Liễu Diệp Nhi đi đến bên tường thì dừng bước chân, lấp ló nhìn vào bên trong, nàng hy vọng Huyền Khôn có thể nhìn thấy nàng.
Thị vệ ở trong viện phát giác ra, nhanh chóng chạy lại hỏi chuyện. Người bên ngoài vừa hành động, ánh mắt của Huyền Khôn liền đảo đến, lập tức nhìn thấy bóng dáng áo xanh nhạt nọ, hành lễ với vương gia rồi vội ra ngoài.
Thị vệ bên ngoài cửa nhìn thấy Huyền Khôn liền cúi đầu hành lễ.
“Huyền thủ lĩnh.” Liễu Diệp Nhi chào hỏi.
“Cô nương gọi ta một tiếng thị vệ là được rồi.” Huyền Khôn cười.
“Nhưng mà huynh là thủ lĩnh của họ, hay ta xưng hô với huynh là Huyền đại ca nhé?” Liễu Diệp Nhi thử kéo gần mối quan hệ với Huyền Khôn, tính cách chủ tử nhà nàng như thế, sợ cả đời cũng sẽ không cúi đầu khom lưng. Nàng là thị nữ thân cận thì phải làm nhiều việc vì chủ tử.
“Được thôi.” Huyền Khôn thấy không sao cả, nha đầu này rất ngoan hiền, nói chuyện với nàng ấy là một chuyện rất vui vẻ.
“Huyền đại ca, đây là canh bổ do vương phi nương nương nhà ta nấu, huynh dâng cho vương gia đi nhé. Còn nữa, vương phi còn viết lời nhắn, cũng mong huynh nghĩ cách để vương gia đích thân đọc.” Liễu Diệp Nhi ôn hòa cầu xin. Nếu nàng biết chủ tử của nàng đã viết những gì thì chắc sẽ hối hận đến muốn cắn đứt lưỡi mình.
Cũng phải có người mở lời trước chứ. Trong lòng Huyền Khôn liền nghĩ, hai người họ ầm ỹ thế nào cũng không sao, chỉ đáng thương cho nàng ấy bị kẹp giữa như thế.
“Được, ta sẽ bẩm báo với vương gia.” Huyền Khôn nhận lấy hộp thức ăn.
“Huyền đại ca, huynh nhất định phải nói nhiều lời tốt đẹp về vương phi nhà ta trước mặt vương gia đấy.” Liễu Diệp Nhi không yên tâm chèn thêm một câu.
“Được.” Huyền Khôn vội vã đi vào.
“Vương gia, Liễu vương phi biết người tối nay sẽ đến Như Yên các nên đã hầm canh bổ dành riêng cho vương gia.” Huyền Khôn dâng lên một bát sứ tinh xảo, nhiệt độ không nóng không lạnh, thích hợp ăn ngay.
Mộ Dung Dật Phi bất ngờ ngẩng đầu, dường như còn khẽ cười, chiêu lạt mềm buộc chặt này cuối cùng cũng phải lộ ra thôi. Nữ nhân vẫn để ý đến việc có được ân sủng nhất, không ai có thể tránh thoát.
“Đây là cái gì?” Mộ Dung Dật Phi nhìn thấy một tờ giấy được gấp gọn.
“À phải rồi.” Huyền Khôn đánh vào trán mình một cái, hắn thế mà lại quên mất chuyện này.
“Là thư vương phi viết cho vương gia, hơn nữa còn dặn vương gia nhất định phải tự mình đọc.”
“Bày lắm trò thật.” Mộ Dung Dật Phi hừ lạnh một tiếng rồi mở hộp ra. Mùi thơm của món canh nóng hổi lan ra từng ngóc ngách trong phòng.
Y cúi đầu nhìn, cũng chỉ là những nguyên liệu bình thường thêm vài vị thuốc nữa, thế mà mùi vị lại thơm một cách bất ngờ, trong không khí dần ngào ngạt mùi thơm ngọt ngào.
Người ngu ngốc như thế bây giờ cũng học được nấu canh lấy lòng người khác sao? Mộ Dung Dật Phi lấy đũa gắp ra một quả trứng bồ câu trong canh cho vào miệng. Ừ, trong thơm mịn có mang theo mùi hương thanh mát của táo tàu. Ăn hết mấy quả trứng bồ câu vào bụng, vẫn thấy chưa đã thèm, y cúi đầu uống từng ngụm canh nóng, cứ thế mới đó đã đến đáy bát.
Quả nhiên có tình yêu thì uống nước cũng no, trong lòng Huyền Khôn nghĩ thế. Vương gia có món sơn hào hải vị nào chưa từng ăn, thế mà một bát canh đơn giản như vậy lại được vương gia ăn nhanh đến chóng mặt.
“Vương gia, tài nghệ của vương phi không tệ đúng không” Hắn nịnh nọt hỏi.
“Miễn cưỡng chấp nhận được.” Mộ Dung Dật Phi rất ít khi nào khen ai.
Lông mày Huyền Khôn khẽ giật, ăn hết sạch cả bát rồi mà không thể nói thêm vài câu tốt đẹp sao?
“Vương gia, vương phi còn viết thư cho người đấy.” Hắn nghểnh cổ lên nhìn tờ giấy.
Mộ Dung Dật Phi mở tờ giấy nọ ra, khuôn mặt vốn đang mang nét cười nhẹ giờ phút này đã biến mất sạch.
