Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Tuần kế tiếp, Lâm Vãn bận tối tăm mặt mũi.
Cô hoàn tất bản phác thảo sổ tay phổ cập kiến thức khoa học gửi cho Thư Phỉ, được thông qua thì bắt đầu lấy số lượng sổ tay mà các khu bảo hộ cần, vừa liên hệ với bên in ấn.
Đối với sổ tay phổ biến kiến thức chủ yếu dành cho trẻ em, Lâm Vãn cố ý phối hợp với đồng nghiệp thiết kế đẹp mắt để khi mấy bạn nhỏ lật sổ tay ra thì có thể hứng thú tìm hiểu về thiên nhiên.
Số lượng sổ tay ước tính hơn 1.000 quyển, hơn nữa có thêm yêu cầu về tay nghề thủ công nên mấy cửa hàng in nhanh trên phố thì không được, phải là một xưởng in chuyên nghiệp với trang thiết bị đầy đủ, vì vậy chi phí cũng cao hơn.
Sau nhiều lần so sánh, cuối cùng Lâm Vãn chọn một xưởng in ở ngoại thành thành phố Nam Giang. Tuy ở xa nhưng ông chủ xưởng in là một người tốt, không chỉ góp ý rất hay về việc chọn loại giấy mà khi nghe nói đây là chương trình phúc lợi công cộng còn giảm giá rất tốt nữa.
Đêm đó xưởng in gọi điện bảo ngày mai cô đến xem bản in thử.
Sáng hôm sau, Lâm Vãn và đồng nghiệp phụ trách thiết kế và mua sắm cho đơn vị lên đường tới xưởng in. Cô lái xe, đón đồng nghiệp xong thì nhường tay lái, lùi ra sau mở laptop làm việc khác.
Trước đây cô không để ý nhưng bây giờ tiếp quản một phần công việc của Thư Phỉ cô mới hiểu tại sao Thư Phỉ không thể yên tâm dưỡng bệnh. Có quá nhiều việc mà Chim hót khe cần giải quyết hàng ngày, không chỉ có vô số vấn đề cần giải quyết trong từng khu bảo hộ mà việc liên lạc với trụ sở chính và các đối tác khác cũng chiếm rất nhiều thời gian. Mà đó là còn chưa tính những mối quan hệ mà Thư Phỉ cần phải bớt thời gian cá nhân để duy trì cho hoạt động chung của dự án.
Sau hai ba ngày đầu căng thẳng, mọi người dần thích nghi với việc không có đại ma vương, bắt đầu quen với việc gửi một bản báo cáo cho Lâm Vãn khi gửi báo cáo công việc.
Chuyến đi kéo dài hơn hai giờ, Lâm Vãn không dự định dành thời gian đó để ngủ, cô không say xe nên tranh thủ lướt web.
Đi được nửa đường, Hách Soái đột nhiên nhắn cô trên wechat: [Từ Khang mới hỏi anh trình diễn máy bay không người lái thì mất chi phí tầm bao nhiêu. Anh đã giải thích qua với anh ấy, có vẻ như anh ấy vẫn không từ bỏ ý định, em có thể thuyết phục anh ấy bỏ ý định đó đi không?]
[Anh ấy nói với anh thế nào?] Lâm Vãn gõ trả lời.
[Không phải hỏi chính thức, chỉ nói chuyện là cuối tháng này có họp báo, Chim hót khe có ý tưởng như thế. Anh ấy muốn hỏi trước anh xem chi phí tầm bao nhiêu, nếu cao quá thì thay đổi kế hoạch.]
[Kế hoạch chính thức của tụi em chưa hoàn thiện, em đoán là vì anh chơi với anh ấy thân hơn những người bên Tinh Sang nên chỉ hỏi riêng anh thôi, đừng bận tâm.]
[Không có gì, anh chỉ là người điều khiển máy bay quèn, không tới lượt anh bàn chuyện kế hoạch. Anh chỉ muốn em nhắc anh ấy là Tinh Sang không chấp nhận những thứ biểu diễn như kiểu rạp xiếc vậy đâu, anh ấy hỏi anh thì không sao, nếu hỏi những gã thiết kế và kỹ sư kiêu ngạo kia thì lỡ họ tỏ thái độ kịch liệt quá thì lại xấu hổ.]
Lâm Vãn nhắn “OK” với anh ấy, im lặng thở dài.
Cô quay đầu nhìn những ngọn núi xanh tươi tốt bên ngoài đường cao tốc, nhìn phong cảnh thiên nhiên, nghĩ cách nói chuyện với Từ Khang.
Đêm đó Lâm Vãn rời khỏi Tinh Sang về Vân Phong phủ đã khuyên Từ Khang bỏ ý định trình diễn máy bay không người lái, vì để anh hiểu rõ nên cô còn cố ý nói thái độ của Chu Diễn Xuyên cho anh ta nghe.
Bây giờ lại nghe thế này, có vẻ Từ Khang không tin lời cô. Có thể anh ta sợ cô chiếm mất công lao một mình, hoặc sợ cô với Chu Diễn Xuyên thông đồng nói dối anh ta, nếu không anh ta cũng không phải tìm tới nói chuyện với Hách Soái để xác nhận xem lời cô nói có đúng hay không.
Suy nghĩ một lát, Lâm Vãn gửi tin nhắn cho Từ Khang: [Sáng thứ năm tuần này anh đi cùng tôi đến hồ Ninh Bình nhé?]
Mười phút sau, Từ Khang hỏi cô: [Tuần này Tinh Sang lắp đặt camera ở khu bảo tồn ngập nước hồ Ninh Bình, chúng ta cần phải đi giám sát à?]
[Không phải giám sát.] Dù gì thì chúng ta có nhìn cũng có hiểu đâu, Lâm Vãn nói thầm trong bụng, đáp lại: [Nghe nói sẽ rất thú vị, chúng ta đi xem thử xem.]
[…]
Ngay cả khi cách màn hình, Lâm Vãn cũng có thể tưởng tượng được lúc này Từ Khang đang đảo mắt nhìn qua bàn làm việc của cô, có lẽ đang nghĩ cô rảnh quá nên lắp camera cũng đòi đi xem.
Nhưng mà Chu Diễn Xuyên đã hứa cho cô xem máy bay không người lái thú vị thế nào nên Lâm Vãn cũng muốn thử.
Hy vọng tới thứ năm, Từ Khang sẽ tâm phục khẩu phục mà chịu thay đổi ý tưởng kế hoạch họp báo.
*
Ngày khởi hành, Lâm Vãn dậy sớm, ăn sáng nhanh chóng rồi quay lên lầu, trang điểm đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ quần áo thuận tiện hoạt động. Cô nhìn mình trong gương,thở dài: Bạn học Lâm, bây giờ càng ngày cậu càng màu mè đó, đâu phải cậu chưa từng tới những vùng hoang vu trong khu bảo tồn, không phải cứ tùy tiện mà đi thôi sao, giờ nghĩ có bạn trai ở đó thì còn cẩn thận chăm chút, thậm chí còn lựa son cho thật nữ tính nữa chứ.
Chậc chậc chậc chậc chậc chậc, tình yêu đúng là làm người ta thay da đổi thịt mà.
Xuống lầu, Từ Khang mới dậy đang buồn ngủ ngồi vào bàn ăn sáng.
Tống Viện và Trịnh Tiểu Linh không tới khu bảo tồn, muốn hỏi thăm vài câu nhưng thấy Từ Khang không nói chuyện gì nhiều với Lâm Vãn nên đành im lặng ăn sáng.
Từ lúc Thư Phỉ nhập viện, bầu không khí trong nhà thường là như vậy. Lâm Vãn khá áy náy với hai cô bạn cùng nhà, nghĩ nếu ngày nào đó cô với Từ Khang hòa giải được thì phải mời họ ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn bù lại.
Dĩ nhiên nếu mối quan hệ giữa cô và Từ Khang tiếp tục xấu đi, việc cần cân nhắc không còn là ăn một bữa thịnh soạn mà là cô nên dọn ra ngoài ở hay không.
Lâm Vãn ngồi nghịch điện thoại, nhân tiện hỏi Chu Diễn Xuyên xem tiến độ bên anh thế nào. Nghe anh nói mọi thứ đều ổn, Từ Khang cũng đã ăn xong, rửa bát rồi, bước tới gần cô gật đầu.
Hai người bước ra ngoài, yên lặng như diễn kịch câm, tự lên xe mình.
Khu bảo tồn ngập nước hồ Ninh Bình cách thành phố Nam Giang không xa, đi tầm nửa giờ thì tới.
Hầu hết các chủng loại chim sống ở đây là chim nước, thích ăn cá. Tổ tiên của ngư dân sống gần đó đã quen với việc ở cùng chúng, thỉnh thoảng đi đánh bắt cá về thấy mấy con chim bạo dạn đến gần, họ sẽ ném mấy con cá nhỏ cho chúng ăn.
Thật ra Chim hót khe không ủng hộ việc thường xuyên tiếp xúc giữa người và chim, nhưng những thói quen của người dân xung quanh hồ đã như vậy thì họ cũng không can thiệp nhiều. Suy cho cùng thì cái gì cũng có hai mặt, tuy những chú chim sống ở đây không mấy cảnh giác với con người nhưng người dân quanh hồ Ninh Bình cũng đã quen việc chăm sóc chúng, mười mấy năm nay hiếm khi xảy ra tình trạng săn trộm hay làm chim ở đây bị thương.
Lâm Vãn đỗ xe ở bãi ngay cửa thôn, đi dọc ven hồ về phía khu bảo hộ. Từ Khang im như hũ nút đi theo sau làm cô đi cũng cảm giác không tự nhiên.
Cũng may không bao lâu phía trước xuất hiện bóng người.
Mấy người Tinh Sang mặc áo ngụy trang, chỉ muốn hòa với thiên nhiên hết mức có thể, họ ở bên hồ lắp đặt camera, nhìn thấy hai người đi tới cũng chỉ nói nhỏ vài câu.
Lâm Vãn hỏi nhỏ: “Giám đốc Chu của các anh đâu?”
Người kia chỉ hướng cho cô.
Lâm Vãn quay đầu lại nhìn Từ Khang, ý nói anh ta đuổi theo cô.
Chu Diễn Xuyên cùng bốn năm người đứng bên bãi đất trống cạnh hồ, bên cạnh có hai người điều khiển máy bay đang loay hoay với máy bay không người lái.
Nay không còn như trước, Lâm Vãn nhìn thấy mô hình máy bay không người lái thô sơ không còn cười nhạo nó mà có thể đoán được đây là thiết kế cơ bản dành riêng cho Chim hót khe.
Cô bước nhanh tới về sau Chu Diễn Xuyên, vỗ lên vai anh.
Chu Diễn Xuyên quay lại thấy cô thì hơi kinh ngạc: “Vỗ vai vậy luôn à, không sợ nhìn nhầm người sao?”
Hôm nay ra ngoài làm việc, dĩ nhiên anh không mặc sơ mi quần tây như trong công ty mà mà mặc giống mọi người, áo thun trắng có logo Tinh Sang, quần dài đen bình thường, ống quần nhét vào trong ủng nên đôi chân càng dài miên man. Lâm Vãn cảm thấy anh không biết bóng dáng với cái gáy của mình cũng khác biệt hơn những người xung quanh rất nhiều.
“Dù sao thì cũng có thể nhận ra mà.” Cô nhìn thoáng qua người anh, “Áo thun này có bán không, em cũng muốn có một cái.”
Chu Diễn Xuyên cười: “Trong nhà còn áo mới, nếu mặc vừa được thì tối nay anh đưa em một cái.”
Lâm Vãn đâu có ngu gì mà chê, áo thun của bạn trai có gì mà không tốt chứ?
Cô quay đầu nhìn mấy người khác, cười chào hỏi, không biết sao cứ cảm giác áo thun họ mặc lại không đẹp như của anh.
Chu Diễn Xuyên chú ý tới người không nói một lời nào, Từ Khang, nhìn anh ta gật đầu nói: “Chờ một lát, điều chỉnh xong camera thì có thể bay thử.”
Trước mặt người đối tác, Từ Khang cũng lấy lại dáng vẻ trong công việc: “Mọi người vất vả rồi, hôm nay dự kiến tuần tra thế nào?”
Bên cạnh có người tiếp lời: “Mô phỏng cuộc tuần tra, nhân tiện thí nghiệm tình huống xảy ra khi cánh quạt gây tiếng động.”
“Có thể nhìn kết quả tuần tra ngay tại chỗ sao?” Từ Khang hỏi.
Người kia gật đầu: “Dĩ nhiên là được.”
Vài phút sau, đội lắp camera trở lại bên hồ, làm dấu ok với hai người điều khiển máy bay.
Lần đầu tiên Lâm Vãn xem họ bay thử, không khỏi tò mò, ánh mắt dõi theo sát nút họ.
Chu Diễn Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng giải thích cho cô: “Trước tiên họ cần thiết lập lộ trình tuần tra trên điện thoại di động, bao gồm độ cao khi bay, thân máy bay…”
“Hiển thị chỉ là bản đồ mặt phẳng ạ?”
“Góc nghiêng và góc vuông đều có thể chụp lại, kết hợp với camera định vị thì có thể cho ra mô hình 3D.”
Lâm Vãn chớp mắt, thấy thật thần kỳ. Trước kia cô chơi trò chơi 3D rất thích cảm giác người chơi cùng thâm nhập vào trong cảnh trí trong game, không biết máy bay không người lái có thể làm ra được cảnh tượng mà cô tưởng tượng ra hay không.
Phi công đã chuẩn bị xong, hai người cách một khoảng xa bắt đầu thao tác.
Hai chiếc máy bay không người lái đồng thời xoay cánh quạt, tiếng máy móc thì không thể tránh khỏi, nhưng vẫn nhỏ hơn trước rất nhiều, nhìn theo hướng máy bay không người lái bay đi xa, Lâm Vãn theo bản năng nhìn về phía Từ Khang, thấy trên mặt anh ta cũng là vẻ ngạc nhiên như mình.
Kỹ sư thiết kế phần cứng Tinh Sang vui vẻ gãi đầu: “Không tệ không tê, chất liệu nhẹ lần này được đấy.”
Chu Diễn Xuyên đi tới cái bàn được dựng để máy tính, cúi nhìn màn hình, nói khẽ: “Ghi chép lại thời gian bay và năng lượng tiêu thụ. Hôm nay Nam Giang không có gió, sau này nhớ những hôm có gió thì thử lại vài lần rồi ghi chép.”
Lâm Vãn đứng sau anh, thấy màn hình biểu hiện bản đồ, có rất nhiều điểm đỏ lóe lên, nghĩ đó có lẽ là những nơi gắn camera.
Cô quay người hỏi Từ Khang: “Anh thấy sao?”
Từ Khang ngẫm nghĩ, nói: “Đợi tới hiệu quả thực tế xem sao đã.”
Hai máy bay không người lái bay qua lại vài lần, chụp toàn cảnh khu bảo hộ. Sau đó Chu Diễn Xuyên mở một phần mềm 3D trong máy tính, gửi những hình ảnh mà máy bay không người lái mới chụp được vào, sau đó quay lại nhìn Lâm Vãn: “Tới đây.”
Lâm Vãn ngoan ngoãn bước lại gần anh.
Ngón tay thon dài gầy gầy của anh gõ phím Enter, phần mềm mở ra một cửa sổ mới.
Ban đầu là một màu xám, sau đó bắt đầu hiện lên màu xanh. Rừng cây rậm rạp, mặt hồ gợn sóng, một con cò trắng đang lò dò kiếm ăn, từng cảnh tượng mở ra đầy sinh động trước mắt Lâm Vãn.
Theo màn hình ngày càng rõ, những hàng chữ nhỏ màu đen cũng bắt đầu hiện lên, chỉ chính xác tên của những con chim mà màn ảnh lướt qua.
Chu Diễn Xuyên tiện tay chạm vào một hàng, một cửa sổ hiện ra những thông tin cụ thể. Tất cả những thông tin mà hôm đó Lâm Vãn nói với anh trong văn phòng đều hiện rõ.
Lâm Vãn bất giác mở to mắt.
Từ Khang vốn mặt vô cảm cũng không khỏi sững sờ, anh thậm chí nghi ngờ nhìn Chu Diễn Xuyên, không biết có phải mình đang xem một đoạn video được làm sẵn hay không.
