Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Chu Diễn Xuyên nói anh tới nên sau khi ăn xong Lâm Vãn đứng bên đường chờ anh. Nhưng cô không ngờ anh không tới một mình mà đi cùng cả đội tư vấn pháp luật của Tinh Sang cùng với luật sư được mời đến tư vấn về việc tranh chấp bản quyền, mọi người đang tranh thủ chạy đua với thời gian thảo luận vụ án với anh.
Ba chiếc xe hùng hổ đỗ bên đường, Lâm Vãn sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng được. Hình như cô chọn sai thời điểm để làm nũng.
Chung Giai Ninh, người nhất quyết gặp bằng được Chu Diễn Xuyên nhìn thấy thế trận này thì cũng ngẩn người, cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, cô không khỏi thầm liếc Lâm Vãn, hiểu tại sao cô ấy lại xem trọng Chu Diễn Xuyên như thế.
Chung Giai Ninh tin là chỉ với khuôn mặt kia, cho dù Chu Diễn Xuyên là kẻ ngốc với cái đầu trống rỗng cũng có rất nhiều phụ nữ sẵn sàng xếp hàng để bao nuôi anh.
Còn Chung Triển vốn luôn sùng bái Chu Diễn Xuyên thì đang âm thầm gào rú trong lòng. Ánh mắt cậu nhìn anh không khác gì mấy cô gái nhỏ đang nhìn mấy thần tượng ngôi sao.
Chu Diễn Xuyên đi thẳng tới trước Lâm Vãn, hơi cúi người xuống: “Nhớ anh à?”
Dưới ánh mắt mọi người, Lâm Vãn hiếm khii mới ngại ngùng, cô giơ tay chỉ Chung Triển: “Đây là em họ bạn em. Cậu ấy thích chơi máy bay không người lái nên rất ngưỡng mộ anh đó.”
Chu Diễn Xuyên giọng bình thản: “Chào em.”
“Chào anh chào anh.” sinh viên đại học Chung Triển mặt ngượng ngùng; “Em xem máy bay không người lái của anh mà lớn lên ấy.”
Chung Giai Ninh trợn mắt, không nói nên lời với đứa em ngu ngốc của mình, anh ấy hơn cậu bao nhiêu tuổi chứ?
Chu Diễn Xuyên không bận tâm, ngược lại anh hỏi: “Em thích máy bay không người lái à?”
“Dạ thích lắm. Em đã đăng ký chuyên ngành công nghệ thông tin lúc thi đại học. Tương lai em muốn tự mình viết thuật toán điều khiển giống anh.”
“Ừm, nếu có hứng thú,” Chu Diễn Xuyên cười, “Sau này tới Tinh Sang thử xem.”
Chung Triển sướng muốn xỉu. Cậu nóng lòng vượt qua hai năm còn lại, lấy chứng chỉ tốt nghiệp, lao như cơn lốc vào văn phòng Tinh Sang.
Còn rất nhiều người đang chờ trên xe nên giờ không phải là lúc thong thả trò chuyện.
Thấy đã nói xong, Lâm Vãn vẫy tay với Chung Giai Ninh: “Tao đi trước nha.”
“Ừ, đi đi.” Chung Giai Ninh hiểu, “Tụi tao cũng về đây.”
Ban đầu Lâm Vãn nghĩ Chu Diễn Xuyên đưa cô về lại Tinh Sang nhưng xe lại dừng trước một khách sạn ở phố bên cạnh.
Chu Diễn Xuyên giải thích: “Tối nay anh phải họp, nếu chạy đi chạy về rất mất thời gian, anh đã bảo trợ lý đặt một phòng rồi, em buồn ngủ thì đi ngủ trước.”
“Được rồi, em không làm phiền anh.”
Lâm Vãn gật đầu, từ lúc gặp anh đến giờ ánh mắt cô chưa rời khỏi anh.
Chu Diễn Xuyên vẫn như bình thường, tựa như người đang giữa trung tâm vòng xoáy không phải là anh. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy tơ máu trong mắt anh cho thấy anh đã không nghỉ ngơi tốt mấy hôm rồi.
Đoàn người đi vào thang máy, trợ ký Hứa đi trước quẹt thẻ mở cửa một căn phòng. Mấy người khác lập tức lấy sổ ra, sẵn sàng tiếp tục cuộc họp bị gián đoạn.
