Người giao cho ngươi
Người sống vui nhất trong An vương phủ hiện nay là Liễu Tâm Mi. Vô dục tắc cương a, nàng đối với toàn bộ vương phủ cũng không có ảo tưởng gì, người không có gì cả, tự nhiên cũng sẽ không sợ mất đi cái gì. Nàng thậm chí cảm giác mình là một người qua đường, chẳng qua bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn, gặp gở một ít người và việc nàng không thể khống chế. Ngoại trừ mấy người Như Yên Các kia, nàng đối với người nào cũng không có hứng thú, quá khứ của bọn họ nàng chưa từng tham dự, sau này của bọn họ nàng cũng không có ý đi cùng. Hạnh phúc của nàng không phải bọn họ có thể cho, chỉ bằng tài nguyên có hạn ở đây, nàng cũng có thể có cách sống một cuộc sống tươi đẹp như hoa nở.
Siêu Phàm bắt đầu theo hai vị tiên sinh học văn tập võ, cả ngày bận rộn, ban ngày nàng có rất nhiều thời gian làm chuyện mình thích.
Chưởng quỹ hãng gạo và tửu lâu, đều là người trong nghề có kinh nghiệm quản lý phong phú, nàng không phải bận tâm quá nhiều. Vị Vân Duệ của Bách Thảo đường kia, tuy rằng trời sinh tính tình chính trực thiện lương, lại biết rõ dược lý dược tính, thế nhưng người có hình thức kỹ thuật lên làm quản lý, luôn có chút bất tận nhân ý. Vân Duệ cũng không phải người ham công hảo lợi, đối với chức chưởng quỹ này cũng không có bao nhiêu hứng thú, luôn khẩn cầu Liễu Tâm Mi phái một người đắc lực đến.
Trong vương phủ không có việc của nàng, người của Như Yên Các cũng đều an phận làm việc bên này, Liễu Tâm Mi phân phó Liễu Diệp Nhi lưu lại trông coi tất cả, liền mang theo Hương Diệp xuất phát.
Từ lúc Liễu Tâm Mi trước mặt mọi người khai trừ Văn Hồng Kiệt, danh tiếng của Bách Thảo Đường bị hắn làm hỏng cuối cùng cũng vãn hồi được một ít. Liễu Tâm Mi và Hương Diệp lặng lẽ đi vào, Vân Duệ đang nghiêm túc bắt mạch kê toa cho bệnh nhân, bọn người làm còn lại ai làm việc nấy. Có người mắt bén nhọn nhận ra Liễu Tâm Mi, vội vàng ân cần chào hỏi: "Vương..." Một chữ "Phi"còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị Liễu Tâm Mi đúng lúc ngăn lại. Nàng không thích ỷ vào cái danh hiệu này sống dưới bóng của nam nhân kia, nàng cùng hắn thật không có nửa điểm quan hệ.
Đã biết cái lợi hại của đông gia này, lại nghe nói nàng rất thuận lợi thu hồi quyền sở hữu hãng gạo và tửu lâu, bọn người làm đều ra sức biểu hiện bản thân, chỉ có Vân Duệ không chút nào phát hiện nàng đến, vẫn là hết sức chăm chú khám và chữa bệnh cho mỗi một vị bệnh nhân. Liễu Tâm Mi lắc lắc đầu lại gật gật đầu, Vân tiên sinh này chưa chắc là một chưởng quỹ khéo léo và tốt, nhưng tuyệt đối là một đại phu tận tâm tận trách nhiệm.
Liễu Tâm Mi lôi kéo Hương Diệp tùy ý ngồi xuống, thẳng đến lúc người trước bàn chẩn vơ bớt, Vân Duệ mới phát hiện nàng đến. Hắn chỉ là lễ phép hướng nàng gật đầu chào hỏi, lại vội vàng đi tiếp đón vị bệnh nhân kế tiếp.
Chờ tất cả người bệnh đều đi, hắn mới đi qua hành lễ với Liễu Tâm Mi: "Gặp qua Vương phi nương nương."
Liễu Tâm Mi hơi ngẩn ra, hòa ái nói rằng: "sau này ta sẽ thường xuyên tới nơi này, để giảm bớt phiền toái không cần thiết, ngươi vẫn là gọi ta một tiếng Liễu tiểu thư đi "
Vân Duệ sửng sốt, ngẫm lại cũng phải, những bình dân bọn họ gặp Vương phi là phải hành đại lễ tham bái, nếu có vị Bồ Tát này tọa trấn, ai còn dám đến đây thăm khám bốc thuốc? Hắn cười nhẹ, ôm quyền khom người: "Vân mỗ liền cung kính không bằng tuân mệnh, Liễu tiểu thư tốt."
Liễu Tâm Mi đối với xưng hô này không phải có bao nhiêu thoả mãn, thế nhưng chí ít không thấp kém.
"Liễu tiểu thư, ngài đã tìm được người thích hợp?" Vân Duệ thẳng thắng hỏi, hắn thật sự là không cách phân thân.
"Cái này không, ta đem biểu muội ngươi đến, sau này người này giao cho ngươi." Liễu Tâm Mi đưa tay đẩy Hương Diệp một cái, ý bảo nàng tiến lên.
Mặt của Hương Diệp trong nháy mắt liền đỏ như trái táo chín. Cái gì gọi là đem nàng liền giao cho người ta? Bọn họ mới gặp lần thứ hai có được hay không?
Vân Duệ cũng ngạc nhiên: "Liễu tiểu thư không nên nói đùa, bạc tại hạ chuộc thân cho Hương Diệp cô nương đều là của người, Vân gia cùng cô nương cũng không dám nhận thân thích."
Liễu Tâm Mi kỳ quái nhìn hai người, vậy làm sao đều đỏ mặt a? Đều suy nghĩ cái gì a, là nàng không nói rõ ràng sao?
"Cái đó, Vân tiên sinh, Hương Diệp sau này sẽ là chưởng quỹ của hiệu thuốc này, chẳng qua nàng ta bề bộn nhiều việc, hãng gạo và tửu lâu bên kia cũng thỉnh thoảng cần nàng trông coi, còn có a, lần trước ngươi kê toa thuốc trị bệnh ho hàn cho nàng rất có hiệu quả. Người ta giao cho ngươi, ngươi nhất định phải phụ trách trị hết bệnh cho nàng a "
Vân Duệ bừng tỉnh đại ngộ, à, chỉ cần là bệnh nhân giao cho hắn là không sai.
"Liễu tiểu thư yên tâm, tại hạ nhất định làm hết sức."
Hương Diệp cũng nhẹ nhỏm thở một hơi, nàng còn tưởng rằng Vương phi muốn làm giả thành thật, thực sự muốn nàng nhận cái "Biểu ca" này đi.
Lúc ở vương phủ, nàng hốt hoảng chưa từng dám ngẩng đầu, không biết vị biểu ca này bộ dáng như thế nào. Hiện tại rốt cục có thể quang minh chánh đại nhìn kỹ.
Hương Diệp đi lên trước vài bước, phiêu phiêu vạn phúc: "Lần trước nhờ có tiên sinh giúp, Hương Diệp ở đây cám ơn."
Vân Duệ cũng trả lễ: "Cô nương không cần khách khí, đây đều là Liễu tiểu thư phân phó."
"Hương Diệp lần nữa cám ơn tiên sinh cứu mạng." Nàng lại thi lễ.
"Ách, cái đó không tính được, không phải nghi nan tạp chứng gì. Chẳng qua là bệnh tình trì hoãn, nếu muốn trị tận gốc, e là phải tốn một ít thời gian." Vân Duệ thật thà nói.
"Cho nên a, Hương Diệp tới nơi này làm chưởng quỹ là tốt nhất, có thể công tư trọn vẹn đôi đường. Các ngươi ở chung với nhau lâu ngày, bệnh nhỏ nhặt ấy không đáng giá nhắc tới." Liễu Tâm Mi cười híp mắt nói.
Hương Diệp cắn môi cúi đầu, Vương phi nói không thể suy nghĩ thật kỹ sao? Thế nào càng nói càng quá đây?
Nhìn Hương Diệp lại đỏ mặt, Liễu Tâm Mi vô tội chớp chớp mắt, lời nàng nói không có vấn đề, là nha đầu kia tự mình nghĩ sai lệch đi?
Nàng nhìn nhìn Vân Duệ lại nhìn Hương Diệp, đột nhiên cảm thấy hai người này cũng rất xứng đôi. Vân Duệ tuấn tú lịch sự, y thuật tốt, y đức cũng tốt, đối với quyền lợi cũng không có ý gì, là một phu quân đáng giá phó thác chung thân. Hương Diệp thì, tướng mạo thanh tú, tâm tư tinh tế. Chỉ là tuổi còn nhỏ phụ mẫu đều mất, thực sự cần đến sự yêu thương từ gia đình. Ừ, không tệ không tệ, nàng đắc ý một trận, sự vô ý an bài này, có lẽ sẽ giúp cho hai người hữu tình thành đôi.
Ánh mắt của nàng ở giữa hai người tới lui, nụ cười thì có vẻ mập mờ. Không nói Hương Diệp, đến Vân Duệ cũng bị nàng nhìn đến thẹn thùng tránh xa ánh mắt của nàng, tim đập thình thịch.
"Khụ khụ..." Vân Duệ mất tự nhiên liền ho khan vài tiếng, che dấu sự bối rối của mình.
Lúc này Liễu Tâm Mi mới lấy lại tinh thần, bộ dạng của nàng vừa rồi có phải hay không rất giống hoa si a? Còn tốt, đây là trong tiệm của mình, nếu không, còn không bị người ta cười đi?
"Cái kia, Vân tiên sinh, trước tiên ngươi dẫn Hương Diệp đi làm quen một chút tình huống trong tiệm. Có cái gì không biết, hai người các ngươi thương lượng với nhau, tự giải quyết là được rồi." Liễu Tâm Mi đối với hai người kia là một trăm hai mươi cái yên tâm.
Bình luận facebook