• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 145

Thơ ca của cổ đại có thể ngâm, chỉ là Liễu Tâm Mi không hiểu về vấn đề này lắm. Những khúc nhạc của hiện đại thì rất sành sỏi, nhưng khúc nhạc và ca từ đó có làm cho những người cổ đại cảm thấy kỳ lạ hay không? Thế là giây phút nàng đứng lên, nàng quyết định hát một bài hát mang tính hoài cổ, như vậy có thể không cảm thấy khác lạ nhiều với thời đại này, lại có thêm vài phần mới mẻ.

Chậm rãi bước đến trung tâm đại điện, nụ cười của nàng vừa nhàn nhạ vừa thanh lãnh, thế giới này, vũ đài này đều không thuộc về nàng, nhưng âm dương sai lệch đã khiến nàng xuất hiện ở đây. Hướng về ánh mắt mong đợi của mọi người, nàng gật đầu hành lễ, liền ung dung phóng khoáng cất tiếng hát:

Hoa thiên thụ

Hôm nay đâu rồi

Một nụ cười suốt đời không quên

Nếu như năm đó huynh không nở nụ cười bên vườn hoa

Muội sẽ không bước vào sự mông lung của hồng trần

Bao nhiêu năm dằn vặt đau khổ

Không quan trọng

Nếu như năm đó tin vào sự chỉ dẫn của ông trời

Muội vẫn tựa như gió bay vào lòng người khác

Trong mắt huynh khó nói mùi vị của sự đau khổ

Muội hiểu rồi

Cánh hoa mai thiên ảnh xa vời

Đáng thương người yêu kiều hơn hoa

Bao nhiêu đau khổ hóa thành nhu tình vây quanh

Trường tương tư khúc yểu điệu

Phụ lòng chung thủy tìm kiếm sóng xa

Đáng tiếc muội không thể cùng huynh đến bạc đầu

Trong lòng Mộ Dung Dật Phi hiện rõ năm mùi vị, y nghe thấy sự dằn vặt đau khổ trong tâm can, cũng thấy được mùi vị khổ sở hiện lên trên khóe mắt nàng, nhưng câu cuối không thể cùng anh đến bạc đầu bỗng chốc khiến y hoang mang, y cố gắng an ủi bản thân: Nàng chỉ đang đắm chìm vào trong lời bài hát, không liên quan gì đến thân thế và tâm trạng.

Mọi người còn đang chìm đắm vào giọng hát thê lương uyển chuyển, đột nhiên một làn sáo du dương bay vào tai khiến người khác không kịp đề phòng, tựa như dòng suối trên núi cao, làm mát mẻ những con tim đang đói khát. Tiếng sáo lúc thì uyển chuyển lúc thì trầm thấp lúc thì chuyển thành bi tráng, như vừa khóc vừa kể chuyện, dường như đang kể về một chuyện tình quấn quýt và bi thương của đôi tình nhân.

Sở Lân Vũ một thân y phục màu vàng một cây sáo ngọc, mấy sợi tóc rớt xuống bên vai, sự tà mị khoa trương, sự cao ngạo của hắn đều biến mất, trở thành một khung cảnh tĩnh mịch tuyệt đẹp, nếu như có thể bỏ qua giới tính của hắn, hắn hệt như tiên tử bay xuống từ cung trăng, đẹp đến say lòng người.

Liễu Tâm Mi ngây người ra nhìn hắn, khúc nhạc này, khúc nhạc này, rõ ràng là khúc mà lúc nãy nàng vừa mới hát xong. Sao hắn lại có thể, sao hắn lại có thể, chỉ là nghe nàng hát một lần, mà lại có thể tấu nhạc nhuần nhuyễn như vậy? Nam nhân này luôn khiến nàng cảm thấy bất ngờ, Liễu Tâm Mi đã từng không dám tin vào thân phận của hắn, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, lại không thể tin vào tài hoa của hắn. Ôi, rõ ràng là có thể đánh bại mọi người dựa vào nhan sắc, nhưng giờ trổ tài ra lại khiến mọi người khâm phục. Đây chính là chỗ khác người, nhưng phẩm vị có xuất chúng hay không?

“Hay” Dực Vương vỗ tay khen ngợi đầu tiên, chỉ là không biết cho ai.

“Quả thật là Châu Liên Bích hợp.” Có người khen ngợi.

“Đáng tiếc, giọng ca đẹp đẽ như vậy nếu như có thêm sự giúp đỡ của tiếng sáo này, e rằng Khổng Tử ba tháng cũng không cần nếm mùi thịt rồi.” Có người thấy tiếc.

Mộ Dung Dật Phi cảm thấy khắp người không thoải mái, những người này nhìn Liễu Tâm Mi lại nhìn Sở Lân Vũ, dường như hai người họ mới là trời sinh một cặp.

Sở Lân Vũ bỏ sáo xuống, nở nụ cười nhìn Liễu Tâm Mi, nụ cười đó còn đẹp hơn hoa sen tháng sáu.

Liễu Tâm Mi vô thức nuốt một ngụm nước bọt, ôi, ngươi còn có thể yêu nghiệt hơn không?

“Vân Vương, không biết giọng ca của An vương phi có hay không?” Lưu Quý phi cười tươi hỏi.

Trên thế gian lúc nào cũng không thiếu những người sợ thiên hạ không đại loạn.

“Tựa như tiên nhạc, Hàn Nga tái sinh.” Sở Lân Vũ không tiếc lời khen ngợi.

Có khoa trương đến thế không? Liễu Tâm Mi vẫn là biết tự lượng sức, nếu thật sự nàng có giọng hát hay đến như vậy, kiếp trước nhất định sẽ sống vô cùng sung sướng, sẽ không cần bận rộn cả ngày bôn ba ngoài đường như thế. Nàng biết giọng ca của nàng không khó nghe, nhưng thật sự không gánh nổi lời khen ngợi này.

Thật sự mà nói, giọng ca của Liễu Tâm Mi không hay hơn Trần Hi, chỉ là ca từ của nàng khiến cho người nghe cảm thấy mới mẻ, lại cộng thêm lời khen ngợi của Sở Lân Vũ, mọi người cũng nhao nhao gật đầu nói đúng.

“Nếu như An vương phi và Vân vương kết hợp trong một khúc nhạc, e là thần tiên cũng động lòng phàm đó.” Lưu Mộng Liên nhìn về phía Dực vương nháy mắt.

“Đúng vậy....” Dực vương phi hiểu ý hùa theo, chỉ là chưa nói hết câu, liền bị một âm thanh lạnh lùng cắt ngang: “Bổn vương nói rồi, cơ thể vương phi yếu ớt, nếu như có ai khiến nàng ta mệt, đừng trách bổn vương không tha.”

Nói xong liền rời khỏi chỗ ngồi, đích thân nắm lấy tay nàng đưa nàng trở về chỗ, chỗ ngồi đã ổn định, nhưng tay lại không buông.

Dực vương phi cảm thấy lúng túng, nhưng chỉ có thể cười nhẹ vài tiếng để che đi sự lúng túng của mình, không kìm được đố kỵ và nỗi hận, cùng là nữ nhân, dựa vào cái gì mà nàng lại có được sự sủng ái nhiều như vậy?

“Ngươi thả ra, nếu không ta làm sao ăn được đây?” Liễu Tâm Mi vùng vẫy.

“Bổn vương giúp ngươi.” Nói xong, Mộ Dung Dật Phi cẩn thận bóc một con tôm đưa đến miệng nàng.

Mọi người vội vàng dời tầm mắt, Văn Nhược Nhược cảm thấy ghen tức đến nỗi nước mắt sắp trào ra, ả quả thật không biết, vương gia còn có một mặt dịu dàng như vậy, chỉ là phần tình cảm này, không liên quan đến ả.

Sở Lân Vũ vẫn luôn nở nụ cười nhìn họ, sao hắn lại không cảm thấy hai người họ đang ân ái chứ? Trường hợp như vậy, An vương phi hát bi tình như vậy, trong lòng chắc là đang khổ sở tuyệt vọng lắm đây?

“An vương gia, người có lòng dạ sắt đá cũng có ngày trở nên dịu dàng, ngài đây đang sợ là không được cùng giai nhân đến bạc đầu hay sao?” Sở Lân Vũ tà mị cười, cố ý hỏi.

Những người xung quanh âm thầm quan sát sắc mặt của Mộ Dung Dật Phi, trước nay chưa từng có ai to gan dám khiến y khó xử như vậy đó, Hoàng tử của Đông Vấn này đúng là không kiêng kỵ điều gì mà!

“Không cần Vân vương lo lắng, bổn vương và vương phi ân ái vô cùng, cho dù có lên thiên đàng hay xuống hoàng tuyền, bổn vương đều sẽ không buông tay.” Mộ Dung Dật Phi trầm giọng nói.

Liễu Tâm Mi hận không được đá y một cước, có biết xẩu hổ hay không vậy? Ta chẳng qua cũng chỉ vì xã giao mới theo ngươi ra đây, thiên đường và hoàng tuyền ngươi tự mình đi đi, lão nương ở lại nhân gian là được rồi.

“Được vậy thì tốt, bổn vương thích nhất là nhìn thấy tài tử giai nhân, không phụ nhau.” Sở Lân Vũ cười lớn.

Hây hây, Mộ Dung Dật Phi, ngươi tưởng ai là đồ ngốc vậy? Liễu Tâm Mi đó tuy đi cùng ngươi, nhưng nửa con mắt cũng chưa hề nhìn ngươi, ngươi khác gì người qua đường chứ? Yên tâm yên tâm, khẩu vị của bổn vương và ngươi không giống nhau, ngươi khẩn trương như vậy là đang đề phòng ai chứ?

Nhìn thấy nụ cười ngông cuồng của Sở Lân Vũ, Mộ Dung Dật Phi bỗng nhiên trầm xuống, ha ha, yến hội hôm nay không phải hồng môn yến, nhưng lại là yến nguyệt lão đó, Sở Lân Vũ, bổn vương muốn xem thử, loại người như ngươi sẽ tuyển một vương phi như thế nào?

“Sở Lân Vũ, không biết ngươi thích mỹ nữ như thế nào vậy, bổn vương có thể làm mai cho ngươi.” Mộ Dung Dật Phi cười sảng khoái, không biết cô nương nhà nào mà xui xẻo đến vậy.

“Ha ha, đa tạ ý tốt của An Vương. Chỉ là bổn vương vẫn thích cảm giác nhất kiến chung tình hơn, người khác giới thiệu, đâu vừa ý bằng bản thân nhìn trúng chứ.” Sở Lân Vũ không có ý định nhận ân tình thuận nước đẩy thuyền này của y.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom