Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
*Bản thoại: là truyện tiểu thuyết.
Hai người cùng nhau đi đến chỗ kết giới dưới chân núi, quả nhiên đúng như lời của Lâm Tư Dao nói, người trông coi tương đối rời rạc. Hai người dễ dàng trà trộn vào những mấy đệ tử tạp vụ xuống núi để mua sắm đồ, ra khỏi Đạo Diễn tông.
Nhưng khi trốn được ra thì trước mắt nàng chỉ có núi non cây cối rừng cây vạn dặm, làm Hạ Lan Vi có chút khó xử.
Lâm Tư Dao mặc một bộ quần áo màu xanh lam, trên bàn tay trắng nõn trống rỗng liền xuất hiện một thanh băng ngọc trường kiếm, nàng ném lên không trung, thân kiếm nhanh chóng phóng đại ra vô số lần.
Lâm Tư Dao nhảy lên một cách thuần thục, rồi quay đầu lại vươn tay ra đỡ Hạ Lan Vi, cười tủm tỉm nói:" Tiểu sư muội, mau lên đây đi!".
Hạ Lan Vi nhanh nhẹn bắt lấy tay Lâm Tư Dao bước lên. Xúc cảm lạnh lẽo của vật liệu chế nên băng ngọc kiếm truyền đến lòng bàn chân, nhưng không đủ để khiến người ta cảm thấy rét lạnh. Thanh kiếm bay lên, mang theo hai người xông thẳng lên trời.
" Tiểu sư muội, ngươi mau nhìn Đạo Diễn tông của ta đi cũng rất đẹp đó chứ?".
Hạ Lan Vi thò đầu ra từ trong ngực Lâm Tư Dao, một tay thận trọng nắm lấy ống tay áo của Lâm Tư Dao, mặc dù chân vì sợ hãi mà run run nhưng cũng không nhịn được mà nhìn xuống một chút.
Hiện tại nắng sớm đã chiếu xuống mờ mờ, làm cho viền trắng của đám mây cũng bị nhiễm những sợi tơ vàng nhỏ, núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng của trăm điểu thi nhau hát ca, màu xanh của mây lượn lờ cùng sương mù giao hoà, tất cả như tiên cảnh quanh co khúc khuỷu, như một bức tranh thuỷ mặc.
Trong nháy mắt hai người đã tới Linh Xuyên thành.
Linh Xuyên thành nằm cạnh bên một con sông, kế cận đó toạ lạc mấy đại tông tu tiên, trong thành cũng có rất nhiều đại gia tộc tu tiên, thành trì nhỏ nhỏ nhưng người dân bá tánh ai cũng hoà thuận với nhau, đời sống cũng rất sung túc.
Trong thành, không khí trên đường phố khá là náo nhiệt, bên trong một quán trà có một tiên sinh tay cầm quạt, chân mày cau lại đang say sưa kể chuyện cổ tích:" Lúc trạng nguyên đó hồi hương chạy đến, chỉ kịp thấy người yêu đang nằm yên trên giường, sắc mặt tái nhợt. Hắn đi lại gần xem xét thì người đã không còn thở nữa rồi. Trạng nguyên bàng hoàng ngồi sụp xuống đất".
Mọi người nghe đến đó thì ai cũng thổn thức một trận.
Tiên sinh kể chuyện lấy quạt trong tay gõ một cái vang dội, tiếp tục nói:" Người trong lòng đã bỏ mạng ở hoàng tuyền khiến cho trạng nguyên cực kì bi thương. Không còn đoái hoài gì đến công danh lợi lộc nữa, chàng gạt mọi người rồi tìm một cây hoa quế già trong sân thắt cổ tự vẫn. Đến lúc mọi người phát hiện ra thì thấy trong tay chàng vẫn còn cầm túi thơm của cô gái đó tặng".
Lời vừa dứt, bên trong gian nhà chính liền vang lên một trận khóc nức nở hết đợt này đến đợt khác, hình thành sự đối lập rõ ràng với người đang cắn hạt dưa là Hạ Lan Vi.
Lại là chuyện tình yêu đầy oan trái của thư sinh nghèo và tiểu thư nhà giàu. Hạ Lan Vi tiếp tục ngồi phun vỏ hạt dưa từ trong miệng ra, mặc dù tình tiết hơi cũ, nhưng cũng có thể làm tăng hứng thú cắn hạt dưa.
Nhưng ngược lại với nàng Lâm Tư Dao ở bên cạnh đã khóc đến rối tinh rối mù từ sớm, nàng ta nắm lấy tay đang cầm hạt dưa của Hạ Lan Vi, thêm một phen nước mắt nước mũi nữa, nói:" Thật là cảm động quá! Ô ô ô...sư muội!".
"........".
Hạ Lan Vi lặng lẽ thay đổi tay cầm hạt dưa, tiếp tục cắn.
" Nếu muội là trạng nguyên đó thì muội có vứt bỏ tất cả đi chết không?".
Hạ Lan Vi không chút nghĩ ngợi đáp:" Tất nhiên là———".
Nàng nghiêng đầu nhìn sắc mặt buồn bã của Lâm Tư Dao, gật đầu nói:"Sẽ...sẽ".
Chết thật! Sao lương tâm lại day dứt thế nhỉ!
Nếu nàng mà là tên trạng nguyên đó, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ trải qua một cuộc sống gia đình hạnh phúc, có tam thê tứ thiếp, tiêu dao tự tại. Tuẫn táng vì tình là chuyện không thể nào, đời này đều không có khả năng.
Đợi sau khi một mình Hạ Lan Vi cắn được một núi xác hạt dưa, lúc đó Lâm Tư Dao mới tỉnh táo lại từ trong đau thương, lôi kéo Hạ Lan Vi đi ra đường, nói là để ổn định lại tâm tình.
Nàng vội vàng lấy nửa đĩa dưa còn lại, rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân Lâm Tư Dao ở phía trước.
Hạt dưa cũng không thể lãng phí được!
Hạ Lan Vi đi theo Lâm Tư Dao xuyên qua mấy con phố náo nhiệt, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng. Sau khi trải qua một thời gian tham gia học tập ở Điện Chủ Phong, khó khăn lắm Hạ Lan Vi mới đọc được chữ viết trên bảng treo trước cửa hiệu———— Dao Tiên Thư các.
Hạ Lan Vi nhìn thấy hai chữ thư các liền cảm thấy đau đầu, ở thế giới này mặc dù nàng có thể chắp chắp vá vá mà hiểu được tám phần, nhưng cũng không biết được chữ viết thông dụng là gì, viết chữ cũng giống như vẽ tranh, Hạ Lan Vi viết kém, nhìn càng kém.
Ngược lại Lâm Tư Dao lại rất hưng phấn chạy vào:"Chưởng quầy, hôm nay có sách mới không ạ?". Một bộ dáng rất quen thuộc.
Chưởng quầy dừng tay gẩy bàn tính một lát, rời ngẩng đầu nhìn lên, có chút ngạc nhiên nói:" Hoá ra là tiểu thư!". Sau đó hoà ái cười một tiếng:"Lâu rồi thấy tiểu thư đến".
Hắn xoay người thuần thục lấy ra bốn năm quyển từ chồng sách mới tinh ở phía sau, bỏ vào túi rồi đưa cho Lâm Tư Dao, ôn hoà nói:
" Đây là bản thoại được nhiều người mua nhất ở cửa hàng trong hai tháng nay, ta vẫn luôn giữ nó cho tiểu thư đó".
Lâm Tư Dao dè dặt nhận lấy, như là nhặt được trân bảo.
Hạ Lan Vi tò mò nghĩ, nhìn Lâm Tư Dao không giống người thích đọc sách một chút nào, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Nàng ghé lại gần nhìn sang thì thấy tên sách.
————
( Chọc nhầm lão tổ tu tiên)
( Đạo quân, nương tử của ngươi rớt!)
( Chưởng môn bá đạo yêu ta)
(Phu quân của ta là ma quỷ)
(Sư phụ ở trên ta ở dưới)
"...Ha ha ha ha ha ha ha".
Hạ Lan Vi ôm bụng cười ngặt nghẽo, đến khi không đứng dậy nổi.
Đây là mấy quyển loạn thất bát đảo gì vậy!
[Mấy quyển vớ vẩn] thật là đáng ghét...nhưng rất phù hợp với khẩu vị của nàng!!!
Vừa nói vừa cười, cái gọi là mừng rỡ như điên chính là đây!
Toàn bộ cửa hàng đầu tràn ngập trong tiếng cười kỳ quái của Hạ Lan Vi, khiến cho những vị khách đang ngồi đọc bị giật mình làm đổ trà ra cả bàn, nhìn sang thấy nàng còn nhỏ nên không so đo, bất quá sắc mặt lại không tốt một chút nào.
Lâm Tư Dao thấy thế vội vàng kéo Hạ Lan Vi ra khỏi thư các, đến lúc này Hạ Lan Vi cũng bình thường trở lại.
Ai! Mất mặt quá đi mất! Lúc nãy quên nhìn biểu tình của chưởng quầy! May mắn mọi người cũng không biết nàng là ai!
Hạ Lan Vi xấu hổ một chút liền hết, tâm nàng lúc này lại đang rất ngứa ngáy, khó chịu nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách trong tay Lâm Tư Dao.
Kiếp trước nàng rất thích đọc tiểu thuyết, thích đến mức mà cho dù vì nó mà bị chuyển kiếp, cũng không thay đổi được nhiệt tình đối với nó, thì có thể nhận ra là yêu sâu đậm đến mức nào.
Nàng ngẩng cao đầu hướng Lâm Tư Dao hỏi:
" Ha ha ha...cái đó...sư tỷ này, tỷ đọc xong có thể cho ta mượn được không?".
Đôi mắt long lanh to tròn mang theo ý cầu xin nhìn Lâm Tư Dao.
Mặt Lâm Tư Dao đầy vẻ cảnh giác, hai tay ôm chặt lấy mấy quyển thoại bản y như bảo bối, nghĩ một chút, rồi nói:"Xem chừng thì trong chốc lát ta cũng không thể nào mà đọc xong hết được, nếu không muội chọn mấy quyển lấy về đọc trước đi?".
Hạ Lan Vi quá vui mừng nên tuỳ tiện lấy hai quyển, cuộn lại rồi bỏ vào trong túi quần. Chia sách xong hai người phấn khởi nắm tay nhau đi đến tửu lâu lớn nhất trong thành, chuẩn bị ăn một bữa no nê. Hạ Lan Vi cảm thấy hai người các nàng cũng thật thực tế, đi qua chợ náo nhiệt mà không lưu luyến cửa hàng son phấn một chút nào, thật là một dòng nước trong.
Hai người chọn một nhã gian trên lầu hai tửu lâu, Lâm Tư Dao lớn tiếng bảo tiểu nhị đem hết những món đắt nhất mang lên. Chờ khi tiểu nhị đi khuất, Hạ Lan Vi mới kéo tay áo Lâm Tư Dao thấp giọng hỏi:"Sư tỷ ngươi có mang đủ tiền không đó?".
" Đương nhiên!". Lâm Tư Dao vô tư trả lời:
" Hằng năm cha ta đều cho tiền, cứ yên tâm mà ăn!".
Hạ Lan Vi liền yên tâm.
Sau khi gà vịt thịt cá được đưa lên đầy đủ, đang chuẩn bị thoải mái ăn uống một phen, Hạ Lan Vi vừa gặm chân vịt, bỗng nhiên cảm thấy bụng căng.
Nàng mới nhớ lúc nãy khi ăn hạt dưa thi có uống thêm một tách trà, cũng có thể nhịn một chút nhưng không thể kéo dài đến lúc ăn cơm xong được. Vì thế nàng liền nhanh chóng đứng dậy thông báo đi nhà xí.
Lâm Tư Dao cắn đùi gà một cái l, hướng nàng khoát tay ý bảo nàng đi, trong miệng vừa nhai thịt vừa nói:"Ngươi về nhanh nha! Không thức ăn sẽ nguội mất!".
Hạ Lan Vi gật đầu rồi vội vàng chạy xuống lầu.
Chờ đợi nàng là một bàn gà vịt, cho dù rời đi chốc lát nàng cũng cảm thấy đau lòng!
Nghĩ như thế bước chân của Hạ Lan Vi càng nhanh hơn.
Nhà vệ sinh nằm ở lầu một, đi xong Hạ Lan Vi liền gấp gáp quay trở về. Vừa mới bước lên bậc thang mấy bước, nàng đã dừng lại, bất động nhìn chằm chằm hướng cửa sau tửu lâu, lấm lét nhìn xung quanh tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.
Là ảo giác của nàng sao?
Hình như lúc nãy nàng thấy nữ chính thì phải!
Tuy không nhìn rõ được dung mạo của tiểu cô nương đó, thân hình cùng quần áo trên người lại rất giống, nhưng khi nhìn lại thì đã không thấy người đâu?
Có thể lúc nãy nàng bị hoa mắt thôi...bảy năm nữa nữ chính mới xuất hiện.
Do Hạ Lan Vi mải suy nghĩ nên không chú ý tới đại sảnh sau lưng nàng, có mấy người tay cầm kiếm, theo người mặc trường bào màu trắng xông vào.
Cầm đầu chính là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao ngất tựa như trích tiên.
Hắn cúi đầu nhìn ma châu trong tay. Hạt châu vốn là màu đỏ nay đã từ từ mất đi màu sắc, cuối cùng biến thành một viên màu đen, thật giống như từ bùn nặn thành.
Chân mày hắn nheo lại.
" Đáng chết!". Thanh niên đứng bên cạnh ngừoi đàn ông ảo não lên tiếng:"Lại để cho ma tu chạy mất!".
Thần sắc người đàn ông mặc áo trắng tựa như trích tiên đó vẫn không đổi, bình tĩnh nói:" Lạc Thuỷ, chúng ta đi thôi!".
Hạ Lan Vi vẫn còn trầm mê trong cốt truyện, chờ đến khi hoàng hồn thì thấy một tiểu nhị vắt một chiếc khăn trắng trên vai, bưng một chậu nước từ trên lầu đi xuống, trong miệng hét to:"Khách quan, xin nhường đường một chút!"
Hạ Lan Vi đang muốn xích sang bên cạnh thì tay tiểu nhị run một cái, thau đồng rơi xuống về phía Hạ Lan Vi, nàng sợ hãi gắng gượng giữ trọng tâm, sau đó trượt một cái cả người ngả ra phía sau, lăn xuống từ trên cầu thang.
Nước đổ đầy sàn, chậu đồng từ trên cầu thang lăn xuống, nhất thời lấn át tất cả các thanh âm trong đại sảnh huyên náo.
Tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.
May quá cái nước đó không có tạt vào nàng!
Ai biết đó có phải là nước rửa chân hay không!
Hạ Lan Vi âm thầm vui mừng.
Nàng mở mắt ra vừa vặn chống lại một đôi giày đế bạch kim văn. Chính xác mà nói là gót giày. Chủ nhân của đôi giày này giống như đã bị quấy nhiễu xoay người lại.
Sao nàng lại cảm thấy đôi giày này có điểm quen mắt nhỉ?
Hình như đã thấy qua ở đâu rồi thì phải?
Hạ Lan Vi nghi hoặc ngẩng đầu, hai mắt trợn ti, run rẩy một hồi mới phát ra thanh âm dứt quãng:" Sư sư...sư phụ?".
