Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Chương 42. Bình yên trước dậy sóng.
Hắn tuy không ủng hộ họ nhưng cũng không thể phản bác, hắn rất muốn nhìn thấy nương tử của mình phản ứng như thế nào, dẫu biết rằng dù gì nàng cũng thắng nhưng hắn cảm thấy rất thú vị.
Những động tĩnh bên ngoài không thể lọt khỏi tầm mắt của nàng được, dám có ý phản kháng sao, chờ đấy. Vì đang ở gian phòng của hắn nên giấy bút luôn sẵn có, và một kế hoạch mới lại nhen nhói.
- Tiểu Thanh, Tiểu Yến các em qua đây, cầm lấy giấy bút này đi.
Tiểu Thanh và Tiểu Yến không biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn một mực làm theo. Đại tỉ làm gì chẳng có mục đích, chắn chắn lần này mấy lão công kia sẽ thê thảm lắm đây.
- Đại tỉ, bây giờ chúng ta làm gì?
Nàng mỉm cười nham hiểm, nói một từ hết sức ngắn gọn.
- Hưu thư!
.............
Buổi sáng tốt lành, phải chuẩn bị kỹ càng cho trận nổi dậy giành chính quyền sắp tới. Nàng và mọi người bước ra ngoài chứng kiến một cảnh tượng huy hoàng nhất trong lịch sử.
Hoàng đế Phong Thiên Quốc đứng sừng sững trước một cái cây lớn, vì đêm qua chịu một lực không nhỏ nên cây đã gãy vài cái cành lớn. Đứng bên cạnh là hai vị tướng quân dày dặn kinh nghiệm điều khiển vạn quân chinh chiến sa trường, đứng đằng sau nguyên là vương của các loài vật tung hoành ở Ma Vực ngàn năm nay. Nhưng mà ấn tượng nhất vẫn là cái background đổ vỡ đằng sau. Ngôi nhà bằng nứa tồn tại hơn 20 năm đã sụp đổ trong một đêm, giờ chỉ còn một đống đổ nát.
Sự xuất hiện của những "lão bà" khiến họ cảnh giác lùi về sau một bước, sau đó Trương Phi đại diện bước lên trước.
- Tiểu Thanh à, ta nghĩ....ách ta nghĩ nàng nên dịu dàng một chút. Dù gì ta cũng là phu quân của nàng, nàng là thê tử hết thảy nên nghe lời ta....
- Tiểu Yến, nàng cũng vậy, nàng bớt hung dữ một xíu sẽ đáng yêu hơn rất nhiều. Cổ nhân nói "tại gia tong phụ, xuất giá tong phu", nàng đã gả cho ta rồi thì nên nghe lời ta mới phải.
Hai người họ vừa nói vừa lau đi mồ hôi lấm tấm trên mặt. Không thể ngờ được việc chống lại "lão bà" của mình lại khó khăn hơn đánh địch rất nhiều.
- Phong Thiên Kỳ, còn chàng thì sao, chàng muốn ta phải thế nào?
Thanh âm nàng vang lên nhẹ nhàng như nước mùa thu, nhưng chắc chắn không có gì tốt lành. Người ta nói sự im lặng quá mức sẽ là báo hiệu của cơn đại hồng thủy sắp đến, quá mức kinh hoàng. Hơn nữa nàng lại còn gọi đầy đủ họ và tên của hắn nữa, đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là tối hôm qua khi nàng gọi hắn lộ diện.
- Nương tử, nàng luôn biết rằng đối với vi phu tất cả lời nàng nói đều đúng mà.
Ách, lúc này ba nam nhân còn lại mới nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm. Phản bội huynh đệ, đáng chém! Nhưng không được, vì người là hoàng thượng...
- Hoàng....hoàng...thượng. Sao người lại thay đổi nhanh như vậy? chẳng phải tối qua người.....
- Tối qua ta có nói gì sao?
- Người không nói nhưng cũng không phản đối mà.........
Tiểu Yến và Tiểu Thanh vẫn giữ im lặng từ khi xuất hiện, lúc này mới có hành động phản ứng lại. Họ bước gần đến phía "lão công" của mình rồi nhét vào tay họ một tờ giấy nhỏ.
Trương Phi và Triệu Tấn mở ra xem, xem xong sắc mặt hai người trở nên tối sầm.
- Nương....nương tử...nàng sao lại viết hưu thư....nương tử, nàng suy nghĩ lại đi, là ta đã sai rồi.........
Kim Long thấy khí phách hai huynh đệ giảm đi đáng kể buông lời nhắc nhở.
- Trương Phi, Triệu Tấn, hai người phải nhớ lại những lời ta nói tối qua. Phải quyết tâm đòi lại tự tôn của nam nhi.
Còn chưa đợi họ tiêu hóa hết câu nói vừa rồi nàng đã nháy mắt ám hiệu với Kim Phụng. Lúc này Kim Phụng lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, ngay lập tức Kim Long ngã lăn ra đất ôm đầu giãy giụa.
- Đồ rồng chết, ngươi chán sống hay sao mà lại đi xúi dục bọn họ làm càn. Ngươi đừng quên ta năm xưa lão nhân đã cho ta câu chú văn này để trị ngươi, nếu ngươi còn làm càn ta liền đọc tiếp.
Thê thảm, chỉ có một từ này thôi vẫn chưa đủ miêu tả tình thế cấp bách thế này. Khí thế nam nhi hừng hực bị đàn áp đến mức không thể nào thấp hơn, chỉ hận không có một nơi nào trốn tránh thực tế khắc nghiệt này.
- Chim chết, chú văn là để ngươi sử dụng như vậy hả. Ngươi có biết khi đọc chú văn người ta sẽ đau chết đi sống lại không!!!!! Á !!!!!
- Hừ, vẫn còn sức phản kháng, xem ra vẫn còn đọc chưa đủ.
Xem ra tình thế trước mặt khiến nàng rất hài lòng, dám âm mưu tạo phản sao, đừng có mơ. Trò hay vẫn còn đang tiếp tục mà.
Lúc này nàng mới dùng vạn lý truyền âm gọi hai vị trưởng lão đến, thử xem họ sẽ phản ứng ra sao nếu như biết được căn nhà trúc gắn bó hơn 20 năm qua bị mấy tên này một chưởng phá sạch.
- Nương tử à, bọn họ đã biết sai, nàng có thể hạ thủ lưu tình không?
Sự lợi hại của nàng hắn đương nhiên biết rõ, nếu như không nhanh chóng cứu vãn thì chắc chắn bọn họ sẽ bị chỉnh đến thê thảm. Lúc này chỉ còn cách cầu cứu nương tử thôi.
- Thiên Kỳ à, chàng đừng quá nóng vội, rất nhanh nữa thôi chàng sẽ có phần.
Nàng nhẹ nhàng buông một câu nói rồi rất nhanh nháy mắt với đồng minh. Bây giờ không còn là sân khấu của các nàng nữa, phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lúc này hai vị trưởng lão cũng vừa từ sau núi trở về, chứng kiến cục diện trước mắt không thể hoang mang hơn, đó là một cảnh nước mất nhà tan, đau từng khúc ruột. Gian nhà yêu dấu hơn 20 năm giờ chỉ còn đống đổ nát, là lai? Là ai đã tạo ra cục diện này.
- Nói! Ai làm?
Chẳng mất mấy thời gian mà tìm được thủ phạm, các nàng đều đồng loạt chỉ tay về bốn tên nam nhân trước mắt, và rồi tội danh đã được thành lập.
............
Đến giờ Ngọ, đoàn người vẫn lao động say xưa, kẻ kéo gỗ người dựng nhà. Đường đường là chỉ huy thiên binh vạn mã nhưng lại không hề có chút kinh nghiệm trong việc dựng nhà, căn nhà được dựng lên sau đó lại đổ sập xuống, sơ qua cũng phải hơn bốn lần.
Qua một ngày mệt nhọc, một chỗ trú nắng trú mưa tương đối ổn được dựng lên. Mọi chuyện tưởng như sẽ tương sáng hơn khi căn nhà hoàn thành, không ngờ rằng ngoài việc đó tối nay hai vị trưởng lão còn bắt họ quỳ ngoài rừng đào không được ăn cơm. Nhưng mà cũng đúng thôi, ai bảo đêm không ngủ mà lại đi phá nhà!
Tại nhà bếp.
- Tiểu Yến, Tiểu Thanh, hai em cầm đồ ăn đi đâu?
Hai người họ bị giọng nói của họ làm giật mình, nhanh chóng dấu đồ đang cầm trên tay ra đằng sau.
- Không có gì, đại tỉ, bọn muội chỉ đang dọn dẹp nhà bếp thôi. Giờ xuong rồi, bọn muội xin phép đi trước.
Nói xong không ai bảo ai, hai người rất nhanh chóng rời khỏi. Nàng cười khổ trong lòng, hai nha đầu này dấu đem đồ ăn đến cho hai tên ngốc kia, tưởng nàng không biết sao, chỉ là nàng cố ý để họ đi.
Một lúc sau, lại đến lượt Kim Phụng lần mò vào nhà bếp, nhìn thấy nàng đứng đó cũng không khỏi giật mình một cái. "Giờ này đã khuya sao chủ nhân còn đứng ở đây chứ, định dọa người sao?"
- Kim Phụng, khuya rồi sao ngươi lại đến đây?
- À.....chủ nhân, do ta lúc tối ăn ít nên thấy đói, định đến mang ít đồ ăn ra bên ngoài ăn cho đỡ đói.
- Chứ không phải ngươi định mang đến cho tên rồng thối đó chứ? - Nàng giả bộ ngu ngơ hỏi.
- Sao có thể, hắn tốt nhất đói chết đi!
Kim Phụng ngay lập tức phản bác, nhưng sau đó cũng nhanh chóng rời đi, trên tay cầm theo một giỏ thức ăn đầy.
Lại một lần nữa phải lắc đầu cười khổ, rõ ràng còn tình cảm sao lại phải trốn tránh chứ.....
Nàng nhìn lại trên bếp xem còn thứ gì có thể ăn được không, nhưng mà đã bị bọn họ mang đi hết rồi.
"Vậy hắn ăn gì?"
Nghĩ đến nàng có chút áy náy, hắn từ sáng đến giờ làm việc vất vả, lại không được ăn gì chắc là rất đói, nhưng hiện tại trong bếp đã hết đồ ăn, phải làm sao đây?
"Hay là mình tự làm đồ ăn cho hắn"
Rất nhanh nàng đã bị ý tưởng của mình hù dọa, lần trước chẳng phải đã thiêu cháy Ngự Thiện Phòng rồi sao, nhưng nếu không nấu thì hắn biết phải làm sao?
Chiến đấu trong bếp hơn một canh giờ, cuối cùng trên tay nàng cũng có thành quả - mấy cái bánh bao nóng hổi mới ra lò. Cũng may chưa đến mức đốt cháy gian bếp của gia gia, nếu không ngày mai chính nàng lại phải đi dựng lại thì khổ.
Tiết trời xuân se se lạnh, gió phất phơ cuốn theo từng lớp cánh đào uyển chuyển chao mình trong gió. Trong cánh rừng đào nguyên sơ tĩnh mịch, một bóng dáng nam tử suy tư ngồi trên mỏm đá rêu phong phủ kín.
Nàng đứng từ xa quan sát thật kỹ bóng dáng quen thuộc phía trước, khuôn mặt nam tử vì được ánh trăng phản chiếu mà thêm vài phần mị hoặc, nhưng sao nàng lại thấy có thêm chút buồn man mác. "Đã là giờ Mùi rồi ,Trương Phi, Triệu Tấn và Kim Long đã rời đi rất lâu rồi, chàng vì cớ sự gì vẫn còn lưu lại?".
- Thiên Kỳ, khuya rồi sao chàng vẫn còn ngồi đây?
Nghe thấy giọng nói ấm áp và quen thuộc, hắn quay lưng lại khẽ cười.
- Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, tiết trời xuân lạnh không tốt cho sức khỏe của nàng đâu.
Giọng nói chứa đựng sự quan tâm sâu sắc, nhưng sao nàng vẫn thấy phảng phất đâu đó chút hờn dỗi, không phải hắn giận vì cho rằng nàng vô tâm đó chứ?
- Chàng nhìn xem, ta vì một nam nhân mà phải chiến đấu trong bếp suốt một canh giờ. Đã vậy hắn lại còn không muốn nói chuyện với ta, vô cớ giận dỗi ta nữa. Ta phải làm sao bây giờ?
Hắn lúc này mới quay lại nhìn kỹ bộ dáng nữ tử trước mặt, một thân nhem nhuốc, đầu tóc rối bời, trên mặt còn có vài vết nhọ nồi nữa. Bất giác hắn bật cười kéo nàng vào lồng ngực ấm nóng của mình.
- Nương tử, nàng là vì ta nên đã vào bếp hơn một canh giờ sao?
- Chàng còn nói nữa, ta chính là một kẻ ngu ngốc nên mới vì một tên ngu ngốc làm một việc đại ngu ngốc như thế này. Giờ chàng cứ ngồi đây đi, ta trở về.
Trong câu nói vang lên nồng đậm mùi vị giận đỗi, phải chăng tình cảm ta đặt vào người quá nhiều nên nảy sinh một cỗ suy tư, muốn được người quan tâm, muốn được người dỗ dành. Hắn biết một khắc trước đây sự vô tâm thoáng qua của mình đã làm nàng tổn thương.
- Nương tử, là vi phu không tốt, đừng giận ta nữa mà. Để xem nương tử hôm nay làm cho vi phu món gì nào.
