người đều đang chuẩn bị cho buổi ngâm mai thưởng tuyết chiều nay. Lần này Khương Tuyết Ninh không bị bệnh, đương nhiên không thể cáo bệnh không đi.
Cho nên nàng chỉ đành mang một thân y phục mộc mạc, cùng áo choàng phấn xanh, đứng trong đám người ganh đua sắc đẹp, vừa vặn ở trung đẳng, không quá nổi bật, cũng không quá kém sắc khiến người chú ý.
Thần sắc nàng nhìn không khác ngày trước là mấy. Người khác tiếp xúc với nàng chưa được bao lâu, nên nhìn không ra có gì bất thường. Nhưng Khương Tuyết Huệ nói thế nào cũng là tỷ tỷ của nàng, dù rằng hai tỷ muội bình thường có khúc mắc, nhưng cũng coi như hiểu nhau khá nhiều, không biết sao nhìn mặt nàng lại cảm thấy đang có gì đó u ám.
Trên đường tới Mai viên, Khương Tuyết Huệ lặng lẽ xoay đầu lại nhìn nàng ba lần, lông mày cũng hơi nhíu lại, nhưng nghĩ tới quan hệ của hai người, cuối cùng vẫn không hỏi.
Trong Mai viên trồng rất nhiều giống hoa mai, hiện tại đang là thời điểm nở rộ. Tuyết rơi hai ngày trước còn chưa tan hết, phủ đầy dưới gốc mai, khung cảnh trời xanh tuyết trắng hồng mai rất đáng thưởng thức.
Nữ nhân trong hậu cung do Tiêu thái hậu dẫn đầu, cơ bản đều đã đến. Bên trong Khán Tuyết hiên ở góc đông nam Mai viên, đại bộ phận thư đồng Ngưỡng Chỉ trai, vào cung lâu như vậy, rốt cục xem như lần đầu chân chính gặp được hậu cung của hoàng đế, phi tần của thiên tử.
Người ngồi ở vị trí cao nhất chính là Tiêu thái hậu. Phía dưới là Trịnh hoàng hậu tỉ mỉ ăn mặc một phen, tiếp theo đó là các phi tần ăn vận trang điểm người này so với người kia càng tinh xảo kiều diễm, đều là đại mỹ nhân, hoặc lạnh nhạt thanh cao hoặc quyến rũ lười biếng, phong tình vạn chủng, nói chuyện có thấp giọng thì thầm, có cởi mở hào phóng.
Nhìn một cái, thật sự khiến người ao ước. Làm hoàng đế tam cung lục viện, phi tần vô số, có thể coi là hưởng hết phúc trong thiên hạ.
Lúc Khương Tuyết Ninh đến đó, ngẩng đầu lên xem xét, nhịn không được hơi nhíu nhíu mày, trong lòng quả thực có mấy phần xem thường.
Lâm Truy vương Thẩm Giới không phải người túng dục, nhưng huynh trưởng hắn – Thẩm Lang khi còn tại vị lại là người ham hưởng thụ, từng có đại thần nhìn không nổi, dâng tấu chương khuyên nhủ hắn “Giới chi tại nhậm tịch chi hảo” (chuyện phòng the nên hạn chế lại thì tốt hơn), lời nói không tính là uyển chuyển, nên Thẩm Lang sao có thể nghe lọt được? Ngược lại còn thẹn quá hoá giận, không bao lâu sau liền tìm cái cớ điều vị đại thần này đi khỏi kinh thành.
Con thừa tự hiếm hoi, vậy còn không vất vả nỗ lực được sao? Cũng may hắn có một hoàng đệ Thẩm Giới, từ nhỏ đã thân thiết, đúng là tích được mấy phần cảm giác huynh trưởng như cha. Huống chi Thẩm Giới cũng thực nghe lời, cho nên tới nay hắn tung lời đồn trong triều rằng hoàng đế không có con nối dõi thì lập hoàng đệ làm trữ quân, mang ra chắn miệng lưỡi thiên hạ.
Mấy phi tần này, Khương Tuyết Ninh biết mặt không nhiều. Căn cứ những lần tiếp xúc hiếm hoi kiếp trước mà nói, nhiều lắm là biết được vị ngồi bên tay phải hoàng hậu mang trang sức lộng lẫy biểu cảm vài phần lười biếng là người đang thịnh sủng – Tần quý phi, tiếp theo còn có hai vị Thục phi, Hiền phi, các vị thấp hơn thì không nhận ra nổi. Đừng nói gì tới Ôn tiệp dư là ai.
Vì có lời cảnh báo của Trịnh Bảo, nàng trên đường đi tới vẫn nhớ kỹ, lúc cùng đám người đi vào hành lễ bái kiến cố ý đi chậm lại đằng sau, lúc ngồi xuống cũng chọn vị trí thấp nhất, tự nhiên cách các phi tần kia xa hơn. Tiêu Xu mười phần mịt mờ nhìn nàng một cái.
Khương Tuyết Ninh giống như chưa tỉnh ngủ vậy. Khi các thư đồng đi vào, những phi tần trong hậu cung này nhìn mấy cô nương còn chưa cập kê này, cảm xúc nơi đáy mắt muôn màu muôn vẻ.
Trịnh hoàng hậu từ trước đến nay không quá được sủng ái, ước chừng cũng thường thấy cảnh người mới thay người cũ, huống chi mấy cô nương này chỉ là thư đồng không phải vào hậu cung, cho nên thần sắc tự nhiên hiền lành nhất, còn chủ động nhắc tới một chuyện khác: “Vài ngày trước thánh thượng từng nhắc tới với thần thiếp chuyện tuyển phi giúp Lâm Truy vương điện hạ, nói rằng điện hạ đã là thiếu niên khí phách, hiện tại cũng là thời điểm nên thành gia lập nghiệp, như thế liền có thể ổn trọng hơn. Điện hạ cùng thánh thượng đều là thân nhi tử của thái hậu nương nương, lần này có lẽ sẽ phải tốn công sức giúp điện hạ, cẩn thận xem xét.”
Hôm nay Tiêu thái hậu đã sớm không còn mặt mày sa sầm như mấy ngày trước, dù sao phương hướng những chuyện xảy ra gần đây cơ hồ đều rất hợp ý bà, cho nên tươi tắn rạng rỡ, cả người nhìn có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều.
Lời này của Trịnh hoàng hậu cũng không khiến bà mất vui. Lâm Truy vương rốt cục cũng muốn chọn phi, nghĩa là muốn thành gia lập nghiệp, đối với người làm mẹ như Tiêu thái hậu mà nói, đây tự nhiên là một tin tốt, cho nên hiếm khi không đâm chọc Trịnh hoàng hậu, ngược lại cười nói: “Việc này tuy có Lễ bộ xử lý, nhưng chuyện gả cưới nam nhân sao có thể hiểu bằng nữ nhân được? Hoàng hậu quản lý hậu cung, mệnh phụ trong ngoài đều tới thỉnh an, nên thay điện hạ lưu tâm một chút mới tốt.”
Trịnh hoàng hậu có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói: “Thần thiếp nhất định tận tâm tận lực, cũng hy vọng điện hạ kết duyên được với một vương phi như ý.”
Ngồi ở phía dưới, Tần quý phi ôm lò sưởi tay tinh xảo trong lòng, nghe vậy thì mở to mắt, thần sắc vẫn lười biếng nhìn thoáng qua nhóm thư đồng đang ngồi trong góc, cất giọng trêu ghẹo: “Theo thần thiếp a, đâu nhất thiết phải tốn sức như thế? Ầy, các cô nương có tài học nhất xinh đẹp nhất khắp cả kinh thành không phải đều ngồi ở kia sao? Thần thiếp thấy a, trưởng công chúa điện hạ tuyển nhóm thư đồng này thật sự là nhất cử lưỡng tiện, cũng đỡ đi một vòng tuyển chọn. Chỉ sợ Lâm Truy vương phi của chúng ta, đang ở ngay trước mắt rồi.”
Lời này không phải người được sủng ái ắt không dám nói. Lời vừa dứt, ánh mắt Tiêu thái hậu lập tức rơi xuống trên người nàng, sau đó nhìn sang hướng các thư đồng bên kia, lại mặt không đổi sắc nói: “Chuyện này ai nói chắc chắn được? Làm trưởng bối cũng chỉ có thể nhìn qua một chút, quan trọng nhất vẫn là hắn thích. Đi đi, đừng ở đây nói chuyện cùng lão già ta nữa, thừa dịp trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay, hiếm khi được ra ngoài dạo, đều đi xem một chút đi.”
Đề tài tuyển phi cho Lâm Truy vương Thẩm Giới cứ như vậy liền nhẹ nhàng lướt qua. Đám người tự nhiên cũng không dám nói thêm gì, tốp năm tốp ba đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lúc này hoa mai đua nhau nở lãnh diễm, người trong vườn hoa thêm yêu kiều. Tần quý phi cũng vịn tay cung nhân đứng dậy chầm chậm hướng ra ngoài mà đi, một phi tần mang cung trang màu tím nhạt khuôn mặt trái xoan, ngồi bên dưới một chút cũng yên lặng đứng lên, đi theo sau lưng nàng.
Tần quý phi nhìn một chút, sau đó đứng lại trước mặt Diêu Tích. Nàng hiếm khi cười đến vô cùng ôn hòa: “Lúc ngươi mới tiến cung bản cung đã muốn tìm ngươi trò chuyện một chút, dù sao mẫu thân của ta cũng thường nhắc đến mẫu thân ngươi. Biểu cô mẫu (chị em họ của cha) gần đây vẫn khỏe chứ?”
Mẫu thân của Diêu Tích cùng mẫu thân của Tần quý phi là họ hàng (?), thời điểm nàng mới vào cung đã từng nghe phụ thân nhắc qua, nhưng có câu nói rất hay, “Một chữ biểu bằng ba ngàn dặm”, Diêu Tích vào cung trước nay vẫn không dám như Tiêu Xu, dù sao trong cung quan hệ họ hàng quả thực không quá gần. Thậm chí còn không dám hy vọng người ta nhớ được họ hàng này.
Nàng hoàn toàn không ngờ hôm nay lần đầu gặp, quý phi nương nương quan sủng hậu cung lại đi đến trước mặt nàng chủ động nói đến việc này, trong lòng không khỏi cảm động, vội vàng hành lễ nói: “Vài ngày trước xuất cung đã gặp qua, gia mẫu vẫn khoẻ mạnh, cảm phiền quý phi nương nương nhớ nhung, gặp qua quý phi nương nương.”
Nói tới chỗ này, đột nhiên dừng lại. Ánh mắt Diêu Tích vừa chuyển đã nhìn thấy phi tần đứng bên cạnh Tần quý phi, hồi tưởng lại một chút, thần sắc hơi lãnh đạm xuống, nhưng cũng theo quy củ hành lễ nói: “Gặp qua Ôn tiệp dư.”
Khương Tuyết Ninh gần đó cũng đang muốn đứng dậy suy nghĩ xem nên đi nơi nào tránh họa, nghe thấy ba chữ này, quả thực giật mình trong lòng, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp kéo Phương Diệu bên cạnh, nói: “Chúng ta cũng đi xem một chút đi.”
Phương Diệu ngây người còn chưa kịp phản ứng, Khương Tuyết Ninh đã kéo tay nàng trực tiếp đi ra khỏi Khán Tuyết hiên, không nhìn lại thêm cái nào.
Tần quý phi vừa lôi kéo Diêu Tích, ánh mắt quét qua tựa hồ còn chuẩn bị kêu thêm người khác, nhưng không ngờ quay sang, vị trí cuối cùng đã trống không, dưới bậc thang chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người đã đi xa dần.
Lúc này nếu kêu người lại, thì có vẻ hơi khiên cưỡng. Hai hàng lông mày thanh mảnh tỉ mỉ chăm sóc của Tần quý phi hơi nhướng lên, nhìn thoáng qua Tiêu Xu còn ngồi đó, đưa một ánh mắt biểu thị “Lực bất tòng tâm”, sau đó liền không chút sơ hở mang theo Ôn tiệp dư hơi có vẻ nhát gan trầm mặc bên người cùng Diêu Tích vừa nói chuyện, đi ra ngoài.
