Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Lúc đó thì em Nhung cũng tắm rửa thay quần áo ra. ĐCM. Lúc đó mình éo thể nào chịu nổi luôn. Em ấy mặc cái váy ngủ mỏng tang ngắn cũn. Éo mặc áo ngực luôn. Em ấy bước ra dáng vẻ kiểu chị cả sai mấy đứa đi mua bia với ít đồ về nhậu. Lúc đó 12h hơn rồi, nhưng sáng mai là chủ nhật với lại mình còn đang lo bọn nó éo cho tha xác về nên mình cũng mặc kệ luôn.
Trong lúc đợi 1 em xì teen chạy đi mua bia và đồ nhậu mình thấy em Nhung nghe đt và điều hàng liên tục. Trong nhà có một cái SH với 1 cái xe đạp điện. cái xe đạp điện thì em xì teen đi mua bia. Còn cái SH thì được thằng mặt L kia làm xe ôm chở các em ở đó đi khách.
Trong Khoảng 15p đợi em xì teen đi mua bia mình thấy em Nhung điều được 3 em đi khách, trong đó em Thảo cũng phải đi (khách này em Nhung điều em Hoài nhưng em Hoài đang lên cơn giựt kinh phong nhảy nhót linh tinh nên em Thảo đi thay).
15p sau thì em Xì teen mang bia với vịt quay và mực nướng về. Cả bọn hào hứng trải chiếu mang cốc ra nhậu luôn. Mình lúc đó cũng phê phê rồi nhưng các em ấy ép quá nên cũng phải làm thêm 2 lon nữa. Trong khi các em em nào cũng phải 2-3 lon riêng em Hoài chắc phải hơn vì mình để ý em ấy uống như nước lã. (Em kia chở về 2 thùng bia Hà nội)
Đến lúc đó thấy thái độ các em ấy cũng niềm nở ôn hoà nên mình cũng yên tâm, ko lo bị ốp nữa. Mà thấy em mặt em Nhung cũng đỏ bừng rồi nên mình đứng lên đòi về. Các em ấy cũng giữ bảo uống nốt bia rồi về. Mình ngồi thêm lúc nữa đến gần 1h thì trời mưa to. Thế là hết đường về. Nhưng lúc đó mình cũng ko uống được nữa nên đứng dậy ra hiên ngồi cho thoáng.
Ngồi được xíu thì em Nhung ra ngồi cạnh mình. Ko hiểu sao với những đứa khác mình thấy em Nhung quát rất dữ nhưng cứ ngồi cạnh mình là em ấy lại hiền hiền.
Mình với em ấy ngồi cạnh nhau nghe mưa rơi mặc kệ bọn ở bên trong ăn uống nhậu nhẹt tiếp.
Lúc đó em Nhung nói chuyện với mình rất nhẹ nhàng.
Nhung: Như này chắc anh cũng đoán bọn em làm nghề gì rồi. Em cũng chả dấu anh.
Mình: Ừ.
Nhung: Biết bọn em thế mà anh vẫn ngồi với bọn em, em vui lắm. Em nói thật là em biết bọn em làm nghề này sớm muộn gì cũng bị cớm nó động đến. Em muốn nhờ anh tư vấn cho em để hạn chế rủi ro với lại nhỡ sau này gặp chuyện gì thì anh giúp bọn em luôn.
Sau khi ngồi nhậu nhẹt với mấy em, mình thấy các em chơi thoải mái, với quý và tôn trọng mình lắm. Nên mình cảm giác cũng quý bọn nó, mình ngồi tư vấn và giải thích cho bọn nó một số cái để hạn chế việc bị cớm tóm.
Lúc đó mình cũng say quá rồi nên bảo với em Nhung là mình muốn về ngủ. em ấy mới bảo là: Trời mưa thế này, anh lại đang say, về kiểu gì cũng cảm lạnh chết. Thôi anh ngủ ở đây với bọn em.
Lúc đó thú thực là mình lây tây phây, chả biết trăng sao gì nữa rồi, năm thẳng cẳng ở cửa nhà luôn rồi. Thế là em Nhung mới đỡ mình vào trong nhà. Mình vẫn nhớ có mấy em chạy ra đỡ thì em Nhung bảo "Bọn mày cứ kệ chị".
Đoạn này mình tả sơ qua về cái nhà của các em ấy đã nhé: Nó là nhà mái bằng hình ống. Có một cái sân nhỏ ở trước để xe máy, sau đó là phòng khách to, bên trong là cái phòng ngủ nhỏ và nhà vệ sinh. Bình thường em Nhung ngủ ở phòng trong còn bọn kia ngủ ở phòng ngoài.
Lúc đó mình nửa say nửa tỉnh chỉ nhớ là em ấy đỡ vào nhà trong (mà vẫn nhớ cảm giác dựa vào bờ vai mát lạnh, trắng ngần và thơm phức của em ấy).
Vào trong thì mình nằm ngủ luôn. Nhưng được khoảng 1 lát thì thấy nhạc ầm ầm xong nghe tiếng gào thét ở ngoài. Nhạc to quá mình cũng éo ngủ được nên cố gượng dậy mở cửa nhìn ra thì thấy em Hoài ở giữa, mấy em kia xung quanh đang lắc như điên, em Nhung thì ngồi ghế cười sặc sụa. Mình cũng chán nên lại quay lại giường nằm. Nhạc to quá mà người nó cứ 12h nên cũng chả ngủ được. Chỉ nhắm mắt cho đỡ đau đầu thôi.
Được một lúc thì có tiếng mở cửa xong có người bước nhẹ vào, nhạc bên ngoài vẫn xập xình, giọng em Hoài vẫn la het the thé.
Một người nằm xuống cạnh mình, hương thơm thoang thoáng làm mình nghĩ ngay đến em Nhung.
Mình nín thở khấp khởi. 9h
Được một lúc thì mình thấy một hơi thở nhẹ bên tai, nóng hổi và ngọt ngào. 10h.
Một bàn tay nhẹ quàng sang ôm lấy mình 11h.
Một làn da mát lạnh và mịn màng áp vào mặt mình 12h.
Em ấy hôn mình.
Mình mở mắt ra. Nhìn thấy đôi mặt Nhung đang nhìn mình. Đôi môi sát môi mình.
Mình ngây ngất, tay vuốt nhẹ hai quả bưởi trắng bóc đã lộ ra quá nửa... nhưng lúc đó một ý nghĩ thoáng qua đầu mình ... Nó chưa đủ 16.Mày có muốn mất nghiệp không, muốn đi tù ko.
Nghĩ đến đó mình thấy lạnh toát và giật mình. Thực sự mình ko hiểu tại sao lúc đó mình có thể tỉnh táo đến vậy. Mình hôn nhẹ lên môi Nhung rồi cười nói: anh say rồi, nó ko lên được để hôm khác nhé.
Nhung thọc tay vào chỗ đó rồi nói: Thế này mà chưa lên thì lúc lên bằng cái phích à.
Mình đẩy nhẹ em ấy sang cười nói: Ko phải ko thích, nhưng em chưa đủ 16 và anh thì là luật sư.
Em ấy cười phá lên rồi bảo. Công an còn thua em mà hôm nay em lại thua luật sư.
Xong em ngồi dậy, kéo lại cái áo ngủ xộc xệch rồi mở cửa đi ra ngoài. Mình cười như mếu (Vì tiếc hùi hụi) rồi chìm vào giấc ngủ.
Đến đây khẳng định có anh em nói mình chém gió. Nhưng mình khẳng định đây là câu chuyện có thật. Viết đến đây mình cũng nghĩ sắp tới mình sẽ viết nhiều về cuộc đời em Nhung này. Tại sao em ấy lại làm như thế với mình, tại sao lại nhắc đến thằng công an, tại sao em ấy lại quản lý được trên chục em "gõ" khi mới 15 tuổi.
Đây là một trong những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời luật sư của mình, nên rất mong anh em đọc và cho ý kiến. Chứ đừng chỉ hóng zú mới mông nhé. Cám ơn anh em nhiều.
Trong lúc đợi 1 em xì teen chạy đi mua bia và đồ nhậu mình thấy em Nhung nghe đt và điều hàng liên tục. Trong nhà có một cái SH với 1 cái xe đạp điện. cái xe đạp điện thì em xì teen đi mua bia. Còn cái SH thì được thằng mặt L kia làm xe ôm chở các em ở đó đi khách.
Trong Khoảng 15p đợi em xì teen đi mua bia mình thấy em Nhung điều được 3 em đi khách, trong đó em Thảo cũng phải đi (khách này em Nhung điều em Hoài nhưng em Hoài đang lên cơn giựt kinh phong nhảy nhót linh tinh nên em Thảo đi thay).
15p sau thì em Xì teen mang bia với vịt quay và mực nướng về. Cả bọn hào hứng trải chiếu mang cốc ra nhậu luôn. Mình lúc đó cũng phê phê rồi nhưng các em ấy ép quá nên cũng phải làm thêm 2 lon nữa. Trong khi các em em nào cũng phải 2-3 lon riêng em Hoài chắc phải hơn vì mình để ý em ấy uống như nước lã. (Em kia chở về 2 thùng bia Hà nội)
Đến lúc đó thấy thái độ các em ấy cũng niềm nở ôn hoà nên mình cũng yên tâm, ko lo bị ốp nữa. Mà thấy em mặt em Nhung cũng đỏ bừng rồi nên mình đứng lên đòi về. Các em ấy cũng giữ bảo uống nốt bia rồi về. Mình ngồi thêm lúc nữa đến gần 1h thì trời mưa to. Thế là hết đường về. Nhưng lúc đó mình cũng ko uống được nữa nên đứng dậy ra hiên ngồi cho thoáng.
Ngồi được xíu thì em Nhung ra ngồi cạnh mình. Ko hiểu sao với những đứa khác mình thấy em Nhung quát rất dữ nhưng cứ ngồi cạnh mình là em ấy lại hiền hiền.
Mình với em ấy ngồi cạnh nhau nghe mưa rơi mặc kệ bọn ở bên trong ăn uống nhậu nhẹt tiếp.
Lúc đó em Nhung nói chuyện với mình rất nhẹ nhàng.
Nhung: Như này chắc anh cũng đoán bọn em làm nghề gì rồi. Em cũng chả dấu anh.
Mình: Ừ.
Nhung: Biết bọn em thế mà anh vẫn ngồi với bọn em, em vui lắm. Em nói thật là em biết bọn em làm nghề này sớm muộn gì cũng bị cớm nó động đến. Em muốn nhờ anh tư vấn cho em để hạn chế rủi ro với lại nhỡ sau này gặp chuyện gì thì anh giúp bọn em luôn.
Sau khi ngồi nhậu nhẹt với mấy em, mình thấy các em chơi thoải mái, với quý và tôn trọng mình lắm. Nên mình cảm giác cũng quý bọn nó, mình ngồi tư vấn và giải thích cho bọn nó một số cái để hạn chế việc bị cớm tóm.
Lúc đó mình cũng say quá rồi nên bảo với em Nhung là mình muốn về ngủ. em ấy mới bảo là: Trời mưa thế này, anh lại đang say, về kiểu gì cũng cảm lạnh chết. Thôi anh ngủ ở đây với bọn em.
Lúc đó thú thực là mình lây tây phây, chả biết trăng sao gì nữa rồi, năm thẳng cẳng ở cửa nhà luôn rồi. Thế là em Nhung mới đỡ mình vào trong nhà. Mình vẫn nhớ có mấy em chạy ra đỡ thì em Nhung bảo "Bọn mày cứ kệ chị".
