Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Tái chiến thơ cổ, Ôn Niệm Niệm nhất minh kinh nhân*, ở trong học viện là tiểu trong suốt không có cảm giác tồn tại, bỗng nhiên lập tức phát hỏa, ngay cả viện trưởng cũng biết trong học viện có một đồng học bảo tàng như vậy, có thể học hết toàn bộ văn sử học cổ đại Trung Quốc.
(P/s: bỗng nhiên nổi tiếng.)
Kiều Gia Gia còn được đi, vì sao cơ sở vững chắc như Ôn Niệm Niệm không được cử đi làm nghiên cứu sinh.
Vài lãnh đạo hỏi giáo viên phụ đạo chuyện này.
Giáo viên phụ đạo lúc đi tuần tra tư liệu để cử học sinh đi học nghiên cứu sinh, thành tích Ôn Niệm Niệm cũng không kém, so với Kiều Gia Giai kỳ thật không phân cao thấp, nhưng cô rất ít khi tham gia hoạt động trường học, tố chất mở rộng so ra không lại Kiều Gia Gia ham thích hoạt động xã đoàn…
Bởi vậy, học viện lúc ấy suy tính hai vị đồng học, quyết định cử Kiều Gia Gia đi.
Nhưng mà hiện tại nghĩ đến, Ôn Niệm Niệm vẫn thực may mắn, may mắn cô không bị cử đi làm nghiên cứu sinh.
Trường học hai năm gần đây mới có thạc sĩ, mặc kệ nghiên cứu học thuật hay trình độ dạy học, đều cực kỳ giống nhau, nếu cô muốn thi lên thạc sĩ, tuyệt đối sẽ không kê khai trường học.
Cuối tuần, Ôn Niệm Niệm rời khỏi trường, đi tới một cửa hàng sách cũ bên ngoài trường học.
Nghe Ngu Tiểu Ngọc nói, đừng xem thường cửa hàng sách cũ này, bên trong cất giấu không ít “Bảo tàng”, bọn họ dùng giá cả rất thấp, trường cách vách có không ít học sinh xuất sắc mua sách cũ và tài liệu ôn tập cũ, phân loại đặt trêи giá bán.
Rất nhiều đồng học bên ngoài muốn thi nghiên cứu sinh vào đại học Duyên Tân, đều sẽ tới đây đào sách đào tài liệu, có đôi khi vận khí tốt, còn có thể tìm được giáo trình nổi danh của giáo sư.
Tên hiệu sách nghe tương đối văn nghệ, tên “Thời gian”, hiệu sách chia làm khu sách mới và khu sách cũ, trêи giá bán nhiều cuốn sách khoa đại học chuyên nghiệp, bán rất ít trêи thị trường.
Cho nên không ít học sinh thậm chí lão sư, không có việc gì đều sẽ tới dạo hiệu sách này.
Là một người khoa văn tiêu chuẩn, Ngu Tiểu Ngọc một đầu chui vào khu văn học hiện đại, mà Ôn Niệm Niệm dựa theo bản đồ phân khu tới đại sảnh sách báo lầu một, lên lầu hai, đi tới khu sách toán học cao đẳng.
Các kệ sách chung quanh rất cao, cần phải có thang mới có thể lấy được, một tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ ở mái nhà, có một tầng bụi bặm nhàn nhạt phiêu diêu trong ánh sáng.
Kệ sách gỗ đỏ cao ngất, hương vị trang sách cổ xưa, nơi nào cũng cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm mà cổ xưa.
Đi vào nơi này, Ôn Niệm Niệm mới cảm giác nhiệt huyết mênh ʍôиɠ.
Nơi này mới là thế giới cô quen thuộc, thế giới cô am hiểu, thương thế giới nhiệt tình yêu thương……
Ôn Niệm Niệm mở một quyển sách, tùy tay tìm một tờ, lấy bút và giấy nháp bắt đầu tính toán.
Cô đọc đề mấy lần, ngòi bút dừng trêи tờ giấy, chấm một điểm đen… Thực nhanh, tay cầm bút bắt đầu run rẩy.
Rất khó, rất khó để làm ra.
Những công thức và định lý nhớ kỹ trong lòng, giờ phút này giống như bớt đi, một chút cũng không nhớ nổi!
Ôn Niệm Niệm tuyệt vọng mà buông sách.
Trong đầu cô hiện tại chứa đầy thơ Đường từ Tống, những thứ cô quen thuộc trước kia, những định lý toán học ngày ngày làm bạn, toàn bộ lại cách xa.
Ôn Niệm Niệm ôm số sách cao, ngồi xổm trêи mặt đất, giống như đứa trẻ có cảm giác bị vứt bỏ, không tìm thấy nhà.
Đôi mắt có chút hơi lên men, duỗi tay lau khóe mắt, mở sách một lần nữa, bắt đầu nghiêm túc học tập.
Những cuốn sách ngày trước, đều sẽ có công thức hữu dụng để giải đề, cũng thật kỹ càng tỉ mỉ giảng giải.
Ôn Niệm Niệm mất hai giờ, nghiêm túc bắt đầu học cơ sở.
Cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, không nỗ lực học lại như vậy. Những thứ nhớ kỹ trong lòng lúc trước, lúc nào cũng có thể nghĩ ra biện pháp sử dụng, hiện tại vừa trở nên xa lạ vừa quen thuộc.
Cô một lần nữa đem những định lý học lại một lần, sau đó đung định lý làm bài, dễ dàng hơn rất nhiều.
Hai mươi phút làm xong một đề số, Ôn Niệm Niệm kiểm tra đáp án, biết mình làm chính xác, cuối cùng một lòng thả xuống.
Ít nhất năng lực học tập của cô không có biến mất, độ mẫn cảm với số học cũng không biến mất, chỉ là mới lạ mà thôi.
Nếu một người chuyên khoa văn, mở sách toán ra như vậy, không có khả năng dưới một thời gian ngắn hiểu được.
Cho nên, đây thật sự không phải là mơ.
Ôn Niệm Niệm lau khô nước mắt, quyết định bắt đầu từ đầu, chỉ cần năng lực học tập còn, cô có tin tưởng, có thể thi đậu nghiên cứu sinh ngành khoa học và công nghệ đại học Duyên Tân.
Cô đứng lên, lưu luyến những kệ sách chung quanh, chọn lựa kỹ càng, chọn vài quyển tư liệu số lý và tư liệu ôn tập.
Có cơ sở, cũng có thể tính đề khó…
Tóm lại, xem nhiều luyện nhiều, khẳng định có thể tìm lại cảm giác.
Có quyển đặt ở tầng cao, Ôn Niệm Niệm tìm tìm xung quanh, không thấy được cái thang. Cô nhón chân, dùng đầu ngón tay với quyển sách kia.
Còn kém một chút, là lấy được…
Ở lúc đầu ngón tay của cô đụng tới quyển sách kia, sách bỗng nhiên bị người rút ra.
Ôn Niệm Niệm quay đầu lại, lễ phép mà nói: “Xin lỗi, quyển sách này tôi nhìn thấy trước…”
Nhưng mà lời còn chưa dứt, cô đón nhận cặp con ngươi màu nâu quen thuộc lại có chút xa lạ.
Xuống dưới, là sống mũi cao thẳng cùng môi mỏng hơi hơi nhấp, cằm nhỏ, góc cạnh rõ ràng, từ cổ đi xuống là áo sơ mi xanh nhạt, cúc áo ở cổ không cài, cực kỳ gợi cảm.
Thời điểm lên máy bay, Ôn Niệm Niệm nghĩ tới, nếu gặp lại cậu, câu đầu tiên lên nói sẽ là gì.
Đã lâu không gặp?
Cậu có khỏe không?
Cũng hoặc là… Tớ thật sự rất nhớ cậu, Giang Dữ.
……
Thời gian đó, cô với cậu chẳng qua bị phân biệt một vòng mà thôi.
Một vòng, cậu đã từ cái nam sinh cao trung cao cao gầy gầy, biến thành nam nhân thành niên nhân đĩnh bạt mà anh tuấn.
Giang Dữ cầm quyển sách này, quyết định muốn mua nó, xoay người tránh ra.
Ôn Niệm Niệm vội vàng giữ chặt tay áo: “… Đồng học, ai, từ từ, đây là tôi nhìn thấy trước!”
Lúc này Giang Dữ mới nâng lên con ngươi, nhàn nhạt mà quét cô một cái.
Bị cặp mắt xinh đẹp liếc, sau lưng Ôn Niệm Niệm nổi lên một trận da gà.
Cho nên vì sao nói người lớn lên soái trong ánh mắt có ngôi sao, đâu chỉ có ngôi sao, quả thực có độc mới đúng!
Cô nghĩ thầm, Quý Trì không nhớ mình, Giang Dữ khẳng định cũng không nhớ, đơn giản cũng không biết xấu hổ, duỗi tay đoạt sách.
Giang Dữ bỗng nhiên giơ tay lên, chưa cho cô với kịp, khóe mắt hơi hơi nâng, nói: “Muốn cướp?”
“Không phải, sách này… Vốn dĩ là tôi thấy trước!”
“Vậy vì sao nó ở trêи tay tôi?”
“Còn không phải cậu…”
Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu liếc nhìn, vóc dáng của gia hỏa này … lại nhảy thêm mấy centimet rồi.
Cô quá hiểu tính tình Giang Dữ, gia hỏa này ăn mềm không ăn cứng, nếu cứ đòi đoạt, không chừng cậu không quá muốn nhưng không nhường cho cô.
“Đồng học, quyển sách này… Có thể nhường cho tôi hay không.”
Cô chắp tay trước ngực, tràn đầy thành ý thỉnh cầu: “Làm ơn làm ơn, tôi thật sự cần quyển sách này.”
Giữa mày Giang Dữ hơi hơi nâng, nói: “Ôn Niệm Niệm, cậu đang làm cái quỷ gì?”
“Ai???”
Ôn Niệm Niệm kinh sợ: “Cậu biết tôi là ai?”
Giang Dữ là người vô địch xem thường, duỗi tay che đầu đỉnh cô lại, dùng sức lắc lắc: “Cậu lại muốn giấu cái gì.”
“Không phải… sao cậu quen tôi, trước kia chúng ta…”
Lời cô còn chưa dứt, nghĩ tới, Giang gia cùng Ôn gia là thế giao, Giang Dữ đương nhiên quen cô.
Chẳng qua… quan hệ của hai bọn họ, khẳng định không có sự thân mật quá tốt mấy tuần trước.
Nếu quen, vậy là tốt rồi.
Ôn Niệm Niệm đơn giản ôm lấy khuỷu tay của cậu, nhón chân muốn đoạt sách: “Quân tử không đoạt sở ái của người khác, sách này, tôi nhìn thấy trước!”
“Tôi đếm tới ba, cậu không buông ra…” Giang Dữ bình tĩnh mà uy hϊế͙p͙ : “Tin tôi cho cậu lộn ngược ở đây không.”
Ôn Niệm Niệm vội vàng buông tay, lui lui về phía sau, phòng bị mà nhìn.
Lộn ngược tại chỗ này cái quỷ gì?
Cậu duỗi tay sửa sửa cổ áo và tóc bị cô làm loạn.
Bất luận thời điểm nào, Giang Dữ cũng phải bảo trì sạch sẽ và sạch sẽ.
Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ bĩu môi, biết chơi xấu vô dụng, quan hệ của cô cùng Giang Dữ đúng là không tốt như vậy.
“Được rồi, tôi từ bỏ.”
Cùng lắm thì lên mạng mua một quyển.
Ôn Niệm Niệm nói xong, xoay người đi tới khu vân học.
Giang Dữ nhìn bóng dáng cô, sờ đến ngực mình, trái tim… Phanh phanh phanh, đã tăng tốc viết được 80 chữ.
Sao đối với Ôn Niệm Niệm, trái tim kinh hoàng!
Giang Dữ cúi đầu nhìn quyển sách trong tay,《 Che giấu hiện thực 》, là một quyển sách khoa học, lý luận vũ trụ và không gian song song.
Không biết vì cái gì, hốc mắt Giang Dữ có cảm giác hơi nóng.
Hối hận, ảo não, từ tâm đến xương…… tòan bộ những cảm xúc vô danh chồng chất ở ngực, cực kỳ khó chịu.
Mẹ, còn không phải là một quyển sách thôi sao!
Vài phút sau, trước quầy thu ngân, 《 Che giấu hiện thực 》 này bị ném vào rổ của Ôn Niệm Niệm.
Cô kinh ngạc quay lại, thấy khuôn mặt anh tuấn của Giang Dữ.
“Cầm đi.” Cậu không nhìn, mang theo vài phần khó chịu.
“Cậu từ bỏ?”
“Ừm.”
“Vậy cảm ơn Giang Dữ ca.”
Cô cười tràn ra miệng, đôi mắt thanh thấu sáng lấp lánh, khóe miệng cũng treo lên một lúm đồng tiền đáng yêu.
Trái tim Giang Dữ lần thứ hai gia tốc kinh hoàng.
Ôn Niệm Niệm tính tiền, Giang Dữ trực tiếp đem sách mình mua qua, giúp cô xoát.
“Quý khách mất 235, trong thẻ của quý khách còn thừa 2456.” Người bán hàng đem tấm thẻ đưa cho Giang Dữ, đồng thời bỏ sách vào túi đưa cho Ôn Niệm Niệm: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới.”
Ôn Niệm Niệm khó hiểu mà nhìn Giang Dữ, thành tâm thành ý hỏi: “Tôi cùng cậu… Rất quen thuộc sao?”
“Không thân.”
Giang Dữ rõ ràng cảm giác bản thân hôm nay có khả năng đã uống lộn thuốc.
Cửa hiệu sách, một nữ sinh chân dài gầy gầy chờ Giang Dữ: “Sư huynh, Từ lão sư nói tối nay mời chúng ta ăn cơm, nói chuyện cử đi học.”
“Ừm.”
Giang Dữ khôi phục biểu tình đạm mạc ngày thường, cùng nữ sinh chân dài đi tới cổng Bắc đại học Duyên Tân đại học.
“À, đúng rồi.” Giang Dữ quay đầu lại liếc nhìn Ôn Niệm Niệm một cái: “Quyển sách kia, xem xong rồi nhớ trả tôi.”
Ôn Niệm Niệm bĩu môi, khó trách có lòng tốt mua sách cho cô như vậy, thì ra chỉ cho mượn.
Ánh mắt nữ sinh chân dài cũng theo Giang Dữ, nhìn phía Ôn Niệm Niệm.
Vừa nãy cô ta ở cạnh cửa nhìn thấy Giang Dữ giúp nữ sinh này mua sách, trong lòng còn ẩn ẩn có chút không thoải mái, cô ta làm sư muội… trước nay còn chưa được hưởng đãi ngộ như vậy.
Nhưng mà, tầm mắt cô ta dừng ở túi sách trong tay Ôn Niệm Niệm, trêи túi ghi mấy chữ “Học viện sư phạm Duyên Tân”.
Trong ánh mắt lộ ra khinh miệt rõ ràng.
(P/s: bỗng nhiên nổi tiếng.)
Kiều Gia Gia còn được đi, vì sao cơ sở vững chắc như Ôn Niệm Niệm không được cử đi làm nghiên cứu sinh.
Vài lãnh đạo hỏi giáo viên phụ đạo chuyện này.
Giáo viên phụ đạo lúc đi tuần tra tư liệu để cử học sinh đi học nghiên cứu sinh, thành tích Ôn Niệm Niệm cũng không kém, so với Kiều Gia Giai kỳ thật không phân cao thấp, nhưng cô rất ít khi tham gia hoạt động trường học, tố chất mở rộng so ra không lại Kiều Gia Gia ham thích hoạt động xã đoàn…
Bởi vậy, học viện lúc ấy suy tính hai vị đồng học, quyết định cử Kiều Gia Gia đi.
Nhưng mà hiện tại nghĩ đến, Ôn Niệm Niệm vẫn thực may mắn, may mắn cô không bị cử đi làm nghiên cứu sinh.
Trường học hai năm gần đây mới có thạc sĩ, mặc kệ nghiên cứu học thuật hay trình độ dạy học, đều cực kỳ giống nhau, nếu cô muốn thi lên thạc sĩ, tuyệt đối sẽ không kê khai trường học.
Cuối tuần, Ôn Niệm Niệm rời khỏi trường, đi tới một cửa hàng sách cũ bên ngoài trường học.
Nghe Ngu Tiểu Ngọc nói, đừng xem thường cửa hàng sách cũ này, bên trong cất giấu không ít “Bảo tàng”, bọn họ dùng giá cả rất thấp, trường cách vách có không ít học sinh xuất sắc mua sách cũ và tài liệu ôn tập cũ, phân loại đặt trêи giá bán.
Rất nhiều đồng học bên ngoài muốn thi nghiên cứu sinh vào đại học Duyên Tân, đều sẽ tới đây đào sách đào tài liệu, có đôi khi vận khí tốt, còn có thể tìm được giáo trình nổi danh của giáo sư.
Tên hiệu sách nghe tương đối văn nghệ, tên “Thời gian”, hiệu sách chia làm khu sách mới và khu sách cũ, trêи giá bán nhiều cuốn sách khoa đại học chuyên nghiệp, bán rất ít trêи thị trường.
Cho nên không ít học sinh thậm chí lão sư, không có việc gì đều sẽ tới dạo hiệu sách này.
Là một người khoa văn tiêu chuẩn, Ngu Tiểu Ngọc một đầu chui vào khu văn học hiện đại, mà Ôn Niệm Niệm dựa theo bản đồ phân khu tới đại sảnh sách báo lầu một, lên lầu hai, đi tới khu sách toán học cao đẳng.
Các kệ sách chung quanh rất cao, cần phải có thang mới có thể lấy được, một tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ ở mái nhà, có một tầng bụi bặm nhàn nhạt phiêu diêu trong ánh sáng.
Kệ sách gỗ đỏ cao ngất, hương vị trang sách cổ xưa, nơi nào cũng cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm mà cổ xưa.
Đi vào nơi này, Ôn Niệm Niệm mới cảm giác nhiệt huyết mênh ʍôиɠ.
Nơi này mới là thế giới cô quen thuộc, thế giới cô am hiểu, thương thế giới nhiệt tình yêu thương……
Ôn Niệm Niệm mở một quyển sách, tùy tay tìm một tờ, lấy bút và giấy nháp bắt đầu tính toán.
Cô đọc đề mấy lần, ngòi bút dừng trêи tờ giấy, chấm một điểm đen… Thực nhanh, tay cầm bút bắt đầu run rẩy.
Rất khó, rất khó để làm ra.
Những công thức và định lý nhớ kỹ trong lòng, giờ phút này giống như bớt đi, một chút cũng không nhớ nổi!
Ôn Niệm Niệm tuyệt vọng mà buông sách.
Trong đầu cô hiện tại chứa đầy thơ Đường từ Tống, những thứ cô quen thuộc trước kia, những định lý toán học ngày ngày làm bạn, toàn bộ lại cách xa.
Ôn Niệm Niệm ôm số sách cao, ngồi xổm trêи mặt đất, giống như đứa trẻ có cảm giác bị vứt bỏ, không tìm thấy nhà.
Đôi mắt có chút hơi lên men, duỗi tay lau khóe mắt, mở sách một lần nữa, bắt đầu nghiêm túc học tập.
Những cuốn sách ngày trước, đều sẽ có công thức hữu dụng để giải đề, cũng thật kỹ càng tỉ mỉ giảng giải.
Ôn Niệm Niệm mất hai giờ, nghiêm túc bắt đầu học cơ sở.
Cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, không nỗ lực học lại như vậy. Những thứ nhớ kỹ trong lòng lúc trước, lúc nào cũng có thể nghĩ ra biện pháp sử dụng, hiện tại vừa trở nên xa lạ vừa quen thuộc.
Cô một lần nữa đem những định lý học lại một lần, sau đó đung định lý làm bài, dễ dàng hơn rất nhiều.
Hai mươi phút làm xong một đề số, Ôn Niệm Niệm kiểm tra đáp án, biết mình làm chính xác, cuối cùng một lòng thả xuống.
Ít nhất năng lực học tập của cô không có biến mất, độ mẫn cảm với số học cũng không biến mất, chỉ là mới lạ mà thôi.
Nếu một người chuyên khoa văn, mở sách toán ra như vậy, không có khả năng dưới một thời gian ngắn hiểu được.
Cho nên, đây thật sự không phải là mơ.
Ôn Niệm Niệm lau khô nước mắt, quyết định bắt đầu từ đầu, chỉ cần năng lực học tập còn, cô có tin tưởng, có thể thi đậu nghiên cứu sinh ngành khoa học và công nghệ đại học Duyên Tân.
Cô đứng lên, lưu luyến những kệ sách chung quanh, chọn lựa kỹ càng, chọn vài quyển tư liệu số lý và tư liệu ôn tập.
Có cơ sở, cũng có thể tính đề khó…
Tóm lại, xem nhiều luyện nhiều, khẳng định có thể tìm lại cảm giác.
Có quyển đặt ở tầng cao, Ôn Niệm Niệm tìm tìm xung quanh, không thấy được cái thang. Cô nhón chân, dùng đầu ngón tay với quyển sách kia.
Còn kém một chút, là lấy được…
Ở lúc đầu ngón tay của cô đụng tới quyển sách kia, sách bỗng nhiên bị người rút ra.
Ôn Niệm Niệm quay đầu lại, lễ phép mà nói: “Xin lỗi, quyển sách này tôi nhìn thấy trước…”
Nhưng mà lời còn chưa dứt, cô đón nhận cặp con ngươi màu nâu quen thuộc lại có chút xa lạ.
Xuống dưới, là sống mũi cao thẳng cùng môi mỏng hơi hơi nhấp, cằm nhỏ, góc cạnh rõ ràng, từ cổ đi xuống là áo sơ mi xanh nhạt, cúc áo ở cổ không cài, cực kỳ gợi cảm.
Thời điểm lên máy bay, Ôn Niệm Niệm nghĩ tới, nếu gặp lại cậu, câu đầu tiên lên nói sẽ là gì.
Đã lâu không gặp?
Cậu có khỏe không?
Cũng hoặc là… Tớ thật sự rất nhớ cậu, Giang Dữ.
……
Thời gian đó, cô với cậu chẳng qua bị phân biệt một vòng mà thôi.
Một vòng, cậu đã từ cái nam sinh cao trung cao cao gầy gầy, biến thành nam nhân thành niên nhân đĩnh bạt mà anh tuấn.
Giang Dữ cầm quyển sách này, quyết định muốn mua nó, xoay người tránh ra.
Ôn Niệm Niệm vội vàng giữ chặt tay áo: “… Đồng học, ai, từ từ, đây là tôi nhìn thấy trước!”
Lúc này Giang Dữ mới nâng lên con ngươi, nhàn nhạt mà quét cô một cái.
Bị cặp mắt xinh đẹp liếc, sau lưng Ôn Niệm Niệm nổi lên một trận da gà.
Cho nên vì sao nói người lớn lên soái trong ánh mắt có ngôi sao, đâu chỉ có ngôi sao, quả thực có độc mới đúng!
Cô nghĩ thầm, Quý Trì không nhớ mình, Giang Dữ khẳng định cũng không nhớ, đơn giản cũng không biết xấu hổ, duỗi tay đoạt sách.
Giang Dữ bỗng nhiên giơ tay lên, chưa cho cô với kịp, khóe mắt hơi hơi nâng, nói: “Muốn cướp?”
“Không phải, sách này… Vốn dĩ là tôi thấy trước!”
“Vậy vì sao nó ở trêи tay tôi?”
“Còn không phải cậu…”
Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu liếc nhìn, vóc dáng của gia hỏa này … lại nhảy thêm mấy centimet rồi.
Cô quá hiểu tính tình Giang Dữ, gia hỏa này ăn mềm không ăn cứng, nếu cứ đòi đoạt, không chừng cậu không quá muốn nhưng không nhường cho cô.
“Đồng học, quyển sách này… Có thể nhường cho tôi hay không.”
Cô chắp tay trước ngực, tràn đầy thành ý thỉnh cầu: “Làm ơn làm ơn, tôi thật sự cần quyển sách này.”
Giữa mày Giang Dữ hơi hơi nâng, nói: “Ôn Niệm Niệm, cậu đang làm cái quỷ gì?”
“Ai???”
Ôn Niệm Niệm kinh sợ: “Cậu biết tôi là ai?”
Giang Dữ là người vô địch xem thường, duỗi tay che đầu đỉnh cô lại, dùng sức lắc lắc: “Cậu lại muốn giấu cái gì.”
“Không phải… sao cậu quen tôi, trước kia chúng ta…”
Lời cô còn chưa dứt, nghĩ tới, Giang gia cùng Ôn gia là thế giao, Giang Dữ đương nhiên quen cô.
Chẳng qua… quan hệ của hai bọn họ, khẳng định không có sự thân mật quá tốt mấy tuần trước.
Nếu quen, vậy là tốt rồi.
Ôn Niệm Niệm đơn giản ôm lấy khuỷu tay của cậu, nhón chân muốn đoạt sách: “Quân tử không đoạt sở ái của người khác, sách này, tôi nhìn thấy trước!”
“Tôi đếm tới ba, cậu không buông ra…” Giang Dữ bình tĩnh mà uy hϊế͙p͙ : “Tin tôi cho cậu lộn ngược ở đây không.”
