Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Biên tập: Tiểu Sên
(Kiếp trước)
Trong dự đoán của Ngụy Thiệu thì chinh phạt Ung Đô chỉ là chuyện nhỏ. So với vô số lần chinh chiến từ năm hắn mười bảy tuổi đến giờ, thì mục tiêu này giống như đi trên đất bằng vậy.
Hắn dự tính nhiều nhất ba tháng là có thể kết thúc chiến sự.
Nhưng không ngờ, khi đã thắng được hai trận, đế hậu Lưu Diễm bị ép chạy từ Ung Đô về phía Tây, thì dưới trướng Lưu Diễm lại xuất hiện một tên Đại tướng quân năng chinh thiện chiến, tài thống lĩnh hơn người.
Người này xấp xỉ tuổi hắn, có một con mắt màu xanh lục khác thường, ban đầu chỉ là một tên thủ lĩnh đám dân đen lưu lạc phía Nam, trước đây Ngụy Thiệu cũng từng nghe nhắc tới. Nhưng khi đó hắn không quan tâm, chỉ nghĩ sau khi chinh phạt Ung Đô thì lại tiến quân về phía Nam thanh lý hết những đám phản quân nhỏ lẻ này.
Nhưng chính gã mắt xanh được Lưu Diễm phong làm Hoài Âm vương kia lại là chướng ngại lớn nhấn trên con đường chinh phạt Ung Đô của hắn. Bị chặn ngang, lại thêm ngày đông giá rét nên quân sĩ không thể chịu được, Ngụy Thiệu cân nhắc xong quyết định tạm thời lui binh về Lạc Dương, chờ qua mùa xuân ấm áp lại chinh phạt.
Khi hắn trở lại thì biết ngày thứ hai sau khi hắn rời khỏi Lạc Dương Kiều nữ đã nuốt vàng tự sát.
Tin này đến bất ngờ, nhưng hắn cũng chẳng ngạc nhiên mấy. Bằng dáng vẻ nửa sống nửa chết của Kiều nữ, thì tự sát cũng có khả năng.
Mà hắn khi nghe tin này lại càng không buồn bã.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ, là Tô Nga Hoàng đã thay hắn ra lệnh chôn thi thể Kiều nữ bên ngoài lăng tẩm Ngụy gia.
Điều đó khiến Ngụy Thiệu không vui. Nhưng không phải vì thương tiếc Kiều nữ, nếu để hắn quyết định, cũng chưa chắc hắn đã cho chôn Kiều nữ cùng lăng tẩm với mình.
Nhưng dù thế nào thì Kiều nữ cũng là chính thê mà tổ mẫu nạp cho hắn. Bây giờ Kiều nữ chết, Tô Nga Hoàng chưa có sự đồng ý của hắn đã tự ý ra quyết định, làm hắn cảm thấy bị xúc phạm. Không những xúc phạm chính mình, mà còn xúc phạm đến tổ mẫu đã tạ thế nhiều năm trước.
Tô Nga Hoàng cảm giác được hắn không vui, đêm đó trên long sàng cố gắng dùng mọi cách hầu hạ lấy lòng.
Ngụy Thiệu mấy tháng không chạm qua nữ nhân, cũng cần được thư giải. Nhưng đêm nay, không biết do chiến sự không thuận ý hay khó chịu trong lòng làm mệt mỏi, mà Tô Nga Hoàng lấy lòng thế nào cũng không làm hắn động tình được. Hắn chợt thấy phiền chán, khi nàng ta đang định dùng miệng thì hắn đẩy nàng ta ra, hỏi sao lại tự tiện quyết định chuyện mai táng Kiều nữ.
Tô Nga Hoàng hoảng hốt, cũng không để ý bản thân đang trần truồng vội quỳ xuống xin hắn tha tội.
Nàng ta nói, chuyện như vậy đúng ra phải chờ bệ hạ về xử lí. Nhưng có điều trước khi xuất chinh bệ hạ đã giao hậu cung cho nàng ta quản lý, Kiều nữ là nữ nhi của kẻ thù, lại chọn ngay dịp bệ hạ xuất quân mà nuốt vàng tự sát, đúng là rắp tâm xấu xa muốn bệ hạ gặp xui xẻo. Lúc đó nàng ta quá tức giận, chưa suy nghĩ kỹ đã sai người mai táng chỗ khác. Giờ ngẫm lại trong lòng cũng hối hận, nếu như làm bệ hạ giận, không đúng ý người thì xin bốc cốt, đưa thi thể Kiều nữ vào lăng tẩm an táng, còn nàng ta bằng lòng chịu phạt.
Tô Nga Hoàng giải thích không một kẽ hở, hợp tình hợp lý, nói xong còn khóc thút thít.
Ngụy Thiệu nhìn Tô Nga Hoàng quỳ gối dưới chân mình khóc, trong lòng càng thêm khó chịu, thậm chí là chán ghét.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
Tô Nga Hoàng chậm rãi lau nước mắt, bò lại bên cạnh hắn, cúi đầu thấp xuống, chạm vào vật giữa hai chân hắn...
...
"Trẫm có thể cho ngươi toại nguyện, phong ngươi làm hoàng hậu."
Xong việc, Ngụy Thiệu nhắm hai mắt, nói với Tô Nga Hoàng còn đang tựa sát vào mình.
"Cao Ly mới dâng công chúa, hôm nay quần thần cũng dâng sớ nói trẫm nên mở rộng hậu cung. Trừ công chúa Cao Ly còn có tám nữ nhân nữa, đều từ các nơi khác dâng đến cầu hòa."
"Trẫm đã nhận."
Hắn nói tiếp, giọng nói bình tĩnh như không.
...
Những chuyện này ở kiếp trước dĩ nhiên Tiểu Kiều không biết.
Nàng cũng không biết, là ở kiếp trước tám năm sau, khi đã hoàn toàn thống nhất thiên hạ, đánh chiếm Hung Nô, thu lấy ngàn dặm ruộng đồng vào bản đồ khai quốc, Hoàng đế Ngụy Thiệu dã tâm bừng bừng đang muốn xuất quân đi chinh phạt Tây Vực thì ở vùng Ba Lăng phía Nam, nam nhân mắt xanh được hắn coi như kỳ phục địch thủ duy nhất năm đó lại khởi binh làm loạn. Khi ấy Hoàng đế thế mới biết người này chưa chết, giận dữ không màng đến triều đình khuyên can, tự mình dẫn quân đến phương Nam dẹp loạn.
Ở một nơi tên là Quy Hương, trong loạn chiến Hoàng đế bất ngờ chết vì một mũi tên như trên trời giáng xuống.
Năm đó hắn 39 tuổi.
Ngụy Thiệu băng hà khi mới tráng niên, đế quốc Đại Yên mới tồn tại 8 năm liền biến thành tro bụi. Hung Nô ngóc đầu dậy, Trung Nguyên lần thứ hai lại bị chia năm xẻ bảy, đất nước bị chia cắt, dân chúng lầm than trong binh lửa, lại quay về như mười năm trước.
...
Tiểu Kiều thấy Từ phu nhân nói xong nhìn về phía mình, liền cười mừng rỡ.
"Thật tốt quá, mong phu quân sớm quay về." Nàng nói.
Từ phu nhân mỉm cười gật đầu.
Chu phu nhân nhìn Tiểu Kiều, khuôn mặt tươi cười ban đầu trở nên cứng ngắc.
Một câu đơn giản như thế của Tiểu Kiều lại đụng chạm đến sợi dây thần kinh nhạy cảm trong lòng Chu phu nhân.
Lúc Kiều nữ vừa đến Ngụy phủ, bà còn tưởng nhi tử sẽ căm hận nàng giống như bà. Nhưng không ngờ nhi tử không chỉ viên phòng với nàng, mà còn che chở dung túng cho nàng nữa.
Bà là mẫu thân của Ngụy Thiệu, là người sinh dưỡng hắn. Mặc dù có nhiều khi bà không hiểu hắn, nhưng nhi tử có thích hay không, mẫu thân như bà ta vẫn có thể nhìn ra.
Nhi tử thuận lợi giành được Tấn Dương, sẽ khải hoàn trở về nhanh thôi - đây dĩ nhiên là chuyện tốt. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện nhi tử về lại bị Kiều nữ lợi dụng, cho dù nhi tử chỉ bị nhan sắc của nàng mê hoặc, hay coi nàng như một món đồ chơi, thì trong lòng bà vẫn như bị gai nhọn cắm vào.
Thực ra với Chu phu nhân mà nói, trừ chất nữ bên ngoại Trịnh Sở Ngọc ra, thì trên đời này không có nữ nhân nào khác có tư cách làm chính thê của nhi tử bà.
Cũng trừ Trịnh Sở Ngọc ra, thì những nữ nhân còn lại đều muốn cướp đi nhi tử trong tay bà ta.
Huống chi, Kiều nữ lại xuất thân từ nhà kẻ thù không đội trời chung.
Bà ta nhìn Tiểu Kiều, ánh mắt sắc như dao.
"Chỗ bà còn nhận được tin khác", Từ phu nhân cười nói: "Bên nhà ngoại cháu, mấy ngày nữa có đoàn sứ giả qua, trong đó còn có đệ đệ của cháu nữa."
...
Tiết Thái lâm trận lại lui binh, Duyện Châu may mắn tránh được kiếp nạn lần nữa. Trương Phổ đề nghị với Kiều Việt là nhân cơ hội này đưa đoàn sứ giả đến Ngư Dương, một là để cảm ơn, hai là nhân lúc này rút ngắn quan hệ giữa hai nhà. Kiều Việt đồng ý.
Đến khi chọn sứ giả, Kiều Từ nghe tin xin đi. Kiều Bình biết hắn nhớ Tiểu Kiều, nghĩ nữ nhi nhà mình đã bước chân vào Ngụy gia, dù trước đây có không muốn thì giờ ván đã đóng thuyền. Huống chi lần này Duyện Châu gặp nạn, Ngụy Thiệu cũng ra tay trợ giúp, nếu thật sự có thể nhân lúc này khiến hai nhà hòa thuận, thì cũng coi như trong họa có phúc. Thế nên ông không ngăn cản, trước khi đi còn dặn dò nhi tử cẩn thận.
Kiều Từ luôn miệng dạ vâng, đúng ngày xuất phát, theo đoàn sứ giả cùng bao nhiêu lễ vật quý giá, giờ đang trên đường tới Ngư Dương.
...
Đệ đệ Kiều Từ đến đây thăm mình!
Tin này khiến Tiểu Kiều vô cùng vui sướng.
Đến phương Bắc đã gần nửa năm, nàng cũng rất nhớ người nhà, trong lòng cũng lo lắng không biết Đại Kiều và Bỉ Trệ như thế nào. Lúc tiễn hai người họ đi, Đại Kiều từng đồng ý với nàng là ngày sau nếu an toàn êm ấm, khi có cơ hội nhất định sẽ truyền tin cho nàng.
Nàng vẫn luôn chờ tin tức của họ.
Vả lại nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với phụ thân, nàng đã viết thư rồi, nếu giờ đệ đệ tới thì vừa lúc đưa cho hắn mang về.
...
Tin vui bất ngờ này xua tan chút âm u trong chuyến đi đến Trung Sơn quốc. Tiểu Kiều ngày ngày trông chờ thời gian qua thật nhanh, để có thể nhìn thấy Kiều Từ sớm một chút.
Nửa tháng sau đoàn sứ giả Kiều Từ còn chưa tới, thì Ngụy Thiệu đã về trước rồi.
...
Đại thắng ở Tấn Dương khiến quân đội của Ngụy Thiệu trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết. Quân đội mở rộng đến ba trăm ngàn nhân mã, trừ mười vạn nhân mã để lại Tấn Dương phòng thủ, một phần đóng quân ở Phạm Dương, Tín Đô, thì còn có mười vạn theo hắn trở lại Ngư Dương.
Ngày đó thành Ngư Dương vui như tết, cửa thành mở rộng, dân chúng ùa ra nghênh đón quân hầu trở về.
Quân đội chủ lực của Ngụy Thiệu đóng quân trong doanh trại, hắn chỉ dẫn một nhánh nhỏ hai ngàn thân binh vào thành. Thân binh mặc chiến giáp giống nhau, bước đi chỉnh tề, khi bước vào cổng thành dân chúng kích động hô lên "Quân hầu đã về", "Tất chiến tất thắng", cho dù Tiểu Kiều ở trong Ngụy phủ tường cao vách dày vẫn có thể nghe rõ.
Từ phu nhân cùng Chu thị đã ra cửa lớn nghênh đón từ lâu.
Tiểu Kiều yên lặng đứng sau lưng Chu thị, hai mắt nhìn về hướng cổng thành.
Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng thấy một đám người cưỡi ngựa phía xa.
Đám người ngày càng đến gần.
Từ phu nhân cũng không kìm được nỗi hân hoan, bước nhanh xuống bậc thềm.
Ngụy Thiệu thấy tổ mẫu của mình, vội vàng thúc ngựa chạy nhanh hơn, chưa tới nơi đã nhảy xuống lưng ngựa, bước vài bước lớn, quỳ một gối trước mặt Từ phu nhân, nói: "Tôn nhi may mắn không phụ tổ mẫu kì vọng, nay khải hoàn trở về, để tổ mẫu phải lo lắng nhiều rồi!"
Từ phu nhân vội vàng đỡ hắn đứng dậy.
Mấy người Lý Điển Ngụy Lương theo sau Ngụy Thiệu cũng đến, đồng loạt xuống ngựa hành lễ với Từ phu nhân.
Từ phu nhân cười vang nói: "Ta phải thay tiên phu cám ơn những tướng tài các ngươi mới đúng! Nếu không có mọi người giúp đỡ, chỉ dựa vào Ngụy gia ta làm sao có được vẻ vang như ngày hôm nay chứ? Ta đã chuẩn bị tiệc mừng cho các huynh đệ tướng sĩ, hôm nay cứ thoải mái ăn mừng, không say không về!"
Mọi người vỗ tay vang dội, cười ha ha, cửa chính Ngụy phủ hân hoan vui sướng.
Ngụy Thiệu bị Chu phu nhân kéo lại hỏi han, hắn đáp lại vài câu, ánh mắt liền lướt qua đỉnh đầu Chu phu nhân nhìn về phía Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều thấy hắn nhìn mình, liền mỉm cười với hắn.
...
Trên người Ngụy Thiệu vẫn mặc chiến giáp. Vả lại ở bên ngoài hành quân đánh trận, lẫn trong đám nam nhân suốt bốn tháng trời nên khó tránh khỏi tuềnh toàng một chút. Việc đầu tiên sau khi hồi phủ là rửa mặt thay đồ.
Tất cả vú già hầu gái Tây phòng đều đứng ngoài cửa đón. Ngụy Thiệu đi vào, mọi người cũng vào theo hầu hạ.
Vừa rồi trước mặt Từ phu nhân và Chu phu nhân còn tốt. Vừa bước vào phòng, ánh mắt Ngụy Thiệu liền dính chặt lên mặt Tiểu Kiều.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, Tiểu Kiều không khỏi lúng túng. Hơn nữa thành hôn đã nửa năm, nhưng lúc ở cạnh nhau còn không bằng một nửa thời gian xa cách.
Khi mới quen với sự tồn tại của nhau một chút, thì lại đi chinh chiến mấy tháng trời, giờ hắn tự dưng về lại, râu mép tua tủa, khiến Tiểu Khiều chợt thấy xa lạ.
Nhưng hắn muốn nhìn mình như vậy, nàng cũng không thể bảo hắn đừng nhìn được, nên chẳng thể làm gì hơn ngoài cúi đầu, ánh mắt nhìn vào lồng ngực hắn, giơ tay giúp hắn cởi áo.
"Các ngươi ra ngoài hết đi."
Ngụy Thiệu chợt nói.
Xuân Nương cùng đám vú già trong phòng liếc nhau một cái, lập tức bỏ đồ trong tay xuống, nối đuôi nhau đi ra.
Xuân Nương đi ra sau cùng, lúc đóng cửa liếc Tiểu Kiều một cái.
Dĩ nhiên Tiểu Kiều nhận ra ẩn ý trong ánh mắt của Xuân Nương, bảo nàng phải cố gắng làm Nam quân vui vẻ.
Tiểu Kiều chợt hốt hoảng, lại không thể nói bà ở lại, trơ mắt nhìn bà biến mất sau cánh cửa, mà cửa phòng cũng đóng lại.
Tiểu Kiều căng thẳng, tay chân cứng nhắc giúp hắn cởi chiến y.
Cái khóa trên thắt lưng hắn thắt chặt, nàng loay hoay mãi vẫn không mở được.
Bàn tay nàng cứ dừng trên thắt lưng hắn, Tiểu Kiều hết cách, lại cảm giác ánh mắt hắn vẫn đang nhìn mình, nàng càng thêm căng thẳng. Trời đã vào hạ, thời tiết nóng nực, chóp mũi cũng đổ mồ hôi, nàng hết cách định ngẩng đầu nhờ hắn giúp đỡ thì tay hắn chợt đè lên, bao lấy tay nàng.
"Mấy ngày nay nàng có nhớ ta không?"
Vành tai Tiểu Kiều nóng lên.
Ngụy Thiệu cúi đầu, ghé sát tai nàng hỏi, bàn tay nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Quanh năm dùng đao kiếm nên lòng bàn tay hắn có nhiều vết chai, cứng ngắc, cứ xoa nắm bàn tay mềm mại không xương của nàng. Không khí chợt trở nên ám muội.
Tiểu Kiều cảm giác mặt mình nóng bừng.
Ngụy Thiệu đang khiêu khích mình, người đầu đất như nàng cũng có thể nhận ra.
Nàng chần chờ một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Bên ngoài mọi người đang chờ chàng đấy! Vẫn nên để mấy người Xuân Nương đi vào hầu hạ chàng rửa mặt..."
"Có nhớ ta không? Hả?" Hắn lặp lại lần nữa, cắt ngang lời nói của nàng. Chợt hắn nhéo tay nàng, nhéo mạnh làm nàng hơi đau. Mặt hắn cũng ép gần hơn, hai gò má áp sát vào nhau. Dường như hắn cố ý, nàng có thể cảm giác râu hắn đâm vào má mình, vừa đau vừa ngứa.
(Kiếp trước)
Trong dự đoán của Ngụy Thiệu thì chinh phạt Ung Đô chỉ là chuyện nhỏ. So với vô số lần chinh chiến từ năm hắn mười bảy tuổi đến giờ, thì mục tiêu này giống như đi trên đất bằng vậy.
Hắn dự tính nhiều nhất ba tháng là có thể kết thúc chiến sự.
Nhưng không ngờ, khi đã thắng được hai trận, đế hậu Lưu Diễm bị ép chạy từ Ung Đô về phía Tây, thì dưới trướng Lưu Diễm lại xuất hiện một tên Đại tướng quân năng chinh thiện chiến, tài thống lĩnh hơn người.
Người này xấp xỉ tuổi hắn, có một con mắt màu xanh lục khác thường, ban đầu chỉ là một tên thủ lĩnh đám dân đen lưu lạc phía Nam, trước đây Ngụy Thiệu cũng từng nghe nhắc tới. Nhưng khi đó hắn không quan tâm, chỉ nghĩ sau khi chinh phạt Ung Đô thì lại tiến quân về phía Nam thanh lý hết những đám phản quân nhỏ lẻ này.
Nhưng chính gã mắt xanh được Lưu Diễm phong làm Hoài Âm vương kia lại là chướng ngại lớn nhấn trên con đường chinh phạt Ung Đô của hắn. Bị chặn ngang, lại thêm ngày đông giá rét nên quân sĩ không thể chịu được, Ngụy Thiệu cân nhắc xong quyết định tạm thời lui binh về Lạc Dương, chờ qua mùa xuân ấm áp lại chinh phạt.
Khi hắn trở lại thì biết ngày thứ hai sau khi hắn rời khỏi Lạc Dương Kiều nữ đã nuốt vàng tự sát.
Tin này đến bất ngờ, nhưng hắn cũng chẳng ngạc nhiên mấy. Bằng dáng vẻ nửa sống nửa chết của Kiều nữ, thì tự sát cũng có khả năng.
Mà hắn khi nghe tin này lại càng không buồn bã.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ, là Tô Nga Hoàng đã thay hắn ra lệnh chôn thi thể Kiều nữ bên ngoài lăng tẩm Ngụy gia.
Điều đó khiến Ngụy Thiệu không vui. Nhưng không phải vì thương tiếc Kiều nữ, nếu để hắn quyết định, cũng chưa chắc hắn đã cho chôn Kiều nữ cùng lăng tẩm với mình.
Nhưng dù thế nào thì Kiều nữ cũng là chính thê mà tổ mẫu nạp cho hắn. Bây giờ Kiều nữ chết, Tô Nga Hoàng chưa có sự đồng ý của hắn đã tự ý ra quyết định, làm hắn cảm thấy bị xúc phạm. Không những xúc phạm chính mình, mà còn xúc phạm đến tổ mẫu đã tạ thế nhiều năm trước.
Tô Nga Hoàng cảm giác được hắn không vui, đêm đó trên long sàng cố gắng dùng mọi cách hầu hạ lấy lòng.
Ngụy Thiệu mấy tháng không chạm qua nữ nhân, cũng cần được thư giải. Nhưng đêm nay, không biết do chiến sự không thuận ý hay khó chịu trong lòng làm mệt mỏi, mà Tô Nga Hoàng lấy lòng thế nào cũng không làm hắn động tình được. Hắn chợt thấy phiền chán, khi nàng ta đang định dùng miệng thì hắn đẩy nàng ta ra, hỏi sao lại tự tiện quyết định chuyện mai táng Kiều nữ.
Tô Nga Hoàng hoảng hốt, cũng không để ý bản thân đang trần truồng vội quỳ xuống xin hắn tha tội.
Nàng ta nói, chuyện như vậy đúng ra phải chờ bệ hạ về xử lí. Nhưng có điều trước khi xuất chinh bệ hạ đã giao hậu cung cho nàng ta quản lý, Kiều nữ là nữ nhi của kẻ thù, lại chọn ngay dịp bệ hạ xuất quân mà nuốt vàng tự sát, đúng là rắp tâm xấu xa muốn bệ hạ gặp xui xẻo. Lúc đó nàng ta quá tức giận, chưa suy nghĩ kỹ đã sai người mai táng chỗ khác. Giờ ngẫm lại trong lòng cũng hối hận, nếu như làm bệ hạ giận, không đúng ý người thì xin bốc cốt, đưa thi thể Kiều nữ vào lăng tẩm an táng, còn nàng ta bằng lòng chịu phạt.
Tô Nga Hoàng giải thích không một kẽ hở, hợp tình hợp lý, nói xong còn khóc thút thít.
Ngụy Thiệu nhìn Tô Nga Hoàng quỳ gối dưới chân mình khóc, trong lòng càng thêm khó chịu, thậm chí là chán ghét.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
Tô Nga Hoàng chậm rãi lau nước mắt, bò lại bên cạnh hắn, cúi đầu thấp xuống, chạm vào vật giữa hai chân hắn...
...
"Trẫm có thể cho ngươi toại nguyện, phong ngươi làm hoàng hậu."
Xong việc, Ngụy Thiệu nhắm hai mắt, nói với Tô Nga Hoàng còn đang tựa sát vào mình.
"Cao Ly mới dâng công chúa, hôm nay quần thần cũng dâng sớ nói trẫm nên mở rộng hậu cung. Trừ công chúa Cao Ly còn có tám nữ nhân nữa, đều từ các nơi khác dâng đến cầu hòa."
"Trẫm đã nhận."
Hắn nói tiếp, giọng nói bình tĩnh như không.
...
Những chuyện này ở kiếp trước dĩ nhiên Tiểu Kiều không biết.
Nàng cũng không biết, là ở kiếp trước tám năm sau, khi đã hoàn toàn thống nhất thiên hạ, đánh chiếm Hung Nô, thu lấy ngàn dặm ruộng đồng vào bản đồ khai quốc, Hoàng đế Ngụy Thiệu dã tâm bừng bừng đang muốn xuất quân đi chinh phạt Tây Vực thì ở vùng Ba Lăng phía Nam, nam nhân mắt xanh được hắn coi như kỳ phục địch thủ duy nhất năm đó lại khởi binh làm loạn. Khi ấy Hoàng đế thế mới biết người này chưa chết, giận dữ không màng đến triều đình khuyên can, tự mình dẫn quân đến phương Nam dẹp loạn.
Ở một nơi tên là Quy Hương, trong loạn chiến Hoàng đế bất ngờ chết vì một mũi tên như trên trời giáng xuống.
Năm đó hắn 39 tuổi.
Ngụy Thiệu băng hà khi mới tráng niên, đế quốc Đại Yên mới tồn tại 8 năm liền biến thành tro bụi. Hung Nô ngóc đầu dậy, Trung Nguyên lần thứ hai lại bị chia năm xẻ bảy, đất nước bị chia cắt, dân chúng lầm than trong binh lửa, lại quay về như mười năm trước.
...
Tiểu Kiều thấy Từ phu nhân nói xong nhìn về phía mình, liền cười mừng rỡ.
"Thật tốt quá, mong phu quân sớm quay về." Nàng nói.
Từ phu nhân mỉm cười gật đầu.
Chu phu nhân nhìn Tiểu Kiều, khuôn mặt tươi cười ban đầu trở nên cứng ngắc.
Một câu đơn giản như thế của Tiểu Kiều lại đụng chạm đến sợi dây thần kinh nhạy cảm trong lòng Chu phu nhân.
Lúc Kiều nữ vừa đến Ngụy phủ, bà còn tưởng nhi tử sẽ căm hận nàng giống như bà. Nhưng không ngờ nhi tử không chỉ viên phòng với nàng, mà còn che chở dung túng cho nàng nữa.
Bà là mẫu thân của Ngụy Thiệu, là người sinh dưỡng hắn. Mặc dù có nhiều khi bà không hiểu hắn, nhưng nhi tử có thích hay không, mẫu thân như bà ta vẫn có thể nhìn ra.
Nhi tử thuận lợi giành được Tấn Dương, sẽ khải hoàn trở về nhanh thôi - đây dĩ nhiên là chuyện tốt. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện nhi tử về lại bị Kiều nữ lợi dụng, cho dù nhi tử chỉ bị nhan sắc của nàng mê hoặc, hay coi nàng như một món đồ chơi, thì trong lòng bà vẫn như bị gai nhọn cắm vào.
Thực ra với Chu phu nhân mà nói, trừ chất nữ bên ngoại Trịnh Sở Ngọc ra, thì trên đời này không có nữ nhân nào khác có tư cách làm chính thê của nhi tử bà.
Cũng trừ Trịnh Sở Ngọc ra, thì những nữ nhân còn lại đều muốn cướp đi nhi tử trong tay bà ta.
Huống chi, Kiều nữ lại xuất thân từ nhà kẻ thù không đội trời chung.
Bà ta nhìn Tiểu Kiều, ánh mắt sắc như dao.
"Chỗ bà còn nhận được tin khác", Từ phu nhân cười nói: "Bên nhà ngoại cháu, mấy ngày nữa có đoàn sứ giả qua, trong đó còn có đệ đệ của cháu nữa."
...