Beta: Đậu Xanh
*Bản thoại: là truyện tiểu thuyết.
Hai người cùng nhau đi đến chỗ kết giới dưới chân núi, quả nhiên đúng như lời của Lâm Tư Dao nói, người trông coi tương đối rời rạc. Hai người dễ dàng trà trộn vào những mấy đệ tử tạp vụ xuống núi để mua sắm đồ, ra khỏi Đạo Diễn tông.
Nhưng khi trốn được ra thì trước mắt nàng chỉ có núi non cây cối rừng cây vạn dặm, làm Hạ Lan Vi có chút khó xử.
Lâm Tư Dao mặc một bộ quần áo màu xanh lam, trên bàn tay trắng nõn trống rỗng liền xuất hiện một thanh băng ngọc trường kiếm, nàng ném lên không trung, thân kiếm nhanh chóng phóng đại ra vô số lần.
Lâm Tư Dao nhảy lên một cách thuần thục, rồi quay đầu lại vươn tay ra đỡ Hạ Lan Vi, cười tủm tỉm nói:" Tiểu sư muội, mau lên đây đi!".
Hạ Lan Vi nhanh nhẹn bắt lấy tay Lâm Tư Dao bước lên. Xúc cảm lạnh lẽo của vật liệu chế nên băng ngọc kiếm truyền đến lòng bàn chân, nhưng không đủ để khiến người ta cảm thấy rét lạnh. Thanh kiếm bay lên, mang theo hai người xông thẳng lên trời.
" Tiểu sư muội, ngươi mau nhìn Đạo Diễn tông của ta đi cũng rất đẹp đó chứ?".
Hạ Lan Vi thò đầu ra từ trong ngực Lâm Tư Dao, một tay thận trọng nắm lấy ống tay áo của Lâm Tư Dao, mặc dù chân vì sợ hãi mà run run nhưng cũng không nhịn được mà nhìn xuống một chút.
Hiện tại nắng sớm đã chiếu xuống mờ mờ, làm cho viền trắng của đám mây cũng bị nhiễm những sợi tơ vàng nhỏ, núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng của trăm điểu thi nhau hát ca, màu xanh của mây lượn lờ cùng sương mù giao hoà, tất cả như tiên cảnh quanh co khúc khuỷu, như một bức tranh thuỷ mặc.
Trong nháy mắt hai người đã tới Linh Xuyên thành.
Linh Xuyên thành nằm cạnh bên một con sông, kế cận đó toạ lạc mấy đại tông tu tiên, trong thành cũng có rất nhiều đại gia tộc tu tiên, thành trì nhỏ nhỏ nhưng người dân bá tánh ai cũng hoà thuận với nhau, đời sống cũng rất sung túc.
Trong thành, không khí trên đường phố khá là náo nhiệt, bên trong một quán trà có một tiên sinh tay cầm quạt, chân mày cau lại đang say sưa kể chuyện cổ tích:" Lúc trạng nguyên đó hồi hương chạy đến, chỉ kịp thấy người yêu đang nằm yên trên giường, sắc mặt tái nhợt. Hắn đi lại gần xem xét thì người đã không còn thở nữa rồi. Trạng nguyên bàng hoàng ngồi sụp xuống đất".
Mọi người nghe đến đó thì ai cũng thổn thức một trận.
Tiên sinh kể chuyện lấy quạt trong tay gõ một cái vang dội, tiếp tục nói:" Người trong lòng đã bỏ mạng ở hoàng tuyền khiến cho trạng nguyên cực kì bi thương. Không còn đoái hoài gì đến công danh lợi lộc nữa, chàng gạt mọi người rồi tìm một cây hoa quế già trong sân thắt cổ tự vẫn. Đến lúc mọi người phát hiện ra thì thấy trong tay chàng vẫn còn cầm túi thơm của cô gái đó tặng".
Lời vừa dứt, bên trong gian nhà chính liền vang lên một trận khóc nức nở hết đợt này đến đợt khác, hình thành sự đối lập rõ ràng với người đang cắn hạt dưa là Hạ Lan Vi.
