Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Ấn ☆☆☆☆☆☆
Bác gái cười hỏi: “Đúng rồi, Niệm Niệm chuẩn bị thi lên thạc sĩ thế nào?”
Ôn Niệm Niệm vùi đầu ăn cơm, thuận miệng ứng phó một tiếng: “Dạ tạm được, hẳn không thành vấn đề.”
Bác gái mới không tin “Không thành vấn đề”, đại học Duyên Tân dễ thi như vậy? Thông minh nhất trong nhà là Ôn Loan cũng học đại học kia, ba năm, nghe nói thành quả nghiên cứu mới nhất đã chữa trị được chân…
Trường học như vậy, loại ngu ngốc như Ôn Niệm Niệm có thể thi đậu?
“Niệm Niệm, cháu không cần chịu áp lực quá lớn, cứ nỗ lực thi trường mình đang học, có lẽ có thể đậu, cháu nhìn xem, chọn cho bản thân mục tiêu cao như vậy, đây không phải… Xuất hiện ảo giác đó chứ? “
Bác gái vừa nói lời này, Diệp Tân Ý liền không vui: “Không liên quan tới đầu óc kém, chỉ cần nỗ nỗ lực, cũng có thể thi đậu đại học chính quy, chỉ sợ bản thân không muốn học, đầu óc thông minh thì cũng vô dụng, còn không phải không thi vào đại học hay sao.”
Có ý đều chỉ, tuy rằng không nói rõ, nhưng người trong nhà đều có thể nghe ra được, bà đang nói Ôn Lan.
Sắc mặt bác gái có chút khó coi, gia tộc tụ hội, tuy là nói giỡn nhưng cũng không tích cực gì.
Bác gái trào phúng nói: “Trình độ đại học có thể có ích lợi gì, kết quả cuối cùng còn không phải vào công ty trong nhà sao.”
“Dù sao cũng là bằng cấp đứng đắn, vào công ty cũng có thể phát huy bản lĩnh.”
Bốn chữ “Bằng cấp đứng đắn”, lại như đâm vào tâm bác gái, bà ta xóa đề tài, lại hỏi: “Niệm Niệm vào đại học ba năm, còn chưa có nói chuyện bạn trai.”
Ôn Niệm Niệm còn chưa kịp mở miệng, Diệp Tân Ý xụ mặt nói: “Nó lấy việc học làm trọng, ba năm đều chuẩn bị thi, không có tâm tư yêu đương.”
“Con gái đó à, thanh xuân chỉ có mấy năm như vậy, trì hoãn thì trì hoãn, lại còn muốn thi làm nghiên cứu sinh, thi xong cả rồi, tuổi cũng chẳng ít nữa.”
“Cũng không lớn, con gái 22, 23 tuổi, hẳn nên học vì sự nghiệp, kết hôn sớm thì có chỗ tốt gì.”
“Em sao có thể nói như vậy trước mặt tiểu bối!” Bác gái nóng nảy: “Con gái có thể làm việc, nhưng cuối cùng không phải trở về gia đình sao, chị không yêu cầu Ôn Lan có đại tiền đồ gì, thuận lợi sinh con, chiếu cố gia đình, cả đời ngọt ngào hạnh phúc, chính là bản lĩnh của nó.”
Diệp Tân Ý cười lạnh: “Ai có chí nấy, yêu cầu của chúng em đối với Niệm Niệm, không thấp như vậy.”
Ôn Niệm Niệm có cảm giác… sức chiến đấu của mẹ mình hôm nay đều khai hỏa toàn bộ, cơ hội nói chuyện cũng không cho, trực tiếp cãi tay đôi cùng bác gái.
Bác gái tức giận đến hoa dung thất sắc*, bất chấp mặt mũi: “Ôn Niệm Niệm có cái đại bản lĩnh gì, trường học còn không phải là 211, muốn thi đại học Duyên Tân, với đầu óc đó thì thi được sao!”
(P/s: mặt đẹp cũng biến đổi.)
“Câm miệng!”
Người nói lời này, là lão thái thái năm du tám tuần, tuy đã lớn tuổi, nhưng giọng nói bà vẫn vang dội như cũ.
