Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Edit: Tiểu Vũ
Trong lúc chấn kinh, Đồng Dao thoát Tieba tìm WeChat của Tiểu Thụy định gửi “Anh ra tay làm việc nghĩa hả, không thể ngờ được anh thật sự đã làm một việc mà quản lý CLB nên làm” cho anh ta, mới gõ được một nửa, còn chưa kịp gõ dấu phẩy, thì đã có người gõ cửa phòng cô rồi!
Đồng Dao run tay, lỡ ấn gửi luôn nửa câu mới gõ xong kia đi.
Cô bỏ điện thoại xuống, hỏi một tiếng “ai vậy”, giọng nói có hơi khàn khàn, cô như chợt nhớ ra chuyện gì đó, có chút hoảng hốt như một tên trộm, bỏ điện thoại xuống đứng dậy khỏi giường, chưa kịp đi dép đã chạy ngay đến trước gương, nhìn thấy trong đó là một đôi mắt đỏ như mắt thỏ, sưng như quả đào, hoàn toàn không có cách nào cứu vớt, cô thở dài một hơi, vỗ nhẹ khuôn mặt mình.
“… Cứ nói buổi tối không biết ăn phải cái gì bị dị ứng vậy.”
Đồng Dao nói với chính mình trong gương, khôi phục vẻ bình tĩnh, hắng giọng một cái… Lúc này người đang đứng bên ngoài vẫn liên tục gõ cửa phòng cô, Đồng Dao đáp một tiếng “ra đây” rồi đi ra mở cửa—– Giây đầu tiên khi mở cửa cô lập tức cảm nhận được ánh sáng ngoài hành lang đã bị dáng người cao to đứng ở cửa che mất hoàn toàn—– Cô sửng sốt mất một giây—– trong lòng “đờ mờ” một tiếng, tức khắc hiểu được cái cớ “ăn gì đó bị dị ứng” chắc chắn không thể lừa được người này—– Cô không chút do dự đóng luôn cửa lại!
Nhưng động tác đóng cửa chỉ mới làm được một nửa!
Người ngoài cửa đã dùng một tay chặn lại động tác của cô, Đồng Dao nhớ tới vết thương ở cô tay của anh, cũng không dám giằng co nhiều, lùi về sau một bước khẽ nheo mắt lại, giờ chỉ còn hy vọng ánh đèn trong phòng không đủ sáng để anh có thể nhìn rõ mặt cô, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi: “… Sao anh lại sang đây?”
Nhưng Lục Tư Thành đã trực tiếp hỏi thẳng: “Em khóc cái gì?”
Đồng Dao: “…”
Con mẹ nó lúng túng vl.
Một câu “Em có khóc đâu” mới nói được hai chữ, người đàn ông đã tiến đến, một tay nâng cằm cô để mặt cô hơi ngửa lên, đồng thời ôm cô đến chỗ đèn sáng duy nhất trong phòng——
Ngón tay hơi thô ráp mang theo độ ấm vuốt ve khóe mắt sưng đỏ của cô.
“Khóc cái gì?”
Người đàn ông hỏi lại một lần nữa.
Anh cúi đầu rất nghiêm túc quan sát khuôn mặt cô, trên mặt cũng không có bao nhiêu cảm xúc, Đồng Dao bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, lại thêm những ấm ức bực bội lúc trước lại trào đến, khẽ cau mày, cô ngửa đầu ra sau né tránh đồng thơi gạt tay anh ra, hai người giằng co một hồi, cuối cùng kết thúc bằng một câu “Nhẹ chút, tay anh đau” của Lục Tư Thành, cũng là lời tuyên bố sự giãy giụa của Đồng Dao đã thất bại.
“…” Cô ngửa mặt lên khẽ thở dài một hơi, “Em không khóc.”