Tiết Thái lâm trận lại lui binh, Duyện Châu may mắn tránh được kiếp nạn lần nữa. Trương Phổ đề nghị với Kiều Việt là nhân cơ hội này đưa đoàn sứ giả đến Ngư Dương, một là để cảm ơn, hai là nhân lúc này rút ngắn quan hệ giữa hai nhà. Kiều Việt đồng ý.
Đến khi chọn sứ giả, Kiều Từ nghe tin xin đi. Kiều Bình biết hắn nhớ Tiểu Kiều, nghĩ nữ nhi nhà mình đã bước chân vào Ngụy gia, dù trước đây có không muốn thì giờ ván đã đóng thuyền. Huống chi lần này Duyện Châu gặp nạn, Ngụy Thiệu cũng ra tay trợ giúp, nếu thật sự có thể nhân lúc này khiến hai nhà hòa thuận, thì cũng coi như trong họa có phúc. Thế nên ông không ngăn cản, trước khi đi còn dặn dò nhi tử cẩn thận.
Kiều Từ luôn miệng dạ vâng, đúng ngày xuất phát, theo đoàn sứ giả cùng bao nhiêu lễ vật quý giá, giờ đang trên đường tới Ngư Dương.
...
Đệ đệ Kiều Từ đến đây thăm mình!
Tin này khiến Tiểu Kiều vô cùng vui sướng.
Đến phương Bắc đã gần nửa năm, nàng cũng rất nhớ người nhà, trong lòng cũng lo lắng không biết Đại Kiều và Bỉ Trệ như thế nào. Lúc tiễn hai người họ đi, Đại Kiều từng đồng ý với nàng là ngày sau nếu an toàn êm ấm, khi có cơ hội nhất định sẽ truyền tin cho nàng.
Nàng vẫn luôn chờ tin tức của họ.
Vả lại nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với phụ thân, nàng đã viết thư rồi, nếu giờ đệ đệ tới thì vừa lúc đưa cho hắn mang về.
...
Tin vui bất ngờ này xua tan chút âm u trong chuyến đi đến Trung Sơn quốc. Tiểu Kiều ngày ngày trông chờ thời gian qua thật nhanh, để có thể nhìn thấy Kiều Từ sớm một chút.
Nửa tháng sau đoàn sứ giả Kiều Từ còn chưa tới, thì Ngụy Thiệu đã về trước rồi.
...
Đại thắng ở Tấn Dương khiến quân đội của Ngụy Thiệu trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết. Quân đội mở rộng đến ba trăm ngàn nhân mã, trừ mười vạn nhân mã để lại Tấn Dương phòng thủ, một phần đóng quân ở Phạm Dương, Tín Đô, thì còn có mười vạn theo hắn trở lại Ngư Dương.
Ngày đó thành Ngư Dương vui như tết, cửa thành mở rộng, dân chúng ùa ra nghênh đón quân hầu trở về.
Quân đội chủ lực của Ngụy Thiệu đóng quân trong doanh trại, hắn chỉ dẫn một nhánh nhỏ hai ngàn thân binh vào thành. Thân binh mặc chiến giáp giống nhau, bước đi chỉnh tề, khi bước vào cổng thành dân chúng kích động hô lên "Quân hầu đã về", "Tất chiến tất thắng", cho dù Tiểu Kiều ở trong Ngụy phủ tường cao vách dày vẫn có thể nghe rõ.
Từ phu nhân cùng Chu thị đã ra cửa lớn nghênh đón từ lâu.
Tiểu Kiều yên lặng đứng sau lưng Chu thị, hai mắt nhìn về hướng cổng thành.
Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng thấy một đám người cưỡi ngựa phía xa.
Đám người ngày càng đến gần.
Từ phu nhân cũng không kìm được nỗi hân hoan, bước nhanh xuống bậc thềm.
Ngụy Thiệu thấy tổ mẫu của mình, vội vàng thúc ngựa chạy nhanh hơn, chưa tới nơi đã nhảy xuống lưng ngựa, bước vài bước lớn, quỳ một gối trước mặt Từ phu nhân, nói: "Tôn nhi may mắn không phụ tổ mẫu kì vọng, nay khải hoàn trở về, để tổ mẫu phải lo lắng nhiều rồi!"
Từ phu nhân vội vàng đỡ hắn đứng dậy.
Mấy người Lý Điển Ngụy Lương theo sau Ngụy Thiệu cũng đến, đồng loạt xuống ngựa hành lễ với Từ phu nhân.
