Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Chuyển ngữ: Ying
Biên tập: Iris
Đông phòng.
Chu phu nhân đỡ trán ngồi ở trên giường nhỏ, hai mắt đờ đẫn. Trước mắt bà liên tục hiện lên cảnh tiễn nhi tử đi xa vừa nãy: nhi tử cung kính tổ mẫu, kính trọng vô cùng. Còn khi nói lời từ biệt với bà, hắn cũng chỉ nói vài câu, bảo bà không cần phải lo lắng.
Điều đó cũng không sao, hai mươi năm rồi, bà cũng biết địa vị của bà ấy trong lòng nhi tử nên cũng không hi vọng được hắn đối xử y như thế.
Nhưng cuối cùng trước khi đi, Chu phu nhân để ý thấy, ánh mắt của hắn một mực nhìn Kiều nữ.
Nhi tử nhìn Kiều nữ bằng ánh mắt đó, khiến Chu thị tiếp tục cảm thấy mất mát và phẫn nộ từ sâu trong đáy lòng.
Bà không dám so sánh mình với Từ phu nhân. Nhưng địa vị của của bà trong lòng nhi tử cũng không bằng con dâu, dĩ nhiên bà thấy đố kị.
Một đứa con gái của kẻ thù, dựa vào cái gì mà nhi tử lại coi trọng nó hơn cả mình?
Chu thị càng nghĩ càng giận, bà thấy đau đầu đến ngực cũng cảm thấy đau. Sau lưng có tiếng bước chân đang lại gần, ngoảnh lại, Khương bà bà tới rồi.
Khương bà bà đưa cho Chu thị một chén tuyết cáp. Chu thị ăn được hai miếng thì bỏ xuống.
Khương bà bà khuyên nhủ: "Mấy ngày nay phu nhân đã vất vả nhiều rồi. Tuyết cáp tốt cho sức khỏe, có tác dụng bồi bổ cơ thể, phu nhân nên ăn thêm chút."
[1] Tuyết cáp: một món ăn có tác dụng riêng đối với phụ nữ trong thuật dưỡng nhan, bồi bổ khí huyết, làm cho da mịn màng, hồng hào và giúp tái tạo làn da vô cùng hiệu quả
Chu thị đẩy cái bát ra, lắc đầu nói: "Thật sự ta không ăn nổi. Cứ thấy Kiều nữ kia giả vờ giả vịt, ta lại thấy khó chịu trong ngực."
Khương bà bà thở dài: "Tỳ cũng cảm thấy khó chịu thay cho phu nhân. Chẳng biết nàng[RH3] nói gì trước mặt lão phu nhân mà hôm nay trong mắt lão phu nhân chỉ có duy nhất mình nàng. Hôm qua Thạch bà bà trông coi kho lương thực có nói với tỳ, mặc dù nữ quân chưa hoàn toàn giữ vị trí quản lí công vụ trong phủ nhưng đã đưa người bên ngoài vào để quản lí sổ sách. Mới mấy ngày nàng đã dám đuổi mấy người của phu nhân. Nếu để một thời gian nữa, chỉ sợ nàng cũng sẽ khiến cho phu nhân không thể sống yên ổn."
Chu thị bị nói trúng tâm sự, tim đập thình thịch, sắc mặt càng khó coi hơn. Một lát sau mới nói: "Nàng ta có bà già mù kia làm chỗ dựa, ta còn có thể làm thế nào được?"
Khương bà bà ngoảnh lại quan sát đằng sau, rồi thấp giọng nói bên tai: "Phu nhân, mấy ngày trước tỳ theo lời phu nhân đi thăm Trịnh Sở Ngọc, lúc tỳ trở về, có mấy lời không dám nói với phu nhân. Chỉ sợ phu nhân lại đau lòng."
Chu thị nói: "Có chuyện gì? Nói nhanh đi!"
Lúc này Khương bà bà mới thở dài rồi nói: "Lúc trước Trịnh Sở Ngọc về nhà, chỉ sợ ở trong nhà thúc bá cũng bị lão phu nhân gây áp lực, cho nên vội vàng tìm một gia đình để xuất giá cho nàng, không ngờ gặp phải phu quân thô bạo, không yêu thương gì. Thời gian từ đó cho đến nay Trịnh Sở Ngọc phải chịu rất nhiều khổ sở, lúc tỳ tới gặp tiểu thư còn khóc không ngừng. Khi tỳ trở về sợ phu nhân nghe xong sẽ càng thêm đau lòng nên tỳ không dám nhắc tới chuyện này."
Trên mặt Chu thị lộ ra vẻ đau lòng: "Là ta đã hại cháu mình!"
Khương bà bà nói tiếp: "Phu nhân đâu có làm chuyện gì. Trịnh Sở Ngọc vẫn nhắc tới phu nhân, vẫn luôn cảm ơn phu nhân như trước. Chỉ khi nhắc đến..."
Khương bà bà thoáng dừng, rồi nhìn về phía Tây phòng nghiến răng nói: "Chỉ khi nhắc đến vị kia ở Tây phòng, thì căm hận cực kì."
Chu thị cắn răng nói tiếp: "Sao ta không hận cho được! Nhưng bây giờ ta biết phải làm sao!"
Ánh mắt Khương bà bà khẽ đảo qua: "Cũng không hẳn là không có cách. Chỉ xem phu nhân có quyết tâm ra tay hay không."
Chu thị khẽ giật mình: "Cách gì?"
Khương bà bà ghé vào lỗ tai Chu thị: "Bà mo tinh thông bùa chú. Tỳ nghe nói, chỉ cần lấy được ngày sinh tháng đẻ của người đó làm thành con rối hình nhân, rồi bà mo sẽ làm phép, thêm vào đó những oán niệm, mười ngày nửa tháng thì người đó nhất định sẽ bị bệnh mà chết. Mà rất kì diệu ở chỗ con rối không hề có hình thù, cho nên người bên ngoài sẽ không nghi ngờ."
Chu thị nghe sợ hết hồn: "Ngươi muốn ta đi hại tính mạng của Kiều nữ?"
Khương bà bà cuống quýt quỳ xuống: "Phu nhân thứ tội! Tỳ cũng chỉ nhất thời xúc động nói ra trong lúc tức giận, cho nên ăn nói linh tinh! Nếu phu nhân không đủ nhẫn tâm thì coi như tỳ chưa từng nói gì!"
Chu thị phất tay áo: "Ta không trách tội ngươi!" Bà nhất thời tâm phiền ý loạn, suy nghĩ mãi không thể quyết định được. Hô hấp của bà càng lúc càng trở nên dồn dập, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Sau một hồi suy nghĩ càng cảm thấy kế sách này của Khương bà bà cũng hợp với tâm ý của mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nơm nớp lo sợ, không dám xuống tay.