Lại là chuyện tình yêu đầy oan trái của thư sinh nghèo và tiểu thư nhà giàu. Hạ Lan Vi tiếp tục ngồi phun vỏ hạt dưa từ trong miệng ra, mặc dù tình tiết hơi cũ, nhưng cũng có thể làm tăng hứng thú cắn hạt dưa.
Nhưng ngược lại với nàng Lâm Tư Dao ở bên cạnh đã khóc đến rối tinh rối mù từ sớm, nàng ta nắm lấy tay đang cầm hạt dưa của Hạ Lan Vi, thêm một phen nước mắt nước mũi nữa, nói:" Thật là cảm động quá! Ô ô ô...sư muội!".
"........".
Hạ Lan Vi lặng lẽ thay đổi tay cầm hạt dưa, tiếp tục cắn.
" Nếu muội là trạng nguyên đó thì muội có vứt bỏ tất cả đi chết không?".
Hạ Lan Vi không chút nghĩ ngợi đáp:" Tất nhiên là———".
Nàng nghiêng đầu nhìn sắc mặt buồn bã của Lâm Tư Dao, gật đầu nói:"Sẽ...sẽ".
Chết thật! Sao lương tâm lại day dứt thế nhỉ!
Nếu nàng mà là tên trạng nguyên đó, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ trải qua một cuộc sống gia đình hạnh phúc, có tam thê tứ thiếp, tiêu dao tự tại. Tuẫn táng vì tình là chuyện không thể nào, đời này đều không có khả năng.
Đợi sau khi một mình Hạ Lan Vi cắn được một núi xác hạt dưa, lúc đó Lâm Tư Dao mới tỉnh táo lại từ trong đau thương, lôi kéo Hạ Lan Vi đi ra đường, nói là để ổn định lại tâm tình.
Nàng vội vàng lấy nửa đĩa dưa còn lại, rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân Lâm Tư Dao ở phía trước.
Hạt dưa cũng không thể lãng phí được!
Hạ Lan Vi đi theo Lâm Tư Dao xuyên qua mấy con phố náo nhiệt, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng. Sau khi trải qua một thời gian tham gia học tập ở Điện Chủ Phong, khó khăn lắm Hạ Lan Vi mới đọc được chữ viết trên bảng treo trước cửa hiệu———— Dao Tiên Thư các.
Hạ Lan Vi nhìn thấy hai chữ thư các liền cảm thấy đau đầu, ở thế giới này mặc dù nàng có thể chắp chắp vá vá mà hiểu được tám phần, nhưng cũng không biết được chữ viết thông dụng là gì, viết chữ cũng giống như vẽ tranh, Hạ Lan Vi viết kém, nhìn càng kém.
Ngược lại Lâm Tư Dao lại rất hưng phấn chạy vào:"Chưởng quầy, hôm nay có sách mới không ạ?". Một bộ dáng rất quen thuộc.
Chưởng quầy dừng tay gẩy bàn tính một lát, rời ngẩng đầu nhìn lên, có chút ngạc nhiên nói:" Hoá ra là tiểu thư!". Sau đó hoà ái cười một tiếng:"Lâu rồi thấy tiểu thư đến".
Hắn xoay người thuần thục lấy ra bốn năm quyển từ chồng sách mới tinh ở phía sau, bỏ vào túi rồi đưa cho Lâm Tư Dao, ôn hoà nói:
" Đây là bản thoại được nhiều người mua nhất ở cửa hàng trong hai tháng nay, ta vẫn luôn giữ nó cho tiểu thư đó".
Lâm Tư Dao dè dặt nhận lấy, như là nhặt được trân bảo.
Hạ Lan Vi tò mò nghĩ, nhìn Lâm Tư Dao không giống người thích đọc sách một chút nào, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Nàng ghé lại gần nhìn sang thì thấy tên sách.
————
( Chọc nhầm lão tổ tu tiên)
( Đạo quân, nương tử của ngươi rớt!)
( Chưởng môn bá đạo yêu ta)
(Phu quân của ta là ma quỷ)
(Sư phụ ở trên ta ở dưới)
"...Ha ha ha ha ha ha ha".
Hạ Lan Vi ôm bụng cười ngặt nghẽo, đến khi không đứng dậy nổi.
Đây là mấy quyển loạn thất bát đảo gì vậy!
[Mấy quyển vớ vẩn] thật là đáng ghét...nhưng rất phù hợp với khẩu vị của nàng!!!
Vừa nói vừa cười, cái gọi là mừng rỡ như điên chính là đây!
Toàn bộ cửa hàng đầu tràn ngập trong tiếng cười kỳ quái của Hạ Lan Vi, khiến cho những vị khách đang ngồi đọc bị giật mình làm đổ trà ra cả bàn, nhìn sang thấy nàng còn nhỏ nên không so đo, bất quá sắc mặt lại không tốt một chút nào.
Lâm Tư Dao thấy thế vội vàng kéo Hạ Lan Vi ra khỏi thư các, đến lúc này Hạ Lan Vi cũng bình thường trở lại.
Ai! Mất mặt quá đi mất! Lúc nãy quên nhìn biểu tình của chưởng quầy! May mắn mọi người cũng không biết nàng là ai!
Hạ Lan Vi xấu hổ một chút liền hết, tâm nàng lúc này lại đang rất ngứa ngáy, khó chịu nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách trong tay Lâm Tư Dao.
Kiếp trước nàng rất thích đọc tiểu thuyết, thích đến mức mà cho dù vì nó mà bị chuyển kiếp, cũng không thay đổi được nhiệt tình đối với nó, thì có thể nhận ra là yêu sâu đậm đến mức nào.
Nàng ngẩng cao đầu hướng Lâm Tư Dao hỏi:
" Ha ha ha...cái đó...sư tỷ này, tỷ đọc xong có thể cho ta mượn được không?".
Đôi mắt long lanh to tròn mang theo ý cầu xin nhìn Lâm Tư Dao.
Mặt Lâm Tư Dao đầy vẻ cảnh giác, hai tay ôm chặt lấy mấy quyển thoại bản y như bảo bối, nghĩ một chút, rồi nói:"Xem chừng thì trong chốc lát ta cũng không thể nào mà đọc xong hết được, nếu không muội chọn mấy quyển lấy về đọc trước đi?".
Hạ Lan Vi quá vui mừng nên tuỳ tiện lấy hai quyển, cuộn lại rồi bỏ vào trong túi quần. Chia sách xong hai người phấn khởi nắm tay nhau đi đến tửu lâu lớn nhất trong thành, chuẩn bị ăn một bữa no nê. Hạ Lan Vi cảm thấy hai người các nàng cũng thật thực tế, đi qua chợ náo nhiệt mà không lưu luyến cửa hàng son phấn một chút nào, thật là một dòng nước trong.
Hai người chọn một nhã gian trên lầu hai tửu lâu, Lâm Tư Dao lớn tiếng bảo tiểu nhị đem hết những món đắt nhất mang lên. Chờ khi tiểu nhị đi khuất, Hạ Lan Vi mới kéo tay áo Lâm Tư Dao thấp giọng hỏi:"Sư tỷ ngươi có mang đủ tiền không đó?".
" Đương nhiên!". Lâm Tư Dao vô tư trả lời:
" Hằng năm cha ta đều cho tiền, cứ yên tâm mà ăn!".
Hạ Lan Vi liền yên tâm.
Sau khi gà vịt thịt cá được đưa lên đầy đủ, đang chuẩn bị thoải mái ăn uống một phen, Hạ Lan Vi vừa gặm chân vịt, bỗng nhiên cảm thấy bụng căng.