“Thế vừa lúc nãy tiếng anh nghe thấy trong phòng tắm là quỷ khóc hay là sói tru?” Lục Tư Thành mặt mày bình tĩnh, “Tưởng phòng em cách âm tốt lắm hả? Lần sau muốn nói dối thì cũng đừng chọn phòng tắm, vùi mặt trong chăn mà khóc, cho dù có khóc đến ngất đi thì anh cũng không thể nghe thấy.
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Cůng 1 câu hỏi đừng để anh phải hỏi lại đến lần thứ 3.”
Đồng Dao gật đầu một cái: “Lúc tắm không bọc vết thương kĩ, dầu gội sữa tắm chảy vŕo, em đau, thế nęn khóc.”
Lục Tư Thành nghe vậy, nhìn cô một cái—- Qua cái nhìn này, Đồng Dao biết được cho dù vẻ mặt cô có chân thành đến đâu thě Lục Tư Thành cũng không tin mấy lời đó của cô—- Nhưng mà anh cũng không vạch trần cô, mà buông tay khỏi đầu cô rồi cúi đầu xuống cầm tay cô lên nhìn: Băng vải đúng là ướt sũng, lớp băng hình như cũng là do cô tự quấn, vụng vụng về về, quấn tay mà cứ như bọc xác ướp.
“Tự quấn?”
“Ừm.”
“Đần.”
“…”
“Sao không nhờ anh giúp em?”
“… Anh thi đấu, đấu tập, xem lại các trận đấu.”
Một loạt các ví dụ, tổng kết lại thì chỉ có một chữ “Bận”, Đồng Dao nhỏ giọng trả lời, không biết có phải là đáp án Lục Tư Thành có thể chấp nhận được hay không, tóm lại may mà anh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nắm lấy tay cô không buông ra, hỏi một câu hòm thuốc ở đâu, sau đó dắt theo cô đi đến chỗ cô chỉ, rồi lại dắt cô về giường, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Lục Tư Thành cúi đầu, vừa im lặng vừa nghiêm túc gỡ lớp vải băng trên tay Đồng Dao, miệng vết thương bởi vì ngâm trong nước nên có chút trắng bệch, Đồng Dao quay mặt đi không dám nhìn—— Lúc Lục Tư Thành sát trùng cho cô một lần nữa thì cô mới lặng lẽ nhíu mày, cắn răng nhịn đau.
“Không được cắn răng.”
“?” Bên tai đột nhiên vang lên một câu mệnh lệnh khiến Đồng Dao sững người, cô quay đầu lại khó hiểu nhìn anh.
“Cũng là tay đau, nhưng vừa rồi không phải em khóc rất vui à?” Người đàn ông đang nắm cổ tay cô nhàn nhạt nói, “Sao đến trước mặt anh thì lại trở thành Đồng kiên cường rồi?”
“…” Đồng Dao nghiến răng, bị anh không biết là mỉa mai hay cười cợt nghi ngờ, hoảng đến độ đầu nóng mắt đỏ, “Khóc đủ rồi, sao, anh cố tình qua chỗ em nhìn em khóc đấy à? Hai ngày nay ngay cả nói anh cũng chẳng nói với em được mấy câu, em còn không biết anh có còn quan tâm sống chết của em hay không nữa, giờ nghe thấy em khóc thì lại vui vẻ chạy tới, xem kịch à, thế thì anh trả tiền vé vào cổng đây—–“
“Anh cố tình qua chỗ em là vì anh không yên tâm về em.”
Đồng Dao đột nhięn im bặt.
“Không muốn anh sang, vậy thì hoặc là em đừng khóc, hoặc lŕ em làm tai anh điếc luôn đi.” Lục Tư Thành rũ mắt, “Băng vải.”
Đồng Dao ngơ ngác cầm băng vải đưa cho Lục Tư Thành.
Nhìn anh nhận lấy, đầu ngón tay linh hoạt quấn từng vòng từng vòng băng quanh ngón tay cô… Xung quanh quá yên tĩnh, ngay cả tiếng vải băng ma sát với nhau Đồng Dao cũng nghe thấy được, chăm chú nhìn vào ngón tay thon dài đang được cắt tỉa sạch sẽ, cô có chút mê muội—–
Lục Tư Thành cuối cùng có khuyết điểm hay không? Có, anh kiêu ngạo, tự phụ, độc miệng, thói quen mặt đơ, nhiều chiêu trò đếm không hết, tâm trạng tốt thì trêu chọc đồng đội, tâm trạng không tốt thì đến ma quỷ thấy cũng phải sợ, thi thoảng sẽ lôi thôi luộm thuộm, chỉ cần không thi đấu không live stream thì sẽ không cạo râu không chải đầu, lôi thôi lếch thếch ngồi ở đó chơi game cả ngày cũng không vấn đề gì, quần áo thì cả một đống lớn, bộ nào bộ nấy đều rất đắt, nhưng lại cứ thích mượn áo sơ mi rộng thùng thình 39 tệ freeship mua trên Taobao của Tiểu Bàn, thỉnh thoảng lại quên ăn cơm, thỉnh thoảng lại quên mình đã ăn rồi, sau đó thì cầm đũa lên miễn cưỡng ăn thêm một bữa nữa…
Nhưng một Lục Tư Thành như vậy, lại là vua của LPL, là thần trong lòng người hâm mộ.
Thi đấu chuyên nghiệp được 3 năm, từ LCK đến LPL, chưa từng có scandal.
—– Còn Đồng Dao đã làm gì?
Cô tiếp nhận sự kiêu ngạo của anh, chỉ trích anh tự phụ, luôn quấn lấy anh nhảy lên nhảy xuống chỉ vì muốn thấy anh cười, bị anh trêu đùa thì cam tâm chịu đựng, lúc tâm tình của anh tốt thì sẽ trêu ghẹo đồng đội, lúc tâm tình không tốt thì sẽ đâm đầu đi chơi game để xả stress, giám sát anh cạo râu chải đầu, không cho anh tranh quần áo với Tiểu Bàn, nhớ thời gian để giục anh đi ăn cơm, lúc anh ăn quá nhiều thì đoạt đũa của anh…
Cô cảm thấy như thế là tốt với anh.
Thế nhưng không biết tại sao.
Thật sự không biết tại sao—-
Đột nhiên có đủ loại tin xấu về anh được tung ra, bọn họ nói anh đội bá, nói anh tự phụ, chế giễu anh còn chưa cầm được cup thế giới mà đã được thổi phồng quá mức, cười nhạo fan hâm mộ của anh là tổ chức không đàng hoàng, chất vấn việc anh mang theo cảm xúc cá nhân khi thi đấu, chất vấn anh không tôn trọng người hâm mộ, chất vấn năng lực của anh, sự chỉ huy của anh rốt cuộc có giống như những gì mọi người đã từng nghĩ…
Mà hình như, mỗi một lần đều là bởi vì cô mà bắt đầu.
Showgirl, Hứa Thái Luân, xin lỗi, nặc danh uy hiếp của fan, đổi cách chỉ huy khiến anh vì muốn gia tăng tốc độ phản ứng và năng lực phân tích, mỗi ngày số giờ anh dành ra để xem lại trận đấu đã tăng gấp đôi so với trước…
Hình như, anh đã bị cô lôi xuống khỏi thần đàn mất rồi.
“…”
Mấy suy nghĩ đó giống như những chiếc gai nhọn đâm vào tim Đồng Dao, cả người cô gần như đều bị đâm đến đau không chịu nổi… Đột nhiên cô run lên, mà người đàn ông đang nắm tay cô kia hình như đã nhận ra, anh nhíu mày ngẩng đầu nhìn cô một cái, còn tưởng rằng mình làm cô đau, nhỏ giọng lầm bầm: “Cố nhịn một chút nhé, sắp xong rồi, muốn khóc cũng được, nhưng đợi quấn xong rồi hẵng khóc.”
“…”
Không nhịn được.
Bị mắng chửi rằng xen vào chuyện của người khác cũng được; bị đánh một trận thật đau cũng được; bị giáo huấn một tràng bị cấm thi đấu vài trận cũng được, miễn là hãy để mọi chuyện quay trở lại vị trí ban đầu thôi… Tại sao từ đầu tới cuối anh đều không nói lời nào chứ?
Mặc cho người ta chất vấn, mặc cho fan công kích, mặc cho một loạt bình luận chế giễu cười nhạo xuất hiện đầy màn hình khi trực tiếp… Để mặc cô đứng đằng sau rồi không thèm để ý tới cô, cứ phớt lờ cô ở đó, dù là cô tức giận chất vấn anh bằng những lời khó nghe, anh vẫn luôn bày ra dáng vẻ “Được rồi được rồi, tùy em” —–
Cô là một người sống sờ sờ ra đấy, chứ không phải là không khí.
Đầu óc Đồng Dao lúc này đang nhưu CPU bị lỗi, cô dán mắt nhìn người đàn ông đang yên tĩnh băng bó cho cô, trong lòng có một loại cảm giác bất an do suy nghĩ quá nhiều và cả sự rét lạnh chi phối… Giống như cả người đột nhiên bị đẩy xuống biển vậy, vừa sâu vừa lạnh vừa tối.
Đồng Dao đột nhiên mở miệng hỏi: “Thành ca, chúng ta phải chia tay rồi sao?”
Vừa dứt lời, Đồng Dao đát nhìn thấy người đang quấn băng cho mình bỗng nhiên ngừng động tác.
Cô sửng sốt một chút, 3 giây sau mới nhận ra bản thân vừa nói cái quỷ gì—- Sắc mặt lập tức thay đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu, va phải đôi mắt màu nâu của anh.
Lục Tư Thành cứ nhìn cô như vậy.
Đồng Dao bất an dịch mông.
Lục Tư Thành buông tay cô ra.
Trong lòng Đồng Dao như có tảng đá đang treo lở lửng.
“Em muốn chia tay với anh?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên, trầm thấp, từ tính, nhưng lại không nghe ra trong đó có những cảm xúc gì—–
Thế nhưng chính giọng nói đó lại khiến cho tim Đồng Dao khẽ run lên… Cô có chút không biết làm sao, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn đối phương nữa—- Cô rất sợ mình chỉ nhìn một chút thôi thì tất cả sự bất an trước đó đều sẽ biến thành sự thật; cô rất sợ khi đối mắt với anh, anh sẽ nhếch miệng lên, dùng ngữ khí vân đạm phong khinh quen thuộc nói câu “Được thôi”…
Đồng Dao cúi đầu rất thấp.
Cô quyết định cả đời này sẽ không ngẩng đầu lên nữa.
Âm thầm đưa ra quyết định này, sau khi hoàn toàn im lặng, cô nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trấn định trầm tĩnh của anh: “Bởi vì anh làm chưa đủ tốt, khiến em phải khóc, nên em muốn chia tay với anh?”
“…”
Hả?
Đồng Dao mặt ngơ ngẩng đầu lên, mấp máy môi, hít hít mũi—– Đôi mắt mới vừa thử cố tỏ ra bình thản vô số lần thì giờ còn đỏ hơn mắt thỏ, sợ hãi cùng bất an hoàn toàn hiện rõ trên nét mặt.
Cô cuối cùng vẫn nhìn vào đôi mắt màu nâu kia sau quyết định sẽ không tiếp tục nhìn nữa vào một giây trước, nhưng bất ngờ là, trong đôi mắt đó, không hề giống như cô tưởng…
Vân đạm phong khinh?
“Anh không cho phép.”
