• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 147

Ngượng ngùng quá a

Tiểu hài tử thì đâu rỗi rãnh? Siêu Phàm dưới sự chiếu cố của hoàng thượng, hoàng hậu, cái bụng nhỏ ăn tới căng tròn, nó rốt cục bắt đầu cự tuyệt món ăn đưa đến bên miệng: "Hoàng gia gia, hoàng nãi nãi, ta không thể ăn nữa, cái bụng đầy đến muốn nổ, hơn nữa mẫu thân sẽ ghét bỏ ta."

Lời nói của đồng trĩ chọc cười tất cả mọi người ở chỗ này, Đông Phương Dĩnh từ ái nói: "Thiên hạ này nào có phụ mẫu ghét bỏ con cái của mình? Mẫu thân ngươi là nói đùa với ngươi."

Siêu Phàm hướng Mộ Dung Dật Phi đưa qua một ánh mắt nghi hoặc, không có sao? Sao nó cảm giác phụ vương vẫn là không mấy thích mình a? Mẫu thân tự nhiên là đùa giỡn, thế nhưng hắn vẫn là làm thật.

Trong giọng nói của Lưu quý phi có hơi ghen tuông, góc mắt nhìn lên, khóe môi cũng giật giật: "Hoàng thượng, thần thiếp thực sự là mắt vụng về a, thế nào cũng nhìn không ra An vương phi và thế tử giống người mắc qua bệnh nặng phải nằm liệt giường, nhưng lại làm cho thần thiếp cũng theo đó vui mừng ít vài năm."

Liễu Tâm Mi một trận ác hàn, Lưu quý phi nhìn chẳng qua ba mươi mấy tuổi, thế nhưng bà là thân sinh mẫu thân của Dực Vương, từ tuổi tác suy đoán, chắc là ở hơn bốn mươi, nhưng lúc giơ tay nhấc chân, lại vẫn là kiều thái của tiểu nữ nhi. Đây là trường hợp công cộng, lúc không người sẽ còn yêu mị như thế nào đây? Thảo nào nhiều năm qua thánh sủng không suy.

Đông Phương Dĩnh mặc dù có vài phần không vui, cũng ẩn nhẫn không phát, còn có khách nhân ở đây, cùng bà ta so đo, làm mất khí độ của mình.

Đông phong, tây phong, cũng không bằng chẩm biên phong cứng, Mộ Dung Vũ tuy rằng vẫn duy trì phong độ nên có, ánh mắt lại quét về Mộ Dung Dật Phi, chờ mong hắn cho mình một lời giải thích.

Mộ Dung Dật Phi đón nhận ánh mắt chất vấn của phụ hoàng, lại nửa lời giải thích cũng không dự định nói. Người tin ngươi không cần giải thích, người không tin ngươi, càng nói càng đen.

Thấy Mộ Dung Dật Phi tỏ thái độ rõ ràng, Lưu Mộng Liên mừng thầm trong lòng, phụ tử nếu là sinh ra khoảng cách, đối với con trai của bà chỉ có lợi không có hại. Chỉ là bà đánh giá thấp độ nhân nhượng của Mộ Dung Vũ, người giỏi về quyền mưu như ông, làm sao sẽ nhìn không ra kỹ lưỡng nho nhỏ này chứ? Hai đứa con trai tranh đấu gay gắt đã không phải một ngày hai ngày, sau khi Đông Phương Tử Hiên mất tích, có nhiều chỗ ông phải dựa vào Lưu gia hơn, thế nhưng Đông Vấn Vân vương cũng đã phụng chỉ đi sứ Tây Sở, song phương mâu thuẫn dĩ nhiên là không còn bén nhọn như vậy, còn có tiểu hài trong lòng, làm cho sự cân bằng trong lòng ông tự nhiên mà nghiêng về phía Mộ Dung Dật Phi, ông có bốn nhi tử, chỉ có một cây độc đinh này.

Ông tự mình hướng về phía Lưu quý phi làm tường tận giải thích: "Ái phi, An vương phi trong khuê các đã có danh yếu ớt, sau khi sinh xong Lân nhi, tự nhiên thân thể cũng sẽ yếu đi, Tôn nhi của trẫm khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Chỉ là cát nhân tự có thiên tương, mấy năm điều dưỡng, vẫn là có hiệu quả, hôm nay Dật Phi không phải đã trả lại cho trẫm một Tôn nhi khỏe mạnh hoạt bát sao? Đây là Tây Sở chi phúc a, trẫm thật là vui mừng, chỉ mong dưới gối thêm mấy hài đồng hoạt bát như vậy mới tốt."

Đông Phương Dĩnh cũng cười: "Hoàng thượng nói phải, còn mong muốn mấy Vương phi vì hoàng gia khai chi tán diệp nhiều hơn, còn có a, Thành vương cũng nên suy nghĩ một chút chung thân đại sự của mình."

Mộ Dung Dật Ninh cười khổ một cái, đang tốt lành, hắn đây là trêu ai ghẹo ai, yến hội ngày hôm nay vai chính không phải Sở Lân Vũ sao? Thế nào mọi người đều chú ý tới hắn a?

Mấy Vương phi đều đứng lên đáp một tiếng "Vâng", Mộ Dung Dật Ninh cũng chỉ có thể cúi người hành lễ: "Nhi thần đa tạ mẫu hậu lo lắng."

Siêu Phàm bỗng nhiên từ trên đầu gối Mộ Dung Vũ nhảy xuống, chân ngắn chạy vài bước lao thẳng về phía Mộ Dung Dật Ninh, vẻ mặt ức chế không được sự mừng rỡ: "Tứ hoàng thúc."

Hài tử cảm tình là thật chí trực, thích chính là thích, không cần che giấu.

Mộ Dung Dật Ninh vội vàng rời khỏi chỗ ngồi vòng đi ra, vươn hai tay ôm nó. Siêu Phàm ôm lấy cổ của hắn hỏi: "Tứ hoàng thúc, sao người lâu như vậy cũng không tới thăm ta? Ta và mẫu thân..."

Liễu Tâm Mi lại càng hoảng sợ, trước mặt bao nhiêu người, hài tử này sẽ không nói ra lời gì không nên nói đấy chứ?

Mộ Dung Dật Ninh giật mình, trong con ngươi ý cười càng trở nên ôn hòa.

Siêu Phàm tiếp theo nói: "Ta nhắc qua với mẫu thân vài lần, người luôn luôn nói Tứ hoàng thúc lúc nào không bận sẽ đến thăm ta, thế nhưng ai cũng không biết Tứ hoàng thúc chừng nào thì không bận. Tứ hoàng thúc, ngươi nếu là có hoàng thẩm thẩm, có đúng hay không lại càng không có thời gian nhớ tới ta?"

Mộ Dung Dật Ninh thản nhiên nói: " Tứ hoàng thúc trước mắt không vội tìm hoàng thẩm thẩm cho ngươi."

Mộ Dung Dật Phi sửng sốt, nhìn thế nào Mộ Dung Dật Ninh cũng không như nói đùa, con trai của mình treo ở trên người của hắn, rất thân thiết là hắn chưa bao giờ cảm thụ qua.

Lưu quý phi tà tà liếc mắt nhìn Thường hiền phi, bên môi cười có chút không nắm bắt được: "U, nghĩ không tới Thành Vương điện hạ cùng An vương phủ đi lại thân mật như vậy, hài tử này cùng tứ Hoàng Tử một chút cũng không lạ mắt đi. "

Thường hiền phi mặc dù là thân sinh mẫu thân của Mộ Dung Dật Ninh, cũng không biết hắn lúc nào cùng An vương phủ mật thiết như vậy, không thể làm gì khác hơn là cười cười, lúc này vẫn là cái gì cũng không cần nói mới là tốt, một bên là hoàng hậu quyền cao chức trọng, một bên hậu cung quý phi được thánh sủng, người nào đều đắc tội không nổi.

Mộ Dung Dật Ninh ngữ điệu bình tĩnh nói: "Nhi thần cùng mấy hoàng huynh đều là thân hậu giống nhau, chỉ là hài tử này phá lệ hợp ý ta."

Trong lòng Liễu Tâm Mi có chút bất an, mẹ con họ tựa hồ mang đến phiền phức cho hắn a nam nhân này cùng nàng không có giao tình, vừa gặp mặt đã giúp nàng một đại ân, sau lại chỉ cần việc liên quan đến mẹ con họ, hắn lại nghĩa vô phản cố ở bên cạnh họ, trong vai thần bảo hộ vậy. Siêu Phàm cùng hắn thân hậu, vì nam nhân này là người đầu tiên cho nó sự thương yêu nó hằng mong muốn, hơn nữa bọn họ cũng có huyết mạch chí thân, thế nhưng hoàng gia là nơi nói thân tình sao? Tựa hồ rất nhiều người đều không vui khi thấy bọn họ giao hảo, bao gồm nam nhân bên cạnh nàng này.

Nàng hướng về phía Siêu Phàm cách đó không xa vẫy vẫy tay: "Nhi tử, ngoan, không nên quấn lấy hoàng thúc của con."

Siêu Phàm lại vẫn không nhúc nhích bám lấy, nhướng mày lên nói rằng: "Mẫu thân, hoàng gia gia và hoàng nãi nãi sốt ruột muốn tứ hoàng thúc cưới thẩm thẩm, thời gian con cùng người thân cận không còn nhiều lắm a."

Đáy mắt Mộ Dung Dật Ninh ngoại trừ một mảnh cưng chìu cái gì cũng không nhìn thấy, hai người ôm thật chặc.

Mộ Dung Dật Phi không dám lại động nội lực, hắn sợ chân khí trong cơ thể sẽ mất khống chế tán loạn, hắn thực sự muốn tẩu hỏa nhập ma. Trên thế giới này còn có thiên lý hay không, rõ ràng là thê tử của hắn, lại bị mọi người cho rằng cùng Sở Lân Vũ mới là một đôi ngọc nhân chu liên bích hợp; rõ ràng là nhi tử của hắn, lại cùng đệ đệ của mình tình như phụ tử. Như vậy không phải chỉ có phiền muộn mới chân chính thuộc về hắn.

Cố tình Mộ Dung Dật Ninh còn thêm một câu: "Ngươi yên tâm, người tứ hoàng thúc cưới nhất định là người ngươi thích nhất."

"Thế nhưng, người ta thích nhất là mẫu thân a." câu này tuyệt hơn.

Cái này càng ngượng ngùng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom