Canh được thêm liệu
Liễu Tâm Mi cũng chỉ có thể "Ha hả", cái thế giới không chổ nào nói lý lẽ a, nàng thật chịu thua.
"Mau, chuẩn bị xe, ta muốn đi Bách Thảo Đường." Liễu Tâm Mi gấp gáp nói.
"Vương phi, chúng ta không phải mới vừa từ nơi đó trở về sao?" Hương Diệp cũng là chuẩn bị ngày mai bắt đầu làm việc.
"Không nên hỏi nhiều, ta có việc gấp a" Liễu Tâm Mi liên tục giục Liễu Diệp Nhi đi an bài.
Lão Tần đang do dự không biết có nên cùng Huyền Khôn hồi báo tin tức hắn vô ý nghe được, thì Liễu Diệp Nhi liền đến truyền đạt phân phó của Vương phi. Lần này hắn không cần ủ rủ nữa, lập tức chỉnh lý xe ngựa, tùy thời đợi đại giá Vương phi.
Nhìn Vương phi đi rồi quay lại, Vân Duệ ngẩn người, vẫn là cung kính chào hỏi.
Liễu Tâm Mi vẫy vẫy tay, đem Vân Duệ kéo đến một chỗ yên tĩnh, thấp giọng nói rằng: "Vân đại phu, làm phiền ngươi lập tức cho ta một một phương thuốc bổ thận cấp tốc, tất cả dược liệu đều chuẩn bị tốt cho ta."
Mặt của Vân Duệ "Đùng" cái liền đỏ, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ tử thẳng thắng như vậy, lý thẳng khí tráng gấp gáp như vậy đưa ra yêu cầu này với hắn.
"Cái này..." Hắn chần chờ.
"Thế nào? Không có a?" Liễu Tâm Mi hoàn toàn thất vọng, bỗng nhiên cười: "Bằng không ngươi cho ta một ít mị dược cũng được."
Vân Duệ quẫn bách không ngốc đầu lên được, thấp giọng hỏi: "Liễu tiểu thư rốt cuộc là cần loại nào a?"
Liễu Tâm Mi mắt sáng rực lên, cũng thấp giọng nói rằng: "Nếu như có, đều lấy."
Vân Duệ đáp một tiếng "Vâng", liền vội vàng trở lại trước thư án kê toa thuốc, cũng không phân phó người khác, trực tiếp đi vào quầy hàng, từng loại từng loại dược liệu phối vào, sau khi thẩm tra đối chiếu, giao cho Hương Diệp, đối với Liễu Tâm Mi nói rằng: "Những thứ người cần đều đầy đủ hết, cách dùng và lượng dùng ta cũng đã viết rõ ràng, người nhìn sẽ hiểu."
Hắn cũng không hy vọng Liễu Tâm Mi lôi kéo hắn hỏi tới hỏi lui, hắn là đại phu không giả, thế nhưng dù sao cũng là một tiểu tử chưa thành thân, da mặt rất mỏng a.
Hương Diệp tò mò nhìn chằm chằm Vân Duệ, Vương phi chẳng qua là bốc thang thuốc, hắn thế nào lại mặt đỏ như thế?
"Vương phi, Như Yên Các chúng ta lại có ai bị bệnh? Người phân phó một tiếng, ngày mai ta tiện đường mang về là được." Hương Diệp mang theo thuốc đi theo phía sau Liễu Tâm Mi.
"Nha đầu ngốc, đây là cho Vương gia." Khóe miệng Liễu Tâm Mi ý cười càng sâu.
"Vương gia bị bệnh? Trong phủ không phải có đại phu sao? Người biết Vương gia bị bệnh gì a, sao tùy ý bốc thuốc cho hắn a?" Hương Diệp sợ hãi, Vương gia nếu là có cái gì không hay xảy ra, mấy người bọn họ đều đừng nghĩ sống nữa. Vương phi nhà nàng không phải tùy hứng vậy chứ.
"Nghĩ gì thế? Ta sao có thể hại hắn chứ? Những thứ này a, đều là thuốc bổ, có bách lợi mà không có một hại. Nếu là kinh động đại phu trong vương phủ, nói không chừng sẽ bị người ta chê cười" Liễu Tâm Mi đưa tay đánh Hương Diệp một cái, trong nụ cười tràn đầy ái mụi.
Hương Diệp trong nháy mắt đã có chút hiểu, mặt không khỏi ửng đỏ, thảo nào khuôn mặt Vân tiên sinh như vậy, mình cũng không nên lắm mồm.
Liễu Tâm Mi ngồi ở trong xe, cầm phương thuốc cẩn thận xem.
"Vương phi, người đã suy nghĩ kỹ?" Hương Diệp không nghĩ tới Vương phi lại là một người dễ tiếp thu ý kiến đến vậy, mấy câu nói của nàng, liền làm Vương phi thay đổi chủ ý?
"Ai, không muốn suy nghĩ kỹ cũng không được. Ở dưới mái hiên người, sao dám không cúi đầu a" Liễu Tâm Mi còn là không cam lòng lắc đầu thở dài.
"Vương phi, mọi thứ sẽ khá hơn mà." Hương Diệp khuyên giải an ủi, nàng cũng rất là vì Vương phi cảm thấy bất công, thế nhưng có biện pháp nào sao?