Chu Diễn Xuyên nói: “Sau này em đeo mắt kính VR thì hiệu quả càng thật hơn.”
“Thật ạ?” mắt Lâm Vãn lấp lánh nhìn anh.
“Thật mà.” Chu Diễn Xuyên cười, “Chơi thú vị không?”
Nếu không phải sợ sẽ làm ảnh hưởng chim chóc trong khu bảo hộ, thật tình Lâm Vãn muốn hét to lên: “Thú vị lắm, giống như khoa học viễn tưởng ấy.”
“Chờ tí nữa cho em xem cái này còn hay hơn.”
Chu Diễn Xuyên ý nói cô đừng kích động, lấy trong thùng dụng cụ một máy bay không người lái khác, có vẻ như định tự mình thao tác.
Lâm Vãn bị anh làm tò mò, không rảnh để chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Từ Khang bên cạnh, đứng dậy đi qua nhìn xem anh định làm gì.
Không ngờ Chu Diễn Xuyên nghiêng người che đi không cho cô nhìn: “Chờ chút.”
“Keo kiệt.”
Lâm Vãn nói thầm, đành nén sự tò mò lại, nhìn Chu Diễn Xuyên phóng máy bay không người lái ra ngoài lần nữa. Thật ra nếu cô chú tâm nhìn vẻ mặt người của Tinh Sang thì thấy vẻ mặt phức tạp, vừa ngưỡng mộ vừa khinh bỉ của họ.
Máy bay không người lái của Chu Diễn Xuyên bay không lâu lắm, tầm mười phút thì lại xuất hiện hình ảnh trên màn hình.
Sau đó, anh nói: “Còn nợ em, bây giờ trả cho em.”
“???”
Mặt Lâm Vãn mờ mịt, nhìn chăm chăm không chớp mắt vào màn hình, đầu nghĩ thầm, Chu Diễn Xuyên thiếu cô cái gì?
Một lát sau, phần mềm hiện lên một mô hình 3D.
Nhưng mà khác với khi nãy, mô hình là vì cố tình thiết lập lộ trình nên hiện lên không phải là địa hình khu bảo hộ, mà là khu vực được khoanh thành hình ảnh lại một chú chim nhỏ đang giương cánh bay.
Lâm Vãn sửng sốt, rồi ôm mặt cười. Không ngờ anh thật sự chụp “chim” cho cô xem.
Chu Diễn Xuyên dựa vào bàn, cười khẽ hỏi: “Tặng em đó, thích không?”
Lâm Vãn giấu mặt trong lòng bàn tay, niềm vui cuồn cuộn trong lòng như thủy triều.
Ai nói đàn ông kỹ thuật không lãng mạn chứ? Trước mặt mọi người công khai về kỷ niệm lúc ban đầu hai người quen biết, đây là sự lãng mạn độc đáo của riêng Chu Diễn Xuyên.
Sau lưng họ, Từ Khang vẫn còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ về khả năng của khoa học kỹ thuật, anh ta ngơ ngẩn túm lấy một kỹ sư của Tinh Sang: “Trình độ xây dựng mô hình của các anh quá mạnh, đó là một con chim đó, chỉ tùy ý bay một cái mà có thể dựng nên tinh tế như thế.”
“Cái gì mà tùy ý bay chứ.” Kỹ sư đó hừ lạnh, mặt hiện lên vẻ uất ức của “chó độc thân”, “Trước khi mấy người tới, giám đốc Chu ở đó suy nghĩ suốt hai tiếng, tôi nhìn muốn chửi thề luôn.”
Từ Khang: “…”
Cô hoàn tất bản phác thảo sổ tay phổ cập kiến thức khoa học gửi cho Thư Phỉ, được thông qua thì bắt đầu lấy số lượng sổ tay mà các khu bảo hộ cần, vừa liên hệ với bên in ấn.
Đối với sổ tay phổ biến kiến thức chủ yếu dành cho trẻ em, Lâm Vãn cố ý phối hợp với đồng nghiệp thiết kế đẹp mắt để khi mấy bạn nhỏ lật sổ tay ra thì có thể hứng thú tìm hiểu về thiên nhiên.