Hắn mở chiếc giỏ nhỏ trong tay nàng, nhẹ nhàng nâng niu như một bảo vật. Hơi nóng bốc ra từ chiếc giỏ hòa quyện cùng sương đêm lạnh lẽo của mùa xuân làm thành một làn khói tinh khôi huyền ảo.
- Nương tử, là bánh bao sao. Vi phu rất muốn ăn, vi phu rất đói.
Hắn cầm chiếc bánh bao trong tay hít một hơi sâu, tận hưởng hương vị của hạnh phúc, của ngọt ngào sau đó cắn một miếng nhỏ.
- Sao vậy, rất khó ăn sao?
Thực ra vì quá vội nên nàng cũng chưa có ăn thử, xem ra lần này cũng không khả quan cho lắm, vẫn là phiên bản lỗi rồi.
Hắn không đáp lại nghi vấn của nàng, lẳng lặng ăn hết chiếc bánh bao cầm trên tay.
- Nương tử, đây là món vi phu thấy ngon nhất từ trước đến giờ.
Không thể tin nổi vào tai mình, nàng vươn hai tay vòng qua cổ hắn bày tỏ sự vui sướng tột cùng.
- Thật không, kỳ thật lần đầu tiên ta làm bánh bao, cũng không chắc có ăn được không, chàng thấy ngon là tốt rồi. Vậy ta sẽ ăn cùng chàng co vui nhé.
Nàng hồ hởi cầm chiếc bánh bao lên nhai ngấu nghiến, thực ra từ tối đến giờ nàng cũng chưa ăn được bao nhiêu, lúc này dạ dày cũng đang đình công. Chiếc bánh bao thơm phức tỏa ra hơi nóng ngào ngạt, mang theo hy vọng dạt dào trong nàng.
Mọi thứ cứ mãi như thế thì thật tốt, nhưng ông trời có bao giờ đối tốt vơi ai điều gì đâu. Tất cả mọi hy vọng vụt tắt giống như bị người khác đặt xuống đế giày chà đạp ngay sau khi nàng cắn miếng đầu tiên. Cố gắng nhai, cố gắng nuốt nhưng kỳ thật miếng bánh đó không thể nào trôi qua khỏi cổ họng được. Nó là cái món dở nhất nàng từng ăn từ trước đến giờ.
- Như vậy mà chàng cũng ăn được sao, thôi chàng đưa hết giỏ bánh lại cho ta, để ta nhờ Tiểu Thanh làm món khác cho chàng ăn tạm vậy.
Không để nàng có cơ hội thu hồi giỏ bánh trên tay về, hắn vội vàng đứng dậy đưa giỏ bánh lên cao.
- Nương tử, ta lại thấy ăn rất ngon, nàng hãy để vi phu ăn hết giỏ này nhé.
Nàng biết hắn đang dối lòng, nhưng điều này lại khiến nàng rất vui, tâm như có một cỗ ấm áp truyền vào.
- Thôi được rồi, chàng ngồi xuống đây từ từ rồi ăn, ta sẽ không lấy mất cái giỏ đó đâu.
Nàng đưa bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Con ngươi nhạy bén của hắn nhìn chăm chú từng hành động nhỏ của nàng, cuối cùng sự chú ý lại dồn lên bàn tay kia.
- Nương tử, nàng bị thương sao?
Trên bàn tay trắng nõn xuất hiện hai vệt đỏ hồng, lại còn có bóng nước nổi lên khiến tâm hắn đau vô cùng. Không lẽ đây là do nàng làm bánh cho hắn mà bị bỏng.
- Không sao, chỉ là vết bỏng nhỏ thôi, chàng không cần quá lo lắng đâu.
- Im lặng!
Hắn lạnh lùng vang lên hai từ, đôi mắt lại chăm chú nhìn vào hai vệt đỏ hồng. Hắn không cầm được mà thổi nhẹ lên đó, hơi ấm phả ra khiến nàng khẽ run người một chút. Vết bỏng đã không còn rát nữa, giờ chỉ còn lại cảm giác ấm cúng rót vào tim.
............................................................................................................
Hết chap.
Để đáp lại tình củm của các mem đối vs "Khi hoàng hậu nổi giận" và cả tg nữa nên hôm nay ta đã kết thúc kỳ nghỉ hè sớm hơn dự định. Từ tuần sau ta sẽ làm việc chăm chỉ trở lại.
Những chương tiếp theo là quá trình phá "Sát Huyết Hồn trận", ta phải tốn rất nhiều chất xám để có thể hoàn thành, mem nhớ ủng hộ ta nhé.
Arigato^^ cúi đầu.
Hắn tuy không ủng hộ họ nhưng cũng không thể phản bác, hắn rất muốn nhìn thấy nương tử của mình phản ứng như thế nào, dẫu biết rằng dù gì nàng cũng thắng nhưng hắn cảm thấy rất thú vị.
Những động tĩnh bên ngoài không thể lọt khỏi tầm mắt của nàng được, dám có ý phản kháng sao, chờ đấy. Vì đang ở gian phòng của hắn nên giấy bút luôn sẵn có, và một kế hoạch mới lại nhen nhói.
- Tiểu Thanh, Tiểu Yến các em qua đây, cầm lấy giấy bút này đi.
Tiểu Thanh và Tiểu Yến không biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn một mực làm theo. Đại tỉ làm gì chẳng có mục đích, chắn chắn lần này mấy lão công kia sẽ thê thảm lắm đây.
- Đại tỉ, bây giờ chúng ta làm gì?
Nàng mỉm cười nham hiểm, nói một từ hết sức ngắn gọn.
- Hưu thư!
.............
Buổi sáng tốt lành, phải chuẩn bị kỹ càng cho trận nổi dậy giành chính quyền sắp tới. Nàng và mọi người bước ra ngoài chứng kiến một cảnh tượng huy hoàng nhất trong lịch sử.
Hoàng đế Phong Thiên Quốc đứng sừng sững trước một cái cây lớn, vì đêm qua chịu một lực không nhỏ nên cây đã gãy vài cái cành lớn. Đứng bên cạnh là hai vị tướng quân dày dặn kinh nghiệm điều khiển vạn quân chinh chiến sa trường, đứng đằng sau nguyên là vương của các loài vật tung hoành ở Ma Vực ngàn năm nay. Nhưng mà ấn tượng nhất vẫn là cái background đổ vỡ đằng sau. Ngôi nhà bằng nứa tồn tại hơn 20 năm đã sụp đổ trong một đêm, giờ chỉ còn một đống đổ nát.
Sự xuất hiện của những "lão bà" khiến họ cảnh giác lùi về sau một bước, sau đó Trương Phi đại diện bước lên trước.
- Tiểu Thanh à, ta nghĩ....ách ta nghĩ nàng nên dịu dàng một chút. Dù gì ta cũng là phu quân của nàng, nàng là thê tử hết thảy nên nghe lời ta....
- Tiểu Yến, nàng cũng vậy, nàng bớt hung dữ một xíu sẽ đáng yêu hơn rất nhiều. Cổ nhân nói "tại gia tong phụ, xuất giá tong phu", nàng đã gả cho ta rồi thì nên nghe lời ta mới phải.
Hai người họ vừa nói vừa lau đi mồ hôi lấm tấm trên mặt. Không thể ngờ được việc chống lại "lão bà" của mình lại khó khăn hơn đánh địch rất nhiều.
- Phong Thiên Kỳ, còn chàng thì sao, chàng muốn ta phải thế nào?
Thanh âm nàng vang lên nhẹ nhàng như nước mùa thu, nhưng chắc chắn không có gì tốt lành. Người ta nói sự im lặng quá mức sẽ là báo hiệu của cơn đại hồng thủy sắp đến, quá mức kinh hoàng. Hơn nữa nàng lại còn gọi đầy đủ họ và tên của hắn nữa, đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là tối hôm qua khi nàng gọi hắn lộ diện.
- Nương tử, nàng luôn biết rằng đối với vi phu tất cả lời nàng nói đều đúng mà.
Ách, lúc này ba nam nhân còn lại mới nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm. Phản bội huynh đệ, đáng chém! Nhưng không được, vì người là hoàng thượng...
- Hoàng....hoàng...thượng. Sao người lại thay đổi nhanh như vậy? chẳng phải tối qua người.....
- Tối qua ta có nói gì sao?
- Người không nói nhưng cũng không phản đối mà.........
Tiểu Yến và Tiểu Thanh vẫn giữ im lặng từ khi xuất hiện, lúc này mới có hành động phản ứng lại. Họ bước gần đến phía "lão công" của mình rồi nhét vào tay họ một tờ giấy nhỏ.
Trương Phi và Triệu Tấn mở ra xem, xem xong sắc mặt hai người trở nên tối sầm.
- Nương....nương tử...nàng sao lại viết hưu thư....nương tử, nàng suy nghĩ lại đi, là ta đã sai rồi.........
Kim Long thấy khí phách hai huynh đệ giảm đi đáng kể buông lời nhắc nhở.
- Trương Phi, Triệu Tấn, hai người phải nhớ lại những lời ta nói tối qua. Phải quyết tâm đòi lại tự tôn của nam nhi.
Còn chưa đợi họ tiêu hóa hết câu nói vừa rồi nàng đã nháy mắt ám hiệu với Kim Phụng. Lúc này Kim Phụng lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, ngay lập tức Kim Long ngã lăn ra đất ôm đầu giãy giụa.
- Đồ rồng chết, ngươi chán sống hay sao mà lại đi xúi dục bọn họ làm càn. Ngươi đừng quên ta năm xưa lão nhân đã cho ta câu chú văn này để trị ngươi, nếu ngươi còn làm càn ta liền đọc tiếp.
Thê thảm, chỉ có một từ này thôi vẫn chưa đủ miêu tả tình thế cấp bách thế này. Khí thế nam nhi hừng hực bị đàn áp đến mức không thể nào thấp hơn, chỉ hận không có một nơi nào trốn tránh thực tế khắc nghiệt này.
- Chim chết, chú văn là để ngươi sử dụng như vậy hả. Ngươi có biết khi đọc chú văn người ta sẽ đau chết đi sống lại không!!!!! Á !!!!!
- Hừ, vẫn còn sức phản kháng, xem ra vẫn còn đọc chưa đủ.
Xem ra tình thế trước mặt khiến nàng rất hài lòng, dám âm mưu tạo phản sao, đừng có mơ. Trò hay vẫn còn đang tiếp tục mà.
Lúc này nàng mới dùng vạn lý truyền âm gọi hai vị trưởng lão đến, thử xem họ sẽ phản ứng ra sao nếu như biết được căn nhà trúc gắn bó hơn 20 năm qua bị mấy tên này một chưởng phá sạch.
- Nương tử à, bọn họ đã biết sai, nàng có thể hạ thủ lưu tình không?
Sự lợi hại của nàng hắn đương nhiên biết rõ, nếu như không nhanh chóng cứu vãn thì chắc chắn bọn họ sẽ bị chỉnh đến thê thảm. Lúc này chỉ còn cách cầu cứu nương tử thôi.
- Thiên Kỳ à, chàng đừng quá nóng vội, rất nhanh nữa thôi chàng sẽ có phần.
Nàng nhẹ nhàng buông một câu nói rồi rất nhanh nháy mắt với đồng minh. Bây giờ không còn là sân khấu của các nàng nữa, phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lúc này hai vị trưởng lão cũng vừa từ sau núi trở về, chứng kiến cục diện trước mắt không thể hoang mang hơn, đó là một cảnh nước mất nhà tan, đau từng khúc ruột. Gian nhà yêu dấu hơn 20 năm giờ chỉ còn đống đổ nát, là lai? Là ai đã tạo ra cục diện này.
- Nói! Ai làm?
Chẳng mất mấy thời gian mà tìm được thủ phạm, các nàng đều đồng loạt chỉ tay về bốn tên nam nhân trước mắt, và rồi tội danh đã được thành lập.
............
Đến giờ Ngọ, đoàn người vẫn lao động say xưa, kẻ kéo gỗ người dựng nhà. Đường đường là chỉ huy thiên binh vạn mã nhưng lại không hề có chút kinh nghiệm trong việc dựng nhà, căn nhà được dựng lên sau đó lại đổ sập xuống, sơ qua cũng phải hơn bốn lần.
Qua một ngày mệt nhọc, một chỗ trú nắng trú mưa tương đối ổn được dựng lên. Mọi chuyện tưởng như sẽ tương sáng hơn khi căn nhà hoàn thành, không ngờ rằng ngoài việc đó tối nay hai vị trưởng lão còn bắt họ quỳ ngoài rừng đào không được ăn cơm. Nhưng mà cũng đúng thôi, ai bảo đêm không ngủ mà lại đi phá nhà!
Tại nhà bếp.
- Tiểu Yến, Tiểu Thanh, hai em cầm đồ ăn đi đâu?
Hai người họ bị giọng nói của họ làm giật mình, nhanh chóng dấu đồ đang cầm trên tay ra đằng sau.
- Không có gì, đại tỉ, bọn muội chỉ đang dọn dẹp nhà bếp thôi. Giờ xuong rồi, bọn muội xin phép đi trước.
Nói xong không ai bảo ai, hai người rất nhanh chóng rời khỏi. Nàng cười khổ trong lòng, hai nha đầu này dấu đem đồ ăn đến cho hai tên ngốc kia, tưởng nàng không biết sao, chỉ là nàng cố ý để họ đi.
Một lúc sau, lại đến lượt Kim Phụng lần mò vào nhà bếp, nhìn thấy nàng đứng đó cũng không khỏi giật mình một cái. "Giờ này đã khuya sao chủ nhân còn đứng ở đây chứ, định dọa người sao?"
- Kim Phụng, khuya rồi sao ngươi lại đến đây?
- À.....chủ nhân, do ta lúc tối ăn ít nên thấy đói, định đến mang ít đồ ăn ra bên ngoài ăn cho đỡ đói.
- Chứ không phải ngươi định mang đến cho tên rồng thối đó chứ? - Nàng giả bộ ngu ngơ hỏi.
- Sao có thể, hắn tốt nhất đói chết đi!
Kim Phụng ngay lập tức phản bác, nhưng sau đó cũng nhanh chóng rời đi, trên tay cầm theo một giỏ thức ăn đầy.
Lại một lần nữa phải lắc đầu cười khổ, rõ ràng còn tình cảm sao lại phải trốn tránh chứ.....
Nàng nhìn lại trên bếp xem còn thứ gì có thể ăn được không, nhưng mà đã bị bọn họ mang đi hết rồi.
"Vậy hắn ăn gì?"
Nghĩ đến nàng có chút áy náy, hắn từ sáng đến giờ làm việc vất vả, lại không được ăn gì chắc là rất đói, nhưng hiện tại trong bếp đã hết đồ ăn, phải làm sao đây?
"Hay là mình tự làm đồ ăn cho hắn"
Rất nhanh nàng đã bị ý tưởng của mình hù dọa, lần trước chẳng phải đã thiêu cháy Ngự Thiện Phòng rồi sao, nhưng nếu không nấu thì hắn biết phải làm sao?
Chiến đấu trong bếp hơn một canh giờ, cuối cùng trên tay nàng cũng có thành quả - mấy cái bánh bao nóng hổi mới ra lò. Cũng may chưa đến mức đốt cháy gian bếp của gia gia, nếu không ngày mai chính nàng lại phải đi dựng lại thì khổ.
Tiết trời xuân se se lạnh, gió phất phơ cuốn theo từng lớp cánh đào uyển chuyển chao mình trong gió. Trong cánh rừng đào nguyên sơ tĩnh mịch, một bóng dáng nam tử suy tư ngồi trên mỏm đá rêu phong phủ kín.
Nàng đứng từ xa quan sát thật kỹ bóng dáng quen thuộc phía trước, khuôn mặt nam tử vì được ánh trăng phản chiếu mà thêm vài phần mị hoặc, nhưng sao nàng lại thấy có thêm chút buồn man mác. "Đã là giờ Mùi rồi ,Trương Phi, Triệu Tấn và Kim Long đã rời đi rất lâu rồi, chàng vì cớ sự gì vẫn còn lưu lại?".
- Thiên Kỳ, khuya rồi sao chàng vẫn còn ngồi đây?
Nghe thấy giọng nói ấm áp và quen thuộc, hắn quay lưng lại khẽ cười.
- Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, tiết trời xuân lạnh không tốt cho sức khỏe của nàng đâu.
Giọng nói chứa đựng sự quan tâm sâu sắc, nhưng sao nàng vẫn thấy phảng phất đâu đó chút hờn dỗi, không phải hắn giận vì cho rằng nàng vô tâm đó chứ?
- Chàng nhìn xem, ta vì một nam nhân mà phải chiến đấu trong bếp suốt một canh giờ. Đã vậy hắn lại còn không muốn nói chuyện với ta, vô cớ giận dỗi ta nữa. Ta phải làm sao bây giờ?
Hắn lúc này mới quay lại nhìn kỹ bộ dáng nữ tử trước mặt, một thân nhem nhuốc, đầu tóc rối bời, trên mặt còn có vài vết nhọ nồi nữa. Bất giác hắn bật cười kéo nàng vào lồng ngực ấm nóng của mình.
- Nương tử, nàng là vì ta nên đã vào bếp hơn một canh giờ sao?
- Chàng còn nói nữa, ta chính là một kẻ ngu ngốc nên mới vì một tên ngu ngốc làm một việc đại ngu ngốc như thế này. Giờ chàng cứ ngồi đây đi, ta trở về.
Trong câu nói vang lên nồng đậm mùi vị giận đỗi, phải chăng tình cảm ta đặt vào người quá nhiều nên nảy sinh một cỗ suy tư, muốn được người quan tâm, muốn được người dỗ dành. Hắn biết một khắc trước đây sự vô tâm thoáng qua của mình đã làm nàng tổn thương.
- Nương tử, là vi phu không tốt, đừng giận ta nữa mà. Để xem nương tử hôm nay làm cho vi phu món gì nào.
Hắn mở chiếc giỏ nhỏ trong tay nàng, nhẹ nhàng nâng niu như một bảo vật. Hơi nóng bốc ra từ chiếc giỏ hòa quyện cùng sương đêm lạnh lẽo của mùa xuân làm thành một làn khói tinh khôi huyền ảo.
- Nương tử, là bánh bao sao. Vi phu rất muốn ăn, vi phu rất đói.
Hắn cầm chiếc bánh bao trong tay hít một hơi sâu, tận hưởng hương vị của hạnh phúc, của ngọt ngào sau đó cắn một miếng nhỏ.
- Sao vậy, rất khó ăn sao?
Thực ra vì quá vội nên nàng cũng chưa có ăn thử, xem ra lần này cũng không khả quan cho lắm, vẫn là phiên bản lỗi rồi.
Hắn không đáp lại nghi vấn của nàng, lẳng lặng ăn hết chiếc bánh bao cầm trên tay.
- Nương tử, đây là món vi phu thấy ngon nhất từ trước đến giờ.
Không thể tin nổi vào tai mình, nàng vươn hai tay vòng qua cổ hắn bày tỏ sự vui sướng tột cùng.
- Thật không, kỳ thật lần đầu tiên ta làm bánh bao, cũng không chắc có ăn được không, chàng thấy ngon là tốt rồi. Vậy ta sẽ ăn cùng chàng co vui nhé.
Nàng hồ hởi cầm chiếc bánh bao lên nhai ngấu nghiến, thực ra từ tối đến giờ nàng cũng chưa ăn được bao nhiêu, lúc này dạ dày cũng đang đình công. Chiếc bánh bao thơm phức tỏa ra hơi nóng ngào ngạt, mang theo hy vọng dạt dào trong nàng.
Mọi thứ cứ mãi như thế thì thật tốt, nhưng ông trời có bao giờ đối tốt vơi ai điều gì đâu. Tất cả mọi hy vọng vụt tắt giống như bị người khác đặt xuống đế giày chà đạp ngay sau khi nàng cắn miếng đầu tiên. Cố gắng nhai, cố gắng nuốt nhưng kỳ thật miếng bánh đó không thể nào trôi qua khỏi cổ họng được. Nó là cái món dở nhất nàng từng ăn từ trước đến giờ.
- Như vậy mà chàng cũng ăn được sao, thôi chàng đưa hết giỏ bánh lại cho ta, để ta nhờ Tiểu Thanh làm món khác cho chàng ăn tạm vậy.
Không để nàng có cơ hội thu hồi giỏ bánh trên tay về, hắn vội vàng đứng dậy đưa giỏ bánh lên cao.
- Nương tử, ta lại thấy ăn rất ngon, nàng hãy để vi phu ăn hết giỏ này nhé.
Nàng biết hắn đang dối lòng, nhưng điều này lại khiến nàng rất vui, tâm như có một cỗ ấm áp truyền vào.
- Thôi được rồi, chàng ngồi xuống đây từ từ rồi ăn, ta sẽ không lấy mất cái giỏ đó đâu.
Nàng đưa bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Con ngươi nhạy bén của hắn nhìn chăm chú từng hành động nhỏ của nàng, cuối cùng sự chú ý lại dồn lên bàn tay kia.
- Nương tử, nàng bị thương sao?
Trên bàn tay trắng nõn xuất hiện hai vệt đỏ hồng, lại còn có bóng nước nổi lên khiến tâm hắn đau vô cùng. Không lẽ đây là do nàng làm bánh cho hắn mà bị bỏng.
- Không sao, chỉ là vết bỏng nhỏ thôi, chàng không cần quá lo lắng đâu.
- Im lặng!
Hắn lạnh lùng vang lên hai từ, đôi mắt lại chăm chú nhìn vào hai vệt đỏ hồng. Hắn không cầm được mà thổi nhẹ lên đó, hơi ấm phả ra khiến nàng khẽ run người một chút. Vết bỏng đã không còn rát nữa, giờ chỉ còn lại cảm giác ấm cúng rót vào tim.
............................................................................................................
Hết chap.
Để đáp lại tình củm của các mem đối vs "Khi hoàng hậu nổi giận" và cả tg nữa nên hôm nay ta đã kết thúc kỳ nghỉ hè sớm hơn dự định. Từ tuần sau ta sẽ làm việc chăm chỉ trở lại.
Những chương tiếp theo là quá trình phá "Sát Huyết Hồn trận", ta phải tốn rất nhiều chất xám để có thể hoàn thành, mem nhớ ủng hộ ta nhé.
Arigato^^ cúi đầu.