Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Quận Tây Hà có một vùng giáp ranh với Thượng Quận, Hoàng Thủy và Lương Châu. Thế lực của thứ sử Lương Châu, Phùng Chiêu và nhóm người tộc Khương gồm Thiêu Đương Khương, Ti Hòa Khương xen kẽ như răng lược, phía Bắc còn thông với Hung Nô, tình thế rất phức tạp, cho nên dễ xảy ra hỗn chiến.
Từ năm trước khi bắt đầu chiếm lấy Tịnh Châu, chuyện đầu tiên mà Ngụy Thiệu làm là tập trung quân lực để bình định Tây Hà, xây dựng hàng rào, trên hai mươi dặm tuyến đường, hắn để cho ba người Trương Kiệm, Lý Sùng và Ngụy Lương trấn thủ, có thể thấy Ngụy Thiệu quan tâm tới việc bình định khu vực này ra sao.
Vốn tình hình đã được khống chế rồi, từ khoảng giữa năm cho đến cuối năm ngoái, khắp nơi đều yên bình vô sự. Không ngờ vào đúng đầu năm nay, Thiêu Đương Khương bắt đầu gây khó dễ, kỵ binh tập kích vùng Thượng Quận. Bởi vì binh lính đã có đề phòng trước, cho nên họ nhanh chóng cản lùi, không gây tổn thất gì quá lớn. Ngụy Thiệu nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Phùng Chiêu ở Lương Châu, vì thế hắn mới tự mình từ U Châu tới đây cùng đóng giữ.
Mấy ngày trước, sau khi sắp xếp xong chuyện phòng thủ ở Tây Hà, hắn định quay về Tấn Dương trước một chuyến. Bởi vì trước khi đi, hắn chỉ dẫn theo một nhóm nhỏ tùy tùng, sau khi tới thăm dò địa thế ở trường thành Tịnh Biên, bất ngờ lại bị mấy trăm nhân mã của Phùng Chiêu tập kích, tên bắn như mưa.
Để bảo vệ Công Tôn Dương cùng đi với mình được lui quân an toàn, chính Ngụy Thiệu lại bất cẩn bị tên độc bắn vào phần cánh tay. Sau khi quay về thì nằm bẹp.
Nghỉ ngơi hết bảy tám ngày trời.
Đến đêm, hai bờ sông Tây Hà tối mịt mù, trong doanh trại tiêu điều và yên ắng chỉ có tiếng bước chân của binh lính tuần tra đi qua tấm vãn gỗ trên thành.
Trong doanh trướng của Ngụy Thiệu, đèn nến sáng trưng.
Sau khi nhóm Trương Kiệm, Lý Sùng và Ngụy Lương tới thăm, sắc mặt Ngụy Thiệu tái nhợt hơn bình thường nhưng tinh thần rất tốt. Lúc này đây, hắn không nằm nghỉ mà nghiêm túc ngồi ở sau chiếc án, thắp đèn nói chuyện với Công Tôn Dương.
Trên mặt án là một tấm địa đồ được vẽ bằng da dê dài khoảng ba thước.
Ánh mắt Ngụy Thiệu nhìn bản đồ chăm chú, theo lời nói đĩnh đạc của Công Tôn Dương, trước mắt họ lại xuất hiện hi vọng liên quan tới vùng đất ở trên tấm bản đồ.
Tiêu diệt được Phùng Chiêu, tay chân của Hạnh Tốn từ ngày xưa tới giờ, bình định được Hà Tây thì họ có thể mở ra con đường giao lưu cùng Tây Vực.
Quan trọng nhất chính là, hướng về phía Bắc, họ có thể ngăn cách binh lính tộc Khương và Hung Nô.
Đây mới là trọng điểm trong ý nghĩa tòng quân.
Chỉ có giải quyết được mầm họa hậu phương, hắn mới có thể thoải mái dẫn binh về phía Nam.
"...Vì sao binh mã Lương Châu lại mạnh lên? Bởi vì trong đó có hai mươi ngàn người là binh lính tộc Khương Hồ bị dụ dỗ sung quân".
Công Tôn Dương nhận xét.
"Ba mươi năm trước, trong thời gian Lý Công là giáo úy Hộ Khương, rất nhiều người Thiêu Đương Khương đã tin tưởng và quy hàng ông ấy, số lượng lên đến mấy trăm ngàn. Lũng Tây bình an mấy chục năm. Đáng tiếc là sau khi Lý Công bị gian thần hãm hại, chết oan trong ngục của triều đình. Trong sử sách có nói, "Khương quý quan thanh, trước có tám Đô Úy coi thường tiền bạc, hướng thanh liêm, làm việc lớn", có thể thấy được, người Khương Hồ trung dũng như thế nào, họ kính trọng những vị quan thanh liêm, nhưng mà sau khi chuyển đi, tập tục khác biệt, ngôn ngữ cũng không quen, họ hoàn toàn không thể hòa hợp với người Hán, vì thế hai bên đều phòng bị lẫn nhau, sau khi triều đình phái Hộ Khương giáo úy, tên là Lý Công, lấy danh là Hộ Khương, ấy vậy mà chẳng những không ai có thể lấy lễ để làm tròn nhiệm vụ, họ còn xúi giục ly gián, tham tàn không chán, lúc này lại xung đột kịch liệt, bắt đầu phản loạn, thậm chí còn liên hợp lại cướp quận huyện".
Ngụy Thiệu chăm chú lắng nghe.
"Việc cấp bách của chúa công bây giờ là phải bình định biên cảnh. Người Khương có thể chiêu an, lúc này nên chiêu an mới tốt, quy phục là chính. Chỉ cần người Khương đều quy phục thì Phùng Chiêu không có gì đáng sợ. Loại được Phùng Chiêu, nếu không có binh lính Lương Châu, Hạnh Tốn như mất đi móng vuốt, chẳng còn gì phải sợ!"
Công Tôn Dương nói tiếp: "Bây giờ, Khương Hồ có hai tộc lớn nhất là Thiêu Đương và Ti Hòa. Thiêu Đương thì lính mạnh, còn tộc trưởng Ti Hòa lại đức cao vọng trọng, người Khương ở cả vùng Hoàng Thủy không ai là không biết tiếng ông. Tháng trước tập kích người Thượng Quận cũng là do Thiêu Đương, Ti Hòa không tham dự. Chúa công nên ra tay với Ti Hòa trước. Nếu chúa công tin ta, ta sẽ thay chúa công đi Ti Hòa một chuyến, truyền đạt tâm ý của ngài. Chỉ cần Ti Hòa quy phục trước, còn lại Nhược Khương, Tham Lam Khương, Chung Khương nhất định sẽ làm theo. Về phần Thiêu Đương, cho dù không hàng đi nữa thì sao họ có thể chống lại quân tiên phong của chúa công được đây?"
Ngụy Thiệu lắc đầu ngay lập tức: "Kế này của tiên sinh rất hay. Nhưng mà tiên sinh không nên tự mình mạo hiểm. Ta sẽ phái sứ giả khác được rồi".
Công Tôn Dương trả lời: "Vì cứu kẻ đê hèn này mà chúa công đã liều mình như thế, may mà ngài cát nhân thiên tướng, nếu không Công Tôn Dương có chết vạn lần cũng khó lòng hết tội! Chỉ thay người đi đến Hoàng Thủy có một lần, phí vài câu miệng lưỡi thì có gì mà mạo hiểm được đây? Để người khác đi ta lại không an lòng. Vì đại kế của chúa công, kính xin ngài đồng ý".
Lúc Ngụy Thiệu chần chừ, Công Tôn Dương cười nói: "Nếu sau này có thể thu phục được Khương Hồ, chúa công có thể ủy thác cho người tin tưởng nhận trách nhiệm giáo úy Hộ Khương, lấy lễ để quản thúc, để ý chuyện oán thù, giải quyết khó khăn, lo gì Tây Cảnh còn bất định? Tây Cảnh được yên bình, chuyện mưu đồ đại sự, thậm chí là việc mở mang bờ cõi, với uy tín của chúa công, vươn tới Tây Vực cũng không phải là không có hi vọng".
Trong đôi mắt Ngụy Thiệu ánh lên tia sáng, hắn cười nói: "Vậy thì lại làm phiền quân sư rồi".
Công Tôn Dương bảo: "Vốn là trách nhiệm của ta, sao lại nói làm phiền gì chứ".
Tâm trạng của hắn hơi phập phòng, hai tay đặt lên mặt án, Ngụy Thiệu bỗng đứng lên rồi nói: "Nếu có thể chiêu an thành công, ta sẽ nhớ kĩ công lớn của quân sư".
Lời hắn còn chưa dứt, đầu óc bỗng cảm thấy choáng váng, cơ thể hơi chao đảo một chút, mặc dù là động tác cực nhỏ và ổn định rất nhanh, hắn tiếp tục chuyện trò vui vẻ nhưng lại không thoát được tầm mắt của Công Tôn Dương, ông hoảng hốt đứng lên đỡ hắn, khuyên nhủ: "Trời không còn sớm nữa. Chúa công bị bệnh chưa khỏi hẳn, nên sớm an giấc thì tốt hơn. Ta cáo lui trước".
Ngụy Thiệu đẩy cánh tay ông ấy đang đỡ mình, cười cười: "Ta có phải nữ nhân đâu, gió thổi qua mà còn ngã được à. Chỉ bị thương ở ngoài da chứ mấy, huống hồ đã dưỡng bệnh nhiều ngày như vậy, sao tiên sinh lại làm đến mức này! Ta đã khỏe lắm rồi, chỉ có điều mọi người cứ lo lắng nhiều quá, không cho làm cái này, không cho đụng cái kia..."
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới gì đó rồi nói tiếp: "Nếu ở đây tạm thời không có việc, ngày mai đã sẽ lên đường về Tấn Dương. Nếu có việc gấp thì cưỡi khoái mã tới báo ta là được".
Thấy Công Tôn Dương như muốn khuyên nhủ mình, hắn xua tay ngắt lời: "Quân sư không cần khuyên nữa đâu. Sức khỏe của ta thế nào ta là người rõ nhất. Huống hồ từ đây về Tấn Dương cũng khá tiện. Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên đường luôn".
...
Ngày ấy Quân hầu trúng tên độc trở về thì nằm suốt ba ngày, vừa mới xuống đất được lại nhớ phải quay về Tấn Dương.
Đương nhiên Công Tôn Dương phải liều cả mạng già ra ngăn cản.
Ông cũng có hiểu biết về y thuật. Với thể trạng của Quân hầu bây giờ, kiêng kị nhất là bôn ba đường dài, bởi vậy ông mới phải khổ sở khuyên hắn nên tĩnh dưỡng.
Khó khăn lắm mới trấn an được hắn, nhớ tới chuyện quan trọng về Tấn Dương, ông không kiềm chế được thở dài ở trong lòng, bẩm tấu: "Có chuyện này ta nói ra mong chúa công đừng trách".
Ngụy Thiệu nhìn ông: "Có chuyện gì phải trách?"
Công Tôn Dương trình bày: "Chúa công bị thương cần tĩnh dưỡng, bên cạnh nên có người chăm sóc cẩn thận mới nhanh chóng khỏe lên. Trong doanh trại không có ai thích hợp làm việc này. Ta nghe nói bây giờ Nữ quân đã tới Tấn Dương rồi, cho nên mới tự ý quyết định, mấy ngày trước đã phái người gửi thư tới Tấn Dương, báo cho Nữ quân biết về tình hình của Quân hầu gần đây, mời Nữ quân đến giúp. Nếu sau khi nhận được thư Nữ quân khởi hành ngay, ta đoán chỉ một hai ngày tới là có thể đến nơi. Quân hầu không cần quay về nữa, cứ kiên nhẫn chờ đợi là được thôi. Nếu không Nữ quân tới đây mà Quân hầu bỏ lỡ thì sao được".
Ngụy Thiệu sững sờ, hắn chần chừ một lát mới nói: "Chuyện này... chuyện này... chỉ sợ là không ổn. Trong quân quy có mười bảy điều, năm mươi bốn trảm, trong đó có một điều là trong doanh trại không được có nữ nhân... Dù ta là chủ soái nhưng cũng không thể phá vỡ quy định này..."
Công Tôn Dương nghiêm mặt: "Sao Quân hầu lại nói tới chuyện này? Nữ quân có thể so sánh với nữ tử bình thường vậy được sao? Huống hồ cũng không phải vô cớ mà đón Nữ quân vào, vì Quân hầu trúng độc bị thương, cần có Nữ quân tỉ mỉ chăm sóc mới sớm ngày khỏi hẳn, sao có thể xem là vi phạm quy củ được kia chứ? Trương tướng quân, Lý, Ngụy tướng quân cũng mong ngóng Nữ quân có thể nhanh nhanh tới đây chăm sóc vết thương của Quân hầu".
Trong lòng Ngụy Thiệu bắt đầu nhảy nhót mất khống chế, nhưng mà ngoài mặt lại càng nghiêm túc hơn, hắn bối rối một lúc mới gắng gượng đáp lời: "Mặc dù ta thấy không thích hợp, nhưng mà quân sư đã gạt ta gửi thư đi như vậy, ta đành..."
Hắn đột nhiên nghĩ tới: "Trên đường không có nguy hiểm gì cả chứ?"
Công Tôn Dương vội nói: "Chúa công yên tâm! Ngoài gửi thư cho Nữ quân, ta còn gửi thư cho cả Giả tướng quân. Có Giả tướng quân hộ tống, trên đường đi sẽ không cần lo lắng".
Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng thấy an tâm rồi, hắn nghiêm túc gật đầu: "Ta biết rồi. Cả ngày nay tiên sinh đã vất vả nhiều rồi, nhanh về lều trại nghỉ ngơi thôi".
...
Sau khi Công Tôn Dương đi rồi, Ngụy Thiệu làm gì có tâm tình mà ngủ. Lăn qua lộn lại trên chiếc giường hành quân trong doanh trại, càng muốn ngủ tinh thần càng trở nên minh mẫn. Cuối cùng hắn bèn đứng lên ngồi sau án đọc binh thư.
Đôi mắt nhìn chằm chằm dòng chữ trên thẻ tre, tâm hồn lại từ từ bay bổng.
Hắn biết nàng đã tới Tấn Dương rồi.
Lúc đầu, trước khi hắn bị thương, sở dĩ nấn ná không quay lại, ngoài việc sự vụ quấn quanh người, trong lòng hắn vẫn còn hơi lo lắng.
Dù sao lúc trước sống chết nàng ấy cứ không chịu tới đây, mình lại không yên lòng để nàng ấy một mình nên ép buộc nàng tới.
Bây giờ thì hay rồi, mặc dù bất ngờ bị thương nhẹ, hắn nằm mấy ngày còn choáng đầu hoa mắt, nhưng không ngờ lại có thu hoạch khác, nàng sắp tới đây rồi.
Lần đầu tiên Ngụy Thiệu cảm thấy Công Tôn Dương quả đúng là tâm phúc, là cánh tay không thể thiếu của mình. Ngày đó vì cứu ông mà bị trúng một tên, quả đúng là không uổng.
Ngụy Thiệu nghĩ tiếp, chờ sau khi nàng ấy đến đây rồi, trước mặt nàng mình nên biểu hiện thế nào đây.
Nói cho nàng biết mình không sao hết cả, bảo nàng không cần phải lo lắng, hay là làm dáng một chút cho nàng ấy đau lòng?
Quyết định này thật là gian nan quá. Còn khó hơn cả chuyện bày binh bố trận lúc hành quân.
Ngụy Thiệu nghĩ ngợi hồi lâu còn chưa biết làm sao, bỗng nhiên trong đầu lại nảy ra ý khác.
Có khi nào trong lòng nàng ấy vẫn tức tối với mình, cho nên dù biết hắn bị thương, nàng vẫn quyết tâm tàn nhẫn bỏ mặc sự sống chết của hắn?
Ý nghĩ đó làm lòng hắn không yên.
Nếu nàng quyết tâm tàn nhẫn đến như vậy, biết hắn trúng độc mà không lo sống chết, vậy thì...
Nàng đừng mong mình sẽ khách sáo với Kiều gia! Một ngày nào đó hắn hứng lên muốn đánh, nàng đừng khóc lóc van xin mình!
Ngụy Thiệu đưa ra một quyết định tàn ác. Từ đầu năm tới giờ, cũng vì tối hôm đó hắn uống nhiều rượu rồi bảo muốn nàng cắt đứt lui tới với Kiều gia, nàng ấy bắt đầu tỏ thái độ với mình, khỏi phải nói tới chuyện ngủ cùng hắn.
Trong lòng hắn nghĩ có lẽ Công Tôn Dương đã viết thư rõ ràng.
Niềm phấn khích, vui sướng và chờ mong lúc đầu bùng lên như thủy triều trong lòng hắn lại từ từ rút hết, cuối cùng lại thấy hơi phiền muộn, binh thư cũng không xem được gì.
Đúng là mệt thật.
Liên quan tới nữ nhân này, cơ thể đã mệt mà lòng còn mệt hơn.
Bên ngoài màn trướng lúc này đây, lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn từ đằng xa đi lại, xen lẫn với nó là mấy câu nói đã cố hạ âm thanh.
...
Sau khi Tiểu Kiều nhận được tin, sáng sớm ngày hôm sau, nàng gọi Giả Tư đưa mình tới quận Tây Hà. Không buồn để ý đến khó khăn, một đường cấp tốc suốt cả đêm, cuối cùng cũng tới được nơi này.
Xe ngựa vừa dừng trước nha môn. Nàng đội nón lá che mặt rồi bước xuống buồng xe.
Thủ vệ phụ trách nha môn Bách phu trưởng đã được Công Tôn Dương dặn trước, hắn biết hai ngày này có thể Nữ quân sẽ đến đây, cho nên vội đi sang tự mình dẫn nàng vào, bước nhanh tới đại trướng chủ soái.
Trong lòng Tiểu Kiều đầy lo lắng, nàng vội vã đi theo Bách phu trưởng vào doanh, đi qua mấy trướng phòng, cuối cùng mới dừng lại trước một căn lều lớn.
"Bẩm Quân hầu, Nữ quân đến!"
Bách phu trưởng thông báo một tiếng.
Bên trong nhất thời cũng lặng thinh.
Tiểu Kiều cuống quá nên vén màn vào thẳng.
Ánh nến trong phòng còn để sáng.
Nàng vừa ngước mắt lên đã thấy Ngụy Thiệu nằm yên ở trên giường hành quân, hình như hắn ngủ thiếp mất rồi. Nàng vội vàng bước nhanh sang chỗ đó. Lúc đến gần bước chân dần chậm lại, cuối cùng rón rén ngồi xuống bên cạnh hắn, Tiểu Kiều ngừng thở nhìn người kia. Lúc này Ngụy Thiệu nằm ngay ngắn trên gối, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt hơi trắng bệch, khác xa với dáng vẻ khiến người ta chán ghét lúc bình thường, nàng thấy đau lòng quá, không nhịn được nhẹ nhàng nắm chặt một bàn tay của hắn.