“Chưa thi đã nói không đậu, chẳng lẽ, nhà cô không thi đậu, không cho người khác thi sao?”
Môht khi lão thái thái mở miệng, bác gái liền lúng túng: “Con… Không phải cái ý tứ đó.”
“Vậy thì có ý tứ gì?” Lão thái thái tựa hồ không buông tha: “Muốn tranh nói trước mặt thân thích, liền cầm việc công ty ra, cả ngày đừng có hỏi tiền tổng công ty, phụ nữ nào mà chẳng sinh con, đây là cái bản lĩnh gì đáng để cô lâu lâu lấy ra khoe.”
Lời vừa nói ra, trêи mặt bác gái nhịn không được, xấu hổ đến đỏ bừng.
Trêи mặt nhóm chị dâu em chồng chung quanh cuối cùng cũng lộ ra biểu tình hả giận, sôi nổi mở miệng ――
“Đúng vậy, Niệm Niệm có tâm muốn thi, mặc kệ có thể đậu hay không, làm trưởng bối đều nên cổ vũ.”
“Người trẻ tuổi, nên đặt tâm tư ở sự nghiệp.”
“Sau khi thi đậu nghiên cứu sinh, học vị cao cùng quan hệ xung quanh, lúc đó còn lo không tìm được bạn trai sao?”
Bác gái tức giận đến một ngụm cơm cũng ăn không vô, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mà người ngồi đối diện Ôn Niệm Niệm, chị họ Ôn Lan nhanh mồm dẻo miệng ngày xưa, hiện giờ sớm đã thu hết mũi nhọn, gương mặt hơi béo cũng mất đi khí phách hăng hái ngày xưa.
(P/s: Thời gian lấy đi tất cả, bao gồm những khí phách, ngây thơ năm nào.)
Đối mặt với nhóm thân thích khập khiễng, biểu tình trêи mặt hơi dại ra, hoàn toàn không để bụng.
Ôn Niệm Niệm nhìn ánh mắt trống trơn, suy đoán sinh hoạt hôn nhân của chị ta, có lẽ không hạnh phúc như bác gái nói.
Sinh hoạt, chính là như người uống nước ấm nước lạnh tự biết.
Mỗi một bước đều là lựa chọn của bản thân, nhất niệm chi gian*, vô số thế giới song song đều hình thành như vậy.
(P/s: Nó ám chỉ cách nghĩ của một người, đứng trước muôn vàn luồng tư tưởng khác, chỉ cần một suy nghĩ quyết định cuối cùng sẽ thay đổi toàn cục.)
Người có thể chân chính giữ vững lựa chọn ban đầu của nội tâm, quá ít.
Văn Yến sống một bộ dáng mình muốn, Quý Trì tựa hồ cũng tìm được lĩnh vực bản thân am hiểu, Căn Di cùng Ôn Loan cũng có hy vọng.
Tiếc nuối duy nhất của Ôn Niệm Niệm … Có lẽ chỉ có Giang Dữ.
……
Lần gặp mặt này, tuy Diệp Tân Ý ngoài miệng nói không để bụng chuyện Ôn Niệm Niệm không yêu đương, nhưng làm mẹ, sao có thể thật sự không để bụng.
Kỳ nghỉ hè, Ôn Niệm Niệm thực tập ở Đức Tân cao trung, đồng thời ôn tập công khóa, chuẩn bị đón kì thi cuối năm.
Đáng tiếc trường học không có cho chỗ ngủ của giáo viên thực tập, cô thật sự không muốn về nhà, về nhà một hồi, Diệp Tân Ý cứ nhắc cô mãi, con trai của các bác mới trở về từ nước ngoài, bằng cấp cao, gia thế tốt, các phương diện điều kiện đều không tồi, làm quen làm quen?
Ôn Niệm Niệm thật sự bị mẹ nhắc tới phiền.
“Mẹ, lúc này con mới 21 tuổi, xin mẹ, có thể đừng gấp như vậy!”
“Mẹ không phải nhất định muốn con kết hôn ngay bây giờ, tuổi 21 là tuổi thật tốt, sao có thể không yêu đương, chậm trễ thanh xuân rất đáng tiếc!”