Đoạn này mình tả sơ qua về cái nhà của các em ấy đã nhé: Nó là nhà mái bằng hình ống. Có một cái sân nhỏ ở trước để xe máy, sau đó là phòng khách to, bên trong là cái phòng ngủ nhỏ và nhà vệ sinh. Bình thường em Nhung ngủ ở phòng trong còn bọn kia ngủ ở phòng ngoài.
Lúc đó mình nửa say nửa tỉnh chỉ nhớ là em ấy đỡ vào nhà trong (mà vẫn nhớ cảm giác dựa vào bờ vai mát lạnh, trắng ngần và thơm phức của em ấy).
Vào trong thì mình nằm ngủ luôn. Nhưng được khoảng 1 lát thì thấy nhạc ầm ầm xong nghe tiếng gào thét ở ngoài. Nhạc to quá mình cũng éo ngủ được nên cố gượng dậy mở cửa nhìn ra thì thấy em Hoài ở giữa, mấy em kia xung quanh đang lắc như điên, em Nhung thì ngồi ghế cười sặc sụa. Mình cũng chán nên lại quay lại giường nằm. Nhạc to quá mà người nó cứ 12h nên cũng chả ngủ được. Chỉ nhắm mắt cho đỡ đau đầu thôi.
Được một lúc thì có tiếng mở cửa xong có người bước nhẹ vào, nhạc bên ngoài vẫn xập xình, giọng em Hoài vẫn la het the thé.
Một người nằm xuống cạnh mình, hương thơm thoang thoáng làm mình nghĩ ngay đến em Nhung.
Mình nín thở khấp khởi. 9h
Được một lúc thì mình thấy một hơi thở nhẹ bên tai, nóng hổi và ngọt ngào. 10h.
Một bàn tay nhẹ quàng sang ôm lấy mình 11h.
Một làn da mát lạnh và mịn màng áp vào mặt mình 12h.
Em ấy hôn mình.
Mình mở mắt ra. Nhìn thấy đôi mặt Nhung đang nhìn mình. Đôi môi sát môi mình.
Mình ngây ngất, tay vuốt nhẹ hai quả bưởi trắng bóc đã lộ ra quá nửa... nhưng lúc đó một ý nghĩ thoáng qua đầu mình ... Nó chưa đủ 16.Mày có muốn mất nghiệp không, muốn đi tù ko.
Nghĩ đến đó mình thấy lạnh toát và giật mình. Thực sự mình ko hiểu tại sao lúc đó mình có thể tỉnh táo đến vậy. Mình hôn nhẹ lên môi Nhung rồi cười nói: anh say rồi, nó ko lên được để hôm khác nhé.
Nhung thọc tay vào chỗ đó rồi nói: Thế này mà chưa lên thì lúc lên bằng cái phích à.
Mình đẩy nhẹ em ấy sang cười nói: Ko phải ko thích, nhưng em chưa đủ 16 và anh thì là luật sư.
Em ấy cười phá lên rồi bảo. Công an còn thua em mà hôm nay em lại thua luật sư.
Xong em ngồi dậy, kéo lại cái áo ngủ xộc xệch rồi mở cửa đi ra ngoài. Mình cười như mếu (Vì tiếc hùi hụi) rồi chìm vào giấc ngủ.
Đến đây khẳng định có anh em nói mình chém gió. Nhưng mình khẳng định đây là câu chuyện có thật. Viết đến đây mình cũng nghĩ sắp tới mình sẽ viết nhiều về cuộc đời em Nhung này. Tại sao em ấy lại làm như thế với mình, tại sao lại nhắc đến thằng công an, tại sao em ấy lại quản lý được trên chục em "gõ" khi mới 15 tuổi.
Đây là một trong những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời luật sư của mình, nên rất mong anh em đọc và cho ý kiến. Chứ đừng chỉ hóng zú mới mông nhé. Cám ơn anh em nhiều.