- Tác giả
- Uki No (Dị Văn aka Lê Vân Hạ)
- Thể loại
- Tình cảm
- Tình trạng
- Đang viết
- Nguồn
- youthofukino.wordpress.com
- Lượt đọc
- 1,721
- Cập nhật
Chiếc ô vừa nãy đã bị vứt đi đang nằm lặng lẽ bên góc đường như chờ đợi. Thụy Miên cất từng bước chân nặng nhọc về phía cuối của xa lộ vắng tanh. Mây trôi hời hợt, cơn mưa tầm tã đã tạnh tự bao giờ, nhưng trước mắt cô vẫn chỉ hiện lên một mảng màu trắng trong đang dần chuyển sang xám xịt. Bất giác, luồng sáng rọi thẳng đến khóe mắt cô chợt mờ đi rồi tắt hẳn, chỉ còn lại một màu tối tăm đầy rẫy sự thương đau.
Cô quỵ xuống trên nền gạch vỉa hè còn ẩm ương và lạnh lẽo. Con đường trước mặt cô ướt đẫm, không chỉ bởi cơn mưa, mà trong đó là những mảnh sắt vụn còn rải rác khắp nơi và loang lổ những vết máu tươi mang theo chút đỏ sẫm, màu của sự đớn đau trong thể xác. Rất đau.
Đôi mắt cô mơ hồ và trống rỗng, cơn quặn thắt ở dạ dày chẳng thể lấn át đi sự âm ỉ đang hoành hành ở trong tim.
“Miên ơi, chờ tớ với.”
“Miên ơi, đừng đi nhanh quá chứ, tớ đang đau chân mà.”
“Miên ơi, tớ thích cậu mất rồi. Nhưng đợi khi nào tớ yêu cậu thì cậu mới được làm bạn gái của tớ chứ.”
“Miên ơi, tớ yêu cậu. Tớ sẽ về ngay đây.”
Ngày hôm đó, trời không nắng, cũng không mưa. Trong veo, ẩm ướt.
Giá như, cơn mưa đừng vội vã ngừng rơi thì sẽ tốt đẹp biết mấy. Giá như, bên cạnh tớ vẫn còn có cậu, tớ sẽ nhường cho cậu chiếc ô xanh, tớ sẽ đứng bên ngoài làm vầng hào quang nhỏ của cậu, tớ sẽ không cáu kỉnh mà chỉ mỉm cười khi nghe cậu nói, tớ sẽ không để cậu ướt mưa, tớ sẽ làm tất cả…
Nhưng quá muộn rồi, phải không…?
Bình luận facebook