Ôn Niệm Niệm vội vàng buông tay, lui lui về phía sau, phòng bị mà nhìn.
Lộn ngược tại chỗ này cái quỷ gì?
Cậu duỗi tay sửa sửa cổ áo và tóc bị cô làm loạn.
Bất luận thời điểm nào, Giang Dữ cũng phải bảo trì sạch sẽ và sạch sẽ.
Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ bĩu môi, biết chơi xấu vô dụng, quan hệ của cô cùng Giang Dữ đúng là không tốt như vậy.
“Được rồi, tôi từ bỏ.”
Cùng lắm thì lên mạng mua một quyển.
Ôn Niệm Niệm nói xong, xoay người đi tới khu vân học.
Giang Dữ nhìn bóng dáng cô, sờ đến ngực mình, trái tim… Phanh phanh phanh, đã tăng tốc viết được 80 chữ.
Sao đối với Ôn Niệm Niệm, trái tim kinh hoàng!
Giang Dữ cúi đầu nhìn quyển sách trong tay,《 Che giấu hiện thực 》, là một quyển sách khoa học, lý luận vũ trụ và không gian song song.
Không biết vì cái gì, hốc mắt Giang Dữ có cảm giác hơi nóng.
Hối hận, ảo não, từ tâm đến xương…… tòan bộ những cảm xúc vô danh chồng chất ở ngực, cực kỳ khó chịu.
Mẹ, còn không phải là một quyển sách thôi sao!
Vài phút sau, trước quầy thu ngân, 《 Che giấu hiện thực 》 này bị ném vào rổ của Ôn Niệm Niệm.
Cô kinh ngạc quay lại, thấy khuôn mặt anh tuấn của Giang Dữ.
“Cầm đi.” Cậu không nhìn, mang theo vài phần khó chịu.
“Cậu từ bỏ?”
“Ừm.”
“Vậy cảm ơn Giang Dữ ca.”
Cô cười tràn ra miệng, đôi mắt thanh thấu sáng lấp lánh, khóe miệng cũng treo lên một lúm đồng tiền đáng yêu.
Trái tim Giang Dữ lần thứ hai gia tốc kinh hoàng.
Ôn Niệm Niệm tính tiền, Giang Dữ trực tiếp đem sách mình mua qua, giúp cô xoát.
“Quý khách mất 235, trong thẻ của quý khách còn thừa 2456.” Người bán hàng đem tấm thẻ đưa cho Giang Dữ, đồng thời bỏ sách vào túi đưa cho Ôn Niệm Niệm: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới.”
Ôn Niệm Niệm khó hiểu mà nhìn Giang Dữ, thành tâm thành ý hỏi: “Tôi cùng cậu… Rất quen thuộc sao?”
“Không thân.”
Giang Dữ rõ ràng cảm giác bản thân hôm nay có khả năng đã uống lộn thuốc.
Cửa hiệu sách, một nữ sinh chân dài gầy gầy chờ Giang Dữ: “Sư huynh, Từ lão sư nói tối nay mời chúng ta ăn cơm, nói chuyện cử đi học.”
“Ừm.”
Giang Dữ khôi phục biểu tình đạm mạc ngày thường, cùng nữ sinh chân dài đi tới cổng Bắc đại học Duyên Tân đại học.
“À, đúng rồi.” Giang Dữ quay đầu lại liếc nhìn Ôn Niệm Niệm một cái: “Quyển sách kia, xem xong rồi nhớ trả tôi.”
Ôn Niệm Niệm bĩu môi, khó trách có lòng tốt mua sách cho cô như vậy, thì ra chỉ cho mượn.
Ánh mắt nữ sinh chân dài cũng theo Giang Dữ, nhìn phía Ôn Niệm Niệm.
Vừa nãy cô ta ở cạnh cửa nhìn thấy Giang Dữ giúp nữ sinh này mua sách, trong lòng còn ẩn ẩn có chút không thoải mái, cô ta làm sư muội… trước nay còn chưa được hưởng đãi ngộ như vậy.
Nhưng mà, tầm mắt cô ta dừng ở túi sách trong tay Ôn Niệm Niệm, trêи túi ghi mấy chữ “Học viện sư phạm Duyên Tân”.
Trong ánh mắt lộ ra khinh miệt rõ ràng.