Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Nghe nói Thiên Tôn rốt cục cũng có dục niệm, chúng tiên nhao nhao móc ra trân bảo tặng cho Tần Nghiêu Huyền. Nhất là Vân tiên, nàng mang tất cả dâm cụ vạn năm không dùng cho Thiên Tôn.
Những thứ này đã có từ mấy vạn năm trước nhưng vô cùng lạ mắt, Vân tiên thẹn thùng nói: "Song tu là phương pháp điều hòa âm dương, Thiên Tôn có thể tự mình lĩnh hội chỗ tuyệt diệu. Nhưng chuyện này còn cần chút năng khiếu. Khi nàng động tình, chạm khoái cảm, âm dương giao hòa mới là tốt nhất! Nếu giao hợp đơn giản sẽ rất mau nhàm chán!"
Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, bình thản như mây mù, Vân tiên lại nói: "Thiên Tôn nên chủ động một chút mới có thể làm nàng động tình chảy ra âm tinh."
"Đa tạ."
Thản nhiên nhận dâm cụ, Tần Nghiêu Huyền theo làn gió mát rời đi, lưu lại Vân tiên mòn mắt chờ mong bên ngoài trận pháp bao quanh Kim Ti Uyển.
Nàng chờ được. Những dâm cụ đó là nàng tự tay làm, phàm nhân không có năng lực thừa nhận, nàng chắc chắn tình nô phàm nhân Thiên Tôn nuôi trong Kim Ti Uyển không tới mấy ngày sẽ không còn thú vị nữa.
Nhưng nửa tháng trôi qua, Tần Nghiêu Huyền ngày càng cao hứng.
Lúc đầu hắn chỉ vuốt ve, hôn môi, giao hoan, sau đó đổi thư thế cắm vào, nhưng bây giờ hắn đã thử toàn bộ dâm cụ Vân tiên đưa cho.
"Hóa ra chuyện này lại sung sướng như vậy."
Tần Nghiêu Huyền hài lòng nhìn giường ngủ lộn xộn, thấm đầy xuân thủy. Lại nhìn hoa huy*t bị thao tới đỏ tươi mê người, cánh hoa non nớt còn vương dịch thể của cả hai người. Lúc nàng run rẩy tinh dịch chảy từ bên trong ra, một giọt lại một giọt, trên vùng bụng trắng nõn còn có tinh dịch đã khô.
Hai chân non mịn bị một cây gậy trúc tách ra, dây thừng buộc ở mắt cá chân nhuộm vài giọt máu, mỗi khi Đào Hoa ô ô kêu ra tiếng, huyết châu cũng chảy ra, sợi dây thừng giống như độc xà máu đỏ quấn lấy chân nàng.
Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên rất muốn nhìn dây thừng bị máu của nàng nhuộm đỏ toàn bộ.
Khi nàng cao trào thật sự quá đẹp, như thân thể như bạch ngọc run rẩy, vòng eo mềm mại cong lên, hai bầu ngực sữa đáng yêu rung động, bờ môi bật ra tiếng van xin quyến rũ hắn.
Ánh mắt hắn không rời thân thể nàng, nhất khi nàng bị các loại trứng rung nhồi vào hoa huy*t, lỗ nhỏ lúc trước một ngón tay cũng không lọt phun âm tinh, cửa huyệt bị ba quả trứng khác màu làm căng lên, một mảnh kim tuyến nhỏ dài đã ngập trong d*m thủy treo trước miệng huyệt nàng, theo động tác giày vò của Tần Nghiêu Huyền mà rung động.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hoa nhi, thoải mái không?"
Một côn ngọc có kích thước bằng cổ tay đâm vào cúc huyệt nàng, bởi vì bị kích thích cả đêm nên trượt theo dịch thể ra ngoài một chút. Hắn tự tay bắt lấy thúc vào trong, xoay tròn, thậm chí ngay cả khi nàng bị nhét trứng rung và bắn tinh dịch đầy huyệt hắn cũng ra sức quấy đảo.
Nhẹ nhàng rút ra, thừa dịp nàng thả lỏng lại cắm vào bất ngờ. Lúc nàng hét lên thì dùng sức xông vào đường ruột nàng, làm nàng òa khóc, phun trào.
Tần Nghiêu Huyền còn dán trứng rung vào đầu v* và hoa hạch sung huyết, sau đó cúi đầu mút cần cổ nhẵn mịn của nàng.
Miệng nhỏ bị nhét quả cầu chỉ có thể bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào và rên rỉ đáng thương, đôi mắt bị bịt kín. Chân mày lá liễu nhăn lại, tóc đen dính trên cái trán trơn bóng, dâm đãng vặn vẹo gọi tên hắn, cầu xin hắn.
Đương nhiên vẫn không đủ.
Tinh dịch rót đầy trong tử cung đã sớm chảy ra phân nửa, đây cũng không phải chuyện tốt. Tần Nghiêu Huyền rút thứ trong hoa huy*t nàng ra, côn th*t đỏ tươi đâm vào, nghiêm túc dạy nàng làm sao động tâm pháp song tu, sau đó nhìn bộ dạng thút thít nỉ non của nàng, lòng hắn vô cùng vui sướng.
Ai cũng nói thiên đạo vô tình, vạn vật vô cầu, nhưng Tần Nghiêu Huyền lại cảm thấy Đào Hoa là người thiên đạo ban thưởng cho hắn.
Nàng giải dục hỏa cho hắn, cứu hắn.
"Đừng... Hoa nhi thật sự không được..." Nôn hết dương tinh Thiên Tôn ra ngoài, Đào Hoa cảm giác mình sắp chết.
Không phải bởi vì không còn yêu lực mà là bởi quá thoải mái.
"Lúc ta không có ở đây, Hoa nhi phải ngoan ngoãn chờ." Cởi bỏ vải che mắt nàng, Tần Nghiêu Huyền liếm láp vệt nước mắt của nàng, "Sau này ta sẽ tìm cách thoải mái hơn cho nàng."
Đào Hoa không tự chủ nhẹ nhàng thở ra.
Tần Nghiêu Huyền lại sắp bế quan. Song tu là cách có lợi cho cả hai, nhưng vì nàng là yêu nên đã cướp đoạt tinh khí và tu vi của hắn, thậm chí ngay cả khoái cảm cũng chỉ là có lợi cho nàng.
"Có muốn thử tới Thanh Cung không?" Tần Nghiêu Huyền có chuyện suy nghĩ nói: "Ta xem đông cung đồ ở đó, trước mặt người khác lén lút làm chuyện này, nữ nhân dù sao cũng thoải mái hơn."
"Không muốn!"
Đào Hoa mắc cỡ đưa tay đánh hắn nhưng lại bị hắn trói lại, chỉ có thể e sợ trừng hắn: "Tại sao phải cho người khác nhìn thấy?"
"Ta đã nói với nàng rồi."
Tần Nghiêu Huyền xoa đầu nàng. Đào hoa tinh thật sự quá ngốc, hắn đã dạy nàng từng chữ về chuyện song tu, phải cả hai ở cạnh nhau mới thể. Nếu có người ngoài ở đó thì làm sao có thể?
Mà nếu bị phát hiện... cũng có sao? Hắn là Thiên Tôn, không ai có thể nói gì hắn.
Ý nghĩ cuồng ngạo vô lễ chỉ tồn tại một giây, ngoài cửa có tiếng gõ cửa của phàm nô.
Đào Hoa thích ăn các loại thức ăn nhân gian, mỗi lần cùng hắn song tu xong là lại đòi ăn. Tần Nghiêu Huyền cũng chiều theo, thừa lúc nào không ở cạnh phân phó: "Cứ bảy ngày, mỗi ngày lại mang một ít đồ tới cho cho Hoa nhi. cho ta."
Phàm nô khổ sở gật đầu.
Rõ ràng Tần Nghiêu Huyền đã sớm tích cốc [1] mấy vạn năm, trước kia không hợp khẩu vị cũng không có ý tưởng này, thấy Đào Hoa ăn ngon như vậy cũng muốn nếm thử xem đó là mùi vị gì. Nơi hắn bế quan cách nơi này vô cùng xa, quanh co khúc khuỷu vô cùng nguy hiểm, cho dù hắn muốn sử dụng pháp thuật ra vào cũng khó.
[1] Bigu (Avoiding grains): Đây là một đạo nhịn ăn (tránh ngũ cốc) để đạt tới cảnh giới siêu việt và bất tử.
Bế quan ở bên trong có thể dành chút thời gian tu dưỡng bản thân, sau khi đã dành kha khá thời gian thưởng thức Đông cung đồ mà các vị Tiên gia đưa cho, hắn đã tính làm những thứ đó trong đó, nhưng mọi người ai cũng nhắc nhở hắn không thể nóng vội, nếu không hoa đào tinh kia sẽ bị giày vò tới chết.
Đoạn đường khúc khuỷu này có thể khiến hắn tỉnh táo lại.
Chưa tròn bảy ngày, buổi trưa Tần Nghiêu Huyền chợt nhớ tới là hắn còn chưa ăn trưa. Mở cửa trước ra, hắn lấy một hộp bánh ngọt, mấy ngày trước phàm nô mang món bánh ngọt Đào Hoa thích ăn tới nói nàng muốn cho hắn ăn cùng, hắn nghe là biết nàng ngấy nên không muốn ăn nữa.
Nhưng sao bánh hôm nay lại có vị mặn. Tần Nghiêu Huyền nhíu mày cảm giác không đúng, nhìn lại, bên ngoài phòng bế quan của hắn quả thật có một nữ hài.
"Sao Hoa nhi đến đây?"
Gương mặt bé nhỏ lấm tấm mồ hôi, Tần Nghiêu Huyền lập tức ôm lấy nàng, dùng pháp thuyết nhưng không hề có tác dụng. Thân thể Đào Hoa không suy yếu, nàng đã nhận dương tinh nửa tháng của hắn, lúc này hẳn nên ở trạng thái rất có sức sống.
Sao có dáng vẻ bị bệnh như vậy?
Đào Hoa chậm rãi mở mắt, còn chút ngái ngủ, ôm lấy cổ Tần Nghiêu Huyền nói: "Thiên Tôn, ta rất nhớ ngươi."
Đúng là còn chưa tỉnh ngủ. Tần Nghiêu Huyền nhéo mông nàng, mặt lạnh đi: "Không phải nói Hoa nhi ở trong phòng an tâm chờ ta và luyện công cho tốt sao? Sao lại chạy tới đây làm nũng, lãng phí máu tươi của ta."
"Hoa nhi có ngoan ngoãn chờ nha."
Méo miệng vô cùng ủy khuất, Đào Hoa lúc này mới tỉnh táo vài phần, nhìn về phía thác nước hoang dã nói khẽ: "Sao ta lại ở chỗ này?"
Bộ dạng điềm đạm đáng yêu làm Tần Nghiêu Huyền có cứng rắn tới đâu cũng không hạ được quyết tâm răn dạy nàng.
Rõ ràng hắn phí tinh khí lớn như thế, gần như ảnh hưởng tới tu vi gốc, nhưng bây giờ nàng lại là bộ dạng sức sống ảm đạm này. Tần Nghiêu Huyền xoa đầu nàng, quyết định không bế quan nữa, đạp gió tới nơi tràn ngập hương hoa, hỏi: "Nàng vậy mà quên hết những lời ta dặn, nhớ ta nhanh vậy sao?"
Đào Hoa gật đầu, lại lắc đầu, nắm vạt áo hắn run rẩy: "Hoa nhi không biết, giống như là gặp một cơn ác mộng, tỉnh lại thấy bản thân ở đây rồi."
"Đến đây, thử xem có thể trở về được không?"
Đứng ở giữa cây đào, Tần Nghiêu Huyền cười bộ dạng ngây ngốc đáng yêu của nàng, "Yêu cũng nằm mơ sao? Chẳng qua là lòng không tĩnh, yêu khí và linh khí xung đột làm choáng váng."
"Thật đấy!"
Chung quy Đào Hoa nói không lại hắn. Thiên Tôn là ai, cao cao tại thượng, coi thường hết thảy. Thiên hạ luân hồn, hưng suy với hắn cũng chỉ là hại bụi không đáng quan tâm. Hắn đương nhiên so với nàng hiểu thấu nhiều chuyện hơn.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
So với bất luận kẻ nào, bất luận sinh gì đi nữa, đều thông tuệ hơn.
Vẫn không thể quay về, Đào Hoa rơm rớm nước mắt, nắm ống tay áo hắn khóc, "Hoa nhi thật sự về không được, làm sao bây giờ, làm như thế nào mới tốt?"
"Đừng khóc." Trong nháy mắt, Tần Nghiêu Huyền bối rối, lập tức lau nước mắt nàng. Chỉ thấy thân thể trắng nõn của nàng tràn ra tử khí, nghiễm nhiên là trạng thái cành khô sắp mục nát. Hắn cúi người, ôm nữ hài vào trong ngực, ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ dành: "Nghe theo tiếng lòng, nàng có hiểu không?"
"Nhưng chàng không có ở đây, ta không làm được."
Hoa đào tinh cảm giác mình thật vô dụng, "Chàng đừng thả ta ra, ta sợ lắm."
Tần Nghiêu Huyền nghẹn chữ không ở trong cổ họng. Đường đường là Thiên Tôn lại ôm mãi một hoa đào tinh không buông tay, nếu là ở Kim Ti Uyển thì cũng được, nhưng ra ngoài thì hắn làm sao đối mặt với chúng tiên đây?
Nhất là khi luận hưng vong thiên hạ, nói Đại Đạo.
