• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 137

Năm mươi bước cười một trăm bước

Tiểu bảo bảo nhíu nhíu mày, ngoại trừ mẫu thân, hắn còn không có quen người khác nói chuyện dùng khẩu khí thân thiết như vậy. Chỉ là nó vẫn là rất lễ phép: "Gặp qua Dực Vương phi."

"Ngoan, An vương cũng vậy, Kim ốc tàng kiều thì cũng thôi, nhi tử tuấn tú khả ái như vậy cũng cất giấu không cho gặp, như sợ ai sẽ đoạt đi không bằng?" Dực Vương phi một bên oán giận, một bên lục lội trên người, trên người đều là trang sức nữ nhân, không thích hợp đưa cho hài tử, trầm ngâm chốc lát thấp giọng phân phó: "Đi lấy miếng ngọc bội trên người Vương gia qua đây, cứ nói là bản vương phi muốn tặng cho thế tử làm lễ gặp mặt."

"Vương tẩu không cần đâu, một tiểu hài tử đâu dám nhận lễ vật quý trọng như vậy?" Liễu Tâm Mi vội mở miệng ngăn cản.

"Lời này lại khách khí rồi, rốt cuộc cũng là cốt nhục chí thân, cũng là một chút tâm ý của Dực Vương phủ ta. Nếu lại từ chối, chính là khinh thường ta." Triệu thị cười đến rất tự nhiên nói.

Lời nói đến đây Liễu Tâm Mi cũng không tiện ngăn cản tiếp, lại nghĩ nhân tình này sớm muộn gì cũng là do Mộ Dung Dật Phi trả, cũng liền cười cho qua.

Nha hoàn bên người đã biết thân phận mẹ con họ, thái độ cũng khiêm tốn hơn, đáp một tiếng rồi rời đi.

Triệu Uyển Nghi là trưởng tức hoàng thất Tây Sở, Dực Vương chính phi, người nịnh bợ nàng ta tự nhiên là không phải số ít, chỉ một lát sau, bên cạnh bọn họ vây quanh không ít mỹ nhân, mỗi một người đều lộ ra ánh mắt tò mò đối với Liễu Tâm Mi. Ánh mắt Dực Vương phi rất cao, người bình thường chắc chắn sẽ không để ở trong mắt, người có thể để cho nàng ta ra vẻ ôn hoà đối đãi, nói vậy cũng là có lai lịch.

Thiếp thân nha hoàn của Dực Vương phi cũng đã trở lại, rất cung kính dâng lên miếng ngọc bội bích lục cho Triệu Uyển Nghi.

"An vương phi, chớ chê lễ mỏng, cho thế tử cầm chơi đi." Nàng ta cười đưa lễ vật.

Liễu Tâm Mi cảm tạ, cẩn thận đeo cho Siêu Phàm, hài tử linh hoạt khom người cám ơn, thanh âm ngọt ngào hết sức dễ nghe: "Chất nhi cám ơn bá mẫu."

Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, đây là gia quyến của An vương?

Nhiều năm qua Mộ Dung Dật Phi vẫn đối với bên ngoài tuyên bố Vương phi và thế tử đều là người yếu bệnh nhiều, thế nhưng bọn họ nghe được lại là một chuyện khác, chính là Vương phi vô tài, thế tử nhát gan, An vương không thích, mẹ con họ ở trong vương phủ không có chút địa vị nào, mặc cho người ta khi dễ. Kỳ thực bọn họ có khuynh hướng tin tưởng cái thứ hai, nhân chi sơ, tính bản thiện sao? Ta đọc sách ít, không nên gạt ta.

Thế nhưng An vương phi này rõ ràng là ỷ niên ngọc mạo, thấy hành động cũng là nghi thái đoan trang, tiến lui có độ, đâu như một người ngu dốt vô tài. Còn có thế tử này, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, vừa nhìn liền biết là thông minh mẫn trí, đối mặt với Dực Vương phi khí thế bức người cũng không biểu hiện nửa phần e ngại chút nào ra, đâu giống nhát gan?

Lời đồn đãi làm cho trong lòng mọi người đồng thời hiện lên bốn chữ này.

"Gặp qua An vương phi, gặp qua thế tử gia." Người có thân phận thấp liên tục không ngừng hành lễ vấn an.

Gia? Liễu Tâm Mi thiếu chút bật cười ra tiếng, chỉ là một mao tiểu tử mấy tuổi, lại có bối phận như vậy, cũng thật là khó cho bọn họ gọi được.

Khó được là hài tử này hôm nay cư nhiên không có luống cuống, nó khẽ ngước đầu, lý trực khí tráng tiếp nhận sự chào hỏi của bọn họ, chỉ là nhẹ nhàng phất phất tay, động tác kia cực kỳ giống Mộ Dung Dật Phi.

Người luôn luôn thích góp vui, thấy bên này nhiều người, rất nhiều người cũng liền không tự chủ được vây qua đây, Văn Nhược Nhược mấy người cũng trước sau đứng ở đây.

Triệu Uyển Nghi nơi nào sẽ thực sự để yên cho An vương phi và hai vị trắc phi chứ, lúc này không khỏi mỉm cười cười: "Phải nói là, Tây Sở chúng ta a, An vương gia đặc biệt thích độc hành. Ngày hôm nay thật đúng dịp, toàn gia đều tới đầy đủ hết, xem ra An vương phi cũng là người rộng lượng, An vương gia đối với mấy người cũng là đối xử bình đẳng."

Lúc nói đôi mắt hạnh mang ý cười nhìn mấy người nữ tử ăn mặc hoa chi chiêu triển.

Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi cũng chỉ là cười nhạt một tiếng, hướng về phía nàng phúc phúc thân, lời này bọn họ thích nghe, có bọn họ ở đây, Liễu Tâm Mi nhất thời cũng không cướp được hết tiếng tăm. Chỉ là nàng lần đầu tiên công nhiên lộ diện, lại cùng thiếp thất đồng hành, đây là sự bắt đầu của ân sủng hay là từ nay về sau cũng chỉ có thể nhẫn nhịn?

"Đúng vậy, nếu An vương gia đều đối xử bình đẳng, trong phủ mấy chủ tử chắc là không có phân chia lớn nhỏ, thảo nào hài hòa như vậy." Một vị phu nhân che miệng thấp giọng nở nụ cười.

Trắc phi chưởng gia, thê thiếp đồng hành, cũng chỉ có An vương phủ có thể làm ra chuyện kỳ quái như thế.

Liễu Tâm Mi nhìn đăm đăm chằm chằm phu nhân kia, cho đến lúc người kia không được tự nhiên uốn éo thân mình, lúc này mới bình thản như nước hỏi: "Trong nhà phu nhân không hài hòa? Mỗi ngày đều hô to gọi nhỏ, gà chó không yên sao?"

Người nọ ngây ra, nhất thời nói không ra lời, thừa nhận sao, đâu còn có tư cách chê cười người ta? Nếu không thừa nhận, chuyện xấu trong nhà mà truyền ra ngoài thì... An vương phi này không dễ đối phó như trong tưởng tượng a.

Đám người chi chi cha cha trong nháy mắt đều yên lặng, không có một nữ nhân nào một tay che trời nguyện ý trước mặt đại chúng phá hư hình tượng của mình, nữ nhân chính là ghen tị, thế nhưng công khai thừa nhận thì không phải là cử chỉ sáng suốt. Bọn họ đối với lời Liễu Tâm Mi hỏi lại chỉ có thể lặng yên nhìn nhau, kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi.

Liễu Tâm Mi hướng Triệu Uyển Nghi cười: "Vương tẩu là từ đâu nhìn ra Vương gia đối với chúng ta là đối xử bình đẳng? Là hai vị trắc phi được nâng lên làm bình thê hay là hoàng thượng hủy bỏ phong hào chính phi của ta? Kỳ thực ngày hôm nay ta là không muốn đến, cũng tại Vương gia vừa dụ dỗ vừa khuyên, ta cũng vậy không đành lòng làm phật mặt mũi của hắn."

Triệu Uyển Nghi hừ lạnh một tiếng, cái Liễu Tâm Mi này thật biết dán vàng lên mặt mình, nàng cũng không tin, người lãnh khốc đến không có nhiệt độ như An vương gia còn có thể dỗ người?

Mọi người cũng đều lộ ra nụ cười châm chọc, tuy rằng bọn họ không biết Liễu Tâm Mi, nhưng đối với Mộ Dung Dật Phi vẫn còn có chút ấn tượng.

"Đúng vậy, Vương phi nương nương vốn muốn đi về, là An vương gia tặng một bộ đồ trang sức mới dụ được Vương phi hồi tâm chuyển ý, Dực Vương phi xem giúp, thiếp thân không mấy kiến thức, chẳng biết ngày hôm nay Vương phi chúng ta đeo bộ phỉ thúy này giá trị bao nhiêu?" Hải Vận đúng lúc xuất hiện, không chỉ có trắc diện chứng minh lời Liễu Tâm Mi nói, thái độ đối với nàng kính cẩn cũng để cho mọi người nhìn ra, giữa bọn họ là có phân chia đẳng cấp.

"Ngươi là ai?" Triệu Uyển Nghi đột nhiên biến sắc, từ đâu tới nữ nhân không biết điều như thế, mình cùng An vương phi nói chuyện, lúc nào đến phiên người khác chen miệng vào.

"Thiếp thân là cơ thiếp của An vương, Vương phi chúng ta tuy rằng bình dị gần gũi, thế nhưng trong vương phủ tỷ muội cũng đều tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, không dám vượt mặt." Thái độ Hải Vận luôn là không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nàng trước mặt mọi người biểu thái không sao, cái này bức bách mấy người Văn Nhược Nhược cũng phải cho ra một thái độ. Văn Nhược Nhược hít một hơi, trong lòng mặc dù tức giận Hải Vận nhiều chuyện, thế nhưng cũng thông minh lựa chọn tư thái đứng về phía Liễu Tâm Mi, dù sao mình là người của An vương phủ, cơm nhão giấu ở trong nồi, đạo lý này nàng vẫn là hiểu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom