Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
49198.
Tỏa mộng thuật
Mộ Dung Dật Phi tức giận nhìn Liễu Tâm Mi: "Ngươi chính là như thế giáo dục nó? Tuổi còn nhỏ như vậy, lại học được miệng lưỡi trơn tru như thế?"
Tiêu Ẩn và Mạc Ly đều là bằng hữu tốt nhất của hắn, hơn nữa Tiêu Ẩn đối với Tuyết Diên là có lòng riêng, hai người bọn họ cũng đều nhìn ở trong lòng, chỉ là hôm nay Tuyết Diên đối với Tiêu Ẩn không lạnh không nhạt, tên này đang đầy bụng nhàn nhạt ủy khuất! Hài tử này càng hay, không quan tâm, chỉ để ý ở trên tim của người ta đâm một đao.
Liễu Tâm Mi liếc mắt thật sâu, con mẹ nó ngươi có mù hay không a? Tiểu tử này hiện nay nhu thuận thông minh, lời nói cử chỉ rốt cục cũng như một thế gia tử đệ, một hài tử đang tốt lành thiếu chút hủy ở trong tay của các ngươi, hôm nay còn không biết xấu hổ đi trách tội nàng, thực sự là người tốt khó làm a!
"Tử bất giáo phụ chi quá, giáo bất nghiêm sư chi nọa. Cái này liên quan gì tới ta?" Trốn tránh trách nhiệm, ai không biết a? Các ngươi không nhận tình của ta thì cũng thôi, nếu đổ lỗi cho ta, ta cũng không chịu.
Mộ Dung Dật Phi bị ngây người, cũng nói không ra lời, nữ nhân này thật ra càng ngày miệng lưỡi càng bén nhọn, nàng nói là đạo lý thường thấy nhất, hắn nhất thời vô pháp phản bác, chỉ cỏ thể là lạnh lùng hừ vài tiếng, tỏ vẻ mình bất mãn.
"Vương phi nương nương, không biết có miệu chiêu gì, làm tiểu thế tử cũng thay đổi tính tình a?" Mạc Ly hỏi, trên người Liễu Tâm Mi khẳng định có cổ quái, hài tử này khi còn bé bộ dạng rất nhát gan, hắn còn nhớ ở trong lòng, hôm nay cũng tìm không được nửa điểm vết tích.
Liễu Tâm Mi cười cười: "Mạc Ly tiên sinh, ngài là thánh thủ chữa bệnh, như vậy thì hẳn là minh bạch, tâm bệnh kia còn là cần tâm dược trị."
Ánh mắt của Mạc Ly lóe lên, như nghĩ tới điều gì, tâm dược đâu dễ dàng phối chế như vậy a? Một người nếu là có khúc mắc, sẽ đem mình lao lao ràng buộc ở bên trong, có vài người là cả đời đi không ra được.
"Vương phi chẳng lẽ biết tỏa mộng thuật?" Mạc Ly không xác định hỏi, chỉ có lý do này mới giải thích được thông.
"Tỏa mộng thuật? Đó là cái gì?" Liễu Tâm Mi luôn là người tâm tính tốt, biết là biết không biết là không biết, không ngại học hỏi.
Mắt của nàng để một mảnh thanh thản, lóng lánh ham học hỏi, xem ra là thực sự không biết. Mạc Ly hơi có chút thất vọng, chẳng qua vẫn là kiên nhẫn giải thích, "Chính là thông qua một ít thủ đoạn đặc thù, tỷ như kích thích cảm quan a hoặc là ngôn ngữ ám chỉ, làm cho người ta tiến nhập trạng thái giấc ngủ, từ đó biết được người này đã trải qua những gì."
"Cái này a, ở nơi chúng ta gọi là thuật thôi miên." Liễu Tâm Mi suy nghĩ một chút, lĩnh ngộ ý tứ của hắn.
"Nơi của các ngươi? Đó là nơi nào?" Mộ Dung Dật Phi lập tức truy hỏi.
Nàng không phải một mực ở Tĩnh Biên Hầu phủ lớn lên sao? Lẽ nào nàng còn đi qua đâu phải không? Tốt, quả nhiên Liễu gia là có vấn đề.
"Thuật thôi miên a? Ta cũng biết, chỉ là nghe qua, người biết cái này không nhiều lắm! Mạc Ly đại ca biết?" Tuyết Diên biết Liễu Tâm Mi nói lỡ miệng, vội vàng nhảy ra giải vây cho nàng.
"Ngươi cũng biết?" Mộ Dung Dật Phi chấn kinh rồi, sư môn của hắn là không thể biết cái này, Tuyết Diên nha đầu kia là từ đâu nghe được chứ?
"Sư ca, có thể người khiến ta và Tâm Mi tỷ tỷ bị thương là cùng một bọn không a? Ta là sau khi tỉnh lại mới biết cái này, tỷ tỷ thì sao?" Tuyết Diên có bản lĩnh bịa chuyện rất tuyệt, mấy câu nói đó đem mọi người làm cho ngây ra, lực chú ý thành công bị nàng hấp dẫn đến một chuyện khác rồi.