Trong phòng có 3 gian phòng ngủ, Chu Diễn Xuyên đưa cô tới phòng trong cùng yên tĩnh nhất, hỏi: “Em muốn ở bên ngoài nghe hay ở bên trong tự mình chơi?”
“Em tự xử được, anh đừng bận tâm.”
Lâm Vãn đóng cửa lại, kiễng chân hôn anh, “Xin lỗi, em rất nhớ anh.”
Chu Diễn Xuyên tựa cửa phòng, một tay ôm eo cô, cúi đầu hôn lại: “Không phải xin lỗi, anh cũng nhớ em.”
“Bây giờ gặp được anh là đủ rồi.”
Lâm Vãn xoa xoa tay, thành thật. Chỉ vì một tin nhắn, anh sẵn sàng lao tới gặp cô trong lúc lịch trình dày đặc. Dù chỉ ở bên nhau khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cô thấy vô cùng hạnh phúc.
Cho dù không kể thời gian của đội tư vấn Tinh Sang thì thời gian của hai người luật sư kia quý như vàng. Chu Diễn Xuyên không thể chậm trễ, sau khi sắp xếp cho cô xong thì quay người ra phòng khách bên ngoài.
“Xin lỗi.” Anh ngồi lên ghế sofa, chậm rãi nói: “Tiếp tục đi.”
Lâm Vãn mở hé cửa ra một khe tí xíu, nghe tiếng âm thanh mọi người đi vào.
Có người hỏi: “Xác nhận lại lần nữa, anh đã viết thuật toán điều khiển cho Tinh Sang là trước khi viết cho Diệp Kính An?”
“Đúng, Diệp Kính An có một số gợi ý cho thuật toán điều khiển của Đức Sâm, có những khác biệt với ý tưởng đầu tiên của tôi. Tôi chỉ hướng dẫn mọi người viết một bộ cho Đức Sâm theo đúng ý của anh ta.”
“Ngoại trừ những mã thông thường cần thiết, anh có sử dụng những điểm nào trong thuật toán của Đức Sâm không?”
“Không.” Chu Diễn Xuyên nói, “Sau khi kết thúc thỏa thuận không cạnh tranh tôi mới bắt đầu chuẩn bị thành lập Tinh Sang. Thời điểm đó tôi bắt đầu sửa chữa, cải tiến ý tưởng ban đầu của mình. Tôi đã nghiên cứu trong thời gian hai năm đó, nhiều công nghệ và ý tưởng không giống như trước đây, bộ điều khiển được viết cho Đức Sâm đã hơi lỗi thời, không có giá trị tham khảo.”
Lâm Vãn nghe vậy thì không nhịn được cong môi cười. Nghe anh tự kiêu thế nào kìa, thà là lấy ý tưởng ban đầu từ thời sinh viên của mình ra mà cải tiến lại chứ chả thèm đụng tới thứ đã thuộc về người khác.
Luật sư suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có bằng chứng nào chứng minh được các cột mốc thời gian không?”
“Mọi sửa đổi đều có nhật ký ghi chép lại.”
Người luật sư Ồ lên: “Thói quen làm việc của anh Chu cẩn thận quá, như vậy có tới mấy vạn ghi chép cần kiểm tra rồi.”
Nội dung sau đó ngoài tầm hiểu biết của Lâm Vãn, cô như lọt trong màn sương mù, cơn buồn ngủ từ từ kéo tới. Cô vào nhà tắm tắm rửa, quấn áo choàng tắm ngã lên giường, ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng yếu ớt len qua khe hở tấm rèm. Không biết cụ thể mấy giờ, nhưng không còn tiếng trò chuyện nữa.
Lâm Vãn lật người, chưa kịp sờ tìm điện thoại thì cửa phòng đã mở ra.
Chu Diễn Xuyên chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, đi tới bên cạnh giường: “Em tỉnh rồi à?”
Phản ứng Lâm Vãn hơi chậm, cô không nói gì, vô thức đưa tay chạm vào bàn tay anh đang để cạnh tay cô.
“Sao?” giọng Chu Diễn Xuyên rất nhẹ, nghe kỹ thì hơi khàn khàn, “Vẫn muốn ngủ tiếp hả?”
“Anh thức cả đêm sao?”cô mơ hồ hỏi.
“Không, anh có ngủ một giấc ngắn. Bây giờ anh phải về công ty xử lý một số việc cần.”
Anh cúi xuống hôn lên vầng trán mịn màng cùng đôi môi mọng của cô, “Còn sớm lắm, đừng tiễn anh.”
Khoảng thời gian này tuy không nói ra nhưng Lâm Vãn rất lo lắng, chuyện của Chim hót khe đã phức tạp, nhiều ngày cô không được ngủ ngon, đêm qua nghe Chu Diễn Xuyên và luật sư nói chuyện thì biết mọi thứ không đến nỗi, vụ kiện không phải là vấn đề lớn, tảng đá đè nặng trong lòng được dỡ xuống, tâm trí thoải mái thì người lại nặng nề đi. Cô muốn dậy đi ăn sáng với anh nhưng mà cơ thể thì chống đối lại, muốn nói với cô là “Tôi cần nghỉ ngơi”.
Lâm Vãn không muốn đấu tranh với cơ thể mình nữa, vì vậy nhắm mắt lại, hỏi: “Cục cưng, vụ kiện với Đức Sâm làm anh khó chịu hả?”
Chu Diễn Xuyên im lặng nhìn cô một lúc, sau đó nói nhỏ: “Ừ.”
Lâm Vãn nghĩ thầm, đúng rồi, sao mà anh không khó chịu được chứ?
Đó không chỉ là công ty cũ đã cắt đứt với anh, mà còn là công ty anh đã dành tất cả nỗ lực trong thời thanh xuân thuần khiết nhất của mình.
“Nhưng anh không có vẻ gì khó chịu hết. Lúc em mới quen anh cũng vậy, em không biết anh đã trải qua bao nhiêu chuyện tệ hại. Anh cứ thể hiện ra đi, không ai trách anh hết, sao anh phải chịu đựng một mình?”
Giọng Lâm Vãn dần nghẹn lại, cô kéo tay Chu Diễn Xuyên, nước mắt cô rơi vào lòng bàn tay anh, “Em thương anh rất nhiều.”
Chu Diễn Xuyên giật mình.
Không hiểu sao anh nhớ khi còn nhỏ, trong chuyến du lịch với trường, anh đi ngang qua một ngôi chùa, có một người cứ lèo nhèo nhất định đòi xem tướng tay cho anh.
“Cậu nhóc, tay của cậu tốt, nhưng cũng không tốt.”
Người đàn ông đó vuốt râu, nhìn anh ra vẻ bí hiểm, “Tương lai sẽ có thành công lớn, tiền bạc cả đời không thiếu. Tiếc là đường chỉ tay rối rắm, ngắn ngủi, dễ gây vướng mắc, bất hòa với người xung quanh, cũng không giữ được họ.”
Khi đó Chu Diễn Xuyên còn học tiểu học nhưng anh luôn tin tưởng theo chủ nghĩa duy vật. Anh lạnh lùng rút tay về, không bận tâm tới lời ông ta.
Trong mười năm sau đó, đã ba lần anh nghĩ tới mùa thu đầy lá phong đỏ trên núi ấy.
Một lần là khi ba mẹ anh mất, một lần là khi Chu Nguyên Huy tự sát, và một lần là khi trở mặt với Đức Sâm.
Nhưng lúc này, giọt nước mắt ấm áp của người con gái này lại lăn dài theo đường chỉ tay anh, lấp đầy những khoảng trống, che kín từng chút một.
Anh quỳ xuống, lấy tay lau đôi mắt đẫm nước của Lâm Vãn.
Khi anh cất tiếng lại, giọng anh dịu dàng chưa từng thấy: “Ngoan, đừng khóc.”
Lâm Vãn nức nở: “Anh cứ đi đi.”
“Em thế này làm sao mà anh đi được?” Chu Diễn Xuyên cau mày, nghiến chặt quai hàm.
“Tâm trạng em bị dao động chút thôi, anh cứ coi như em làm nũng khi mới dậy là được.”
Lâm Vãn nói đứt quãng, “Em thật sự không sao hết đó, anh đừng buồn.”
Cô là người kêu anh khó chịu thì biểu hiện ra ngoài, mà cô cũng lại là người kêu anh đừng buồn.
Chu Diễn Xuyên yên lặng, lại nghe tiếng điện thoại rung lên, trợ lý nhắc anh tới giờ về công ty. Cuối cùng anh chỉ có thể ôm cô một cái: “Hẹn gặp lại em vào tuần sau.”
Lâm Vãn mở to mắt, gật đầu, “Dạ, gặp anh sau.”
*
Từ Khang trở lại đi làm vào thứ hai.