Trên đó không hề có lời ngọt ngào nào cả, chỉ có mấy chữ đen thật to vô cùng chướng mắt: Canh bổ thận tráng dương.
Bên dưới còn có mấy chữ nhỏ được viết rất đẹp: canh này bổ thận tráng dương, bổ tỳ lợi khí. Thích hợp cho những người mất máu, dùng cho những người bị tổn thương khí huyết, suy nhược, đau lưng mỏi gối, hơi thở yếu, suy giảm sinh lí, bất lực. Đã được ta bào chế, lập tức thấy công hiệu.
Phần đề tên ở dưới ghi: Không quen dùng cái này.
Đây đúng là khiêu khích trắng trợn khiến người ta máu nóng lên tới não mà, y còn chưa kịp phát tác đã cảm thấy cơ thể khô nóng, miệng đắng lưỡi khô.
Không phải chứ? Đây chẳng lẽ chính là “lập tức thấy công hiệu” mà nữ nhân đáng chết kia nói sao? Không đúng, không phải canh này đã bị nàng ta giở trò gì rồi chứ? Âm thầm cắn răng, y hận không thể lập tức ấn nàng xuống giường mà trừng phạt thật nặng.
Mộ Dung Dật Phi gạt bát sứ ra rồi đứng lên, vội vã đi vào hậu trạch. Liễu Tâm Mi, tốt nhất nàng nên có bản lĩnh hứng chịu cơn thịnh nộ của bổn vương.
Vương gia vốn không phải người ham mê nữ sắc, rốt cuộc trong thư vương phi đã viết gì vậy? Huyền Khôn có hơi do dự nhìn về phía lá thư trên bàn. Vội vã đảo mắt đọc nhanh nó xong, trong lòng Huyền Khôn như muốn khóc, thảm rồi, thảm rồi, chắc hắn sẽ không bị vương gia diệt khẩu chứ? Thảo nào nha đầu Liễu Diệp Nhi kia cứ nhấn mạnh với hắn là phải để vương gia đích thân xem thư. Hắn chẳng dám chậm trễ nữa mà lập tức đuổi sát theo sau Mộ Dung Dật Phi, trong lòng sợ hãi không dám phát ra tiếng động nào.
Lúc sắp đến Như Yên các, Huyền Khôn vội bước lên trước, cao giọng hô lớn: “Vương gia giá đáo!”
Liễu Diệp Nhi đang chơi với thế tử bên ngoài, vội vã bái lạy: “Nô tỳ tham kiến vương gia.”
“Hài nhi tham kiến phụ vương.” Siêu Phàm cũng theo đúng lễ nghĩa mà nói.
Mộ Dung Dật Phi cố kiềm lửa giận: “Miễn lễ.”
Liễu Diệp Nhi kéo tay Huyền Khôn, hỏi nhỏ: “Huyền đại ca, hình như vương gia trông có vẻ không vui?”
“Đâu chỉ là không vui. Vương gia đến bây giờ còn chưa nổi nóng tứ phương đã là kỳ tích rồi. Liễu cô nương, cô hại ta thảm rồi.” Huyền Khôn vừa nói xong liền đi.
“Rốt cuộc làm sao thế?” Liễu Diệp Nhi chẳng hiểu gì, tự mình lẩm bẩm.
“Phụ vương đang giận sao? Người sẽ ức hiếp mẫu thân à?” Siêu Phàm kéo ống tay áo Liễu Diệp Nhi hỏi.
Liễu Diệp Nhi lắc đầu, nàng có biết cái gì đâu. Cố nặn ra một nụ cười an ủi thế tử đang hoảng loạn: “Không đâu, vương gia đối xử với vương phi tốt lắm.”
Liễu Tâm Mi đã nghe thấy tiếng hô của Huyền Khôn, nàng dẫn theo vài nha hoàn ra ngoài nghênh đón.
Nàng nở nụ cười như hoa, khẽ nhún người hành lễ: “Tham kiến vương gia. Không biết vương gia giá đáo, không nghênh đón từ xa, mong vương gia không trách tội.”
Các nha hoàn ở phía sau đều cúi đầu quỳ bái.
Cũng không thể đứng ngay giữa sân chất vấn nàng ấy được đúng không? Mộ Dung Dật Phi cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nặng nề ra lệnh cho họ đứng dậy.
“Vương gia.” Liễu Tâm Mi cười híp cả mắt, đích thân vén rèm cho Mộ Dung Dật Phi đi vào.
An vương ngồi trên ghế chính giữa, tiểu nha hoàn vội bưng trà và hoa quả lên. Huyền Khôn đứng hầu sau lưng Mộ Dung Dật Phi, yên lặng cúi đầu nhìn xuống đất.
“Các ngươi ra ngoài hết đi, bổn vương có vài lời muốn nói với vương phi.” Mộ Dung Dật Phi lệnh cho mọi người lui xuống.
“Vâng.” Mấy người trong phòng khẽ khàng lui ra, họ cũng nhìn ra được tâm trạng vương gia không tốt lắm.
“Ngươi cũng ra ngoài đứng hầu đi.” Mộ Dung Dật Phi ra lệnh cho Huyền Khôn.
Huyền Khôn vốn dĩ đang bứt rứt cả người, vừa nghe thấy câu này liền như được đại xá, nhanh chân rời khỏi nơi thị phi này.
Bình luận facebook