Khương bà bà đảo mắt nhìn sắc mặt bà ta, thấp giọng nói: "Phu nhân, không phải là tỳ nhiều chuyện. Kiều gia và phu nhân có thù vốn không đợi trời chung, hận không thể trừ khử để tế trước vòng linh của quân chủ, thiếu chủ ở trên trời. Phu nhân vốn đối xử tử tế với Kiều nữ, Kiều nữ đã không cảm ơn phu nhân thì thôi, lại còn đối nghịch với phu nhân. Cũng chỉ có phu nhân mới có khả năng trừng trị được nàng, vậy mà phu nhân lại bị bức ép phải lùi từng bước."
Chu thị đột nhiên dùng sức miết tay, từng móng tay cắm thật sau vào trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói không phải không có lý! Nếu ta lại nhường nàng nữa, chỉ sợ đến cuối cùng nàng ta sẽ bức ta vào đường cùng!"
Khương bà bà nói tiếp: "Không phải phu nhân không dung tha nàng ta, chỉ là phu nhân báo thù thay cho quân chủ và thiếu chủ đã mất mà thôi!"
Chu thị nghĩ tới ngày đó chịu tang chồng, và nhi tử, thì tim bà giống như bị đao cắt, bà xoay mặt sang Khương bà bà nói: "Việc này phải làm như thế nào mới có thể ổn thỏa?"
Khương bà bà đè thấp giọng nói: "Tỳ không dám giấu phu nhân, kế này không phải do tỳ nghĩ ra, mà là chủ ý của Trịnh Sở Ngọc nói với tỳ. Nếu phu nhân cho phép, tỳ sẽ đi ra phủ một chuyến, giao chuyện này cho Trịnh Sở Ngọc, để nàng âm thầm đi làm, mới có thể che giấu khỏi tai mắt của người khác. Nếu thật sự có hiệu quả thì cũng sẽ không có người hoài nghi đến phu nhân!".
Chu thị nghe kế này là của cháu gái càng cảm thấy đồng lòng, không còn do dự nữa. Gật đầu nói: "Vậy thì tốt. Hai ngày nữa ngươi chọn thời cơ đi ra khỏi phủ một chuyến, chuyển lời của ta cho Sở Ngọc, bảo nó nhớ làm việc cẩn thận, đừng để người khác biết chuyện này."
Khương bà bà thưa vâng.
...
Ở gần cổng thành phía Nam, có một hộ gia đình họ Liễu, tuy không rõ nguồn gốc tổ tiên, nhà cửa không lớn cũng không giàu có hay quyền thế nhưng gia đình cũng có ba ngôi nhà, ruộng đất trên dưới một trăm mẫu, trong nhà cũng không thiếu nô bộc. Năm ngoái, do con trai hiếu nghĩa nên được địa phương tiến cử tới làm trong phòng ghi chép sổ sách của phủ nha của huyện Xương. So với người giàu họ Liễu này còn thua xa, nhưng vẫn khá giả hơn rất nhiều người.
Nửa năm trước có bà mối đến thăm, nói là muốn làm mai cháu gái họ Trịnh cho con trai họ Liễu. Vợ chồng họ Liễu thăm dò được cha mẹ Trịnh Sở Ngọc đều đã qua đời, nhưng lại có một bá mẫu, không ngờ bá mẫu đó lại là chủ mẫu của quân hầu Ngụy phủ. Trước khi trở về nhà, Trịnh Sở Ngọc đã từng ở trong Ngụy phủ rất lâu. Tuy không hiểu vì sao Trịnh Sở Ngọc đã lớn tuổi mà chưa gả đi, mà hôm nay lại quay về Trịnh gia nhưng có thể mượn cơ hội này để trèo cao được làm thân thích với Ngụy phủ, vợ chồng họ Liễu cũng không nghĩ ngợi nhiều, chẳng những không chần chừ ngược lại còn cảm thấy nhà mình trèo cao, mới đấy đã đồng ý mối sự này ngay. Ba tháng sau Trịnh Sở Ngọc vào phủ. Vợ chồng họ Liễu thấy Trịnh Sở Ngọc có dung mạo xuất chúng, sính lễ phong phú, trong lòng đến là vui mừng. Thêm vào đó, nàng còn có quan hệ với Ngụy phủ, cho nên nào dám lên mặt trưởng bối ở trước mặt nàng, hận không thể coi chừng cung phụng nàng như thế nào mới tốt. Còn con trai nhà họ Liễu thấy thê tử mới cưới của mình dung mạo thanh tú cũng vui sướng vô cùng.
Liễu gia tưởng rằng trời ban cho mối lương duyên, tự nhiên được một mối quan hệ thông gia tốt, lại không ngờ mới có nửa tháng Trịnh Sở Ngọc đã bắt đầu trở mặt. Hàng ngày, nếu không thê bai thức ăn dở không thể nuốt thì cũng sẽ là trách phạt nô bộc tay chân phục vụ không chu đáo. Ban đầu vợ chồng họ Liễu còn cố gắng chịu đựng, nghĩ nàng ở trong Ngụy phủ đã lâu nên đã quen với lụa là gấm vóc, bây giờ gả vào nhà mình nên nhất thời chưa thay đổi được thói quen. Đây cũng là chuyện bình thường, bởi vậy nàng đòi hỏi gì cũng cẩn thận đáp ứng. Trịnh Sở Ngọc cũng đoán được Liễu gia không dám làm gì mình, nên phát tiết toàn bộ oán hận cùng bất mãn lúc bị đuổi ra khỏi Ngụy phủ lên nhà chồng.
Thêm một thời gian nữa, Trịnh Sở Ngọc chẳng những động một tí là xỉ nhục người hầu mà còn xung đột với cha mẹ chồng, và còn lạnh nhạt nói bóng nói gió mỉa mai trượng phu đủ điều, mắng y vô dụng. Ở trong phòng, vui thì cho y ngủ trên giường, còn đến khi căm ghét thì đóng cửa, cũng chẳng cho lên giường nằm.
Cho đến hôm nay, vợ chồng họ Liễu hối hận cũng không kịp. Hận bản thân lúc trước ham phú quý, cho nên bây giờ ăn phải quả đắng. Trịnh Sở Ngọc động một tí là lấy chuyện chủ mẫu Ngụy phủ ra để chèn ép gia đình họ, nên họ đâu có dám làm gì nàng ta. Về phần nhi tử Liễu gia, hôm nay vừa nhắc tới thê tử còn sợ hãi hơn cả gặp hổ, y dứt khoát tránh ở nha môn, một tháng cũng không về nhà được mấy lần, trong nhà đều trở thành thiên hạ của Trịnh Sở Ngọc.