Phương Diệu bị Khương Tuyết Ninh kéo đi ra được một đoạn mới lấy lại tinh thần, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, trong ánh mắt lộ ra mấy phần suy tư, xích lại gần Khương Tuyết Ninh hỏi: “E rằng có người hại ngươi?”
Bước chân Khương Tuyết Ninh dừng lại, trong lòng có hơi giật mình. Phương Diệu vuốt ve đồng tiền cổ trong tay, cười cười, có chút đắc ý nói: “Chuyện trong cung không phải đều như vậy sao? Chuyện lần trước ngươi triệt để đắc tội thái hậu nương nương như vậy, nay trước mặt còn là một bầy nữ nhân hậu cung, nếu ta là ngươi cũng sẽ tránh xa xa.”
Hóa ra nàng không biết. Khương Tuyết Ninh trầm tĩnh lại, đẩy một cành mai rủ xuống phía trước ra, cười đáp: “Ngươi cũng biết ta gần đây tình cảnh không tính là tốt, thuyền cẩn thận đi được vạn năm nha.”
Phương Diệu âu sầu trong lòng: “Đúng là nên như thế.” Phương Diệu cố nhiên cũng đã bỏ ra chút tâm tư mới giành được vị trí vào cung làm thư đồng, nhưng đó là bởi vì phải phân cao thấp cùng tỷ muội trong nhà, tranh lấy cái danh, tương lai gả cưới cũng thuận lợi hơn.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới chuyện ở lại trong cung. Trong tình cảnh đối mặt với các phi tần hậu cung này, nàng cũng nghĩ như Khương Tuyết Ninh, không muốn bon chen, chỉ hận không thể tránh bọn họ xa thật xa, cho nên hiện tại mới vui vui vẻ vẻ cùng Khương Tuyết Ninh đi dạo khắp nơi.
Hơn nửa canh giờ qua đi, trong Mai Viên rộn ràng tiếng cười nói, chưa phát sinh chuyện gì. Khương Tuyết Ninh không khỏi nghĩ, có lẽ là lo quá nhiều rồi. Loại chuyện này sao có thể làm giữa ban ngày được, vậy không phải là tìm chết sao? Nhưng mà vừa nghĩ tới đây, xa xa phía tây nam Mai Viên bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng kinh hô, ngay sau đó liền có người kêu lên ——
“Chuột, chuột!!!” “Nương nương ngài không sao chứ?” “Diêu tiểu thư chuyện gì xảy ra, sao lại bất cẩn như vậy...”... Tiếng đám cung nhân la lên vô cùng rõ ràng, người đang thưởng mai ngắm tuyết xa gần đều nghe được, nhất thời tất cả đều kinh nghi bất định, tập trung về phía phát ra âm thanh mà hóng xem có chuyện gì.
Khương Tuyết Ninh cùng Phương Diệu không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Hai người cũng xa xa đi theo phía sau đám người, lúc đến gần liền trông thấy, là mấy người Tần quý phi, Ôn tiệp dư cũng Diêu Tích, ước chừng là đang thưởng mai thì nhìn thấy chuột, bị dọa cho sợ, Ôn tiệp dư gầy gò ốm yếu kia đang nằm trên tuyết, cung nhân ba chân bốn cẳng đi đến đỡ, Tần quý phi thì nhíu mày, nhẹ giọng oán trách Diêu Tích.
Diêu Tích há miệng, dáng vẻ tựa hồ kinh ngạc, muốn giải thích gì đó, nhưng nhìn Tần quý phi lại không nói ra nổi, cứ vậy đứng một bên, có chút kinh hoảng. Nhìn cung nhân đỡ Ôn tiệp dư, nàng cũng chần chừ muốn qua.
Ôn tiệp dư này trong hậu cung phân vị không cao lắm, lại thấy Tần quý phi tốt với Diêu Tích, nên mới cười cười nói: “Diêu tiểu thư không cần phải tự trách, ai cũng có lúc bị hù sợ, ta không cẩn thận mới bị ngã, không đáng ngại.”
