-
Chương 14
Editor: Puck
Mười hai giờ trưa ngày hai mươi sáu, Tô Dật An gần như máu lạnh vô tình bổ sung xong hết thời gian anh bị trễ trong tiếng người la lên chết đói liên tiếp trong giảng đường trong nháy mắt, cuối cùng tuyên bố tan học, các sinh viên thu sách, tranh nhau đi ra lớp học.
Lâm Khinh Ngữ lẳng lặng nhìn Tô Dật An thu dọn sách giáo khoa của anh đâu vào đấy. Chu Hưng bên cạnh đã thu xong đồ, hỏi Lâm Khinh Ngữ: “Đi ăn cơm không? Không phải sáng nay thức dậy cậu muốn làm người chăm chỉ sao, xế chiều đến phòng tự học?”
Lâm Khinh Ngữ khoát tay áo: “Cậu đi trước đi, hôm nay tôi có chuyện khác.” Vừa mới dứt lời, thấy Tô Dật An dã thu xong đồ đi ra ngoài giảng đường, Lâm Khinh Ngữ ngay cả chào hỏi cũng chào một tiếng với Chu Hưng, vừa giật túi xách, nhanh như mèo, giống như trộm đi theo.
Cô thật sự hiếu kỳ với việc Tô Dật An đột nhiên xuất hiện.
Cô muốn biết, có phải Tô Dật An giống như cô, để biến hóa chung quanh vào trong mắt, hay vẫn giống như những người khác, luôn sống cuộc sống của mình.
Nếu như là người phía trước, thấy Lâm Khinh Ngữ biến thành đàn ông, sao lại không giật mình đây?
Chẳng lẽ không nhận ra cô? Nhưng ánh mắt kia của anh hoàn toàn không giống như không quen cô! Nếu như là anh, vậy trước nay anh đi đâu? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Lâm Khinh Ngữ đi theo sau lưng Tô Dật An vài phút, nhìn phương hướng rời đi của anh, cảm giác hoang mang càng ngày càng đậm, sao anh lại đi về phía rừng cây nhỏ?
Chẳng lẽ anh cũng biết sự tồn tại của cây yêu?
Khoan đã... Cây yêu...
Xuyên qua rừng cây nhỏ, Lâm Khinh Ngữ nhìn phía trước, nơi cây lớn che trời chỉ còn lại một bãi cỏ toàn vẹn, giống hệt bãi cỏ của khu giảng đường mới trong ấn tượng của cô trước đó.
Ngày đông, cỏ xanh xen lẫn khô vàng, đang nắng giữa trưa, ánh mặt trời chiếu ánh sáng vàng trong vắt lên trên.
Mà Tô Dật An đứng giữa một mảnh xán lạn đó, quay đầu, nhìn thẳng vào Lâm Khinh Ngữ đã quên mượn rừng cây nhỏ che giấu hành tung của mình.
Lâm Khinh Ngữ ngơ ngác nhìn mảnh đất kia, cũng nhìn Tô Dật An đứng đó. Sau đó giọng nói của cây yêu chậm rãi trùng hợp với giọng nói của Tô Dật An trong đầu.
Khó trách cây yêu nói chuyện luôn mang theo vị công việc đào tạo con người nồng đậm! Khó trách sau khi cô nói Tô Dật An nói bậy cây yêu lại bắt cô chạy mười vòng! Khó trách thái độ với người cay nghiệt nghiêm túc khiến cho người ta giận sôi!
Hiện giờ Lâm Khinh Ngữ nghĩ lại, lúc đầu trong giảng đường mới không có cây lớn che trời này, là sau khi cô đến thế giới này, mới xuất hiện. Chỉ có điều sau khi trở thành đàn ông, thế giới của cô gần như mỗi ngày đều phát sinh cái mới trong tam quan * của cô, cho nên cô vẫn không để ý đến điều này...
(*) tam quan: Tam quan nói chung chỉ nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan, đây là cách đại đa số con người nhận thức, chúng biện chứng thống nhất, hỗ trợ lẫn nhau, chân thiện mỹ cao thượng trở thành mục tiêu theo đuổi của tam quan (Baike)
Thì ra, đây không phải là một cây yêu tự do đi lại, mà là người đi đến thế giới này giống như cô... Tô Dật An!
Chỉ có điều, sau khi cô đến thế giới này thì biến thành đàn ông, mà Tô Dật An... Biến thành thân cây!
Lâm Khinh Ngữ mở to mắt, giọng nói trong đầu quá mức hỗn loạn, trong lúc nhất thời cô không có cảm xúc gì. Chỉ có một giọng nói quanh quẩn trong đầu – con mẹ nó.
“Lâm Khinh Ngữ.” Đứng trên mặt cỏ dốc, Tô Dật An đã lên tiếng, giọng điệu giống như đang điểm danh trên lớp học, “Lại đây, tôi có việc muốn nói với em.”
Ha ha, có việc muốn nói với cô, lời này thật sự nhẹ nhàng linh hoạt gì đâu.
Nhưng Lâm Khinh Ngữ vẫn theo lời đi lên, vừa xắn tay áo, lộ ra cánh tay khỏe khoắn, bước chân thô lỗ như hình chữ bát (八), giống như võ tướng dũng mãnh muốn ra trận giết địch cất bước đến bên cạnh Tô Dật An: “A, ha ha, thật khéo, em cũng có việc muốn nói với thầy.” Lâm Khinh Ngữ xiết chặt ngón tay giống như sắt thép, kìm nén một trận, phát ra âm thanh “Ken két” như sấm đánh, “Giáo sư Tô, hay ngài muốn tôi gọi ngài là cây thần?”
“...”
Cô đứng trước Tô Dật An, chiều cao không kém Tô Dật An bao nhiêu, đàn ông trưởng thành kiểu nữ tính yếu thế trước mặt, đã không còn sót lại chút gì.
Trước khi làm cây, Tô Dật An vẫn chưa có cảm giác như vậy, hiện giờ đột nhiên biến thành người rồi, khẽ đánh giá “thanh niên cường tráng” trước mặt như vậy, anh không khống chế nổi cơ thịt da mặt, kìm lòng không được khẽ nhíu mày, chỉ có điều anh vẫn nhanh chóng khống chế nét mặt của mình, giọng nói vẫn lạnh lùng bình tĩnh đáp: “Xưng hô tùy em thích.”
Lâm Khinh Ngữ tự nhiên nắm bắt được vẻ ghét bỏ trong mắt anh ở giây phút đó, cô vẫn có một bụng tức giận với Tô Dật An, giờ phút này áp lực lửa giận cô đọng lại trong thân thể bùng lên như thùng tưới: “Vừa rồi anh ghét bỏ tôi?”
Lâm Khinh Ngữ tới gần một bước, Tô Dật An lễ độ lui lại: “Không có.” Anh dời chủ đề đi, “Bây giờ không phải là lúc rối rắm việc này, tôi tìm được nguyên nhân vì sao chúng ta lại ở thế giới này.”
“Ha ha, thầy cảm thấy bây giờ tôi muốn nghe lý do kia?” Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn không để mình bị đẩy vòng vòng, “Tôi tương đối càng muốn biết, giáo sư Tô, mấy ngày hôm trước lúc nói chuyện, thầy nói mình thành một thần từ đâu?”
Bệnh tâm thần đặc biệt đi!
Mặt đối mặt với “Thanh niên cường tráng” hết sức dồn ép kia, Tô Dật An nhíu mày lui lại một bước: “ Đó là tính toán lợi ích.”
“Đó là quyền lợi của thầy, thầy cũng có vẻ không lo lắng đến quyền lợi của tôi đi đâu!” Lâm Khinh Ngữ như hắt dầu vào bù nhìn, một thân đều là đồ dẫn cháy, lỗ chỗ, “Ha ha, thầy còn nhớ rõ thầy nói những gì không đại thần? Người được chọn trúng? Thiên cơ bất khả lộ? Thầy còn sống đến tám ngàn năm!”
Tô Dật An: “...”
Không biết vì sao, lúc đó nói chuyện hạ bút thành văn, hiện giờ bị Lâm Khinh Ngữ lựa từng câu từng chữ nói ra, anh đột nhiên có cảm giác xấu hổ thế nào đó...
Chỉ có điều xấu hổ thì xấu hổ, anh cũng sẽ không lộ ra chút gì.
Lời nói dối bị vạch trần chính là một quân cơ domino, một quân ngã xuống, tất cả thành trì bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt, nước miếng trong miệng Lâm Khinh Ngữ cũng theo đó mà phát triển mạnh mẽ.
“Tám ngàn năm! Con rùa đen ngàn năm của thầy đã có đủ! Con rùa vạn năm thầy còn thiếu hai ngàn năm! Sao thầy không tiến thêm một bước nói thẳng anh là chín ngàn năm đi! Chờ thêm năm nữa tôi nổ thoán thiên hầu * cho thầy, đưa thầy lên thẳng trời gặp bạn tiên của thầy được không! Thầy nói dối não lớn đến độ có thể mở ra một vũ trụ mới!”
(*) thoán thiên hầu: là một loại pháo dùng nguyên lý hỏa tiễn, sau khi đốt thuốc nổ, sau đó phần đuôi có thể phun ra luồng khí, bộ phận chính bay lên, có thể bay lên rất cao, bình thường trong lúc bay có chứa tiếng vang. Dân gian dùng cách này để gọi tên lửa, cũng dùng để so sánh đứa trẻ không an phận hoặc thích nhảy nhót.
“Nhưng mà em đã tin rồi.”
Tô Dật An đùa giỡn được chiêu nào chiêu nấy tốt như thần lai chi bút, kiến huyết phong hầu *, sửa khiến Lâm Khinh Ngữ còn nhiều nước miếng hơn, cũng bị chặn dưới yết hầu, sao cũng không phun ra được.
(*) Thần lai chi bút: Bút thần chuyên vẽ mắt rồng,
Kiến huyết phong hầu: thấy máu đóng yết hầu, gặp máu là chết.
Đúng! Nói dối hoang đường như vậy! Cô lại tin! Đều do cô! Là cô quá ngây thơ hiền lành tin tưởng!
Tô Dật An lùi lại nhiều lần, lúc này thừa dịp Lâm Khinh Ngữ sửng sốt, anh dứt khoát quay người đi, đi ra một chút, không có ý định rối rắm vấn đề này với Lâm Khinh Ngữ, có lý có tình bắt đầu nói: “Đầu tuần, em uống rượu say khướt ở ven đường, bạn của em Tô Hạ nhờ tôi chăm sóc em ba mươi phút, vì vậy tạm thời rời đi. Tôi từ chối không được, vì vậy bị ép chăm sóc em.”
Tô Dật An đột nhiên nói đến chuyện này, khiến Lâm Khinh Ngữ hơi khó tiếp nhận, nhưng nghe đến câu cuối cùng kia, trong nháy mắt Lâm Khinh Ngữ bị dẫn vào, kể cả cảm xúc: “Tại sao thầy muốn từ chối? Cái gì gọi là bị ép? Không phải thầy là giáo sư của tôi sao? Một nữ sinh bị say rượu té xỉu ở ven đường bạn cô ấy tìm sự giúp đỡ từ giáo sư mình, thầy không nên có lòng tốt ra một tay sao?”
Tô Dật An bị cắt ngang hơi không vui, nhưng vẫn lạnh lùng bình tĩnh trả lời cô: “Đêm hôm đó tôi có ba tiết, chín giờ bốn mươi tan học, tôi có thói quen về nhà trước mười giờ.”
“... Cho nên?”
“Tôi không thích thay đổi thói quen của mình.”
“...”
Trời ơi, có thể có một sét đánh chết giáo sư không có đức không nhân tính này không!
“Nhưng cuối cùng tôi vẫn giúp em, tôi và em uống rượu...”
“Đợi một chút, tại sao thầy muốn uống rượu với tôi?”
Tô Dật An lạnh lùng nhìn cô: “Bởi vì tôi không uống thì em khóc thét ở lề đường.”
Lâm Khinh Ngữ có hiểu biết trầm mặc.
“Ngày hôm sau chúng ta đi tới thế giới này, như ngày hôm qua.” Tô Dật An chỉ vào Lâm Khinh Ngữ, “Em biến thành như vậy, còn tôi biến thành cây.”
Lâm Khinh Ngữ cũng chỉ vào anh: “Nhưng bây giờ thầy đã biến trở lại.”
“Đúng.” Tô Dật An nói, “Bởi vì tôi muốn biến trở về, khoảnh khắc ngày hôm qua, em cũng muốn để cho tôi biến trở về.”
Lâm Khinh Ngữ giật mình sửng sốt trong thoáng chốc: “Có ý gì? Tôi hoàn toàn không biết thầy là cây?”
Hơn nữa... Nếu như biết Tô Dật An chính là cây, cô đánh chết cũng không muốn cho Tô Dật An biến trở lại! Còn có... “Tại sao tôi muốn cho thầy biến trở về đây thì thầy trở về vậy?”
Tô Dật An nhìn cô chằm chằm: “Đại khái bởi vì, chỉ cần hai chúng ta đều có nguyện vọng, nó sẽ trở thành sự thật ở thế giới này.”
Lâm Khinh Ngữ nỗ lực lý giải những lời này thật lâu, cuối cùng chỉ phát ra được một âm tiết: “What???”
Tô Dật An tiện tay nhặt tảng đá, nói: “Xem thật kỹ, tôi chỉ giảng một lần.”
Anh vừa vẽ, vừa phân tích cho Lâm Khinh Ngữ: “Tính từ khi chúng ta đến thế giới này, tổng cộng đã xảy ra ba lần biến hóa, lần đầu tiên khi chúng ta đến thế giới này, em trở thành đàn ông, tôi trở thành cây, đây mới chỉ là lần biến hóa đầu tiên, lần thứ hai tôi có thể mở miệng nói chuyện, đây là lần biến hóa thứ hai, lần thứ ba là sáng nay tôi trở lại thành người, đây là lần biến hóa thứ ba.”
“Mới đầu biến hóa cả hai đều không biết, nhưng bây giờ mà nói với chúng ta cũng không quan trọng, lần thứ hai xảy ra biến hóa, thời gian là ngày tuyết rơi và ngày hôm sau lúc em tới, tôi dùng rất nhiều phương pháp loại trừ, cũng không đúng, nhưng em nhớ rõ trước khi tuyết rơi, em đã nói một câu không?”
“Cái gì?”
“Em nói, tại sao em không chơi xổ số, tại sao em không gia nhập thị trường chứng khoán, tại sao học em cũng không học tài chính? Tại sao hốc cây không thể trả lời vấn đề của em.”
Tô Dật An vừa nói như vậy, Lâm Khinh Ngữ nhớ ra rồi, ngày đó cô bị Lý Tư Hà đánh cho một cái tát, vì ngại mặt mũi “Đàn ông”, không cách nào tìm về, cô tức giận đến hốc cây, nói như vậy một phen.
“Vì vậy ngày hôm sau, khi em lại đến, tôi biết nói chuyện rồi. Bởi vì...” Tô Dật An khẽ dừng lại, “Khoảng thời gian trước mỗi ngày tôi đều há to mồm... Trào phúng ghét bỏ em đến tận cùng.
“Tại sao!”
“Bởi vì mỗi ngày em đều ghé vào bụng tôi nói chuyện.
Lâm Khinh Ngữ tắc nghẹn lần nữa, “Tôi không biết trong cây là thầy...” Lâm Khinh Ngữ liếc qua bụng Tô Dật An, đại khái đoán được vị trí hốc cây, nghĩ mình mỗi ngày đều dán đầu lên bụng người ta... Lâm Khinh Ngữ kéo cổ áo, ho một tiếng, “Tôi cũng là kẻ bị hại của vụ này!” Dù sao cô đã nói nhiều cảm xúc sự việc bí ẩn như vậy cho anh nghe rồi!
“Biến hóa lần thứ ba.” Tô Dật An không hề để ý đến thì thầm của Lâm Khinh Ngữ, tiếp tục giảng bài, “Ngày hôm qua, em nói ở đó, muốn có người cùng em.”
“Cho nên?” Chế nhạo Tô Dật An, “Vào thời điểm đó thầy cũng muốn trở thành người cùng với tôi?”
Lời vừa ra khỏi miệng, đều có cảm giác mập mờ.
Nếu sự thật đúng như lời Tô Dật An nói – khi hai người bọn họ phải muốn làm một chuyện, chuyện này mới có thể trở thành sự thật. Như vậy cách nghĩ ngày hôm qua của Tô Dật An cũng nhất định như theo lời Lâm Khinh Ngữ.
Anh muốn cùng cô.
Anh bằng lòng tới dỗ dành, cô đau lòng mà uất ức.
Mười hai giờ trưa ngày hai mươi sáu, Tô Dật An gần như máu lạnh vô tình bổ sung xong hết thời gian anh bị trễ trong tiếng người la lên chết đói liên tiếp trong giảng đường trong nháy mắt, cuối cùng tuyên bố tan học, các sinh viên thu sách, tranh nhau đi ra lớp học.
Lâm Khinh Ngữ lẳng lặng nhìn Tô Dật An thu dọn sách giáo khoa của anh đâu vào đấy. Chu Hưng bên cạnh đã thu xong đồ, hỏi Lâm Khinh Ngữ: “Đi ăn cơm không? Không phải sáng nay thức dậy cậu muốn làm người chăm chỉ sao, xế chiều đến phòng tự học?”
Lâm Khinh Ngữ khoát tay áo: “Cậu đi trước đi, hôm nay tôi có chuyện khác.” Vừa mới dứt lời, thấy Tô Dật An dã thu xong đồ đi ra ngoài giảng đường, Lâm Khinh Ngữ ngay cả chào hỏi cũng chào một tiếng với Chu Hưng, vừa giật túi xách, nhanh như mèo, giống như trộm đi theo.
Cô thật sự hiếu kỳ với việc Tô Dật An đột nhiên xuất hiện.
Cô muốn biết, có phải Tô Dật An giống như cô, để biến hóa chung quanh vào trong mắt, hay vẫn giống như những người khác, luôn sống cuộc sống của mình.
Nếu như là người phía trước, thấy Lâm Khinh Ngữ biến thành đàn ông, sao lại không giật mình đây?
Chẳng lẽ không nhận ra cô? Nhưng ánh mắt kia của anh hoàn toàn không giống như không quen cô! Nếu như là anh, vậy trước nay anh đi đâu? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Lâm Khinh Ngữ đi theo sau lưng Tô Dật An vài phút, nhìn phương hướng rời đi của anh, cảm giác hoang mang càng ngày càng đậm, sao anh lại đi về phía rừng cây nhỏ?
Chẳng lẽ anh cũng biết sự tồn tại của cây yêu?
Khoan đã... Cây yêu...
Xuyên qua rừng cây nhỏ, Lâm Khinh Ngữ nhìn phía trước, nơi cây lớn che trời chỉ còn lại một bãi cỏ toàn vẹn, giống hệt bãi cỏ của khu giảng đường mới trong ấn tượng của cô trước đó.
Ngày đông, cỏ xanh xen lẫn khô vàng, đang nắng giữa trưa, ánh mặt trời chiếu ánh sáng vàng trong vắt lên trên.
Mà Tô Dật An đứng giữa một mảnh xán lạn đó, quay đầu, nhìn thẳng vào Lâm Khinh Ngữ đã quên mượn rừng cây nhỏ che giấu hành tung của mình.
Lâm Khinh Ngữ ngơ ngác nhìn mảnh đất kia, cũng nhìn Tô Dật An đứng đó. Sau đó giọng nói của cây yêu chậm rãi trùng hợp với giọng nói của Tô Dật An trong đầu.
Khó trách cây yêu nói chuyện luôn mang theo vị công việc đào tạo con người nồng đậm! Khó trách sau khi cô nói Tô Dật An nói bậy cây yêu lại bắt cô chạy mười vòng! Khó trách thái độ với người cay nghiệt nghiêm túc khiến cho người ta giận sôi!
Hiện giờ Lâm Khinh Ngữ nghĩ lại, lúc đầu trong giảng đường mới không có cây lớn che trời này, là sau khi cô đến thế giới này, mới xuất hiện. Chỉ có điều sau khi trở thành đàn ông, thế giới của cô gần như mỗi ngày đều phát sinh cái mới trong tam quan * của cô, cho nên cô vẫn không để ý đến điều này...
(*) tam quan: Tam quan nói chung chỉ nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan, đây là cách đại đa số con người nhận thức, chúng biện chứng thống nhất, hỗ trợ lẫn nhau, chân thiện mỹ cao thượng trở thành mục tiêu theo đuổi của tam quan (Baike)
Thì ra, đây không phải là một cây yêu tự do đi lại, mà là người đi đến thế giới này giống như cô... Tô Dật An!