“…”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Trong lúc chấn kinh, Đồng Dao thoát Tieba tìm WeChat của Tiểu Thụy định gửi “Anh ra tay làm việc nghĩa hả, không thể ngờ được anh thật sự đã làm một việc mà quản lý CLB nên làm” cho anh ta, mới gõ được một nửa, còn chưa kịp gõ dấu phẩy, thì đã có người gõ cửa phòng cô rồi!
Đồng Dao run tay, lỡ ấn gửi luôn nửa câu mới gõ xong kia đi.
Cô bỏ điện thoại xuống, hỏi một tiếng “ai vậy”, giọng nói có hơi khàn khàn, cô như chợt nhớ ra chuyện gì đó, có chút hoảng hốt như một tên trộm, bỏ điện thoại xuống đứng dậy khỏi giường, chưa kịp đi dép đã chạy ngay đến trước gương, nhìn thấy trong đó là một đôi mắt đỏ như mắt thỏ, sưng như quả đào, hoàn toàn không có cách nào cứu vớt, cô thở dài một hơi, vỗ nhẹ khuôn mặt mình.
“… Cứ nói buổi tối không biết ăn phải cái gì bị dị ứng vậy.”
Đồng Dao nói với chính mình trong gương, khôi phục vẻ bình tĩnh, hắng giọng một cái… Lúc này người đang đứng bên ngoài vẫn liên tục gõ cửa phòng cô, Đồng Dao đáp một tiếng “ra đây” rồi đi ra mở cửa—– Giây đầu tiên khi mở cửa cô lập tức cảm nhận được ánh sáng ngoài hành lang đã bị dáng người cao to đứng ở cửa che mất hoàn toàn—– Cô sửng sốt mất một giây—– trong lòng “đờ mờ” một tiếng, tức khắc hiểu được cái cớ “ăn gì đó bị dị ứng” chắc chắn không thể lừa được người này—– Cô không chút do dự đóng luôn cửa lại!
Nhưng động tác đóng cửa chỉ mới làm được một nửa!
Người ngoài cửa đã dùng một tay chặn lại động tác của cô, Đồng Dao nhớ tới vết thương ở cô tay của anh, cũng không dám giằng co nhiều, lùi về sau một bước khẽ nheo mắt lại, giờ chỉ còn hy vọng ánh đèn trong phòng không đủ sáng để anh có thể nhìn rõ mặt cô, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi: “… Sao anh lại sang đây?”
Nhưng Lục Tư Thành đã trực tiếp hỏi thẳng: “Em khóc cái gì?”
Đồng Dao: “…”
Con mẹ nó lúng túng vl.
Một câu “Em có khóc đâu” mới nói được hai chữ, người đàn ông đã tiến đến, một tay nâng cằm cô để mặt cô hơi ngửa lên, đồng thời ôm cô đến chỗ đèn sáng duy nhất trong phòng——
Ngón tay hơi thô ráp mang theo độ ấm vuốt ve khóe mắt sưng đỏ của cô.
“Khóc cái gì?”
Người đàn ông hỏi lại một lần nữa.
Anh cúi đầu rất nghiêm túc quan sát khuôn mặt cô, trên mặt cũng không có bao nhiêu cảm xúc, Đồng Dao bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, lại thêm những ấm ức bực bội lúc trước lại trào đến, khẽ cau mày, cô ngửa đầu ra sau né tránh đồng thơi gạt tay anh ra, hai người giằng co một hồi, cuối cùng kết thúc bằng một câu “Nhẹ chút, tay anh đau” của Lục Tư Thành, cũng là lời tuyên bố sự giãy giụa của Đồng Dao đã thất bại.
“…” Cô ngửa mặt lên khẽ thở dài một hơi, “Em không khóc.”