Ngày hôm đó mặt trời đã lên cao, đêm qua Trịnh Sở Ngọc uống say ngủ đến giờ này mới tỉnh. Nàng ta lười biếng đứng dậy, lúc được hầu hạ chải đầu, có một chiếc xe ngựa cửa xanh lạ dừng ở trước cửa nhà Liễu gia, một bà lão từ trong xe bước xuống, nhìn dáng đi của bà ta hơi khập khiễng. Khi bà ta xuống xe, vợ chồng họ Liễu nhận ra là người của Ngụy phủ mấy ngày trước đã tới một lần, cả nhà họ Liễu không dám thất lễ, cuống quýt đi ra ngoài nghênh đón.
Khương bà bà đâu để Liễu gia vào trong mắt, chỉ nhìn lướt qua rồi cứ thế tự nhiên đi vào giống như vào nhà mình. Trịnh Sở Ngọc ở trong phòng nghe tin Khương bà bà tới thì vô cùng vui mừng, tự mình ra cửa đón bà ta vào trong phòng. Sau đó nàng ta gọi mấy bà vú già dâng trà với trái cây lên, cười nói: "Mấy ngày trước a mẫu từ xa tới thăm ta rồi trở về, ta còn nghĩ không biết lúc nào có thể gặp lại đây!"
Khương bà bà cười nói vài câu, rồi nháy mắt với nàng. Trịnh Sở Ngọc biết bà có chuyện muốn nói nên cho hạ nhân trong phòng lui ra hết ngoài, rồi đóng chặt cửa phòng, hỏi: "A mẫu vừa đi về đã quay trở lại, chắc là có chuyện?"
Khương bà bà kéo nàng ta lại gần, thì thầm một phen, Trinh Sở Ngọc nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, hơi do dự. Khương bà bà nói tiếp: "Đây là kế sách phu nhân nghĩ ra. Hôm nay ở trong phủ phu nhân hận nhất là Kiều nữ, nhưng không tiện cho lắm. Chỉ là có nỗi khổ nên không tiện ra mặt, phu nhân luôn coi tiểu thư là tri kỷ, mới giao bí mật này nhờ tiểu thư đi làm. Tiểu thư cứ suy nghĩ đi, lúc trước nếu không bị Kiều nữ hãm hại thì sao tiểu thư có thể bị đuổi ra khỏi Ngụy phủ, hôm nay tủi thân gả vào một gia đình không có gia thế như vậy?" Khương bà bà nói xong, còn dùng ánh mắt xem thường nhìn bài trí xung quanh phòng.
Trịnh Sở Ngọc bị nói trúng tim đen, bèn cắn răng nói: "A mẫu nói rất đúng!"
Trên mặt Khương bà bà tươi cười, tiếp tục nói: "Phu nhân nói rồi, chỉ cần làm xong chuyện này, bao nhiêu vàng bạc tơ lựa đều sẽ có. Lúc ta đi phu nhân có đưa trước cho chút tiền." Nói xong bà ta lấy túi tiền lúc nào cũng đeo bên người ra, tháo túi ra bên trong lộ ra thỏi vàng.
Trinh Sở Ngọc rất hận Kiều nữ. Bị ép gả vào Liễu gia, vốn nghĩ đời này cứ thế mà trôi qua, không ngờ dì lại nghĩ ra kế sách loại bỏ Kiều nữ, đúng là hợp với ý nàng. Dì còn sai tâm phúc bên người là Khương bà bà tới nói muốn nàng giúp đỡ chuyện này, có gì mà không đồng ý chứ? Suy nghĩ một lúc nàng hạ quyết tâm, nói: "Trước tiên ta nhận lấy số tiền này để lo liệu chỗ bà mo khi cần dùng đến. Bình thường bà mo chắc sẽ không chịu làm. Cũng may trước đây ta có chút quan hệ với bà ấy, đi qua nói vài ba câu tốt lành, nhất định sẽ được. Ngươi cứ trở về đợi tin đi."
Khương bà bà vui mừng. Hai người dặn dò nhau tuyệt đối không thể để lộ chuyện này ra ngoài, thấp giọng nói vô cùng bí mật; sau khi thảo luận xong, lúc này Trịnh Sở Ngọc mới làm như không có chuyện gì đưa Khương bà bà đi ra ngoài.
...
Ngụy Thiệu xuất binh rời khỏi Ngư Dương, thoáng chốc đã ba ngày trôi qua.
Ngụy Thiệu rời đi, Tiểu Kiều cũng không phải hầu hạ phu quân nên đi lại cũng thoải mái tự do hơn rất nhiều. Trong ba ngày này, trừ khi phải xử lí chút việc nhỏ, buổi sáng nàng đi qua Bắc phòng, buổi tối đợi đến lúc Từ phu nhân nghỉ ngơi mới quay trở về phòng.
Hôm đó đã muộn, sau khi Từ phu nhân uống thuốc xong, chuẩn bị đi ngủ trước, bà mỉm cười gọi Tiểu Kiều, nói ngày mai không cần phải đi qua chăm bà nữa.
Tiểu Kiều nói: "Phu quân xuất chinh, trong Tây phòng cũng vắng vẻ hẳn đi, một mình cháu ở trong phòng cũng không có làm gì. Không bằng tới chỗ của tổ mẫu. Chỉ sợ tổ mẫu chê cháu tay chân vụng về ngược lại làm vướng bận tổ mẫu."
Từ phu nhân lắc đầu, cười ha ha và nói: "Sao lại nói vậy? Tổ mẫu ước gì cháu lúc nào cũng ở trước mặt ta. Ta chỉ lo cháu mệt thôi. Với lại cháu cứ theo giúp bà lão này, có mục đích gì hay không, trong lòng ta đều biết."
Tiểu Kiều mỉm cười nói: "Tổ mẫu là người nhân từ, cháu chỉ sợ bản thân chưa đủ thân mật với tổ mẫu, sao lại không có ý nghĩa? Đợi đến lúc tổ mẫu khỏi hẳn, đến lúc đó tổ mẫu chưa đuổi cháu, tự cháu cũng sẽ lười biếng. Đến lúc đó mong tổ mẫu đừng có trách cháu là được."
Chung bà bà đứng bên cạnh nói: "Nữ quân một lòng hiếu thuận, đây cũng là chuyện đúng với lẽ thường. Lão phu nhân không cần phải đau lòng. Đợi khi khỏi bệnh, lúc đấy chiều chuộng nữ quân thêm vài phần là được."
Từ phu nhân nở nụ cười, nói: "Thế thì cũng được. Tôn nhi bây giờ không có ở nhà, ta đành hưởng phúc của tôn tức."
Tiều Kiều đỡ bà nằm xuống, sắp xếp tốt cho bà rồi ngồi xuống ở bên cạnh, thấy tổ mẫu ngủ thiếp đi lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài với Chung bà bà. Sau khi trở về Tây phòng, nàng cũng cảm thấy hơi mệt nên đi vào phòng tắm nước nóng, sau khi mặc quần áo xong nàng đi ra ngoài ngồi trước đèn một mình.
Bây giờ cũng đã khuya. Sự ồn ào ban ngày biến mất. Một Ngụy phủ to như thế dần chìm trong yên lặng.
Tiểu Kiều tự mình lau khô tóc, đang xuất thần, bỗng nhiên Xuân Nương tiến tới, đến gần bên tai nàng nói nhỏ mấy câu. Tiểu Kiều cho bà dẫn người kia tiến vào. Một lát sau, Hoàng bà bà bên Đông phòng nhanh chóng đi vào, khi tiến vào phòng bà cúi đầu chào Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều miễn lễ cho bà ta, sau đó bảo ngồi xuống. Hoàng bà bà không dám.
Nàng mỉm cười nói: "Xuân Nương nói ngươi có chuyện muốn nói với ta?"
Hoàng bà bà tiến lên, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước Nữ quân có dặn tỳ chú ý tới động tĩnh của phu nhân và Khương bà bà. Hôm nay sau giờ ngọ, lúc phu nhân đã ngủ, Khương bà bà đã lặng lẽ thay đổi xiêm y rồi đi cửa sau ra khỏi phủ, bà ấy không ngồi xe cũng không cho ai đi cùng. Tỳ thấy bà ấy có bộ dạng khả nghi cho nên đã lặng lẽ bám theo. Nữ quân có biết bà ta đi chỗ nào không ạ?"
Hoàng bà bà dừng một lút. Thấy Tiểu Kiều nhìn mình, bèn nói tiếp: "Bà ta đi đến dinh thự của một nhà giàu ở thành Tây, tỳ cũng đi theo tới đó. Từ cửa sau bên trong hình như có người đang đứng đợi bà ta, chảng mấy chốc đã không thấy người đâu. Tỳ không dám tới gần, chỉ đứng đằng xa chờ. Không đến năm phút sau, thấy bà ta lén lén lút lút đi ra, vội vàng về phủ. Tỳ cảm thấy kì lạ, lại nhớ đến lời nữ quân dặn nên vội tới đây bẩm báo."
Tiểu Kiều hỏi: "Ngươi có biết nhà kia là của ai không?"
Hoàng bà bà đáp: "Tỳ ở Ngư Dương cũng hơn chục năm, cũng biết chút ít. Hình như đó là nhà của quả phụ họ Lý.
Tiểu Kiều bảo Hoàng bà bà miêu tả rõ đường đi tới nhà kia, vừa hỏi vừa thăm dò xem bà ta có nói dối không, thấy trả lời không chút sơ hở mới bảo Xuân Nương đi lấy tiền, thưởng cho Hoàng bà bà. Bà ta từ chối vài lần song cuối cùng vẫn nhận lấy, hết lời cảm ơn Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều mỉm cười nói: "Hôm nay a mẫu làm rất tốt. Sau khi trở về đừng có để lộ ra điều gì. Nếu còn có chuyện gì khác thường thì qua đây nói cho ta biết."
Hoàng bà bà vội nói: "Tỳ không cầu mong được nữ quân cất nhắc. Tỳ một lòng chỉ muốn làm thị nữ hầu hạ cho nữ quân. Tỳ xin phép đi trước, tránh để người khác phát hiện."
Tiểu Kiều mỉm cười gật đầu. Sau khi Hoàng bà bà đi về, nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi Xuân Nương: "Hôm trước bà đi ra ngoài đưa thư giúp ta, người đó có còn ở đây không?"
Xuân Nương nói: "Vẫn còn ở đây ạ. Tỳ nghe vị lang quân kia hình như có bạn cũ ở Ngư Dương nên muốn ở đây vài ngày để tìm bạn, qua mấy hôm nữa mới quay trở về."
Xuân Nương nói xong, thấy Tiểu Kiều trầm mặc, hình như đang tập trung suy nghĩ gì đó nên không dám quấy rầy. Một lúc sau, bà không nén nổi tò mò bèn hỏi: "Tỳ thấy hình như nữ quân có tâm sự. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ? Tại sao nữ quân lại hỏi tin tức của vị lang quân kia?"
"Lang quân" trong miệng Xuân Nương chính là người đến Ngư Dương đưa thư của Bỉ Trệ và Đại Kiều cho nàng vào mấy hôm trước. Trong thư Đại Kiều có đề cập tới người này, nói người này tên Tông Kị, vốn là công tử của một gia đình có gia thế ở Từ Châu, và có thù oán nhiều đời với Tiết Thái. Mấy tháng trước, y về Từ Châu để ám sát Tiết Thái, chẳng những không thành công còn bị thương trong khi ám sát, đúng lúc gặp được Bỉ Trệ cứu giúp. Hiệp khách xưa nay đều coi trọng nghĩa khí mà hai người đều là những người có chí giống nhau, cho nên Tông Kị thề sẽ dốc hết sức báo đáp ân cứu mạng. Biết vợ chồng Bỉ Trệ muốn đưa tin từ Bắc thượng đến Ngư Dương, y bèn nói mình khi còn thiếu nên từng đi qua đó, lại có hai bạn cũ ở Ngư Dương nên nguyện ý đưa thư giúp họ.
Bây giờ thời thế loạn lạc, trên đường đi gặp nguy hiểm trùng trùng, tin tức truyền từ Nam tới Bắc cũng không hề dễ dàng, lại không biết đã có bao nhiêu người đưa thư mất mạng ở trên đường đi. Nay được Tông Kị giúp đỡ, Đại Kiều mới viết thư, nhờ y đưa tới tay muội muội mình.
Trong thư Đại Kiều có nói, nếu trả lời thư tỷ ấy thì có thể yên tâm giao cho Tông Kị mang về. Tiểu Kiều đã viết sẵn thư trả lời, rồi để cho Xuân Nương đưa tới khách sạn chỗ Tông Kị ở để nhờ gửi về cho Đại Kiều.
Giờ Tiểu Kiều nghe Xuân Nương hỏi mình, Tiểu Kiều hơi trầm ngâm rồi nói: "Ngày mai bà đi theo với ta, cùng nhau đi gặp vị lang quân kia một lát. Ta có việc muốn nhờ y."
