• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 142

Bàn tay nhỏ của Siêu Phàm nắm chặt lấy vạt áo của Mẫu thân, phụ vương bắt đầu cắn răng rồi, nó biết được nhất định đang rất nóng giận.

Liễu Tâm Mi cứ mặc nó nắm lấy, bề ngoài vô cùng ngoan hiền dịu dàng, tĩnh lặng tựa hoa lan trong thung lũng, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ đứng đó tự mình hít thở mùi hương dịu nhẹ của hoa.

Những câu chuyện của nữ nhân trong tư phòng được truyền đi rất nhanh, rất nhiều người đều biết An vương phi tuyệt đối không yếu ớt dễ ức hiếp như lời người ta đồn đại, thế tử cũng không phải ngu ngốc bất tài, nhất thời có rất nhiều điều suy đoán về An vương phủ.

Hoàng tử Đông Vấn Thích Phùng đến thăm, điều này chứng tỏ, quan hệ của hai nước đã được cải thiện hơn rất nhiều, người không còn giá trị lợi dụng liền bị bỏ đi, địa vị của Phủ Quốc tướng quân còn hiển hách như trước kia nữa không? Hậu cung nối liền với tiền triều, cuộc đấu đá âm thầm của Dực Vương phủ và An Vương phủ có trở thành đối đá trực tiếp hay không? Hai vị vương gia đều là trữ quân có cường có thế, một là trưởng, một là đích, hơn nữa đều văn võ song toàn, đứng sau Dực Vương phủ là Phụ Quốc tướng quân, vương phi của An Vương phủ xuất thân từ Tĩnh Biên Hầu phủ, bây giờ là lúc nước sôi lửa bỏng, An Vương phủ mới đưa thê tử và hài nhi đến thị uy hay sao?

Một số người ủng hộ Dực Vương bắt đầu có chút lay động, mọi người đã từng tin vào lời đồn, lầm tưởng rằng mối quan hệ của An Vương phủ và Tĩnh Biên Hầu phủ chẳng qua chỉ là thân thiết ở vẻ bề ngoài, bên trong sớm đã kịch liệt, nhưng Phụ Quốc tướng quân lại khác, ông ta kiên định đứng về phía Mộ Dung Dật Thanh, toàn tâm toàn lực ủng hộ hắn. Nhưng đến khi nhìn thấy phu thê An Vương vô cùng tình tứ xuất hiện trước mặt mọi người, lòng tin của một số người liền bị lay động, huống hồ, phía An Vương còn có một tấm vương bài ---- Thế tử, đây là hoàng tôn của nhất của hoàng gia a!

Có một số người nghi ngờ, những tin tức bất lợi về An Vương phi và thế tử đều do An Vương phủ đồn ra, mục đích chính là để bảo vệ mẫu tử vương phi. Bây giờ xem ra An Vương mới là người thông minh nhất, chỉ vài tin đồn liền có thể bảo vệ được sự bình an cho thê tử và hài nhi mấy năm qua.

Mộ Dung Dật Phi khí định thần nhàn ngồi ở đó nhìn mọi người, thỉnh thoảng ghé sát vào tai Liễu Tâm Mi thì thào chuyện gì đó, khóe miệng hiện lên nụ cười mãn nguyện, thỉnh thoảng lại ân cần lấy trái cây cho hài tử, vai trượng phu tốt phụ thân tốt diễn đạt đến mức không có sơ hở, căn bản không để ý đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh.

Lạnh diện vương gia cũng có lúc ân cần dịu dàng như vậy, những nữ nhân có mặt không kìm được sự ngưỡng mộ, An Vương phi này thật tốt số, có một trượng phu như vậy, đúng là chuyện may mắn trong đời.

“Hoàng thượng giá đáo, hoàng hậu nương nương giá đáo.” Một Âm thanh sắc bén vang vọng từ ngoài điện, trong đại điện lập tức yên ắng, mọi người đều cung kính đứng dậy, hành lễ.

Mộ Dung vũ đầu đội kim quán một thân long bào hiên ngang khí vũ đi vào, bên cạnh ngài là Đông Phương Dĩnh hoàng hậu mặc một bộ đại hồng cung trang, một chiếc đầm dài thướt tha, khiến bà ta trông vô cùng yểu điệu, tơ vàng chỉ bạc thêu hình long phụng hề đan phong, toát lên địa vị dưới một người trên vạn người của bà ta. Tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng chăm sóc vô cùng tốt, trên đầu không có một cọng tóc bạc, trên mặt cũng không thấy có một nếp nhăn, xem ra vẫn còn là một phụ nữ xinh đẹp diễm lệ.

Liễu Tâm Mi nhìn Mộ Dung Dật Phi bên cạnh, lại âm thầm đánh giá Đông Phương hoàng hậu, nàng phát hiện An Vương và hoàng hậu không có điểm nào giống nhau, hoàng hậu là một mỹ nhân cổ điển điển hình, đôi lông mày cong như viễn sơn hàm thúy, đôi mắt hạnh biết cười sáng rực như ánh sao, một khuôn mặt phù dung bóng láng, quý khí cao ngất trời khiến người khác kính phục.

Theo sau bọn họ là mấy vị phi tử xinh đẹp, xem ra cũng đều là chủ tử có địa vị ở các cung khác nhau.

“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Tham kiến hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Mọi người đều đồng thanh, cùng nhau hành lễ, một dải màu đen quỳ giữa đại điện.

“Chúng khanh bình thân.” Mộ Dung Vũ ngồi vào vị trí trung tâm, cất vang giọng nói.

“Tạ hoàng thượng.” Mọi người lui xuống như sóng vỗ, ai nấy đều đi về chỗ ngồi của mình.

Đông Phương Dĩnh vừa nhìn đã thấy một người nhỏ bé bên cạnh Mộ Dung Dật Phi rồi, thần tình không kìm được có chút xúc động, nhìn kỹ thêm một lần nữa, nữ tử bên cạnh y tuy là hơi lạ, nhưng cách trang điểm này dung mạo này, chắn chắc không ai khác ngoài Liễu Tâm Mi.

“Hoàng thượng....” Thanh âm của bà ta tràn đầy sự vui mừng, nheo mắt với Mộ Dung Vũ.

Mộ Dung Vũ đưa mắt nhìn qua, cũng không kìm được nở nụ cười, thân thiết hỏi: “Dật Phi, Sức khỏe của An Vương phi và thế tử đều đã tốt hơn rồi chứ?”

“Đa tạ phụ hoàng hỏi thăm, đều khỏe cả rồi.” Mộ Dung Dật Phi đứng thẳng người, cung kính đáp lời.

Liễu Tâm Mi bỗng nhiên đi ra, tay trái còn nắm lấy Siêu Phàm, quỳ xuống cung kính nói: “Thần phụ bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu, nguyện phụ hoàng mẫu hậu phúc thái an khang.”

Đôi chân ngắn của Siêu Phàm cũng quỳ dưới đất, giọng thánh thót có phần rụt rè nói: “Tôn nhi tham kiến hoàng tổ phụ hoàng tổ mẫu, chúc hoàng tổ phụ hoàng tổ mẫu....” Nó suy nghĩ một hồi, nói: “Thọ tỷ nam sơn, sống lâu trăm tuổi.”

Vốn dĩ lời nói này vô cùng tầm thường nghe đến phát chán, nhưng từ trong cái miệng nhỏ của nó nói ra, lại khiến hai người cao cao tại thượng đó, trái tim bỗng dưng tan chảy.

“Mau đứng lên, mau đứng lên.” Hoàng Thượng vội vàng nói, tôn tử bảo bối này đúng là rất dễ thương mà.

“Tạ hoàng tổ phụ hoàng tổ mẫu.” Thằng nhóc nhỏ há miệng cười, từ dưới đất bò dậy.

“Qua đây, đến đây với hoàng tổ phụ.” Mộ Dung Vũ vẫy tay với nó, trong mắt không còn nhìn thấy người nào nữa.

“An Vương phi trở về chỗ ngồi đi, dù sao cơ thể con cũng yếu, không thể để mệt được.” Đông Phương Dĩnh thấy hoàng thượng chỉ quan tâm đến tôn tử, sợ là lạnh nhạt con dâu, dịu dàng nói.

“Đa tạ mẫu hậu.” Liễu Tâm Mi trở về bên cạnh Mộ Dung Dật Phi.

Hoàng thượng và hoàng hậu này, đều là người dễ gần, tại sao lại có thể sanh ra một đứa con có tính cách lạnh lùng như vậy chứ?

Mộ Dung Vũ đưa tay ôm lấy Siêu Phàm, nhưng lại bị nó xoay người né tránh, thằng nhóc nhỏ vô cùng chu đáo nói: “Hoàng tổ phụ, con rất nặng đó, mẫu thân nói ôm con rất là mệt, vẫn là đừng để người mệt thì hơn.”

Mộ Dung Vũ “Ha ha” Cười lớn: “Cơ thể mẫu thân con yếu, mới nói như vậy. Hoàng tổ phụ rất khỏe mạnh, không sao đâu.” Vừa xong liền đưa tay ôm nó vào lòng.

Ư, cơ thể thơm tho mềm mại, khiến ông ta ôm không nỡ buông, đôi lông mày của tên nhóc này giống hệt Mộ Dung Dật Phi, chỉ là thằng nhóc này còn nhỏ tuổi, nhưng trên khuôn mặt luôn nở nụ cười khiêm tốn hòa nhã, đáng yêu hơn rất nhiều so với con trai của ông ta.

“Dật Phi, tôn nhi ngoan như vậy, con nên sớm mang vào trong cung, để trẫm tận hưởng niềm vui của gia đình đoàn tụ chứ.” Mộ Dung Vũ oán trách nói.

“Vâng, chỉ là nhóc con này sinh ra đã yếu ớt, mấy năm qua tốn biết bao tâm huyết của Mạc Li, bây giờ cũng coi như là công đức viên mãn rồi. Nếu như phụ hoàng thích, sau này nhi thần sẽ thường đưa nó vào thỉnh an người.” Biệt tài nói dối không chớp mắt của Mộ Dung Dật Phi không ai sánh bằng, Liễu Tâm Mi chính là không biết sức khỏe của tên nhóc này liên quan gì đến Mạc Ly.

“Hoàng thượng, đây là cung yến, không phải gia yến, ở đây còn có khách nữa.” Đông Phương Dĩnh nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lúc này Mộ Dung Vũ mới nhớ ra, hôm nay yến hội còn có một người khách quan trọng nữa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom