Mộ Dung Vũ cười ngượng ngùng, nói với Sở Lân Vũ: “Trẫm nhất thời không kiềm chế được, xao nhãng khách quý, mong Vân vương đừng trách.”
Nhóc con này tuy vô cùng đáng yêu, nhưng lại không giống Liễu hiền đệ của hắn, Sở Lân Vũ cười vô cảm, nói một cách ứng phó: “Gia đình đoàn tụ là cảnh tượng động lòng người nhất, cảnh này làm cho tiểu vương nhớ lại lúc bản thân còn nhỏ, ta và phụ hoàng ta cũng thân thiết như vậy.”
Khuôn mặt Dực vương trở nên u ám, buổi thịnh yến này không phải chuẩn bị cho Sở Lân Vũ sao? Mộ Dung Dật Phi chiếm oai phong gì chứ? Hừ, thê nhi của y mời trăm ngàn lần cuối cùng cũng xuất hiện, chính là đang chờ đợi thời khắc vui mừng của phụ hoàng, thật sự là quá nham hiểm mà.
Mọi thứ của tiệc rượu đã chuẩn bị xong, một tiếng hạ lệnh của hoàng thượng, các cung nữ đã được huấn luyện kĩ càng tựa như hồ điệp bay đến trước mặt của mỗi bàn trên đại điện, trên bàn rất nhanh được bày những món ăn thơm phức và bắt mắt, những người tham gia loại yến hội này, có vài người đến đây chỉ vì ăn uống, đa phần đều đến đây vì tìm một chỗ tốt để làm mai cho nữ nhi của mình.
Rất nhanh đã có vài quan gia tiểu thư theo nhau đứng lên, chủ động biểu diễn tài nghệ cho những người có mặt thưởng thức.
Liễu Tâm Mi lặng lẽ ăn thức ăn, ôi, hóa ra học cầm kỳ thi họa, chẳng qua cũng chỉ vì mãi nghệ trước mặt mọi người thôi sao, nàng thật không hiểu nổi, những thiên kim tiểu thư thanh cao kiêu ngạo có tư cách gì xem thường nữ tử thanh lâu chứ, nói trắng ra, không phải đều vì có thể bán được giá cao hay sao?
Người đầu tiên biểu diễn, dịu dàng đứng giữa đại điện, vừa cất giọng, mọi người đều trở nên yên lặng, âm thanh thánh thót của nữ tử này tựa như tiếng hót của chim hoàng oanh, uyển chuyển du dương.
“Phương bắc hữu giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, thà không biết khuynh thành và khuynh quốc, giai nhân khó có được.”
“Hay” Mọi người đều vỗ tay tán thưởng, nữ tử đó khẽ cúi người, chậm rãi lui xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
“Vân vương, khúc ca này có hay không?” Mộ Dung Vũ đắc ý hỏi.
Nữ tử vừa rồi là Trần Hi con gái của lễ bộ thị lang, là người hát giỏi nhất của Tây Sở, giọng hát của cô ta dịu dàng mềm mại lại thùy mị đa tình, là một loại phong lưu tự nhiên mà có, rất dễ khiến người khác đắm chìm vào trong.
Sở Lân Vũ khẽ gật đầu, khách khí nói: “Rất hay.”
Lời khen không có thành ý như vậy, nhất thời khiến Trần Hi bất mãn trong lòng, trước đây chỉ cần cô ta vừa cất tiếng hát, không ai là không si mê, Vân vương này trừ khi đã được nghe qua tiên nhạc, nên mới không xem cô ta ra gì. Vì vậy cô ta ở chỗ ngồi của mình đứng dậy, hành lễ: “Vân vương, tiểu nữ Trần Nghi. Mong được Vân vương chỉ giáo, sau này nhất định sẽ làm tốt hơn.”
Sở Lân Vũ tà mị cười: “Trần tiểu thư, bổn vương không biết cái này.”
Hóa ra là người ngoài ngành, Trần Hi ung dung cười, ồ, chả trách hắn chỉ có thể bình phẩm như vậy.
Nhìn thấy nụ cười giễu cợt của cô ta, Sở Lân Vũ không để tâm cười: “Thanh âm thì thánh thót du dương, nhưng nếu được gọi là giai nhân thì cũng khó đấy! Lý Hán Niên biết rõ muội muội của mình phong hoa tuyệt đại, nên mới dám để lại thiên cổ tuyệt xướng này, không ngờ Trần tiểu thư cũng có dũng khí thật đó!”
Nụ cười của hắn càng thêm giễu cợt, không có nửa phần che đậy, tự mình cười không ngớt, tựa như nhìn thấy trò cười đáng cười nhất.
Sắc mặt của Trần Hi từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, ánh mắt dâng lên một tầng sương lạnh, cô ta không phải kẻ ngốc, tên Sở Lân Vũ này rõ ràng đang nói khích cô ta không có hoa dung nguyệt mạo như Lý phu nhân mà lại vô cùng tự tin.
Tuy cô ta không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng tướng mạo dịu dàng, ông trời lại ban cô một giọng hát thánh thót, bên cạnh không thiếu những người thanh niên mến mộ, chưa từng bị chê cười trước mặt mọi người. Tên nam tử xem thường cô, phản biện cô, nói khích cô lại có dung nhan làm điên đảo chúng sinh, hắn không phải nữ tử, nhưng hắn có một thịnh thế mỹ nhan mà nữ tử cũng không thể sánh bằng. Cô ta chỉ có thể xấu hổ mà ngồi xuống, sự ấm ức trong lòng không cách nào giải tỏa.
Liễu Tâm Mi cúi đầu cười thầm, hây, Trần Hi này cũng thật là, trước khi người khác nhục mạ mình thì mình phải biết nhục trước, tham lam như vậy để làm gì, đẹp thì cũng phải có góc độ, không phải ai đều có cách nhìn giống nhau, được biễu diễn trước mặt mọi người nào đâu phải chuyện dễ dàng, hà cớ gì còn yêu cầu sự tán thưởng của mỗi một người chứ. Nhưng miệng lưỡi của Sở Lân Vũ này cũng độc thật đấy, chỉ mấy câu đã làm người khác phải xấu hổ không còn đường để lui rồi.
Đông Phương hoàng hậu hiền từ nhìn Trần Hi một cái, hôm nay thiệt thòi mà nha đầu này phải chịu có chút oan uổng. Bà ta dịu dàng nói: “Trên thế gian này có được tài nghệ như vậy đã không dễ rồi, Lý phu nhân đó tuy là tuyệt thế độc vị, nhưng vẫn là nhờ giọng ca của huynh trưởng mới được sủng ái, xem ra bản thân nàng ta không thể tự giành lấy được, nhưng nơi nào có thể tìm được nữ tử lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy chứ?”
Không hổ là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, vài câu nói đã có thể lấy lại được mấy phần thể diện cho Trần Hi, cô ta có sở trường mà Lý phu nhân không có được.
Sở Lân Vũ không để tâm cười nói: “Hoàng hậu nương nương, nhân tài như vậy chưa chắc là không có, chỉ là thiếu một đôi mắt nhìn người mà thôi.”
“Ồ? Xem ra Vân Vương có một đôi mắt biết nhìn người a! Nhưng không biết giai nhân như vậy đang ở nơi nào?” Mộ Dung Vũ vô cùng phấn khởi hỏi.
“Nếu Sở mỗ không nhìn lầm, An Vương phi chính là giai nhân như vậy.” Sở Lân Vũ cười nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Liễu Tâm Mi, bọn họ đối với An Vương phi này đều rất xa lạ, tại sao hoàng tử của Đông Vấn dường như lại thân thiết với nàng đến vậy chứ?
“Liễu Tâm Mi vô tài vô mạo, Vân Vương đúng là nhìn lầm rồi.” Liễu Tâm Mi lạnh lùng nói, nàng chỉ muốn ngồi yên lặng mà ăn, hắn đang định kéo thù hận vào người nàng hay sao?
“Vương phi khiêm tốn quá rồi, tương truyền nàng là đệ nhất mỹ nhân của Tây Sở, tại sao lại vô mạo chứ? Còn nữa, giọng nói của vương phi trong trẻo uyển chuyển, chỉ cần vừa cất tiếng, nhất định thánh thót hơn chim. Không biết các vị ở đây ai đã từng may mắn được nghe giọng hát của vương phi chưa? Đứng ra làm chứng được không?” Hắn vẫn luôn nở nụ cười tươi, dường như không để ý đến sắc mặt của An Vương từ từ trở nên âm trầm.
“Hoàng gia gia, tôn nhi đã từng nghe mẫu thân hát, còn hay hơn cả chim bạch linh.” Siêu Phàm xoay đầu nói với Mộ Dung Vũ.
Thằng nhóc bán rẻ mẫu thân này, Liễu Tâm Mi không ngờ lúc quan trọng như vậy, người bán rẻ mình lại là “Con ruột” Của mình, nàng đúng là thương lầm nó rồi a!
“Không biết An Vương phi có bằng lòng hát cho mọi người nghe một khúc không?” Sở Lân Vũ nghe vậy mỉm cười, ừ, tên nhóc này được đấy, ít ra cũng biết nói lời thật. Liễu hiền đệ của hắn ngay cả điểm này cũng không bằng một tên nhóc.
“Không bằng lòng.” Liễu Tâm Mi trả lời rất dứt khoát.
Bản thân một không phải là diễn viên, không cần lấy lòng ai; Thứ hai, nàng không hề muốn ra oai, nàng bây giờ ngay cả trượng phu của mình cũng không cần, nào đâu muốn phân chia cao thấp với những nha đầu muốn được gả đi chứ.
Mộ Dung Dật Phi ở bên cạnh nghe thấy câu trả lời gọn gàng dứt khoát của nàng, nhếch miệng cười, làm cho y xem cũng được, là cách nghĩ thật sự của nàng cũng được, y rất thích cách nàng từ chối yêu cầu của nam nhân một cách dứt khoát không để tâm như vậy.
“Ôi, thật đáng tiếc.” Sở Lân Vũ chỉ là có chút tiếc nuối nói, hắn thật có mắt nhìn người, chỉ là người ta không chịu phối hợp mà thôi!
Bình luận facebook