Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Edit + Beta: Tiểu Vũ
[ZGDX, smiling: Hôm nay đội trưởng đi xem mắt, nghe nói đối tượng là một người du học thạc sĩ ở nước ngoài mới tốt nghiệp về nước, thân cao1m72 còn đi thêm giày cao gót, gia đình đối phương cùng gia đình đội trưởng có quan hệ làm ăn.]
[Mẹ A Mao: Cậu nếu ở nước ngoài tiếp tục học thì có thể có bằng thạc sĩ đó.]
[ZGDX, smiling: Nhưng tớ chỉ có thể đi nối xương mới may ra được 1m72, hoặc là trời cao thương xót ban cho phép thuật của Harry Potter.]
[Mẹ A Mao: Cậu vẫn là nên cầu nguyện cho Thành ca thích chú lùn đi.]
[ZGDX, smiling:... Tớ làm sao phải cầu nguyện anh ấy thích chú lùn chứ?]
[Mẹ A Mao: Thế tại sao cậu phải so chiều cao với đối tượng xem mắt của đội trưởng hả?]
[ZGDX, smiling: Tớ có à? Tớ đang nói chuyện phiếm với cậu, rõ ràng là cậu bắt đầu so sánh trước—— Dù sao thì tớ cũng ghen tị với những loại người mặt đẹp, dáng cao, gia thế tốt lại còn học giỏi nữa! Ôi sao lại có người hoàn hảo như thế chứ, thật tuyệt vời mà!!!]
[Mẹ A Mao: Cậu chơi trò chơi cho giỏi vào, rồi sau đó cậu sẽ là Hoa Mộc Lan trong giới thể thao điện tử, ôi thật tuyệt vời mà!!!]
[ZGDX, smiling: Cút đi!]
[Mẹ A Mao: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Đồng Dao khinh thường cô bạn thân, bỏ điện thoại xuống, không yên lòng lại cầm sổ ghi chép về các số liệu của Huawei lên xem, lật vài tờ thì phát hiện ra một chữ cũng xem không vào, hơn nữa càng nhìn lại càng phiền, cô dứt khoát “Bạch” một phát đóng sổ, tắt đèn, bò vào trong chăn.
Bánh Lớn đang ngủ dở bất mãn kêu “meo meo”, dùng chân đạp đạp Đồng Dao.
“Đạp cái gì mà đạp, đây là giường của lão tử, không hài lòng thì đi về ổ của mày ngủ đi.”
Đồng Dao hung dữ cùng mèo cãi nhau, một bên ầm ỹ một bên kéo chăn lên trùm đầu… Cụ thể là đang dỗi với ai cô cũng không rõ nữa, nhắm mắt lại là nghĩ đến buổi chiều Lục Tư Thành cười nhạo cô “Chỉ biết ăn thôi”. Cô trùm đầu chui trong chăn phồng má trợn mắt: Cái gì gọi là chỉ biết ăn thôi, lúc lão nhân gia ngài đi ra ngoài xem mắt thì lão tử phải ngồi ở căn cứ xem đên mấy chục video thi đấu đó, xem đến mù mắt luôn rồi, một cậu khích lệ cũng chưa được nghe!
Đồng Dao càng nghĩ càng giận.
Trong đầu bây giờ chỉ muốn cầm điện thoại lên đi mắng chửi người thế nhưng lại cảm giác lý do mắng chửi người của mình chả ra làm sao cả, không thành thật tí nào. Cuối cùng, sự sợ hãi bẩm sinh đối với đội trưởng đại nhân đã chiến thằng sự tức giận của cô…
Tức giận tức giận đến ngủ luôn.
…
Ngày mai chính là ngày thi đấu.
Đồng Dao và mọi người đến nơi thi đấu lúc 3 rưỡi chiều, theo thường lệ vào phòng nghỉ ngơi, trang điểm đợi đến giờ thi đấu;
4 giờ 30 phút, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có giọng nói của bình luận viên, đã vào vị trị xong rồi;
4 giờ 40 phút, bên trong phòng nghỉ của tuyển thủ có một cái TV, TV này có chiếu hình ảnh ở bên ngoài hội trường sân thi đấu, bình thường tuyển thủ nghỉ ngơi trong này đều sẽ xem thi đấu qua TV. Lúc này trên màn ảnh đã bắt đầu phát hình ảnh, đang phát top 10 thao tác đẹp và hay của tuần trước, Đồng Dao ngồi khoanh chân trên ghế vừa anh hoa qua vừa xem, Lục Tư Thành có hai thao tác được chiếu, chính cô cũng có một thao tác được chiếu lên, Lục Tư Thành đều là thao tác đơn độc ở đường dưới, còn Đồng Dao là đứng phía sau đoàn chiến thu gặt tàn cục…
4 giờ 45 phút, Đồng Dao để hôp hoa quả xuống đứng lên, đang muốn nói đến giờ rồi nên ra thôi thì lúc này TV phía sau cô đột nhiên vang lên BGM vui vẻ, âm thanh rất lớn, sau đó còn kèm theo 4 từ ———
“Lời nói—— khi——– thi ——- đấu!”
Thiếu nữ đang xoay người ra cửa thì dừng lại, vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại, vì vậy liền hoàn hảo thấy được một gương mặt to đùng xuất hiện trên màn hình TV———
[Người ta thì tất cả đều chọn tướng chơi giai đoạn sau, chúng ta thì toàn chọn tướng giai đoạn trước, haizz, các đồng chí à, mọi người bành trướng quá đấy.] Đây là tiếng lão Miêu thở dài.
[Anh đau đầu, đánh nhanh rồi còn về nhà ngủ.] Đây là Lục Tư Thành với gương mặt không biểu cảm cùng với giọng nói khàn khàn.
[Tán thành.] Đây là Đồng Dao với vẻ mặt ngưng trọng.
“Aaaaaaa!” Đồng Dao hoảng sợ lấy hai tay che mắt mình, nhưng lại không nhịn được mà hé hé ngón tay ra một khe để nhìn tiếp, “Đại ca hậu trường không phải đã nói là sẽ không đưa đoạn này lên sao?????”
Lục Tư Thành cười chế giễu: “Em ngu ngốc phải không, ai nói với em là không đưa?”
Trên màn hình TV là hình ảnh lão Miêu đeo tai nghe thoáng cúi xuống lướt qua lão K nhìn về phía Đồng Dao: [Tiểu thư à, em sao lại hùa theo anh ấy rồi?]
Đồng Dao lập tức dùng hai bàn tay che lỗ tai của mình lại.
Nhưng mà nhân viên cắt nối biên tập lời nói khi thi đấu cũng không có buông tha cho cô, chỉ thấy trên màn ảnh mặt thiếu nữ vốn không có biểu cảm đột nhiên hơi run run, sau đó bình tĩnh nói ——-
[Đau bụng, muốn đi đại tiện.]
[Đau bụng, muốn đi đại tiện x2.]
[Đau bụng, muốn đi đại tiện x3.]
Một câu nói lặp lại 3 lần, lần cuối cùng còn cho hiệu ứng đặc biệt kéo dài âm thanh nữa, trên đầu Đồng Dao còn xuất hiện hình ảnh WC rực rỡ và một đống phân hoạt hình đang khóc lóc…
Màn hình lướt qua một vòng các thành viên của Đồng Dao, tất cả đều là biểu cảm trầm mặc, cuối cùng đến câu cảm thán của Tiểu Bàn: [Em đây là muốn lời nói của mình được phát lên sau khi thi đấu rồi.]