Nghe Ôn tiệp dư nói vậy, Diêu Tích mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng Ôn tiệp dư vừa đứng dậy, sắc mặt liền cứng đờ, tựa hồ cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, nên đưa tay ôm bụng mình. Cung nhân giật nảy mình: “Tiệp dư sao vậy?”
Thần sắc Ôn tiệp dư còn có chút mờ mịt: “Trong bụng giống như có chút không thoải mái...” Chính nàng còn chưa ý thức được, nhóm phi tần chung quanh đã biến sắc. Đám người nhìn nhau, không không ai mở miệng nói chuyện.
Ôn tiệp dư có chút gắng sức vịn tay nha hoàn đứng thẳng dậy, lần này lại cảm giác không đau nhiều như lúc nãy nữa, hoặc là đã khá hơn nhiều, nên mới cười lên, nói: “Không có gì đáng ngại, vẫn là tiếp tục thưởng mai thôi.”
Khương Tuyết Huệ đứng cùng đám người Chu Bảo Anh nhìn thấy cảnh này trong mắt như có gì đó xẹt qua, nhịn không được nói: “Tiệp dư nương nương bị trượt, y phục bị ướt, còn dính tuyết bùn. Trời lạnh dễ mắc phong hàn, dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, chi bằng ngài về cung trước thay y phục ấm áp hơn, lại để thái y xem qua một chút, uống canh nóng xua hơi lạnh đi, rồi quay lại thưởng hoa ngắm tuyết cũng chưa muộn.”
Nàng nhìn Ôn tiệp dư, trong mắt vô cùng nghiêm túc. Ôn tiệp dư lúc này tựa hồ rốt cục ý thức được gì đó, hơi run lên, lại càng rúm người lại, không khỏi nhìn về phía Tần quý phi nói: “Vị tiểu thư này nói cũng có lý, ta quên mất, vậy liền hồi cung đổi y phục xong lại đến, thất lễ rồi.”
Tất cả mọi người vội vàng đáp lời, ai nấy đều biểu thị lo lắng, bảo nàng nhanh đi về. Khương Tuyết Ninh nhìn Ôn tiệp dư rời đi, đáy lòng phát lạnh.
Quả nhiên, Ôn tiệp dư đi chưa tới hai khắc, liền có một tiểu thái giám vội vã chạy đến Mai Viên, giữa tiết trời lạnh giá, nhưng trán lại đẫm mồ hôi, bẩm báo: “Không xong! Khởi bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, Ôn tiệp dư ra máu, thái y chẩn trị là có thai!”
Cả Khán Tuyết Hiên lập tức đều là tiếng hít khí lạnh. Sắc mặt Diêu Tích càng trắng bệch, sơ ý đánh đổ chum trà trên bàn. Nhưng lúc này, không còn ai bận tâm tới sự thất thố của nàng nữa.
*
Những chuyện nghe nói kiếp trước, đời này thật sự vẫn diễn ra. Nhưng mà từ nghe nói đến tự mình trải nghiệm, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh đổ bệnh, về sau ngẫu nhiên nghe nói có vị phi tần hậu cung phân vị không cao sinh non, Thẩm Lang biết liền nổi trận lôi đình, trên triều giận chó đánh mèo rất nhiều người, vừa làm trái ý liền bị hắn cách chức, dẫn tới rất nhiều triều thần chỉ trích.
Nhưng nàng không biết phi tần này đến cùng là ai. Đời này cơ hồ là tận mắt nhìn thấy, nghĩ lại lúc trước, Trịnh quý phi mang Ôn tiệp dư đi gọi Diêu Tích, chỉ thấy cả người lạnh toát.
Có chuyện như vậy, nên tiệc ngâm mai thưởng tuyết tự khắc tàn. Đám người sau khi trở lại Ngưỡng Chỉ trai, đều không nói lời nào.
Diêu Tích mấy ngày trước đó còn cười cợt đâm chọt khiêu khích Khương Tuyết Ninh, lúc này lại như người mất hồn ngồi yên không nói một câu nào, Trần Thục Nghi đi tới an ủi, Diêu Tích mới đưa hai tay lên che mặt, sợ hãi mà khóc lớn lên, nói đứt quãng: “Ta cũng không biết, không phải ta đụng, là có người ở phía sau đụng ta... Chuyện không liên quan đến ta...”