“Thế vừa lúc nãy tiếng anh nghe thấy trong phòng tắm là quỷ khóc hay là sói tru?” Lục Tư Thành mặt mày bình tĩnh, “Tưởng phòng em cách âm tốt lắm hả? Lần sau muốn nói dối thì cũng đừng chọn phòng tắm, vùi mặt trong chăn mà khóc, cho dù có khóc đến ngất đi thì anh cũng không thể nghe thấy.
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Cůng 1 câu hỏi đừng để anh phải hỏi lại đến lần thứ 3.”
Đồng Dao gật đầu một cái: “Lúc tắm không bọc vết thương kĩ, dầu gội sữa tắm chảy vŕo, em đau, thế nęn khóc.”
Lục Tư Thành nghe vậy, nhìn cô một cái—- Qua cái nhìn này, Đồng Dao biết được cho dù vẻ mặt cô có chân thành đến đâu thě Lục Tư Thành cũng không tin mấy lời đó của cô—- Nhưng mà anh cũng không vạch trần cô, mà buông tay khỏi đầu cô rồi cúi đầu xuống cầm tay cô lên nhìn: Băng vải đúng là ướt sũng, lớp băng hình như cũng là do cô tự quấn, vụng vụng về về, quấn tay mà cứ như bọc xác ướp.
“Tự quấn?”
“Ừm.”
“Đần.”
“…”
“Sao không nhờ anh giúp em?”
“… Anh thi đấu, đấu tập, xem lại các trận đấu.”
Một loạt các ví dụ, tổng kết lại thì chỉ có một chữ “Bận”, Đồng Dao nhỏ giọng trả lời, không biết có phải là đáp án Lục Tư Thành có thể chấp nhận được hay không, tóm lại may mà anh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nắm lấy tay cô không buông ra, hỏi một câu hòm thuốc ở đâu, sau đó dắt theo cô đi đến chỗ cô chỉ, rồi lại dắt cô về giường, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Lục Tư Thành cúi đầu, vừa im lặng vừa nghiêm túc gỡ lớp vải băng trên tay Đồng Dao, miệng vết thương bởi vì ngâm trong nước nên có chút trắng bệch, Đồng Dao quay mặt đi không dám nhìn—— Lúc Lục Tư Thành sát trùng cho cô một lần nữa thì cô mới lặng lẽ nhíu mày, cắn răng nhịn đau.
“Không được cắn răng.”
“?” Bên tai đột nhiên vang lên một câu mệnh lệnh khiến Đồng Dao sững người, cô quay đầu lại khó hiểu nhìn anh.
“Cũng là tay đau, nhưng vừa rồi không phải em khóc rất vui à?” Người đàn ông đang nắm cổ tay cô nhàn nhạt nói, “Sao đến trước mặt anh thì lại trở thành Đồng kiên cường rồi?”
“…” Đồng Dao nghiến răng, bị anh không biết là mỉa mai hay cười cợt nghi ngờ, hoảng đến độ đầu nóng mắt đỏ, “Khóc đủ rồi, sao, anh cố tình qua chỗ em nhìn em khóc đấy à? Hai ngày nay ngay cả nói anh cũng chẳng nói với em được mấy câu, em còn không biết anh có còn quan tâm sống chết của em hay không nữa, giờ nghe thấy em khóc thì lại vui vẻ chạy tới, xem kịch à, thế thì anh trả tiền vé vào cổng đây—–“
“Anh cố tình qua chỗ em là vì anh không yên tâm về em.”
Đồng Dao đột nhięn im bặt.
“Không muốn anh sang, vậy thì hoặc là em đừng khóc, hoặc lŕ em làm tai anh điếc luôn đi.” Lục Tư Thành rũ mắt, “Băng vải.”
Đồng Dao ngơ ngác cầm băng vải đưa cho Lục Tư Thành.
