Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Nghe tiếng gằng giọng giữa đêm mình, giật mình ngồi đần ra một lúc sau đó mới sực nhớ, chạy ra đập cửa gọi cán bộ trực.
Đờ mờ, mình đập cửa thiếu điều sái cmn tay mà vẫn chả có ma nào trả lời. Phải đến 5 p sau thì 1 “thằng” công an mới mở cửa. Nó vừa ngáp vừa quát mình: Tɦασ mẹ, làm cái lol gì gọi bố giữa đêm thế.
Mẹ bọn chó, từ đợt bị Quỳnh nắn gân, bọn này đã nhã nhẵn hơn với mình nhiều rồi. Nhưng cứ hở ra là bọn nó lại chửi mình như mấy thằng vô học. Mất dậy nó ăn vào máu rồi, sửa thế éo nào được.
Mình cố nín nhịn đáp, có người vừa đe doạ tôi, anh kiểm tra giúp xem có người ngoài lọt vào đây không.
Thằng chó quát: Mày điên à, chỗ này là chỗ nào mà có người ngoài lọt vào, mày mơ ngủ à.
Mình: Tôi đang rất tỉnh táo, cái này liên quan đến giải quyết vụ án. Đề nghị anh xem giúp cho.
Thằng chó: Bố đã bảo là chỗ này đéo có người ngoài vào được. Mày xem phim nhiều bị nhiễm mẹ mày rồi. Mất thời gian của bố.
Nói đoạn thằng chó đóng sập cửa lại, mặc kệ mình với những nghi ngờ, uất ức và bất lực.
Bây giờ phải làm sao.
Quỳnh lặn lội vào trong này vì mình. Giờ Quỳnh gặp nguy hiểm, mình không thể bỏ mặc được.
Sau cơn hoảng loạn, mình cố gắng bình tâm lại và suy nghĩ:
Việc Quỳnh bị bắt chứng tỏ em đã hoặc sắp phát hiện ra hung thủ thực sự. Bởi nếu em chưa tìm ra được chứng cứ thì chả tội gì bọn nó bắt em cả. Việc bắt Quỳnh đồng nghĩa với việc tạo ra thêm một manh mối nữa cho cơ quan điều tra. Chỉ cần Quỳnh được thả ra thì dù mình đã nhận tội, em ấy cũng sẽ đến gặp cơ quan điều tra để trình bày về việc mình nhận tội chỉ vì bị sức ép do em ấy bị bắt. Lúc đó thì kẻ chủ mưu đứng sau lưng sẽ mất cả chì lẫn chài.
Trừ khi… Dù mình có nhận tội hay không nhận tôi… bọn nó cũng sẽ gϊếŧ Quỳnh. Mà nếu Quỳnh phát hiện ra hung thủ thực sự thì bọn nó cũng sẽ gϊếŧ em thôi. Không vì mình nhận tội mà bọn nó thả em ra đâu. Bọn nó đã dám gϊếŧ Đô la thì không có nhiều cơ hội cho Quỳnh.
Nghĩ đến đây mình thực sự lo lắng. Như vậy là, dù mình có làm gì đi chăng nữa thì tính mạng của Quỳnh vẫn đang như chỉ mành cheo chuông. Mình thấy hối hận khi để Quỳnh dính vào chuyện này.
Bây giờ ngồi nghĩ lại, mình thấy lúc đó từ trong sâu thẳm, mình vẫn có niềm tin rằng: một người như Quỳnh sẽ không bao giờ có chuyện để bị bắt. Với mình: Không nhiều người có khả năng thắng được Quỳnh, đặc biệt là trong việc đấu trí. Nếu như đã đi gần đến sự thực, không bao giờ Quỳnh lại chủ quan để bị bắt. Và dù kể cả bị bắt đi nữa, Quỳnh cũng sẽ có cách để thoát ra. 5 năm yêu nhau mình hiểu Quỳnh là người như nào.
Có điều lúc đó, dù mình nghĩ được như thế, nhưng hoàn cảnh và tâm trạng lúc đó khiến mình không dám tin 100% là Quỳnh sẽ an toàn.
Tóm lại, nếu như mình suy đoán thì dù mình có nhận tội hay không nhận tội thì bọn nó cũng sẽ không tha cho Quỳnh. Vậy Thà mình không nhận, hết thời hạn tạm giữ bọn điều tra phải thả mình ra để tìm cách cứu Quỳnh. Còn hơn là nhận tội rồi ngồi bó gối trong trại để mặc cuộc đời cho bọn nó thao túng.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đêm hôm đó mình không chợp mắt được phút nào. Ám ảnh về việc Quỳnh bị bọn nó thanh toán làm mình như phát điên.
Khoảng 5h sáng hôm sau, các chú điều tra viên đã đưa mình đi lấy lời khai. (Thế éo nào mà đến ngày cuối cùng lại nhiệt tình vậy).