Biên tập: Iris
Đông phòng.
Chu phu nhân đỡ trán ngồi ở trên giường nhỏ, hai mắt đờ đẫn. Trước mắt bà liên tục hiện lên cảnh tiễn nhi tử đi xa vừa nãy: nhi tử cung kính tổ mẫu, kính trọng vô cùng. Còn khi nói lời từ biệt với bà, hắn cũng chỉ nói vài câu, bảo bà không cần phải lo lắng.
Điều đó cũng không sao, hai mươi năm rồi, bà cũng biết địa vị của bà ấy trong lòng nhi tử nên cũng không hi vọng được hắn đối xử y như thế.
Nhưng cuối cùng trước khi đi, Chu phu nhân để ý thấy, ánh mắt của hắn một mực nhìn Kiều nữ.
Nhi tử nhìn Kiều nữ bằng ánh mắt đó, khiến Chu thị tiếp tục cảm thấy mất mát và phẫn nộ từ sâu trong đáy lòng.
Bà không dám so sánh mình với Từ phu nhân. Nhưng địa vị của của bà trong lòng nhi tử cũng không bằng con dâu, dĩ nhiên bà thấy đố kị.
Một đứa con gái của kẻ thù, dựa vào cái gì mà nhi tử lại coi trọng nó hơn cả mình?
Chu thị càng nghĩ càng giận, bà thấy đau đầu đến ngực cũng cảm thấy đau. Sau lưng có tiếng bước chân đang lại gần, ngoảnh lại, Khương bà bà tới rồi.
Khương bà bà đưa cho Chu thị một chén tuyết cáp. Chu thị ăn được hai miếng thì bỏ xuống.
Khương bà bà khuyên nhủ: "Mấy ngày nay phu nhân đã vất vả nhiều rồi. Tuyết cáp tốt cho sức khỏe, có tác dụng bồi bổ cơ thể, phu nhân nên ăn thêm chút."
[1] Tuyết cáp: một món ăn có tác dụng riêng đối với phụ nữ trong thuật dưỡng nhan, bồi bổ khí huyết, làm cho da mịn màng, hồng hào và giúp tái tạo làn da vô cùng hiệu quả
Chu thị đẩy cái bát ra, lắc đầu nói: "Thật sự ta không ăn nổi. Cứ thấy Kiều nữ kia giả vờ giả vịt, ta lại thấy khó chịu trong ngực."
Khương bà bà thở dài: "Tỳ cũng cảm thấy khó chịu thay cho phu nhân. Chẳng biết nàng[RH3] nói gì trước mặt lão phu nhân mà hôm nay trong mắt lão phu nhân chỉ có duy nhất mình nàng. Hôm qua Thạch bà bà trông coi kho lương thực có nói với tỳ, mặc dù nữ quân chưa hoàn toàn giữ vị trí quản lí công vụ trong phủ nhưng đã đưa người bên ngoài vào để quản lí sổ sách. Mới mấy ngày nàng đã dám đuổi mấy người của phu nhân. Nếu để một thời gian nữa, chỉ sợ nàng cũng sẽ khiến cho phu nhân không thể sống yên ổn."
Chu thị bị nói trúng tâm sự, tim đập thình thịch, sắc mặt càng khó coi hơn. Một lát sau mới nói: "Nàng ta có bà già mù kia làm chỗ dựa, ta còn có thể làm thế nào được?"
Khương bà bà ngoảnh lại quan sát đằng sau, rồi thấp giọng nói bên tai: "Phu nhân, mấy ngày trước tỳ theo lời phu nhân đi thăm Trịnh Sở Ngọc, lúc tỳ trở về, có mấy lời không dám nói với phu nhân. Chỉ sợ phu nhân lại đau lòng."
Chu thị nói: "Có chuyện gì? Nói nhanh đi!"
Lúc này Khương bà bà mới thở dài rồi nói: "Lúc trước Trịnh Sở Ngọc về nhà, chỉ sợ ở trong nhà thúc bá cũng bị lão phu nhân gây áp lực, cho nên vội vàng tìm một gia đình để xuất giá cho nàng, không ngờ gặp phải phu quân thô bạo, không yêu thương gì. Thời gian từ đó cho đến nay Trịnh Sở Ngọc phải chịu rất nhiều khổ sở, lúc tỳ tới gặp tiểu thư còn khóc không ngừng. Khi tỳ trở về sợ phu nhân nghe xong sẽ càng thêm đau lòng nên tỳ không dám nhắc tới chuyện này."
Trên mặt Chu thị lộ ra vẻ đau lòng: "Là ta đã hại cháu mình!"
Khương bà bà nói tiếp: "Phu nhân đâu có làm chuyện gì. Trịnh Sở Ngọc vẫn nhắc tới phu nhân, vẫn luôn cảm ơn phu nhân như trước. Chỉ khi nhắc đến..."
Khương bà bà thoáng dừng, rồi nhìn về phía Tây phòng nghiến răng nói: "Chỉ khi nhắc đến vị kia ở Tây phòng, thì căm hận cực kì."
Chu thị cắn răng nói tiếp: "Sao ta không hận cho được! Nhưng bây giờ ta biết phải làm sao!"
Ánh mắt Khương bà bà khẽ đảo qua: "Cũng không hẳn là không có cách. Chỉ xem phu nhân có quyết tâm ra tay hay không."
Chu thị khẽ giật mình: "Cách gì?"
Khương bà bà ghé vào lỗ tai Chu thị: "Bà mo tinh thông bùa chú. Tỳ nghe nói, chỉ cần lấy được ngày sinh tháng đẻ của người đó làm thành con rối hình nhân, rồi bà mo sẽ làm phép, thêm vào đó những oán niệm, mười ngày nửa tháng thì người đó nhất định sẽ bị bệnh mà chết. Mà rất kì diệu ở chỗ con rối không hề có hình thù, cho nên người bên ngoài sẽ không nghi ngờ."
Chu thị nghe sợ hết hồn: "Ngươi muốn ta đi hại tính mạng của Kiều nữ?"
Khương bà bà cuống quýt quỳ xuống: "Phu nhân thứ tội! Tỳ cũng chỉ nhất thời xúc động nói ra trong lúc tức giận, cho nên ăn nói linh tinh! Nếu phu nhân không đủ nhẫn tâm thì coi như tỳ chưa từng nói gì!"
Chu thị phất tay áo: "Ta không trách tội ngươi!" Bà nhất thời tâm phiền ý loạn, suy nghĩ mãi không thể quyết định được. Hô hấp của bà càng lúc càng trở nên dồn dập, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Sau một hồi suy nghĩ càng cảm thấy kế sách này của Khương bà bà cũng hợp với tâm ý của mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nơm nớp lo sợ, không dám xuống tay.