Nhìn anh nhận lấy, đầu ngón tay linh hoạt quấn từng vòng từng vòng băng quanh ngón tay cô… Xung quanh quá yên tĩnh, ngay cả tiếng vải băng ma sát với nhau Đồng Dao cũng nghe thấy được, chăm chú nhìn vào ngón tay thon dài đang được cắt tỉa sạch sẽ, cô có chút mê muội—–
Lục Tư Thành cuối cùng có khuyết điểm hay không? Có, anh kiêu ngạo, tự phụ, độc miệng, thói quen mặt đơ, nhiều chiêu trò đếm không hết, tâm trạng tốt thì trêu chọc đồng đội, tâm trạng không tốt thì đến ma quỷ thấy cũng phải sợ, thi thoảng sẽ lôi thôi luộm thuộm, chỉ cần không thi đấu không live stream thì sẽ không cạo râu không chải đầu, lôi thôi lếch thếch ngồi ở đó chơi game cả ngày cũng không vấn đề gì, quần áo thì cả một đống lớn, bộ nào bộ nấy đều rất đắt, nhưng lại cứ thích mượn áo sơ mi rộng thùng thình 39 tệ freeship mua trên Taobao của Tiểu Bàn, thỉnh thoảng lại quên ăn cơm, thỉnh thoảng lại quên mình đã ăn rồi, sau đó thì cầm đũa lên miễn cưỡng ăn thêm một bữa nữa…
Nhưng một Lục Tư Thành như vậy, lại là vua của LPL, là thần trong lòng người hâm mộ.
Thi đấu chuyên nghiệp được 3 năm, từ LCK đến LPL, chưa từng có scandal.
—– Còn Đồng Dao đã làm gì?
Cô tiếp nhận sự kiêu ngạo của anh, chỉ trích anh tự phụ, luôn quấn lấy anh nhảy lên nhảy xuống chỉ vì muốn thấy anh cười, bị anh trêu đùa thì cam tâm chịu đựng, lúc tâm tình của anh tốt thì sẽ trêu ghẹo đồng đội, lúc tâm tình không tốt thì sẽ đâm đầu đi chơi game để xả stress, giám sát anh cạo râu chải đầu, không cho anh tranh quần áo với Tiểu Bàn, nhớ thời gian để giục anh đi ăn cơm, lúc anh ăn quá nhiều thì đoạt đũa của anh…
Cô cảm thấy như thế là tốt với anh.
Thế nhưng không biết tại sao.
Thật sự không biết tại sao—-
Đột nhiên có đủ loại tin xấu về anh được tung ra, bọn họ nói anh đội bá, nói anh tự phụ, chế giễu anh còn chưa cầm được cup thế giới mà đã được thổi phồng quá mức, cười nhạo fan hâm mộ của anh là tổ chức không đàng hoàng, chất vấn việc anh mang theo cảm xúc cá nhân khi thi đấu, chất vấn anh không tôn trọng người hâm mộ, chất vấn năng lực của anh, sự chỉ huy của anh rốt cuộc có giống như những gì mọi người đã từng nghĩ…
Mà hình như, mỗi một lần đều là bởi vì cô mà bắt đầu.
Showgirl, Hứa Thái Luân, xin lỗi, nặc danh uy hiếp của fan, đổi cách chỉ huy khiến anh vì muốn gia tăng tốc độ phản ứng và năng lực phân tích, mỗi ngày số giờ anh dành ra để xem lại trận đấu đã tăng gấp đôi so với trước…
Hình như, anh đã bị cô lôi xuống khỏi thần đàn mất rồi.
“…”
Mấy suy nghĩ đó giống như những chiếc gai nhọn đâm vào tim Đồng Dao, cả người cô gần như đều bị đâm đến đau không chịu nổi… Đột nhiên cô run lên, mà người đàn ông đang nắm tay cô kia hình như đã nhận ra, anh nhíu mày ngẩng đầu nhìn cô một cái, còn tưởng rằng mình làm cô đau, nhỏ giọng lầm bầm: “Cố nhịn một chút nhé, sắp xong rồi, muốn khóc cũng được, nhưng đợi quấn xong rồi hẵng khóc.”