“Xin mẹ, để con chuyên tâm làm phụ lục.”
“Cần coi trọng học tập, nhưng sinh hoạt không chỉ có học tập, mẹ còn không hiểu con sao, toàn bộ đại học đều đang học tập, chờ con thi đậu nghiên cứu sinh, nói không chừng càng vội hơn! Nào có tâm tư yêu đương, con nói một chút, mẹ có thể không nóng nảy sao!”
Ôn Niệm Niệm che lỗ tai lại, thật sự sắp nứt.
“Mẹ, thật sự, con cầu xin mẹ, để con an tĩnh an tĩnh.”
“Mẹ thật sự không phải muốn con lập tức kết hôn, nhưng ít nhất… yêu đương một chút, tuổi tác tốt như vậy, mẹ còn thấy tiếc!”
Ôn Niệm Niệm rốt cuộc chịu không nổi Diệp Tân Ý như chú chim sơn ca chép chép bên tai cả ngày, rốt cuộc đồng ý, gặp mặt với công tử bà vừa ý nhất, giống như điều ước thành sự thật, một lần gặp này, toàn bộ nghỉ hè, Diệp Tân Ý không nhắc lại chuyện yêu đương nữa.
Cục đá trong lòng Diệp Tân Ý cuối cùng rơi xuống, vui mừng hẹn thời gian gặp mặt cùng mẹ đối phương, lại đặt cho Ôn Niệm Niệm một bộ váy khí chất.
Tuy rằng vì mẹ mới có lệ, nhưng xuất phát từ việc tôn trọng đối phương, Ôn Niệm Niệm vẫn thay bộ váy màu hồng nhạt, trang điểm nhè nhẹ.
Địa điểm ước định là ở một nhà ăn Pháp cao cấp, tọa lạc ở tầng cao nhất, qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy toàn bộ thành thị về đêm.
Địa điểm này cũng là do người mẹ tốt Diệp Tân Ý ngàn chọn vạn tuyển, hy vọng lúc con gái hẹn hò có thể có một không khí lãng mạn.
Xuất phát từ sự lễ phép, Ôn Niệm Niệm tới trước thời gian ước định năm phút, không ngờ đối phương lại đến muộn hai mươi phút.
“Thực xin lỗi, tôi tới muộn.” Một người đàn ông mặc áo sơ mi âu phục ngồi xuống đối diện Ôn Niệm Niệm: “Vừa nãy có một hội nghị, cho nên trì hoãn thời gian.”
Đây là việc thường tình, Ôn Niệm Niệm cũng không để ý nhiều, mỉm cười nói: “Không sao cả.”
Đối phương tự giới thiệu: “Tôi tên Lục Nhụ Hiên, năm nay 23 tuổi.”
“Xin chào, tôi là Ôn Niệm Niệm.”
Ôn Niệm Niệm đánh giá Lục Nhụ Hiên, diện mạo trung đẳng, không tính rất tuấn tú, nhưng cũng không xấu, thuộc về loại ném trong đám người liếc mắt một cái tìm không thấy, nhưng cũng không phải kiểu bị cay đến loại này.
Dáng người anh ta hơi béo, áo sơ mi trắng mặc trêи người, trông có chút phình phình.
Kỳ thật ngay từ ánh nhìn đầu tiên xem ảnh chụp, Ôn Niệm Niệm có chút bài xích, cô không thích người có quá nhiều thịt mỡ, cảm thấy đó là biểu hiện không tự hạn chế.
Vốn dĩ vũ khí sắc bén của giống đực chính là giảm béo tăng cơ, chỉ cần hằng ngày tập thể hình một chút, là có thể bảo trì dáng người.
Nhưng Diệp Tân Ý nói, cái người này vóc dáng cao, trêи người có thịt không khó coi, ngược lại có vẻ đĩnh bạt chắc nịch.
Ôn Niệm Niệm không cảm thấy đây là đĩnh bạt.
Giang Dữ cũng cao, cơ bắp trêи người phong phú, sau khi mặc áo sơ mi vào, loại này cực kỳ khắc chế cường tráng, hoàn toàn không cảm thấy lỗ mãng.