Nàng mới nhớ lúc nãy khi ăn hạt dưa thi có uống thêm một tách trà, cũng có thể nhịn một chút nhưng không thể kéo dài đến lúc ăn cơm xong được. Vì thế nàng liền nhanh chóng đứng dậy thông báo đi nhà xí.
Lâm Tư Dao cắn đùi gà một cái l, hướng nàng khoát tay ý bảo nàng đi, trong miệng vừa nhai thịt vừa nói:"Ngươi về nhanh nha! Không thức ăn sẽ nguội mất!".
Hạ Lan Vi gật đầu rồi vội vàng chạy xuống lầu.
Chờ đợi nàng là một bàn gà vịt, cho dù rời đi chốc lát nàng cũng cảm thấy đau lòng!
Nghĩ như thế bước chân của Hạ Lan Vi càng nhanh hơn.
Nhà vệ sinh nằm ở lầu một, đi xong Hạ Lan Vi liền gấp gáp quay trở về. Vừa mới bước lên bậc thang mấy bước, nàng đã dừng lại, bất động nhìn chằm chằm hướng cửa sau tửu lâu, lấm lét nhìn xung quanh tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.
Là ảo giác của nàng sao?
Hình như lúc nãy nàng thấy nữ chính thì phải!
Tuy không nhìn rõ được dung mạo của tiểu cô nương đó, thân hình cùng quần áo trên người lại rất giống, nhưng khi nhìn lại thì đã không thấy người đâu?
Có thể lúc nãy nàng bị hoa mắt thôi...bảy năm nữa nữ chính mới xuất hiện.
Do Hạ Lan Vi mải suy nghĩ nên không chú ý tới đại sảnh sau lưng nàng, có mấy người tay cầm kiếm, theo người mặc trường bào màu trắng xông vào.
Cầm đầu chính là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao ngất tựa như trích tiên.
Hắn cúi đầu nhìn ma châu trong tay. Hạt châu vốn là màu đỏ nay đã từ từ mất đi màu sắc, cuối cùng biến thành một viên màu đen, thật giống như từ bùn nặn thành.
Chân mày hắn nheo lại.
" Đáng chết!". Thanh niên đứng bên cạnh ngừoi đàn ông ảo não lên tiếng:"Lại để cho ma tu chạy mất!".
Thần sắc người đàn ông mặc áo trắng tựa như trích tiên đó vẫn không đổi, bình tĩnh nói:" Lạc Thuỷ, chúng ta đi thôi!".
Hạ Lan Vi vẫn còn trầm mê trong cốt truyện, chờ đến khi hoàng hồn thì thấy một tiểu nhị vắt một chiếc khăn trắng trên vai, bưng một chậu nước từ trên lầu đi xuống, trong miệng hét to:"Khách quan, xin nhường đường một chút!"
Hạ Lan Vi đang muốn xích sang bên cạnh thì tay tiểu nhị run một cái, thau đồng rơi xuống về phía Hạ Lan Vi, nàng sợ hãi gắng gượng giữ trọng tâm, sau đó trượt một cái cả người ngả ra phía sau, lăn xuống từ trên cầu thang.
Nước đổ đầy sàn, chậu đồng từ trên cầu thang lăn xuống, nhất thời lấn át tất cả các thanh âm trong đại sảnh huyên náo.
Tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.
May quá cái nước đó không có tạt vào nàng!
Ai biết đó có phải là nước rửa chân hay không!
Hạ Lan Vi âm thầm vui mừng.
Nàng mở mắt ra vừa vặn chống lại một đôi giày đế bạch kim văn. Chính xác mà nói là gót giày. Chủ nhân của đôi giày này giống như đã bị quấy nhiễu xoay người lại.
Sao nàng lại cảm thấy đôi giày này có điểm quen mắt nhỉ?
Hình như đã thấy qua ở đâu rồi thì phải?
Hạ Lan Vi nghi hoặc ngẩng đầu, hai mắt trợn ti, run rẩy một hồi mới phát ra thanh âm dứt quãng:" Sư sư...sư phụ?".