Khương bà bà đảo mắt nhìn sắc mặt bà ta, thấp giọng nói: "Phu nhân, không phải là tỳ nhiều chuyện. Kiều gia và phu nhân có thù vốn không đợi trời chung, hận không thể trừ khử để tế trước vòng linh của quân chủ, thiếu chủ ở trên trời. Phu nhân vốn đối xử tử tế với Kiều nữ, Kiều nữ đã không cảm ơn phu nhân thì thôi, lại còn đối nghịch với phu nhân. Cũng chỉ có phu nhân mới có khả năng trừng trị được nàng, vậy mà phu nhân lại bị bức ép phải lùi từng bước."
Chu thị đột nhiên dùng sức miết tay, từng móng tay cắm thật sau vào trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói không phải không có lý! Nếu ta lại nhường nàng nữa, chỉ sợ đến cuối cùng nàng ta sẽ bức ta vào đường cùng!"
Khương bà bà nói tiếp: "Không phải phu nhân không dung tha nàng ta, chỉ là phu nhân báo thù thay cho quân chủ và thiếu chủ đã mất mà thôi!"
Chu thị nghĩ tới ngày đó chịu tang chồng, và nhi tử, thì tim bà giống như bị đao cắt, bà xoay mặt sang Khương bà bà nói: "Việc này phải làm như thế nào mới có thể ổn thỏa?"
Khương bà bà đè thấp giọng nói: "Tỳ không dám giấu phu nhân, kế này không phải do tỳ nghĩ ra, mà là chủ ý của Trịnh Sở Ngọc nói với tỳ. Nếu phu nhân cho phép, tỳ sẽ đi ra phủ một chuyến, giao chuyện này cho Trịnh Sở Ngọc, để nàng âm thầm đi làm, mới có thể che giấu khỏi tai mắt của người khác. Nếu thật sự có hiệu quả thì cũng sẽ không có người hoài nghi đến phu nhân!".
Chu thị nghe kế này là của cháu gái càng cảm thấy đồng lòng, không còn do dự nữa. Gật đầu nói: "Vậy thì tốt. Hai ngày nữa ngươi chọn thời cơ đi ra khỏi phủ một chuyến, chuyển lời của ta cho Sở Ngọc, bảo nó nhớ làm việc cẩn thận, đừng để người khác biết chuyện này."
Khương bà bà thưa vâng.
...
Ở gần cổng thành phía Nam, có một hộ gia đình họ Liễu, tuy không rõ nguồn gốc tổ tiên, nhà cửa không lớn cũng không giàu có hay quyền thế nhưng gia đình cũng có ba ngôi nhà, ruộng đất trên dưới một trăm mẫu, trong nhà cũng không thiếu nô bộc. Năm ngoái, do con trai hiếu nghĩa nên được địa phương tiến cử tới làm trong phòng ghi chép sổ sách của phủ nha của huyện Xương. So với người giàu họ Liễu này còn thua xa, nhưng vẫn khá giả hơn rất nhiều người.
Nửa năm trước có bà mối đến thăm, nói là muốn làm mai cháu gái họ Trịnh cho con trai họ Liễu. Vợ chồng họ Liễu thăm dò được cha mẹ Trịnh Sở Ngọc đều đã qua đời, nhưng lại có một bá mẫu, không ngờ bá mẫu đó lại là chủ mẫu của quân hầu Ngụy phủ. Trước khi trở về nhà, Trịnh Sở Ngọc đã từng ở trong Ngụy phủ rất lâu. Tuy không hiểu vì sao Trịnh Sở Ngọc đã lớn tuổi mà chưa gả đi, mà hôm nay lại quay về Trịnh gia nhưng có thể mượn cơ hội này để trèo cao được làm thân thích với Ngụy phủ, vợ chồng họ Liễu cũng không nghĩ ngợi nhiều, chẳng những không chần chừ ngược lại còn cảm thấy nhà mình trèo cao, mới đấy đã đồng ý mối sự này ngay. Ba tháng sau Trịnh Sở Ngọc vào phủ. Vợ chồng họ Liễu thấy Trịnh Sở Ngọc có dung mạo xuất chúng, sính lễ phong phú, trong lòng đến là vui mừng. Thêm vào đó, nàng còn có quan hệ với Ngụy phủ, cho nên nào dám lên mặt trưởng bối ở trước mặt nàng, hận không thể coi chừng cung phụng nàng như thế nào mới tốt. Còn con trai nhà họ Liễu thấy thê tử mới cưới của mình dung mạo thanh tú cũng vui sướng vô cùng.
Liễu gia tưởng rằng trời ban cho mối lương duyên, tự nhiên được một mối quan hệ thông gia tốt, lại không ngờ mới có nửa tháng Trịnh Sở Ngọc đã bắt đầu trở mặt. Hàng ngày, nếu không thê bai thức ăn dở không thể nuốt thì cũng sẽ là trách phạt nô bộc tay chân phục vụ không chu đáo. Ban đầu vợ chồng họ Liễu còn cố gắng chịu đựng, nghĩ nàng ở trong Ngụy phủ đã lâu nên đã quen với lụa là gấm vóc, bây giờ gả vào nhà mình nên nhất thời chưa thay đổi được thói quen. Đây cũng là chuyện bình thường, bởi vậy nàng đòi hỏi gì cũng cẩn thận đáp ứng. Trịnh Sở Ngọc cũng đoán được Liễu gia không dám làm gì mình, nên phát tiết toàn bộ oán hận cùng bất mãn lúc bị đuổi ra khỏi Ngụy phủ lên nhà chồng.
Thêm một thời gian nữa, Trịnh Sở Ngọc chẳng những động một tí là xỉ nhục người hầu mà còn xung đột với cha mẹ chồng, và còn lạnh nhạt nói bóng nói gió mỉa mai trượng phu đủ điều, mắng y vô dụng. Ở trong phòng, vui thì cho y ngủ trên giường, còn đến khi căm ghét thì đóng cửa, cũng chẳng cho lên giường nằm.
Cho đến hôm nay, vợ chồng họ Liễu hối hận cũng không kịp. Hận bản thân lúc trước ham phú quý, cho nên bây giờ ăn phải quả đắng. Trịnh Sở Ngọc động một tí là lấy chuyện chủ mẫu Ngụy phủ ra để chèn ép gia đình họ, nên họ đâu có dám làm gì nàng ta. Về phần nhi tử Liễu gia, hôm nay vừa nhắc tới thê tử còn sợ hãi hơn cả gặp hổ, y dứt khoát tránh ở nha môn, một tháng cũng không về nhà được mấy lần, trong nhà đều trở thành thiên hạ của Trịnh Sở Ngọc.