Số lượng sổ tay ước tính hơn 1.000 quyển, hơn nữa có thêm yêu cầu về tay nghề thủ công nên mấy cửa hàng in nhanh trên phố thì không được, phải là một xưởng in chuyên nghiệp với trang thiết bị đầy đủ, vì vậy chi phí cũng cao hơn.
Sau nhiều lần so sánh, cuối cùng Lâm Vãn chọn một xưởng in ở ngoại thành thành phố Nam Giang. Tuy ở xa nhưng ông chủ xưởng in là một người tốt, không chỉ góp ý rất hay về việc chọn loại giấy mà khi nghe nói đây là chương trình phúc lợi công cộng còn giảm giá rất tốt nữa.
Đêm đó xưởng in gọi điện bảo ngày mai cô đến xem bản in thử.
Sáng hôm sau, Lâm Vãn và đồng nghiệp phụ trách thiết kế và mua sắm cho đơn vị lên đường tới xưởng in. Cô lái xe, đón đồng nghiệp xong thì nhường tay lái, lùi ra sau mở laptop làm việc khác.
Trước đây cô không để ý nhưng bây giờ tiếp quản một phần công việc của Thư Phỉ cô mới hiểu tại sao Thư Phỉ không thể yên tâm dưỡng bệnh. Có quá nhiều việc mà Chim hót khe cần giải quyết hàng ngày, không chỉ có vô số vấn đề cần giải quyết trong từng khu bảo hộ mà việc liên lạc với trụ sở chính và các đối tác khác cũng chiếm rất nhiều thời gian. Mà đó là còn chưa tính những mối quan hệ mà Thư Phỉ cần phải bớt thời gian cá nhân để duy trì cho hoạt động chung của dự án.
Sau hai ba ngày đầu căng thẳng, mọi người dần thích nghi với việc không có đại ma vương, bắt đầu quen với việc gửi một bản báo cáo cho Lâm Vãn khi gửi báo cáo công việc.
Chuyến đi kéo dài hơn hai giờ, Lâm Vãn không dự định dành thời gian đó để ngủ, cô không say xe nên tranh thủ lướt web.
Đi được nửa đường, Hách Soái đột nhiên nhắn cô trên wechat: [Từ Khang mới hỏi anh trình diễn máy bay không người lái thì mất chi phí tầm bao nhiêu. Anh đã giải thích qua với anh ấy, có vẻ như anh ấy vẫn không từ bỏ ý định, em có thể thuyết phục anh ấy bỏ ý định đó đi không?]
[Anh ấy nói với anh thế nào?] Lâm Vãn gõ trả lời.
[Không phải hỏi chính thức, chỉ nói chuyện là cuối tháng này có họp báo, Chim hót khe có ý tưởng như thế. Anh ấy muốn hỏi trước anh xem chi phí tầm bao nhiêu, nếu cao quá thì thay đổi kế hoạch.]
[Kế hoạch chính thức của tụi em chưa hoàn thiện, em đoán là vì anh chơi với anh ấy thân hơn những người bên Tinh Sang nên chỉ hỏi riêng anh thôi, đừng bận tâm.]
[Không có gì, anh chỉ là người điều khiển máy bay quèn, không tới lượt anh bàn chuyện kế hoạch. Anh chỉ muốn em nhắc anh ấy là Tinh Sang không chấp nhận những thứ biểu diễn như kiểu rạp xiếc vậy đâu, anh ấy hỏi anh thì không sao, nếu hỏi những gã thiết kế và kỹ sư kiêu ngạo kia thì lỡ họ tỏ thái độ kịch liệt quá thì lại xấu hổ.]
Lâm Vãn nhắn “OK” với anh ấy, im lặng thở dài.
Cô quay đầu nhìn những ngọn núi xanh tươi tốt bên ngoài đường cao tốc, nhìn phong cảnh thiên nhiên, nghĩ cách nói chuyện với Từ Khang.
Đêm đó Lâm Vãn rời khỏi Tinh Sang về Vân Phong phủ đã khuyên Từ Khang bỏ ý định trình diễn máy bay không người lái, vì để anh hiểu rõ nên cô còn cố ý nói thái độ của Chu Diễn Xuyên cho anh ta nghe.
