-
Chương 7
Trông thấy ánh mắt Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn mang theo vẻ nể sợ nhìn mình như nhìn quỷ thần, Tô Dật An cảm thấy rất vừa lòng, cô ngoan ngoãn đứng ngay ngắn dưới tán cây, không còn giẫm bừa bãi bạt mạng lên rễ cây của hắn như lúc trước nữa, sau đó bất chấp thò đầu vào trong hốc cây.
“Cây…… thần? Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh…… ngài.”
“Nói.”
“Những lời tôi hét trong hốc cây của ngài lúc trước, ngài đều nghe thấy hết rồi hả?”.
“Ừ.”
Đúng vậy, hắn đã nghe hết rồi, còn nghe rất rõ ràng nữa là đằng khác, đinh cả tai nhức cả óc ra đây!
Lâm Khinh Ngữ đắn đo chọn lọc từ ngữ: “Vậy, là ngài đã đưa tôi đến thế giới này sao? Tại sao lại biến tôi thành con trai? Còn nữa…… tại sao lại là tôi?”.
“Một vấn đề vừa nãy cô hỏi tôi đã trả lời rồi, giờ cô lại hỏi thêm đến tận ba vấn đề nữa.”
“……” Tính khí của cây yêu này thật là chi li tính toán quá, giống y xì đúc ông thầy nào đó cung Xử Nữ có tố chất thần kinh rất thích chĩa mùi dùi về phía người khác trong ấn tượng của cô. Lâm Khinh Ngữ cố gắng bắt bản thân nặn ra một nụ cười, “Vậy, ngài có thể trả lời tôi không?”.
“Không được.” Tô Dật An lại nhặt bừa lời thoại trong một tác phẩm truyền hình, “Thiên cơ bất khả lộ.”
Hàm nghĩa ẩn giấu trong câu nói đó chính là hắn biết chuyện xảy ra như thế nào, nhưng không muốn nói cho cô biết! Xem ra cây yêu này cũng có chút đạo hạnh, không thể đắc tội được. Lâm Khinh Ngữ nghĩ thầm trong bụng, hơi nghiến răng nói: “Vậy…… tôi có thể đi được chưa?”.
“Lâm Khinh Ngữ.”
Bị cây yêu gọi đầy đủ cả họ tên, Lâm Khinh Ngữ đờ người, lông tóc dựng ngược nhìn hắn: “Sao, sao cơ?”.
“Ở chỗ của tôi, không được đi muộn về sớm, nghỉ…… không xin phép. Nếu không……”
Nếu không cô biết cái gì sẽ chờ đón mình mà, hắn sẽ nguyền rủa cô.
Trước đây cây yêu là người cai quản kỷ luật ở địa giới chắc! Sao lại phiền phức thế! Lâm Khinh Ngữ muốn khóc lắm: “Vậy…… bao giờ tôi mới được về.”
“Mười giờ tối.”
Mười giờ, về đến phòng ngủ, tắm một cái, đọc lướt qua một quyển sách, lăn ra giường, thời gian vừa xoẻn.
Khóe miệng Lâm Khinh Ngữ giật giật, đành cúi đầu chấp nhận.
Tối hôm ấy, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến mười giờ, Lâm Khinh Ngữ bỏ chạy khỏi cái cây yêu, cô quay về phòng ngủ, lập tức mở máy tính, vào Taobao, chọn một lá bùa trừ tà khai sáng ban đêm, phần ghi chú khách hàng, còn đặc biệt chi thêm tiền để người bán đưa tới với tốc độ nhanh nhất.
Ngày hôm sau quầng thâm của cô còn nặng hơn cả hôm qua, đi học với tâm trạng hoang mang bất an, ngồi bần thần suốt nửa ngày, mãi cho đến khi Vương béo ngồi cạnh vỗ vỗ vai cô, Lâm Khinh Ngữ mới giật bắn mình hỏi: “Tan học rồi hả?”.
Vương béo còn chưa kịp nói câu nào, thì Lâm Khinh Ngữ đã xách cặp lao thẳng ra khỏi phòng học.
Sau đó cửa lớp vang lên một tiếng “bang” rất to, toàn bộ ánh mắt của đám bạn cùng lớp đều xoay đến phía sau phòng học, thầy giáo già đang cầm ly nước cũng ngây người nhìn chằm chằm về phía ấy.
Vương béo lặng lẽ nhìn cái cửa một lúc, chỉ thấy Lâm Khinh Ngữ giống như một con ma lướt trở lại, mang theo toàn bộ ánh mắt tò mò của cả lớp, và cả ánh mắt trừ điểm cuối kỳ của vị giáo sư già nữa, Lâm Khinh Ngữ mặt dày báo cáo: “Thầy…… vừa nãy em buồn đi tiểu quá……”
“Buồn đi tiểu quá mà vẫn còn nhớ mang theo túi xách?”
“Trong túi…… có giấy ạ.”
“Con trai gì mà giống y xì con gái vậy.” Vị giáo sư già khoát tay: “Được rồi, về chỗ đi.”
Lâm Khinh Ngữ xấu hổ ngồi trở lại chỗ trong tiếng cười trộm của lũ bạn cùng lớp, cô liếc mắt lườm Vương béo một cái, Vương béo oan uổng đè cổ họng nói: “Anh giai à, em có nói câu nào đâu, là tự anh xông ra đấy chứ.”
“Vậy cậu vỗ vai tớ làm gì?”.
“Có chuyện muốn nói với cậu chứ sao!” Vương béo móc điện thoại ra. “Cậu xem đi.”
Lâm Khinh Ngữ cầm điện thoại nhìn thử, đó là một tấm ảnh, chỉ thấy nước ảnh mờ mờ ảo ảo, ánh đèn nhòe nhoẹt, trên một cái ghế dài có ba người đàn ông tầm ba mươi bốn mươi tuổi đang ngồi, đứng trước bàn của những người đàn ông đó, là một cô gái mặc hở rất bạo đang uống rượu hút thuốc, cô gái đó chính là Lý Tư Hà.
Lâm Khinh Ngữ không kịp chuẩn bị tâm lý từ trước nên khi nhìn thấy bức ảnh đó lập tức đờ người.
Vương béo ghé lại gần tai cô nói nhỏ: “Cậu nói cho người anh em này biết đi, có phải cậu biết chuyện này rồi, nên mấy hôm trước mới quả quyết dứt khoát bất chấp tất cả chia tay với Lý Tư Hà không?”.
Lâm Khinh Ngữ nhìn Vương béo hồi lâu, không biết nên trả lời thế nào.
Cô biết chuyện đó, nhưng không phải là biết từ thế giới này. Vì thế cô hỏi ngược lại: “Cậu nhìn thấy bức ảnh này ở đâu vậy?".
“Người ta đăng lên diễn đàn của trường từ lâu rồi, trên đó giờ đang dậy sóng lắm.” Vương béo thở dài, “Người anh em, tớ đã hiểu lầm cậu rồi. Hôm trước mấy thằng bọn tớ còn cảm thấy cậu làm thế có hơi quá đáng, không ngờ cậu lại phải chịu nhục nhã như vậy, thà để bản thân mình bị mang tiếng xấu, cũng không muốn nói ra chuyện của con nhỏ tiện nhân kia. Cậu đối với cô ta như vậy cũng có thể coi là tận tình tận nghĩa rồi.”
Lâm Khinh Ngữ gật đầu, cô cũng cảm thấy bất kể là ở thế giới nào, bản thân đều có thể coi là tận tình tận nghĩa với Lý Tư Hà.
Vương béo vỗ vỗ vai Lâm Khinh Ngữ, “Tối nay tớ đãi, mời cậu ăn cơm, đừng để những chuyện này trong lòng nữa nhé, nghĩ thoáng lên, nhìn cặp mặt thâm quầng của cậu đi, anh em nhìn thấy đau lòng lắm, cậu phải chịu thiệt thòi rồi.”
Thật ra trong lòng Lâm KhinhNgữ chẳng cảm thấy thiệt thòi gì mấy, nhưng nếu Vương béo đã muốn mời cơm, thì cô có giả vờ thiệt thòi một tí cũng chẳng có vấn đề gì……
Nhưng đợi đã……
“Hay là…… để hôm khác đi?” Lâm Khinh Ngữ nói, “Hôm nay tan học tớ có chút việc bận.”
“Được! Cậu nói hôm nào đi, thì hôm đó tớ mời.”
Vì lời hứa mời ăn một bữa cơm của Vương béo, mà sau khi tan học lúc đi trên con đường dẫn đến khu rừng nhỏ, Lâm Khinh Ngữ âm thầm suy tính, phải làm sao mới có thể thương lượng với cây yêu kia về vấn đề nghỉ phép theo quy định trong “luật lao động”.
Nhưng hôm nay vừa bước chân vào khu rừng nhỏ, đã thấy một nữ sinh thân hình tuyệt đẹp đang chắn đường cô – Là Lý Tư Hà.
Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy cô ta, lông mày lập tức nhíu lại, làm tốt công tác chuẩn bị tiếp chiêu, “Bức ảnh của cô không phải tôi đăng lên trên diễn đàn đâu đấy.”
Nghe thấy câu này của Lâm Khinh Ngữ, sắc mặt vốn dĩ tương đối khó chịu của Lý Tư Hà loáng cái trắng bệch: “Anh biết chuyện ấy từ khi nào? Là hôm anh đột nhiên muốn chia tay với em sao?”.
“Cô không cần quan tâm đến việc tôi biết từ lúc nào, cũng giống như tôi chẳng hề đề tâm đến việc cô lả lơi với những người đó.” Lâm Khinh Ngữ nói, “Trước đây tôi đã nói với cô rồi, chúng ta không ai nợ ai, sau này đừng dính dáng làm phiền đến cuộc sống của nhau nữa.”
Lâm Khinh Ngữ nói xong, sượt qua vai Lý Tư Hà định đi. Vừa mới sải được một bước thì đã nghe thấy tiếng Lý Tư Hà nghẹn ngào vang lên sau lưng mình:
“Em cũng không muốn như vậy.” Lý Tư Hà túm chặt lấy cánh tay Lâm Khinh Ngữ, “Em cũng không muốn như vậy đâu, nhưng em không còn cách nào khác, em chỉ là bất đắc dĩ thôi……”
Cánh tay bị kéo tới phát đau, khiến Lâm Khinh Ngữ không thể không dừng bước, sau đó gỡ từng ngón từng ngón tay của cô ta ra: “Chỉ là bất đắc dĩ thôi? Không phải là vì cần tiền sao. Trên thế giới này có rất nhiều người cần tiền, muốn kiếm được tiền một cách nhẹ nhàng đơn giản, xã hội đủ mọi hạng người, mọi người vất vả lăn lội đều phải dựa vào bản lĩnh của bản thân. Tất cả những việc cô làm cũng không hẳn là quá đáng, tôi không chỉ trích cách kiếm tiền của cô, nhưng.”
Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là cách chính bản thân cô chọn, cô được hưởng lợi từ nó, thì lúc phải trả giá vì nó cũng đừng oán trách nhân sinh, chất vấn xã hội, nói bản thân chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì, lúc cô tận hưởng, đâu có chất vấn thế.”
Lý Tư Hà ngây ra nhìn cô, giống như nhìn một người xa lạ.
“Lý Tư Hà, đừng nói bản thân chỉ là bấc đắc dĩ, nói vậy có cảm giác như người khác sống quá dễ dàng vậy.”
Bóng lưng Lâm Khinh Ngữ dần dần biến mất trong khu rừng nhỏ, Lý Tư Hà đứng đờ người tại chỗ hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi những cơn gió rét buốt, quay người bỏ đi.
Xuyên qua khu rừng nhỏ, đi tới dưới gốc cây đại thụ, Lâm Khinh Ngữ hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên hỏi: “Đại thần, tôi có thể xả ấm ức vào trong hốc cây của ngài được không?”.
Đối mặt với người bản thân không hiểu rõ vấn đề, Tô Dật An cảm thấy nếu giờ hắn có lông mày, hắn nhất định sẽ nhướng lên nói: “Cô thấy sao?”.
Lâm Khinh Ngữ lầm bầm trong miệng một câu “keo kiệt”, sau đó vứt cặp sách xuống nền đất còn đọng tuyết để lót mông, rồi ngồi xuống: “Đại thần, ngài đã sống ở thế gian này bao nhiêu năm rồi?”.
Tô Dật An tiện miệng vớ bừa một con số nói: “Tám ngàn năm.”
Lâm Khinh Ngữ cũng tin ngay mà không chút nghi ngờ: “Lâu thật đấy…… tại sao lại mọc ở khuôn viên mới xây của chúng tôi?” Đúng vậy tại sao hắn lại mọc ở đây. Tô Dật An không trả lời, nhưng sự trầm mặc của hắn cũng không ngăn cản được Lâm Khinh Ngữ tự mình nói chuyện với mình, “Ngài sống ở đây nhiều năm như vậy rồi, có phải thấy tất cả loài người đều vô cùng ngu xuẩn không?” Lâm Khinh Ngữ đếm ngón tay, “Muốn không làm mà hưởng, muốn lén lút bớt xén thứ này thứ kia, muốn có được tất cả nhưng lại không muốn phải trả giá……”
“Cô nói nhiều quá.”
Tô Dật An giờ đã có miệng, hắn rất vui khi bản thân có thể cắt ngang lời cô nói bất cứ lúc nào mình muốn.
Vì thế giờ đến lượt Lâm Khinh Ngữ thấy bức xúc: “Ngài không cho tôi xả ấm ức, không cho tôi nói chuyện, vậy ngài muốn tôi ở bên ngài từng giờ từng phút, rốt cuộc là để làm gì! Ngài sẽ không phải vì cô đơn quá nên mới tìm một người có thể lắng nghe ngài nói tới nói chuyện đấy chứ?”.
Lần đầu tiên Tô Dật An không phủ nhận ngay lập tức. Trong lúc Lâm Khinh Ngữ tưởng hắn ngầm thừa nhận, thì lại nghe thấy hắn trả lời mình bằng giọng điệu chán ghét cùng cực mà lại lạnh lùng băng giá: “Làm thế nào mà bộ não không biết suy nghĩ của cô lại có thể nghĩ ra được một cái kết luận chẳng mảy may có tí liên hệ gì thế?”.
Lâm Khinh Ngữ: “……”
Hắn bắt cô kè kè ở bên cạnh mình từng giờ từng phút, đương nhiên là vì hắn đã phát hiện ra cách để quay về!
Hắn và Lâm Khinh Ngữ cùng uống say, sau đó cùng đến đây, xác suất ít nhất 90% là bọn họ sẽ cùng nhau quay về.
Nhưng ý nghĩ này của hắn không thể nói với Lâm Khinh Ngữ được: “Lúc trước không phải tôi bảo cô tới dọn tuyết sao? Cô còn định ngồi đến bao giờ nữa?” Lâm Khinh Ngữ thầm lầm bầm mấy câu, đứng dậy mà lòng không tình không nguyện chút nào, nhưng Tô Dật An bỗng nhiên lại đổi ý: “Bỏ đi, những chỗ khác tạm thời không để tâm vội, thân cây bị đóng băng, cô làm tan nó giúp tôi.”
Trước khi hắn có thể nói chuyện được, Lâm Khinh Ngữ đã áp tay lên miếng băng trên hốc cây giúp hắn, hắn phải bắt cô làm lại lần nữa việc cô đã làm từ hai ngày trước, mỗi ngày lặp lại một lần.
Như vậy, hắn có thể sẽ tìm ra được nguyên nhân xảy ra sự biến hóa là ở đâu với xác xuất nhanh nhất và lớn nhất.
Hắn đang mải suy nghĩ, thì thấy Lâm Khinh Ngữ bới dưới đống tuyết và bùn đất còn sót lại trên nền đất, moi ra một cục đá.
Tô Dật An: “Cô định làm gì vậy?”.
“Áp tay lên để làm tan băng thì phiền lắm. Lại còn lạnh nữa.” Lâm Khinh Ngữ nói, “Tôi sẽ lấy đá đập vỡ băng cho ngài.”
“Dừng……. Ối!” Trước khi Tô Dật An kịp mở miệng nói gì thêm, thì Lâm Khinh Ngữ đã nện luôn viên đá xuống, ngay cả lớp vỏ cây cũng bị đập rơi xuống cùng những miếng băng.
Tô Dật An ổn định lại đầu óc, lên cơn nói: “Cô có biết vì sao cô lại biến thành con trai không?”.
Lâm Khinh Nghữ nghiêm mặt đáp: “Bởi vì đó là ước mơ của tôi.”
“Không! Bởi vì cô vốn dĩ là như thế! Bỏ ngay cục đá đó xuống cho tôi! Áp tay lên đó!”.
Lâm Khinh Ngữ nghiến răng, được lắm! Bỏ đi, hảo hán không tính toán chuyện thua thiệt trước mắt, nể mặt cái con yêu quái này, Lâm Khinh Ngữ liền vứt cục đá xuống, giơ tay áp lên miếng băng trên thân cây của hắn: “Đại thần. Tôi muốn hỏi ngài một câu.” Trước khi Tô Dật An kịp bắt cô im miệng, Lâm Khinh Ngữ đã nói luôn, “Có phải ngài có một người anh em đầu thai đến thế giới loài người, tên là Tô Dật An không?”.
Tô Dật An im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Làm sao?”.
“Chẳng sao cả.”
Cô chỉ cảm thấy, hai người bọn họ đều giống nhau, rất đáng! Ghét!
Sau khi làm tan miếng băng nhỏ trên thân cây của hắn xong, cô liền bắt đầu lèo nhèo đi lèo nhèo lại, kết quả lèo nhèo đến tận mười giờ, rồi lại bỏ chạy quáng quàng như hôm qua. Nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ đi xa dần, những cơn gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua những trạc cây trống rỗng của hắn.
Bắt Lâm Khinh Ngữ đến bầu bạn để giải tỏa nỗi cô đơn ư……
Có lẽ là có một chút thì phải, cảm giác đó ít hơn so với những vì sao trên bầu trời kia một tí.
“Cây…… thần? Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh…… ngài.”
“Nói.”
“Những lời tôi hét trong hốc cây của ngài lúc trước, ngài đều nghe thấy hết rồi hả?”.
“Ừ.”
Đúng vậy, hắn đã nghe hết rồi, còn nghe rất rõ ràng nữa là đằng khác, đinh cả tai nhức cả óc ra đây!
Lâm Khinh Ngữ đắn đo chọn lọc từ ngữ: “Vậy, là ngài đã đưa tôi đến thế giới này sao? Tại sao lại biến tôi thành con trai? Còn nữa…… tại sao lại là tôi?”.
“Một vấn đề vừa nãy cô hỏi tôi đã trả lời rồi, giờ cô lại hỏi thêm đến tận ba vấn đề nữa.”
“……” Tính khí của cây yêu này thật là chi li tính toán quá, giống y xì đúc ông thầy nào đó cung Xử Nữ có tố chất thần kinh rất thích chĩa mùi dùi về phía người khác trong ấn tượng của cô. Lâm Khinh Ngữ cố gắng bắt bản thân nặn ra một nụ cười, “Vậy, ngài có thể trả lời tôi không?”.
“Không được.” Tô Dật An lại nhặt bừa lời thoại trong một tác phẩm truyền hình, “Thiên cơ bất khả lộ.”
Hàm nghĩa ẩn giấu trong câu nói đó chính là hắn biết chuyện xảy ra như thế nào, nhưng không muốn nói cho cô biết! Xem ra cây yêu này cũng có chút đạo hạnh, không thể đắc tội được. Lâm Khinh Ngữ nghĩ thầm trong bụng, hơi nghiến răng nói: “Vậy…… tôi có thể đi được chưa?”.
“Lâm Khinh Ngữ.”
Bị cây yêu gọi đầy đủ cả họ tên, Lâm Khinh Ngữ đờ người, lông tóc dựng ngược nhìn hắn: “Sao, sao cơ?”.
“Ở chỗ của tôi, không được đi muộn về sớm, nghỉ…… không xin phép. Nếu không……”
Nếu không cô biết cái gì sẽ chờ đón mình mà, hắn sẽ nguyền rủa cô.
Trước đây cây yêu là người cai quản kỷ luật ở địa giới chắc! Sao lại phiền phức thế! Lâm Khinh Ngữ muốn khóc lắm: “Vậy…… bao giờ tôi mới được về.”
“Mười giờ tối.”
Mười giờ, về đến phòng ngủ, tắm một cái, đọc lướt qua một quyển sách, lăn ra giường, thời gian vừa xoẻn.
Khóe miệng Lâm Khinh Ngữ giật giật, đành cúi đầu chấp nhận.
Tối hôm ấy, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến mười giờ, Lâm Khinh Ngữ bỏ chạy khỏi cái cây yêu, cô quay về phòng ngủ, lập tức mở máy tính, vào Taobao, chọn một lá bùa trừ tà khai sáng ban đêm, phần ghi chú khách hàng, còn đặc biệt chi thêm tiền để người bán đưa tới với tốc độ nhanh nhất.
Ngày hôm sau quầng thâm của cô còn nặng hơn cả hôm qua, đi học với tâm trạng hoang mang bất an, ngồi bần thần suốt nửa ngày, mãi cho đến khi Vương béo ngồi cạnh vỗ vỗ vai cô, Lâm Khinh Ngữ mới giật bắn mình hỏi: “Tan học rồi hả?”.
Vương béo còn chưa kịp nói câu nào, thì Lâm Khinh Ngữ đã xách cặp lao thẳng ra khỏi phòng học.
Sau đó cửa lớp vang lên một tiếng “bang” rất to, toàn bộ ánh mắt của đám bạn cùng lớp đều xoay đến phía sau phòng học, thầy giáo già đang cầm ly nước cũng ngây người nhìn chằm chằm về phía ấy.
Vương béo lặng lẽ nhìn cái cửa một lúc, chỉ thấy Lâm Khinh Ngữ giống như một con ma lướt trở lại, mang theo toàn bộ ánh mắt tò mò của cả lớp, và cả ánh mắt trừ điểm cuối kỳ của vị giáo sư già nữa, Lâm Khinh Ngữ mặt dày báo cáo: “Thầy…… vừa nãy em buồn đi tiểu quá……”
“Buồn đi tiểu quá mà vẫn còn nhớ mang theo túi xách?”
“Trong túi…… có giấy ạ.”
“Con trai gì mà giống y xì con gái vậy.” Vị giáo sư già khoát tay: “Được rồi, về chỗ đi.”
Lâm Khinh Ngữ xấu hổ ngồi trở lại chỗ trong tiếng cười trộm của lũ bạn cùng lớp, cô liếc mắt lườm Vương béo một cái, Vương béo oan uổng đè cổ họng nói: “Anh giai à, em có nói câu nào đâu, là tự anh xông ra đấy chứ.”
“Vậy cậu vỗ vai tớ làm gì?”.
“Có chuyện muốn nói với cậu chứ sao!” Vương béo móc điện thoại ra. “Cậu xem đi.”
Lâm Khinh Ngữ cầm điện thoại nhìn thử, đó là một tấm ảnh, chỉ thấy nước ảnh mờ mờ ảo ảo, ánh đèn nhòe nhoẹt, trên một cái ghế dài có ba người đàn ông tầm ba mươi bốn mươi tuổi đang ngồi, đứng trước bàn của những người đàn ông đó, là một cô gái mặc hở rất bạo đang uống rượu hút thuốc, cô gái đó chính là Lý Tư Hà.
Lâm Khinh Ngữ không kịp chuẩn bị tâm lý từ trước nên khi nhìn thấy bức ảnh đó lập tức đờ người.
Vương béo ghé lại gần tai cô nói nhỏ: “Cậu nói cho người anh em này biết đi, có phải cậu biết chuyện này rồi, nên mấy hôm trước mới quả quyết dứt khoát bất chấp tất cả chia tay với Lý Tư Hà không?”.
Lâm Khinh Ngữ nhìn Vương béo hồi lâu, không biết nên trả lời thế nào.
Cô biết chuyện đó, nhưng không phải là biết từ thế giới này. Vì thế cô hỏi ngược lại: “Cậu nhìn thấy bức ảnh này ở đâu vậy?".
“Người ta đăng lên diễn đàn của trường từ lâu rồi, trên đó giờ đang dậy sóng lắm.” Vương béo thở dài, “Người anh em, tớ đã hiểu lầm cậu rồi. Hôm trước mấy thằng bọn tớ còn cảm thấy cậu làm thế có hơi quá đáng, không ngờ cậu lại phải chịu nhục nhã như vậy, thà để bản thân mình bị mang tiếng xấu, cũng không muốn nói ra chuyện của con nhỏ tiện nhân kia. Cậu đối với cô ta như vậy cũng có thể coi là tận tình tận nghĩa rồi.”
Lâm Khinh Ngữ gật đầu, cô cũng cảm thấy bất kể là ở thế giới nào, bản thân đều có thể coi là tận tình tận nghĩa với Lý Tư Hà.
Vương béo vỗ vỗ vai Lâm Khinh Ngữ, “Tối nay tớ đãi, mời cậu ăn cơm, đừng để những chuyện này trong lòng nữa nhé, nghĩ thoáng lên, nhìn cặp mặt thâm quầng của cậu đi, anh em nhìn thấy đau lòng lắm, cậu phải chịu thiệt thòi rồi.”
Thật ra trong lòng Lâm KhinhNgữ chẳng cảm thấy thiệt thòi gì mấy, nhưng nếu Vương béo đã muốn mời cơm, thì cô có giả vờ thiệt thòi một tí cũng chẳng có vấn đề gì……
Nhưng đợi đã……
“Hay là…… để hôm khác đi?” Lâm Khinh Ngữ nói, “Hôm nay tan học tớ có chút việc bận.”
“Được! Cậu nói hôm nào đi, thì hôm đó tớ mời.”
Vì lời hứa mời ăn một bữa cơm của Vương béo, mà sau khi tan học lúc đi trên con đường dẫn đến khu rừng nhỏ, Lâm Khinh Ngữ âm thầm suy tính, phải làm sao mới có thể thương lượng với cây yêu kia về vấn đề nghỉ phép theo quy định trong “luật lao động”.
Nhưng hôm nay vừa bước chân vào khu rừng nhỏ, đã thấy một nữ sinh thân hình tuyệt đẹp đang chắn đường cô – Là Lý Tư Hà.
Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy cô ta, lông mày lập tức nhíu lại, làm tốt công tác chuẩn bị tiếp chiêu, “Bức ảnh của cô không phải tôi đăng lên trên diễn đàn đâu đấy.”
Nghe thấy câu này của Lâm Khinh Ngữ, sắc mặt vốn dĩ tương đối khó chịu của Lý Tư Hà loáng cái trắng bệch: “Anh biết chuyện ấy từ khi nào? Là hôm anh đột nhiên muốn chia tay với em sao?”.
“Cô không cần quan tâm đến việc tôi biết từ lúc nào, cũng giống như tôi chẳng hề đề tâm đến việc cô lả lơi với những người đó.” Lâm Khinh Ngữ nói, “Trước đây tôi đã nói với cô rồi, chúng ta không ai nợ ai, sau này đừng dính dáng làm phiền đến cuộc sống của nhau nữa.”
Lâm Khinh Ngữ nói xong, sượt qua vai Lý Tư Hà định đi. Vừa mới sải được một bước thì đã nghe thấy tiếng Lý Tư Hà nghẹn ngào vang lên sau lưng mình:
“Em cũng không muốn như vậy.” Lý Tư Hà túm chặt lấy cánh tay Lâm Khinh Ngữ, “Em cũng không muốn như vậy đâu, nhưng em không còn cách nào khác, em chỉ là bất đắc dĩ thôi……”
Cánh tay bị kéo tới phát đau, khiến Lâm Khinh Ngữ không thể không dừng bước, sau đó gỡ từng ngón từng ngón tay của cô ta ra: “Chỉ là bất đắc dĩ thôi? Không phải là vì cần tiền sao. Trên thế giới này có rất nhiều người cần tiền, muốn kiếm được tiền một cách nhẹ nhàng đơn giản, xã hội đủ mọi hạng người, mọi người vất vả lăn lội đều phải dựa vào bản lĩnh của bản thân. Tất cả những việc cô làm cũng không hẳn là quá đáng, tôi không chỉ trích cách kiếm tiền của cô, nhưng.”
Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là cách chính bản thân cô chọn, cô được hưởng lợi từ nó, thì lúc phải trả giá vì nó cũng đừng oán trách nhân sinh, chất vấn xã hội, nói bản thân chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì, lúc cô tận hưởng, đâu có chất vấn thế.”
Lý Tư Hà ngây ra nhìn cô, giống như nhìn một người xa lạ.
“Lý Tư Hà, đừng nói bản thân chỉ là bấc đắc dĩ, nói vậy có cảm giác như người khác sống quá dễ dàng vậy.”
Bóng lưng Lâm Khinh Ngữ dần dần biến mất trong khu rừng nhỏ, Lý Tư Hà đứng đờ người tại chỗ hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi những cơn gió rét buốt, quay người bỏ đi.
Xuyên qua khu rừng nhỏ, đi tới dưới gốc cây đại thụ, Lâm Khinh Ngữ hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên hỏi: “Đại thần, tôi có thể xả ấm ức vào trong hốc cây của ngài được không?”.
Đối mặt với người bản thân không hiểu rõ vấn đề, Tô Dật An cảm thấy nếu giờ hắn có lông mày, hắn nhất định sẽ nhướng lên nói: “Cô thấy sao?”.
Lâm Khinh Ngữ lầm bầm trong miệng một câu “keo kiệt”, sau đó vứt cặp sách xuống nền đất còn đọng tuyết để lót mông, rồi ngồi xuống: “Đại thần, ngài đã sống ở thế gian này bao nhiêu năm rồi?”.
Tô Dật An tiện miệng vớ bừa một con số nói: “Tám ngàn năm.”
Lâm Khinh Ngữ cũng tin ngay mà không chút nghi ngờ: “Lâu thật đấy…… tại sao lại mọc ở khuôn viên mới xây của chúng tôi?” Đúng vậy tại sao hắn lại mọc ở đây. Tô Dật An không trả lời, nhưng sự trầm mặc của hắn cũng không ngăn cản được Lâm Khinh Ngữ tự mình nói chuyện với mình, “Ngài sống ở đây nhiều năm như vậy rồi, có phải thấy tất cả loài người đều vô cùng ngu xuẩn không?” Lâm Khinh Ngữ đếm ngón tay, “Muốn không làm mà hưởng, muốn lén lút bớt xén thứ này thứ kia, muốn có được tất cả nhưng lại không muốn phải trả giá……”
“Cô nói nhiều quá.”
Tô Dật An giờ đã có miệng, hắn rất vui khi bản thân có thể cắt ngang lời cô nói bất cứ lúc nào mình muốn.
Vì thế giờ đến lượt Lâm Khinh Ngữ thấy bức xúc: “Ngài không cho tôi xả ấm ức, không cho tôi nói chuyện, vậy ngài muốn tôi ở bên ngài từng giờ từng phút, rốt cuộc là để làm gì! Ngài sẽ không phải vì cô đơn quá nên mới tìm một người có thể lắng nghe ngài nói tới nói chuyện đấy chứ?”.
Lần đầu tiên Tô Dật An không phủ nhận ngay lập tức. Trong lúc Lâm Khinh Ngữ tưởng hắn ngầm thừa nhận, thì lại nghe thấy hắn trả lời mình bằng giọng điệu chán ghét cùng cực mà lại lạnh lùng băng giá: “Làm thế nào mà bộ não không biết suy nghĩ của cô lại có thể nghĩ ra được một cái kết luận chẳng mảy may có tí liên hệ gì thế?”.
Lâm Khinh Ngữ: “……”
Hắn bắt cô kè kè ở bên cạnh mình từng giờ từng phút, đương nhiên là vì hắn đã phát hiện ra cách để quay về!
Hắn và Lâm Khinh Ngữ cùng uống say, sau đó cùng đến đây, xác suất ít nhất 90% là bọn họ sẽ cùng nhau quay về.
Nhưng ý nghĩ này của hắn không thể nói với Lâm Khinh Ngữ được: “Lúc trước không phải tôi bảo cô tới dọn tuyết sao? Cô còn định ngồi đến bao giờ nữa?” Lâm Khinh Ngữ thầm lầm bầm mấy câu, đứng dậy mà lòng không tình không nguyện chút nào, nhưng Tô Dật An bỗng nhiên lại đổi ý: “Bỏ đi, những chỗ khác tạm thời không để tâm vội, thân cây bị đóng băng, cô làm tan nó giúp tôi.”
Trước khi hắn có thể nói chuyện được, Lâm Khinh Ngữ đã áp tay lên miếng băng trên hốc cây giúp hắn, hắn phải bắt cô làm lại lần nữa việc cô đã làm từ hai ngày trước, mỗi ngày lặp lại một lần.
Như vậy, hắn có thể sẽ tìm ra được nguyên nhân xảy ra sự biến hóa là ở đâu với xác xuất nhanh nhất và lớn nhất.
Hắn đang mải suy nghĩ, thì thấy Lâm Khinh Ngữ bới dưới đống tuyết và bùn đất còn sót lại trên nền đất, moi ra một cục đá.
Tô Dật An: “Cô định làm gì vậy?”.
“Áp tay lên để làm tan băng thì phiền lắm. Lại còn lạnh nữa.” Lâm Khinh Ngữ nói, “Tôi sẽ lấy đá đập vỡ băng cho ngài.”
“Dừng……. Ối!” Trước khi Tô Dật An kịp mở miệng nói gì thêm, thì Lâm Khinh Ngữ đã nện luôn viên đá xuống, ngay cả lớp vỏ cây cũng bị đập rơi xuống cùng những miếng băng.
Tô Dật An ổn định lại đầu óc, lên cơn nói: “Cô có biết vì sao cô lại biến thành con trai không?”.
Lâm Khinh Nghữ nghiêm mặt đáp: “Bởi vì đó là ước mơ của tôi.”
“Không! Bởi vì cô vốn dĩ là như thế! Bỏ ngay cục đá đó xuống cho tôi! Áp tay lên đó!”.
Lâm Khinh Ngữ nghiến răng, được lắm! Bỏ đi, hảo hán không tính toán chuyện thua thiệt trước mắt, nể mặt cái con yêu quái này, Lâm Khinh Ngữ liền vứt cục đá xuống, giơ tay áp lên miếng băng trên thân cây của hắn: “Đại thần. Tôi muốn hỏi ngài một câu.” Trước khi Tô Dật An kịp bắt cô im miệng, Lâm Khinh Ngữ đã nói luôn, “Có phải ngài có một người anh em đầu thai đến thế giới loài người, tên là Tô Dật An không?”.
Tô Dật An im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Làm sao?”.
“Chẳng sao cả.”
Cô chỉ cảm thấy, hai người bọn họ đều giống nhau, rất đáng! Ghét!
Sau khi làm tan miếng băng nhỏ trên thân cây của hắn xong, cô liền bắt đầu lèo nhèo đi lèo nhèo lại, kết quả lèo nhèo đến tận mười giờ, rồi lại bỏ chạy quáng quàng như hôm qua. Nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ đi xa dần, những cơn gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua những trạc cây trống rỗng của hắn.
Bắt Lâm Khinh Ngữ đến bầu bạn để giải tỏa nỗi cô đơn ư……
Có lẽ là có một chút thì phải, cảm giác đó ít hơn so với những vì sao trên bầu trời kia một tí.