Sau khi gặp qua Giang Dữ áo sơ mi tây trang, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc chướng mắt bất luận người nào mặc nó.
Kém xa rồi.
Nhưng mà, lấy Lục Nhụ Hiên trước mặt đối lập cùng Giang Dữ, giống như cũng không tốt lắm, nói không chừng trong lòng người ta cũng đang so cô cùng nữ thần của họ.
Ôn Niệm Niệm không biết anh ta đối với bề ngoài của cô đánh giá vài phần, nhưng hẳn là vừa lòng, trong lòng Ôn Niệm Niệm hiểu rõ bộ dáng mình, mặc kệ phóng mắt ở trường học hay bất luận ở chỗ nào, đều tuyệt đối trêи 90 điểm.
Trong quá trình ăn cơm, Lục Nhụ Hiên bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Ôn Niệm Niệm, hiểu biết lãn nhau.
“Cô cũng biết, tôi từng học tại Anh, yêu cầh đối với một nửa kia, không cần nhất định phải quản chuyện nhà, những thứ đó người hầu trong nhà có thể làm, tôi hy vọng có thể tìm được người hiểu mình, hiểu tư tưởng, soulmat* nắm tay cả đời.”
(P/s: tri kỉ.)
Ôn Niệm Niệm lễ phép mà mỉm cười: “Tôi hiểu.”
Nhưng mà khi anh ta nói, vẫn luôn xưng tôi tôi tôi, hy vọng đối phương có thể đón ý hùa mình, cái này làm trong lòng Ôn Niệm Niệm có chút không thoải mái.
Cũng có thể là cô suy nghĩ nhiều quá.
“Tôi cũng hy vọng có thể tìm một người có tiếng nói chung kết giao.”
Lục Nhụ Hiên lại tiếp tục nói: “Tiếng nói chung, tin tưởng là có, nghe nói cô ở khoa văn, văn học chuyên nghiệp?”
“Ừm.”
“Tuy rằng trường học …” Anh ta dừng một chút, tựa hồ cảm thấy nói như vậy không ổn, một lần nữa nói: “Nhìn thấy văn học chuyên nghiệp, tôi cảm thấy rất hứng thú, cảm thấy người khoa văn tương đối có kiến thức tư tưởng, không giống như khoa học tự nhiên tư duy xơ cứng cứng nhắc. Bởi vậy lại đây xem mắt, xem tâm sự, ngày thường công tác cũng rất bận, thời gian nhàn rỗi không nhiều, cho nên tôi hy vọng chúng ta nói chuyện phiếm có chất lượng chút.”
Cho dù Ôn Niệm Niệm ngu ngốc, cũng có thể nghe ra trong lời anh ta nói tràn ngập cảm giác về sự ưu việt.
Ngụ ý, tôi thật sự vội, bỏ thời gian gặp mặt cùng cô, cô phải cảm thấy may mắn. Tuy rằng trường học cô chẳng ra gì, nhưng xem cô học văn học, có một chút tư tưởng, mới đến gặp mặt, nhân tiện còn dẫm một chân lên khoa học tự nhiên.
Ý cười trêи mặt Ôn Niệm Niệm thu toàn bộ, đang muốn dẫm một đợt mà không mất phong độ, đúng lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, một Giang Dữ tây trang giày da bỗng nhiên đi đến, bên người còn có hai vị mặc như vậy đi theo.
“Giang tiên sinh, xin chào, chỗ ngồi vip của ngày luôn được giữ lại, xin theo tôi.”
Phục vụ mang theo Giang Dữ đi tới hướng Ôn Niệm Niệm.
Ôn Niệm Niệm choáng váng, vội vàng dùng tay che mặt.
Từ sau buổi biểu diễn gặp Văn Yến dưới lầu, Giang Dữ không có liên hệ với cô.
Có vài lần Ôn Niệm Niệm muốn chủ động giải thích, nhưng lại không biết nói từ chỗ nào.
Sau khi nghỉ hè, bởi vì ít khi gặp mặt, việc này cứ thế bị trì hoãn.
Hiện tại gặp mặt ở trường hợp nào, không khỏi quá… Xấu hổ!
Bác gái cười hỏi: “Đúng rồi, Niệm Niệm chuẩn bị thi lên thạc sĩ thế nào?”
Ôn Niệm Niệm vùi đầu ăn cơm, thuận miệng ứng phó một tiếng: “Dạ tạm được, hẳn không thành vấn đề.”
Bác gái mới không tin “Không thành vấn đề”, đại học Duyên Tân dễ thi như vậy? Thông minh nhất trong nhà là Ôn Loan cũng học đại học kia, ba năm, nghe nói thành quả nghiên cứu mới nhất đã chữa trị được chân…
Trường học như vậy, loại ngu ngốc như Ôn Niệm Niệm có thể thi đậu?
“Niệm Niệm, cháu không cần chịu áp lực quá lớn, cứ nỗ lực thi trường mình đang học, có lẽ có thể đậu, cháu nhìn xem, chọn cho bản thân mục tiêu cao như vậy, đây không phải… Xuất hiện ảo giác đó chứ? “
Bác gái vừa nói lời này, Diệp Tân Ý liền không vui: “Không liên quan tới đầu óc kém, chỉ cần nỗ nỗ lực, cũng có thể thi đậu đại học chính quy, chỉ sợ bản thân không muốn học, đầu óc thông minh thì cũng vô dụng, còn không phải không thi vào đại học hay sao.”
Có ý đều chỉ, tuy rằng không nói rõ, nhưng người trong nhà đều có thể nghe ra được, bà đang nói Ôn Lan.
Sắc mặt bác gái có chút khó coi, gia tộc tụ hội, tuy là nói giỡn nhưng cũng không tích cực gì.
Bác gái trào phúng nói: “Trình độ đại học có thể có ích lợi gì, kết quả cuối cùng còn không phải vào công ty trong nhà sao.”
“Dù sao cũng là bằng cấp đứng đắn, vào công ty cũng có thể phát huy bản lĩnh.”
Bốn chữ “Bằng cấp đứng đắn”, lại như đâm vào tâm bác gái, bà ta xóa đề tài, lại hỏi: “Niệm Niệm vào đại học ba năm, còn chưa có nói chuyện bạn trai.”
Ôn Niệm Niệm còn chưa kịp mở miệng, Diệp Tân Ý xụ mặt nói: “Nó lấy việc học làm trọng, ba năm đều chuẩn bị thi, không có tâm tư yêu đương.”
“Con gái đó à, thanh xuân chỉ có mấy năm như vậy, trì hoãn thì trì hoãn, lại còn muốn thi làm nghiên cứu sinh, thi xong cả rồi, tuổi cũng chẳng ít nữa.”
“Cũng không lớn, con gái 22, 23 tuổi, hẳn nên học vì sự nghiệp, kết hôn sớm thì có chỗ tốt gì.”
“Em sao có thể nói như vậy trước mặt tiểu bối!” Bác gái nóng nảy: “Con gái có thể làm việc, nhưng cuối cùng không phải trở về gia đình sao, chị không yêu cầu Ôn Lan có đại tiền đồ gì, thuận lợi sinh con, chiếu cố gia đình, cả đời ngọt ngào hạnh phúc, chính là bản lĩnh của nó.”
Diệp Tân Ý cười lạnh: “Ai có chí nấy, yêu cầu của chúng em đối với Niệm Niệm, không thấp như vậy.”
Ôn Niệm Niệm có cảm giác… sức chiến đấu của mẹ mình hôm nay đều khai hỏa toàn bộ, cơ hội nói chuyện cũng không cho, trực tiếp cãi tay đôi cùng bác gái.
Bác gái tức giận đến hoa dung thất sắc*, bất chấp mặt mũi: “Ôn Niệm Niệm có cái đại bản lĩnh gì, trường học còn không phải là 211, muốn thi đại học Duyên Tân, với đầu óc đó thì thi được sao!”
(P/s: mặt đẹp cũng biến đổi.)
“Câm miệng!”
Người nói lời này, là lão thái thái năm du tám tuần, tuy đã lớn tuổi, nhưng giọng nói bà vẫn vang dội như cũ.
“Chưa thi đã nói không đậu, chẳng lẽ, nhà cô không thi đậu, không cho người khác thi sao?”
Môht khi lão thái thái mở miệng, bác gái liền lúng túng: “Con… Không phải cái ý tứ đó.”
“Vậy thì có ý tứ gì?” Lão thái thái tựa hồ không buông tha: “Muốn tranh nói trước mặt thân thích, liền cầm việc công ty ra, cả ngày đừng có hỏi tiền tổng công ty, phụ nữ nào mà chẳng sinh con, đây là cái bản lĩnh gì đáng để cô lâu lâu lấy ra khoe.”
Lời vừa nói ra, trêи mặt bác gái nhịn không được, xấu hổ đến đỏ bừng.
Trêи mặt nhóm chị dâu em chồng chung quanh cuối cùng cũng lộ ra biểu tình hả giận, sôi nổi mở miệng ――
“Đúng vậy, Niệm Niệm có tâm muốn thi, mặc kệ có thể đậu hay không, làm trưởng bối đều nên cổ vũ.”
“Người trẻ tuổi, nên đặt tâm tư ở sự nghiệp.”
“Sau khi thi đậu nghiên cứu sinh, học vị cao cùng quan hệ xung quanh, lúc đó còn lo không tìm được bạn trai sao?”
Bác gái tức giận đến một ngụm cơm cũng ăn không vô, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mà người ngồi đối diện Ôn Niệm Niệm, chị họ Ôn Lan nhanh mồm dẻo miệng ngày xưa, hiện giờ sớm đã thu hết mũi nhọn, gương mặt hơi béo cũng mất đi khí phách hăng hái ngày xưa.
(P/s: Thời gian lấy đi tất cả, bao gồm những khí phách, ngây thơ năm nào.)
Đối mặt với nhóm thân thích khập khiễng, biểu tình trêи mặt hơi dại ra, hoàn toàn không để bụng.
Ôn Niệm Niệm nhìn ánh mắt trống trơn, suy đoán sinh hoạt hôn nhân của chị ta, có lẽ không hạnh phúc như bác gái nói.
Sinh hoạt, chính là như người uống nước ấm nước lạnh tự biết.
Mỗi một bước đều là lựa chọn của bản thân, nhất niệm chi gian*, vô số thế giới song song đều hình thành như vậy.
(P/s: Nó ám chỉ cách nghĩ của một người, đứng trước muôn vàn luồng tư tưởng khác, chỉ cần một suy nghĩ quyết định cuối cùng sẽ thay đổi toàn cục.)
Người có thể chân chính giữ vững lựa chọn ban đầu của nội tâm, quá ít.
Văn Yến sống một bộ dáng mình muốn, Quý Trì tựa hồ cũng tìm được lĩnh vực bản thân am hiểu, Căn Di cùng Ôn Loan cũng có hy vọng.
Tiếc nuối duy nhất của Ôn Niệm Niệm … Có lẽ chỉ có Giang Dữ.
……
Lần gặp mặt này, tuy Diệp Tân Ý ngoài miệng nói không để bụng chuyện Ôn Niệm Niệm không yêu đương, nhưng làm mẹ, sao có thể thật sự không để bụng.
Kỳ nghỉ hè, Ôn Niệm Niệm thực tập ở Đức Tân cao trung, đồng thời ôn tập công khóa, chuẩn bị đón kì thi cuối năm.
Đáng tiếc trường học không có cho chỗ ngủ của giáo viên thực tập, cô thật sự không muốn về nhà, về nhà một hồi, Diệp Tân Ý cứ nhắc cô mãi, con trai của các bác mới trở về từ nước ngoài, bằng cấp cao, gia thế tốt, các phương diện điều kiện đều không tồi, làm quen làm quen?
Ôn Niệm Niệm thật sự bị mẹ nhắc tới phiền.
“Mẹ, lúc này con mới 21 tuổi, xin mẹ, có thể đừng gấp như vậy!”
“Mẹ không phải nhất định muốn con kết hôn ngay bây giờ, tuổi 21 là tuổi thật tốt, sao có thể không yêu đương, chậm trễ thanh xuân rất đáng tiếc!”
