Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Ngày xuất viện, Lâm Vãn nằm mà ra viện.
Trước giờ cô không nghĩ chuyện đi bộ là trải nghiệm gì, bây giờ nằm trên giường nửa tháng, giờ được nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, cô càng cảm thấy sức khỏe đúng là quý giá.
Cô bị gãy xương sống thắt lưng, không thể đi lại hay ngồi lâu trong ba tháng tới, không thể bay về nhà nhưng cũng không thể ở lại đây lâu như vậy. Huống hồ Chu Diễn Xuyên cũng không thể ở lại đây ba tháng liền, ngay cả Triệu Lị và lão Trịnh chưa nghỉ hưu nên phải vội vàng về Nam Giang làm việc.
May mắn là trước khi đi, Chu Diễn Xuyên đã liên hệ nhờ một công ty chuyên vận chuyển cấp cứu có thể giúp đưa cô về Nam Giang.
Lâm Vãn nhờ mẹ mang theo những cuốn sách Chu Diễn Xuyên đã mua định xem giết thời gian trên đường đi. Kết quả là khi lên đường, cô mới nhận ra mình quá ngây thơ – phông chữ in trong sách nhỏ quá, cô đọc một lúc lâu thì bị chóng mặt.
Thấy cô bơ phờ đặt sách xuống, Triệu Lị lo lắng vội hỏi: “Đau lưng hả con?”
“Dạ không, con bị hoa mắt.”
Lâm Vãn nhẹ nhàng đáp lại, lần này cô bị thương nằm viện, đau đớn dĩ nhiên không cần nói mà còn liên lụy Triệu Lị với lão Trịnh phải bôn ba tới đây, cô thấy áy náy: “Mẹ, từ từ con sẽ khỏe lại.”
Triệu Lị gần đây đa sầu đa cảm, nghe cô nói vậy thì mắt đỏ hoe: “Con phải mau khỏe lại đi. Con mới hai mươi mấy mà suốt ngày để mẹ hầu hạ, còn tưởng con là trẻ con đó!”
Lâm Vãn cười mắt cong cong.
Khi cô cười, nước mắt Triệu Lị gần rơi xuống.
Đứa con gái khi ra ngoài còn tung tăng, lúc gặp lại thì biến thành dáng vẻ yếu đuối thế này, người mẹ nào không đau lòng? Chưa kể cô không phải gặp tai nạn bình thường mà suýt chút nữa đã biến thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mấy hôm nay mỗi khi nghĩ tới chuyện này Triệu Lị không khỏi than thở ăn không ngon ngủ không yên.
Lão Trịnh sợ bà sẽ bật khóc trong xe nên âm thầm lấy khăn giấy đưa cho, sau đó cúi xuống, ân cần hỏi Lâm Vãn: “Con đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Dạ thôi, bây giờ chưa cần.” Lâm Vãn chớp mắt, “Chú Trịnh, đoạn video Chu Diễn Xuyên đưa cô bé đó đi chơi máy bay không người lái cho con coi lại đi.”
Sau khi kết thúc công việc cứu hộ ở Lâm Tân, Chu Diễn Xuyên mang theo một máy bay không người lái thực hiện lời hứa của mình. Nghe chuyện đó, lão Trịnh đi theo anh xem.
Lâm Vãn không thể tham gia trực tiếp cuộc vui nên khỏi nói là cô tiếc thế nào.
Cũng may lão Trịnh rất tâm lý, ông còn quay lại một video ngắn, chép nó vào laptop để Lâm Vãn có thể ngắm bạn trai mình.
Triệu Lị chưa coi video này, hiện giờ mọi chuyện vẫn ổn nên bà tới xem cùng cô.
Vị trí để thả máy bay không người lái là một bãi sông vắng.
Ngoài Chu Diễn Xuyên, còn có mấy người của Tinh Sang, sau khi tham gia cứu hộ mọi người có vẻ hơi mệt mỏi, mặt cũng mang theo nỗi buồn sau khi chứng kiến thảm kịch. Nhưng sự tò mò của cô bé đã xoa dịu tâm trạng của mọi người.
Chu Diễn Xuyên không cho người khác vận hành máy bay không người lái mà tự mình thực hiện từ thiết lập đường bay, giải thích cặn kẽ từng bước cho cô bé. Do cô bé còn nhỏ nên anh cố gắng giải thích từ ngữ theo cách trẻ con có thể hiểu được, nhưng thái độ của anh không giống như một số người cố tình giả vờ ngây thơ mà đối xử với cô bé như trò chuyện với một người bình đẳng ngang hàng, giọng điệu nhẹ nhàng, bình thản.
Ba mẹ của cô bé cũng có ở đó, ban đầu họ đi với tư cách giám hộ, nhưng chỉ một lúc đã bị máy bay không người lái thu hút, không chỉ lắng nghe chăm chú mà còn hỏi kỹ vài từ.
Khi chiếc máy bay không người lái bay lên trời, cô bé ngẩng đầu lên, vỗ tay nhiệt tình.
Là một giáo viên thâm niên, Triệu Lị không thể không nhận xét: “Nhìn kìa, lão Trịnh, đôi khi sự yêu thích khoa học của bọn trẻ lại nảy sinh rất tình cờ. Hôm nay con bé xem một chuyến bay của máy bay không người lái, biết đâu sẽ có một hạt giống gieo vào lòng con bé rồi đó chứ.”
Lão Trịnh phụ họa: “Có thể 20 năm nữa con bé trở thành phi công điều khiển máy bay không người lái giỏi nhất Trung Quốc.”
Nhận được phụ họa của bạn già, Triệu Lị thấy còn chưa đủ, bà hỏi con gái: “Con cũng nghĩ vậy đúng không?”
Lâm Vãn phản ứng chậm nửa nhịp: “Dạ?”
“Xem video mà nhập tâm vậy, con nghĩ gì vậy?” Triệu Lị ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Vãn không dám nhìn mẹ mình.
Bởi vì cô không phải nghĩ mấy chuyện cao thượng như “giáo dục khoa học cho thanh thiếu niên” gì đó, mà nhìn Chu Diễn Xuyên trò chuyện làm thân với cô bé nhỏ kia, suy nghĩ cô nhảy qua kênh khác.
Cô nghĩ, nếu sau này Chu Diễn Xuyên trở thành cha, thì đó có phải là cách anh sẽ trò chuyện với con không?
*
Tháng 10, không khí Nam Giang vẫn rất nóng, có vài trận mưa to, một trận bão, khi nắng hong hết nước mưa đi thì thành phố lại chìm vào bầu không khí nóng ẩm khó chịu.
Bị thương xương cốt dưỡng 100 ngày, người xưa nói quả thật đúng. Hai tháng rồi từ khi động đất mà Lâm Vãn vẫn không thể đi lại theo ý muốn.
Sau khi rời được khỏi giường, mặc đồ bảo hộ, mỗi ngày đi bộ 10 phút, cô lại phải nằm như cá ướp muối trên giường theo lời khuyên bác sĩ. Vì lý do đó mà cô mua một cái giá đỡ laptop, bàn phím để tiện làm việc khi nằm trên giường.
Tai nạn này khiến cô mất rất nhiều thời gian, không chỉ lỡ sinh nhật Chu Diễn Xuyên mà còn làm chững lại tiến độ công việc. Tuy nhiên, hiện giờ cô đang hồi phục tốt, ngoài việc giải quyết một số công việc hàng ngày từ xa, cô vẫn có sức lực để chuyện trò với với bạn bè tới thăm.
Gần đây còn đỡ, chứ lúc cô mới về thì bản chất Hải vương coi như lộ ra không sót chút nào. Mỗi ngày khách tới thăm nườm nượp, nói theo lời Triệu Lị thì y như tam cung lục viện tới thỉnh an.
“Nhưng mà tới thỉnh an có ích lợi gì đâu? Con vẫn ngóng Tiểu Chu mỗi ngày đó thôi.”
Nói gì cũng phải đâm chọc cô một câu, mẹ ruột đúng là mẹ ruột mà.
Lâm Vãn không phục: “Đâu có đâu.”
“Còn không có, vì thằng bé mà còn dám xén tóc đi kìa.” Triệu Lị đưa tay chọt lên mái tóc ngắn ngủn của Lâm Vãn.
Lâm Vãn mím môi, nếu không phải do bị tóc dài phiền phức lúc gội đầu thì cô đâu phải miễn cưỡng cắt tóc vậy. Dù gì cô cũng là con gái đang yêu, cho dù sao thì cũng không muốn bị bạn trai thấy vẻ nhếch nhác của mình.
Một tối thứ sáu đầu tháng 10, Chu Diễn Xuyên tới thăm cô trong nhà ở khuôn viên đại học Nam Giang như bình thường.
Lâm Vãn thấy anh đến, nheo nheo mắt: “Cục cưng, anh tới rồi.”
“Ừ.” Chu Diễn Xuyên ngồi xuống ghế bên cạnh giường như thường lệ, nhìn cô: “Hôm nay cảm giác em thế nào rồi.”
“Tốt hơn mỗi ngày mà. Nhưng hôm nay anh tới nên em thấy tốt hợn mười phần luôn.”
Chu Diễn Xuyên cười khẽ, cúi người hôn cô: “Chờ xong vụ kiện thì qua ở cùng anh đi.”
Lông mi Lâm Vãn run lên: “Không tốt lắm đâu.”
“Sao? Có gì không tốt?” Anh mút nhẹ môi cô rồi hỏi lại.
Suy nghĩ Lâm Vãn bị gián đoạn.
Đúng ra cô nghĩ Chu Diễn Xuyên quá bận rộn với công việc, ở bên anh cũng không tiện như ở nhà, nhưng khi bị anh nhìn với đôi mắt hoa đào gần sát thế này, hơi thở hai người đan xen vào nhau, cô quên bẵng mấy giây trước đang nghĩ gì. Đầu óc sao mà chợt hỏi: “Anh mời em sống chung hả?”
“…” Chu Diễn Xuyên nhìn cô thật sâu, “Hiểu vậy cũng được.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Vãn là muốn từ chối.
Cuộc sống chung lý tưởng theo cô phải là chọn một ngày đẹp trời, mặc thật đẹp, vào phòng ngủ của anh, trải qua một đêm lãng mạn say đắm. Nhưng mà hiện giờ cô là người bị chấn thương thắt lưng, đừng nói tới chuyện vận động vất vả trên giường, đi đứng bình thường thôi đã khó khăn.
“Không.” Cô tức tối quay đầu đi, “Anh biết em giờ bị sao mà còn cố tình dụ dỗ em.”
Chu Diễn Xuyên bất đắc dĩ: “Bỏ mấy suy nghĩ không phù hợp với trẻ con ra khỏi đầu em đi. Anh không có ý gì khác, gần đây anh thấy hai bác có vẻ mệt mỏi. Sau vụ kiện thì anh định sẽ nghỉ ngơi một thời gian, nhân tiện chăm sóc em, không được sao?”
Lâm Vãn nghi ngờ quay lại, “Anh cũng muốn nghỉ ngơi?”
“Ừ, máy bay không người lái của Chim hót khe đã được chuyển giao, anh có thể rảnh trong khoảng thời gian này. Anh đã nghĩ tới việc đi ngắm chim, ngắm sao với em, nhưng tiếc là bây giờ không được, dù vậy anh vẫn muốn nhìn thấy em mỗi ngày.”
Lâm Vãn: “Em bây giờ có gì tốt mà nhìn.”
Cô không muốn tự ti, nhưng công bằng mà nói, mỗi ngày chết dí trong nhà sao mà phấn chấn tinh thần nổi, thêm nữa tóc cắt ngắn, mặt tròn lên vì không vận động, nói chung là giai đoạn nhan sắc xuống cấp nhất trong đời cô từ trước tới nay.
Tiếng Triệu Lị đi lại ngoài phòng khách vang lên.
Gặp nhau ở nhà ba mẹ không hay chút nào, thường xuyên lo lắng mấy người lớn bước vào sẽ gặp vài cảnh xấu hổ.
Chu Diễn Xuyên ngồi thẳng người, cách cô ra một khoảng, tựa lưng vào ghế, thong thả nói: “Trong lòng anh, cái gì của em cũng tốt.”
“Không có thật lòng gì.” Cô thì thầm.
Chu Diễn Xuyên không biết làm sao với cô, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Hay tối nay anh về nhà làm mình xấu đi rồi tới gặp em. Nếu chưa vừa ý thì anh lại tiếp tục nghĩ cách, cho tới lúc nào em thấy anh xấu không chịu nổi thì suy nghĩ lại nhé?”
Lâm Vãn sững người. Cô không ngờ Chu Diễn Xuyên lại có ý tưởng “Nếu em thấy mình xấu thì anh sẽ làm cho anh xấu cùng với em”, mà không hề nghĩ rằng với ngoại hình của anh thì chắc chỉ có hủy đi cả mặt mới xấu đi. Chứ cho dù Chu Diễn Xuyên có cạo đầu đi chăng nữa thì anh cũng sẽ là một hòa thượng đẹp trai chết người.
Thật lâu sau, cô nghiến răng đầu hàng: “Thôi quên đi, em không nỡ.”
Chu Diễn Xuyên cười: “Vậy quyết định thế nhé?”
“Quyết định luôn.”
Cô nhìn anh, mắt sáng ngời, “Nghĩ tới đây em vẫn có chút cao hứng nha. Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi hai tuần nữa, vậy nửa tháng này anh phải pha trà rót nước cho em.”
Chuyện này đúng là sung sướng mà. Đường đường CTO của Tinh Sang mà có một ngày vì yêu cúi đầu, bận rộn mỗi ngày chỉ để chăm sóc cô.
Nghĩ tới đó, Lâm Vãn có cảm giác “Đời này của mình thật đáng giá.”
Chu Diễn Xuyên cười nhéo tai cô, trong ánh đèn ấm áp, giọng anh nghe càng trong trẻo, nhưng giọng điệu lại có một chút thương xót: “Em mau khỏe đi, cả đời anh pha trà rót nước cho em đều được.”
Gió từ điều hòa thổi ra nâng góc rèm trắng bay bay.
Lâm Vãn hơi ngơ ngẩn, tựa như thấy vầng trăng sáng trên trời, ánh trăng nhẹ nhàng dịu dàng muôn đời chiếu xuống những đôi tình nhân trên trần gian.
Cô bị tình cảm nồng nàn sâu đậm trong mắt Chu Diễn Xuyên hút hồn, chợt tham lam nghĩ…
Chỉ sợ một đời không đủ, cô muốn được ở bên anh đời đời kiếp kiếp.
Trước giờ cô không nghĩ chuyện đi bộ là trải nghiệm gì, bây giờ nằm trên giường nửa tháng, giờ được nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, cô càng cảm thấy sức khỏe đúng là quý giá.
Cô bị gãy xương sống thắt lưng, không thể đi lại hay ngồi lâu trong ba tháng tới, không thể bay về nhà nhưng cũng không thể ở lại đây lâu như vậy. Huống hồ Chu Diễn Xuyên cũng không thể ở lại đây ba tháng liền, ngay cả Triệu Lị và lão Trịnh chưa nghỉ hưu nên phải vội vàng về Nam Giang làm việc.
May mắn là trước khi đi, Chu Diễn Xuyên đã liên hệ nhờ một công ty chuyên vận chuyển cấp cứu có thể giúp đưa cô về Nam Giang.
Lâm Vãn nhờ mẹ mang theo những cuốn sách Chu Diễn Xuyên đã mua định xem giết thời gian trên đường đi. Kết quả là khi lên đường, cô mới nhận ra mình quá ngây thơ – phông chữ in trong sách nhỏ quá, cô đọc một lúc lâu thì bị chóng mặt.
Thấy cô bơ phờ đặt sách xuống, Triệu Lị lo lắng vội hỏi: “Đau lưng hả con?”
“Dạ không, con bị hoa mắt.”
Lâm Vãn nhẹ nhàng đáp lại, lần này cô bị thương nằm viện, đau đớn dĩ nhiên không cần nói mà còn liên lụy Triệu Lị với lão Trịnh phải bôn ba tới đây, cô thấy áy náy: “Mẹ, từ từ con sẽ khỏe lại.”
Triệu Lị gần đây đa sầu đa cảm, nghe cô nói vậy thì mắt đỏ hoe: “Con phải mau khỏe lại đi. Con mới hai mươi mấy mà suốt ngày để mẹ hầu hạ, còn tưởng con là trẻ con đó!”
Lâm Vãn cười mắt cong cong.
Khi cô cười, nước mắt Triệu Lị gần rơi xuống.
Đứa con gái khi ra ngoài còn tung tăng, lúc gặp lại thì biến thành dáng vẻ yếu đuối thế này, người mẹ nào không đau lòng? Chưa kể cô không phải gặp tai nạn bình thường mà suýt chút nữa đã biến thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mấy hôm nay mỗi khi nghĩ tới chuyện này Triệu Lị không khỏi than thở ăn không ngon ngủ không yên.
Lão Trịnh sợ bà sẽ bật khóc trong xe nên âm thầm lấy khăn giấy đưa cho, sau đó cúi xuống, ân cần hỏi Lâm Vãn: “Con đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Dạ thôi, bây giờ chưa cần.” Lâm Vãn chớp mắt, “Chú Trịnh, đoạn video Chu Diễn Xuyên đưa cô bé đó đi chơi máy bay không người lái cho con coi lại đi.”
Sau khi kết thúc công việc cứu hộ ở Lâm Tân, Chu Diễn Xuyên mang theo một máy bay không người lái thực hiện lời hứa của mình. Nghe chuyện đó, lão Trịnh đi theo anh xem.
Lâm Vãn không thể tham gia trực tiếp cuộc vui nên khỏi nói là cô tiếc thế nào.
Cũng may lão Trịnh rất tâm lý, ông còn quay lại một video ngắn, chép nó vào laptop để Lâm Vãn có thể ngắm bạn trai mình.
Triệu Lị chưa coi video này, hiện giờ mọi chuyện vẫn ổn nên bà tới xem cùng cô.
Vị trí để thả máy bay không người lái là một bãi sông vắng.
Ngoài Chu Diễn Xuyên, còn có mấy người của Tinh Sang, sau khi tham gia cứu hộ mọi người có vẻ hơi mệt mỏi, mặt cũng mang theo nỗi buồn sau khi chứng kiến thảm kịch. Nhưng sự tò mò của cô bé đã xoa dịu tâm trạng của mọi người.
Chu Diễn Xuyên không cho người khác vận hành máy bay không người lái mà tự mình thực hiện từ thiết lập đường bay, giải thích cặn kẽ từng bước cho cô bé. Do cô bé còn nhỏ nên anh cố gắng giải thích từ ngữ theo cách trẻ con có thể hiểu được, nhưng thái độ của anh không giống như một số người cố tình giả vờ ngây thơ mà đối xử với cô bé như trò chuyện với một người bình đẳng ngang hàng, giọng điệu nhẹ nhàng, bình thản.
Ba mẹ của cô bé cũng có ở đó, ban đầu họ đi với tư cách giám hộ, nhưng chỉ một lúc đã bị máy bay không người lái thu hút, không chỉ lắng nghe chăm chú mà còn hỏi kỹ vài từ.
Khi chiếc máy bay không người lái bay lên trời, cô bé ngẩng đầu lên, vỗ tay nhiệt tình.
Là một giáo viên thâm niên, Triệu Lị không thể không nhận xét: “Nhìn kìa, lão Trịnh, đôi khi sự yêu thích khoa học của bọn trẻ lại nảy sinh rất tình cờ. Hôm nay con bé xem một chuyến bay của máy bay không người lái, biết đâu sẽ có một hạt giống gieo vào lòng con bé rồi đó chứ.”
Lão Trịnh phụ họa: “Có thể 20 năm nữa con bé trở thành phi công điều khiển máy bay không người lái giỏi nhất Trung Quốc.”
Nhận được phụ họa của bạn già, Triệu Lị thấy còn chưa đủ, bà hỏi con gái: “Con cũng nghĩ vậy đúng không?”
Lâm Vãn phản ứng chậm nửa nhịp: “Dạ?”
“Xem video mà nhập tâm vậy, con nghĩ gì vậy?” Triệu Lị ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Vãn không dám nhìn mẹ mình.
Bởi vì cô không phải nghĩ mấy chuyện cao thượng như “giáo dục khoa học cho thanh thiếu niên” gì đó, mà nhìn Chu Diễn Xuyên trò chuyện làm thân với cô bé nhỏ kia, suy nghĩ cô nhảy qua kênh khác.
Cô nghĩ, nếu sau này Chu Diễn Xuyên trở thành cha, thì đó có phải là cách anh sẽ trò chuyện với con không?
*
Tháng 10, không khí Nam Giang vẫn rất nóng, có vài trận mưa to, một trận bão, khi nắng hong hết nước mưa đi thì thành phố lại chìm vào bầu không khí nóng ẩm khó chịu.
Bị thương xương cốt dưỡng 100 ngày, người xưa nói quả thật đúng. Hai tháng rồi từ khi động đất mà Lâm Vãn vẫn không thể đi lại theo ý muốn.
Sau khi rời được khỏi giường, mặc đồ bảo hộ, mỗi ngày đi bộ 10 phút, cô lại phải nằm như cá ướp muối trên giường theo lời khuyên bác sĩ. Vì lý do đó mà cô mua một cái giá đỡ laptop, bàn phím để tiện làm việc khi nằm trên giường.
Tai nạn này khiến cô mất rất nhiều thời gian, không chỉ lỡ sinh nhật Chu Diễn Xuyên mà còn làm chững lại tiến độ công việc. Tuy nhiên, hiện giờ cô đang hồi phục tốt, ngoài việc giải quyết một số công việc hàng ngày từ xa, cô vẫn có sức lực để chuyện trò với với bạn bè tới thăm.
Gần đây còn đỡ, chứ lúc cô mới về thì bản chất Hải vương coi như lộ ra không sót chút nào. Mỗi ngày khách tới thăm nườm nượp, nói theo lời Triệu Lị thì y như tam cung lục viện tới thỉnh an.
“Nhưng mà tới thỉnh an có ích lợi gì đâu? Con vẫn ngóng Tiểu Chu mỗi ngày đó thôi.”
Nói gì cũng phải đâm chọc cô một câu, mẹ ruột đúng là mẹ ruột mà.
Lâm Vãn không phục: “Đâu có đâu.”
“Còn không có, vì thằng bé mà còn dám xén tóc đi kìa.” Triệu Lị đưa tay chọt lên mái tóc ngắn ngủn của Lâm Vãn.
Lâm Vãn mím môi, nếu không phải do bị tóc dài phiền phức lúc gội đầu thì cô đâu phải miễn cưỡng cắt tóc vậy. Dù gì cô cũng là con gái đang yêu, cho dù sao thì cũng không muốn bị bạn trai thấy vẻ nhếch nhác của mình.
Một tối thứ sáu đầu tháng 10, Chu Diễn Xuyên tới thăm cô trong nhà ở khuôn viên đại học Nam Giang như bình thường.
Lâm Vãn thấy anh đến, nheo nheo mắt: “Cục cưng, anh tới rồi.”
“Ừ.” Chu Diễn Xuyên ngồi xuống ghế bên cạnh giường như thường lệ, nhìn cô: “Hôm nay cảm giác em thế nào rồi.”
“Tốt hơn mỗi ngày mà. Nhưng hôm nay anh tới nên em thấy tốt hợn mười phần luôn.”
Chu Diễn Xuyên cười khẽ, cúi người hôn cô: “Chờ xong vụ kiện thì qua ở cùng anh đi.”
Lông mi Lâm Vãn run lên: “Không tốt lắm đâu.”
“Sao? Có gì không tốt?” Anh mút nhẹ môi cô rồi hỏi lại.
Suy nghĩ Lâm Vãn bị gián đoạn.
Đúng ra cô nghĩ Chu Diễn Xuyên quá bận rộn với công việc, ở bên anh cũng không tiện như ở nhà, nhưng khi bị anh nhìn với đôi mắt hoa đào gần sát thế này, hơi thở hai người đan xen vào nhau, cô quên bẵng mấy giây trước đang nghĩ gì. Đầu óc sao mà chợt hỏi: “Anh mời em sống chung hả?”
“…” Chu Diễn Xuyên nhìn cô thật sâu, “Hiểu vậy cũng được.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Vãn là muốn từ chối.
Cuộc sống chung lý tưởng theo cô phải là chọn một ngày đẹp trời, mặc thật đẹp, vào phòng ngủ của anh, trải qua một đêm lãng mạn say đắm. Nhưng mà hiện giờ cô là người bị chấn thương thắt lưng, đừng nói tới chuyện vận động vất vả trên giường, đi đứng bình thường thôi đã khó khăn.
“Không.” Cô tức tối quay đầu đi, “Anh biết em giờ bị sao mà còn cố tình dụ dỗ em.”
Chu Diễn Xuyên bất đắc dĩ: “Bỏ mấy suy nghĩ không phù hợp với trẻ con ra khỏi đầu em đi. Anh không có ý gì khác, gần đây anh thấy hai bác có vẻ mệt mỏi. Sau vụ kiện thì anh định sẽ nghỉ ngơi một thời gian, nhân tiện chăm sóc em, không được sao?”
Lâm Vãn nghi ngờ quay lại, “Anh cũng muốn nghỉ ngơi?”
“Ừ, máy bay không người lái của Chim hót khe đã được chuyển giao, anh có thể rảnh trong khoảng thời gian này. Anh đã nghĩ tới việc đi ngắm chim, ngắm sao với em, nhưng tiếc là bây giờ không được, dù vậy anh vẫn muốn nhìn thấy em mỗi ngày.”
Lâm Vãn: “Em bây giờ có gì tốt mà nhìn.”
Cô không muốn tự ti, nhưng công bằng mà nói, mỗi ngày chết dí trong nhà sao mà phấn chấn tinh thần nổi, thêm nữa tóc cắt ngắn, mặt tròn lên vì không vận động, nói chung là giai đoạn nhan sắc xuống cấp nhất trong đời cô từ trước tới nay.
Tiếng Triệu Lị đi lại ngoài phòng khách vang lên.
Gặp nhau ở nhà ba mẹ không hay chút nào, thường xuyên lo lắng mấy người lớn bước vào sẽ gặp vài cảnh xấu hổ.
Chu Diễn Xuyên ngồi thẳng người, cách cô ra một khoảng, tựa lưng vào ghế, thong thả nói: “Trong lòng anh, cái gì của em cũng tốt.”
“Không có thật lòng gì.” Cô thì thầm.
Chu Diễn Xuyên không biết làm sao với cô, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Hay tối nay anh về nhà làm mình xấu đi rồi tới gặp em. Nếu chưa vừa ý thì anh lại tiếp tục nghĩ cách, cho tới lúc nào em thấy anh xấu không chịu nổi thì suy nghĩ lại nhé?”
Lâm Vãn sững người. Cô không ngờ Chu Diễn Xuyên lại có ý tưởng “Nếu em thấy mình xấu thì anh sẽ làm cho anh xấu cùng với em”, mà không hề nghĩ rằng với ngoại hình của anh thì chắc chỉ có hủy đi cả mặt mới xấu đi. Chứ cho dù Chu Diễn Xuyên có cạo đầu đi chăng nữa thì anh cũng sẽ là một hòa thượng đẹp trai chết người.
Thật lâu sau, cô nghiến răng đầu hàng: “Thôi quên đi, em không nỡ.”
Chu Diễn Xuyên cười: “Vậy quyết định thế nhé?”
“Quyết định luôn.”
Cô nhìn anh, mắt sáng ngời, “Nghĩ tới đây em vẫn có chút cao hứng nha. Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi hai tuần nữa, vậy nửa tháng này anh phải pha trà rót nước cho em.”
Chuyện này đúng là sung sướng mà. Đường đường CTO của Tinh Sang mà có một ngày vì yêu cúi đầu, bận rộn mỗi ngày chỉ để chăm sóc cô.
Nghĩ tới đó, Lâm Vãn có cảm giác “Đời này của mình thật đáng giá.”
Chu Diễn Xuyên cười nhéo tai cô, trong ánh đèn ấm áp, giọng anh nghe càng trong trẻo, nhưng giọng điệu lại có một chút thương xót: “Em mau khỏe đi, cả đời anh pha trà rót nước cho em đều được.”
Gió từ điều hòa thổi ra nâng góc rèm trắng bay bay.
Lâm Vãn hơi ngơ ngẩn, tựa như thấy vầng trăng sáng trên trời, ánh trăng nhẹ nhàng dịu dàng muôn đời chiếu xuống những đôi tình nhân trên trần gian.
Cô bị tình cảm nồng nàn sâu đậm trong mắt Chu Diễn Xuyên hút hồn, chợt tham lam nghĩ…
Chỉ sợ một đời không đủ, cô muốn được ở bên anh đời đời kiếp kiếp.