Ngày hôm đó mặt trời đã lên cao, đêm qua Trịnh Sở Ngọc uống say ngủ đến giờ này mới tỉnh. Nàng ta lười biếng đứng dậy, lúc được hầu hạ chải đầu, có một chiếc xe ngựa cửa xanh lạ dừng ở trước cửa nhà Liễu gia, một bà lão từ trong xe bước xuống, nhìn dáng đi của bà ta hơi khập khiễng. Khi bà ta xuống xe, vợ chồng họ Liễu nhận ra là người của Ngụy phủ mấy ngày trước đã tới một lần, cả nhà họ Liễu không dám thất lễ, cuống quýt đi ra ngoài nghênh đón.
Khương bà bà đâu để Liễu gia vào trong mắt, chỉ nhìn lướt qua rồi cứ thế tự nhiên đi vào giống như vào nhà mình. Trịnh Sở Ngọc ở trong phòng nghe tin Khương bà bà tới thì vô cùng vui mừng, tự mình ra cửa đón bà ta vào trong phòng. Sau đó nàng ta gọi mấy bà vú già dâng trà với trái cây lên, cười nói: "Mấy ngày trước a mẫu từ xa tới thăm ta rồi trở về, ta còn nghĩ không biết lúc nào có thể gặp lại đây!"
Khương bà bà cười nói vài câu, rồi nháy mắt với nàng. Trịnh Sở Ngọc biết bà có chuyện muốn nói nên cho hạ nhân trong phòng lui ra hết ngoài, rồi đóng chặt cửa phòng, hỏi: "A mẫu vừa đi về đã quay trở lại, chắc là có chuyện?"
Khương bà bà kéo nàng ta lại gần, thì thầm một phen, Trinh Sở Ngọc nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, hơi do dự. Khương bà bà nói tiếp: "Đây là kế sách phu nhân nghĩ ra. Hôm nay ở trong phủ phu nhân hận nhất là Kiều nữ, nhưng không tiện cho lắm. Chỉ là có nỗi khổ nên không tiện ra mặt, phu nhân luôn coi tiểu thư là tri kỷ, mới giao bí mật này nhờ tiểu thư đi làm. Tiểu thư cứ suy nghĩ đi, lúc trước nếu không bị Kiều nữ hãm hại thì sao tiểu thư có thể bị đuổi ra khỏi Ngụy phủ, hôm nay tủi thân gả vào một gia đình không có gia thế như vậy?" Khương bà bà nói xong, còn dùng ánh mắt xem thường nhìn bài trí xung quanh phòng.
Trịnh Sở Ngọc bị nói trúng tim đen, bèn cắn răng nói: "A mẫu nói rất đúng!"
Trên mặt Khương bà bà tươi cười, tiếp tục nói: "Phu nhân nói rồi, chỉ cần làm xong chuyện này, bao nhiêu vàng bạc tơ lựa đều sẽ có. Lúc ta đi phu nhân có đưa trước cho chút tiền." Nói xong bà ta lấy túi tiền lúc nào cũng đeo bên người ra, tháo túi ra bên trong lộ ra thỏi vàng.
Trinh Sở Ngọc rất hận Kiều nữ. Bị ép gả vào Liễu gia, vốn nghĩ đời này cứ thế mà trôi qua, không ngờ dì lại nghĩ ra kế sách loại bỏ Kiều nữ, đúng là hợp với ý nàng. Dì còn sai tâm phúc bên người là Khương bà bà tới nói muốn nàng giúp đỡ chuyện này, có gì mà không đồng ý chứ? Suy nghĩ một lúc nàng hạ quyết tâm, nói: "Trước tiên ta nhận lấy số tiền này để lo liệu chỗ bà mo khi cần dùng đến. Bình thường bà mo chắc sẽ không chịu làm. Cũng may trước đây ta có chút quan hệ với bà ấy, đi qua nói vài ba câu tốt lành, nhất định sẽ được. Ngươi cứ trở về đợi tin đi."
Khương bà bà vui mừng. Hai người dặn dò nhau tuyệt đối không thể để lộ chuyện này ra ngoài, thấp giọng nói vô cùng bí mật; sau khi thảo luận xong, lúc này Trịnh Sở Ngọc mới làm như không có chuyện gì đưa Khương bà bà đi ra ngoài.
...
Ngụy Thiệu xuất binh rời khỏi Ngư Dương, thoáng chốc đã ba ngày trôi qua.
Ngụy Thiệu rời đi, Tiểu Kiều cũng không phải hầu hạ phu quân nên đi lại cũng thoải mái tự do hơn rất nhiều. Trong ba ngày này, trừ khi phải xử lí chút việc nhỏ, buổi sáng nàng đi qua Bắc phòng, buổi tối đợi đến lúc Từ phu nhân nghỉ ngơi mới quay trở về phòng.
Hôm đó đã muộn, sau khi Từ phu nhân uống thuốc xong, chuẩn bị đi ngủ trước, bà mỉm cười gọi Tiểu Kiều, nói ngày mai không cần phải đi qua chăm bà nữa.
Tiểu Kiều nói: "Phu quân xuất chinh, trong Tây phòng cũng vắng vẻ hẳn đi, một mình cháu ở trong phòng cũng không có làm gì. Không bằng tới chỗ của tổ mẫu. Chỉ sợ tổ mẫu chê cháu tay chân vụng về ngược lại làm vướng bận tổ mẫu."
Từ phu nhân lắc đầu, cười ha ha và nói: "Sao lại nói vậy? Tổ mẫu ước gì cháu lúc nào cũng ở trước mặt ta. Ta chỉ lo cháu mệt thôi. Với lại cháu cứ theo giúp bà lão này, có mục đích gì hay không, trong lòng ta đều biết."
Tiểu Kiều mỉm cười nói: "Tổ mẫu là người nhân từ, cháu chỉ sợ bản thân chưa đủ thân mật với tổ mẫu, sao lại không có ý nghĩa? Đợi đến lúc tổ mẫu khỏi hẳn, đến lúc đó tổ mẫu chưa đuổi cháu, tự cháu cũng sẽ lười biếng. Đến lúc đó mong tổ mẫu đừng có trách cháu là được."
Chung bà bà đứng bên cạnh nói: "Nữ quân một lòng hiếu thuận, đây cũng là chuyện đúng với lẽ thường. Lão phu nhân không cần phải đau lòng. Đợi khi khỏi bệnh, lúc đấy chiều chuộng nữ quân thêm vài phần là được."
