Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
49202.
Hắn cũng không phải người tốt
Sắc mặt của Sở Lân Vũ rất khó coi, tà tà cười: "Thế nào, An vương dự định lấy nhiều địch ít sao? Được lắm, các ngươi cùng lên đi!"
Chẳng qua lời này là Sở Lân Vũ mạnh miệng nói, Tiêu Ẩn không phải tên côn đồ bình thường trên giang hồ, dù đơn đả độc đấu, Sở Lân Vũ chưa chắc là đối thủ của người ta. Chẳng qua Sở Lân Vũ cũng biết, theo tính tình thanh lãnh của Mộ Dung Dật Phi sẽ không làm chuyện như vậy.
Không đợi Mộ Dung Dật Phi mở miệng, Tiêu Ẩn "Xuy" một tiếng nở nụ cười: "Ít ở trên mặt mình dán vàng, ngươi cũng xứng sao!"
Người trong nghề đưa đưa tay, liền biết có hay không, công phu của Sở Lân Vũ cũng không phải khoa chân múa tay, thế nhưng cũng không cao minh đến cần Tiêu Ẩn và Mộ Dung Dật Phi liên thủ. Hắn Tiêu Ẩn là ai a? Thiên hạ đệ nhất sát thủ, nếu không có một vài phần bản lĩnh thật sự, làm sao có thể khiến cho một đám người vong mạng chịu phục? Chỉ là vị hoàng tử Đông Vấn này quả nhiên là một yêu nghiệt, rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt kiếm ăn, nhưng lại dùng thực lực nói chuyện.
"Nơi này là tửu lâu, vũ đao lộng thương, nhìn bất nhã. Bản vương hôm nay có bằng hữu quan trọng, hy vọng Vân vương dừng ở đây." Mộ Dung Dật Phi đã sớm nhìn Sở Lân Vũ không vừa mắt, chẳng qua ở Kim Tôn Các nháo sự, chung quy là không được tốt. Ở đây người đến người đi, nếu là nhị vị Vương gia ở đây đấu đến gà bay chó sủa, nói ra chẳng phải rất mất mặt hai nước?
"An vương, bản vương nể mặt ngươi, chỉ là bản vương trông như bụng đói ăn quàng sao?" Sở Lân Vũ tà tà liếc nhìn Tiêu Ẩn, nói thật, người Tiêu Ẩn coi như bảo bối, mình thật đúng là nhìn không trúng. Sở Lân Vũ không thích nhất nữ nhân nhìn mình chằm chằm, phảng phất như là nhìn một ngoại tộc.
"Ngươi dám vũ nhục Tuyết Diên?" khí tức giận của Tiêu Ẩn xông thẳng lên trần, nếu không phải Mộ Dung Dật Phi ở phía trước, một quả đấm đã sớm bay ra.
"Không có a, bản vương vũ nhục chính là ngươi, một nam nhân không có tự tin như thế, dù là nữ nhân theo đuổi tới tay e là cũng không giữ lại được." Sở Lân Vũ tức chết người không đền mạng gợi lên khóe miệng,
"Ai, Ai không có tự tin? Sở Lân Vũ, ngươi đi đợi đó cho ta, ta sẽ làm cho ngươi hối hận khi chọc tới ta." Trong mắt Tiêu Ẩn lãnh ý ngày càng đậm.
Mộ Dung Dật Phi không muốn phiền phức tiếp, đẩy Tiêu Ẩn đi, Mạc Ly nhàn nhạt liếc mắt quét qua Sở Lân Vũ, cũng đi theo vào. Chần chờ hơn một chút, ngoài cửa chỉ còn sót Liễu Tâm Mi một người.
"An vương phi, thứ ngươi nói cùng bản vương thực sự rất giống sao?" Bộ dạng Sở Lân Vũ sinh vô khả luyến, hắn đời này cũng không nghĩ tới mình cùng heo sẽ có quan hệ gì, ánh mắt của Liễu Tâm Mi nhất định có vấn đề!
Liễu Tâm Mi chỉ là thuận miệng nói, hiện giờ thấy Sở Lân Vũ cứ quanh quẫn vấn đề này đến lông mày đều chau vào một chổ, không khỏi khẽ cười: "Tiểu nữ tử chỉ là nói lở lời, Vân vương điện hạ không nên trách tội mới tốt."
"Không trách tội không trách tội." Sở Lân Vũ vội xua tay, thở phào một cái. Vốn là hắn không thèm để ý người khác đánh giá, chẳng biết tại sao, vừa thấy Liễu Tâm Mi trong lòng lại khẩn trương lên. Nếu nàng nói hắn là heo, hắn thực sự cho là mình sắp biến thành heo.
"Vân vương cũng là nghe danh mà đến? Kim Tôn Các này chắc là tửu lâu xa hoa nhất Tây Sở." Liễu Tâm Mi nói một câu bình thường, mặc kệ vô tình hay cố ý, nàng vừa rồi đắc tội người ta. Kỳ thực mỗi lần đối mặt Sở Lân Vũ, nàng đều có chút ngại ngùng, nam nhân này đối với nàng có hảo cảm không biết từ đâu, nàng không phải không cảm giác được, chỉ là bị một người tính hướng có vấn đề thích, không thể một việc đáng giá để hưng phấn như vậy.
Sở Lân Vũ lắc đầu, thiên hạ này còn có thứ gì hắn chưa ăn qua sao? Muốn treo khẩu vị của hắn, đâu có chuyện dễ dàng như vậ? Kim Tôn Các tuy tốt, thế nhưng một người độc ẩm là đáng thương nhất.
"Không sợ An vương phi chê cười, tiểu vương từng ở đây cùng một vị huynh đệ trò chuyện với nhau thật vui, mỗi lần nhớ lại, lại luôn muốn cùng hắn say một trận. Chỉ là ta ở chỗ này ngóng trông, không khác trông cây đợi thỏ, có lẽ vĩnh viễn cũng không cách nào gặp nhau." Sở Lân Vũ tịch mịch nói.
"Liễu Tâm Mi, bản vương mới là phu quân của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ở bên người Vân vương sao?" Thanh âm thanh lãnh từ gian phòng truyền đến, Mộ Dung Dật Phi hiển nhiên là tức giận.
Liễu Tâm Mi lúc này mới phát hiện, những người khác đều đi vào, chỉ còn mình đứng ở chỗ này cùng Sở Lân Vũ nói chuyện phiếm. Lập tức vội vả chạy vào, cũng bất mãn trừng Mộ Dung Dật Phi một hồi. Nam nhân này rõ ràng không yêu nàng, lại luôn muốn trước mặt người khác giả làm đôi phu thê ân ân ái ái, tính chiếm hữu quá mạnh, cũng con mẹ nó quá không biết xấu hổ.
"Tâm Mi tỷ tỷ, ngươi biết cái Đông Vấn hoàng tử kia a? Hôm nào đem hắn giới thiệu cho ta có được hay không?" Tuyết Diên còn không có quên cái tên đó!
"Tuyết Diên, tên Sở Lân Vũ không phải người tốt lành gì, ngươi cách hắn xa một chút." Mộ Dung Dật Phi không muốn sư muội cùng người như vậy đặt lên quan hệ, cho dù là bằng hữu cũng không được.
Tiêu Ẩn vội vã phụ hoạ theo đuôi, một đại nam nhân, không có chuyện gì bộ dạng đẹp trai như vậy để làm chi? Vạn nhất tên kia thật là cái loại nam không nam nữ không nữ, còn không phải làm cho Tuyết Diên buồn nôn chết a?
"Mộ Dung Dật Phi, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì, bản vương không phải người tốt, là đoạt thê tử của ngươi hay là giết nhi tử của ngươi a?" Sở Lân Vũ không buồn không giận hỏi.
Cửa phòng không đóng, thế nhưng ai cũng không ngờ tới, Sở Lân Vũ còn xuất thần như vậy đứng ở nơi đó, bọn họ nói gì, hắn nghe lọt tai không sót một chữ. Càng không có nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp tiếp vài câu, khiến cho cả đám đều ngượng ngùng.
Sở Lân Vũ lắc mình trở về phòng bao của mình, không mặn không lạt ném một câu: "Phẩm vị của Bản vương rất cao, các ngươi đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Mộ Dung Dật Phi và Tiêu Ẩn đều đầy đầu hắc tuyến: Đây là mấy ý? Chắc là bọn họ hiểu sai ý, Sở Lân Vũ này đối với hai đại mỹ nữ thiên kiều bá mị không có chút nào hứng thú? Hiện giờ…
"Oa, sư ca, nam nhân này một thân ngạo cốt, thật là soái a!" Tuyết Diên còn đắm chìm trong hạnh phúc.
Mắt của Tiêu Ẩn nhìn trời, hắn lại không nhìn ra Sở Lân Vũ là có một thân ngạo cốt? Chỉ là có dung nhan mị hoặc thiên hạ, sớm biết rằng Tuyết Diên khen hắn như vậy, mình nên đem xương cốt của Sở Lân Vũ từng cây một bẻ gãy.
"Tuyết Diên, nếu ngươi biết sự thật tình huống của hắn, cũng sẽ không hồ đồ như vậy." Mộ Dung Dật Phi đối nha đầu kia bỗng nhiên mất đi tin tưởng, nếu là để nàng ta không cẩn thận rơi vào lưới tình, hắn ăn nói thế nào với sư phụ? Có một số việc là nhất định phải bóp chết ngay trong trạng thái nảy mầm.
"Tình huống gì?" Tuyết Diên như một tiểu nữ hài nhi vậy, ngây thơ hỏi.
"Tương truyền Sở Lân Vũ có long dương chi hảo." Mộ Dung Dật Phi nói rằng.
"Cái gì?" Tuyết Diên nhảy dựng lên, điều này sao có thể a? Vừa rồi lúc hắn nói chuyện với mình, ánh mắt đó đã câu mất hồn phách nhỏ của mình rồi. Nghe xong lời này, một trái tim tan nát như nhân bánh vậy.
"Tâm Mi tỷ tỷ, sư ca nói là sự thật sao?" Tuyết Diên nhờ giúp đở hỏi.
"Ta làm sao biết, ta lại chưa cùng hắn thử qua." Liễu Tâm Mi nghiêm trang trả lời.