"Tuyết Diên, ta đang muốn hỏi ngươi ni, đang yên đang lành ở vương phủ, ngươi sao lại rơi xuống phía dưới vách núi?" Mộ Dung Dật Phi hỏi ra nghi hoặc nhiều năm trong lòng.
"Ta, ta cũng không biết." Tuyết Diên thống khổ kêu một tiếng, vừa nhắc tới vấn đề này, lòng của nàng lại không nhịn được đau, chuyện tình của kiếp trước nàng nhớ thanh thanh sở sở, nhưng chuyện này nàng lại cái gì cũng không biết. Nàng cũng nỗ lực hồi tưởng qua, thế nhưng mỗi lần đều là đầu của nàng như nổ tung mà kết thúc.
"Dật Phi." Mạc Ly đưa cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, Tuyết Diên chịu không nổi kích thích như vậy.
"Vương phi nhớ mình là thế nào bị thương sao?" Mạc Ly hỏi.
"Con diều Thế tử thích nhất bị vướng ở trên cành cây, ta leo lên sơn giả muốn vì nó lấy xuống, thế nhưng tảng đá dưới chân bị lỏng, sau đó liền ngã đập đầu xuống dưới." Liễu Tâm Mi không mang theo nửa phần tình cảm nói, phảng phất như miêu tả không phải là sự tình mình tự trải qua.
"Sơn giả vẫn luôn kiên cố, tảng đá làm sao bị lỏng chứ?" Mộ Dung Dật Phi chất vấn hỏi.
"Ta làm sao biết? Ta cũng không phải mỗi ngày đều leo lên leo xuống? Còn có a, con diều đó thế nào lại vừa lúc vướng lên cành cây gần sơn giả?" Liễu Tâm Mi trừng Mộ Dung Dật Phi một hồi, đã qua bao lâu rồi, hắn mới nghĩ đến có cái gì không đúng sao? Cho dù có chứng cứ gì lưu lại, cũng sớm bị người ta thanh lý sạch sẽ.
"Tâm Mi tỷ tỷ, ngươi không phải Vương phi sao? Như vậy dưới tay của ngươi không có nha hoàn bà tử sao? Ngươi tại sao phải tự mình đi làm?" Vấn đề Tuyết Diên không nghĩ ra trước giờ đều là không đi nghĩ tới nữa, trực tiếp hỏi lên.
Liễu Tâm Mi tà liếc nhìn An vương đối diện, thẳng đến khi hắn có chút lúng túng tránh ra ánh mắt của nàng. Hắn biết nàng sống không được tốt, cũng thật không ngờ sẽ tệ đến như vậy. Văn Nhược Nhược trông như một nữ tử nhu nhược dịu dàng, sao làm ra sự tình lại không chừa lối thoát nào?
"Cái này đương nhiên là do người nào đó ban tặng." Thanh âm của Liễu Tâm Mi cũng lạnh lùng.
"Ồ." Tuyết Diên gật đầu.
Nàng có chút hiểu Liễu Tâm Mi vì sao có oán niệm sâu như vậy, thân là chính phi, lại phải sống qua một đoạn thời gian tối tăm không ánh sáng, đổi là nàng, cũng là không thể dễ dàng tha thứ. Nàng len lén nhìn Tiêu Ẩn, người kia dường như vẫn đối với nàng nhất vãng thâm tình, Mạc Ly đại ca không có gạt nàng.
"Dật Phi, chuyện này thật đúng là phải tra một chút, lần trước là Tuyết Diên, lần này là Vương phi, ai biết còn có lần sau không a? Nếu như là cùng một bọn người gây nên, thật đúng là kỳ quái, trong trí nhớ các nàng có cái gì đối với người khác bất lợi sao?" Mạc Ly là một đại phu, đối với những thứ này là hứng thú rất lớn, hắn quan tâm là vì sao bệnh trạng hai người kia cực kỳ tương tự?
"Ừ, nhất định phải truy xét đên cùng, tay chân đều động đến An vương phủ ta, dám khinh thường Mộ Dung Dật Phi là một trái hồng mềm sao?" An vương lạnh lùng nói, nếu như cái suy đoán này thành lập, như vậy vương phủ cũng không phải một nơi an toàn a!
"Mộ Dung Dật Phi, chuyện này trước tiên để xuống, trước mắt có chuyện quan trọng phải làm." Tiêu Ẩn nói.
Ánh mắt của mọi người nhất tề rơi vào trên người của hắn, Tiêu Ẩn ngượng ngùng nở nụ cười: "Cái đó, ta cứ mãi lo đi nhanh tới đây, đến bây giờ đều là nhịn đói!"
Trời to đất to ăn to nhất, đây là nguyên tắc thường quen của Tuyết Diên, Tiêu Ẩn vội vàng chạy đi, nhất định là muốn sớm đi gặp mình. Làm một người ăn hàng có thâm niên, nàng nếu không cảm động đó là không có khả năng, trong lòng đối với nam nhân này nhiều nhiều ít ít cũng có tí xíu hảo cảm.