• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 146

Mộ Dung Vũ cũng nhìn được ra, Sở Lân Vũ và đứa con này của mình không hợp mắt. Hắn đến Tây Sở cũng chẳng được mấy ngày, làm cách nào mà hai người này lại kết oán rồi? Nói trắng ra, chính là Đông Phương Tử Hiên mất tích ở bên giới Tây Sở và Đông Vấn, dù thế nào đi nữa món nợ này cũng không nên tính lên đầu Sở Lân Vũ chứ.

Từ cuộc tranh đấu của các hoàng tử có thể tìm ra một con đường, ngồi vững ngôi vị này, Mộ Dung Vũ cũng không phải là người tầm thường, tâm tư vừa chuyển, liền “Ha ha” cười lớn: “Hóa ra Vân vương là người đa tình như vậy, được, được lắm, Dật Phi cũng thật là, mai mối của Vân vương không phải dễ làm như vậy đâu? Đừng nên ghép nhầm uyên ương chứ.”

Sở Lân Vũ vô cùng tuấn mỹ, thẩm mỹ đương nhiên sẽ yêu cầu cao hơn người thường. Trần Hi đó cũng có phong thái bậc trung trở lên, nhưng lại bị hắn nói đến không đáng một xu, nhưng không biết nữ nhi nhà nào có thể lọt vào tầm mắt của hắn.

Vì chuyện ngoài ý muốn này xen vào, những nữ tử đã dốc công chuẩn bị tài nghệ nay không dám biểu diễn nữa, Vân vương của Đông Vấn này cười tươi như hoa, nhưng những lời nói ra lại khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh, hắn một chút cũng không nể mặt.

Dực vương phi cười một tràng yêu kiều: “Chao ôi, hoàng hậu nương nương, đều nói là lầu gần nước thì đắc nguyệt, bây giờ Thành vương điện hạ cũng đến tuổi thành hôn, chuyện tốt này không thể để một mình Vân vương chiếm hết được.”

Đông Phương Dĩnh khẽ gật đầu: “Dực vương phi nói đúng, rất có phong thái của chị dâu trưởng, bổn cung và hoàng thượng cũng đã thương thảo chuyện này, Dật Ninh tuy không phải con ruột của bổn cung, nhưng bổn cung yêu thương nó như Dật Phi vậy, đương nhiên sẽ chọn lựa một người tài mạo song toàn cho nó.”

Mấy câu của hoàng hậu, khiến cho không khí đang tĩnh lặng bỗng chốc ồn ào, rất nhiều nữ tử trẻ đẹp rung động trong lòng, đúng vậy, Tây Sở còn một vị hoàng tử chưa từng nạp thê, nếu có thể lọt vào mắt của người đó, không uổng chuyến đi lần này.

Trong đại điện, bỗng chốc trở nên náo nhiệt, liền có người cất tiếng hát, có vài mỹ nữ nhảy những điệu múa khác nhau.

Liễu Tâm Mi xoay đầu tìm kiếm Mộ Dung Dật Ninh, trên mặt hắn luôn nở nụ cười ôn hòa, đáy mắt có vài phần không vui. Lời đề nghị này của Dực vương phi khiến mọi người đổ dồn ánh mắt lên người hắn, nhưng những lời của Sở Lân Vũ, hiển nhiên lại không có hứng thú với nữ tử ở đây, có nghĩa là phẩm vị của Mộ Dung Dật Ninh cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nhìn thấy giận dỗi tựa như một đứa trẻ con, Liễu Tâm Mi cười thầm, chị dâu này của hắn đúng là không ra gì, không biết có phải xuất phát từ lòng tốt hay không, nhưng lần này ra tay không được cao minh cho lắm, nhìn qua nhìn lại, Mộ Dung Dật Ninh không phải đến để tuyển phi, mà là đến để lượm hoa rơi.

Bàn tay to lớn của Mộ Dung Dật Phi đặt vào cổ nàng, ép nàng xoay về phía mình, nữ nhân này đối với nam nhân lúc nào cũng có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, chỉ khi đối diện với y mới giống như một chiếc giếng cổ, ngay cả một làn sóng ngầm cũng chưa từng dâng lên.

“Lại chuyện gì nữa?” Nàng bất mãn nhìn y.

“Ái phi, có phải nàng cảm thấy đàn ông trên đời này đều đẹp hơn bổn vương không?” Nam nhân ghen cũng thật là đáng sợ đó.

Liễu Tâm Mi lắc lắc đầu, sắc mặt căng như dây đàn của Mộ Dung Dật Phi lúc này mới thả lỏng, không ngờ nàng lại nói thẳng một câu: “Bọn họ đều dịu dàng hơn ngươi.”

Mộ Dung Dật Phi không nói lời nào, tất cả lời nói đều chuyển thành hành động thực tế, âm thầm hít một hơi thật sâu, nội lực thông qua bàn tay của y từ từ truyền đến bàn tay của Liễu Tâm Mi, bàn tay bị y nắm chặt lấy càng lúc càng nóng, không bao lâu sau, khuôn mặt của nàng ửng đỏ.