Chỉ có điều, sau khi cô đến thế giới này thì biến thành đàn ông, mà Tô Dật An... Biến thành thân cây!
Lâm Khinh Ngữ mở to mắt, giọng nói trong đầu quá mức hỗn loạn, trong lúc nhất thời cô không có cảm xúc gì. Chỉ có một giọng nói quanh quẩn trong đầu – con mẹ nó.
“Lâm Khinh Ngữ.” Đứng trên mặt cỏ dốc, Tô Dật An đã lên tiếng, giọng điệu giống như đang điểm danh trên lớp học, “Lại đây, tôi có việc muốn nói với em.”
Ha ha, có việc muốn nói với cô, lời này thật sự nhẹ nhàng linh hoạt gì đâu.
Nhưng Lâm Khinh Ngữ vẫn theo lời đi lên, vừa xắn tay áo, lộ ra cánh tay khỏe khoắn, bước chân thô lỗ như hình chữ bát (八), giống như võ tướng dũng mãnh muốn ra trận giết địch cất bước đến bên cạnh Tô Dật An: “A, ha ha, thật khéo, em cũng có việc muốn nói với thầy.” Lâm Khinh Ngữ xiết chặt ngón tay giống như sắt thép, kìm nén một trận, phát ra âm thanh “Ken két” như sấm đánh, “Giáo sư Tô, hay ngài muốn tôi gọi ngài là cây thần?”
“...”
Cô đứng trước Tô Dật An, chiều cao không kém Tô Dật An bao nhiêu, đàn ông trưởng thành kiểu nữ tính yếu thế trước mặt, đã không còn sót lại chút gì.
Trước khi làm cây, Tô Dật An vẫn chưa có cảm giác như vậy, hiện giờ đột nhiên biến thành người rồi, khẽ đánh giá “thanh niên cường tráng” trước mặt như vậy, anh không khống chế nổi cơ thịt da mặt, kìm lòng không được khẽ nhíu mày, chỉ có điều anh vẫn nhanh chóng khống chế nét mặt của mình, giọng nói vẫn lạnh lùng bình tĩnh đáp: “Xưng hô tùy em thích.”
Lâm Khinh Ngữ tự nhiên nắm bắt được vẻ ghét bỏ trong mắt anh ở giây phút đó, cô vẫn có một bụng tức giận với Tô Dật An, giờ phút này áp lực lửa giận cô đọng lại trong thân thể bùng lên như thùng tưới: “Vừa rồi anh ghét bỏ tôi?”
Lâm Khinh Ngữ tới gần một bước, Tô Dật An lễ độ lui lại: “Không có.” Anh dời chủ đề đi, “Bây giờ không phải là lúc rối rắm việc này, tôi tìm được nguyên nhân vì sao chúng ta lại ở thế giới này.”
“Ha ha, thầy cảm thấy bây giờ tôi muốn nghe lý do kia?” Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn không để mình bị đẩy vòng vòng, “Tôi tương đối càng muốn biết, giáo sư Tô, mấy ngày hôm trước lúc nói chuyện, thầy nói mình thành một thần từ đâu?”
Bệnh tâm thần đặc biệt đi!
Mặt đối mặt với “Thanh niên cường tráng” hết sức dồn ép kia, Tô Dật An nhíu mày lui lại một bước: “ Đó là tính toán lợi ích.”
“Đó là quyền lợi của thầy, thầy cũng có vẻ không lo lắng đến quyền lợi của tôi đi đâu!” Lâm Khinh Ngữ như hắt dầu vào bù nhìn, một thân đều là đồ dẫn cháy, lỗ chỗ, “Ha ha, thầy còn nhớ rõ thầy nói những gì không đại thần? Người được chọn trúng? Thiên cơ bất khả lộ? Thầy còn sống đến tám ngàn năm!”
Tô Dật An: “...”
Không biết vì sao, lúc đó nói chuyện hạ bút thành văn, hiện giờ bị Lâm Khinh Ngữ lựa từng câu từng chữ nói ra, anh đột nhiên có cảm giác xấu hổ thế nào đó...
Chỉ có điều xấu hổ thì xấu hổ, anh cũng sẽ không lộ ra chút gì.
Lời nói dối bị vạch trần chính là một quân cơ domino, một quân ngã xuống, tất cả thành trì bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt, nước miếng trong miệng Lâm Khinh Ngữ cũng theo đó mà phát triển mạnh mẽ.
“Tám ngàn năm! Con rùa đen ngàn năm của thầy đã có đủ! Con rùa vạn năm thầy còn thiếu hai ngàn năm! Sao thầy không tiến thêm một bước nói thẳng anh là chín ngàn năm đi! Chờ thêm năm nữa tôi nổ thoán thiên hầu * cho thầy, đưa thầy lên thẳng trời gặp bạn tiên của thầy được không! Thầy nói dối não lớn đến độ có thể mở ra một vũ trụ mới!”
(*) thoán thiên hầu: là một loại pháo dùng nguyên lý hỏa tiễn, sau khi đốt thuốc nổ, sau đó phần đuôi có thể phun ra luồng khí, bộ phận chính bay lên, có thể bay lên rất cao, bình thường trong lúc bay có chứa tiếng vang. Dân gian dùng cách này để gọi tên lửa, cũng dùng để so sánh đứa trẻ không an phận hoặc thích nhảy nhót.
“Nhưng mà em đã tin rồi.”
Tô Dật An đùa giỡn được chiêu nào chiêu nấy tốt như thần lai chi bút, kiến huyết phong hầu *, sửa khiến Lâm Khinh Ngữ còn nhiều nước miếng hơn, cũng bị chặn dưới yết hầu, sao cũng không phun ra được.
(*) Thần lai chi bút: Bút thần chuyên vẽ mắt rồng,
Kiến huyết phong hầu: thấy máu đóng yết hầu, gặp máu là chết.
Đúng! Nói dối hoang đường như vậy! Cô lại tin! Đều do cô! Là cô quá ngây thơ hiền lành tin tưởng!
Tô Dật An lùi lại nhiều lần, lúc này thừa dịp Lâm Khinh Ngữ sửng sốt, anh dứt khoát quay người đi, đi ra một chút, không có ý định rối rắm vấn đề này với Lâm Khinh Ngữ, có lý có tình bắt đầu nói: “Đầu tuần, em uống rượu say khướt ở ven đường, bạn của em Tô Hạ nhờ tôi chăm sóc em ba mươi phút, vì vậy tạm thời rời đi. Tôi từ chối không được, vì vậy bị ép chăm sóc em.”
Tô Dật An đột nhiên nói đến chuyện này, khiến Lâm Khinh Ngữ hơi khó tiếp nhận, nhưng nghe đến câu cuối cùng kia, trong nháy mắt Lâm Khinh Ngữ bị dẫn vào, kể cả cảm xúc: “Tại sao thầy muốn từ chối? Cái gì gọi là bị ép? Không phải thầy là giáo sư của tôi sao? Một nữ sinh bị say rượu té xỉu ở ven đường bạn cô ấy tìm sự giúp đỡ từ giáo sư mình, thầy không nên có lòng tốt ra một tay sao?”
Tô Dật An bị cắt ngang hơi không vui, nhưng vẫn lạnh lùng bình tĩnh trả lời cô: “Đêm hôm đó tôi có ba tiết, chín giờ bốn mươi tan học, tôi có thói quen về nhà trước mười giờ.”
“... Cho nên?”
“Tôi không thích thay đổi thói quen của mình.”
“...”
Trời ơi, có thể có một sét đánh chết giáo sư không có đức không nhân tính này không!
“Nhưng cuối cùng tôi vẫn giúp em, tôi và em uống rượu...”
“Đợi một chút, tại sao thầy muốn uống rượu với tôi?”
Tô Dật An lạnh lùng nhìn cô: “Bởi vì tôi không uống thì em khóc thét ở lề đường.”
Lâm Khinh Ngữ có hiểu biết trầm mặc.
“Ngày hôm sau chúng ta đi tới thế giới này, như ngày hôm qua.” Tô Dật An chỉ vào Lâm Khinh Ngữ, “Em biến thành như vậy, còn tôi biến thành cây.”
Lâm Khinh Ngữ cũng chỉ vào anh: “Nhưng bây giờ thầy đã biến trở lại.”
“Đúng.” Tô Dật An nói, “Bởi vì tôi muốn biến trở về, khoảnh khắc ngày hôm qua, em cũng muốn để cho tôi biến trở về.”
Lâm Khinh Ngữ giật mình sửng sốt trong thoáng chốc: “Có ý gì? Tôi hoàn toàn không biết thầy là cây?”
Hơn nữa... Nếu như biết Tô Dật An chính là cây, cô đánh chết cũng không muốn cho Tô Dật An biến trở lại! Còn có... “Tại sao tôi muốn cho thầy biến trở về đây thì thầy trở về vậy?”
Tô Dật An nhìn cô chằm chằm: “Đại khái bởi vì, chỉ cần hai chúng ta đều có nguyện vọng, nó sẽ trở thành sự thật ở thế giới này.”
Lâm Khinh Ngữ nỗ lực lý giải những lời này thật lâu, cuối cùng chỉ phát ra được một âm tiết: “What???”
Tô Dật An tiện tay nhặt tảng đá, nói: “Xem thật kỹ, tôi chỉ giảng một lần.”
Anh vừa vẽ, vừa phân tích cho Lâm Khinh Ngữ: “Tính từ khi chúng ta đến thế giới này, tổng cộng đã xảy ra ba lần biến hóa, lần đầu tiên khi chúng ta đến thế giới này, em trở thành đàn ông, tôi trở thành cây, đây mới chỉ là lần biến hóa đầu tiên, lần thứ hai tôi có thể mở miệng nói chuyện, đây là lần biến hóa thứ hai, lần thứ ba là sáng nay tôi trở lại thành người, đây là lần biến hóa thứ ba.”
“Mới đầu biến hóa cả hai đều không biết, nhưng bây giờ mà nói với chúng ta cũng không quan trọng, lần thứ hai xảy ra biến hóa, thời gian là ngày tuyết rơi và ngày hôm sau lúc em tới, tôi dùng rất nhiều phương pháp loại trừ, cũng không đúng, nhưng em nhớ rõ trước khi tuyết rơi, em đã nói một câu không?”
“Cái gì?”
“Em nói, tại sao em không chơi xổ số, tại sao em không gia nhập thị trường chứng khoán, tại sao học em cũng không học tài chính? Tại sao hốc cây không thể trả lời vấn đề của em.”
Tô Dật An vừa nói như vậy, Lâm Khinh Ngữ nhớ ra rồi, ngày đó cô bị Lý Tư Hà đánh cho một cái tát, vì ngại mặt mũi “Đàn ông”, không cách nào tìm về, cô tức giận đến hốc cây, nói như vậy một phen.
“Vì vậy ngày hôm sau, khi em lại đến, tôi biết nói chuyện rồi. Bởi vì...” Tô Dật An khẽ dừng lại, “Khoảng thời gian trước mỗi ngày tôi đều há to mồm... Trào phúng ghét bỏ em đến tận cùng.
“Tại sao!”
“Bởi vì mỗi ngày em đều ghé vào bụng tôi nói chuyện.
Lâm Khinh Ngữ tắc nghẹn lần nữa, “Tôi không biết trong cây là thầy...” Lâm Khinh Ngữ liếc qua bụng Tô Dật An, đại khái đoán được vị trí hốc cây, nghĩ mình mỗi ngày đều dán đầu lên bụng người ta... Lâm Khinh Ngữ kéo cổ áo, ho một tiếng, “Tôi cũng là kẻ bị hại của vụ này!” Dù sao cô đã nói nhiều cảm xúc sự việc bí ẩn như vậy cho anh nghe rồi!
“Biến hóa lần thứ ba.” Tô Dật An không hề để ý đến thì thầm của Lâm Khinh Ngữ, tiếp tục giảng bài, “Ngày hôm qua, em nói ở đó, muốn có người cùng em.”
“Cho nên?” Chế nhạo Tô Dật An, “Vào thời điểm đó thầy cũng muốn trở thành người cùng với tôi?”
Lời vừa ra khỏi miệng, đều có cảm giác mập mờ.
Nếu sự thật đúng như lời Tô Dật An nói – khi hai người bọn họ phải muốn làm một chuyện, chuyện này mới có thể trở thành sự thật. Như vậy cách nghĩ ngày hôm qua của Tô Dật An cũng nhất định như theo lời Lâm Khinh Ngữ.
Anh muốn cùng cô.
Anh bằng lòng tới dỗ dành, cô đau lòng mà uất ức.