“…”
Không nhịn được.
Bị mắng chửi rằng xen vào chuyện của người khác cũng được; bị đánh một trận thật đau cũng được; bị giáo huấn một tràng bị cấm thi đấu vài trận cũng được, miễn là hãy để mọi chuyện quay trở lại vị trí ban đầu thôi… Tại sao từ đầu tới cuối anh đều không nói lời nào chứ?
Mặc cho người ta chất vấn, mặc cho fan công kích, mặc cho một loạt bình luận chế giễu cười nhạo xuất hiện đầy màn hình khi trực tiếp… Để mặc cô đứng đằng sau rồi không thèm để ý tới cô, cứ phớt lờ cô ở đó, dù là cô tức giận chất vấn anh bằng những lời khó nghe, anh vẫn luôn bày ra dáng vẻ “Được rồi được rồi, tùy em” —–
Cô là một người sống sờ sờ ra đấy, chứ không phải là không khí.
Đầu óc Đồng Dao lúc này đang nhưu CPU bị lỗi, cô dán mắt nhìn người đàn ông đang yên tĩnh băng bó cho cô, trong lòng có một loại cảm giác bất an do suy nghĩ quá nhiều và cả sự rét lạnh chi phối… Giống như cả người đột nhiên bị đẩy xuống biển vậy, vừa sâu vừa lạnh vừa tối.
Đồng Dao đột nhiên mở miệng hỏi: “Thành ca, chúng ta phải chia tay rồi sao?”
Vừa dứt lời, Đồng Dao đát nhìn thấy người đang quấn băng cho mình bỗng nhiên ngừng động tác.
Cô sửng sốt một chút, 3 giây sau mới nhận ra bản thân vừa nói cái quỷ gì—- Sắc mặt lập tức thay đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu, va phải đôi mắt màu nâu của anh.
Lục Tư Thành cứ nhìn cô như vậy.
Đồng Dao bất an dịch mông.
Lục Tư Thành buông tay cô ra.
Trong lòng Đồng Dao như có tảng đá đang treo lở lửng.
“Em muốn chia tay với anh?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên, trầm thấp, từ tính, nhưng lại không nghe ra trong đó có những cảm xúc gì—–
Thế nhưng chính giọng nói đó lại khiến cho tim Đồng Dao khẽ run lên… Cô có chút không biết làm sao, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn đối phương nữa—- Cô rất sợ mình chỉ nhìn một chút thôi thì tất cả sự bất an trước đó đều sẽ biến thành sự thật; cô rất sợ khi đối mắt với anh, anh sẽ nhếch miệng lên, dùng ngữ khí vân đạm phong khinh quen thuộc nói câu “Được thôi”…
Đồng Dao cúi đầu rất thấp.
Cô quyết định cả đời này sẽ không ngẩng đầu lên nữa.
Âm thầm đưa ra quyết định này, sau khi hoàn toàn im lặng, cô nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trấn định trầm tĩnh của anh: “Bởi vì anh làm chưa đủ tốt, khiến em phải khóc, nên em muốn chia tay với anh?”
“…”
Hả?
Đồng Dao mặt ngơ ngẩng đầu lên, mấp máy môi, hít hít mũi—– Đôi mắt mới vừa thử cố tỏ ra bình thản vô số lần thì giờ còn đỏ hơn mắt thỏ, sợ hãi cùng bất an hoàn toàn hiện rõ trên nét mặt.
Cô cuối cùng vẫn nhìn vào đôi mắt màu nâu kia sau quyết định sẽ không tiếp tục nhìn nữa vào một giây trước, nhưng bất ngờ là, trong đôi mắt đó, không hề giống như cô tưởng…
Vân đạm phong khinh?
“Anh không cho phép.”
“…”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”