Quận Tây Hà có một vùng giáp ranh với Thượng Quận, Hoàng Thủy và Lương Châu. Thế lực của thứ sử Lương Châu, Phùng Chiêu và nhóm người tộc Khương gồm Thiêu Đương Khương, Ti Hòa Khương xen kẽ như răng lược, phía Bắc còn thông với Hung Nô, tình thế rất phức tạp, cho nên dễ xảy ra hỗn chiến.
Từ năm trước khi bắt đầu chiếm lấy Tịnh Châu, chuyện đầu tiên mà Ngụy Thiệu làm là tập trung quân lực để bình định Tây Hà, xây dựng hàng rào, trên hai mươi dặm tuyến đường, hắn để cho ba người Trương Kiệm, Lý Sùng và Ngụy Lương trấn thủ, có thể thấy Ngụy Thiệu quan tâm tới việc bình định khu vực này ra sao.
Vốn tình hình đã được khống chế rồi, từ khoảng giữa năm cho đến cuối năm ngoái, khắp nơi đều yên bình vô sự. Không ngờ vào đúng đầu năm nay, Thiêu Đương Khương bắt đầu gây khó dễ, kỵ binh tập kích vùng Thượng Quận. Bởi vì binh lính đã có đề phòng trước, cho nên họ nhanh chóng cản lùi, không gây tổn thất gì quá lớn. Ngụy Thiệu nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Phùng Chiêu ở Lương Châu, vì thế hắn mới tự mình từ U Châu tới đây cùng đóng giữ.
Mấy ngày trước, sau khi sắp xếp xong chuyện phòng thủ ở Tây Hà, hắn định quay về Tấn Dương trước một chuyến. Bởi vì trước khi đi, hắn chỉ dẫn theo một nhóm nhỏ tùy tùng, sau khi tới thăm dò địa thế ở trường thành Tịnh Biên, bất ngờ lại bị mấy trăm nhân mã của Phùng Chiêu tập kích, tên bắn như mưa.
Để bảo vệ Công Tôn Dương cùng đi với mình được lui quân an toàn, chính Ngụy Thiệu lại bất cẩn bị tên độc bắn vào phần cánh tay. Sau khi quay về thì nằm bẹp.
Nghỉ ngơi hết bảy tám ngày trời.
Đến đêm, hai bờ sông Tây Hà tối mịt mù, trong doanh trại tiêu điều và yên ắng chỉ có tiếng bước chân của binh lính tuần tra đi qua tấm vãn gỗ trên thành.
Trong doanh trướng của Ngụy Thiệu, đèn nến sáng trưng.
Sau khi nhóm Trương Kiệm, Lý Sùng và Ngụy Lương tới thăm, sắc mặt Ngụy Thiệu tái nhợt hơn bình thường nhưng tinh thần rất tốt. Lúc này đây, hắn không nằm nghỉ mà nghiêm túc ngồi ở sau chiếc án, thắp đèn nói chuyện với Công Tôn Dương.
Trên mặt án là một tấm địa đồ được vẽ bằng da dê dài khoảng ba thước.
Ánh mắt Ngụy Thiệu nhìn bản đồ chăm chú, theo lời nói đĩnh đạc của Công Tôn Dương, trước mắt họ lại xuất hiện hi vọng liên quan tới vùng đất ở trên tấm bản đồ.
Tiêu diệt được Phùng Chiêu, tay chân của Hạnh Tốn từ ngày xưa tới giờ, bình định được Hà Tây thì họ có thể mở ra con đường giao lưu cùng Tây Vực.
Quan trọng nhất chính là, hướng về phía Bắc, họ có thể ngăn cách binh lính tộc Khương và Hung Nô.
Đây mới là trọng điểm trong ý nghĩa tòng quân.
Chỉ có giải quyết được mầm họa hậu phương, hắn mới có thể thoải mái dẫn binh về phía Nam.
"...Vì sao binh mã Lương Châu lại mạnh lên? Bởi vì trong đó có hai mươi ngàn người là binh lính tộc Khương Hồ bị dụ dỗ sung quân".
Công Tôn Dương nhận xét.
"Ba mươi năm trước, trong thời gian Lý Công là giáo úy Hộ Khương, rất nhiều người Thiêu Đương Khương đã tin tưởng và quy hàng ông ấy, số lượng lên đến mấy trăm ngàn. Lũng Tây bình an mấy chục năm. Đáng tiếc là sau khi Lý Công bị gian thần hãm hại, chết oan trong ngục của triều đình. Trong sử sách có nói, "Khương quý quan thanh, trước có tám Đô Úy coi thường tiền bạc, hướng thanh liêm, làm việc lớn", có thể thấy được, người Khương Hồ trung dũng như thế nào, họ kính trọng những vị quan thanh liêm, nhưng mà sau khi chuyển đi, tập tục khác biệt, ngôn ngữ cũng không quen, họ hoàn toàn không thể hòa hợp với người Hán, vì thế hai bên đều phòng bị lẫn nhau, sau khi triều đình phái Hộ Khương giáo úy, tên là Lý Công, lấy danh là Hộ Khương, ấy vậy mà chẳng những không ai có thể lấy lễ để làm tròn nhiệm vụ, họ còn xúi giục ly gián, tham tàn không chán, lúc này lại xung đột kịch liệt, bắt đầu phản loạn, thậm chí còn liên hợp lại cướp quận huyện".
Ngụy Thiệu chăm chú lắng nghe.
"Việc cấp bách của chúa công bây giờ là phải bình định biên cảnh. Người Khương có thể chiêu an, lúc này nên chiêu an mới tốt, quy phục là chính. Chỉ cần người Khương đều quy phục thì Phùng Chiêu không có gì đáng sợ. Loại được Phùng Chiêu, nếu không có binh lính Lương Châu, Hạnh Tốn như mất đi móng vuốt, chẳng còn gì phải sợ!"
Công Tôn Dương nói tiếp: "Bây giờ, Khương Hồ có hai tộc lớn nhất là Thiêu Đương và Ti Hòa. Thiêu Đương thì lính mạnh, còn tộc trưởng Ti Hòa lại đức cao vọng trọng, người Khương ở cả vùng Hoàng Thủy không ai là không biết tiếng ông. Tháng trước tập kích người Thượng Quận cũng là do Thiêu Đương, Ti Hòa không tham dự. Chúa công nên ra tay với Ti Hòa trước. Nếu chúa công tin ta, ta sẽ thay chúa công đi Ti Hòa một chuyến, truyền đạt tâm ý của ngài. Chỉ cần Ti Hòa quy phục trước, còn lại Nhược Khương, Tham Lam Khương, Chung Khương nhất định sẽ làm theo. Về phần Thiêu Đương, cho dù không hàng đi nữa thì sao họ có thể chống lại quân tiên phong của chúa công được đây?"
Ngụy Thiệu lắc đầu ngay lập tức: "Kế này của tiên sinh rất hay. Nhưng mà tiên sinh không nên tự mình mạo hiểm. Ta sẽ phái sứ giả khác được rồi".
Công Tôn Dương trả lời: "Vì cứu kẻ đê hèn này mà chúa công đã liều mình như thế, may mà ngài cát nhân thiên tướng, nếu không Công Tôn Dương có chết vạn lần cũng khó lòng hết tội! Chỉ thay người đi đến Hoàng Thủy có một lần, phí vài câu miệng lưỡi thì có gì mà mạo hiểm được đây? Để người khác đi ta lại không an lòng. Vì đại kế của chúa công, kính xin ngài đồng ý".
Lúc Ngụy Thiệu chần chừ, Công Tôn Dương cười nói: "Nếu sau này có thể thu phục được Khương Hồ, chúa công có thể ủy thác cho người tin tưởng nhận trách nhiệm giáo úy Hộ Khương, lấy lễ để quản thúc, để ý chuyện oán thù, giải quyết khó khăn, lo gì Tây Cảnh còn bất định? Tây Cảnh được yên bình, chuyện mưu đồ đại sự, thậm chí là việc mở mang bờ cõi, với uy tín của chúa công, vươn tới Tây Vực cũng không phải là không có hi vọng".
Trong đôi mắt Ngụy Thiệu ánh lên tia sáng, hắn cười nói: "Vậy thì lại làm phiền quân sư rồi".
Công Tôn Dương bảo: "Vốn là trách nhiệm của ta, sao lại nói làm phiền gì chứ".
Tâm trạng của hắn hơi phập phòng, hai tay đặt lên mặt án, Ngụy Thiệu bỗng đứng lên rồi nói: "Nếu có thể chiêu an thành công, ta sẽ nhớ kĩ công lớn của quân sư".
Lời hắn còn chưa dứt, đầu óc bỗng cảm thấy choáng váng, cơ thể hơi chao đảo một chút, mặc dù là động tác cực nhỏ và ổn định rất nhanh, hắn tiếp tục chuyện trò vui vẻ nhưng lại không thoát được tầm mắt của Công Tôn Dương, ông hoảng hốt đứng lên đỡ hắn, khuyên nhủ: "Trời không còn sớm nữa. Chúa công bị bệnh chưa khỏi hẳn, nên sớm an giấc thì tốt hơn. Ta cáo lui trước".
Ngụy Thiệu đẩy cánh tay ông ấy đang đỡ mình, cười cười: "Ta có phải nữ nhân đâu, gió thổi qua mà còn ngã được à. Chỉ bị thương ở ngoài da chứ mấy, huống hồ đã dưỡng bệnh nhiều ngày như vậy, sao tiên sinh lại làm đến mức này! Ta đã khỏe lắm rồi, chỉ có điều mọi người cứ lo lắng nhiều quá, không cho làm cái này, không cho đụng cái kia..."
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới gì đó rồi nói tiếp: "Nếu ở đây tạm thời không có việc, ngày mai đã sẽ lên đường về Tấn Dương. Nếu có việc gấp thì cưỡi khoái mã tới báo ta là được".
Thấy Công Tôn Dương như muốn khuyên nhủ mình, hắn xua tay ngắt lời: "Quân sư không cần khuyên nữa đâu. Sức khỏe của ta thế nào ta là người rõ nhất. Huống hồ từ đây về Tấn Dương cũng khá tiện. Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên đường luôn".
...
Ngày ấy Quân hầu trúng tên độc trở về thì nằm suốt ba ngày, vừa mới xuống đất được lại nhớ phải quay về Tấn Dương.
Đương nhiên Công Tôn Dương phải liều cả mạng già ra ngăn cản.
Ông cũng có hiểu biết về y thuật. Với thể trạng của Quân hầu bây giờ, kiêng kị nhất là bôn ba đường dài, bởi vậy ông mới phải khổ sở khuyên hắn nên tĩnh dưỡng.
Khó khăn lắm mới trấn an được hắn, nhớ tới chuyện quan trọng về Tấn Dương, ông không kiềm chế được thở dài ở trong lòng, bẩm tấu: "Có chuyện này ta nói ra mong chúa công đừng trách".
Ngụy Thiệu nhìn ông: "Có chuyện gì phải trách?"
Công Tôn Dương trình bày: "Chúa công bị thương cần tĩnh dưỡng, bên cạnh nên có người chăm sóc cẩn thận mới nhanh chóng khỏe lên. Trong doanh trại không có ai thích hợp làm việc này. Ta nghe nói bây giờ Nữ quân đã tới Tấn Dương rồi, cho nên mới tự ý quyết định, mấy ngày trước đã phái người gửi thư tới Tấn Dương, báo cho Nữ quân biết về tình hình của Quân hầu gần đây, mời Nữ quân đến giúp. Nếu sau khi nhận được thư Nữ quân khởi hành ngay, ta đoán chỉ một hai ngày tới là có thể đến nơi. Quân hầu không cần quay về nữa, cứ kiên nhẫn chờ đợi là được thôi. Nếu không Nữ quân tới đây mà Quân hầu bỏ lỡ thì sao được".
Ngụy Thiệu sững sờ, hắn chần chừ một lát mới nói: "Chuyện này... chuyện này... chỉ sợ là không ổn. Trong quân quy có mười bảy điều, năm mươi bốn trảm, trong đó có một điều là trong doanh trại không được có nữ nhân... Dù ta là chủ soái nhưng cũng không thể phá vỡ quy định này..."
Công Tôn Dương nghiêm mặt: "Sao Quân hầu lại nói tới chuyện này? Nữ quân có thể so sánh với nữ tử bình thường vậy được sao? Huống hồ cũng không phải vô cớ mà đón Nữ quân vào, vì Quân hầu trúng độc bị thương, cần có Nữ quân tỉ mỉ chăm sóc mới sớm ngày khỏi hẳn, sao có thể xem là vi phạm quy củ được kia chứ? Trương tướng quân, Lý, Ngụy tướng quân cũng mong ngóng Nữ quân có thể nhanh nhanh tới đây chăm sóc vết thương của Quân hầu".
Trong lòng Ngụy Thiệu bắt đầu nhảy nhót mất khống chế, nhưng mà ngoài mặt lại càng nghiêm túc hơn, hắn bối rối một lúc mới gắng gượng đáp lời: "Mặc dù ta thấy không thích hợp, nhưng mà quân sư đã gạt ta gửi thư đi như vậy, ta đành..."
Hắn đột nhiên nghĩ tới: "Trên đường không có nguy hiểm gì cả chứ?"
Công Tôn Dương vội nói: "Chúa công yên tâm! Ngoài gửi thư cho Nữ quân, ta còn gửi thư cho cả Giả tướng quân. Có Giả tướng quân hộ tống, trên đường đi sẽ không cần lo lắng".
Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng thấy an tâm rồi, hắn nghiêm túc gật đầu: "Ta biết rồi. Cả ngày nay tiên sinh đã vất vả nhiều rồi, nhanh về lều trại nghỉ ngơi thôi".
...
Sau khi Công Tôn Dương đi rồi, Ngụy Thiệu làm gì có tâm tình mà ngủ. Lăn qua lộn lại trên chiếc giường hành quân trong doanh trại, càng muốn ngủ tinh thần càng trở nên minh mẫn. Cuối cùng hắn bèn đứng lên ngồi sau án đọc binh thư.
Đôi mắt nhìn chằm chằm dòng chữ trên thẻ tre, tâm hồn lại từ từ bay bổng.
Hắn biết nàng đã tới Tấn Dương rồi.
Lúc đầu, trước khi hắn bị thương, sở dĩ nấn ná không quay lại, ngoài việc sự vụ quấn quanh người, trong lòng hắn vẫn còn hơi lo lắng.
Dù sao lúc trước sống chết nàng ấy cứ không chịu tới đây, mình lại không yên lòng để nàng ấy một mình nên ép buộc nàng tới.
Bây giờ thì hay rồi, mặc dù bất ngờ bị thương nhẹ, hắn nằm mấy ngày còn choáng đầu hoa mắt, nhưng không ngờ lại có thu hoạch khác, nàng sắp tới đây rồi.
Lần đầu tiên Ngụy Thiệu cảm thấy Công Tôn Dương quả đúng là tâm phúc, là cánh tay không thể thiếu của mình. Ngày đó vì cứu ông mà bị trúng một tên, quả đúng là không uổng.
Ngụy Thiệu nghĩ tiếp, chờ sau khi nàng ấy đến đây rồi, trước mặt nàng mình nên biểu hiện thế nào đây.
Nói cho nàng biết mình không sao hết cả, bảo nàng không cần phải lo lắng, hay là làm dáng một chút cho nàng ấy đau lòng?
Quyết định này thật là gian nan quá. Còn khó hơn cả chuyện bày binh bố trận lúc hành quân.
Ngụy Thiệu nghĩ ngợi hồi lâu còn chưa biết làm sao, bỗng nhiên trong đầu lại nảy ra ý khác.
Có khi nào trong lòng nàng ấy vẫn tức tối với mình, cho nên dù biết hắn bị thương, nàng vẫn quyết tâm tàn nhẫn bỏ mặc sự sống chết của hắn?
Ý nghĩ đó làm lòng hắn không yên.
Nếu nàng quyết tâm tàn nhẫn đến như vậy, biết hắn trúng độc mà không lo sống chết, vậy thì...
Nàng đừng mong mình sẽ khách sáo với Kiều gia! Một ngày nào đó hắn hứng lên muốn đánh, nàng đừng khóc lóc van xin mình!
Ngụy Thiệu đưa ra một quyết định tàn ác. Từ đầu năm tới giờ, cũng vì tối hôm đó hắn uống nhiều rượu rồi bảo muốn nàng cắt đứt lui tới với Kiều gia, nàng ấy bắt đầu tỏ thái độ với mình, khỏi phải nói tới chuyện ngủ cùng hắn.
Trong lòng hắn nghĩ có lẽ Công Tôn Dương đã viết thư rõ ràng.
Niềm phấn khích, vui sướng và chờ mong lúc đầu bùng lên như thủy triều trong lòng hắn lại từ từ rút hết, cuối cùng lại thấy hơi phiền muộn, binh thư cũng không xem được gì.
Đúng là mệt thật.
Liên quan tới nữ nhân này, cơ thể đã mệt mà lòng còn mệt hơn.
Bên ngoài màn trướng lúc này đây, lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn từ đằng xa đi lại, xen lẫn với nó là mấy câu nói đã cố hạ âm thanh.
...
Sau khi Tiểu Kiều nhận được tin, sáng sớm ngày hôm sau, nàng gọi Giả Tư đưa mình tới quận Tây Hà. Không buồn để ý đến khó khăn, một đường cấp tốc suốt cả đêm, cuối cùng cũng tới được nơi này.
Xe ngựa vừa dừng trước nha môn. Nàng đội nón lá che mặt rồi bước xuống buồng xe.
Thủ vệ phụ trách nha môn Bách phu trưởng đã được Công Tôn Dương dặn trước, hắn biết hai ngày này có thể Nữ quân sẽ đến đây, cho nên vội đi sang tự mình dẫn nàng vào, bước nhanh tới đại trướng chủ soái.
Trong lòng Tiểu Kiều đầy lo lắng, nàng vội vã đi theo Bách phu trưởng vào doanh, đi qua mấy trướng phòng, cuối cùng mới dừng lại trước một căn lều lớn.
"Bẩm Quân hầu, Nữ quân đến!"
Bách phu trưởng thông báo một tiếng.
Bên trong nhất thời cũng lặng thinh.
Tiểu Kiều cuống quá nên vén màn vào thẳng.
Ánh nến trong phòng còn để sáng.
Nàng vừa ngước mắt lên đã thấy Ngụy Thiệu nằm yên ở trên giường hành quân, hình như hắn ngủ thiếp mất rồi. Nàng vội vàng bước nhanh sang chỗ đó. Lúc đến gần bước chân dần chậm lại, cuối cùng rón rén ngồi xuống bên cạnh hắn, Tiểu Kiều ngừng thở nhìn người kia. Lúc này Ngụy Thiệu nằm ngay ngắn trên gối, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt hơi trắng bệch, khác xa với dáng vẻ khiến người ta chán ghét lúc bình thường, nàng thấy đau lòng quá, không nhịn được nhẹ nhàng nắm chặt một bàn tay của hắn.