Anh ta không giải thích lý do tại sao mình biến mất cả tuần vừa qua nhưng âm thầm tới phòng nhân sự gạch bỏ chuyến đi công tác, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hỗ trợ Lâm Vãn những công việc tiếp theo của buổi họp báo.
Hơn nữa, anh ta còn tích cực và hợp tác hơn trước, khi có bất đồng ý kiến, anh ta sẽ chấp nhận bỏ ý kiến của mình, đồng thuận với ý kiến của Lâm Vãn.
Đầu Lâm Vãn đầy dấu chấm hỏi, cô nhờ Trịnh Tiểu Linh hỏi riêng vài lần. Nhưng Trịnh Tiểu Linh cũng không biết: “Anh ấy nói đi công tác ở Yến Đô, hỏi cụ thể là làm gì thì anh ấy phớt lờ không nói. Nhưng mà kỳ ghê, cô có thấy gần đây anh ấy thường tỏ ra chán nản không? À mà nói chán nản cũng không hẳn, kiểu như anh ấy chấp nhận số phận rồi đó. Không biết anh ấy đi tới Yến Đô gặp chuyện gì mà ra vậy nhỉ?”
Dĩ nhiên là Lâm Vãn cũng không biết.
Nhưng dù sao thì Từ Khang không đề cập tới chuyện thay thế Tinh Sang nữa thì cô đợi họp báo xong thì hỏi kỹ lại anh ta cũng được. Tối thứ bảy, trung tâm hội nghị triển lãm Nam Giang đèn đuốc rực rỡ.
Buổi họp báo này được tuyên truyền rộng rãi, hầu hết khách mời đều có mặt.
Thư Phỉ vội vã từ Yến Đô về, khập khiễng tới đây với cây nạng. Có đại ma vương trấn ở đây, nhân viên Chim hót khe không dám lơ là, lỡ như có sự cố thì sẽ bị mắng ngay.
7 giờ tối, khách mời bắt đầu tiến vào.
Để nổi bật chủ đề bảo vệ động vật, phía trước Trung tâm hội nghị triển lãm được bố trí hai dãy tranh giới thiệu các loài chim có nguy cơ tuyệt chủng. Khi đến nơi, khách cần đi qua khu trưng bày để tới khu vực tiếp đón trước cổng.
Lâm Vãn, Từ Khang đứng hai bên Thư Phỉ ở gần cổng ra vào.
“Sắp xếp khá đẹp và ý nghĩa.” Thư Phỉ nhận xét, “Chỉ thiếu người hâm mộ với cánh phóng viên ảnh tập trung hai bên là giống như lễ khai mạc liên hoan phim rồi.”
Họ chưa kịp trả lời thì Thư Phỉ đã tự sửa: “Mà quên, mặt của mấy vị khách không thể so với ngôi sao được.”
Chưa kịp lên tiếng thì nhóm của Tinh Sang đã đến. Là đối tác của buổi họp báo này, bên Tinh Sang đến khá nhiều người, Tào Phong và Chu Diễn Xuyên đi đầu, trang phục chỉnh tề.
Hai người đều có ngoại hình đẹp, nhất là Chu Diễn Xuyên, anh mặc bộ vest được thiết kế tinh tế, người đi từ xa tới, đôi chân dài khiến nhất thời không khí như thể có sự hiện diện của ngôi sao trong liên hoan phim thật sự.
Cô tiếp tân ở bàn tiếp đón đỏ mặt, tay cầm bút hơi run.
Lâm Vãn nhướng mày.
Cục cưng của cô đúng là ở đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn của các cô gái. Nhưng cô chưa kịp chiêm ngưỡng vẻ điển trai của anh thì bỗng có một người xuất hiện.
Người đàn ông giơ gậy tự sướng, camera điện thoại chĩa về phía Chu Diễn Xuyên, thô lỗ hỏi: “Anh Chu, anh nghĩ gì về vụ kiện của Đức Sâm?”
Nếu Thư Phỉ và Từ Khang không ngăn cô lại, Lâm Vãn nổi nóng muốn lao tới: “Bảo vệ của trung tâm triển lãm đâu rồi chứ! Loại người này sao lại cho vào đây!”
“Bình tĩnh lại, hít thở sâu.” Thư Phỉ giơ chân lên, thu nạng lại, “Tôi cũng muốn nghe câu trả lời của anh ấy.”