Từ phu nhân nở nụ cười, nói: "Thế thì cũng được. Tôn nhi bây giờ không có ở nhà, ta đành hưởng phúc của tôn tức."
Tiều Kiều đỡ bà nằm xuống, sắp xếp tốt cho bà rồi ngồi xuống ở bên cạnh, thấy tổ mẫu ngủ thiếp đi lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài với Chung bà bà. Sau khi trở về Tây phòng, nàng cũng cảm thấy hơi mệt nên đi vào phòng tắm nước nóng, sau khi mặc quần áo xong nàng đi ra ngoài ngồi trước đèn một mình.
Bây giờ cũng đã khuya. Sự ồn ào ban ngày biến mất. Một Ngụy phủ to như thế dần chìm trong yên lặng.
Tiểu Kiều tự mình lau khô tóc, đang xuất thần, bỗng nhiên Xuân Nương tiến tới, đến gần bên tai nàng nói nhỏ mấy câu. Tiểu Kiều cho bà dẫn người kia tiến vào. Một lát sau, Hoàng bà bà bên Đông phòng nhanh chóng đi vào, khi tiến vào phòng bà cúi đầu chào Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều miễn lễ cho bà ta, sau đó bảo ngồi xuống. Hoàng bà bà không dám.
Nàng mỉm cười nói: "Xuân Nương nói ngươi có chuyện muốn nói với ta?"
Hoàng bà bà tiến lên, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước Nữ quân có dặn tỳ chú ý tới động tĩnh của phu nhân và Khương bà bà. Hôm nay sau giờ ngọ, lúc phu nhân đã ngủ, Khương bà bà đã lặng lẽ thay đổi xiêm y rồi đi cửa sau ra khỏi phủ, bà ấy không ngồi xe cũng không cho ai đi cùng. Tỳ thấy bà ấy có bộ dạng khả nghi cho nên đã lặng lẽ bám theo. Nữ quân có biết bà ta đi chỗ nào không ạ?"
Hoàng bà bà dừng một lút. Thấy Tiểu Kiều nhìn mình, bèn nói tiếp: "Bà ta đi đến dinh thự của một nhà giàu ở thành Tây, tỳ cũng đi theo tới đó. Từ cửa sau bên trong hình như có người đang đứng đợi bà ta, chảng mấy chốc đã không thấy người đâu. Tỳ không dám tới gần, chỉ đứng đằng xa chờ. Không đến năm phút sau, thấy bà ta lén lén lút lút đi ra, vội vàng về phủ. Tỳ cảm thấy kì lạ, lại nhớ đến lời nữ quân dặn nên vội tới đây bẩm báo."
Tiểu Kiều hỏi: "Ngươi có biết nhà kia là của ai không?"
Hoàng bà bà đáp: "Tỳ ở Ngư Dương cũng hơn chục năm, cũng biết chút ít. Hình như đó là nhà của quả phụ họ Lý.
Tiểu Kiều bảo Hoàng bà bà miêu tả rõ đường đi tới nhà kia, vừa hỏi vừa thăm dò xem bà ta có nói dối không, thấy trả lời không chút sơ hở mới bảo Xuân Nương đi lấy tiền, thưởng cho Hoàng bà bà. Bà ta từ chối vài lần song cuối cùng vẫn nhận lấy, hết lời cảm ơn Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều mỉm cười nói: "Hôm nay a mẫu làm rất tốt. Sau khi trở về đừng có để lộ ra điều gì. Nếu còn có chuyện gì khác thường thì qua đây nói cho ta biết."
Hoàng bà bà vội nói: "Tỳ không cầu mong được nữ quân cất nhắc. Tỳ một lòng chỉ muốn làm thị nữ hầu hạ cho nữ quân. Tỳ xin phép đi trước, tránh để người khác phát hiện."
Tiểu Kiều mỉm cười gật đầu. Sau khi Hoàng bà bà đi về, nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi Xuân Nương: "Hôm trước bà đi ra ngoài đưa thư giúp ta, người đó có còn ở đây không?"
Xuân Nương nói: "Vẫn còn ở đây ạ. Tỳ nghe vị lang quân kia hình như có bạn cũ ở Ngư Dương nên muốn ở đây vài ngày để tìm bạn, qua mấy hôm nữa mới quay trở về."
Xuân Nương nói xong, thấy Tiểu Kiều trầm mặc, hình như đang tập trung suy nghĩ gì đó nên không dám quấy rầy. Một lúc sau, bà không nén nổi tò mò bèn hỏi: "Tỳ thấy hình như nữ quân có tâm sự. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ? Tại sao nữ quân lại hỏi tin tức của vị lang quân kia?"
"Lang quân" trong miệng Xuân Nương chính là người đến Ngư Dương đưa thư của Bỉ Trệ và Đại Kiều cho nàng vào mấy hôm trước. Trong thư Đại Kiều có đề cập tới người này, nói người này tên Tông Kị, vốn là công tử của một gia đình có gia thế ở Từ Châu, và có thù oán nhiều đời với Tiết Thái. Mấy tháng trước, y về Từ Châu để ám sát Tiết Thái, chẳng những không thành công còn bị thương trong khi ám sát, đúng lúc gặp được Bỉ Trệ cứu giúp. Hiệp khách xưa nay đều coi trọng nghĩa khí mà hai người đều là những người có chí giống nhau, cho nên Tông Kị thề sẽ dốc hết sức báo đáp ân cứu mạng. Biết vợ chồng Bỉ Trệ muốn đưa tin từ Bắc thượng đến Ngư Dương, y bèn nói mình khi còn thiếu nên từng đi qua đó, lại có hai bạn cũ ở Ngư Dương nên nguyện ý đưa thư giúp họ.
Bây giờ thời thế loạn lạc, trên đường đi gặp nguy hiểm trùng trùng, tin tức truyền từ Nam tới Bắc cũng không hề dễ dàng, lại không biết đã có bao nhiêu người đưa thư mất mạng ở trên đường đi. Nay được Tông Kị giúp đỡ, Đại Kiều mới viết thư, nhờ y đưa tới tay muội muội mình.
Trong thư Đại Kiều có nói, nếu trả lời thư tỷ ấy thì có thể yên tâm giao cho Tông Kị mang về. Tiểu Kiều đã viết sẵn thư trả lời, rồi để cho Xuân Nương đưa tới khách sạn chỗ Tông Kị ở để nhờ gửi về cho Đại Kiều.
Giờ Tiểu Kiều nghe Xuân Nương hỏi mình, Tiểu Kiều hơi trầm ngâm rồi nói: "Ngày mai bà đi theo với ta, cùng nhau đi gặp vị lang quân kia một lát. Ta có việc muốn nhờ y."