• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 151

Đều không phải là hắn

Trong lòng Tây Sở hoàng thượng cả kinh, Sở Lân Vũ là bởi vì nhi tức này mới cùng Dật Phi chọi nhau sao? Vì sao vừa nhắc tới Liễu gia, tâm tình của hắn lại hưng phấn hơn trước a? Ông chậm rãi gật đầu: "Không sai, Liễu Tâm Hà là tiểu thư Tĩnh Biên Hầu phủ, muội muội của An vương phi."

Còn có một nhi tử chưa có hôn phối, hoàng thượng tự nhiên sẽ quan tâm nhiều hơn nhà ai có nữ nhi tới tuổi cập kê. Dù là không thể nhận ra từng người, tên vẫn là nghe nhiều nên thuộc.

Sở Lân Vũ cũng không đi thưởng thức những thi từ kia, vội yêu cầu nói: "Như vậy thì mời vị Liễu tiểu thư này ra gặp mặt đi?"

Hắn rõ ràng biết, hắn cùng Liễu Thanh trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nghĩa đệ kết bái của hắn, cũng là một người bác học đa tài. Có mấy lời hắn khó quấn lấy An vương phi hỏi cho rõ, thế nhưng nếu là cùng Liễu Tâm Hà quen biết, muốn dò xét vài câu về gốc của Hầu phủ, thì không phải là việc khó.

Đông Phương Dĩnh sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng mang ý cười: "Liễu Hầu gia vì nước đền đáp, làm khó cho Liễu phu nhân đem Hầu phủ lớn như vậy quản lý ngay ngắn rõ ràng, còn đào tạo ra nữ nhi xuất sắc như vậy. Hầu phủ chẳng lẽ lại bay ra thêm một con tuấn điểu?"

Bà còn tưởng rằng Sở Lân Vũ động tư lòng khác, ừ, tiểu thư Hầu phủ gả cho hoàng tử Tây Sở, tự nhiên cũng sẽ không bôi nhọ Đông Vấn Vương gia, môn hộ cũng xứng.

Lòng của Liễu Tâm Mi trong nháy mắt lạnh xuống, Liễu Diệp Nhi không phải nói qua với nàng, An phu nhân nói, nữ tử vô tài là đức sao? Nàng từ nhỏ đến lớn đọc đều là《 nữ giới 》gì gì đó, sao thứ hai tỷ muội này tiếp xúc cùng nàng hoàn toàn khác nhau a? Hôm nay Liễu Tâm Hà thế nhưng chiếm một chữ "Tài", xem ra vị phu nhân kế mẫu này căn bản là không có xem nàng như nữ nhi ruột thịt đối đãi, Liễu Diệp Nhi thấy chẳng qua là biểu hiện giả dối bên ngoài.

An thị kính cẩn đứng dậy: "Hoàng hậu nương nương quá khen, thiếp thân không đảm đương nổi, chỉ là hơi tận bổn phận mà thôi."

Vẫn là câu "Liễu phu nhân" nghe thoải mái, thế nhưng Hầu phủ trên dưới đều là xưng hô bà là"An phu nhân", ở trong lòng của Hầu gia, "Liễu phu nhân" là người khác.

An thị âm thầm đắc ý, thái độ lại càng trở nên khiêm tốn, khí độ sủng nhục bất kinh, người tầm thường không thể sánh bằng. Bên người bà Liễu Tâm Hà cũng đứng ngay ngắn ở đó, hướng phía trên xa xa lễ bái: "Thần nữ Liễu Tâm Hà gặp qua hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."

Đông Phương Dĩnh ngón tay chỉ chỉ: "Liễu tiểu thư, gặp qua Vân Vương điện hạ đi."

Liễu Tâm Hà không có nửa phần làm ra vẻ, lập tức thoải mái hơi quỳ gối: "Liễu Tâm Hà gặp qua Vân Vương điện hạ."

Nàng nhìn lén Sở Lân Vũ rất lâu, vẫn không dám tin, thế gian này còn có nam tử tuấn tú như vậy, ánh mắt của nàng luôn luôn rất cao, sau khi thấy nam nhân này, trái tim cũng không khỏi đập nhanh hơn. Lúc mới đến, nàng là xem trọng Mộ Dung Dật Ninh, thế nhưng so với nam tử này, Thành Vương điện hạ cũng là đạm nhiên thất sắc. Nàng đột nhiên liền muốn nghe lời của mẫu thân, Thành vương này, nếu là tỷ tỷ nguyện ý, liền xem tạo hóa của tỷ tỷ đi.

Nàng nghĩ phương tìm cách khiến cho hắn chú ý, thế nhưng tài ca vũ chung quy hữu hạn, nàng sẽ không ngốc tới tự rước lấy nhục. Khó khăn lắm trên mặt thơ từ lược thắng một bậc, nhưng Vân vương vừa nghe tên của nàng liền không kịp chờ đợi muốn gặp nàng, nguyên nhân bên trong nàng không cách tìm hiểu, chỉ muốn lưu cho hắn một ấn tượng tốt đẹp.

Sở Lân Vũ không chút cố kỵ nhìn chằm chằm Liễu Tâm Hà hồi lâu.

Nha đầu kia tuy rằng tuổi không lớn lắm, thế nhưng vóc người đã cùng Liễu Tâm Mi tương xứng, dù sao cũng là một mỹ nữ, chỉ là mặt mày của nàng cùng Liễu Tâm Mi cũng không thập phần giống nhau. Cũng là khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, ngũ quan lại không có tinh xảo như Liễu Tâm Mi vậy, hơn nữa nói tới nói lui, thần sắc đoan trang, thiếu đi sự tùy ý trên người Liễu Thanh khi vui cười tức giận mắng chửi thành văn.

Sở Lân Vũ thất vọng lắc đầu, tuy rằng cũng là mỹ nữ, tư sắc khí chất cùng An vương phi vẫn có khác biệt rất lớn, cùng người trong lòng kia càng tương cách khá xa. Hắn suy nghĩ một chút hỏi: "Liễu tiểu thư quý phủ còn có người nào?"

Liễu Tâm Hà thấy tâm tư của hắn hiển nhiên không ở trên người của mình, không khỏi tinh mâu trầm xuống, vẫn là khiêm nhường trả lời: "Còn có nhị tỷ Liễu Tâm Lan."

Ánh mắt của Sở Lân Vũ theo nàng chỉ nhìn qua, Liễu Tâm Lan đối với hắn nở nụ cười sáng sủa, cùng Liễu Thanh trong ấn tượng của hắn cũng không có bao nhiêu tương hợp.

Ai, Liễu hiền đệ sẽ không dùng ánh mắt nhiệt liệt như vậy nhìn hắn.

"Quý phủ có còn nam đinh?" Hắn không cam lòng hỏi. Nam nhân xuất sắc như vậy, tuyệt đối không phải là cửa nhỏ nhà nghèo có thể bồi dưỡng ra được, Tĩnh Biên Hầu phủ mà, cũng coi là thế gia nổi danh.

Không đợi Liễu Tâm Hà nói, một đồng âm thanh thúy liền vang lên: "Bản thiếu gia tính không?"

Giọng điệu này... Sở Lân Vũ vui vẻ, vội vã đưa mắt nhìn qua, lại là một hài tử cao hơn nữa người ngạo nghễ đứng thẳng, đôi mắt trong suốt chớp động ánh sáng của sự thông tuệ.

Ừ, lại có vài phần giống, chỉ là tuổi tác không tương xứng, cái này hắn càng kiên định hơn tín niệm, Liễu Thanh nhất định cùng Hầu phủ có chút liên quan. Sở Lân Vũ cười sáng lạng, vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Ngươi là ai a? Trong nhà còn có người lớn tuổi hơn ngươi?"

Liễu Uy nhếch miệng cười: "Bản thiếu gia là Hầu phủ Liễu Uy, so với ta lớn tuổi a, ngoại trừ mấy vị cô cô, chính là cha ta. Chỉ là ngươi không có duyên làm quen rồi, đến ta đều đã rất lâu không gặp ông."

Nói xong những lời này, gương mặt buồn bã, hài tử nhỏ như vậy đã có tâm sự.

Hài tử này chau mày, bĩu môi, đến dáng vẻ trầm tư đều rất giống người kia, nhưng lại không phải. Không rõ lý do Sở Lân Vũ cũng có chút yêu thương đứa bé này, cũng không nhẫn tâm hỏi tới.

Liễu Uy thấy hắn không nói, cũng liền tự mình ngồi xuống, chỉ trong chốc lát lại mặt mày rạng rỡ khi mẫu thân bên tai nói thầm, bộ dạng giảo hoạt thập phần khả ái.

Siêu Phàm nhìn một chút Liễu Uy, bỗng nhiên lại thở dài một hơi. Hắn mới là nhi tử của mẫu thân a, vì sao người ca ca này trông càng giống mẫu thân vậy?

Mộ Dung Dật Ninh vội thấp giọng hỏi, nghe nó nói tiền căn hậu quả, nhịn không được cười: "Ngươi không phải cùng tứ hoàng thúc cũng rất giống sao?"

Tiểu tử này cũng không có dễ gạt như vậy: "Đó là bởi vì phụ vương cùng tứ hoàng cũng rất giống."

"Mẫu thân ngươi cùng ca ca của người cũng rất giống." Mộ Dung Dật Ninh gặp qua Liễu Lăng Tiêu.

"Thì ra là như vậy." Siêu Phàm cảm thấy thoải mái hơn, biểu ca chỉ là giống cha hắn, mẫu thân vẫn là của một mình nó.

Mộ Dung Dật Phi dùng khửu tay nhẹ nhàng đụng đụng Liễu Tâm Mi, thanh âm nhỏ đến chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy: "Ngươi đến tột cùng đã làm cái gì, hắn gấp như vậy tìm ngươi?"

Liễu Tâm Mi trợn mắt nửa ngày lại nói không nên lời phản bác lại, thật là bình thủy tương phùng, cũng chỉ ăn một bữa cơm đơn giản như vậy a nhưng khi nhìn Sở Lân Vũ thế nào lại có tư thế không chết không thôi chứ? Lời như vậy nói ra, chính mình cũng không có nắm chắc.

Nàng cũng có chút nhức đầu, cúi đầu sụp mi nói: "Ngươi không phải là thực sự mong muốn ta và hắn xảy ra chuyện gì chứ?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom