Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Mấy ngày liên tiếp Ngụy Thiệu đều bận rộn, liên tục cứ đi sớm về trễ. Tối hôm qua về nhà sớm một chút thì hắn lại ở nguyên trong thư phòng, xử lí công vụ. Đến khi trời muộn vẫn chưa thấy về phòng. Tiểu Kiều đành phải bưng bát điểm tâm sang cho hắn. Thực ra chẳng ăn được bao nhiêu, đa số đều trở thành món điểm tâm của nàng. Ngụy Thiệu ôm nàng ngồi trên đùi, hai người âu yếm một lúc hắn mới nói: "Dạo này Trác Quận xảy ra chuyện, mai ta phải qua đó, ba bốn ngày sau sẽ trở về".
Tiểu Kiều thoáng run lên.
Tin đệ đệ gửi tới, nói là nhóm Kiều Tử đã sắp gần tới đây, chỉ khoảng một hai ngày là đến. Ngụy Thiệu cũng biết rõ chuyện này.
"Nếu phu quân có việc thì đành phải đi thôi". Tiểu Kiều chần chừ một lúc rồi mỉm cười nói thế.
Ngụy Thiệu nhìn nàng cũng không nói gì thêm, khuôn mặt dựa sát vào hôn lên má nàng một cái, hắn ôm nàng đứng dậy: "Không còn sớm nữa, nàng về phòng đi".
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Kiều tiễn Ngụy Thiệu khởi hành, như thường lệ, nàng ngồi trong phòng chép kinh thư, sau đó có một thân binh do Ngụy Thiệu phái về Ngụy phủ để lấy đồ. Hắn nói tối hôm qua có để quên một quyển thẻ gỗ trong hộc tủ thư phòng, nhờ Nữ Quân mang tới để cho người đưa đi.
Tiểu Kiều nghĩ có lẽ tối hôm qua hắn đã quên mất thật. Biết hắn đang chờ để lấy nó, nàng vội vàng chạy đến thư phòng, tìm được quyển công văn trong hộc tủ mà Ngụy Thiệu muốn lấy.
Nàng xoay người định đi, đúng lúc đó bước chân hơi chần chừ rồi lại dần ngừng lại.
Nàng nhìn thấy trong một ô tủ khác có đặt một cái tráp.
Dạo trước lúc nàng vừa tới Ngụy gia, ngày đầu tiên ở trong phòng hiện tại, bởi vì vô tình dời chỗ chiếc hộp này, lúc đó Ngụy Thiệu còn chất vấn tại sao, sau ngày hôm đó hắn cũng cầm đi luôn.
Khi ấy nàng đã đoán, món đồ được cất giữ trong chiếc hộp này nhất định có ý nghĩa đặc biệt, vì thế hắn mới không để cho người khác chạm vào.
Tầm mắt của Tiểu Kiều rơi xuống trên chiếc tráp, nhìn một lúc.
Nàng biết không nên động vào nó, Nhưng có lẽ tu dưỡng còn chưa đủ, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được lấy cái tráp ra nhìn.
Tráp được khóa, mà không phải bằng loại khóa thông thường, đó là Cửu Cung Cách, tương tự như kiểu khóa mật mã.
Chiếc tráp không hề nặng, trong khi trọng lượng của gỗ chiếm phần nhiều. Tiểu Kiều ôm nó để bên tai, nhẹ nhàng lắc lắc, nàng nghĩ bên trong đó có lẽ đựng thư hay giấy tờ tương tự.
Tiểu Kiều bất giác liên tưởng tới dáng vẻ Tô Nữ nàng từng nhìn thấy ở Trung Sơn quốc.
Kiếp trước Ngụy Thiệu yêu thương nàng ấy suốt nhiều năm, Đại Kiều mới chết chưa bao lâu, hắn đã phong nàng ta làm Hoàng Hậu.
Đây là nữ nhân lớn hơn hắn hai tuổi, cũng là người bầu bạn cùng Ngụy Thiệu lớn lên, đối với hắn mà nói, có lẽ người đó là một sự tồn tại đặc thù.
Quả đúng là vậy, một nữ nhân xinh đẹp khuynh thành đến nhường ấy, lại quyến rũ từ tận trong xương tủy, lần đầu tiên nhìn thấy nàng còn thoáng thất thần.
Thực ra Tiểu Kiều cũng khá thỏa mãn với dung mạo của mình, nhưng nếu so sánh với nữ nhân này đây, dung mạo dường như không còn quan trọng nữa, vẻ phong tình như thế cả đời này nàng đừng mong luyện được.
Huống chi là nam nhân?
Tiểu Kiều nhẹ nhàng đặt tráp về chỗ cũ, vội vã xoay người mang cuốn thẻ gỗ giao lại cho thân binh bên ngoài.
...
Ngày hôm sau nàng nhận được tin báo, Kiều Việt phái sứ giả Dương Phụng và đoàn người Kiều Từ sắp tới Ngư Dương, Tùy tùng có khoảng hai mươi ba mươi người, mang theo cờ hiệu của thứ sử Duyện Châu.
Từ phu nhân vô cùng coi trọng. Bà sai Ngụy Nghiễm ra khỏi thành nghênh đón. Sau đó còn bảo Tiểu Kiều cùng đi theo.
Sắp được gặp mặt đệ đệ mình, tâm trạng Tiểu Kiều vừa mong chờ lại vô cùng hào hứng. Nàng thay y phục xong thì ra ngoài cửa lớn, nhìn thấy Ngụy Nghiễm đã dẫn người chờ đợi, bên cạnh là chiếc xe ngựa có màn che thường dùng trong ngày hè, mái hình vòm phủ xuống, ba mặt chiếc xe đều có lụa mỏng che, vừa thông khí lại che được ánh nắng, hơn nữa cũng tránh được sự chú ý khiếm nhã của những người đi đường. Chiếc xe ngựa được trang trí hoa lệ, con ngựa kéo xe đằng trước màu đỏ thẫm trông vô cùng dũng mãnh, tinh thần phấn chấn, màu lông bóng loáng chỉnh tề, không dính chút bẩn nào, trên trán ngựa có đeo một tấm bằng vàng ròng, trên cần cổ là chiếc vòng được khâu thêm chín đồng xu nhỏ, lúc ngựa lắc lư đầu, mấy đồng xu nhỏ sẽ nhẹ nhàng va chạm phát ra những tiếng động vui tai.
Một con bảo mã tuyệt vời như vậy, chỉ có thân phận phu nhân của Yên Hầu Tiểu Kiều mới được lên.
Hình như Ngụy Nghiễm đã chờ được một lát, nhưng trông hắn không hề mất kiên nhẫn tí nào, thoải mái tĩnh tâm ngồi yên trên lưng ngựa. Nhìn thấy bóng Tiểu Kiều từ từ xuất hiện trước cửa chính, hắn tung người xuống ngựa đi lên đón, cười cười mời nàng bước lên xe, vừa nói: "Ta mới nhận được tin, chưa đầy hai mươi dặm đường nữa đoàn người sẽ tới rồi. Đệ muội theo ta nghênh đón ngoài cửa thành, có lẽ lệnh đệ cũng tới ngay".
"Đại bá nhọc lòng".
Tiểu Kiều khẽ mỉm cười với hắn rồi xoay người nhấc váy leo lên xe. Ngụy Nghiễm cẩn thận đi theo sát, sau khi Tiểu Kiều lên xe ngựa, hắn cũng nhảy lên ngựa của mình, xuất phát đi tới cửa thành Nam.
Thời gian Tiểu Kiều gả cho Ngụy Thiệu, đi tới Ngư Dương cũng không tính là ngắn. Nhưng đa số thời gian rất ít khi nàng bước chân ra ngoài, lần trước tới viết câu đề ở điện Vương Mẫu, đi lại toàn dùng xe ngựa có mái che, dân chúng Ngư Dương hiếm khi có cơ hội được nhìn thấy thê tử của Quân Hầu.
Hôm nay chiếc xe ngựa lộng lẫy xuất phát từ Ngụy phủ đi ra đã thu hút ánh mắt của bao người đi đường. Mặc dù ba mặt đều đã phủ màn che, nhìn đằng trước thì lại trống, lúc xe ngựa chuyển bánh màn che cũng sẽ bị gió cuốn tung lên.
Tấm màn lụa mỏng phất phơ lên xuống, từ xa nhìn lại, một tuyệt đại mỹ nhân mặc hoa phục ngồi ở trong xe ngựa, hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn, người ta nói nàng chính là Nữ quân của Ngụy phủ, người qua đường càng thấy kích động hơn, không ít người bắt đầu chạy tới cửa Nam trước. Cảnh tượng lúc rời khỏi Tín Đô dường như tái hiện thêm lần nữa.
Ngụy Nghiễm thấy dân chúng bao vây ở hai bên đường lớn càng lúc càng nhiều thêm, hắn sợ sẽ đụng phải Tiểu Kiều nên ra lệnh cho tùy tùng phải bảo vệ nghiêm ngặt, Ngụy Nghiễm thúc ngựa tới gần hơn, nhìn theo bóng lưng nàng ẩn hiện sau tấm màn lụa mỏng, cuối cùng cũng ra khỏi cổng thành, đoàn người dừng lại bên thạch đình cách cổng thành mấy dặm. Ba mặt thạch đình đều đã được phủ màn che kín, bên trong chuẩn bị cả ghế ngồi, Ngụy Nghiễm mời Tiểu Kiều xuống xe đi vào đình tạm nghỉ, chờ đoàn Duyện Châu đi tới.
Ngụy Nghiễm tính toán rất cẩn thận. Trong thạch đình còn bày biện thêm hai mâm trái cây vẫn tươi ngon, đĩa bánh ngọt khéo léo và có cả nước trà. Tiểu Kiều chỉ mong nhìn thấy đệ đệ sớm một chút, cho nên nào còn lòng dạ mà thưởng thức món gì, nàng thấy hơi khát nước, vừa lúc ở đây cũng có một ấm trà, thế là từ từ nhâm nhi. Khi đến chén thứ hai, lúc uống được một nửa, nhìn thấy cuối con đường xuất hiện bóng của nhóm người ngựa.
Tiểu Kiều phấn khích đặt chén trà xuống bàn, đứng ở bên tay vịn chòi nghỉ mát trông sang. Xa xa, đoàn người ngựa dần dần đi tới, nàng có thể nhận ra được cờ hiệu của Duyện Châu, lại gần hơn chút nữa, nàng nhìn thấy đệ đệ Kiều Từ đang cưỡi trên một con ngựa đỏ, từ từ đi tới hướng của mình.
Chỉ còn cách một khoảng, Kiều Từ cũng nhìn thấy Tiểu Kiều đang đứng ở ven đường phất phất tay với cậu, cậu mừng rỡ thúc ngựa chạy như bay, nhảy xuống lưng ngựa chạy nhanh tới trước mặt tỷ mình.
"A tỷ".
"A đệ".
Hai tay Tiểu Kiều nắm chặt lấy tay em, nàng vui mừng đến lồng ngực nóng bừng, viền mắt ưng ửng đỏ. Quan sát đệ đệ xa cách hơn nửa năm thật kĩ.
Đệ ấy đã cao lên không ít. Nhớ tới lúc trước khi nàng xuất giá, cậu chỉ cao hơn mình nửa cái đầu, nửa năm qua đi, mình cũng có cao thêm, nhưng vóc người đệ ấy lại cao nhanh hơn nữa, có lẽ chỉ thấp hơn Ngụy Thiệu một chút thôi, nàng cũng phải ngửa đầu nhìn a đệ. Hơn nữa vai càng lúc càng vững chãi, đứng trước mặt mình bây giờ cũng có vẻ lớn hơn.
Kiều Từ cũng rất nhớ tỷ mình. Từ sau khi Tiểu Kiều xuất giá đi, cậu thấy Ngụy gia cưới Kiều Nữ cũng chưa chắc đã có ý tốt gì, vì vậy lúc nào cậu cũng lo a tỷ ở bên này chịu khổ. Cho nên khi nghe được tin Kiều Việt phái sứ giả lên phương Bắc, cậu mới nằng nặc theo tùy tùng tới đây, để xem a tỷ thế nào rồi.
Tiểu Kiều cao hơn năm ngoái một chút xíu, xiêm áo trên người rất lộng lẫy, khí huyết tràn đây. Trước khi xuất giá là vẻ đẹp trong sáng đơn thuần của thiếu nữ nơi khuê các, bây giờ vẫn là khuôn mặt đó, nhưng có nhiều hơn nét quyến rũ của một tiểu phụ nhân. Kiều Từ cảm thấy a tỷ còn đẹp hơn trước nữa. Nhưng đẹp ở chỗ nào cậu lại không nói được. Có lẽ tỷ ấy sống cũng không tệ lắm, tâm tình hồi hộp suốt đường đi rốt cuộc cũng nguôi ngoai ít nhiều. Bỗng nhiên thấy mắt nàng ửng đỏ, cậu luống cuống tay chân hỏi vội: "A tỷ, tỷ khóc cái gì?"
"Tỷ của đệ thấy đệ càng ngày càng oai hùng mạnh mẽ, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể ra trận giết một địch hai, khí khái anh hùng, tỷ ấy vui quá nên mới khóc thôi mà".
Tiểu Kiều còn chưa trả lời, Ngụy Nghiễm đã tới gần cười nói với Kiều Từ.
Kiều Từ liếc nhìn Ngụy Nghiễm, thoáng run lên. Cảm giác đầu tiên là vì cậu tưởng tên này là Ngụy Thiệu, nhưng sau đó lại thấy không đúng lắm.
Nghe nói Ngụy Thiệu chỉ mới khoảng hai mươi, mặc dù nam tử này cũng xuất chúng thật đấy, nhưng có vẻ tuổi cũng hơi lớn rồi. Cậu nhìn về phía Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều vội vàng lau mắt cười giới thiệu: "Hắn là biểu huynh của tỷ phu đệ, Ngụy sứ quân, quận công Đại Quận, Khinh Xa tướng quân tam phẩm triều đình. Phụng mệnh Tổ mẫu ra thành để đón mọi người đấy".
Kiều Tử bừng tỉnh. Cậu thoáng đánh giá Ngụy Nghiễm một lúc. Thấy dung nhan người này không tầm thường, khiến cậu cảm thấy rất thông minh tháo vát, khuôn mặt tươi cười lại thân thiết lạ thường.
Lúc cậu tới đây cũng đã chuẩn bị tinh thần bị Ngụy gia lạnh nhạt. Nhưng lúc này đây lại quá đỗi bất ngờ. Hắn nhắc tới chuyện mình vừa đánh nhau ở trận tiền phía ngoại thành Cự Dã, lời nói tán dương lại khiến Kiều Từ thấy ngượng ngùng, nhưng trong lòng cậu vô thức lại vui vui, ấn tượng ban đầu về người này cũng tốt. Nghe Tiểu Kiều giới thiệu, Kiều Từ càng lấy làm tôn kính, vội vàng chào hỏi Ngụy Nghiễm, gọi hắn là "Sứ quân".
Ngụy Nghiễm cười nói: "Đệ là đệ đệ ruột của đệ muội, cũng là người nhà của ta thôi. Không cần phải khách sáo làm gì, gọi là biểu huynh cũng được".
Dù sao Kiều Từ còn chưa tới mười sáu, mặc dù vóc dáng cao to nhưng tính tình vẫn giống như đứa trẻ, thấy Ngụy Nghiễm hiền hòa như thế cậu cũng không khách khí, gọi hắn một tiếng Ngụy biểu huynh. Hai người cứ xưng huynh gọi đệ, vừa nhìn cứ như là huynh đệ kết nghĩa.
Đệ đệ còn chưa vào tới thành, chỉ mới giáp mặt đã nhiệt tình với Ngụy Nghiễm thế này. Trong lòng Tiểu Kiều đã thấy hơi không ổn. Huống hồ, đối với Ngụy Nghiễm, mặc dù cảm giác căm ghét lúc đầu không mãnh liệt như trước, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy người này có tính toán thâm sâu, theo bản năng nàng cũng không muốn đệ đệ của mình tới gần người như thế. Đương nhiên, trong tình huống này nàng cũng không nói gì.
Một lát sau, sứ giả Dương Phụng của Duyện Châu bị Kiều Từ bỏ lại phía sau lê lết đi tới cùng với nhóm tùy tùng.
Trước kia Tiểu Kiều từng gặp Dương Phụng rồi. Là trưởng sứ của bá phụ, tinh thông nho học, cũng xem như là danh sĩ Duyện Châu. Dương Phụng xuống ngựa, Ngụy Nghiễm bước lên nghênh đón, sau khi chào hỏi lẫn nhau xong, Tiểu Kiều lên xe ngựa lần nữa, đoàn người được Ngụy Nghiễm dẫn đi, quanh co khúc khuỷu lại trở về đường cũ.
Chuyến này, ngoài mang theo bức thư mà Kiều Việt đã đích thân viết gửi, Dương Phụng còn đưa tới phần tạ lễ phong phú. Dâng tặng Từ phu nhân và Chu phu nhân cẩm tú khinh y, hoàng kim trang sức, tơ tằm lụa vải và gấm vóc, cộng thêm hai trăm cuộn lụa vân, tổng cộng là tròn một ngàn xấp, ngoài ra còn có mười xe ngựa đặc sản của Duyện Châu.
Đoàn người ngựa đi vào thành thu hút không ít sự chú ý của dân chúng Ngư Dương, tiếng bàn luận sôi nổi cũng tràn lan khắp phố. Ngụy Nghiễm sắp xếp cho Dương Phụng nghỉ lại ở dịch xá, giải thích chuyện Ngụy Thiệu có việc gấp nên hôm qua đã rời khỏi Ngư Dương, ít ngày nữa mới về, bảo hắn cứ an tâm nghỉ dưỡng, sau đó mới dẫn Kiều Từ về Ngụy phủ.
Chuyện đầu tiên khi Kiều Từ đến là tới bái kiến tổ mẫu và mẫu thân Ngụy Thiệu. Cậu vừa tới nơi, tắm rửa tẩy hết bụi trần dọc đường đi, thay sang một bộ trang phục chính thức.
Tiểu Kiều ngồi ngoài phòng chờ cậu, thấy đệ đệ đi ra, tinh thần phấn chấn, bộ áo màu đen mới tinh và tay áo rộng càng khiến khuôn mặt như quan ngọc, anh khí bừng bừng, trong lòng nàng vô cùng vui sướng, có cảm giác kiêu ngạo mơ hồi như kiểu "Đây là đệ đệ nhà ta đã trưởng thành".
Tiểu Kiều tự mình dẫn Kiều Từ đi tới Bắc phòng, trên đường đi, rất nhiều hầu gái trẻ tuổi ở Ngụy phủ nhìn thấy đệ đệ của Nữ Quân nhìn thi nhau liếc mắt.
Từ phu nhân và Chu thị cũng đã ngồi vào chỗ, Ngụy Nghiễm đứng một bên, sau khi Kiều Từ được Tiểu Kiều dẫn vào, cậu lần lượt hành lễ bái kiến Từ phu nhân và Chu phu nhân.
Mặc dù Kiều Từ chỉ mới tròn mười sáu, nhưng Kiều gia bây giờ cũng như mặt trời ngả về tây, dù sao cũng là một thế gia lão tộc, những lễ nghi gặp khách kiểu này từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ đàng hoàng, không thể sai sót được. Sau phần lễ tiết, Kiều Từ đứng dậy, Từ phu nhân có vẻ cũng rất vui, khen cậu dung mạo xuất chúng, như chim ưng non bay liệng giữa khoảng không, bảo Chung bà bà ban thưởng quà gặp mặt, là một cây đao ngắn được nạm đá mắt mèo trên vỏ.
Chu phu nhân liếc nhìn Kiều Từ, thấy cậu anh hùng rạng rỡ, như ngọc sơn trước mặt, làm bà nghĩ tới trượng phu và trưởng tử của mình vào năm đó, bây giờ nhi tử kẻ thù đã trưởng thành, không những vậy còn được nghênh tiếp như khách quý vào cửa, trong lòng bà càng căm ghét bội phần, không câu từ nào có thể diễn tả nổi. Nhưng trong tình huống đó, ngay trước mặt Từ phu nhân, tốt xấu gì bà cũng làm chủ mẫu Hầu phủ mấy thập niên, sao dám thể hiện nửa phần thất lễ? Bà cố gắng kìm nén ý hận thù, sai người thưởng lễ.
Hai tay Kiều Từ đưa lên nhận, nói tạ ơn lần nữa rồi đứng dậy. Từ phu nhân gọi cậu đến bên mình, thân thiết hỏi vài chuyện ở nhà, giữ cậu ở lại thêm ít hôm, sau đó quay lại nói với Ngụy Nghiễm: "Nhị đệ cháu không khéo có việc không ở thành, hai ngày nay ngoại tổ mẫu giao việc cho cháu đấy, nhớ dẫn người ta đi dạo thay Nhị đệ. Dù phương Bắc chúng ta không đẹp tươi náo nhiệt như ở phía Nam, nhưng cũng có những thắng cảnh oai hùng".
Ngụy Nghiễm cười nói: "Không cần ngoại tổ mẫu dặn dò, đương nhiên tôn nhi sẽ cố gắng".
Mấy ngày liên tiếp Ngụy Thiệu đều bận rộn, liên tục cứ đi sớm về trễ. Tối hôm qua về nhà sớm một chút thì hắn lại ở nguyên trong thư phòng, xử lí công vụ. Đến khi trời muộn vẫn chưa thấy về phòng. Tiểu Kiều đành phải bưng bát điểm tâm sang cho hắn. Thực ra chẳng ăn được bao nhiêu, đa số đều trở thành món điểm tâm của nàng. Ngụy Thiệu ôm nàng ngồi trên đùi, hai người âu yếm một lúc hắn mới nói: "Dạo này Trác Quận xảy ra chuyện, mai ta phải qua đó, ba bốn ngày sau sẽ trở về".
Tiểu Kiều thoáng run lên.
Tin đệ đệ gửi tới, nói là nhóm Kiều Tử đã sắp gần tới đây, chỉ khoảng một hai ngày là đến. Ngụy Thiệu cũng biết rõ chuyện này.
"Nếu phu quân có việc thì đành phải đi thôi". Tiểu Kiều chần chừ một lúc rồi mỉm cười nói thế.
Ngụy Thiệu nhìn nàng cũng không nói gì thêm, khuôn mặt dựa sát vào hôn lên má nàng một cái, hắn ôm nàng đứng dậy: "Không còn sớm nữa, nàng về phòng đi".
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Kiều tiễn Ngụy Thiệu khởi hành, như thường lệ, nàng ngồi trong phòng chép kinh thư, sau đó có một thân binh do Ngụy Thiệu phái về Ngụy phủ để lấy đồ. Hắn nói tối hôm qua có để quên một quyển thẻ gỗ trong hộc tủ thư phòng, nhờ Nữ Quân mang tới để cho người đưa đi.
Tiểu Kiều nghĩ có lẽ tối hôm qua hắn đã quên mất thật. Biết hắn đang chờ để lấy nó, nàng vội vàng chạy đến thư phòng, tìm được quyển công văn trong hộc tủ mà Ngụy Thiệu muốn lấy.
Nàng xoay người định đi, đúng lúc đó bước chân hơi chần chừ rồi lại dần ngừng lại.
Nàng nhìn thấy trong một ô tủ khác có đặt một cái tráp.
Dạo trước lúc nàng vừa tới Ngụy gia, ngày đầu tiên ở trong phòng hiện tại, bởi vì vô tình dời chỗ chiếc hộp này, lúc đó Ngụy Thiệu còn chất vấn tại sao, sau ngày hôm đó hắn cũng cầm đi luôn.
Khi ấy nàng đã đoán, món đồ được cất giữ trong chiếc hộp này nhất định có ý nghĩa đặc biệt, vì thế hắn mới không để cho người khác chạm vào.
Tầm mắt của Tiểu Kiều rơi xuống trên chiếc tráp, nhìn một lúc.
Nàng biết không nên động vào nó, Nhưng có lẽ tu dưỡng còn chưa đủ, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được lấy cái tráp ra nhìn.
Tráp được khóa, mà không phải bằng loại khóa thông thường, đó là Cửu Cung Cách, tương tự như kiểu khóa mật mã.
Chiếc tráp không hề nặng, trong khi trọng lượng của gỗ chiếm phần nhiều. Tiểu Kiều ôm nó để bên tai, nhẹ nhàng lắc lắc, nàng nghĩ bên trong đó có lẽ đựng thư hay giấy tờ tương tự.
Tiểu Kiều bất giác liên tưởng tới dáng vẻ Tô Nữ nàng từng nhìn thấy ở Trung Sơn quốc.
Kiếp trước Ngụy Thiệu yêu thương nàng ấy suốt nhiều năm, Đại Kiều mới chết chưa bao lâu, hắn đã phong nàng ta làm Hoàng Hậu.
Đây là nữ nhân lớn hơn hắn hai tuổi, cũng là người bầu bạn cùng Ngụy Thiệu lớn lên, đối với hắn mà nói, có lẽ người đó là một sự tồn tại đặc thù.
Quả đúng là vậy, một nữ nhân xinh đẹp khuynh thành đến nhường ấy, lại quyến rũ từ tận trong xương tủy, lần đầu tiên nhìn thấy nàng còn thoáng thất thần.
Thực ra Tiểu Kiều cũng khá thỏa mãn với dung mạo của mình, nhưng nếu so sánh với nữ nhân này đây, dung mạo dường như không còn quan trọng nữa, vẻ phong tình như thế cả đời này nàng đừng mong luyện được.
Huống chi là nam nhân?
Tiểu Kiều nhẹ nhàng đặt tráp về chỗ cũ, vội vã xoay người mang cuốn thẻ gỗ giao lại cho thân binh bên ngoài.
...
Ngày hôm sau nàng nhận được tin báo, Kiều Việt phái sứ giả Dương Phụng và đoàn người Kiều Từ sắp tới Ngư Dương, Tùy tùng có khoảng hai mươi ba mươi người, mang theo cờ hiệu của thứ sử Duyện Châu.
Từ phu nhân vô cùng coi trọng. Bà sai Ngụy Nghiễm ra khỏi thành nghênh đón. Sau đó còn bảo Tiểu Kiều cùng đi theo.