“Xin mẹ, để con chuyên tâm làm phụ lục.”
“Cần coi trọng học tập, nhưng sinh hoạt không chỉ có học tập, mẹ còn không hiểu con sao, toàn bộ đại học đều đang học tập, chờ con thi đậu nghiên cứu sinh, nói không chừng càng vội hơn! Nào có tâm tư yêu đương, con nói một chút, mẹ có thể không nóng nảy sao!”
Ôn Niệm Niệm che lỗ tai lại, thật sự sắp nứt.
“Mẹ, thật sự, con cầu xin mẹ, để con an tĩnh an tĩnh.”
“Mẹ thật sự không phải muốn con lập tức kết hôn, nhưng ít nhất… yêu đương một chút, tuổi tác tốt như vậy, mẹ còn thấy tiếc!”
Ôn Niệm Niệm rốt cuộc chịu không nổi Diệp Tân Ý như chú chim sơn ca chép chép bên tai cả ngày, rốt cuộc đồng ý, gặp mặt với công tử bà vừa ý nhất, giống như điều ước thành sự thật, một lần gặp này, toàn bộ nghỉ hè, Diệp Tân Ý không nhắc lại chuyện yêu đương nữa.
Cục đá trong lòng Diệp Tân Ý cuối cùng rơi xuống, vui mừng hẹn thời gian gặp mặt cùng mẹ đối phương, lại đặt cho Ôn Niệm Niệm một bộ váy khí chất.
Tuy rằng vì mẹ mới có lệ, nhưng xuất phát từ việc tôn trọng đối phương, Ôn Niệm Niệm vẫn thay bộ váy màu hồng nhạt, trang điểm nhè nhẹ.
Địa điểm ước định là ở một nhà ăn Pháp cao cấp, tọa lạc ở tầng cao nhất, qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy toàn bộ thành thị về đêm.
Địa điểm này cũng là do người mẹ tốt Diệp Tân Ý ngàn chọn vạn tuyển, hy vọng lúc con gái hẹn hò có thể có một không khí lãng mạn.
Xuất phát từ sự lễ phép, Ôn Niệm Niệm tới trước thời gian ước định năm phút, không ngờ đối phương lại đến muộn hai mươi phút.
“Thực xin lỗi, tôi tới muộn.” Một người đàn ông mặc áo sơ mi âu phục ngồi xuống đối diện Ôn Niệm Niệm: “Vừa nãy có một hội nghị, cho nên trì hoãn thời gian.”
Đây là việc thường tình, Ôn Niệm Niệm cũng không để ý nhiều, mỉm cười nói: “Không sao cả.”
Đối phương tự giới thiệu: “Tôi tên Lục Nhụ Hiên, năm nay 23 tuổi.”
“Xin chào, tôi là Ôn Niệm Niệm.”
Ôn Niệm Niệm đánh giá Lục Nhụ Hiên, diện mạo trung đẳng, không tính rất tuấn tú, nhưng cũng không xấu, thuộc về loại ném trong đám người liếc mắt một cái tìm không thấy, nhưng cũng không phải kiểu bị cay đến loại này.
Dáng người anh ta hơi béo, áo sơ mi trắng mặc trêи người, trông có chút phình phình.
Kỳ thật ngay từ ánh nhìn đầu tiên xem ảnh chụp, Ôn Niệm Niệm có chút bài xích, cô không thích người có quá nhiều thịt mỡ, cảm thấy đó là biểu hiện không tự hạn chế.
Vốn dĩ vũ khí sắc bén của giống đực chính là giảm béo tăng cơ, chỉ cần hằng ngày tập thể hình một chút, là có thể bảo trì dáng người.
Nhưng Diệp Tân Ý nói, cái người này vóc dáng cao, trêи người có thịt không khó coi, ngược lại có vẻ đĩnh bạt chắc nịch.
Ôn Niệm Niệm không cảm thấy đây là đĩnh bạt.
Giang Dữ cũng cao, cơ bắp trêи người phong phú, sau khi mặc áo sơ mi vào, loại này cực kỳ khắc chế cường tráng, hoàn toàn không cảm thấy lỗ mãng.
Sau khi gặp qua Giang Dữ áo sơ mi tây trang, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc chướng mắt bất luận người nào mặc nó.
Kém xa rồi.
Nhưng mà, lấy Lục Nhụ Hiên trước mặt đối lập cùng Giang Dữ, giống như cũng không tốt lắm, nói không chừng trong lòng người ta cũng đang so cô cùng nữ thần của họ.
Ôn Niệm Niệm không biết anh ta đối với bề ngoài của cô đánh giá vài phần, nhưng hẳn là vừa lòng, trong lòng Ôn Niệm Niệm hiểu rõ bộ dáng mình, mặc kệ phóng mắt ở trường học hay bất luận ở chỗ nào, đều tuyệt đối trêи 90 điểm.
Trong quá trình ăn cơm, Lục Nhụ Hiên bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Ôn Niệm Niệm, hiểu biết lãn nhau.
“Cô cũng biết, tôi từng học tại Anh, yêu cầh đối với một nửa kia, không cần nhất định phải quản chuyện nhà, những thứ đó người hầu trong nhà có thể làm, tôi hy vọng có thể tìm được người hiểu mình, hiểu tư tưởng, soulmat* nắm tay cả đời.”
(P/s: tri kỉ.)
Ôn Niệm Niệm lễ phép mà mỉm cười: “Tôi hiểu.”
Nhưng mà khi anh ta nói, vẫn luôn xưng tôi tôi tôi, hy vọng đối phương có thể đón ý hùa mình, cái này làm trong lòng Ôn Niệm Niệm có chút không thoải mái.
Cũng có thể là cô suy nghĩ nhiều quá.
“Tôi cũng hy vọng có thể tìm một người có tiếng nói chung kết giao.”
Lục Nhụ Hiên lại tiếp tục nói: “Tiếng nói chung, tin tưởng là có, nghe nói cô ở khoa văn, văn học chuyên nghiệp?”
“Ừm.”
“Tuy rằng trường học …” Anh ta dừng một chút, tựa hồ cảm thấy nói như vậy không ổn, một lần nữa nói: “Nhìn thấy văn học chuyên nghiệp, tôi cảm thấy rất hứng thú, cảm thấy người khoa văn tương đối có kiến thức tư tưởng, không giống như khoa học tự nhiên tư duy xơ cứng cứng nhắc. Bởi vậy lại đây xem mắt, xem tâm sự, ngày thường công tác cũng rất bận, thời gian nhàn rỗi không nhiều, cho nên tôi hy vọng chúng ta nói chuyện phiếm có chất lượng chút.”
Cho dù Ôn Niệm Niệm ngu ngốc, cũng có thể nghe ra trong lời anh ta nói tràn ngập cảm giác về sự ưu việt.
Ngụ ý, tôi thật sự vội, bỏ thời gian gặp mặt cùng cô, cô phải cảm thấy may mắn. Tuy rằng trường học cô chẳng ra gì, nhưng xem cô học văn học, có một chút tư tưởng, mới đến gặp mặt, nhân tiện còn dẫm một chân lên khoa học tự nhiên.
Ý cười trêи mặt Ôn Niệm Niệm thu toàn bộ, đang muốn dẫm một đợt mà không mất phong độ, đúng lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, một Giang Dữ tây trang giày da bỗng nhiên đi đến, bên người còn có hai vị mặc như vậy đi theo.
“Giang tiên sinh, xin chào, chỗ ngồi vip của ngày luôn được giữ lại, xin theo tôi.”
Phục vụ mang theo Giang Dữ đi tới hướng Ôn Niệm Niệm.
Ôn Niệm Niệm choáng váng, vội vàng dùng tay che mặt.
Từ sau buổi biểu diễn gặp Văn Yến dưới lầu, Giang Dữ không có liên hệ với cô.
Có vài lần Ôn Niệm Niệm muốn chủ động giải thích, nhưng lại không biết nói từ chỗ nào.
Sau khi nghỉ hè, bởi vì ít khi gặp mặt, việc này cứ thế bị trì hoãn.
Hiện tại gặp mặt ở trường hợp nào, không khỏi quá… Xấu hổ!