Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra.
Ngụy Thiệu chợt nắm lấy tay nàng, từ trên giường đi xuống.
Tiểu Kiều được hắn dẫn tới gian thư phòng.
Hắn đi vào thắp nến.
Tiểu Kiều hoang mang nhìn hắn. Thấy hắn lấy cái tráp từ một nơi bí mật.
Ngụy Thiệu đặt tráp lên trên án, hắn ngồi ở phía sau, thuần thục mở nắp hộp rồi ra hiệu cho Tiểu Kiều đi tới.
Tiểu Kiều từ từ đi lại.
Bên trong, quả nhiên là lá cờ cũ kĩ mà nàng từng nhìn thấy khi đứng nhòm ngoài cửa.
Nó được xếp lại gọn gàng rồi đặt ở bên trong.
"Man Man, không phải trước kia nàng vẫn luôn muốn biết trong chiếc hộp này đựng cái gì hay sao? Chính là lệnh kỳ của phụ thân ta năm đó. Trên này đầy những máu, là máu của phụ thân ta nhuộm đỏ khi người chết. Di vật này được ta cất giữ từ khi đó tới nay..."
Tầm mắt của Ngụy Thiệu dừng lại trên lá cờ, chậm rãi nói.
Tiểu Kiều ngừng thở, từ từ ngước mắt lên nhìn về phía Ngụy Thiệu.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm mà trống rỗng, như thể rơi vào hồi ức lúc xa xưa.
"Năm đó, cha ta và tổ phụ của nàng hiến mạng cho triều đình, cùng thế hệ với Lý Túc. Lý Túc thế lớn. Trước trận chiến ngày đó, hai bên cùng thề minh ước, sẽ đồng thời tiến công. Vì tín nhiệm tổ phụ nàng, phụ thân ta vẫn nghĩ sẽ có tiếp ứng khi bày binh bố trận. Ngay thời điểm giao hẹn, sau khi phụ thân xuất binh theo kế hoạch, ông vẫn tin tổ phụ của nàng sẽ có mặt đúng lúc..."
Tầm mắt của hắn rơi xuống khuôn mặt của Tiểu Kiều, bàn tay từ từ siết thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi gân xanh, dần dần hiện rõ.
"Kẻ thù giết phụ giết huynh ta chính là Lý Túc, nhưng Kiều gia nhà nàng cũng phản bội lời thề. Chiến mà không phải chiến, không địch mà phải chết, cũng không cần oán ai. Nhưng nàng cũng biết, nếu khi đó, cho dù tổ phụ của nàng nói trước với ông một tiếng rằng mình sẽ rút lui, phụ thân ta có thể thay đổi chiến sách tạm thời, mặc dù cuối cùng vẫn bị thua như trước, nhưng có lẽ cũng không thảm bại đến mức như ngày đó. Phụ thân và huynh ta khó lòng địch nổi, chết trong tên loạn, năm mươi ngàn quân sĩ Ngụy gia đi cùng cũng bị diệt toàn quân, lúc trở về chỉ còn mấy ngày tàn binh ít ỏi."
Hắn nhắm mắt lại rồi thở một hơi dài.
"Man Man, nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, làm nhi tử của người, nếu đổi lại là nàng lẽ nào nàng thờ ơ được sao?"
Hắn nói từng chữ một.
Tiểu Kiều từ từ đi về phía hắn, quỳ xuống bên ghế ngồi của hắn, nắm chặt tay Ngụy Thiệu rồi lẩm bẩm: "Xin lỗi, thiếp xin lỗi..."
Bàn tay nắm chặt thành đấm của Ngụy Thiệu dần buông ra.
"Không liên quan gì đến nàng cả, nàng không cần xin lỗi."
Hắn trầm mặc một lúc.
"Man Man, ta không muốn giấu nàng, ta biết chuyện năm đó không liên quan gì đến phụ thân nàng cả, nhưng cho đến hôm nay, ta vẫn không thể giải quyết thù hận với người họ Kiều nhà nàng. Cho dù ngày ấy ta bảo Ngụy Lương đi Duyện Châu tặng quà cho phụ thân nàng, nhưng lúc đó ta chỉ muốn khiến nàng vui mà thôi..."
"Thủ phạm năm đó, tổ phụ nàng đã chết. Ta đoán, có lẽ tổ mẫu nhìn thấy ta tàn bạo, chấp niệm quá nặng nề, bà hi vọng ta có thể trở thành người rộng lượng, vừa lúc đó Kiều gia muốn cầu hôn, cho nên bà mới đồng ý chuyện kết hôn lúc đầu."
"Dù có phải suy đoán này có đúng đi chăng nữa, hay là có ẩn tình gì khác, Man Man, trời sinh ta ân oán rạch ròi, thích làm gì làm nấy. Vì nàng ta có thể chịu được. Nhưng nếu muốn ta bỏ hết hận thù, với ta mà nói thực sự quá khó khăn. Có lẽ cả đời này của ta cũng khó có thể đạt đến sự độ lượng như tổ mẫu đã làm."
Hắn nắm lấy hai tay của Tiểu Kiều, đứng dậy.
Hai tay Tiểu Kiều theo tay hắn trượt xuống, tầm mắt nhìn theo bóng lưng hắn, kinh ngạc nhìn Ngụy Thiệu đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa ra rồi đứng quay lưng lại với mình.
"Man Man, ta không phải là người lương thiện, từ khi nàng gả cho ta đến nay vẫn làm tốt mọi điều, nàng hiền lành lương thiện, những ngày qua lại bị hoảng sợ và oan ức như thế. Trong lòng ta biết cả, nhưng nếu một ngày ta chưa buông được hận thù, thì ngày đó ta và nàng không thể khăng khít không còn ranh giới."
"Cho ta thời gian nhé, để ta suy nghĩ cho rõ ràng."
Hắn quay đầu lại nhìn Tiểu Kiều chăm chú, ánh mắt mải miết từ từ nói vậy.
...
Ngày kết tiếp Ngụy Thiệu rời Ngư Dương.
Tháng bảy, Ngụy Thiệu sai đô đốc Thái Sơn Lý Điển, đóng binh ở Chương Khâu, đi về phía Thanh Khâu, đô đốc Lý Sùng Trương Kiệm phái chư quân tiến đến Từ Châu, hắn đích thân giám sát Tiêu Quận, tiến thẳng đến Lang Gia, quân chia làm ba hướng, đồng thời xuất kích, tiêu diệt từng bộ phận.
Tin tức lan ra, thiên hạ đều chấn động, làm sao mà ngờ được, Ngụy Thiệu lại ngang nhiên phát động tiến công với Lang Gia triều Hán.
Triều đình Lang Gia vội vàng điều binh khiển tướng, toàn lực quân sự ứng đối với bên ngoài, nhóm người Vương Bá Đổng Thành liên tiếp viết hịch văn, vẽ tranh rải khắp, văn chương nổi bật, thông cáo với thiên hạ, cố sức chửi Ngụy Thiệu đi ngược với ý trời, âm mưu phản nghịch, trách hắn là kẻ nghịch tặc sau Hạnh Tốn, hiệu triệu chư hầu cần vương khắp thiên hạ cùng chung phạt.
Hịch văn của triều đình Lang Gia rải khắp thiên hạ, trong tháng tám, Lý Điển dẹp xong Xương Ấp, cấp tốc chặt đứt liên hệ giữa triều đình Lang Gia và Thanh Khâu.
Cuối tháng tám, Lý Sùng Trương Kiệm ở phía Nam đoạt được Từ Châu.
Thượng tuần tháng chín, Ngụy Thiệu công phá Dương Đô, quân tiên phong nhắm thẳng vào triều đình Lang Gia.
Trận chiến cuối cùng bắt đầu bùng nổ...
...
Chiến sự này diễn ra ở vùng đất Tề Lỗ[1], chấn động cả Cửu Châu.
[1] Tề Lỗ: nằm ở Sơn Đông ngày nay.
Người ta cố sức chửi Ngụy Thiệu là loạn thần tặc tử, khiến đất trời khiển trách.
Dự Châu phía Nam cũng xuôi theo, Lư Giang Tống Lăng, Giang Hạ Lưu Thuyên, Trường Sa Ngô Phan, rất nhiều chư hầu địa phương noi theo Nhạc Chính Hán Trung, chỉ trong vòng một tháng nhân cơ hội đó mà xưng đế kiến quốc.
Ôn dịch phía Nam còn chưa qua, Hoàng Châu, Bành Trạch gặp thiên tai, vạn tiền không mua được một hộc gạo trắng, dân chúng lầm than. Tên thủy tặc Trần Anh ở Trường Giang còn dùng yêu đạo đạo thuật, tự xưng là Thiên Vương chuyển thế, vung cao cờ thiên đạo tập hợp lưu dân, đánh chiếm những nơi khác như cá diếc sang sông, người không nghe theo sẽ bị giết vì xúc phạm luật trời, kéo người để bổ sung quân số, có câu "sớm công thành, muộn ăn thịt" để khích lệ thuộc hạ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã tập hợp được mười mấy vạn người, tự phong hào là Trần Thiên vương, lướt qua Trường Giang đánh về phía Hoài Dương đông đúc và giàu có, khí thế hung hăng.
Phía Nam đại loạn.
Nhưng ở Ngư Dương, tất cả vẫn bình thường không có gì khác biệt. Cứ khi mặt trời mọc dân chúng sẽ đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, trà dư tửu hậu sẽ nói chuyện phiếm vài tiếng về việc Quân hầu thảo phạt Lang Gia.
Cái gọi là sức ảnh hưởng của nhà họ Lưu chính thống triều Hán ở phương Bắc đã xuống dốc không phanh.
Ngụy Thiệu thống nhất phương Bắc chỉ trong mấy năm này, địa phương được bổ nhiệm người tài, hủy bỏ các luật lệ hà khắc, miễn giảm thuế khóa và lao dịch. Trong thời loạn thế, bọn họ được có cơm ăn, trải qua một cuộc sống an ổn, họ đã xem Quân hầu Ngụy thị như là trời.
Chỉ đơn giản một đạo lý vậy thôi.
...
Trong chùa Đại Minh ở Lạc Dương, có một cao tăng trứ danh là Gia Đàm, khi còn trẻ ông từ Thiên Trúc tới Lạc Dương, ở đây đã mấy chục năm, dịch sách và tuyên truyền giảng giải Phật pháp.
Năm ngoái sau khi Ngụy Thiệu chiếm Lạc Dương, Từ phu nhân nghe đến tên Gia Đàm thì phái người mời ông đến Ngư Dương truyền bá. Gia Đàm vui vẻ nhận lời mời tới đây.
Mười lăm tháng chín là pháp hội mỗi năm một lần ở Kim Long tự, cao tăng Gia Đàm lập đàn, lần này rầm rộ hơn mọi năm, liên tục suốt bảy ngày.
Từ phu nhân dẫn Chu thị tới Kim Long tự nghe pháp.
Tiểu Kiều không đi mà ở lại nhà để chăm sóc Phì Phì.
Phì Phì đã được sáu bảy tháng, vừa nhú răng sữa vào tháng trước, Tiểu Kiều bắt đầu cai sữa cho con tập cho ăn.
Lúc đầu Phì Phì rất chống cự, qua một tháng, bây giờ con bé đã quen với đồ ăn.
Đêm nay, đến giờ cơm của Phì Phì, Xuân Nương bưng một bát hòa sữa cừu với cháo thịt băm đút cho Phì Phì xong, Tiểu Kiều chơi với con một lúc.
Tới giờ Tuất, thấy con mệt rã rời, nàng dỗ bé ngủ xong thì cũng thấy uể oải, thế là cho nhũ mẫu và hầu gái ra ngoài, đóng cửa lên giường, trong phòng chỉ có Xuân Nương nằm ngủ đêm.
Nàng ngủ một giấc rồi tỉnh lại nửa đêm.
Bốn bề yên tĩnh.
Nữ nhi ngủ rất say, tiếng Xuân Nương hít thở đều đều Tiểu Kiều cũng nghe được rõ ràng.
Nàng nhắm mắt lại định ngủ tiếp, nhưng thế nào cũng không sao ngủ được.
Ngụy Thiệu đánh Lang Gia, dù lúc bắt đầu đã đội cái tiếng xấu là mưu nghịch, nhưng từ khi mấy chư hầu phía Nam thi nhau xưng đế, tiếng xấu này cũng dần dần lắng xuống.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, muộn nhất là đến cuối tháng này, triều đình Lang Gia diệt vong ở trong tay Ngụy Thiệu.
Khi đó, thiên hạ mười phần, trong đó có bảy tám phần nằm trong túi Ngụy Thiệu.
Còn có gì có thể ngăn cản hoàng đồ bá nghiệp[2] của hắn nữa đây?
[2] Hoàng đồ bá nghiệp: kế hoạch thống trị làm vua.
So với giấc mộng về kiếp trước của nàng, Ngụy Thiệu đời này xưng đế sớm hơn rất nhiều năm.
Cái ngày hắn phong Phì Phì làm công chúa có lẽ cũng không còn xa nữa.
Hắn sẽ không động tới Kiều gia nữa, Duyện Châu bây giờ càng chắc chắn, mặc dù cửa thành có mở ra, không có ai dám tới xâm phạm nữa.
Cho dù hai mắt của phụ thân đã mù, nhưng từ bức thư lần trước ông gửi tới, tầm nhìn của ông bây giờ lại rộng rãi hơn nhiều.
Còn cả đệ đệ của nàng giờ đang ở Tịnh Châu, mọi điều đều suôn sẻ.
Tiểu Kiều cảm thấy mình hài lòng lắm rồi.
Nàng có được tình yêu của Ngụy Thiệu, bởi vì yêu lại sinh lòng khoan dung, che chở cho người nhà, còn cả nữ nhi đáng yêu của họ nữa. So với cục diện từ lúc trước, có thể đi tới được hôm nay, nàng cũng không rõ mình còn mong gì nữa?
Thế nhưng tối hôm nay, nàng lại tỉnh giấc giống như nhiều tối trước, cho dù mình vô cùng mệt mỏi.
Vậy mà dù thế nào đi nữa, nàng không thể ngủ yên.
Cuối cùng Tiểu Kiều bèn xuống giường, mang đôi giày thêu đế mềm, nhờ ánh trăng bàng bạc ở bên ngoài cửa sổ, nàng đi tới giường nhỏ của nữ nhi, đắp lại chăn cho bé, sau đó mới lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Mặt trăng vằng vặc lơ lửng trên đỉnh đầu cao cao, ánh trăng trong trẻo rải xuống khắp nhân gian. Hoa và cây cảnh sum suê trong đình viện tạo thành từng vệt bóng đan xen, không biết ở góc nào, thỉnh thoảng lại vang lên một hai tiếng côn trùng kêu líu ríu, đêm thu càng trở nên tĩnh mịch.
Tiểu Kiều nghiêng người tựa vào bên cửa sổ, ngửa mặt mình mặt trăng sáng tỏ trên đỉnh đầu, cánh tay dần thấy lạnh, nàng mới giật mình nhận ra từ lúc thức dậy đã quên khoác thêm áo, hai tay khoác lên nhau, nhẹ nhàng xoa xoa, đang định đưa tay đóng ô cửa sổ lại, bỗng nhiên tầm mắt nàng sững lại.
Ngoài cửa sổ ở góc phía Đông Nam cách xa chừng mười bước, có một cây mộc tê[3].
[3] người Giang Nam gọi Quế là mộc tê.
Dưới bóng mộc tê mờ tối, hình như có bóng người đứng đó.
Chỉ có điều do trời đêm mờ mịt, nàng mới không nhìn thấy.
Từ phu nhân và Chu thị đã tới Kim Long tự, phải mấy ngày sau mới quay về, Giả Tư cũng bảo vệ cả căn nhà chu đáo, ban đêm đều có sắp xếp hộ vệ đứng canh.
Nhưng giữa nửa đêm như vậy, ngay trong viện Tây phòng, chắc chắn không có hộ vệ nào dám tới.
Bóng đen này là người ở bên ngoài.
Tiểu Kiều dựng đứng cả tóc gáy, đang định hét to, bóng đen kia thoáng chao đảo một cái bước nhanh về phía mình.
Dường như chỉ trong một chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt nàng.
Ánh sáng chiếu rọi làm gương mặt người kia nửa sáng nửa tối, đôi mắt sâu xa mà nghiêm nghị.
Mặc dù đã cả năm không gặp, nàng nhìn một cái đã nhận ra.
Là Ngụy Nghiễm!
Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra.
Ngụy Thiệu chợt nắm lấy tay nàng, từ trên giường đi xuống.
Tiểu Kiều được hắn dẫn tới gian thư phòng.
Hắn đi vào thắp nến.
Tiểu Kiều hoang mang nhìn hắn. Thấy hắn lấy cái tráp từ một nơi bí mật.
Ngụy Thiệu đặt tráp lên trên án, hắn ngồi ở phía sau, thuần thục mở nắp hộp rồi ra hiệu cho Tiểu Kiều đi tới.
Tiểu Kiều từ từ đi lại.
Bên trong, quả nhiên là lá cờ cũ kĩ mà nàng từng nhìn thấy khi đứng nhòm ngoài cửa.
Nó được xếp lại gọn gàng rồi đặt ở bên trong.
"Man Man, không phải trước kia nàng vẫn luôn muốn biết trong chiếc hộp này đựng cái gì hay sao? Chính là lệnh kỳ của phụ thân ta năm đó. Trên này đầy những máu, là máu của phụ thân ta nhuộm đỏ khi người chết. Di vật này được ta cất giữ từ khi đó tới nay..."
Tầm mắt của Ngụy Thiệu dừng lại trên lá cờ, chậm rãi nói.
Tiểu Kiều ngừng thở, từ từ ngước mắt lên nhìn về phía Ngụy Thiệu.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm mà trống rỗng, như thể rơi vào hồi ức lúc xa xưa.
"Năm đó, cha ta và tổ phụ của nàng hiến mạng cho triều đình, cùng thế hệ với Lý Túc. Lý Túc thế lớn. Trước trận chiến ngày đó, hai bên cùng thề minh ước, sẽ đồng thời tiến công. Vì tín nhiệm tổ phụ nàng, phụ thân ta vẫn nghĩ sẽ có tiếp ứng khi bày binh bố trận. Ngay thời điểm giao hẹn, sau khi phụ thân xuất binh theo kế hoạch, ông vẫn tin tổ phụ của nàng sẽ có mặt đúng lúc..."
Tầm mắt của hắn rơi xuống khuôn mặt của Tiểu Kiều, bàn tay từ từ siết thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi gân xanh, dần dần hiện rõ.
"Kẻ thù giết phụ giết huynh ta chính là Lý Túc, nhưng Kiều gia nhà nàng cũng phản bội lời thề. Chiến mà không phải chiến, không địch mà phải chết, cũng không cần oán ai. Nhưng nàng cũng biết, nếu khi đó, cho dù tổ phụ của nàng nói trước với ông một tiếng rằng mình sẽ rút lui, phụ thân ta có thể thay đổi chiến sách tạm thời, mặc dù cuối cùng vẫn bị thua như trước, nhưng có lẽ cũng không thảm bại đến mức như ngày đó. Phụ thân và huynh ta khó lòng địch nổi, chết trong tên loạn, năm mươi ngàn quân sĩ Ngụy gia đi cùng cũng bị diệt toàn quân, lúc trở về chỉ còn mấy ngày tàn binh ít ỏi."
Hắn nhắm mắt lại rồi thở một hơi dài.
"Man Man, nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, làm nhi tử của người, nếu đổi lại là nàng lẽ nào nàng thờ ơ được sao?"
Hắn nói từng chữ một.
Tiểu Kiều từ từ đi về phía hắn, quỳ xuống bên ghế ngồi của hắn, nắm chặt tay Ngụy Thiệu rồi lẩm bẩm: "Xin lỗi, thiếp xin lỗi..."
Bàn tay nắm chặt thành đấm của Ngụy Thiệu dần buông ra.
"Không liên quan gì đến nàng cả, nàng không cần xin lỗi."
Hắn trầm mặc một lúc.
"Man Man, ta không muốn giấu nàng, ta biết chuyện năm đó không liên quan gì đến phụ thân nàng cả, nhưng cho đến hôm nay, ta vẫn không thể giải quyết thù hận với người họ Kiều nhà nàng. Cho dù ngày ấy ta bảo Ngụy Lương đi Duyện Châu tặng quà cho phụ thân nàng, nhưng lúc đó ta chỉ muốn khiến nàng vui mà thôi..."
"Thủ phạm năm đó, tổ phụ nàng đã chết. Ta đoán, có lẽ tổ mẫu nhìn thấy ta tàn bạo, chấp niệm quá nặng nề, bà hi vọng ta có thể trở thành người rộng lượng, vừa lúc đó Kiều gia muốn cầu hôn, cho nên bà mới đồng ý chuyện kết hôn lúc đầu."
"Dù có phải suy đoán này có đúng đi chăng nữa, hay là có ẩn tình gì khác, Man Man, trời sinh ta ân oán rạch ròi, thích làm gì làm nấy. Vì nàng ta có thể chịu được. Nhưng nếu muốn ta bỏ hết hận thù, với ta mà nói thực sự quá khó khăn. Có lẽ cả đời này của ta cũng khó có thể đạt đến sự độ lượng như tổ mẫu đã làm."
Hắn nắm lấy hai tay của Tiểu Kiều, đứng dậy.
Hai tay Tiểu Kiều theo tay hắn trượt xuống, tầm mắt nhìn theo bóng lưng hắn, kinh ngạc nhìn Ngụy Thiệu đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa ra rồi đứng quay lưng lại với mình.
"Man Man, ta không phải là người lương thiện, từ khi nàng gả cho ta đến nay vẫn làm tốt mọi điều, nàng hiền lành lương thiện, những ngày qua lại bị hoảng sợ và oan ức như thế. Trong lòng ta biết cả, nhưng nếu một ngày ta chưa buông được hận thù, thì ngày đó ta và nàng không thể khăng khít không còn ranh giới."
"Cho ta thời gian nhé, để ta suy nghĩ cho rõ ràng."
Hắn quay đầu lại nhìn Tiểu Kiều chăm chú, ánh mắt mải miết từ từ nói vậy.
...
Ngày kết tiếp Ngụy Thiệu rời Ngư Dương.
Tháng bảy, Ngụy Thiệu sai đô đốc Thái Sơn Lý Điển, đóng binh ở Chương Khâu, đi về phía Thanh Khâu, đô đốc Lý Sùng Trương Kiệm phái chư quân tiến đến Từ Châu, hắn đích thân giám sát Tiêu Quận, tiến thẳng đến Lang Gia, quân chia làm ba hướng, đồng thời xuất kích, tiêu diệt từng bộ phận.
Tin tức lan ra, thiên hạ đều chấn động, làm sao mà ngờ được, Ngụy Thiệu lại ngang nhiên phát động tiến công với Lang Gia triều Hán.
Triều đình Lang Gia vội vàng điều binh khiển tướng, toàn lực quân sự ứng đối với bên ngoài, nhóm người Vương Bá Đổng Thành liên tiếp viết hịch văn, vẽ tranh rải khắp, văn chương nổi bật, thông cáo với thiên hạ, cố sức chửi Ngụy Thiệu đi ngược với ý trời, âm mưu phản nghịch, trách hắn là kẻ nghịch tặc sau Hạnh Tốn, hiệu triệu chư hầu cần vương khắp thiên hạ cùng chung phạt.
Hịch văn của triều đình Lang Gia rải khắp thiên hạ, trong tháng tám, Lý Điển dẹp xong Xương Ấp, cấp tốc chặt đứt liên hệ giữa triều đình Lang Gia và Thanh Khâu.
Cuối tháng tám, Lý Sùng Trương Kiệm ở phía Nam đoạt được Từ Châu.
Thượng tuần tháng chín, Ngụy Thiệu công phá Dương Đô, quân tiên phong nhắm thẳng vào triều đình Lang Gia.
Trận chiến cuối cùng bắt đầu bùng nổ...
...
Chiến sự này diễn ra ở vùng đất Tề Lỗ[1], chấn động cả Cửu Châu.
[1] Tề Lỗ: nằm ở Sơn Đông ngày nay.
Người ta cố sức chửi Ngụy Thiệu là loạn thần tặc tử, khiến đất trời khiển trách.
Dự Châu phía Nam cũng xuôi theo, Lư Giang Tống Lăng, Giang Hạ Lưu Thuyên, Trường Sa Ngô Phan, rất nhiều chư hầu địa phương noi theo Nhạc Chính Hán Trung, chỉ trong vòng một tháng nhân cơ hội đó mà xưng đế kiến quốc.
Ôn dịch phía Nam còn chưa qua, Hoàng Châu, Bành Trạch gặp thiên tai, vạn tiền không mua được một hộc gạo trắng, dân chúng lầm than. Tên thủy tặc Trần Anh ở Trường Giang còn dùng yêu đạo đạo thuật, tự xưng là Thiên Vương chuyển thế, vung cao cờ thiên đạo tập hợp lưu dân, đánh chiếm những nơi khác như cá diếc sang sông, người không nghe theo sẽ bị giết vì xúc phạm luật trời, kéo người để bổ sung quân số, có câu "sớm công thành, muộn ăn thịt" để khích lệ thuộc hạ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã tập hợp được mười mấy vạn người, tự phong hào là Trần Thiên vương, lướt qua Trường Giang đánh về phía Hoài Dương đông đúc và giàu có, khí thế hung hăng.
Phía Nam đại loạn.
Nhưng ở Ngư Dương, tất cả vẫn bình thường không có gì khác biệt. Cứ khi mặt trời mọc dân chúng sẽ đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, trà dư tửu hậu sẽ nói chuyện phiếm vài tiếng về việc Quân hầu thảo phạt Lang Gia.
Cái gọi là sức ảnh hưởng của nhà họ Lưu chính thống triều Hán ở phương Bắc đã xuống dốc không phanh.
Ngụy Thiệu thống nhất phương Bắc chỉ trong mấy năm này, địa phương được bổ nhiệm người tài, hủy bỏ các luật lệ hà khắc, miễn giảm thuế khóa và lao dịch. Trong thời loạn thế, bọn họ được có cơm ăn, trải qua một cuộc sống an ổn, họ đã xem Quân hầu Ngụy thị như là trời.
Chỉ đơn giản một đạo lý vậy thôi.
...
Trong chùa Đại Minh ở Lạc Dương, có một cao tăng trứ danh là Gia Đàm, khi còn trẻ ông từ Thiên Trúc tới Lạc Dương, ở đây đã mấy chục năm, dịch sách và tuyên truyền giảng giải Phật pháp.
Năm ngoái sau khi Ngụy Thiệu chiếm Lạc Dương, Từ phu nhân nghe đến tên Gia Đàm thì phái người mời ông đến Ngư Dương truyền bá. Gia Đàm vui vẻ nhận lời mời tới đây.
Mười lăm tháng chín là pháp hội mỗi năm một lần ở Kim Long tự, cao tăng Gia Đàm lập đàn, lần này rầm rộ hơn mọi năm, liên tục suốt bảy ngày.
Từ phu nhân dẫn Chu thị tới Kim Long tự nghe pháp.
Tiểu Kiều không đi mà ở lại nhà để chăm sóc Phì Phì.
Phì Phì đã được sáu bảy tháng, vừa nhú răng sữa vào tháng trước, Tiểu Kiều bắt đầu cai sữa cho con tập cho ăn.
Lúc đầu Phì Phì rất chống cự, qua một tháng, bây giờ con bé đã quen với đồ ăn.
Đêm nay, đến giờ cơm của Phì Phì, Xuân Nương bưng một bát hòa sữa cừu với cháo thịt băm đút cho Phì Phì xong, Tiểu Kiều chơi với con một lúc.
Tới giờ Tuất, thấy con mệt rã rời, nàng dỗ bé ngủ xong thì cũng thấy uể oải, thế là cho nhũ mẫu và hầu gái ra ngoài, đóng cửa lên giường, trong phòng chỉ có Xuân Nương nằm ngủ đêm.
Nàng ngủ một giấc rồi tỉnh lại nửa đêm.
Bốn bề yên tĩnh.
Nữ nhi ngủ rất say, tiếng Xuân Nương hít thở đều đều Tiểu Kiều cũng nghe được rõ ràng.
Nàng nhắm mắt lại định ngủ tiếp, nhưng thế nào cũng không sao ngủ được.
Ngụy Thiệu đánh Lang Gia, dù lúc bắt đầu đã đội cái tiếng xấu là mưu nghịch, nhưng từ khi mấy chư hầu phía Nam thi nhau xưng đế, tiếng xấu này cũng dần dần lắng xuống.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, muộn nhất là đến cuối tháng này, triều đình Lang Gia diệt vong ở trong tay Ngụy Thiệu.
Khi đó, thiên hạ mười phần, trong đó có bảy tám phần nằm trong túi Ngụy Thiệu.
Còn có gì có thể ngăn cản hoàng đồ bá nghiệp[2] của hắn nữa đây?
[2] Hoàng đồ bá nghiệp: kế hoạch thống trị làm vua.
So với giấc mộng về kiếp trước của nàng, Ngụy Thiệu đời này xưng đế sớm hơn rất nhiều năm.
Cái ngày hắn phong Phì Phì làm công chúa có lẽ cũng không còn xa nữa.
Hắn sẽ không động tới Kiều gia nữa, Duyện Châu bây giờ càng chắc chắn, mặc dù cửa thành có mở ra, không có ai dám tới xâm phạm nữa.
Cho dù hai mắt của phụ thân đã mù, nhưng từ bức thư lần trước ông gửi tới, tầm nhìn của ông bây giờ lại rộng rãi hơn nhiều.
Còn cả đệ đệ của nàng giờ đang ở Tịnh Châu, mọi điều đều suôn sẻ.
Tiểu Kiều cảm thấy mình hài lòng lắm rồi.
Nàng có được tình yêu của Ngụy Thiệu, bởi vì yêu lại sinh lòng khoan dung, che chở cho người nhà, còn cả nữ nhi đáng yêu của họ nữa. So với cục diện từ lúc trước, có thể đi tới được hôm nay, nàng cũng không rõ mình còn mong gì nữa?
Thế nhưng tối hôm nay, nàng lại tỉnh giấc giống như nhiều tối trước, cho dù mình vô cùng mệt mỏi.
Vậy mà dù thế nào đi nữa, nàng không thể ngủ yên.
Cuối cùng Tiểu Kiều bèn xuống giường, mang đôi giày thêu đế mềm, nhờ ánh trăng bàng bạc ở bên ngoài cửa sổ, nàng đi tới giường nhỏ của nữ nhi, đắp lại chăn cho bé, sau đó mới lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Mặt trăng vằng vặc lơ lửng trên đỉnh đầu cao cao, ánh trăng trong trẻo rải xuống khắp nhân gian. Hoa và cây cảnh sum suê trong đình viện tạo thành từng vệt bóng đan xen, không biết ở góc nào, thỉnh thoảng lại vang lên một hai tiếng côn trùng kêu líu ríu, đêm thu càng trở nên tĩnh mịch.
Tiểu Kiều nghiêng người tựa vào bên cửa sổ, ngửa mặt mình mặt trăng sáng tỏ trên đỉnh đầu, cánh tay dần thấy lạnh, nàng mới giật mình nhận ra từ lúc thức dậy đã quên khoác thêm áo, hai tay khoác lên nhau, nhẹ nhàng xoa xoa, đang định đưa tay đóng ô cửa sổ lại, bỗng nhiên tầm mắt nàng sững lại.
Ngoài cửa sổ ở góc phía Đông Nam cách xa chừng mười bước, có một cây mộc tê[3].
[3] người Giang Nam gọi Quế là mộc tê.
Dưới bóng mộc tê mờ tối, hình như có bóng người đứng đó.
Chỉ có điều do trời đêm mờ mịt, nàng mới không nhìn thấy.
Từ phu nhân và Chu thị đã tới Kim Long tự, phải mấy ngày sau mới quay về, Giả Tư cũng bảo vệ cả căn nhà chu đáo, ban đêm đều có sắp xếp hộ vệ đứng canh.
Nhưng giữa nửa đêm như vậy, ngay trong viện Tây phòng, chắc chắn không có hộ vệ nào dám tới.
Bóng đen này là người ở bên ngoài.
Tiểu Kiều dựng đứng cả tóc gáy, đang định hét to, bóng đen kia thoáng chao đảo một cái bước nhanh về phía mình.
Dường như chỉ trong một chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt nàng.
Ánh sáng chiếu rọi làm gương mặt người kia nửa sáng nửa tối, đôi mắt sâu xa mà nghiêm nghị.
Mặc dù đã cả năm không gặp, nàng nhìn một cái đã nhận ra.
Là Ngụy Nghiễm!