Trên màn hình khuôn mặt than của Đồng Dao rốt cuộc xuất hiện biến hóa —– Nhìn hình ảnh được quay lên Đồng Dao mới phát hiện, thì ra khi mình hoảng sợ hai lỗ mũi lại to đến như thế còn có cả hai cằm nữa, so với tranh biếm họa thì chẳng khác bao nhiêu đâu, anh trai hậu trường còn cho cô thêm hai hàng nước mắt nữa: [Đừng đừng đừng, đại ca hậu trường ơi, anh tha cho em một lần đi, cho em còn có mặt mũi nhìn mọi người, đoạn này anh cut đi nhé, nhé! Em quỳ xuống lạy mọi người đấy!!!]
Phía bên phải Đồng Dao xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu S (*), nhân viên công tác: “À.”
(*) Tiểu S: một MC nổi tiếng của Trung Quốc. Mình cũng không biết là tại sao lại cho ảnh của Tiểu S nữa, hình như kiểu muốn dùng ảnh Tiểu S chế nhạo Đồng Dao ý, vì theo mình biết thì Tiểu S ở TQ được biết đến là một MC rất hay có scandal với đồng nghiệp.
Đồng Dao “ba” một tiếng đập tay lên che mặt, không đành lòng nhìn tiếp được nữa, cách một cánh cửa và cả hành lang dài ngoằng cũng vẫn có thể nghe thấy những tiếng cười ” ha ha ha ha ha ha ha ha ha” ở bên ngoài hội trường. Đến khi trên màn hình chiếu đến đoạn Đồng Dao bay xuống la hét với Lục Tư Thành “Để em giết, để em giết, em khổ khổ sở sở đi sang đây mà các anh không để cái đầu này cho em thì bà đây cả đời không bao giờ…đến đường dưới nữa!”, còn Lục Tư Thành thì bình tĩnh nói câu ồn cái gì, cẩn thận ra quần. Nói xong câu này, có thể phán đoán từ độ vang của tiếng cười ngoài kia, mọi người chắc chắn đã cười đến mức đau hết hai bên sườn rồi… …
Đồng Dao: “Không được, ngày hôm nay cánh cửa này em không bước ra được, Lục Nhạc cậu lên thay tôi đi, tôi cần yên tĩnh tỉnh táo một chút.”
Lục Nhạc: “Tôi không lên đâu nhé, tôi sẽ nhìn cô bị chê cười.”
Tiểu Bàn: “Đừng sợ.”
Đồng Dao: “Bọn họ sao có thể làm như vậy với một thiếu nữ chứ!!!!”
Tiểu Bàn: “Thi đấu thể thao điện tử, không có giới tính.”
Đồng Dao vô lực khoát khoát tay, lúc này Tiểu Thụy mở cửa giục bọn họ đi đến sân thi đấu, Đồng Dao bị Tiểu Bàn lôi kéo cùng dỗ dành kéo ra khỏi cửa. Lúc đi qua Tiểu Thụy, cô rõ ràng nghe được quản lý nói: “Anh thích em tự nhiên là chính mình như thế, không kiểu cách, không bên ngoài một kiểu bên trong một kiểu.”
Trong hành lang mờ tối, vẻ mặt Đồng Dao ngây thơ trợn to mắt nhìn quản lý chiến đội của mình đang đứng chống tường cười đến vui vẻ, nhất thời cô cho rằng cả thế giới đang nhằm vào cô ——
Lúc đi ra lối đi dành cho tuyển thủ để đến chỗ máy tính thì Đồng Dao nghe được ngoại trừ tiếng vỗ tay còn có tiếng cười vang của mọi người. Cô xoa xoa mặt ngồi xuống vị trí của mình, cảm giác có vô số ánh mắt quét tới quét lui trên người cô, lần này ngay cả màn hình máy tính trước mặt cũng không cứu vớt được cô…
Đồng Dao cầm tai nghe đeo lên, lảm nhảm nói: “Lòng tôi thật lạnh lẽo nên đường giữa hôm nay cũng thật lạnh lẽo, hai đường trên dưới xem mà làm nhé.”
Lục Tư Thành: “Em nếu bị giết đơn một lần anh liền mua một cái TV màn hình cực lớn về phòng khách phát video vừa nãy trọn vẹn 24 tiếng luôn, bị giết hai lần sẽ là 48 tiếng, 3 lần thì là 3 ngày 3 đêm 72 tiếng tua không ngừng nghỉ…”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao: “Anh có phải là người không.”
Vừa lẩm bẩm vừa đeo tai nghe lại cho cân, tiếng cười và các loại tiếng động khác đã giảm đi rất nhỏ. Đồng Dao vẫn chưa phục hồi lại sau sự xấu hổ vừa rồi thế nhưng màu đỏ trên mặt đã từ đỏ như sốt cà chua giảm bớt chỉ còn hơi hồng hồng… Một lát sau, thi đấu chính thức bắt đầu. Tiến vào giai đoạn BAN&PICK, mọi người đã không nói chuyên phiếm nữa mà tập trung thảo luận xem nên ban pick tướng nào——-
Lão Miêu: “Lấy Ekko, cho Ekko cho tôi, gần đây Ekko rất mạnh.”
Lão k: “Thôi đi, mấy lần đánh rank cậu làm tôi bất an cực kỳ.”
Lục Tư Thành: “Cấm Reksai, Evelynn cũng cấm đi, đừng để Côn lấy được.”
Tiểu Bàn: “Đường giữa cũng cấm một tướng đi, cấm Viktor nhé.”
Đồng Dao: “…”
Lão Miêu: “Em lấy Ekko.”
Lão K: “Em chọn gì Minh thần?”
Minh thần: “Graves vẫn chưa bị cấm, có muốn không? Anh nghĩ Graves được đấy.”
Lão K: “Được rồi.”
Lục Tư Thành: “Có Graves thì anh sẽ chọn một tướng mạnh giai đoạn sau.”
Tiểu Bàn: “Được đó, được đó, đội hình mở đầu được đấy.”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Đường giữa của chúng ta đâu? Rớt mạng à?”
Tiểu Bàn: “Im lặng như gà chết.”
Minh thần: “Đúng rồi, đường giữa thấy thế nào? Đối phương chọn Ezreal, anh ý chọn Syndra được đấy… Đồng Dao em có thể dùng không?”
Đồng Dao: “Có thể, lấy đi.”
Tiểu Bàn: “Tiểu tỷ tỷ, em có tin là có một vài người dù là không nói câu nào hoặc là nói kiểu lời ít ý nhiều thì vẫn sẽ được chiếu lên không?”
Đồng Dao: “… … … … … … …”
Đồng Dao biểu thị, lão tử không tin.
Vì vậy ở ván thứ nhất, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, tổng cộng 45 phút, số câu Đồng Dao nói không vượt quá 10 câu, mỗi câu không quá 10 từ, Tiểu Bàn và lão K đều cảm khái cho rằng Đồng Dao bị Lục Tư Thành nhập vào người, mà Lục Tư Thành đối với câu nói này rất không phục: “Anh cũng không phải bị câm điếc.”
Bởi vì không nói lời nào, cộng thêm lúc trước bị đội trường uy hiếp nếu chết sẽ “Phát đi phát lại cái video xấu hổ kia” thế nên ván thứ nhất Đồng Dao tập trung cao độ carry bùng nổ, vừa mở màn đã cùng lão K nấp sẵn chỗ đường sống đánh lén đi rừng đối phương, lấy được First Blood, 15 phút tiếp theo có thể nói là cô thao tác Syndra như thần, một mình giết đường giữa Huawei 3 lần——-
Sau đó tiến vào giai đoạn đoàn chiến.
Trong lúc đoàn chiến, Đồng Dao thao tác Syndra muốn thế nào được thế đấy, đối thủ tránh sau lính vẫn bị cô hành cho khổ không thể tả, mỗi lần tiến lên đều bị cô bức lui về canh trụ, vì thế trang bị đã lạc hậu sẵn lại bởi vì không farm được lính không giết được tướng mà lại càng lạc hậu hơn, trực tiếp bị giết!
Cũng may là đi rừng bọn họ lúc trước nhìn ra một chút manh mối, trực tiếp bỏ qua đường giữa, tập trung vào hai đường trên dưới, mấy lần thành công đánh lén được lão K, vì vậy hai đội miễn cưỡng giằng co đến giai đoạn sau, Huawei dù đau khổ vẫn có thể chỗng đỡ đến hơn 40 phút… Cuối cùng bởi vì đường giữa Huawei phát huy thật sự là quá kém, liên tục không chống đỡ được Đồng Dao, vì vậy kết thúc ván đấu đầu tiên.
Ván đầu tiên kết thúc, Đồng Dao tháo tai nghe xuống, đứng lên nuốt một ngụm nước bọt, một câu cũng không nói cụp đuôi đi chạy vào phòng nghỉ. Kết quả trên đường đến toilet thì gặp đi rừng của Huawei, Côn ——
Đồng Dao gật đầu gọi là chào hỏi hắn, không nghĩ tới đối phương lại nở nụ cười xán lạn như anh dương nhìn cô, dùng giọng nói mang khẩu âm nước ngoài nói: “Tôi xem video kia của cô rồi, rất đáng yêu.”
Fan nữ của Côn rất nhiều, bởi vì lớn lên cao, làn da trắng nõn, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, nhìn rất giống nam sinh sạch sẽ trong sáng. Hơn nữa bình thường lúc trực tiếp cũng nói rất ít, cùng đội đánh đôi cũng không nói nhiều chỉ mỉm cười nghe người khác nói hết bài này đến bài khác —–
Đồng đội gài bẫy không mắng chửi, đồng đội carry sẽ đánh chữ khen người ta.
Quan trọng là… học tiếng Trung rất nghiêm túc, bình thường rất hay dùng tiếng Trung giao lưu với fan.
Nhưng không kịp đề phòng lại bị tiểu ca ca nổi tiếng này khen video xấu hổ kia đáng yêu, Đồng Dao thiếu chút nữa đã kích động tè ra quần rồi… Không biết tiểu ca ca này suy nghĩ cái gì nữa, cô không thể làm gì khác hơn là nói lời cảm ơn sau đó như một làn khói chạy vào WC.
——- Đây chính là một việc mà bất cứ lúc nào cũng có thể quẳng ra sau đầu, một khúc nhạc đệm trong thời gian nghỉ ngơi mà thôi.
Thế nhưng sự việc lại không như cô suy nghĩ. Đồng Dao thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì nữa, hay là vừa rồi cô vội vội vàng vàng nói cảm ơn rồi chạy vào WC đã chọc giận vị tiểu ca ca này… Nói chung là khi ván thứ hai bắt đầu, không hiểu tại sao mà vị tiểu ca ca khen cô đáng yêu ở cửa WC kia lại đột nhiên định cư tại đường giữa luôn —–
Suốt khoảng thời gian đầu tiên, Côn nếu không phải là gank ở đường giữa thì chính là đang chạy đến đường giữa để gank.
Đồng Dao bị hắn đánh lén lần đầu tiên, cống hiến First Blood cho ván thứ 2 thì vẫn chỉ nghĩ là mình không cẩn thận.
Nhưng cho đến khi đối phương liên tục xuất hiện ở đường giữa thì ——
Đồng Dao bình tĩnh: “Đi rừng ở đường giữa, em chết, lính đối phương tràn ra kìa, lão K anh tới farm đi đừng lãng phí.”
Đồng Dao bĩnh tĩnh: “Đi rừng ở lại đang ở đường giữa, em biến về nhà.”
Đồng Dao không thể nào bình tĩnh: “Em chết.”
Đồng Dao hoang mang: “Xảy ra chuyện gì với Evelynn thế? Bản đồ này bị ai đó cắt thành hai à?”
Đồng Dao tê liệt: “Em lại chết.”
Đồng Dao co quắp sắp phát điên: “Em con mẹ nó lại chết!”
Nhìn màn hình chỉ có hai màu đen trắng Đồng Dao hung hăng đập mạnh bàn phím: “Em fuck fuck fuck, chơi loạn cái gì thế?! Em muốn giết đi rừng đối phương! Mẹ nó.”
Đông Dao tâm tư như trò tàn: “… Vì sao không BAN Evelynn, hắn dám xuất hiện ở đường giữa một lần nữa thì em dám nôn cho mọi người nhìn.”
Tiểu Bàn: “Lão ca, ổn định nào.”
Đồng Dao: “Lão ca ổn định không được, em không muốn đối mặt nữa đâu, đối phương đem đường giữa (*) là đường giành cho 2 người luôn rồi.”
(*) Dành cho những ai không hiểu: Trong LOL thì đường giữa chỉ có một tướng đi thôi, một mình một đường, thỉnh thoảng nếu gặp nguy thì đường khác sẽ sang giúp.
Trận đấu lúc này đã được 25 phút, đối phương hình như đã thương lượng với nhau xong rồi, hai đường trên dưới không ăn được nên vẫn thủy chung vững vàng nhằm vào Đồng Dao, đi rừng Côn cũng liều mạng nhằm vào đường giữa, vì vậy cục điện trận đấu là một vòng tuần hoàn chết đi sống lại không diễn tả được của đường giữa ZGDX ——
Nhìn mình cống hiến đầu người cho cả trận, Đồng Dao đem một loạt lời lẽ thô tục mắng một vòng trong lòng. Mà chính bởi vì vô cùng phẫn nộ thế nên thậm chí ván này thua cô cũng không có thời gian để cảm giác được sự chán nản uể oải, lồng ngực lúc này chỉ có sự phẫn nộ đang hừng hực thiêu đốt.
Ván thứ hai kết thúc, Đồng Dao ngồi nghỉ ngơi trong góc phòng, đầu úp vào tường, còn Lục Tư Thành và mọi người thì đang thảo luận một vài vấn đề trong ván đấu vừa rồi… Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, trước mặt bao nhiêu người, đi rừng Huawei dò xét nhìn một vòng cùng mọi người chào hỏi rồi trực tiếp đi về phía Đồng Dao, cúi người xuống bên cạnh cô nói: “Có thể cho tôi Wechat của cô được không? Cho tôi Wechat đi, ván sau tôi không sang đường giữa nữa.”
Đồng Dao: “… … … …”
Đồng Dao đem đầu đang úp vào tường nâng lên.
Đồng Dao: “?????”
Côn nheo mắt lại nở nụ cười rất dễ thương, còn có răng nanh nhỏ nữa.
Tuyển thủ trao đổi Wechat rất bình thường, Đồng Dao cũng không để trong lòng mà đáp ứng, nhìn Côn nghiêm túc mở Wechat ra rồi add cô sau đó hài lòng nói câu “Cảm ơn”, đứng lên đi ra ngoài. Mãi cho đến khi hắn đi khỏi phòng, Đồng Dao vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.
Đồng Dao: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Lục Tư Thành: “Sưu tập tem (*).”
(*) Sưu tập tem: đây là ngôn ngữ giới trẻ bên TQ, nghĩa là có nhiều bạn gái đó. Ở đây muốn nói là Côn muốn theo đuổi Đồng Dao, rồi cho Đồng Dao vào bộ sưu tập của mình.
Đồng Dao: “…”
Tiểu Bàn: “Wechat của bọn anh cậu ta đều có, đừng nghe Thành ca nói linh tinh.”
Đồng Dao: “À.”
Ván thứ 3, Côn đúng là không có đến đường giữa —–
Thật ra hắn có sang cũng vô dụng, ván này Đồng Dao chọn tướng Lulu, chạy trốn nhanh, tay dài, có lá chắn, có làm giảm tốc độ của đối phương, có gây choáng, chiêu cuối cùng của cấp 6 càng đánh càng hồi máu, là thần kỹ bảo mệnh… Hơn nữa lúc nghỉ ngơi mọi người cũng đã có biện pháp xử lý cái tình huống dở hơi ở ván 2 rồi.
Ván thứ 3 này bởi vì tất cả mọi người chơi đúng đường của mình, không có ai ra chiêu quái thai kỳ lạ nào cả thế nên ở phút thứ 38 ZGDX thành công phá nhà lính, cuối cùng phút thứ 41 thuận lợi chiến thắng.
Lúc đứng lên đi tới bắt tay phía đối diện, Đồng Dao cảm giác hôm nay mình phải già đi 3 tuổi rồi.
Khi bắt tay Côn, cậu ta nắm tay Đồng Dao lắc lắc cười nói: “Xem Wechat.”
Đồng Dao: “… À.”
…
Trở lại căn cứ đã là 9 rưỡi tối.
Đánh đủ 3 ván, còn trải qua ván thứ 2 đầy kinh hách thế nên Đồng Dao mệt như chó, cô đề nghị mua đồ ăn bên ngoài được mọi người nhất trí tán thành. Cầm điện thoại lên định đặt cơm thì mới phát hiện ra đi rừng Huawei gửi cho cô vô số tin nhắn —–
[Côn: Về đến căn cứ chưa?]
[Côn: Tôi cũng vừa về đến nơi.]
[Côn: Ăn cơm chưa?]
[Côn: Hôm nay chơi rất tốt, cô rất mạnh.]
[Côn: Con gái chơi tốt thế này rất hiếm gặp ]
[Côn: Đang ăn cơm à?]
[Côn: Mệt sao? Đi ra ngoài rồi?]
[Côn: Không để ý tới tôi QWQ]
Đồng Dao: “…”
… … Xảy ra chuyện gì đây?
Đồng Dao để điện thoại di động xuống.
Lục Tư Thành ngồi cách cô không xa nhấc mí mắt lên liếc mắt nhìn cô: “Không đặt cơm à?”
“Đang định đặt đây, nhưng trước đó em có một ý nghĩ không biết có nên nói hay không.”
“Nói xem nào.”
“Em nghĩ đi rừng chiến đội điện thoại (*) kia hình như muốn trêu ghẹo em.”
(*) Huawei là một hãng điện thoại bên TQ, chiến đội Huawei sở dĩ gọi là Huawei vì do hãng điện thoại này tài trợ, mọi người gọi chiến đội điện thoại cho thân mật.
“…”
Lục Tư Thành đang vùi đầu gõ chữ trên điện thoại ngừng lại, anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt “Em uống thuốc chưa” liếc nhìn Đồng Dao. Sau một lát, trong lúc cô vẫn còn chưa phản ứng thì anh đã lấy đi điện thoại đang trong tay cô, liếc nhìn thoáng qua, sau đó, trầm mặc.
Lục Tư Thành: “Em thấy thế nào?”
Đồng Dao: “Em chỉ muốn đem hắn và Evelynn cùng nhau nhét vào quan tài sau đó vùi lấp, vùi lấp thật sâu thật sâu.”
Lục Tư Thành “Ừ” sau đó cúi đầu đánh một hàng chữ gửi đi rồi trả điện thoại lại cho Đồng Dao, tiếp tục nghịch điện thoại của chính mình…
Đồng Dao cúi đầu nhìn điện thoại của mình —–
[ZGDX, smiling: chessman.]
[ZGDX, smiling: 얘는 내 사람이야, 건드리지 마라 이 색기야.]
3 giây sau, có tin nhắn trả lời ——–
[Côn:... 죄송합니다! QAQ]
Đồng Dao: “Cái gì thế này? Có nghĩa là gì?”
Lục Tư Thành nhấc mí mắt nhìn lướt qua: “Hắn nói xin lỗi.”
Đồng Dao: “Anh nói gì khiến hắn nói xin lỗi? Anh sẽ không mắng chửi người ta chứ?”
Lục Tư Thành dừng lại, sau đó thản nhiên nói: “Em đừng quan tâm, dù sao thì về sau hắn sẽ không nhắn nữa.”
Đồng Dao “À” sau đó mở phần mềm đặt thức ăn, ăn, rửa mặt, lên giường. Lúc này đã là 12 giờ đêm rồi, đồng đội vẫn còn ở dưới tầng đánh rank đến gà bay chó sủa, Đồng Dao thuộc thành phần ngủ sớm thì leo lên giường nghịch điện thoại.
Đang nghịch thì nghĩ đến đúng thật là Côn không có gửi tin nhắn đến nữa, cô vào Wechat, tìm đến tin nhắn Lục Tư Thành gửi đi kia, copy rồi gửi cho [Mẹ A Mao] ——-
[ZGDX, smiling: Câu này nghĩa là gì?]
[Mẹ A Mao: Sao lại có tiếng Hàn thế này, lấy từ đâu đấy?]
[ZGDX, smiling: Trái tim mùa thu (*).]
(*) Một bộ phim hàn cực kỳ nổi tiếng
[Mẹ A Mao:... ]
[ZGDX, smiling: Cậu đừng nhiều chuyện, rốt cuộc câu đấy nghĩa là gì?]
[Mẹ A Mao: Cô ấy là cô gái của tôi, đừng động vào cô ấy, thằng nhóc con.]
“… … … … … … …”
Tay Đồng Dao run lên, điện thoại “Ba” rơi xuống đập lên mặt cô.
Tác giả nói ra suy nghĩ: aaaaa tới tới, hôm nay đăng muộn nhưng nội dung thì nhất định sẽ tiếp năng lực cho mọi người thôi hahahahaha
Thành ca cũng không phải tổng tài bá đạo đơn thuần, thật ra lời nói của anh ấy rất có lực gây khiếp sợ, bởi vì Hàn quốc rất chú ý đến bối phận trên dưới, mà Côn là hậu bối, gia nhập CLB sau Thành ca đó, thế nên hậu bối đương nhiên phải kính trọng tiền bối, vì vậy Côn mới nghe lời Thành ca không động tới cô gái của anh, còn xin lỗi nữa =)))
Ừ.
Cuối cùng:
Cảm ơn các tiểu tỷ tỷ đã vẫn giữ gìn khu bình luận hòa bình, tôi cũng không muốn để ý đến những người kỳ kỳ quái quái. Xem truyện xem truyện đi
Ngày hôm nay mọi người vất vả rồi, chương này phát 200 bao lì xì!
[ZGDX, smiling: Hôm nay đội trưởng đi xem mắt, nghe nói đối tượng là một người du học thạc sĩ ở nước ngoài mới tốt nghiệp về nước, thân cao1m72 còn đi thêm giày cao gót, gia đình đối phương cùng gia đình đội trưởng có quan hệ làm ăn.]
[Mẹ A Mao: Cậu nếu ở nước ngoài tiếp tục học thì có thể có bằng thạc sĩ đó.]
[ZGDX, smiling: Nhưng tớ chỉ có thể đi nối xương mới may ra được 1m72, hoặc là trời cao thương xót ban cho phép thuật của Harry Potter.]
[Mẹ A Mao: Cậu vẫn là nên cầu nguyện cho Thành ca thích chú lùn đi.]
[ZGDX, smiling:... Tớ làm sao phải cầu nguyện anh ấy thích chú lùn chứ?]
[Mẹ A Mao: Thế tại sao cậu phải so chiều cao với đối tượng xem mắt của đội trưởng hả?]
[ZGDX, smiling: Tớ có à? Tớ đang nói chuyện phiếm với cậu, rõ ràng là cậu bắt đầu so sánh trước—— Dù sao thì tớ cũng ghen tị với những loại người mặt đẹp, dáng cao, gia thế tốt lại còn học giỏi nữa! Ôi sao lại có người hoàn hảo như thế chứ, thật tuyệt vời mà!!!]
[Mẹ A Mao: Cậu chơi trò chơi cho giỏi vào, rồi sau đó cậu sẽ là Hoa Mộc Lan trong giới thể thao điện tử, ôi thật tuyệt vời mà!!!]
[ZGDX, smiling: Cút đi!]
[Mẹ A Mao: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Đồng Dao khinh thường cô bạn thân, bỏ điện thoại xuống, không yên lòng lại cầm sổ ghi chép về các số liệu của Huawei lên xem, lật vài tờ thì phát hiện ra một chữ cũng xem không vào, hơn nữa càng nhìn lại càng phiền, cô dứt khoát “Bạch” một phát đóng sổ, tắt đèn, bò vào trong chăn.
Bánh Lớn đang ngủ dở bất mãn kêu “meo meo”, dùng chân đạp đạp Đồng Dao.
“Đạp cái gì mà đạp, đây là giường của lão tử, không hài lòng thì đi về ổ của mày ngủ đi.”
Đồng Dao hung dữ cùng mèo cãi nhau, một bên ầm ỹ một bên kéo chăn lên trùm đầu… Cụ thể là đang dỗi với ai cô cũng không rõ nữa, nhắm mắt lại là nghĩ đến buổi chiều Lục Tư Thành cười nhạo cô “Chỉ biết ăn thôi”. Cô trùm đầu chui trong chăn phồng má trợn mắt: Cái gì gọi là chỉ biết ăn thôi, lúc lão nhân gia ngài đi ra ngoài xem mắt thì lão tử phải ngồi ở căn cứ xem đên mấy chục video thi đấu đó, xem đến mù mắt luôn rồi, một cậu khích lệ cũng chưa được nghe!
Đồng Dao càng nghĩ càng giận.
Trong đầu bây giờ chỉ muốn cầm điện thoại lên đi mắng chửi người thế nhưng lại cảm giác lý do mắng chửi người của mình chả ra làm sao cả, không thành thật tí nào. Cuối cùng, sự sợ hãi bẩm sinh đối với đội trưởng đại nhân đã chiến thằng sự tức giận của cô…
Tức giận tức giận đến ngủ luôn.
…
Ngày mai chính là ngày thi đấu.
Đồng Dao và mọi người đến nơi thi đấu lúc 3 rưỡi chiều, theo thường lệ vào phòng nghỉ ngơi, trang điểm đợi đến giờ thi đấu;
4 giờ 30 phút, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có giọng nói của bình luận viên, đã vào vị trị xong rồi;
4 giờ 40 phút, bên trong phòng nghỉ của tuyển thủ có một cái TV, TV này có chiếu hình ảnh ở bên ngoài hội trường sân thi đấu, bình thường tuyển thủ nghỉ ngơi trong này đều sẽ xem thi đấu qua TV. Lúc này trên màn ảnh đã bắt đầu phát hình ảnh, đang phát top 10 thao tác đẹp và hay của tuần trước, Đồng Dao ngồi khoanh chân trên ghế vừa anh hoa qua vừa xem, Lục Tư Thành có hai thao tác được chiếu, chính cô cũng có một thao tác được chiếu lên, Lục Tư Thành đều là thao tác đơn độc ở đường dưới, còn Đồng Dao là đứng phía sau đoàn chiến thu gặt tàn cục…
4 giờ 45 phút, Đồng Dao để hôp hoa quả xuống đứng lên, đang muốn nói đến giờ rồi nên ra thôi thì lúc này TV phía sau cô đột nhiên vang lên BGM vui vẻ, âm thanh rất lớn, sau đó còn kèm theo 4 từ ———
“Lời nói—— khi——– thi ——- đấu!”
Thiếu nữ đang xoay người ra cửa thì dừng lại, vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại, vì vậy liền hoàn hảo thấy được một gương mặt to đùng xuất hiện trên màn hình TV———
[Người ta thì tất cả đều chọn tướng chơi giai đoạn sau, chúng ta thì toàn chọn tướng giai đoạn trước, haizz, các đồng chí à, mọi người bành trướng quá đấy.] Đây là tiếng lão Miêu thở dài.
[Anh đau đầu, đánh nhanh rồi còn về nhà ngủ.] Đây là Lục Tư Thành với gương mặt không biểu cảm cùng với giọng nói khàn khàn.
[Tán thành.] Đây là Đồng Dao với vẻ mặt ngưng trọng.
“Aaaaaaa!” Đồng Dao hoảng sợ lấy hai tay che mắt mình, nhưng lại không nhịn được mà hé hé ngón tay ra một khe để nhìn tiếp, “Đại ca hậu trường không phải đã nói là sẽ không đưa đoạn này lên sao?????”
Lục Tư Thành cười chế giễu: “Em ngu ngốc phải không, ai nói với em là không đưa?”
Trên màn hình TV là hình ảnh lão Miêu đeo tai nghe thoáng cúi xuống lướt qua lão K nhìn về phía Đồng Dao: [Tiểu thư à, em sao lại hùa theo anh ấy rồi?]
Đồng Dao lập tức dùng hai bàn tay che lỗ tai của mình lại.
Nhưng mà nhân viên cắt nối biên tập lời nói khi thi đấu cũng không có buông tha cho cô, chỉ thấy trên màn ảnh mặt thiếu nữ vốn không có biểu cảm đột nhiên hơi run run, sau đó bình tĩnh nói ——-
[Đau bụng, muốn đi đại tiện.]
[Đau bụng, muốn đi đại tiện x2.]
[Đau bụng, muốn đi đại tiện x3.]
Một câu nói lặp lại 3 lần, lần cuối cùng còn cho hiệu ứng đặc biệt kéo dài âm thanh nữa, trên đầu Đồng Dao còn xuất hiện hình ảnh WC rực rỡ và một đống phân hoạt hình đang khóc lóc…
Màn hình lướt qua một vòng các thành viên của Đồng Dao, tất cả đều là biểu cảm trầm mặc, cuối cùng đến câu cảm thán của Tiểu Bàn: [Em đây là muốn lời nói của mình được phát lên sau khi thi đấu rồi.]
Trên màn hình khuôn mặt than của Đồng Dao rốt cuộc xuất hiện biến hóa —– Nhìn hình ảnh được quay lên Đồng Dao mới phát hiện, thì ra khi mình hoảng sợ hai lỗ mũi lại to đến như thế còn có cả hai cằm nữa, so với tranh biếm họa thì chẳng khác bao nhiêu đâu, anh trai hậu trường còn cho cô thêm hai hàng nước mắt nữa: [Đừng đừng đừng, đại ca hậu trường ơi, anh tha cho em một lần đi, cho em còn có mặt mũi nhìn mọi người, đoạn này anh cut đi nhé, nhé! Em quỳ xuống lạy mọi người đấy!!!]
Phía bên phải Đồng Dao xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu S (*), nhân viên công tác: “À.”
(*) Tiểu S: một MC nổi tiếng của Trung Quốc. Mình cũng không biết là tại sao lại cho ảnh của Tiểu S nữa, hình như kiểu muốn dùng ảnh Tiểu S chế nhạo Đồng Dao ý, vì theo mình biết thì Tiểu S ở TQ được biết đến là một MC rất hay có scandal với đồng nghiệp.
Đồng Dao “ba” một tiếng đập tay lên che mặt, không đành lòng nhìn tiếp được nữa, cách một cánh cửa và cả hành lang dài ngoằng cũng vẫn có thể nghe thấy những tiếng cười ” ha ha ha ha ha ha ha ha ha” ở bên ngoài hội trường. Đến khi trên màn hình chiếu đến đoạn Đồng Dao bay xuống la hét với Lục Tư Thành “Để em giết, để em giết, em khổ khổ sở sở đi sang đây mà các anh không để cái đầu này cho em thì bà đây cả đời không bao giờ…đến đường dưới nữa!”, còn Lục Tư Thành thì bình tĩnh nói câu ồn cái gì, cẩn thận ra quần. Nói xong câu này, có thể phán đoán từ độ vang của tiếng cười ngoài kia, mọi người chắc chắn đã cười đến mức đau hết hai bên sườn rồi… …
Đồng Dao: “Không được, ngày hôm nay cánh cửa này em không bước ra được, Lục Nhạc cậu lên thay tôi đi, tôi cần yên tĩnh tỉnh táo một chút.”
Lục Nhạc: “Tôi không lên đâu nhé, tôi sẽ nhìn cô bị chê cười.”
Tiểu Bàn: “Đừng sợ.”
Đồng Dao: “Bọn họ sao có thể làm như vậy với một thiếu nữ chứ!!!!”
Tiểu Bàn: “Thi đấu thể thao điện tử, không có giới tính.”
Đồng Dao vô lực khoát khoát tay, lúc này Tiểu Thụy mở cửa giục bọn họ đi đến sân thi đấu, Đồng Dao bị Tiểu Bàn lôi kéo cùng dỗ dành kéo ra khỏi cửa. Lúc đi qua Tiểu Thụy, cô rõ ràng nghe được quản lý nói: “Anh thích em tự nhiên là chính mình như thế, không kiểu cách, không bên ngoài một kiểu bên trong một kiểu.”
Trong hành lang mờ tối, vẻ mặt Đồng Dao ngây thơ trợn to mắt nhìn quản lý chiến đội của mình đang đứng chống tường cười đến vui vẻ, nhất thời cô cho rằng cả thế giới đang nhằm vào cô ——
Lúc đi ra lối đi dành cho tuyển thủ để đến chỗ máy tính thì Đồng Dao nghe được ngoại trừ tiếng vỗ tay còn có tiếng cười vang của mọi người. Cô xoa xoa mặt ngồi xuống vị trí của mình, cảm giác có vô số ánh mắt quét tới quét lui trên người cô, lần này ngay cả màn hình máy tính trước mặt cũng không cứu vớt được cô…
Đồng Dao cầm tai nghe đeo lên, lảm nhảm nói: “Lòng tôi thật lạnh lẽo nên đường giữa hôm nay cũng thật lạnh lẽo, hai đường trên dưới xem mà làm nhé.”
Lục Tư Thành: “Em nếu bị giết đơn một lần anh liền mua một cái TV màn hình cực lớn về phòng khách phát video vừa nãy trọn vẹn 24 tiếng luôn, bị giết hai lần sẽ là 48 tiếng, 3 lần thì là 3 ngày 3 đêm 72 tiếng tua không ngừng nghỉ…”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao: “Anh có phải là người không.”
Vừa lẩm bẩm vừa đeo tai nghe lại cho cân, tiếng cười và các loại tiếng động khác đã giảm đi rất nhỏ. Đồng Dao vẫn chưa phục hồi lại sau sự xấu hổ vừa rồi thế nhưng màu đỏ trên mặt đã từ đỏ như sốt cà chua giảm bớt chỉ còn hơi hồng hồng… Một lát sau, thi đấu chính thức bắt đầu. Tiến vào giai đoạn BAN&PICK, mọi người đã không nói chuyên phiếm nữa mà tập trung thảo luận xem nên ban pick tướng nào——-
Lão Miêu: “Lấy Ekko, cho Ekko cho tôi, gần đây Ekko rất mạnh.”
Lão k: “Thôi đi, mấy lần đánh rank cậu làm tôi bất an cực kỳ.”
Lục Tư Thành: “Cấm Reksai, Evelynn cũng cấm đi, đừng để Côn lấy được.”
Tiểu Bàn: “Đường giữa cũng cấm một tướng đi, cấm Viktor nhé.”
Đồng Dao: “…”
Lão Miêu: “Em lấy Ekko.”
Lão K: “Em chọn gì Minh thần?”
Minh thần: “Graves vẫn chưa bị cấm, có muốn không? Anh nghĩ Graves được đấy.”
Lão K: “Được rồi.”
Lục Tư Thành: “Có Graves thì anh sẽ chọn một tướng mạnh giai đoạn sau.”
Tiểu Bàn: “Được đó, được đó, đội hình mở đầu được đấy.”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Đường giữa của chúng ta đâu? Rớt mạng à?”
Tiểu Bàn: “Im lặng như gà chết.”
Minh thần: “Đúng rồi, đường giữa thấy thế nào? Đối phương chọn Ezreal, anh ý chọn Syndra được đấy… Đồng Dao em có thể dùng không?”
Đồng Dao: “Có thể, lấy đi.”
Tiểu Bàn: “Tiểu tỷ tỷ, em có tin là có một vài người dù là không nói câu nào hoặc là nói kiểu lời ít ý nhiều thì vẫn sẽ được chiếu lên không?”
Đồng Dao: “… … … … … … …”
Đồng Dao biểu thị, lão tử không tin.
Vì vậy ở ván thứ nhất, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, tổng cộng 45 phút, số câu Đồng Dao nói không vượt quá 10 câu, mỗi câu không quá 10 từ, Tiểu Bàn và lão K đều cảm khái cho rằng Đồng Dao bị Lục Tư Thành nhập vào người, mà Lục Tư Thành đối với câu nói này rất không phục: “Anh cũng không phải bị câm điếc.”
Bởi vì không nói lời nào, cộng thêm lúc trước bị đội trường uy hiếp nếu chết sẽ “Phát đi phát lại cái video xấu hổ kia” thế nên ván thứ nhất Đồng Dao tập trung cao độ carry bùng nổ, vừa mở màn đã cùng lão K nấp sẵn chỗ đường sống đánh lén đi rừng đối phương, lấy được First Blood, 15 phút tiếp theo có thể nói là cô thao tác Syndra như thần, một mình giết đường giữa Huawei 3 lần——-
Sau đó tiến vào giai đoạn đoàn chiến.
Trong lúc đoàn chiến, Đồng Dao thao tác Syndra muốn thế nào được thế đấy, đối thủ tránh sau lính vẫn bị cô hành cho khổ không thể tả, mỗi lần tiến lên đều bị cô bức lui về canh trụ, vì thế trang bị đã lạc hậu sẵn lại bởi vì không farm được lính không giết được tướng mà lại càng lạc hậu hơn, trực tiếp bị giết!
Cũng may là đi rừng bọn họ lúc trước nhìn ra một chút manh mối, trực tiếp bỏ qua đường giữa, tập trung vào hai đường trên dưới, mấy lần thành công đánh lén được lão K, vì vậy hai đội miễn cưỡng giằng co đến giai đoạn sau, Huawei dù đau khổ vẫn có thể chỗng đỡ đến hơn 40 phút… Cuối cùng bởi vì đường giữa Huawei phát huy thật sự là quá kém, liên tục không chống đỡ được Đồng Dao, vì vậy kết thúc ván đấu đầu tiên.
Ván đầu tiên kết thúc, Đồng Dao tháo tai nghe xuống, đứng lên nuốt một ngụm nước bọt, một câu cũng không nói cụp đuôi đi chạy vào phòng nghỉ. Kết quả trên đường đến toilet thì gặp đi rừng của Huawei, Côn ——
Đồng Dao gật đầu gọi là chào hỏi hắn, không nghĩ tới đối phương lại nở nụ cười xán lạn như anh dương nhìn cô, dùng giọng nói mang khẩu âm nước ngoài nói: “Tôi xem video kia của cô rồi, rất đáng yêu.”
Fan nữ của Côn rất nhiều, bởi vì lớn lên cao, làn da trắng nõn, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, nhìn rất giống nam sinh sạch sẽ trong sáng. Hơn nữa bình thường lúc trực tiếp cũng nói rất ít, cùng đội đánh đôi cũng không nói nhiều chỉ mỉm cười nghe người khác nói hết bài này đến bài khác —–
Đồng đội gài bẫy không mắng chửi, đồng đội carry sẽ đánh chữ khen người ta.
Quan trọng là… học tiếng Trung rất nghiêm túc, bình thường rất hay dùng tiếng Trung giao lưu với fan.
Nhưng không kịp đề phòng lại bị tiểu ca ca nổi tiếng này khen video xấu hổ kia đáng yêu, Đồng Dao thiếu chút nữa đã kích động tè ra quần rồi… Không biết tiểu ca ca này suy nghĩ cái gì nữa, cô không thể làm gì khác hơn là nói lời cảm ơn sau đó như một làn khói chạy vào WC.
——- Đây chính là một việc mà bất cứ lúc nào cũng có thể quẳng ra sau đầu, một khúc nhạc đệm trong thời gian nghỉ ngơi mà thôi.
Thế nhưng sự việc lại không như cô suy nghĩ. Đồng Dao thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì nữa, hay là vừa rồi cô vội vội vàng vàng nói cảm ơn rồi chạy vào WC đã chọc giận vị tiểu ca ca này… Nói chung là khi ván thứ hai bắt đầu, không hiểu tại sao mà vị tiểu ca ca khen cô đáng yêu ở cửa WC kia lại đột nhiên định cư tại đường giữa luôn —–
Suốt khoảng thời gian đầu tiên, Côn nếu không phải là gank ở đường giữa thì chính là đang chạy đến đường giữa để gank.
Đồng Dao bị hắn đánh lén lần đầu tiên, cống hiến First Blood cho ván thứ 2 thì vẫn chỉ nghĩ là mình không cẩn thận.
Nhưng cho đến khi đối phương liên tục xuất hiện ở đường giữa thì ——
Đồng Dao bình tĩnh: “Đi rừng ở đường giữa, em chết, lính đối phương tràn ra kìa, lão K anh tới farm đi đừng lãng phí.”
Đồng Dao bĩnh tĩnh: “Đi rừng ở lại đang ở đường giữa, em biến về nhà.”
Đồng Dao không thể nào bình tĩnh: “Em chết.”
Đồng Dao hoang mang: “Xảy ra chuyện gì với Evelynn thế? Bản đồ này bị ai đó cắt thành hai à?”
Đồng Dao tê liệt: “Em lại chết.”
Đồng Dao co quắp sắp phát điên: “Em con mẹ nó lại chết!”
Nhìn màn hình chỉ có hai màu đen trắng Đồng Dao hung hăng đập mạnh bàn phím: “Em fuck fuck fuck, chơi loạn cái gì thế?! Em muốn giết đi rừng đối phương! Mẹ nó.”
Đông Dao tâm tư như trò tàn: “… Vì sao không BAN Evelynn, hắn dám xuất hiện ở đường giữa một lần nữa thì em dám nôn cho mọi người nhìn.”
Tiểu Bàn: “Lão ca, ổn định nào.”
Đồng Dao: “Lão ca ổn định không được, em không muốn đối mặt nữa đâu, đối phương đem đường giữa (*) là đường giành cho 2 người luôn rồi.”
(*) Dành cho những ai không hiểu: Trong LOL thì đường giữa chỉ có một tướng đi thôi, một mình một đường, thỉnh thoảng nếu gặp nguy thì đường khác sẽ sang giúp.
Trận đấu lúc này đã được 25 phút, đối phương hình như đã thương lượng với nhau xong rồi, hai đường trên dưới không ăn được nên vẫn thủy chung vững vàng nhằm vào Đồng Dao, đi rừng Côn cũng liều mạng nhằm vào đường giữa, vì vậy cục điện trận đấu là một vòng tuần hoàn chết đi sống lại không diễn tả được của đường giữa ZGDX ——
Nhìn mình cống hiến đầu người cho cả trận, Đồng Dao đem một loạt lời lẽ thô tục mắng một vòng trong lòng. Mà chính bởi vì vô cùng phẫn nộ thế nên thậm chí ván này thua cô cũng không có thời gian để cảm giác được sự chán nản uể oải, lồng ngực lúc này chỉ có sự phẫn nộ đang hừng hực thiêu đốt.
Ván thứ hai kết thúc, Đồng Dao ngồi nghỉ ngơi trong góc phòng, đầu úp vào tường, còn Lục Tư Thành và mọi người thì đang thảo luận một vài vấn đề trong ván đấu vừa rồi… Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, trước mặt bao nhiêu người, đi rừng Huawei dò xét nhìn một vòng cùng mọi người chào hỏi rồi trực tiếp đi về phía Đồng Dao, cúi người xuống bên cạnh cô nói: “Có thể cho tôi Wechat của cô được không? Cho tôi Wechat đi, ván sau tôi không sang đường giữa nữa.”
Đồng Dao: “… … … …”
Đồng Dao đem đầu đang úp vào tường nâng lên.
Đồng Dao: “?????”
Côn nheo mắt lại nở nụ cười rất dễ thương, còn có răng nanh nhỏ nữa.
Tuyển thủ trao đổi Wechat rất bình thường, Đồng Dao cũng không để trong lòng mà đáp ứng, nhìn Côn nghiêm túc mở Wechat ra rồi add cô sau đó hài lòng nói câu “Cảm ơn”, đứng lên đi ra ngoài. Mãi cho đến khi hắn đi khỏi phòng, Đồng Dao vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.
Đồng Dao: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Lục Tư Thành: “Sưu tập tem (*).”
(*) Sưu tập tem: đây là ngôn ngữ giới trẻ bên TQ, nghĩa là có nhiều bạn gái đó. Ở đây muốn nói là Côn muốn theo đuổi Đồng Dao, rồi cho Đồng Dao vào bộ sưu tập của mình.
Đồng Dao: “…”
Tiểu Bàn: “Wechat của bọn anh cậu ta đều có, đừng nghe Thành ca nói linh tinh.”
Đồng Dao: “À.”
Ván thứ 3, Côn đúng là không có đến đường giữa —–
Thật ra hắn có sang cũng vô dụng, ván này Đồng Dao chọn tướng Lulu, chạy trốn nhanh, tay dài, có lá chắn, có làm giảm tốc độ của đối phương, có gây choáng, chiêu cuối cùng của cấp 6 càng đánh càng hồi máu, là thần kỹ bảo mệnh… Hơn nữa lúc nghỉ ngơi mọi người cũng đã có biện pháp xử lý cái tình huống dở hơi ở ván 2 rồi.
Ván thứ 3 này bởi vì tất cả mọi người chơi đúng đường của mình, không có ai ra chiêu quái thai kỳ lạ nào cả thế nên ở phút thứ 38 ZGDX thành công phá nhà lính, cuối cùng phút thứ 41 thuận lợi chiến thắng.
Lúc đứng lên đi tới bắt tay phía đối diện, Đồng Dao cảm giác hôm nay mình phải già đi 3 tuổi rồi.
Khi bắt tay Côn, cậu ta nắm tay Đồng Dao lắc lắc cười nói: “Xem Wechat.”
Đồng Dao: “… À.”
…
Trở lại căn cứ đã là 9 rưỡi tối.
Đánh đủ 3 ván, còn trải qua ván thứ 2 đầy kinh hách thế nên Đồng Dao mệt như chó, cô đề nghị mua đồ ăn bên ngoài được mọi người nhất trí tán thành. Cầm điện thoại lên định đặt cơm thì mới phát hiện ra đi rừng Huawei gửi cho cô vô số tin nhắn —–
[Côn: Về đến căn cứ chưa?]
[Côn: Tôi cũng vừa về đến nơi.]
[Côn: Ăn cơm chưa?]
[Côn: Hôm nay chơi rất tốt, cô rất mạnh.]
[Côn: Con gái chơi tốt thế này rất hiếm gặp ]
[Côn: Đang ăn cơm à?]
[Côn: Mệt sao? Đi ra ngoài rồi?]
[Côn: Không để ý tới tôi QWQ]
Đồng Dao: “…”
… … Xảy ra chuyện gì đây?
Đồng Dao để điện thoại di động xuống.
Lục Tư Thành ngồi cách cô không xa nhấc mí mắt lên liếc mắt nhìn cô: “Không đặt cơm à?”
“Đang định đặt đây, nhưng trước đó em có một ý nghĩ không biết có nên nói hay không.”
“Nói xem nào.”
“Em nghĩ đi rừng chiến đội điện thoại (*) kia hình như muốn trêu ghẹo em.”
(*) Huawei là một hãng điện thoại bên TQ, chiến đội Huawei sở dĩ gọi là Huawei vì do hãng điện thoại này tài trợ, mọi người gọi chiến đội điện thoại cho thân mật.
“…”
Lục Tư Thành đang vùi đầu gõ chữ trên điện thoại ngừng lại, anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt “Em uống thuốc chưa” liếc nhìn Đồng Dao. Sau một lát, trong lúc cô vẫn còn chưa phản ứng thì anh đã lấy đi điện thoại đang trong tay cô, liếc nhìn thoáng qua, sau đó, trầm mặc.
Lục Tư Thành: “Em thấy thế nào?”
Đồng Dao: “Em chỉ muốn đem hắn và Evelynn cùng nhau nhét vào quan tài sau đó vùi lấp, vùi lấp thật sâu thật sâu.”
Lục Tư Thành “Ừ” sau đó cúi đầu đánh một hàng chữ gửi đi rồi trả điện thoại lại cho Đồng Dao, tiếp tục nghịch điện thoại của chính mình…
Đồng Dao cúi đầu nhìn điện thoại của mình —–
[ZGDX, smiling: chessman.]
[ZGDX, smiling: 얘는 내 사람이야, 건드리지 마라 이 색기야.]
3 giây sau, có tin nhắn trả lời ——–
[Côn:... 죄송합니다! QAQ]
Đồng Dao: “Cái gì thế này? Có nghĩa là gì?”
Lục Tư Thành nhấc mí mắt nhìn lướt qua: “Hắn nói xin lỗi.”
Đồng Dao: “Anh nói gì khiến hắn nói xin lỗi? Anh sẽ không mắng chửi người ta chứ?”
Lục Tư Thành dừng lại, sau đó thản nhiên nói: “Em đừng quan tâm, dù sao thì về sau hắn sẽ không nhắn nữa.”
Đồng Dao “À” sau đó mở phần mềm đặt thức ăn, ăn, rửa mặt, lên giường. Lúc này đã là 12 giờ đêm rồi, đồng đội vẫn còn ở dưới tầng đánh rank đến gà bay chó sủa, Đồng Dao thuộc thành phần ngủ sớm thì leo lên giường nghịch điện thoại.
Đang nghịch thì nghĩ đến đúng thật là Côn không có gửi tin nhắn đến nữa, cô vào Wechat, tìm đến tin nhắn Lục Tư Thành gửi đi kia, copy rồi gửi cho [Mẹ A Mao] ——-
[ZGDX, smiling: Câu này nghĩa là gì?]
[Mẹ A Mao: Sao lại có tiếng Hàn thế này, lấy từ đâu đấy?]
[ZGDX, smiling: Trái tim mùa thu (*).]
(*) Một bộ phim hàn cực kỳ nổi tiếng
[Mẹ A Mao:... ]
[ZGDX, smiling: Cậu đừng nhiều chuyện, rốt cuộc câu đấy nghĩa là gì?]
[Mẹ A Mao: Cô ấy là cô gái của tôi, đừng động vào cô ấy, thằng nhóc con.]
“… … … … … … …”
Tay Đồng Dao run lên, điện thoại “Ba” rơi xuống đập lên mặt cô.
Tác giả nói ra suy nghĩ: aaaaa tới tới, hôm nay đăng muộn nhưng nội dung thì nhất định sẽ tiếp năng lực cho mọi người thôi hahahahaha
Thành ca cũng không phải tổng tài bá đạo đơn thuần, thật ra lời nói của anh ấy rất có lực gây khiếp sợ, bởi vì Hàn quốc rất chú ý đến bối phận trên dưới, mà Côn là hậu bối, gia nhập CLB sau Thành ca đó, thế nên hậu bối đương nhiên phải kính trọng tiền bối, vì vậy Côn mới nghe lời Thành ca không động tới cô gái của anh, còn xin lỗi nữa =)))
Ừ.
Cuối cùng:
Cảm ơn các tiểu tỷ tỷ đã vẫn giữ gìn khu bình luận hòa bình, tôi cũng không muốn để ý đến những người kỳ kỳ quái quái. Xem truyện xem truyện đi
Ngày hôm nay mọi người vất vả rồi, chương này phát 200 bao lì xì!