"Hoa nhi còn có thể biến thành một đóa hoa đào không?" Suy tư hồi lâu, Tần Nghiêu Huyền thay một thân tuyết y, quấn tóc lên, bộ dạng xa cách, lại dùng tay chỉ lồng ngực hắn: "Ở đây."
Đào Hoa nhăn nhó gật gật, hóa thành một đóa hoa đào gài trên lồng ngực hắn.
Lần đầu tiên nàng theo Tần Nghiêu Huyền ra khỏi Kim Ti Uyển, ở gần trái tim của hắn như vậy nhưng trong đầu lại là một mảnh trắng.
Tần Nghiêu Huyền niệm tâm quyết, nàng cũng niệm theo nhưng hiệu quả vô cùng nhỏ. Hắn thỉnh thoảng chạm vào cánh hoa nhỏ xinh, nàng thẹn thùng biến thành nụ hoa lại bị hắn xoa xoa vô cùng thoải mái, thậm chí có thể nghe được tiếng Tiên gia xì xào bàn tán.
Thiên Tôn không nhiễm bụi trần lại đeo trượt vạt áo một đóa hoa đào, cái này đã làm người ta đủ sợ hãi. Nhất là đang lúc có người nói thẳng thiên hạ bây giờ đang đại loạn, yêu quái hoành hành, đây có thể là điềm báo Ma tộc ngấm ngầm chiếm đoạt như năm đó, rồi lại nói không có đường nào trốn tránh, Thiên Tôn lại lấy ngón tay đùa giỡn với đóa hoa đào.
Dường như chuyện thiên hạ không có quan hệ với hắn, hắn chỉ quan tâm đóa hoa nhỏ kia.
Vân tiên thấy quen mắt, hận không thể hóa thành một đóa tuyết liên nằm trong lòng bàn tay Thiên Tôn. Có người nhìn trời, thái độ khinh thường đưa ra nghi vấn, nàng vội vàng mở miệng nói: "Chuyện thiên hạ có vận có số, đa số là tự định hưng vong, Thiên Tôn tự có cách của hắn."
"Giờ tiếng khóc lóc kêu than động trời dậy đất, giống hệt như Ma tộc năm đó ngóc đầu trở lại!" Tiên gia đã vào Thiên giới không lâu quỳ gối trước mặt Tần Nghiêu Huyền khẩn cầu: "Kính xin Thiên Tôn thương xót!"
Nếu như nhân gian bị hủy, Thiên giới cũng môi hở răng lạnh.
Vân tiên nghĩ tới hắn mấy ngày nay động dục niệm, lòng bỗng nhiên lo lắng, đứng dậy hỏi: "Thiên Tôn đối với Đại Đạo có suy nghĩ thế nào?"
"Hưng vong tự có số. Với thiên đạo mà nói, chính tà không khác biệt."
Bằng không thì sao năm đó người chứng kiến trận chiến đồ sát Ma giới lại là cây đào thành tinh, sinh ra linh trí, làm sao giờ trước ngực hắn có đóa hoa đào này?
Ngón tay Tần Nghiêu Huyền khẽ động, thấy sắc mặt mọi người vô cùng bi ai, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ chúng tiên ở Thiên giới lâu như thế vẫn còn dục niệm sinh tử sao?"
Mọi người cùng hô không dám, lập tức tản đi, dùng tu đạo của mình tự nghĩ cách.
Tần Nghiêu Huyền chậm rãi ra khỏi Thanh Cung, nhìn nắng ban mai phương xa lại nhìn hoàng hôn sau lưng, dưới chân bóng tối nhuốm mùi máu tanh.
Hắn tựa hồ có thể rõ ràng bản thân vì sao chậm chạp không thể vượt qua kiếp cuối cùng, không cách nào thuộc về Đại Đạo Thiên Địa.
Lúc hắn ở nhân giới là Hoàng Đế, trăm vạn tinh binh tử thương cũng chưa từng bận lòng suy nghĩ.
"Nếu ta không có ở đây, Hoa nhi phải làm sao bây giờ?" Hắn nâng hoa đào trong tay lẩm bẩm: "Hình như để nàng chê cười rồi, ta đúng là không biết làm sao cả."
Tần Nghiêu Huyền tự hỏi, nếu như hôm nay thiên giới thật sự bị tiêu diệt, thiên địa thật sự không còn gì sót lại, trở về lúc nguyên sơ, nàng nên làm sao bây giờ?
"Không phải chàng nói tất cả có mệnh số hay sao?" Đào Hoa hóa thành hình người, cuộn mình trong ngực hắn, cánh tay nhỏ ôm chặt eo hắn, "Nghiêu Huyền tốt như vậy, lợi hại như vậy, cũng đã làm Thiên Tôn mười vạn năm rồi! Chàng sẽ không chết được."
Những thứ này đã có từ mấy vạn năm trước nhưng vô cùng lạ mắt, Vân tiên thẹn thùng nói: "Song tu là phương pháp điều hòa âm dương, Thiên Tôn có thể tự mình lĩnh hội chỗ tuyệt diệu. Nhưng chuyện này còn cần chút năng khiếu. Khi nàng động tình, chạm khoái cảm, âm dương giao hòa mới là tốt nhất! Nếu giao hợp đơn giản sẽ rất mau nhàm chán!"
Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, bình thản như mây mù, Vân tiên lại nói: "Thiên Tôn nên chủ động một chút mới có thể làm nàng động tình chảy ra âm tinh."
"Đa tạ."
Thản nhiên nhận dâm cụ, Tần Nghiêu Huyền theo làn gió mát rời đi, lưu lại Vân tiên mòn mắt chờ mong bên ngoài trận pháp bao quanh Kim Ti Uyển.
Nàng chờ được. Những dâm cụ đó là nàng tự tay làm, phàm nhân không có năng lực thừa nhận, nàng chắc chắn tình nô phàm nhân Thiên Tôn nuôi trong Kim Ti Uyển không tới mấy ngày sẽ không còn thú vị nữa.
Nhưng nửa tháng trôi qua, Tần Nghiêu Huyền ngày càng cao hứng.
Lúc đầu hắn chỉ vuốt ve, hôn môi, giao hoan, sau đó đổi thư thế cắm vào, nhưng bây giờ hắn đã thử toàn bộ dâm cụ Vân tiên đưa cho.
"Hóa ra chuyện này lại sung sướng như vậy."
Tần Nghiêu Huyền hài lòng nhìn giường ngủ lộn xộn, thấm đầy xuân thủy. Lại nhìn hoa huy*t bị thao tới đỏ tươi mê người, cánh hoa non nớt còn vương dịch thể của cả hai người. Lúc nàng run rẩy tinh dịch chảy từ bên trong ra, một giọt lại một giọt, trên vùng bụng trắng nõn còn có tinh dịch đã khô.
Hai chân non mịn bị một cây gậy trúc tách ra, dây thừng buộc ở mắt cá chân nhuộm vài giọt máu, mỗi khi Đào Hoa ô ô kêu ra tiếng, huyết châu cũng chảy ra, sợi dây thừng giống như độc xà máu đỏ quấn lấy chân nàng.
Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên rất muốn nhìn dây thừng bị máu của nàng nhuộm đỏ toàn bộ.
Khi nàng cao trào thật sự quá đẹp, như thân thể như bạch ngọc run rẩy, vòng eo mềm mại cong lên, hai bầu ngực sữa đáng yêu rung động, bờ môi bật ra tiếng van xin quyến rũ hắn.
Ánh mắt hắn không rời thân thể nàng, nhất khi nàng bị các loại trứng rung nhồi vào hoa huy*t, lỗ nhỏ lúc trước một ngón tay cũng không lọt phun âm tinh, cửa huyệt bị ba quả trứng khác màu làm căng lên, một mảnh kim tuyến nhỏ dài đã ngập trong d*m thủy treo trước miệng huyệt nàng, theo động tác giày vò của Tần Nghiêu Huyền mà rung động.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hoa nhi, thoải mái không?"
Một côn ngọc có kích thước bằng cổ tay đâm vào cúc huyệt nàng, bởi vì bị kích thích cả đêm nên trượt theo dịch thể ra ngoài một chút. Hắn tự tay bắt lấy thúc vào trong, xoay tròn, thậm chí ngay cả khi nàng bị nhét trứng rung và bắn tinh dịch đầy huyệt hắn cũng ra sức quấy đảo.
Nhẹ nhàng rút ra, thừa dịp nàng thả lỏng lại cắm vào bất ngờ. Lúc nàng hét lên thì dùng sức xông vào đường ruột nàng, làm nàng òa khóc, phun trào.
Tần Nghiêu Huyền còn dán trứng rung vào đầu v* và hoa hạch sung huyết, sau đó cúi đầu mút cần cổ nhẵn mịn của nàng.
Miệng nhỏ bị nhét quả cầu chỉ có thể bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào và rên rỉ đáng thương, đôi mắt bị bịt kín. Chân mày lá liễu nhăn lại, tóc đen dính trên cái trán trơn bóng, dâm đãng vặn vẹo gọi tên hắn, cầu xin hắn.
Đương nhiên vẫn không đủ.
Tinh dịch rót đầy trong tử cung đã sớm chảy ra phân nửa, đây cũng không phải chuyện tốt. Tần Nghiêu Huyền rút thứ trong hoa huy*t nàng ra, côn th*t đỏ tươi đâm vào, nghiêm túc dạy nàng làm sao động tâm pháp song tu, sau đó nhìn bộ dạng thút thít nỉ non của nàng, lòng hắn vô cùng vui sướng.
Ai cũng nói thiên đạo vô tình, vạn vật vô cầu, nhưng Tần Nghiêu Huyền lại cảm thấy Đào Hoa là người thiên đạo ban thưởng cho hắn.
Nàng giải dục hỏa cho hắn, cứu hắn.
"Đừng... Hoa nhi thật sự không được..." Nôn hết dương tinh Thiên Tôn ra ngoài, Đào Hoa cảm giác mình sắp chết.
Không phải bởi vì không còn yêu lực mà là bởi quá thoải mái.
"Lúc ta không có ở đây, Hoa nhi phải ngoan ngoãn chờ." Cởi bỏ vải che mắt nàng, Tần Nghiêu Huyền liếm láp vệt nước mắt của nàng, "Sau này ta sẽ tìm cách thoải mái hơn cho nàng."
Đào Hoa không tự chủ nhẹ nhàng thở ra.
Tần Nghiêu Huyền lại sắp bế quan. Song tu là cách có lợi cho cả hai, nhưng vì nàng là yêu nên đã cướp đoạt tinh khí và tu vi của hắn, thậm chí ngay cả khoái cảm cũng chỉ là có lợi cho nàng.
"Có muốn thử tới Thanh Cung không?" Tần Nghiêu Huyền có chuyện suy nghĩ nói: "Ta xem đông cung đồ ở đó, trước mặt người khác lén lút làm chuyện này, nữ nhân dù sao cũng thoải mái hơn."
"Không muốn!"
Đào Hoa mắc cỡ đưa tay đánh hắn nhưng lại bị hắn trói lại, chỉ có thể e sợ trừng hắn: "Tại sao phải cho người khác nhìn thấy?"
"Ta đã nói với nàng rồi."
Tần Nghiêu Huyền xoa đầu nàng. Đào hoa tinh thật sự quá ngốc, hắn đã dạy nàng từng chữ về chuyện song tu, phải cả hai ở cạnh nhau mới thể. Nếu có người ngoài ở đó thì làm sao có thể?
Mà nếu bị phát hiện... cũng có sao? Hắn là Thiên Tôn, không ai có thể nói gì hắn.
Ý nghĩ cuồng ngạo vô lễ chỉ tồn tại một giây, ngoài cửa có tiếng gõ cửa của phàm nô.
Đào Hoa thích ăn các loại thức ăn nhân gian, mỗi lần cùng hắn song tu xong là lại đòi ăn. Tần Nghiêu Huyền cũng chiều theo, thừa lúc nào không ở cạnh phân phó: "Cứ bảy ngày, mỗi ngày lại mang một ít đồ tới cho cho Hoa nhi. cho ta."
Phàm nô khổ sở gật đầu.
Rõ ràng Tần Nghiêu Huyền đã sớm tích cốc [1] mấy vạn năm, trước kia không hợp khẩu vị cũng không có ý tưởng này, thấy Đào Hoa ăn ngon như vậy cũng muốn nếm thử xem đó là mùi vị gì. Nơi hắn bế quan cách nơi này vô cùng xa, quanh co khúc khuỷu vô cùng nguy hiểm, cho dù hắn muốn sử dụng pháp thuật ra vào cũng khó.
[1] Bigu (Avoiding grains): Đây là một đạo nhịn ăn (tránh ngũ cốc) để đạt tới cảnh giới siêu việt và bất tử.
Bế quan ở bên trong có thể dành chút thời gian tu dưỡng bản thân, sau khi đã dành kha khá thời gian thưởng thức Đông cung đồ mà các vị Tiên gia đưa cho, hắn đã tính làm những thứ đó trong đó, nhưng mọi người ai cũng nhắc nhở hắn không thể nóng vội, nếu không hoa đào tinh kia sẽ bị giày vò tới chết.
Đoạn đường khúc khuỷu này có thể khiến hắn tỉnh táo lại.
Chưa tròn bảy ngày, buổi trưa Tần Nghiêu Huyền chợt nhớ tới là hắn còn chưa ăn trưa. Mở cửa trước ra, hắn lấy một hộp bánh ngọt, mấy ngày trước phàm nô mang món bánh ngọt Đào Hoa thích ăn tới nói nàng muốn cho hắn ăn cùng, hắn nghe là biết nàng ngấy nên không muốn ăn nữa.
Nhưng sao bánh hôm nay lại có vị mặn. Tần Nghiêu Huyền nhíu mày cảm giác không đúng, nhìn lại, bên ngoài phòng bế quan của hắn quả thật có một nữ hài.
"Sao Hoa nhi đến đây?"
Gương mặt bé nhỏ lấm tấm mồ hôi, Tần Nghiêu Huyền lập tức ôm lấy nàng, dùng pháp thuyết nhưng không hề có tác dụng. Thân thể Đào Hoa không suy yếu, nàng đã nhận dương tinh nửa tháng của hắn, lúc này hẳn nên ở trạng thái rất có sức sống.
Sao có dáng vẻ bị bệnh như vậy?
Đào Hoa chậm rãi mở mắt, còn chút ngái ngủ, ôm lấy cổ Tần Nghiêu Huyền nói: "Thiên Tôn, ta rất nhớ ngươi."
Đúng là còn chưa tỉnh ngủ. Tần Nghiêu Huyền nhéo mông nàng, mặt lạnh đi: "Không phải nói Hoa nhi ở trong phòng an tâm chờ ta và luyện công cho tốt sao? Sao lại chạy tới đây làm nũng, lãng phí máu tươi của ta."
"Hoa nhi có ngoan ngoãn chờ nha."
Méo miệng vô cùng ủy khuất, Đào Hoa lúc này mới tỉnh táo vài phần, nhìn về phía thác nước hoang dã nói khẽ: "Sao ta lại ở chỗ này?"
Bộ dạng điềm đạm đáng yêu làm Tần Nghiêu Huyền có cứng rắn tới đâu cũng không hạ được quyết tâm răn dạy nàng.
Rõ ràng hắn phí tinh khí lớn như thế, gần như ảnh hưởng tới tu vi gốc, nhưng bây giờ nàng lại là bộ dạng sức sống ảm đạm này. Tần Nghiêu Huyền xoa đầu nàng, quyết định không bế quan nữa, đạp gió tới nơi tràn ngập hương hoa, hỏi: "Nàng vậy mà quên hết những lời ta dặn, nhớ ta nhanh vậy sao?"
Đào Hoa gật đầu, lại lắc đầu, nắm vạt áo hắn run rẩy: "Hoa nhi không biết, giống như là gặp một cơn ác mộng, tỉnh lại thấy bản thân ở đây rồi."
"Đến đây, thử xem có thể trở về được không?"
Đứng ở giữa cây đào, Tần Nghiêu Huyền cười bộ dạng ngây ngốc đáng yêu của nàng, "Yêu cũng nằm mơ sao? Chẳng qua là lòng không tĩnh, yêu khí và linh khí xung đột làm choáng váng."
"Thật đấy!"
Chung quy Đào Hoa nói không lại hắn. Thiên Tôn là ai, cao cao tại thượng, coi thường hết thảy. Thiên hạ luân hồn, hưng suy với hắn cũng chỉ là hại bụi không đáng quan tâm. Hắn đương nhiên so với nàng hiểu thấu nhiều chuyện hơn.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
So với bất luận kẻ nào, bất luận sinh gì đi nữa, đều thông tuệ hơn.
Vẫn không thể quay về, Đào Hoa rơm rớm nước mắt, nắm ống tay áo hắn khóc, "Hoa nhi thật sự về không được, làm sao bây giờ, làm như thế nào mới tốt?"
"Đừng khóc." Trong nháy mắt, Tần Nghiêu Huyền bối rối, lập tức lau nước mắt nàng. Chỉ thấy thân thể trắng nõn của nàng tràn ra tử khí, nghiễm nhiên là trạng thái cành khô sắp mục nát. Hắn cúi người, ôm nữ hài vào trong ngực, ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ dành: "Nghe theo tiếng lòng, nàng có hiểu không?"
"Nhưng chàng không có ở đây, ta không làm được."
Hoa đào tinh cảm giác mình thật vô dụng, "Chàng đừng thả ta ra, ta sợ lắm."
Tần Nghiêu Huyền nghẹn chữ không ở trong cổ họng. Đường đường là Thiên Tôn lại ôm mãi một hoa đào tinh không buông tay, nếu là ở Kim Ti Uyển thì cũng được, nhưng ra ngoài thì hắn làm sao đối mặt với chúng tiên đây?
Nhất là khi luận hưng vong thiên hạ, nói Đại Đạo.
"Hoa nhi còn có thể biến thành một đóa hoa đào không?" Suy tư hồi lâu, Tần Nghiêu Huyền thay một thân tuyết y, quấn tóc lên, bộ dạng xa cách, lại dùng tay chỉ lồng ngực hắn: "Ở đây."