Chu Diễn Xuyên vẫn không biết bạn gái mình đang nổi điên bên trong. Anh thản nhiên cúi mắt nhìn người nhân viên bảo vệ đi tới lôi người đàn ông ra, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng.
“Anh đang hỏi, tôi kiện Đức Sâm ra sao à?”
Ba chiếc xe hùng hổ đỗ bên đường, Lâm Vãn sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng được. Hình như cô chọn sai thời điểm để làm nũng.
Chung Giai Ninh, người nhất quyết gặp bằng được Chu Diễn Xuyên nhìn thấy thế trận này thì cũng ngẩn người, cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, cô không khỏi thầm liếc Lâm Vãn, hiểu tại sao cô ấy lại xem trọng Chu Diễn Xuyên như thế.
Chung Giai Ninh tin là chỉ với khuôn mặt kia, cho dù Chu Diễn Xuyên là kẻ ngốc với cái đầu trống rỗng cũng có rất nhiều phụ nữ sẵn sàng xếp hàng để bao nuôi anh.
Còn Chung Triển vốn luôn sùng bái Chu Diễn Xuyên thì đang âm thầm gào rú trong lòng. Ánh mắt cậu nhìn anh không khác gì mấy cô gái nhỏ đang nhìn mấy thần tượng ngôi sao.
Chu Diễn Xuyên đi thẳng tới trước Lâm Vãn, hơi cúi người xuống: “Nhớ anh à?”
Dưới ánh mắt mọi người, Lâm Vãn hiếm khii mới ngại ngùng, cô giơ tay chỉ Chung Triển: “Đây là em họ bạn em. Cậu ấy thích chơi máy bay không người lái nên rất ngưỡng mộ anh đó.”
Chu Diễn Xuyên giọng bình thản: “Chào em.”
“Chào anh chào anh.” sinh viên đại học Chung Triển mặt ngượng ngùng; “Em xem máy bay không người lái của anh mà lớn lên ấy.”
Chung Giai Ninh trợn mắt, không nói nên lời với đứa em ngu ngốc của mình, anh ấy hơn cậu bao nhiêu tuổi chứ?
Chu Diễn Xuyên không bận tâm, ngược lại anh hỏi: “Em thích máy bay không người lái à?”
“Dạ thích lắm. Em đã đăng ký chuyên ngành công nghệ thông tin lúc thi đại học. Tương lai em muốn tự mình viết thuật toán điều khiển giống anh.”
“Ừm, nếu có hứng thú,” Chu Diễn Xuyên cười, “Sau này tới Tinh Sang thử xem.”
Chung Triển sướng muốn xỉu. Cậu nóng lòng vượt qua hai năm còn lại, lấy chứng chỉ tốt nghiệp, lao như cơn lốc vào văn phòng Tinh Sang.
Còn rất nhiều người đang chờ trên xe nên giờ không phải là lúc thong thả trò chuyện.
Thấy đã nói xong, Lâm Vãn vẫy tay với Chung Giai Ninh: “Tao đi trước nha.”
“Ừ, đi đi.” Chung Giai Ninh hiểu, “Tụi tao cũng về đây.”
Ban đầu Lâm Vãn nghĩ Chu Diễn Xuyên đưa cô về lại Tinh Sang nhưng xe lại dừng trước một khách sạn ở phố bên cạnh.
Chu Diễn Xuyên giải thích: “Tối nay anh phải họp, nếu chạy đi chạy về rất mất thời gian, anh đã bảo trợ lý đặt một phòng rồi, em buồn ngủ thì đi ngủ trước.”
“Được rồi, em không làm phiền anh.”
Lâm Vãn gật đầu, từ lúc gặp anh đến giờ ánh mắt cô chưa rời khỏi anh.
Chu Diễn Xuyên vẫn như bình thường, tựa như người đang giữa trung tâm vòng xoáy không phải là anh. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy tơ máu trong mắt anh cho thấy anh đã không nghỉ ngơi tốt mấy hôm rồi.
Đoàn người đi vào thang máy, trợ ký Hứa đi trước quẹt thẻ mở cửa một căn phòng. Mấy người khác lập tức lấy sổ ra, sẵn sàng tiếp tục cuộc họp bị gián đoạn.
Trong phòng có 3 gian phòng ngủ, Chu Diễn Xuyên đưa cô tới phòng trong cùng yên tĩnh nhất, hỏi: “Em muốn ở bên ngoài nghe hay ở bên trong tự mình chơi?”
“Em tự xử được, anh đừng bận tâm.”
Lâm Vãn đóng cửa lại, kiễng chân hôn anh, “Xin lỗi, em rất nhớ anh.”
Chu Diễn Xuyên tựa cửa phòng, một tay ôm eo cô, cúi đầu hôn lại: “Không phải xin lỗi, anh cũng nhớ em.”
“Bây giờ gặp được anh là đủ rồi.”
Lâm Vãn xoa xoa tay, thành thật. Chỉ vì một tin nhắn, anh sẵn sàng lao tới gặp cô trong lúc lịch trình dày đặc. Dù chỉ ở bên nhau khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cô thấy vô cùng hạnh phúc.
Cho dù không kể thời gian của đội tư vấn Tinh Sang thì thời gian của hai người luật sư kia quý như vàng. Chu Diễn Xuyên không thể chậm trễ, sau khi sắp xếp cho cô xong thì quay người ra phòng khách bên ngoài.
“Xin lỗi.” Anh ngồi lên ghế sofa, chậm rãi nói: “Tiếp tục đi.”
Lâm Vãn mở hé cửa ra một khe tí xíu, nghe tiếng âm thanh mọi người đi vào.
Có người hỏi: “Xác nhận lại lần nữa, anh đã viết thuật toán điều khiển cho Tinh Sang là trước khi viết cho Diệp Kính An?”
“Đúng, Diệp Kính An có một số gợi ý cho thuật toán điều khiển của Đức Sâm, có những khác biệt với ý tưởng đầu tiên của tôi. Tôi chỉ hướng dẫn mọi người viết một bộ cho Đức Sâm theo đúng ý của anh ta.”
“Ngoại trừ những mã thông thường cần thiết, anh có sử dụng những điểm nào trong thuật toán của Đức Sâm không?”
“Không.” Chu Diễn Xuyên nói, “Sau khi kết thúc thỏa thuận không cạnh tranh tôi mới bắt đầu chuẩn bị thành lập Tinh Sang. Thời điểm đó tôi bắt đầu sửa chữa, cải tiến ý tưởng ban đầu của mình. Tôi đã nghiên cứu trong thời gian hai năm đó, nhiều công nghệ và ý tưởng không giống như trước đây, bộ điều khiển được viết cho Đức Sâm đã hơi lỗi thời, không có giá trị tham khảo.”
Lâm Vãn nghe vậy thì không nhịn được cong môi cười. Nghe anh tự kiêu thế nào kìa, thà là lấy ý tưởng ban đầu từ thời sinh viên của mình ra mà cải tiến lại chứ chả thèm đụng tới thứ đã thuộc về người khác.
Luật sư suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có bằng chứng nào chứng minh được các cột mốc thời gian không?”
“Mọi sửa đổi đều có nhật ký ghi chép lại.”
Người luật sư Ồ lên: “Thói quen làm việc của anh Chu cẩn thận quá, như vậy có tới mấy vạn ghi chép cần kiểm tra rồi.”
Nội dung sau đó ngoài tầm hiểu biết của Lâm Vãn, cô như lọt trong màn sương mù, cơn buồn ngủ từ từ kéo tới. Cô vào nhà tắm tắm rửa, quấn áo choàng tắm ngã lên giường, ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng yếu ớt len qua khe hở tấm rèm. Không biết cụ thể mấy giờ, nhưng không còn tiếng trò chuyện nữa.
Lâm Vãn lật người, chưa kịp sờ tìm điện thoại thì cửa phòng đã mở ra.
Chu Diễn Xuyên chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, đi tới bên cạnh giường: “Em tỉnh rồi à?”
Phản ứng Lâm Vãn hơi chậm, cô không nói gì, vô thức đưa tay chạm vào bàn tay anh đang để cạnh tay cô.
“Sao?” giọng Chu Diễn Xuyên rất nhẹ, nghe kỹ thì hơi khàn khàn, “Vẫn muốn ngủ tiếp hả?”
“Anh thức cả đêm sao?”cô mơ hồ hỏi.
“Không, anh có ngủ một giấc ngắn. Bây giờ anh phải về công ty xử lý một số việc cần.”
Anh cúi xuống hôn lên vầng trán mịn màng cùng đôi môi mọng của cô, “Còn sớm lắm, đừng tiễn anh.”
Khoảng thời gian này tuy không nói ra nhưng Lâm Vãn rất lo lắng, chuyện của Chim hót khe đã phức tạp, nhiều ngày cô không được ngủ ngon, đêm qua nghe Chu Diễn Xuyên và luật sư nói chuyện thì biết mọi thứ không đến nỗi, vụ kiện không phải là vấn đề lớn, tảng đá đè nặng trong lòng được dỡ xuống, tâm trí thoải mái thì người lại nặng nề đi. Cô muốn dậy đi ăn sáng với anh nhưng mà cơ thể thì chống đối lại, muốn nói với cô là “Tôi cần nghỉ ngơi”.
Lâm Vãn không muốn đấu tranh với cơ thể mình nữa, vì vậy nhắm mắt lại, hỏi: “Cục cưng, vụ kiện với Đức Sâm làm anh khó chịu hả?”
Chu Diễn Xuyên im lặng nhìn cô một lúc, sau đó nói nhỏ: “Ừ.”
Lâm Vãn nghĩ thầm, đúng rồi, sao mà anh không khó chịu được chứ?
Đó không chỉ là công ty cũ đã cắt đứt với anh, mà còn là công ty anh đã dành tất cả nỗ lực trong thời thanh xuân thuần khiết nhất của mình.
“Nhưng anh không có vẻ gì khó chịu hết. Lúc em mới quen anh cũng vậy, em không biết anh đã trải qua bao nhiêu chuyện tệ hại. Anh cứ thể hiện ra đi, không ai trách anh hết, sao anh phải chịu đựng một mình?”
Giọng Lâm Vãn dần nghẹn lại, cô kéo tay Chu Diễn Xuyên, nước mắt cô rơi vào lòng bàn tay anh, “Em thương anh rất nhiều.”
Chu Diễn Xuyên giật mình.
Không hiểu sao anh nhớ khi còn nhỏ, trong chuyến du lịch với trường, anh đi ngang qua một ngôi chùa, có một người cứ lèo nhèo nhất định đòi xem tướng tay cho anh.
“Cậu nhóc, tay của cậu tốt, nhưng cũng không tốt.”
Người đàn ông đó vuốt râu, nhìn anh ra vẻ bí hiểm, “Tương lai sẽ có thành công lớn, tiền bạc cả đời không thiếu. Tiếc là đường chỉ tay rối rắm, ngắn ngủi, dễ gây vướng mắc, bất hòa với người xung quanh, cũng không giữ được họ.”
Khi đó Chu Diễn Xuyên còn học tiểu học nhưng anh luôn tin tưởng theo chủ nghĩa duy vật. Anh lạnh lùng rút tay về, không bận tâm tới lời ông ta.
Trong mười năm sau đó, đã ba lần anh nghĩ tới mùa thu đầy lá phong đỏ trên núi ấy.
Một lần là khi ba mẹ anh mất, một lần là khi Chu Nguyên Huy tự sát, và một lần là khi trở mặt với Đức Sâm.
Nhưng lúc này, giọt nước mắt ấm áp của người con gái này lại lăn dài theo đường chỉ tay anh, lấp đầy những khoảng trống, che kín từng chút một.
Anh quỳ xuống, lấy tay lau đôi mắt đẫm nước của Lâm Vãn.
Khi anh cất tiếng lại, giọng anh dịu dàng chưa từng thấy: “Ngoan, đừng khóc.”
Lâm Vãn nức nở: “Anh cứ đi đi.”
“Em thế này làm sao mà anh đi được?” Chu Diễn Xuyên cau mày, nghiến chặt quai hàm.
“Tâm trạng em bị dao động chút thôi, anh cứ coi như em làm nũng khi mới dậy là được.”
Lâm Vãn nói đứt quãng, “Em thật sự không sao hết đó, anh đừng buồn.”
Cô là người kêu anh khó chịu thì biểu hiện ra ngoài, mà cô cũng lại là người kêu anh đừng buồn.
Chu Diễn Xuyên yên lặng, lại nghe tiếng điện thoại rung lên, trợ lý nhắc anh tới giờ về công ty. Cuối cùng anh chỉ có thể ôm cô một cái: “Hẹn gặp lại em vào tuần sau.”
Lâm Vãn mở to mắt, gật đầu, “Dạ, gặp anh sau.”
*
Từ Khang trở lại đi làm vào thứ hai.
Anh ta không giải thích lý do tại sao mình biến mất cả tuần vừa qua nhưng âm thầm tới phòng nhân sự gạch bỏ chuyến đi công tác, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hỗ trợ Lâm Vãn những công việc tiếp theo của buổi họp báo.
Hơn nữa, anh ta còn tích cực và hợp tác hơn trước, khi có bất đồng ý kiến, anh ta sẽ chấp nhận bỏ ý kiến của mình, đồng thuận với ý kiến của Lâm Vãn.
Đầu Lâm Vãn đầy dấu chấm hỏi, cô nhờ Trịnh Tiểu Linh hỏi riêng vài lần. Nhưng Trịnh Tiểu Linh cũng không biết: “Anh ấy nói đi công tác ở Yến Đô, hỏi cụ thể là làm gì thì anh ấy phớt lờ không nói. Nhưng mà kỳ ghê, cô có thấy gần đây anh ấy thường tỏ ra chán nản không? À mà nói chán nản cũng không hẳn, kiểu như anh ấy chấp nhận số phận rồi đó. Không biết anh ấy đi tới Yến Đô gặp chuyện gì mà ra vậy nhỉ?”
Dĩ nhiên là Lâm Vãn cũng không biết.
Nhưng dù sao thì Từ Khang không đề cập tới chuyện thay thế Tinh Sang nữa thì cô đợi họp báo xong thì hỏi kỹ lại anh ta cũng được. Tối thứ bảy, trung tâm hội nghị triển lãm Nam Giang đèn đuốc rực rỡ.
Buổi họp báo này được tuyên truyền rộng rãi, hầu hết khách mời đều có mặt.
Thư Phỉ vội vã từ Yến Đô về, khập khiễng tới đây với cây nạng. Có đại ma vương trấn ở đây, nhân viên Chim hót khe không dám lơ là, lỡ như có sự cố thì sẽ bị mắng ngay.
7 giờ tối, khách mời bắt đầu tiến vào.
Để nổi bật chủ đề bảo vệ động vật, phía trước Trung tâm hội nghị triển lãm được bố trí hai dãy tranh giới thiệu các loài chim có nguy cơ tuyệt chủng. Khi đến nơi, khách cần đi qua khu trưng bày để tới khu vực tiếp đón trước cổng.
Lâm Vãn, Từ Khang đứng hai bên Thư Phỉ ở gần cổng ra vào.
“Sắp xếp khá đẹp và ý nghĩa.” Thư Phỉ nhận xét, “Chỉ thiếu người hâm mộ với cánh phóng viên ảnh tập trung hai bên là giống như lễ khai mạc liên hoan phim rồi.”
Họ chưa kịp trả lời thì Thư Phỉ đã tự sửa: “Mà quên, mặt của mấy vị khách không thể so với ngôi sao được.”
Chưa kịp lên tiếng thì nhóm của Tinh Sang đã đến. Là đối tác của buổi họp báo này, bên Tinh Sang đến khá nhiều người, Tào Phong và Chu Diễn Xuyên đi đầu, trang phục chỉnh tề.
Hai người đều có ngoại hình đẹp, nhất là Chu Diễn Xuyên, anh mặc bộ vest được thiết kế tinh tế, người đi từ xa tới, đôi chân dài khiến nhất thời không khí như thể có sự hiện diện của ngôi sao trong liên hoan phim thật sự.
Cô tiếp tân ở bàn tiếp đón đỏ mặt, tay cầm bút hơi run.
Lâm Vãn nhướng mày.
Cục cưng của cô đúng là ở đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn của các cô gái. Nhưng cô chưa kịp chiêm ngưỡng vẻ điển trai của anh thì bỗng có một người xuất hiện.
Người đàn ông giơ gậy tự sướng, camera điện thoại chĩa về phía Chu Diễn Xuyên, thô lỗ hỏi: “Anh Chu, anh nghĩ gì về vụ kiện của Đức Sâm?”
Nếu Thư Phỉ và Từ Khang không ngăn cô lại, Lâm Vãn nổi nóng muốn lao tới: “Bảo vệ của trung tâm triển lãm đâu rồi chứ! Loại người này sao lại cho vào đây!”
“Bình tĩnh lại, hít thở sâu.” Thư Phỉ giơ chân lên, thu nạng lại, “Tôi cũng muốn nghe câu trả lời của anh ấy.”
Chu Diễn Xuyên vẫn không biết bạn gái mình đang nổi điên bên trong. Anh thản nhiên cúi mắt nhìn người nhân viên bảo vệ đi tới lôi người đàn ông ra, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng.
“Anh đang hỏi, tôi kiện Đức Sâm ra sao à?”