"Ừ ừ." Liễu Tâm Mi không tim không phổi đáp, khuôn mặt tươi cười cho dù ai cũng nhìn không ra trong lòng nàng có bao nhiêu khổ sở.
Hương Diệp im lặng, nàng thế nào cảm giác Vương phi có chút khẩu thị tâm phi đây?
Lúc về đến nhà, Siêu Phàm đã tan học, hăng hái bừng bừng lôi kéo mẫu thân nói cho nàng nghe ngày hôm nay học qua cái gì. Liễu Tâm Mi lòng không yên ngồi nghe, ánh mắt thì lại không rời khỏi phương thuốc.
Tiểu tử kia cũng đã nhận ra, lộ vẻ tức giận ngậm miệng, bản thân tự mình đi ra chổ khác chơi.
Liễu Tâm Mi cầm phương thuốc quơ quơ, thỉnh thoảng lộ ra mỉm cười. Trên phương thuốc này chẳng qua là một ít dược liệu thường gặp: Hải sâm, nhục thung dung, táo đỏ, trứng bồ câu, còn có muối ăn.
Nàng gọi Liễu Diệp Nhi tới, đến phòng bếp lấy mười trứng bồ câu tới đây, cái này Vân Duệ cố ý ghi chú rõ tiệm thuốc không có.
Như Yên Các là có phòng bếp nhỏ, chuyện như vậy thật ra không cần làm phiền người khác.
Chờ lúc trứng bồ câu nấu chín bỏ vỏ, Liễu Tâm Mi lại phân phó Liễu Diệp Nhi đem tất cả dược liệu đều bỏ vào trong nồi, đổ đầy nước vào trong dùng lửa nhỏ bắt đầu nấu. Nhìn trời còn sớm, thang thuốc này cũng rất phí thời gian, Liễu Tâm Mi không có cái tính nhẫn nại này, chạy tới chơi đùa với hài tử.
Nàng ngắt ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười: "Củ cải nhỏ, con cũng đã mập ra rồi này mẫu thân rất nhanh ẵm không nổi con rồi."
Tiểu tử kia chớp chớp mắt, lông mi dài động đậy, vô cùng khả ái.
"Mẫu thân, chờ ta trưởng thành, đổi ta đến ẳm người có được hay không?"
Liễu Tâm Mi lắc đầu, trên thế giới này thứ không thể tin tưởng nhất chính là miệng lưỡi của nam nhân a nàng thở dài: "Chờ con trưởng thành, mẫu thân cũng đã người già hoa tan. Khi đó chỉ sợ con sẽ đi ẳm những cô nương kiều non như hoa kia."
Liễu Diệp Nhi nhanh tay che lỗ tai Siêu Phàm lại, nhìn Vương phi, như vậy sẽ làm hư cục cưng. Ở trước mặt hài tử không thể cái gì cũng nói.
Liễu Tâm Mi "Xuy..." liền phá lên cười, cái đó có cái gì a? Châu tổng lý cũng đã nói qua, giáo dục giới tính, phải dạy từ nhỏ.
"Cục cưng ngoan, một hồi cùng Liễu Diệp Nhi đi qua phòng bên chơi, phụ vương ngươi sắp tới đây." Liễu Tâm Mi dặn dò trước.
"Có phụ vương, mẫu thân liền không cần ta nữa sao?" Cục cưng vô hạn ủy khuất hỏi.
"Không đâu không đâu, hắn rất nhanh thì sẽ đi. Ngươi chỉ là tạm thời rời khỏi một lúc." Liễu Tâm Mi chịu không được nhất chính là cái ánh mắt này của nó, đau lòng a.
Sẽ đi? Liễu Diệp Nhi rất là buồn bực, Vương gia còn chưa tới, Vương phi sao lại phán đoán Vương gia sẽ đi đây? Huyền Khôn rõ ràng nói Vương gia muốn ngủ lại Như Yên Các. Trong lòng chủ tử rốt cuộc có chủ ý gì a?
Mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, Liễu Tâm Mi cười xấu xa từ vào trong lòng móc ra một bọc giấy nhỏ, mở nắp ra cho bột phấn màu trắng này vào.
"Liễu Diệp Nhi, đem thang thuốc này đưa đến chổ Huyền thị vệ." Nàng cười phân phó.
Lại cầm lấy bút lông ở trên giấy viết cái gì, thổi khô nét mực, cẩn thận gắp vào, đặt ở dưới khay.
"Nói với hắn, canh này ta mất thời gian một buổi tận tâm tỉ mỉ chế biến. Còn có a, tờ giấy này là ta viết cho Vương gia, những người khác, nếu là dám xem lén, ta bảo Vương gia móc mắt của người đó." Liễu Tâm Mi lời mặc dù ngoan, nét mặt lại rất bình hòa.
"Vâng." Liễu Diệp Nhi nhận lấy chén canh, đặt trên trong khay, lại bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, thận trọng đi ra ngoài.
"Ai, ta lần đầu tiên nấu canh, lại tiện nghi cho hắn." Liễu Tâm Mi hơi có chút đau lòng nói.
Bình luận facebook