Hỏi mình là chú cớm hiền (để phân biệt với chú cớm ác hôm trước oánh mình).
Chú này thì vẫn nhẹ nhàng tinh tế: Đến hôm nay anh có thay đổi gì so với những lần khai trước không ?
Mình: Tôi không.
Chú cớm hiền: Thật là không ?
Mình: Vâng.
Chú cớm hiền: Tôi cho anh nghĩ kỹ lại.
Nói xong chú cớm hiền đứng dậy, đi ra ngoài (Đù, thằng này có vấn đề rồi…)
Chú ấy bỏ đi khoảng 2-3 tiếng mới quay lại. (Trong thời gian này mình đã hạ quyêt tâm là dù thế nào đi nữa cũng phải thoát ra khỏi đây để cứu Quỳnh rồi)
Quay lại chú ấy lại hỏi mình câu hỏi cũ: Anh có suy nghĩ lại không.
Mình đáp: Tôi không.
Lần này chú ấy có vẻ hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng: Anh nên cân nhắc và thành khẩn, đừng để đến lúc mọi việc đi quá xa, anh không kiểm soát được đâu.
Mình: Xin lỗi, anh nói việc gì đi qúa xa cơ, anh nói rõ hơn được không.
Chú cớm hiền cười: Thì đến lúc chúng tôi có đủ chứng cứ, anh sẽ không có tình tiết giảm nhẹ “thành khẩn khai báo đâu”
Mình: Tôi đang thành khẩn khai báo mà, hay là anh muốn tôi “Thành khẩn” như nào, anh cứ nói.
Chú cớm hiền mặt lạnh tanh không đáp, đoạn gọi người đưa mình về phòng tạm giữ. Trước khi mình ra khỏi phòng, chú cớm hiền cố vớt vát: Anh thực sự không hối hận chứ.
Mình quay lại cười : Tôi nghĩ người đang hối hận là anh đấy… anh và một vài người nữa. Phải không ?
………
Mong anh em thông cảm, cuối năm việc như núi đổ. Không mở mắt ra để viếc lách gì cả.
Ngày cuối năm mình cố gắng viết chap 11 coi như là quà tặng mọi người năm mới. Dù hơi ngắn nhưng quả thực đó là cả 1 nỗ lực của mình. Mong anh em ghi nhận. Có thời gian mình sẽ viết dài hơn và liên tục cho anh em.
Cảm ơn anh em đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua.
Chúc anh em sang năm mới 2015 gặp nhiều may mắn và thành công.
Happy New Year.
Đờ mờ, mình đập cửa thiếu điều sái cmn tay mà vẫn chả có ma nào trả lời. Phải đến 5 p sau thì 1 “thằng” công an mới mở cửa. Nó vừa ngáp vừa quát mình: Tɦασ mẹ, làm cái lol gì gọi bố giữa đêm thế.
Mẹ bọn chó, từ đợt bị Quỳnh nắn gân, bọn này đã nhã nhẵn hơn với mình nhiều rồi. Nhưng cứ hở ra là bọn nó lại chửi mình như mấy thằng vô học. Mất dậy nó ăn vào máu rồi, sửa thế éo nào được.
Mình cố nín nhịn đáp, có người vừa đe doạ tôi, anh kiểm tra giúp xem có người ngoài lọt vào đây không.
Thằng chó quát: Mày điên à, chỗ này là chỗ nào mà có người ngoài lọt vào, mày mơ ngủ à.
Mình: Tôi đang rất tỉnh táo, cái này liên quan đến giải quyết vụ án. Đề nghị anh xem giúp cho.
Thằng chó: Bố đã bảo là chỗ này đéo có người ngoài vào được. Mày xem phim nhiều bị nhiễm mẹ mày rồi. Mất thời gian của bố.
Nói đoạn thằng chó đóng sập cửa lại, mặc kệ mình với những nghi ngờ, uất ức và bất lực.
Bây giờ phải làm sao.
Quỳnh lặn lội vào trong này vì mình. Giờ Quỳnh gặp nguy hiểm, mình không thể bỏ mặc được.
Sau cơn hoảng loạn, mình cố gắng bình tâm lại và suy nghĩ:
Việc Quỳnh bị bắt chứng tỏ em đã hoặc sắp phát hiện ra hung thủ thực sự. Bởi nếu em chưa tìm ra được chứng cứ thì chả tội gì bọn nó bắt em cả. Việc bắt Quỳnh đồng nghĩa với việc tạo ra thêm một manh mối nữa cho cơ quan điều tra. Chỉ cần Quỳnh được thả ra thì dù mình đã nhận tội, em ấy cũng sẽ đến gặp cơ quan điều tra để trình bày về việc mình nhận tội chỉ vì bị sức ép do em ấy bị bắt. Lúc đó thì kẻ chủ mưu đứng sau lưng sẽ mất cả chì lẫn chài.
Trừ khi… Dù mình có nhận tội hay không nhận tôi… bọn nó cũng sẽ gϊếŧ Quỳnh. Mà nếu Quỳnh phát hiện ra hung thủ thực sự thì bọn nó cũng sẽ gϊếŧ em thôi. Không vì mình nhận tội mà bọn nó thả em ra đâu. Bọn nó đã dám gϊếŧ Đô la thì không có nhiều cơ hội cho Quỳnh.
Nghĩ đến đây mình thực sự lo lắng. Như vậy là, dù mình có làm gì đi chăng nữa thì tính mạng của Quỳnh vẫn đang như chỉ mành cheo chuông. Mình thấy hối hận khi để Quỳnh dính vào chuyện này.
Bây giờ ngồi nghĩ lại, mình thấy lúc đó từ trong sâu thẳm, mình vẫn có niềm tin rằng: một người như Quỳnh sẽ không bao giờ có chuyện để bị bắt. Với mình: Không nhiều người có khả năng thắng được Quỳnh, đặc biệt là trong việc đấu trí. Nếu như đã đi gần đến sự thực, không bao giờ Quỳnh lại chủ quan để bị bắt. Và dù kể cả bị bắt đi nữa, Quỳnh cũng sẽ có cách để thoát ra. 5 năm yêu nhau mình hiểu Quỳnh là người như nào.
Có điều lúc đó, dù mình nghĩ được như thế, nhưng hoàn cảnh và tâm trạng lúc đó khiến mình không dám tin 100% là Quỳnh sẽ an toàn.
Tóm lại, nếu như mình suy đoán thì dù mình có nhận tội hay không nhận tội thì bọn nó cũng sẽ không tha cho Quỳnh. Vậy Thà mình không nhận, hết thời hạn tạm giữ bọn điều tra phải thả mình ra để tìm cách cứu Quỳnh. Còn hơn là nhận tội rồi ngồi bó gối trong trại để mặc cuộc đời cho bọn nó thao túng.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đêm hôm đó mình không chợp mắt được phút nào. Ám ảnh về việc Quỳnh bị bọn nó thanh toán làm mình như phát điên.
Khoảng 5h sáng hôm sau, các chú điều tra viên đã đưa mình đi lấy lời khai. (Thế éo nào mà đến ngày cuối cùng lại nhiệt tình vậy).
Hỏi mình là chú cớm hiền (để phân biệt với chú cớm ác hôm trước oánh mình).
Chú này thì vẫn nhẹ nhàng tinh tế: Đến hôm nay anh có thay đổi gì so với những lần khai trước không ?
Mình: Tôi không.
Chú cớm hiền: Thật là không ?
Mình: Vâng.
Chú cớm hiền: Tôi cho anh nghĩ kỹ lại.
Nói xong chú cớm hiền đứng dậy, đi ra ngoài (Đù, thằng này có vấn đề rồi…)
Chú ấy bỏ đi khoảng 2-3 tiếng mới quay lại. (Trong thời gian này mình đã hạ quyêt tâm là dù thế nào đi nữa cũng phải thoát ra khỏi đây để cứu Quỳnh rồi)
Quay lại chú ấy lại hỏi mình câu hỏi cũ: Anh có suy nghĩ lại không.
Mình đáp: Tôi không.
Lần này chú ấy có vẻ hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng: Anh nên cân nhắc và thành khẩn, đừng để đến lúc mọi việc đi quá xa, anh không kiểm soát được đâu.
Mình: Xin lỗi, anh nói việc gì đi qúa xa cơ, anh nói rõ hơn được không.
Chú cớm hiền cười: Thì đến lúc chúng tôi có đủ chứng cứ, anh sẽ không có tình tiết giảm nhẹ “thành khẩn khai báo đâu”
Mình: Tôi đang thành khẩn khai báo mà, hay là anh muốn tôi “Thành khẩn” như nào, anh cứ nói.
Chú cớm hiền mặt lạnh tanh không đáp, đoạn gọi người đưa mình về phòng tạm giữ. Trước khi mình ra khỏi phòng, chú cớm hiền cố vớt vát: Anh thực sự không hối hận chứ.
Mình quay lại cười : Tôi nghĩ người đang hối hận là anh đấy… anh và một vài người nữa. Phải không ?
………
Mong anh em thông cảm, cuối năm việc như núi đổ. Không mở mắt ra để viếc lách gì cả.
Ngày cuối năm mình cố gắng viết chap 11 coi như là quà tặng mọi người năm mới. Dù hơi ngắn nhưng quả thực đó là cả 1 nỗ lực của mình. Mong anh em ghi nhận. Có thời gian mình sẽ viết dài hơn và liên tục cho anh em.
Cảm ơn anh em đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua.
Chúc anh em sang năm mới 2015 gặp nhiều may mắn và thành công.
Happy New Year.
Bình luận facebook