“Bổn vương cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài chứ?” Thanh âm của Mộ Dung Dật Phi tựa như gió xuân.

“Chẳng lẽ ngay cả đệ đệ của mình ngươi cũng không tin hay sao?” Liễu Tâm Mi vội vàng nói.

“Hừ, chẳng lẽ hắn không phải nam nhân?” Mộ Dung Dật Phi căn bản không muốn nói lý lẽ.

Y đột nhiên phát hiện nam nhân không thể nào kháng cự lại sắc đẹp, biết bao nhiêu cặp mắt đang dòm ngó nàng, đưa nàng ra đây, có lẽ là một quyết định sai lầm. Chuyện trần thế chính là như vậy, có mặt lợi nhưng cũng có mặt hại.

Hắc hắc, chỉ cho quan phủ phóng hỏa, không cho bá tánh đốt đèn a! Mộ Dung Dật Phi có cả đám thê thiếp, nhưng lại không cho nàng nhìn người nam nam nhân khác một cái, xã hội nam tôn nữ tiện a! Chả trách lại bị đào thải. Phàm là chuyện không hợp lý, thì sẽ không có lý do tồn tại.

Ánh mắt Liễu Tâm Mi lại bắt đầu quan sát tất cả mỹ nữ trong trung tâm đại điện, chỉ một lúc trôi qua, đã là nữ tử thứ ba đang biểu diễn. Chỉ thấy cô ta mặc một bộ vũ y màu đỏ tươi, tựa như một ngọn lửa đang nhảy múa, linh động mà nhẹ nhàng, đôi mắt khẽ chớp, cánh tay ngọc đong đưa, lúc thì như đàn chim én bay vào rừng, lúc thì như hỉ tước bị kinh động. Tiếng nha tước trong đại điện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lúc chậm lúc nhanh, chỉ thấy một ngọn lửa rực đỏ vây quanh một bóng dáng yêu kiều.

Điệu nhảy vừa dứt, tiếng vỗ tay không ngừng, Sở Lân Vũ cũng theo đó khen vài câu.

Liễu Tâm Mi nhìn kỹ lại, nàng quen biết người này, chính là nữ nhi Lưu Ngọc Dao của tướng quân gì đó.

Lưu quý phi và người của Dực Vương phủ, trên mặt đều hiện lên nụ cười đắc ý, khuôn mặt của bọn họ đều hiện lên vẻ tươi sáng.

Nụ cười của Mộ Dung Dật Phi cũng nở rộ trên mặt, ừ, Lưu Ngọc Dao này cũng được tính là tài mạo song toàn rồi, nếu như cô ta được Sở Lân Vũ chọn, vậy thì quá tốt rồi. Chỉ là đợi đến khi cô ta biết được chân tướng của sự việc, không biết người của Lưu gia có còn cười tươi như vậy được nữa hay không.

Lưu Ngọc Dao cất bước nhẹ nhàng, đôi mắt chứa đựng tình ý và nụ cười, nhìn lướt về phía Sở Lân Vũ một cái, Vân vương này đang vỗ tay tán thưởng mình đây mà! Cô ta phóng khoáng nở một nụ cười về phía hắn, chậm rãi lùi về chỗ ngồi.

“Hoàng thượng, Ngọc Dao múa có đẹp không?” Lưu quý phi vừa nũng nịu vừa khoe khoang hỏi.

“Ha ha, còn phải hỏi sao? Nha đầu này do ái phi một tay dạy dỗ, nếu nàng ta tự xưng thứ hai, ai dám đứng thứ nhất chứ?” Mộ Dung Vũ cũng đưa ra lời đánh giá vô cùng cao.

Trong lòng Lưu Ngọc Dao vô cùng vui mừng, cũng coi như không uổng công chịu cực, vì một phút tỏa sáng này, cô ta đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi công sức a! Cô ta ngồi vào chỗ của mình, đưa chén trà lên, dùng ống tay áo che đi, trộm nhìn đánh giá Sở Lân Vũ, điều khiến cô ta thất vọng, chính là ánh mắt của hắn không nhìn cô ta, chỉ ngồi yên lặng thưởng thức mỹ thực trước mặt. Cô ta lại nhìn qua Mộ Dung Dật Ninh, tứ hoàng tử hình như thấm mệt rồi, dựa vào ghế nhắm hai mắt lại, chiếc quạt gấp mở hờ che đi một nửa khuôn mặt tuấn mỹ.

Ánh mắt cô ta vừa dừng lại, trong lòng không kìm được nỗi uất ức, bản thân mình như vậy còn không thu hút được sự chú ý của họ hay sao?

Mộ Dung Vũ nhìn Sở Lân Vũ, lại nhìn Mộ Dung Dật Ninh, hai hàng lông mày chau lại, nói thật, Lưu Ngọc Dao này ông ta vẫn luôn xem trọng, thân thế, dung mạo, tài học, mọi thứ đều tốt cả, Lưu quý phi cũng không biết bao lần khen ngợi bên tai của ông, cầu xin ông ta ban một mối hôn sự tốt cho nha đầu này, nhưng hai người này dường như đều không thèm để ý đến cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom