Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Lúc đó chắc cũng tầm 9-10h tối rồi, mình với em Nhung dắt nhau bước vào màn đêm. Ra đến ngoài em Nhung quay ra cười bảo mình:
- May cho bọn chó đấy, anh mà đến muộn chút nữa là em cho bọn nó đi tù mọt gông.
Mình cũng cười đáp:
- Ừ, vừa sướng lại vừa trả thù được bọn nó, em bá thế thì ai theo được. Anh cũng đã cố tình đến chậm để em lên đỉnh vài lần rồi mới xông vào. Vậy mà đến vẫn thấy quần áo chỉnh tề . Hay là … xong rồi. Cái thằng ku Quảng oánh thì rõ đau mà sao yếu nhỉ.
Em quay ra nhìn mình cười khoe răng khểnh rồi nhéo mình một cái rõ đau.
- Bọn lợn đấy về còn đi mua đồ ăn uống nữa. Nếu ko giờ này cả bọn đã lên CA quận ngồi viết bản tường trình rồi.
Xong em quay sang mình dịu dàng:
- Anh còn chảy máu không, mà sao anh biết em bị ốp mà đến đây. Anh liều thật đấy.
- Ừm, là anh thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Em có coi anh là bạn đâu, lúc đấy nhắn Thảo báo thằng X cơ mà.
Mình nhàn nhạt đáp, rồi nhấn lên đi trước vài bước, Lúc đó mình sự ức chế mơ hồ trong lòng mới có cơ hội phát tác. Cái mũi nhỏ máu làm mình càng thấy cay cú. Cảm giác như mình vừa liều lĩnh để làm một việc vô nghĩa. Bỗng một vòng tay choàng ôm mình từ sau lưng, em áp mặt vào tấm lưng trần của mình, và tất nhiên mình nhận được cả cảm giác ấm áp, và mềm mại từ đôi bồng đào em cũng ép sát vào lưng mình. Em hôn nhẹ lên lưng mình và thì thào trong hơi thở nồng nàn.
- Em không muốn anh dính vào chuyện này, và lúc bị bắt đi em cũng xác định sẽ bị bọn nó hành đến tàn tạ. Em tàn tạ thì bọn nó cũng phải chết. Em bảo Thảo gọi cho anh X là vì trước sau gì em cũng sẽ nhờ anh X cho bọn này bóc lịch hết đời.
Rồi một dòng nước âm ấm chảy dài trên lưng mình. Em khóc.
- Em không nghĩ là anh lại liều mình vì em như vậy.
Rồi em dụi mặt vào lưng mình, nước mắt là chất bôi trơn để da em mơn man trên lưng mình.
Không nhịn được minh quay lại hôn nhẹ lên môi em rồi kéo em vào lòng. Mình cao hơn em cả cái đầu nên đôi môi xinh em áp ngay vào ngực mình. Em nghịch ngợm liếm nhẹ làm mình giật nảy người lên đẩy em ra.
Em nhoẻn cười với cái lúm đồng tiền xinh xinh nói:
- Biết anh yếu thế này, lúc nãy em ở lại với anh Quảng còn hơn.
Mình cũng cười trừ rồi quay lững bước vội đi, thêm lúc nữa chắc mình đè ngửa em ra vệ đường quá.
Gió tháng 10 lồng lộng, mình rảo bước về phía đường em Thảo đang đợi, em lũn cũn vừa cười vừa chạy theo sau.
Ra đến chỗ hẹn thì thấy có xe mình ở đây, ko thấy em Thảo đâu. Mình gọi cho em ấy thì em ấy bảo là đợi lâu quá em ấy bắt taxi về trước rồi (Em ấy ko đi được xe của mình).
Haizzzz. Hoá ra gõ thì gõ vẫn là gõ mà thôi. Đến lúc có biến thì nó cũng biến cmnl. May là xe mình là xe cổ nên cũng éo thằng nào nó thèm lấy.
Vậy là chỉ có mình và em chạy về Hà Nội. Đường dài như cũng ngắn lại vì đôi môi và cặp ngực của em luôn sát cánh sau lưng mình.
Về đến nhà em ở Đình Thôn thì thấy team gõ tề tự ở đấy đông đủ cả. Vì mình gọi cho Thảo nên bọn nó cũng đã biết sơ tình hình, đều chạy ra đón mình và em Nhung. Mình đang lúi húi dắt xe vào nhà thì bất ngờ em Hoài nhảy ra ôm chặt lấy mình, chưa kịp định thần thì môi em đã ngậm chặt môi mình, xong lưỡi em lia sang đá loạn xạ. Nếu bình thường thì chắc mình cũng ngất ngây đấy. Nhưng lúc đó vừa đói vừa mệt, vừa bất ngờ, lại còn giữa đám đông nên mình cũng chả có cảm giác mẹ gì. Xong em ấy buông mình ra lấy tay búng vào tí mình một phát đau điếng rồi nói.
- Thưởng cho anh rể đó.
Cả team gõ được thể cười sắng sặc. em Nhung liếc xéo mình xong cũng nhoẻn miệng cười. Yêu chết được.
Yêu …. Nhắc đến đó mới nhớ là con gấu của mình chắc đang nổi cơm tam bành ở nhà. Mình vội chào mọi người rồi lên xe phi về.
Mình ko dám qua nhà gấu mà phi về nhà gọi điện cho gấu. Trận đó giận dỗi cãi nhau cả tuần trời mới làm lành được với gấu. Cái gì cũng phải minh bạch chứ. gấu là gấu mà gõ là gõ. Nhưng gõ ơi, em cứ đáng yêu thế, anh sống sao đây.
- May cho bọn chó đấy, anh mà đến muộn chút nữa là em cho bọn nó đi tù mọt gông.
Mình cũng cười đáp:
- Ừ, vừa sướng lại vừa trả thù được bọn nó, em bá thế thì ai theo được. Anh cũng đã cố tình đến chậm để em lên đỉnh vài lần rồi mới xông vào. Vậy mà đến vẫn thấy quần áo chỉnh tề . Hay là … xong rồi. Cái thằng ku Quảng oánh thì rõ đau mà sao yếu nhỉ.
Em quay ra nhìn mình cười khoe răng khểnh rồi nhéo mình một cái rõ đau.
- Bọn lợn đấy về còn đi mua đồ ăn uống nữa. Nếu ko giờ này cả bọn đã lên CA quận ngồi viết bản tường trình rồi.
Xong em quay sang mình dịu dàng:
- Anh còn chảy máu không, mà sao anh biết em bị ốp mà đến đây. Anh liều thật đấy.
- Ừm, là anh thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Em có coi anh là bạn đâu, lúc đấy nhắn Thảo báo thằng X cơ mà.
Mình nhàn nhạt đáp, rồi nhấn lên đi trước vài bước, Lúc đó mình sự ức chế mơ hồ trong lòng mới có cơ hội phát tác. Cái mũi nhỏ máu làm mình càng thấy cay cú. Cảm giác như mình vừa liều lĩnh để làm một việc vô nghĩa. Bỗng một vòng tay choàng ôm mình từ sau lưng, em áp mặt vào tấm lưng trần của mình, và tất nhiên mình nhận được cả cảm giác ấm áp, và mềm mại từ đôi bồng đào em cũng ép sát vào lưng mình. Em hôn nhẹ lên lưng mình và thì thào trong hơi thở nồng nàn.
- Em không muốn anh dính vào chuyện này, và lúc bị bắt đi em cũng xác định sẽ bị bọn nó hành đến tàn tạ. Em tàn tạ thì bọn nó cũng phải chết. Em bảo Thảo gọi cho anh X là vì trước sau gì em cũng sẽ nhờ anh X cho bọn này bóc lịch hết đời.
Rồi một dòng nước âm ấm chảy dài trên lưng mình. Em khóc.
- Em không nghĩ là anh lại liều mình vì em như vậy.
Rồi em dụi mặt vào lưng mình, nước mắt là chất bôi trơn để da em mơn man trên lưng mình.
Không nhịn được minh quay lại hôn nhẹ lên môi em rồi kéo em vào lòng. Mình cao hơn em cả cái đầu nên đôi môi xinh em áp ngay vào ngực mình. Em nghịch ngợm liếm nhẹ làm mình giật nảy người lên đẩy em ra.
Em nhoẻn cười với cái lúm đồng tiền xinh xinh nói:
- Biết anh yếu thế này, lúc nãy em ở lại với anh Quảng còn hơn.
Mình cũng cười trừ rồi quay lững bước vội đi, thêm lúc nữa chắc mình đè ngửa em ra vệ đường quá.
Gió tháng 10 lồng lộng, mình rảo bước về phía đường em Thảo đang đợi, em lũn cũn vừa cười vừa chạy theo sau.
Ra đến chỗ hẹn thì thấy có xe mình ở đây, ko thấy em Thảo đâu. Mình gọi cho em ấy thì em ấy bảo là đợi lâu quá em ấy bắt taxi về trước rồi (Em ấy ko đi được xe của mình).
Haizzzz. Hoá ra gõ thì gõ vẫn là gõ mà thôi. Đến lúc có biến thì nó cũng biến cmnl. May là xe mình là xe cổ nên cũng éo thằng nào nó thèm lấy.
Vậy là chỉ có mình và em chạy về Hà Nội. Đường dài như cũng ngắn lại vì đôi môi và cặp ngực của em luôn sát cánh sau lưng mình.
Về đến nhà em ở Đình Thôn thì thấy team gõ tề tự ở đấy đông đủ cả. Vì mình gọi cho Thảo nên bọn nó cũng đã biết sơ tình hình, đều chạy ra đón mình và em Nhung. Mình đang lúi húi dắt xe vào nhà thì bất ngờ em Hoài nhảy ra ôm chặt lấy mình, chưa kịp định thần thì môi em đã ngậm chặt môi mình, xong lưỡi em lia sang đá loạn xạ. Nếu bình thường thì chắc mình cũng ngất ngây đấy. Nhưng lúc đó vừa đói vừa mệt, vừa bất ngờ, lại còn giữa đám đông nên mình cũng chả có cảm giác mẹ gì. Xong em ấy buông mình ra lấy tay búng vào tí mình một phát đau điếng rồi nói.
- Thưởng cho anh rể đó.
Cả team gõ được thể cười sắng sặc. em Nhung liếc xéo mình xong cũng nhoẻn miệng cười. Yêu chết được.
Yêu …. Nhắc đến đó mới nhớ là con gấu của mình chắc đang nổi cơm tam bành ở nhà. Mình vội chào mọi người rồi lên xe phi về.
Mình ko dám qua nhà gấu mà phi về nhà gọi điện cho gấu. Trận đó giận dỗi cãi nhau cả tuần trời mới làm lành được với gấu. Cái gì cũng phải minh bạch chứ. gấu là gấu mà gõ là gõ. Nhưng gõ ơi, em cứ đáng yêu thế, anh sống sao đây.