Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Cửa nam khép hờ, một cơn gió nhẹ lướt qua bụi chuối tây ngoài cửa, tán lá xanh vang lên từng tiếng gió rì rào nhỏ xíu.
Trong phòng sực nức mùi thuốc đắng.
Tiểu Kiều nhận lấy bát thuốc ở trong tay phụ thân, đặt qua một bên, định dìu ông nằm xuống.
Kiều Bình khẽ lắc đầu.
"Yên hầu không muốn lấy Duyện Châu sao?" Ông hỏi.
"Chàng đã đi rồi ạ!" Tiểu Kiều nhẹ giọng nói.
"Là phụ thân liên lụy tới con rồi. Trước kia ta cũng không ngờ bá phụ lại có hành động lạ, gây ra tai họa thì không nói, lần này xảy ra chuyện, trong thời gian hắn tức giận vây thành, ta xử lí cũng không thỏa đáng".
"Không phải vì vi phụ không bỏ được cái danh Quận công. Dù sao Duyện Châu chỉ là vùng đất chết. Tằng tổ[1] con là thứ sử trước kia, khi ấy Duyện Châu cũng không thuộc về Kiều gia hoàn toàn. Nguyên quán nhà mình là ở Động Đình, di hài tổ tiên đều được mai táng ở Động Đình. Khi tổ phụ của con tạ thế, lúc đó con còn rất nhỏ, vi phụ từng dẫn con và mẫu thân con về Động Đình thủ lăng được mấy năm. Tiêu Tương Động Đình, Sở Thiên khoát xử[2], đến nay vẫn còn nguyên trước mắt. Nửa cuộc đời vi phụ bị vây trong mấy sự vụ lặt vặt, rườm rà, trước kia ta cũng từng nghĩ tới, đợi đến một ngày con và Từ Nhi đều thành gia lập nghiệp, ta có thể bỏ hết chuyện ở đây, đưa quy linh mẫu thân con tới Động Đình ở phần đời còn lại".
[1] Tằng tổ: Ông cố
[2] Tiêu Tương Động Đình, Sở Thiên khoát xử: trích trong một khúc nhạc đời Đường, tên là Hoán Khê Sa. Sở Thiên khoát xử: ý là Sở Thiên là vùng rộng lớn mênh mông.
Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn phụ thân.
"Ngày đó hắn dẫn binh tới đây, nếu như ta mở cửa nghênh hàng, cơn giận của hắn qua đi, có lẽ cũng sẽ không làm khó quân dân ở trong thành. Nhưng mà ta lại không dám mạo hiểm. Ta có chết cũng không hết tội, nhưng gia tướng quân dân không nên liên lụy vì tội lỗi của Kiều gia nhà mình..."
"Phụ thân đừng tự trách. Người không phải Nghiêu Thuấn, sao có thể làm tốt mọi chuyện đây. Chuyện đã qua cả rồi, tự trách cũng vô dụng. Bây giờ con nghĩ cứ cố gắng bù đắp thôi".
Tiểu Kiều đỡ Kiều Bình tựa vào đầu giường, lót sau lưng ông một cái gối dựa.
"Con biết trong lòng phụ thân không thoải mái, cũng là vì mười mấy binh sĩ gặp nạn khi đi theo bảo vệ Ngụy Lương tướng quân, những người bỏ mạng đã được mai táng, Ngụy Lương thì thoát được. Chờ tới khi con về, con sẽ giúp đỡ cho người nhà những quân sĩ đó hết sức có thể. Mắt phụ thân đã không nhìn thấy, đi đường thì không nên, đệ đệ có thể thay mặt phụ thân đi tới Lạc Dương, chịu đòn nhận tội với Ngụy tướng quân".
Kiều Bình đưa tay lên lần mò, nắm chặt lấy tay của Tiểu Kiều.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tươi sáng, gió mát hây hây thổi.
Đầu ngón tay của nàng lại lạnh buốt như băng.
Kiều Bình nắm chặt tay nữ nhi, than thở: "Bây giờ nữ tế giận lây sang con à?"
Mặc dù phụ thân không nhìn thấy, nhưng Tiểu Kiều vẫn nở nụ cười, nàng nói: "Phụ thân yên tâm, chàng không phải là người như vậy. Mặc dù lần này chàng không nhiệt tình với con, nhưng không phải là vì việc Duyện Châu".
Nàng hơi chần chừ một lúc rồi kể chuyện Trương Phổ xách đầu Kiều Việt muốn tới góp sức, cuối cùng lại bị Ngụy Thiệu giết chết.
"Chàng đã từng đồng ý với con, sau này sẽ không so đo đến thù cũ giữa hai nhà Kiều Ngụy. Có thể buông hết chuyện trước kia, con biết với chàng mà nói cũng không dễ dàng gì. Bỗng nhiên lại nghe con đã từng đề phòng chàng rồi khuyên nhủ phụ thân nên tăng cường sức mạnh, chàng thất vọng rồi xa lạ với con cũng là chuyện thường tình".
Nàng lật tay lại nắm chặt tay phụ thân, nói tiếp: "Phụ thân cứ an lòng, con sẽ ổn cả thôi. Con chỉ không yên lòng về người..."
"Man Man yên tâm, nhanh trở về đi". Kiều Bình trấn an: "Vi phụ không có gì đáng ngại, huống hồ a tỷ con cũng đã quay về rồi. Có nó ở đây cũng như có con bên cạnh vậy".
...
Sau chuyện lần trước, Đinh phu nhân bị Kiều Việt giam giữ, mỗi ngày chỉ có nước lạnh và cháo loãng sống qua ngày.
Ngay khi Kiều Bình giành được quyền lực, ông vội vàng thả Đinh phu nhân ra.
Đinh phu nhân nhìn thấy thi thể thê thảm của Kiều Việt, mặc dù hận ông vô tình vô nghĩa và hồ đồ quá sức, nhưng dù gì họ cũng là phu thê, bà lại rơi nước mắt.
Hôm qua, Đại Kiều dẫn theo Lý Nhi quay trở về Đông Quận.
Mẹ con xa cách mấy ngày dài, đến hôm nay mới có thể gặp mặt.
Lúc đó Đinh phu nhân còn đánh con mấy cái, sau đấy lại ôm nàng vào lòng, nước mắt rơi đầy mặt.
Bỉ Trệ quỳ xuống trước mặt bà, lại được Đinh phu nhân đỡ dậy.
Rốt cuộc cả nhà được đoàn viên.
Tiểu Kiều đứng bên cũng thấy vui mừng thay, viền mắt nóng bừng.
Gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Chí ít là ngay lúc này đây, Đinh phu nhân và Đại Kiều, Bỉ Trệ được gặp nhau cũng mừng rỡ lắm rồi.
Sau một thời gian mù mịt tối tăm, rốt cuộc ánh mặt trời cũng xuyên qua mây mù lóe lên ánh sáng.
Mặc dù chỉ mới là một góc ánh mặt trời, nhưng nhiêu đó cũng đủ cổ vũ cho nàng, bước lên đường về đối mặt với phu quân mình lần nữa, người nàng gả cho vì số mệnh an bài.
...
Mấy ngày sau, Tiểu Kiều đến Lạc Dương.
Đây là lần đầu tiên nàng đi vào vùng đất Lạc Dương.
Bát phương chi nghiễm, Chu Lạc vi trung[3].
Lạc Hà sục sôi. Núi Mang cao ngất.
[3] Trích trong Thượng thư, ý là bốn phương tám hướng rộng lớn, Lạc ấp là trung tâm.
Ngàn năm trước, Võ vương bình định nơi này, là đô thành của mấy trăm năm giang sơn Hán thất.
Thường xuyên chiến tranh và đổi chủ, cũng không khiến cho cố đô này tiêu điều suy thoái, nó khác với tất cả các thành trì còn lại, lịch sử dằng dặc mấy ngàn năm đã hóa thành xương thịt trong cái vẻ huy hoàng giàu có.
Ngay cả hướng gió từ Lạc Hà thổi tới cũng mang theo hơi đất phù sa mềm đỏ.
Tiểu Kiều đi vào từ phía Đông, nhìn ngắm con người ở đây nồng hậu và sung túc.
Duy chỉ có một nơi còn dấu vết chiến tranh, chính là Liên Hoa Thai xa xa trong tin đồn mà nàng nghe được, một đống phế tích đen thui cách Lạc Hà.
Nàng chưa từng nhìn thấy, chỉ mới trước đây không lâu, đống phế tích đó đã từng là một tòa nhà thẳng đứng với xà nhà ngọc thành, bao nhiêu châu báu.
Nàng cũng không buồn để tâm những chuyện này, chuyện đầu tiên khi vào thành Lạc Dương là dẫn Kiều Từ tới gặp Ngụy Lương.
Lúc vào thành, Công Tôn Dương phái người đến đón nàng.
Nàng biết được tin mừng khi vừa tới.
Chỉ mới mấy ngày trước, Ngụy Lương hôn mê suốt bao ngày, giờ đã tỉnh.
Người cứu hắn là một thầy thuốc hành tẩu bốn phương, có tên là Bạch Thạch.
...
Kiều Từ bước nhanh vào trong, tới trước giường Ngụy Lương, cậu không nói một lời, quỳ gối xuống đất.
Ngụy Lương là một hán tử cường tráng, mặc dù cơ thể còn suy yếu, nhưng hắn vẫn vội vàng đứng lên đỡ cậu dậy.
Tiểu Kiều bèn ngăn lại.
Kiều Từ hổ thẹn: "Xin Ngụy tướng quân nhận của đệ một lạy, đáng lẽ phụ thân đệ muốn tự mình tới đây xin lỗi, nhưng mà phụ thân không tiện đi lại, đệ mới thay mặt người tới đây. Tất cả đều là vì Kiều gia nhà đệ, khiến cho tướng quân lâm vào kiếp nạn sinh tử, hại chết mười sáu anh hùng chiến sĩ đồng hành. Dù có ngẩng đầu lên xin giết cũng không rửa hết tội lỗi của Kiều gia nhà đệ!"
Cậu dập đầu thật mạnh.
Ngụy Lương hoảng hốt, vội nói: "Kiều công tử mau đứng lên! Sau ta có thể nhận đại lễ thế này! Chúng ta là vũ phu, lên lưng ngựa cũng như xách đầu mình, không phải ta giết người thì người sẽ giết ta, sống chết đều có số. Huống hồ chuyện Duyện Châu lần này ta cũng biết, tất cả đều là vì Lưu Diễm gây sóng gió bên trong, có ý đồ ly gián. Ta chỉ muốn giết tên đầu sỏ là hắn, xách đầu hắn về tế điện cho các huynh đệ đã hi sinh vì mình. Công tử mau đứng lên, đừng nói hai chữ nhận tội như thế nữa!"
Tiểu Kiều cũng rất biết ơn hắn, nàng hành lễ với Ngụy Lương rồi nói: "Ngụy tướng quân đại nghĩa, xin nhận cái cúi đầu của ta. Dù tướng quân nói vậy, nhưng Kiều gia cũng khó mà thoát tội. Những quân sĩ vô tội đã hi sinh đó, đợi tới khi ta về, ta sẽ chăm sóc người già trong nhà họ. Ta biết nhiêu đó không thể nào xoa dịu nỗi đau mất người thân, nhưng bây giờ có lẽ đó là biện pháp để bù đắp duy nhất. Nếu sau này có chuyện gì cần làm, tướng quân cứ nói lại với ta".
Ngụy Lương không chịu nhận lễ, hắn vội nói: "Ta thay mặt những huynh đệ đó, tạ ơn Nữ quân! Nữ quân nhanh nói công tử đứng lên đi, sao ta dám nhận!"
Lúc này Kiều Từ mới đứng dậy, tạ ơn với Ngụy Lương.
Ngụy Lương cười ha hả: "Đại nạn không chết ắt có phúc về sau, ta là người có số hưởng phúc cuối đời rồi, Kiều công tử cảm ơn ta làm chi!"
Lúc đầu trong lòng Kiều Từ còn vô cùng hoảng sợ, thấy thái độ của Ngụy Lương đối với mình vẫn hệt như ngày trước, hào khí can vân, không hề có khúc mắc chút nào, cậu mới thấy yên lòng.
Ngụy Lương nhìn Kiều Từ, cười nói: "So với lần trước gặp nhau, bây giờ Kiều công tử càng oai hùng hơn nhỉ. Lý đại tướng quân vẫn còn nhớ phong thái của Kiều công tử trong đại hội Lộc Ly lần trước đó, dạo trước còn nhắc lại với ta. Lần này Kiều công tử tới đây, nhớ đi bái kiến huynh ấy nhé".
Kiều Từ đồng ý ngay, thấy Ngụy Lương đã nói chuyện một lúc, mặc dù tinh thần vẫn thoải mái nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt đôi phần, cậu vội bước lên dìu hắn nằm xuống.
Tiểu Kiều nói tiếp: "Sau khi Ngụy tướng quân hết bệnh, không biết sẽ đi tới nơi nào?"
Ngụy Lương cười đáp: "Chúa công cho phép ta về nhà thăm người thân, nếu không có gì bất ngờ, sau đó ta sẽ về Lương Châu".
"Ta có một chuyện muốn nhờ, không biết tướng quân có thể đồng ý không?" Tiểu Kiều tới trước rồi chợt nói.
Ngụy Lương hỏi luôn: "Mời Nữ quân cứ nói. Chỉ cần Ngụy mỗ đủ khả năng, ta sẽ đồng ý ngay".
Tiểu Kiều nhìn Kiều Từ bên cạnh, cười đáp: "Bây giờ Duyện Châu đã có rất nhiều gia tướng đồng tâm hợp lực cùng bảo vệ, lại có Lục Mâu tướng quân tiếp ứng cho, đệ đệ ta có cũng được mà không có cũng không sao. Ta chỉ sợ nó ở nhà lười biếng, phí hoài cả thời gian thanh xuân, cho nên ta mới mạo muội xin tướng quân. Nếu ngài không chê Kiều Từ ngu dốt, lần tới lúc đi Lương Châu có thể dẫn nó cùng đi không? Nếu có thể rèn luyện dưới trướng của tướng quân, đó cũng là may mắn hiếm có của đệ đệ ta".
Mặc dù Duyện Châu mới trải qua một sự thay đổi sinh tử, bây giờ Kiều Bình còn mù mắt, nhưng có được sự giúp đỡ của các vị gia tướng, còn cả Bỉ Trệ cũng sẵn lòng tiếp ứng, Kiều Từ không ở đó cũng không ảnh hưởng tới đại cục.
Khi còn ở Duyện Châu, mặc dù Kiều Từ cũng theo phụ thân trải qua mấy lần chiến sự, nhưng nói chung mọi thứ đều có hạn. Nếu có thể đi theo một dũng tướng thân kinh bách chiến như Ngụy Lương, tới rèn luyện ở Lương Châu, Tịnh Châu, chẳng những có thể xây dựng quan hệ thân thiết với nhóm Ngụy Lương, đối với riêng Kiều Từ cũng vô cùng có ích.
Kiều Từ không ngờ a tỷ lại bỗng nhiên sắp xếp cho mình như thế, cậu vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhìn Ngụy Lương.
Ngụy Lương thoáng sững sờ, định gật đầu lại chần chừ một lúc.
Tiểu Kiều mỉm cười, nói tiếp: "Về phía Quân hầu ta sẽ đi nói với chàng một tiếng".
Ngụy Lương cười to: "Không dám gạt Nữ quân, Lý đại tướng quân đã từng có ý muốn có Kiều công tử, chỉ có điều chưa có cơ hội để mở lời. Bây giờ Nữ quân lại giao công tử cho ta trước, hắn đừng hòng tranh cướp với ta. Nếu công tử không sợ gió cát khổ cực, ta mong còn không được!"
Kiều Từ là thế gia công tử, sinh ra và lớn lên ở Duyện Châu, cậu đã nghe nói tới quân sĩ tộc Khương ở biên cương Lương Châu dũng mãnh như thế nào, dân chúng cũng anh dũng ra sao, lúc dẫn quân ra trận, khung cảnh hùng vĩ đến mức nào, trong lòng cậu vẫn mong mỏi không thôi. Nhưng mà trước kia lại không có cơ hội để tự đi một chuyến. Thấy Ngụy Lương đồng ý, cậu mừng rỡ cúi lạy thêm lần nữa.
Tiểu Kiều mỉm cười: "Vậy ta xin giao lại đệ đệ ta cho tướng quân, làm phiền tướng quân rồi, muốn đánh cứ đánh không cần phải kiêng dè gì cả, nó da dày thịt béo, chịu được tất".
Cửa nam khép hờ, một cơn gió nhẹ lướt qua bụi chuối tây ngoài cửa, tán lá xanh vang lên từng tiếng gió rì rào nhỏ xíu.
Trong phòng sực nức mùi thuốc đắng.
Tiểu Kiều nhận lấy bát thuốc ở trong tay phụ thân, đặt qua một bên, định dìu ông nằm xuống.
Kiều Bình khẽ lắc đầu.
"Yên hầu không muốn lấy Duyện Châu sao?" Ông hỏi.
"Chàng đã đi rồi ạ!" Tiểu Kiều nhẹ giọng nói.
"Là phụ thân liên lụy tới con rồi. Trước kia ta cũng không ngờ bá phụ lại có hành động lạ, gây ra tai họa thì không nói, lần này xảy ra chuyện, trong thời gian hắn tức giận vây thành, ta xử lí cũng không thỏa đáng".
"Không phải vì vi phụ không bỏ được cái danh Quận công. Dù sao Duyện Châu chỉ là vùng đất chết. Tằng tổ[1] con là thứ sử trước kia, khi ấy Duyện Châu cũng không thuộc về Kiều gia hoàn toàn. Nguyên quán nhà mình là ở Động Đình, di hài tổ tiên đều được mai táng ở Động Đình. Khi tổ phụ của con tạ thế, lúc đó con còn rất nhỏ, vi phụ từng dẫn con và mẫu thân con về Động Đình thủ lăng được mấy năm. Tiêu Tương Động Đình, Sở Thiên khoát xử[2], đến nay vẫn còn nguyên trước mắt. Nửa cuộc đời vi phụ bị vây trong mấy sự vụ lặt vặt, rườm rà, trước kia ta cũng từng nghĩ tới, đợi đến một ngày con và Từ Nhi đều thành gia lập nghiệp, ta có thể bỏ hết chuyện ở đây, đưa quy linh mẫu thân con tới Động Đình ở phần đời còn lại".
[1] Tằng tổ: Ông cố
[2] Tiêu Tương Động Đình, Sở Thiên khoát xử: trích trong một khúc nhạc đời Đường, tên là Hoán Khê Sa. Sở Thiên khoát xử: ý là Sở Thiên là vùng rộng lớn mênh mông.
Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn phụ thân.
"Ngày đó hắn dẫn binh tới đây, nếu như ta mở cửa nghênh hàng, cơn giận của hắn qua đi, có lẽ cũng sẽ không làm khó quân dân ở trong thành. Nhưng mà ta lại không dám mạo hiểm. Ta có chết cũng không hết tội, nhưng gia tướng quân dân không nên liên lụy vì tội lỗi của Kiều gia nhà mình..."
"Phụ thân đừng tự trách. Người không phải Nghiêu Thuấn, sao có thể làm tốt mọi chuyện đây. Chuyện đã qua cả rồi, tự trách cũng vô dụng. Bây giờ con nghĩ cứ cố gắng bù đắp thôi".
Tiểu Kiều đỡ Kiều Bình tựa vào đầu giường, lót sau lưng ông một cái gối dựa.
"Con biết trong lòng phụ thân không thoải mái, cũng là vì mười mấy binh sĩ gặp nạn khi đi theo bảo vệ Ngụy Lương tướng quân, những người bỏ mạng đã được mai táng, Ngụy Lương thì thoát được. Chờ tới khi con về, con sẽ giúp đỡ cho người nhà những quân sĩ đó hết sức có thể. Mắt phụ thân đã không nhìn thấy, đi đường thì không nên, đệ đệ có thể thay mặt phụ thân đi tới Lạc Dương, chịu đòn nhận tội với Ngụy tướng quân".
Kiều Bình đưa tay lên lần mò, nắm chặt lấy tay của Tiểu Kiều.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tươi sáng, gió mát hây hây thổi.
Đầu ngón tay của nàng lại lạnh buốt như băng.
Kiều Bình nắm chặt tay nữ nhi, than thở: "Bây giờ nữ tế giận lây sang con à?"
Mặc dù phụ thân không nhìn thấy, nhưng Tiểu Kiều vẫn nở nụ cười, nàng nói: "Phụ thân yên tâm, chàng không phải là người như vậy. Mặc dù lần này chàng không nhiệt tình với con, nhưng không phải là vì việc Duyện Châu".
Nàng hơi chần chừ một lúc rồi kể chuyện Trương Phổ xách đầu Kiều Việt muốn tới góp sức, cuối cùng lại bị Ngụy Thiệu giết chết.
"Chàng đã từng đồng ý với con, sau này sẽ không so đo đến thù cũ giữa hai nhà Kiều Ngụy. Có thể buông hết chuyện trước kia, con biết với chàng mà nói cũng không dễ dàng gì. Bỗng nhiên lại nghe con đã từng đề phòng chàng rồi khuyên nhủ phụ thân nên tăng cường sức mạnh, chàng thất vọng rồi xa lạ với con cũng là chuyện thường tình".
Nàng lật tay lại nắm chặt tay phụ thân, nói tiếp: "Phụ thân cứ an lòng, con sẽ ổn cả thôi. Con chỉ không yên lòng về người..."
"Man Man yên tâm, nhanh trở về đi". Kiều Bình trấn an: "Vi phụ không có gì đáng ngại, huống hồ a tỷ con cũng đã quay về rồi. Có nó ở đây cũng như có con bên cạnh vậy".
...
Sau chuyện lần trước, Đinh phu nhân bị Kiều Việt giam giữ, mỗi ngày chỉ có nước lạnh và cháo loãng sống qua ngày.
Ngay khi Kiều Bình giành được quyền lực, ông vội vàng thả Đinh phu nhân ra.
Đinh phu nhân nhìn thấy thi thể thê thảm của Kiều Việt, mặc dù hận ông vô tình vô nghĩa và hồ đồ quá sức, nhưng dù gì họ cũng là phu thê, bà lại rơi nước mắt.
Hôm qua, Đại Kiều dẫn theo Lý Nhi quay trở về Đông Quận.
Mẹ con xa cách mấy ngày dài, đến hôm nay mới có thể gặp mặt.
Lúc đó Đinh phu nhân còn đánh con mấy cái, sau đấy lại ôm nàng vào lòng, nước mắt rơi đầy mặt.
Bỉ Trệ quỳ xuống trước mặt bà, lại được Đinh phu nhân đỡ dậy.
Rốt cuộc cả nhà được đoàn viên.
Tiểu Kiều đứng bên cũng thấy vui mừng thay, viền mắt nóng bừng.
Gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Chí ít là ngay lúc này đây, Đinh phu nhân và Đại Kiều, Bỉ Trệ được gặp nhau cũng mừng rỡ lắm rồi.
Sau một thời gian mù mịt tối tăm, rốt cuộc ánh mặt trời cũng xuyên qua mây mù lóe lên ánh sáng.
Mặc dù chỉ mới là một góc ánh mặt trời, nhưng nhiêu đó cũng đủ cổ vũ cho nàng, bước lên đường về đối mặt với phu quân mình lần nữa, người nàng gả cho vì số mệnh an bài.
...
Mấy ngày sau, Tiểu Kiều đến Lạc Dương.
Đây là lần đầu tiên nàng đi vào vùng đất Lạc Dương.
Bát phương chi nghiễm, Chu Lạc vi trung[3].
Lạc Hà sục sôi. Núi Mang cao ngất.
[3] Trích trong Thượng thư, ý là bốn phương tám hướng rộng lớn, Lạc ấp là trung tâm.
Ngàn năm trước, Võ vương bình định nơi này, là đô thành của mấy trăm năm giang sơn Hán thất.
Thường xuyên chiến tranh và đổi chủ, cũng không khiến cho cố đô này tiêu điều suy thoái, nó khác với tất cả các thành trì còn lại, lịch sử dằng dặc mấy ngàn năm đã hóa thành xương thịt trong cái vẻ huy hoàng giàu có.
Ngay cả hướng gió từ Lạc Hà thổi tới cũng mang theo hơi đất phù sa mềm đỏ.
Tiểu Kiều đi vào từ phía Đông, nhìn ngắm con người ở đây nồng hậu và sung túc.
Duy chỉ có một nơi còn dấu vết chiến tranh, chính là Liên Hoa Thai xa xa trong tin đồn mà nàng nghe được, một đống phế tích đen thui cách Lạc Hà.