Đào Hoa nhăn nhó gật gật, hóa thành một đóa hoa đào gài trên lồng ngực hắn.
Lần đầu tiên nàng theo Tần Nghiêu Huyền ra khỏi Kim Ti Uyển, ở gần trái tim của hắn như vậy nhưng trong đầu lại là một mảnh trắng.
Tần Nghiêu Huyền niệm tâm quyết, nàng cũng niệm theo nhưng hiệu quả vô cùng nhỏ. Hắn thỉnh thoảng chạm vào cánh hoa nhỏ xinh, nàng thẹn thùng biến thành nụ hoa lại bị hắn xoa xoa vô cùng thoải mái, thậm chí có thể nghe được tiếng Tiên gia xì xào bàn tán.
Thiên Tôn không nhiễm bụi trần lại đeo trượt vạt áo một đóa hoa đào, cái này đã làm người ta đủ sợ hãi. Nhất là đang lúc có người nói thẳng thiên hạ bây giờ đang đại loạn, yêu quái hoành hành, đây có thể là điềm báo Ma tộc ngấm ngầm chiếm đoạt như năm đó, rồi lại nói không có đường nào trốn tránh, Thiên Tôn lại lấy ngón tay đùa giỡn với đóa hoa đào.
Dường như chuyện thiên hạ không có quan hệ với hắn, hắn chỉ quan tâm đóa hoa nhỏ kia.
Vân tiên thấy quen mắt, hận không thể hóa thành một đóa tuyết liên nằm trong lòng bàn tay Thiên Tôn. Có người nhìn trời, thái độ khinh thường đưa ra nghi vấn, nàng vội vàng mở miệng nói: "Chuyện thiên hạ có vận có số, đa số là tự định hưng vong, Thiên Tôn tự có cách của hắn."
"Giờ tiếng khóc lóc kêu than động trời dậy đất, giống hệt như Ma tộc năm đó ngóc đầu trở lại!" Tiên gia đã vào Thiên giới không lâu quỳ gối trước mặt Tần Nghiêu Huyền khẩn cầu: "Kính xin Thiên Tôn thương xót!"
Nếu như nhân gian bị hủy, Thiên giới cũng môi hở răng lạnh.
Vân tiên nghĩ tới hắn mấy ngày nay động dục niệm, lòng bỗng nhiên lo lắng, đứng dậy hỏi: "Thiên Tôn đối với Đại Đạo có suy nghĩ thế nào?"
"Hưng vong tự có số. Với thiên đạo mà nói, chính tà không khác biệt."
Bằng không thì sao năm đó người chứng kiến trận chiến đồ sát Ma giới lại là cây đào thành tinh, sinh ra linh trí, làm sao giờ trước ngực hắn có đóa hoa đào này?
Ngón tay Tần Nghiêu Huyền khẽ động, thấy sắc mặt mọi người vô cùng bi ai, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ chúng tiên ở Thiên giới lâu như thế vẫn còn dục niệm sinh tử sao?"
Mọi người cùng hô không dám, lập tức tản đi, dùng tu đạo của mình tự nghĩ cách.
Tần Nghiêu Huyền chậm rãi ra khỏi Thanh Cung, nhìn nắng ban mai phương xa lại nhìn hoàng hôn sau lưng, dưới chân bóng tối nhuốm mùi máu tanh.
Hắn tựa hồ có thể rõ ràng bản thân vì sao chậm chạp không thể vượt qua kiếp cuối cùng, không cách nào thuộc về Đại Đạo Thiên Địa.
Lúc hắn ở nhân giới là Hoàng Đế, trăm vạn tinh binh tử thương cũng chưa từng bận lòng suy nghĩ.
"Nếu ta không có ở đây, Hoa nhi phải làm sao bây giờ?" Hắn nâng hoa đào trong tay lẩm bẩm: "Hình như để nàng chê cười rồi, ta đúng là không biết làm sao cả."
Tần Nghiêu Huyền tự hỏi, nếu như hôm nay thiên giới thật sự bị tiêu diệt, thiên địa thật sự không còn gì sót lại, trở về lúc nguyên sơ, nàng nên làm sao bây giờ?
"Không phải chàng nói tất cả có mệnh số hay sao?" Đào Hoa hóa thành hình người, cuộn mình trong ngực hắn, cánh tay nhỏ ôm chặt eo hắn, "Nghiêu Huyền tốt như vậy, lợi hại như vậy, cũng đã làm Thiên Tôn mười vạn năm rồi! Chàng sẽ không chết được."