Lâu rồi không viết…
Một kiểu câu mở đầu quen thuộc của những đứa lười biếng như tôi, nhưng mà, rồi nó sẽ trở nên bình thường hóa mọi thứ nếu như tôi viết thứ văn này một cách thường xuyên. Một thứ thể loại tự bút, bên bờ vực của ranh giới giữa cái tạm chấp nhận được và nữa còn lại trở thành thứ bỏ đi.
Cứ mỗi khi tôi nghĩ mình đã tốt hơn, thì thực tế cho thấy tôi tôi vẫn cứ ổn như trước giờ. Một kiểu sống mà cứ mỗi tối, người ta lại tự nhủ rằng – “mình sẽ ổn thôi” – để rỗi mổi ngày qua, rõ ràng là họ chẳng ổn lên tý nào.
Mọi thứ xung quanh mơ hồ như không phải thực, sống như kiểu, nó để mọi thứ cứ như vậy mà đến rồi đi, cơ thể tự thích nghi với những suy nghĩ nổ lực bước qua hết ngày. Tế thời gian sống trong những bức hình lướt qua trên facebook, những cuốn truyện ai đó viết - một bóng ma tồn tại bấu víu vào cảm xúc của người khác. Không quá nhiều thứ thuộc về bản thể thật, vay mượn những giấc mơ để sống một thế giới khác, những linh hồn thành người như ta đầy cám dỗ và dễ mê muội.
Thời gian sinh học của nó bị đão lộn. 11h sáng thức dậy sau 6 tiếng ngủ trước đó. Lãng phí thời gian trong đêm để rồi chẳng đổi lại gì.
Những người bạn đã đều cố gắng thay đổi hoặc chí ít sống có gì đó hưởng thụ tuổi trẻ. Còn hắn sau 2 năm đèn sách miệt mài – dù chắc là không miệt mài lắm – đến giờ vẫn cứ vô thưởng vô phạt viết thể loại văn chẳng đầu chẳng kết. Nội dung gói trong 5m xung quang. Bắt con kiến thả đi khỏi tô cơm nguội, đêm mơ mọng trở thành một tác giả truyện chẳng thành. Chưa một tập tiểu thuyết nào hoàn thiện nỗi sau 1,2 chap đầu.
Tháng 6 trước, tôi và câu lạc bộ CKEC ra công viên 29/3 làm cái thực luyện giao tiếp anh văn. Cả đám đi một vòng dưới trời sau mưa, một thanh niên đeo kính nước ngoài tầm 25 tuổi, tay cầm chai rựu, dựa lưng vào ghế, nhìn có vẻ trí thức. Nghe một thoáng tiếng đám bạn đi bên bàn chuyện ông đó thất tình, nghe điện thoại xong khóc giữa trời mưa. Tôi cũng không để ý do nhìn không rõ, nhưng có lẽ tôi thích cách mà anh đó ngồi một mình với chai rựu giữa trời mưa, một ngày nào đó ở nước ngoài, có lẽ tôi cũng muốn thử cảm giác ngồi một mình cô độc dưới trời mưa, nhưng vì không biết uống rựu nên tôi sẽ thay vào một thứ nước khác, có lẽ.
Một kiểu câu mở đầu quen thuộc của những đứa lười biếng như tôi, nhưng mà, rồi nó sẽ trở nên bình thường hóa mọi thứ nếu như tôi viết thứ văn này một cách thường xuyên. Một thứ thể loại tự bút, bên bờ vực của ranh giới giữa cái tạm chấp nhận được và nữa còn lại trở thành thứ bỏ đi.
Cứ mỗi khi tôi nghĩ mình đã tốt hơn, thì thực tế cho thấy tôi tôi vẫn cứ ổn như trước giờ. Một kiểu sống mà cứ mỗi tối, người ta lại tự nhủ rằng – “mình sẽ ổn thôi” – để rỗi mổi ngày qua, rõ ràng là họ chẳng ổn lên tý nào.
Mọi thứ xung quanh mơ hồ như không phải thực, sống như kiểu, nó để mọi thứ cứ như vậy mà đến rồi đi, cơ thể tự thích nghi với những suy nghĩ nổ lực bước qua hết ngày. Tế thời gian sống trong những bức hình lướt qua trên facebook, những cuốn truyện ai đó viết - một bóng ma tồn tại bấu víu vào cảm xúc của người khác. Không quá nhiều thứ thuộc về bản thể thật, vay mượn những giấc mơ để sống một thế giới khác, những linh hồn thành người như ta đầy cám dỗ và dễ mê muội.
Thời gian sinh học của nó bị đão lộn. 11h sáng thức dậy sau 6 tiếng ngủ trước đó. Lãng phí thời gian trong đêm để rồi chẳng đổi lại gì.
Những người bạn đã đều cố gắng thay đổi hoặc chí ít sống có gì đó hưởng thụ tuổi trẻ. Còn hắn sau 2 năm đèn sách miệt mài – dù chắc là không miệt mài lắm – đến giờ vẫn cứ vô thưởng vô phạt viết thể loại văn chẳng đầu chẳng kết. Nội dung gói trong 5m xung quang. Bắt con kiến thả đi khỏi tô cơm nguội, đêm mơ mọng trở thành một tác giả truyện chẳng thành. Chưa một tập tiểu thuyết nào hoàn thiện nỗi sau 1,2 chap đầu.
Tháng 6 trước, tôi và câu lạc bộ CKEC ra công viên 29/3 làm cái thực luyện giao tiếp anh văn. Cả đám đi một vòng dưới trời sau mưa, một thanh niên đeo kính nước ngoài tầm 25 tuổi, tay cầm chai rựu, dựa lưng vào ghế, nhìn có vẻ trí thức. Nghe một thoáng tiếng đám bạn đi bên bàn chuyện ông đó thất tình, nghe điện thoại xong khóc giữa trời mưa. Tôi cũng không để ý do nhìn không rõ, nhưng có lẽ tôi thích cách mà anh đó ngồi một mình với chai rựu giữa trời mưa, một ngày nào đó ở nước ngoài, có lẽ tôi cũng muốn thử cảm giác ngồi một mình cô độc dưới trời mưa, nhưng vì không biết uống rựu nên tôi sẽ thay vào một thứ nước khác, có lẽ.