Từ phu nhân cười vang nói: "Ta phải thay tiên phu cám ơn những tướng tài các ngươi mới đúng! Nếu không có mọi người giúp đỡ, chỉ dựa vào Ngụy gia ta làm sao có được vẻ vang như ngày hôm nay chứ? Ta đã chuẩn bị tiệc mừng cho các huynh đệ tướng sĩ, hôm nay cứ thoải mái ăn mừng, không say không về!"
Mọi người vỗ tay vang dội, cười ha ha, cửa chính Ngụy phủ hân hoan vui sướng.
Ngụy Thiệu bị Chu phu nhân kéo lại hỏi han, hắn đáp lại vài câu, ánh mắt liền lướt qua đỉnh đầu Chu phu nhân nhìn về phía Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều thấy hắn nhìn mình, liền mỉm cười với hắn.
...
Trên người Ngụy Thiệu vẫn mặc chiến giáp. Vả lại ở bên ngoài hành quân đánh trận, lẫn trong đám nam nhân suốt bốn tháng trời nên khó tránh khỏi tuềnh toàng một chút. Việc đầu tiên sau khi hồi phủ là rửa mặt thay đồ.
Tất cả vú già hầu gái Tây phòng đều đứng ngoài cửa đón. Ngụy Thiệu đi vào, mọi người cũng vào theo hầu hạ.
Vừa rồi trước mặt Từ phu nhân và Chu phu nhân còn tốt. Vừa bước vào phòng, ánh mắt Ngụy Thiệu liền dính chặt lên mặt Tiểu Kiều.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, Tiểu Kiều không khỏi lúng túng. Hơn nữa thành hôn đã nửa năm, nhưng lúc ở cạnh nhau còn không bằng một nửa thời gian xa cách.
Khi mới quen với sự tồn tại của nhau một chút, thì lại đi chinh chiến mấy tháng trời, giờ hắn tự dưng về lại, râu mép tua tủa, khiến Tiểu Khiều chợt thấy xa lạ.
Nhưng hắn muốn nhìn mình như vậy, nàng cũng không thể bảo hắn đừng nhìn được, nên chẳng thể làm gì hơn ngoài cúi đầu, ánh mắt nhìn vào lồng ngực hắn, giơ tay giúp hắn cởi áo.
"Các ngươi ra ngoài hết đi."
Ngụy Thiệu chợt nói.
Xuân Nương cùng đám vú già trong phòng liếc nhau một cái, lập tức bỏ đồ trong tay xuống, nối đuôi nhau đi ra.
Xuân Nương đi ra sau cùng, lúc đóng cửa liếc Tiểu Kiều một cái.
Dĩ nhiên Tiểu Kiều nhận ra ẩn ý trong ánh mắt của Xuân Nương, bảo nàng phải cố gắng làm Nam quân vui vẻ.
Tiểu Kiều chợt hốt hoảng, lại không thể nói bà ở lại, trơ mắt nhìn bà biến mất sau cánh cửa, mà cửa phòng cũng đóng lại.
Tiểu Kiều căng thẳng, tay chân cứng nhắc giúp hắn cởi chiến y.
Cái khóa trên thắt lưng hắn thắt chặt, nàng loay hoay mãi vẫn không mở được.
Bàn tay nàng cứ dừng trên thắt lưng hắn, Tiểu Kiều hết cách, lại cảm giác ánh mắt hắn vẫn đang nhìn mình, nàng càng thêm căng thẳng. Trời đã vào hạ, thời tiết nóng nực, chóp mũi cũng đổ mồ hôi, nàng hết cách định ngẩng đầu nhờ hắn giúp đỡ thì tay hắn chợt đè lên, bao lấy tay nàng.
"Mấy ngày nay nàng có nhớ ta không?"
Vành tai Tiểu Kiều nóng lên.
Ngụy Thiệu cúi đầu, ghé sát tai nàng hỏi, bàn tay nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Quanh năm dùng đao kiếm nên lòng bàn tay hắn có nhiều vết chai, cứng ngắc, cứ xoa nắm bàn tay mềm mại không xương của nàng. Không khí chợt trở nên ám muội.
Tiểu Kiều cảm giác mặt mình nóng bừng.
Ngụy Thiệu đang khiêu khích mình, người đầu đất như nàng cũng có thể nhận ra.
Nàng chần chờ một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Bên ngoài mọi người đang chờ chàng đấy! Vẫn nên để mấy người Xuân Nương đi vào hầu hạ chàng rửa mặt..."
"Có nhớ ta không? Hả?" Hắn lặp lại lần nữa, cắt ngang lời nói của nàng. Chợt hắn nhéo tay nàng, nhéo mạnh làm nàng hơi đau. Mặt hắn cũng ép gần hơn, hai gò má áp sát vào nhau. Dường như hắn cố ý, nàng có thể cảm giác râu hắn đâm vào má mình, vừa đau vừa ngứa.