Nàng chưa từng nhìn thấy, chỉ mới trước đây không lâu, đống phế tích đó đã từng là một tòa nhà thẳng đứng với xà nhà ngọc thành, bao nhiêu châu báu.
Nàng cũng không buồn để tâm những chuyện này, chuyện đầu tiên khi vào thành Lạc Dương là dẫn Kiều Từ tới gặp Ngụy Lương.
Lúc vào thành, Công Tôn Dương phái người đến đón nàng.
Nàng biết được tin mừng khi vừa tới.
Chỉ mới mấy ngày trước, Ngụy Lương hôn mê suốt bao ngày, giờ đã tỉnh.
Người cứu hắn là một thầy thuốc hành tẩu bốn phương, có tên là Bạch Thạch.
...
Kiều Từ bước nhanh vào trong, tới trước giường Ngụy Lương, cậu không nói một lời, quỳ gối xuống đất.
Ngụy Lương là một hán tử cường tráng, mặc dù cơ thể còn suy yếu, nhưng hắn vẫn vội vàng đứng lên đỡ cậu dậy.
Tiểu Kiều bèn ngăn lại.
Kiều Từ hổ thẹn: "Xin Ngụy tướng quân nhận của đệ một lạy, đáng lẽ phụ thân đệ muốn tự mình tới đây xin lỗi, nhưng mà phụ thân không tiện đi lại, đệ mới thay mặt người tới đây. Tất cả đều là vì Kiều gia nhà đệ, khiến cho tướng quân lâm vào kiếp nạn sinh tử, hại chết mười sáu anh hùng chiến sĩ đồng hành. Dù có ngẩng đầu lên xin giết cũng không rửa hết tội lỗi của Kiều gia nhà đệ!"
Cậu dập đầu thật mạnh.
Ngụy Lương hoảng hốt, vội nói: "Kiều công tử mau đứng lên! Sau ta có thể nhận đại lễ thế này! Chúng ta là vũ phu, lên lưng ngựa cũng như xách đầu mình, không phải ta giết người thì người sẽ giết ta, sống chết đều có số. Huống hồ chuyện Duyện Châu lần này ta cũng biết, tất cả đều là vì Lưu Diễm gây sóng gió bên trong, có ý đồ ly gián. Ta chỉ muốn giết tên đầu sỏ là hắn, xách đầu hắn về tế điện cho các huynh đệ đã hi sinh vì mình. Công tử mau đứng lên, đừng nói hai chữ nhận tội như thế nữa!"
Tiểu Kiều cũng rất biết ơn hắn, nàng hành lễ với Ngụy Lương rồi nói: "Ngụy tướng quân đại nghĩa, xin nhận cái cúi đầu của ta. Dù tướng quân nói vậy, nhưng Kiều gia cũng khó mà thoát tội. Những quân sĩ vô tội đã hi sinh đó, đợi tới khi ta về, ta sẽ chăm sóc người già trong nhà họ. Ta biết nhiêu đó không thể nào xoa dịu nỗi đau mất người thân, nhưng bây giờ có lẽ đó là biện pháp để bù đắp duy nhất. Nếu sau này có chuyện gì cần làm, tướng quân cứ nói lại với ta".
Ngụy Lương không chịu nhận lễ, hắn vội nói: "Ta thay mặt những huynh đệ đó, tạ ơn Nữ quân! Nữ quân nhanh nói công tử đứng lên đi, sao ta dám nhận!"
Lúc này Kiều Từ mới đứng dậy, tạ ơn với Ngụy Lương.
Ngụy Lương cười ha hả: "Đại nạn không chết ắt có phúc về sau, ta là người có số hưởng phúc cuối đời rồi, Kiều công tử cảm ơn ta làm chi!"
Lúc đầu trong lòng Kiều Từ còn vô cùng hoảng sợ, thấy thái độ của Ngụy Lương đối với mình vẫn hệt như ngày trước, hào khí can vân, không hề có khúc mắc chút nào, cậu mới thấy yên lòng.
Ngụy Lương nhìn Kiều Từ, cười nói: "So với lần trước gặp nhau, bây giờ Kiều công tử càng oai hùng hơn nhỉ. Lý đại tướng quân vẫn còn nhớ phong thái của Kiều công tử trong đại hội Lộc Ly lần trước đó, dạo trước còn nhắc lại với ta. Lần này Kiều công tử tới đây, nhớ đi bái kiến huynh ấy nhé".
Kiều Từ đồng ý ngay, thấy Ngụy Lương đã nói chuyện một lúc, mặc dù tinh thần vẫn thoải mái nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt đôi phần, cậu vội bước lên dìu hắn nằm xuống.
Tiểu Kiều nói tiếp: "Sau khi Ngụy tướng quân hết bệnh, không biết sẽ đi tới nơi nào?"
Ngụy Lương cười đáp: "Chúa công cho phép ta về nhà thăm người thân, nếu không có gì bất ngờ, sau đó ta sẽ về Lương Châu".
"Ta có một chuyện muốn nhờ, không biết tướng quân có thể đồng ý không?" Tiểu Kiều tới trước rồi chợt nói.
Ngụy Lương hỏi luôn: "Mời Nữ quân cứ nói. Chỉ cần Ngụy mỗ đủ khả năng, ta sẽ đồng ý ngay".
Tiểu Kiều nhìn Kiều Từ bên cạnh, cười đáp: "Bây giờ Duyện Châu đã có rất nhiều gia tướng đồng tâm hợp lực cùng bảo vệ, lại có Lục Mâu tướng quân tiếp ứng cho, đệ đệ ta có cũng được mà không có cũng không sao. Ta chỉ sợ nó ở nhà lười biếng, phí hoài cả thời gian thanh xuân, cho nên ta mới mạo muội xin tướng quân. Nếu ngài không chê Kiều Từ ngu dốt, lần tới lúc đi Lương Châu có thể dẫn nó cùng đi không? Nếu có thể rèn luyện dưới trướng của tướng quân, đó cũng là may mắn hiếm có của đệ đệ ta".
Mặc dù Duyện Châu mới trải qua một sự thay đổi sinh tử, bây giờ Kiều Bình còn mù mắt, nhưng có được sự giúp đỡ của các vị gia tướng, còn cả Bỉ Trệ cũng sẵn lòng tiếp ứng, Kiều Từ không ở đó cũng không ảnh hưởng tới đại cục.
Khi còn ở Duyện Châu, mặc dù Kiều Từ cũng theo phụ thân trải qua mấy lần chiến sự, nhưng nói chung mọi thứ đều có hạn. Nếu có thể đi theo một dũng tướng thân kinh bách chiến như Ngụy Lương, tới rèn luyện ở Lương Châu, Tịnh Châu, chẳng những có thể xây dựng quan hệ thân thiết với nhóm Ngụy Lương, đối với riêng Kiều Từ cũng vô cùng có ích.
Kiều Từ không ngờ a tỷ lại bỗng nhiên sắp xếp cho mình như thế, cậu vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhìn Ngụy Lương.
Ngụy Lương thoáng sững sờ, định gật đầu lại chần chừ một lúc.
Tiểu Kiều mỉm cười, nói tiếp: "Về phía Quân hầu ta sẽ đi nói với chàng một tiếng".
Ngụy Lương cười to: "Không dám gạt Nữ quân, Lý đại tướng quân đã từng có ý muốn có Kiều công tử, chỉ có điều chưa có cơ hội để mở lời. Bây giờ Nữ quân lại giao công tử cho ta trước, hắn đừng hòng tranh cướp với ta. Nếu công tử không sợ gió cát khổ cực, ta mong còn không được!"
Kiều Từ là thế gia công tử, sinh ra và lớn lên ở Duyện Châu, cậu đã nghe nói tới quân sĩ tộc Khương ở biên cương Lương Châu dũng mãnh như thế nào, dân chúng cũng anh dũng ra sao, lúc dẫn quân ra trận, khung cảnh hùng vĩ đến mức nào, trong lòng cậu vẫn mong mỏi không thôi. Nhưng mà trước kia lại không có cơ hội để tự đi một chuyến. Thấy Ngụy Lương đồng ý, cậu mừng rỡ cúi lạy thêm lần nữa.
Tiểu Kiều mỉm cười: "Vậy ta xin giao lại đệ đệ ta cho tướng quân, làm phiền tướng quân rồi, muốn đánh cứ đánh không cần phải kiêng dè gì cả, nó da dày thịt béo, chịu được tất".