Ai không biết đương kim thánh thượng Thẩm Lang đã gần ba mươi mà còn chưa có con? Trong hậu cung này đến hoàng tử cũng không có, nhóm phi tần dốc hết tâm sức muốn sinh hạ trưởng tử cho hoàng đế, biết đâu hắn vui vẻ lại phong làm trữ quân, từ đó mẫu bằng tử quý, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nhưng nhiều năm trôi qua, bụng ai nấy vẫn không có động tĩnh.
Cho tới nay trên triều đình đã truyền ra tin tức hoàng đế muốn lập Lâm Truy vương làm hoàng thái đệ, nhưng dù sao ván còn chưa đóng thuyền, nếu thật sự có hoàng tử được sinh ra, chuyện này nhất định sẽ thay đổi.
Hết lần này tới lần khác chuyện này lại xảy ra cùng Ôn tiệp dư! Nếu để thánh thượng biết... Diêu Tích nghĩ tới đây, toàn thân đã run rẩy, khóc to hơn.
Tiêu Xu ngồi gần đó nhíu mày, nói: “Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy?”
Còn có người trấn an: “Chỉ chờ tin tức thôi, xem Tiệp dư nương nương có sao không đã.”
Khương Tuyết Ninh im lặng nhìn không nói, nàng biết đáp án của kiếp trước: Về sau là Thẩm Giới đăng cơ, huống chi nàng ngay lúc đó xác thực có nghe tin hài tử trong bụng Ôn tiệp dư không giữ được.
Khương Tuyết Huệ lại tựa hồ có chút thương hại, hít khẽ một tiếng. Sau đó, không ai nói gì nữa. Bên trong Ngưỡng Chỉ trai chỉ toàn là tiếng Diêu Tích khóc bi thương thống khổ, quấy đến nỗi những người khác tâm phiền ý loạn.
Mãi đến khi ngoài trời đã tối đen, rốt cục cũng có một cung nhân ra ngoài nghe ngóng tin tức vội vã chạy về. Tiêu Xu lập tức đứng lên hỏi: “Thế nào rồi?” Khương Tuyết Ninh cũng nhìn sang.
Cung nhân kia thở phì phò, trong mắt đầy kích động cùng phấn chấn: “Giữ được rồi! Hài tử của Tiệp dư nương nương đã giữ được rồi. Thái y đại nhân nói may mà phát hiện sớm, hàn khí chưa ngấm sâu, mới không xảy ra chuyện, chỉ là về sau phải cực kỳ cẩn thận!”
Cái gì?! Giữ được rồi... Trong đầu Khương Tuyết Ninh bỗng “Ong” một tiếng, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, đột ngột quay đầu nhìn qua Khương Tuyết Huệ—— Không phải nàng không đồng cảm với Ôn tiệp dư. Chỉ là giờ này khắc này, bất ngờ quá lớn, vượt xa khỏi dự đoán của nàng. Nàng thậm chí căn bản không lường trước hài tử này của Ôn tiệp dư còn có thể bảo trụ!
Cho đến lúc này nàng mới ý thức được: Đời này cùng kiếp trước, đã khác biệt cực lớn. Kiếp trước sau khi nàng vào cung trở thành thư đồng, căn bản không biết mình có đối thủ tiềm ẩn là Tiêu Xu, trong cung cũng không thích hòa nhập, càng không trở thành bằng hữu với Thẩm Chỉ Y, cũng không có chuyện đưa Khương Tuyết Huệ vào cung!
Như vậy ở kiếp trước thời điểm thưởng mai đó, không có Khương Tuyết Huệ; mà đời này, nàng không có mặt, còn mở miệng nhắc Ôn tiệp dư sớm trở về tìm thái y...
Khác biệt, hoàn toàn khác biệt! Nếu cái thai này của Ôn tiệp dư giữ được, nếu hài tử thuận lợi sinh ra, lại nếu là một nam hài tử, vậy tất cả những chuyện xảy ra sau đó, nhất sẽ khác biệt kiếp trước đến long trời lở đất!