Sắp được gặp mặt đệ đệ mình, tâm trạng Tiểu Kiều vừa mong chờ lại vô cùng hào hứng. Nàng thay y phục xong thì ra ngoài cửa lớn, nhìn thấy Ngụy Nghiễm đã dẫn người chờ đợi, bên cạnh là chiếc xe ngựa có màn che thường dùng trong ngày hè, mái hình vòm phủ xuống, ba mặt chiếc xe đều có lụa mỏng che, vừa thông khí lại che được ánh nắng, hơn nữa cũng tránh được sự chú ý khiếm nhã của những người đi đường. Chiếc xe ngựa được trang trí hoa lệ, con ngựa kéo xe đằng trước màu đỏ thẫm trông vô cùng dũng mãnh, tinh thần phấn chấn, màu lông bóng loáng chỉnh tề, không dính chút bẩn nào, trên trán ngựa có đeo một tấm bằng vàng ròng, trên cần cổ là chiếc vòng được khâu thêm chín đồng xu nhỏ, lúc ngựa lắc lư đầu, mấy đồng xu nhỏ sẽ nhẹ nhàng va chạm phát ra những tiếng động vui tai.
Một con bảo mã tuyệt vời như vậy, chỉ có thân phận phu nhân của Yên Hầu Tiểu Kiều mới được lên.
Hình như Ngụy Nghiễm đã chờ được một lát, nhưng trông hắn không hề mất kiên nhẫn tí nào, thoải mái tĩnh tâm ngồi yên trên lưng ngựa. Nhìn thấy bóng Tiểu Kiều từ từ xuất hiện trước cửa chính, hắn tung người xuống ngựa đi lên đón, cười cười mời nàng bước lên xe, vừa nói: "Ta mới nhận được tin, chưa đầy hai mươi dặm đường nữa đoàn người sẽ tới rồi. Đệ muội theo ta nghênh đón ngoài cửa thành, có lẽ lệnh đệ cũng tới ngay".
"Đại bá nhọc lòng".
Tiểu Kiều khẽ mỉm cười với hắn rồi xoay người nhấc váy leo lên xe. Ngụy Nghiễm cẩn thận đi theo sát, sau khi Tiểu Kiều lên xe ngựa, hắn cũng nhảy lên ngựa của mình, xuất phát đi tới cửa thành Nam.
Thời gian Tiểu Kiều gả cho Ngụy Thiệu, đi tới Ngư Dương cũng không tính là ngắn. Nhưng đa số thời gian rất ít khi nàng bước chân ra ngoài, lần trước tới viết câu đề ở điện Vương Mẫu, đi lại toàn dùng xe ngựa có mái che, dân chúng Ngư Dương hiếm khi có cơ hội được nhìn thấy thê tử của Quân Hầu.
Hôm nay chiếc xe ngựa lộng lẫy xuất phát từ Ngụy phủ đi ra đã thu hút ánh mắt của bao người đi đường. Mặc dù ba mặt đều đã phủ màn che, nhìn đằng trước thì lại trống, lúc xe ngựa chuyển bánh màn che cũng sẽ bị gió cuốn tung lên.
Tấm màn lụa mỏng phất phơ lên xuống, từ xa nhìn lại, một tuyệt đại mỹ nhân mặc hoa phục ngồi ở trong xe ngựa, hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn, người ta nói nàng chính là Nữ quân của Ngụy phủ, người qua đường càng thấy kích động hơn, không ít người bắt đầu chạy tới cửa Nam trước. Cảnh tượng lúc rời khỏi Tín Đô dường như tái hiện thêm lần nữa.
Ngụy Nghiễm thấy dân chúng bao vây ở hai bên đường lớn càng lúc càng nhiều thêm, hắn sợ sẽ đụng phải Tiểu Kiều nên ra lệnh cho tùy tùng phải bảo vệ nghiêm ngặt, Ngụy Nghiễm thúc ngựa tới gần hơn, nhìn theo bóng lưng nàng ẩn hiện sau tấm màn lụa mỏng, cuối cùng cũng ra khỏi cổng thành, đoàn người dừng lại bên thạch đình cách cổng thành mấy dặm. Ba mặt thạch đình đều đã được phủ màn che kín, bên trong chuẩn bị cả ghế ngồi, Ngụy Nghiễm mời Tiểu Kiều xuống xe đi vào đình tạm nghỉ, chờ đoàn Duyện Châu đi tới.
Ngụy Nghiễm tính toán rất cẩn thận. Trong thạch đình còn bày biện thêm hai mâm trái cây vẫn tươi ngon, đĩa bánh ngọt khéo léo và có cả nước trà. Tiểu Kiều chỉ mong nhìn thấy đệ đệ sớm một chút, cho nên nào còn lòng dạ mà thưởng thức món gì, nàng thấy hơi khát nước, vừa lúc ở đây cũng có một ấm trà, thế là từ từ nhâm nhi. Khi đến chén thứ hai, lúc uống được một nửa, nhìn thấy cuối con đường xuất hiện bóng của nhóm người ngựa.
Tiểu Kiều phấn khích đặt chén trà xuống bàn, đứng ở bên tay vịn chòi nghỉ mát trông sang. Xa xa, đoàn người ngựa dần dần đi tới, nàng có thể nhận ra được cờ hiệu của Duyện Châu, lại gần hơn chút nữa, nàng nhìn thấy đệ đệ Kiều Từ đang cưỡi trên một con ngựa đỏ, từ từ đi tới hướng của mình.
Chỉ còn cách một khoảng, Kiều Từ cũng nhìn thấy Tiểu Kiều đang đứng ở ven đường phất phất tay với cậu, cậu mừng rỡ thúc ngựa chạy như bay, nhảy xuống lưng ngựa chạy nhanh tới trước mặt tỷ mình.
"A tỷ".
"A đệ".
Hai tay Tiểu Kiều nắm chặt lấy tay em, nàng vui mừng đến lồng ngực nóng bừng, viền mắt ưng ửng đỏ. Quan sát đệ đệ xa cách hơn nửa năm thật kĩ.
Đệ ấy đã cao lên không ít. Nhớ tới lúc trước khi nàng xuất giá, cậu chỉ cao hơn mình nửa cái đầu, nửa năm qua đi, mình cũng có cao thêm, nhưng vóc người đệ ấy lại cao nhanh hơn nữa, có lẽ chỉ thấp hơn Ngụy Thiệu một chút thôi, nàng cũng phải ngửa đầu nhìn a đệ. Hơn nữa vai càng lúc càng vững chãi, đứng trước mặt mình bây giờ cũng có vẻ lớn hơn.
Kiều Từ cũng rất nhớ tỷ mình. Từ sau khi Tiểu Kiều xuất giá đi, cậu thấy Ngụy gia cưới Kiều Nữ cũng chưa chắc đã có ý tốt gì, vì vậy lúc nào cậu cũng lo a tỷ ở bên này chịu khổ. Cho nên khi nghe được tin Kiều Việt phái sứ giả lên phương Bắc, cậu mới nằng nặc theo tùy tùng tới đây, để xem a tỷ thế nào rồi.
Tiểu Kiều cao hơn năm ngoái một chút xíu, xiêm áo trên người rất lộng lẫy, khí huyết tràn đây. Trước khi xuất giá là vẻ đẹp trong sáng đơn thuần của thiếu nữ nơi khuê các, bây giờ vẫn là khuôn mặt đó, nhưng có nhiều hơn nét quyến rũ của một tiểu phụ nhân. Kiều Từ cảm thấy a tỷ còn đẹp hơn trước nữa. Nhưng đẹp ở chỗ nào cậu lại không nói được. Có lẽ tỷ ấy sống cũng không tệ lắm, tâm tình hồi hộp suốt đường đi rốt cuộc cũng nguôi ngoai ít nhiều. Bỗng nhiên thấy mắt nàng ửng đỏ, cậu luống cuống tay chân hỏi vội: "A tỷ, tỷ khóc cái gì?"
"Tỷ của đệ thấy đệ càng ngày càng oai hùng mạnh mẽ, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể ra trận giết một địch hai, khí khái anh hùng, tỷ ấy vui quá nên mới khóc thôi mà".
Tiểu Kiều còn chưa trả lời, Ngụy Nghiễm đã tới gần cười nói với Kiều Từ.
Kiều Từ liếc nhìn Ngụy Nghiễm, thoáng run lên. Cảm giác đầu tiên là vì cậu tưởng tên này là Ngụy Thiệu, nhưng sau đó lại thấy không đúng lắm.
Nghe nói Ngụy Thiệu chỉ mới khoảng hai mươi, mặc dù nam tử này cũng xuất chúng thật đấy, nhưng có vẻ tuổi cũng hơi lớn rồi. Cậu nhìn về phía Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều vội vàng lau mắt cười giới thiệu: "Hắn là biểu huynh của tỷ phu đệ, Ngụy sứ quân, quận công Đại Quận, Khinh Xa tướng quân tam phẩm triều đình. Phụng mệnh Tổ mẫu ra thành để đón mọi người đấy".
Kiều Tử bừng tỉnh. Cậu thoáng đánh giá Ngụy Nghiễm một lúc. Thấy dung nhan người này không tầm thường, khiến cậu cảm thấy rất thông minh tháo vát, khuôn mặt tươi cười lại thân thiết lạ thường.
Lúc cậu tới đây cũng đã chuẩn bị tinh thần bị Ngụy gia lạnh nhạt. Nhưng lúc này đây lại quá đỗi bất ngờ. Hắn nhắc tới chuyện mình vừa đánh nhau ở trận tiền phía ngoại thành Cự Dã, lời nói tán dương lại khiến Kiều Từ thấy ngượng ngùng, nhưng trong lòng cậu vô thức lại vui vui, ấn tượng ban đầu về người này cũng tốt. Nghe Tiểu Kiều giới thiệu, Kiều Từ càng lấy làm tôn kính, vội vàng chào hỏi Ngụy Nghiễm, gọi hắn là "Sứ quân".
Ngụy Nghiễm cười nói: "Đệ là đệ đệ ruột của đệ muội, cũng là người nhà của ta thôi. Không cần phải khách sáo làm gì, gọi là biểu huynh cũng được".
Dù sao Kiều Từ còn chưa tới mười sáu, mặc dù vóc dáng cao to nhưng tính tình vẫn giống như đứa trẻ, thấy Ngụy Nghiễm hiền hòa như thế cậu cũng không khách khí, gọi hắn một tiếng Ngụy biểu huynh. Hai người cứ xưng huynh gọi đệ, vừa nhìn cứ như là huynh đệ kết nghĩa.
Đệ đệ còn chưa vào tới thành, chỉ mới giáp mặt đã nhiệt tình với Ngụy Nghiễm thế này. Trong lòng Tiểu Kiều đã thấy hơi không ổn. Huống hồ, đối với Ngụy Nghiễm, mặc dù cảm giác căm ghét lúc đầu không mãnh liệt như trước, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy người này có tính toán thâm sâu, theo bản năng nàng cũng không muốn đệ đệ của mình tới gần người như thế. Đương nhiên, trong tình huống này nàng cũng không nói gì.
Một lát sau, sứ giả Dương Phụng của Duyện Châu bị Kiều Từ bỏ lại phía sau lê lết đi tới cùng với nhóm tùy tùng.
Trước kia Tiểu Kiều từng gặp Dương Phụng rồi. Là trưởng sứ của bá phụ, tinh thông nho học, cũng xem như là danh sĩ Duyện Châu. Dương Phụng xuống ngựa, Ngụy Nghiễm bước lên nghênh đón, sau khi chào hỏi lẫn nhau xong, Tiểu Kiều lên xe ngựa lần nữa, đoàn người được Ngụy Nghiễm dẫn đi, quanh co khúc khuỷu lại trở về đường cũ.
Chuyến này, ngoài mang theo bức thư mà Kiều Việt đã đích thân viết gửi, Dương Phụng còn đưa tới phần tạ lễ phong phú. Dâng tặng Từ phu nhân và Chu phu nhân cẩm tú khinh y, hoàng kim trang sức, tơ tằm lụa vải và gấm vóc, cộng thêm hai trăm cuộn lụa vân, tổng cộng là tròn một ngàn xấp, ngoài ra còn có mười xe ngựa đặc sản của Duyện Châu.
Đoàn người ngựa đi vào thành thu hút không ít sự chú ý của dân chúng Ngư Dương, tiếng bàn luận sôi nổi cũng tràn lan khắp phố. Ngụy Nghiễm sắp xếp cho Dương Phụng nghỉ lại ở dịch xá, giải thích chuyện Ngụy Thiệu có việc gấp nên hôm qua đã rời khỏi Ngư Dương, ít ngày nữa mới về, bảo hắn cứ an tâm nghỉ dưỡng, sau đó mới dẫn Kiều Từ về Ngụy phủ.
Chuyện đầu tiên khi Kiều Từ đến là tới bái kiến tổ mẫu và mẫu thân Ngụy Thiệu. Cậu vừa tới nơi, tắm rửa tẩy hết bụi trần dọc đường đi, thay sang một bộ trang phục chính thức.
Tiểu Kiều ngồi ngoài phòng chờ cậu, thấy đệ đệ đi ra, tinh thần phấn chấn, bộ áo màu đen mới tinh và tay áo rộng càng khiến khuôn mặt như quan ngọc, anh khí bừng bừng, trong lòng nàng vô cùng vui sướng, có cảm giác kiêu ngạo mơ hồi như kiểu "Đây là đệ đệ nhà ta đã trưởng thành".
Tiểu Kiều tự mình dẫn Kiều Từ đi tới Bắc phòng, trên đường đi, rất nhiều hầu gái trẻ tuổi ở Ngụy phủ nhìn thấy đệ đệ của Nữ Quân nhìn thi nhau liếc mắt.
Từ phu nhân và Chu thị cũng đã ngồi vào chỗ, Ngụy Nghiễm đứng một bên, sau khi Kiều Từ được Tiểu Kiều dẫn vào, cậu lần lượt hành lễ bái kiến Từ phu nhân và Chu phu nhân.
Mặc dù Kiều Từ chỉ mới tròn mười sáu, nhưng Kiều gia bây giờ cũng như mặt trời ngả về tây, dù sao cũng là một thế gia lão tộc, những lễ nghi gặp khách kiểu này từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ đàng hoàng, không thể sai sót được. Sau phần lễ tiết, Kiều Từ đứng dậy, Từ phu nhân có vẻ cũng rất vui, khen cậu dung mạo xuất chúng, như chim ưng non bay liệng giữa khoảng không, bảo Chung bà bà ban thưởng quà gặp mặt, là một cây đao ngắn được nạm đá mắt mèo trên vỏ.
Chu phu nhân liếc nhìn Kiều Từ, thấy cậu anh hùng rạng rỡ, như ngọc sơn trước mặt, làm bà nghĩ tới trượng phu và trưởng tử của mình vào năm đó, bây giờ nhi tử kẻ thù đã trưởng thành, không những vậy còn được nghênh tiếp như khách quý vào cửa, trong lòng bà càng căm ghét bội phần, không câu từ nào có thể diễn tả nổi. Nhưng trong tình huống đó, ngay trước mặt Từ phu nhân, tốt xấu gì bà cũng làm chủ mẫu Hầu phủ mấy thập niên, sao dám thể hiện nửa phần thất lễ? Bà cố gắng kìm nén ý hận thù, sai người thưởng lễ.
Hai tay Kiều Từ đưa lên nhận, nói tạ ơn lần nữa rồi đứng dậy. Từ phu nhân gọi cậu đến bên mình, thân thiết hỏi vài chuyện ở nhà, giữ cậu ở lại thêm ít hôm, sau đó quay lại nói với Ngụy Nghiễm: "Nhị đệ cháu không khéo có việc không ở thành, hai ngày nay ngoại tổ mẫu giao việc cho cháu đấy, nhớ dẫn người ta đi dạo thay Nhị đệ. Dù phương Bắc chúng ta không đẹp tươi náo nhiệt như ở phía Nam, nhưng cũng có những thắng cảnh oai hùng".
Ngụy Nghiễm cười nói: "Không cần ngoại tổ mẫu dặn dò, đương nhiên tôn nhi sẽ cố gắng".