Bây giờ lại nghe thế này, có vẻ Từ Khang không tin lời cô. Có thể anh ta sợ cô chiếm mất công lao một mình, hoặc sợ cô với Chu Diễn Xuyên thông đồng nói dối anh ta, nếu không anh ta cũng không phải tìm tới nói chuyện với Hách Soái để xác nhận xem lời cô nói có đúng hay không.
Suy nghĩ một lát, Lâm Vãn gửi tin nhắn cho Từ Khang: [Sáng thứ năm tuần này anh đi cùng tôi đến hồ Ninh Bình nhé?]
Mười phút sau, Từ Khang hỏi cô: [Tuần này Tinh Sang lắp đặt camera ở khu bảo tồn ngập nước hồ Ninh Bình, chúng ta cần phải đi giám sát à?]
[Không phải giám sát.] Dù gì thì chúng ta có nhìn cũng có hiểu đâu, Lâm Vãn nói thầm trong bụng, đáp lại: [Nghe nói sẽ rất thú vị, chúng ta đi xem thử xem.]
[…]
Ngay cả khi cách màn hình, Lâm Vãn cũng có thể tưởng tượng được lúc này Từ Khang đang đảo mắt nhìn qua bàn làm việc của cô, có lẽ đang nghĩ cô rảnh quá nên lắp camera cũng đòi đi xem.
Nhưng mà Chu Diễn Xuyên đã hứa cho cô xem máy bay không người lái thú vị thế nào nên Lâm Vãn cũng muốn thử.
Hy vọng tới thứ năm, Từ Khang sẽ tâm phục khẩu phục mà chịu thay đổi ý tưởng kế hoạch họp báo.
*
Ngày khởi hành, Lâm Vãn dậy sớm, ăn sáng nhanh chóng rồi quay lên lầu, trang điểm đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ quần áo thuận tiện hoạt động. Cô nhìn mình trong gương,thở dài: Bạn học Lâm, bây giờ càng ngày cậu càng màu mè đó, đâu phải cậu chưa từng tới những vùng hoang vu trong khu bảo tồn, không phải cứ tùy tiện mà đi thôi sao, giờ nghĩ có bạn trai ở đó thì còn cẩn thận chăm chút, thậm chí còn lựa son cho thật nữ tính nữa chứ.
Chậc chậc chậc chậc chậc chậc, tình yêu đúng là làm người ta thay da đổi thịt mà.
Xuống lầu, Từ Khang mới dậy đang buồn ngủ ngồi vào bàn ăn sáng.
Tống Viện và Trịnh Tiểu Linh không tới khu bảo tồn, muốn hỏi thăm vài câu nhưng thấy Từ Khang không nói chuyện gì nhiều với Lâm Vãn nên đành im lặng ăn sáng.
Từ lúc Thư Phỉ nhập viện, bầu không khí trong nhà thường là như vậy. Lâm Vãn khá áy náy với hai cô bạn cùng nhà, nghĩ nếu ngày nào đó cô với Từ Khang hòa giải được thì phải mời họ ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn bù lại.
Dĩ nhiên nếu mối quan hệ giữa cô và Từ Khang tiếp tục xấu đi, việc cần cân nhắc không còn là ăn một bữa thịnh soạn mà là cô nên dọn ra ngoài ở hay không.
Lâm Vãn ngồi nghịch điện thoại, nhân tiện hỏi Chu Diễn Xuyên xem tiến độ bên anh thế nào. Nghe anh nói mọi thứ đều ổn, Từ Khang cũng đã ăn xong, rửa bát rồi, bước tới gần cô gật đầu.
Hai người bước ra ngoài, yên lặng như diễn kịch câm, tự lên xe mình.
Khu bảo tồn ngập nước hồ Ninh Bình cách thành phố Nam Giang không xa, đi tầm nửa giờ thì tới.
Hầu hết các chủng loại chim sống ở đây là chim nước, thích ăn cá. Tổ tiên của ngư dân sống gần đó đã quen với việc ở cùng chúng, thỉnh thoảng đi đánh bắt cá về thấy mấy con chim bạo dạn đến gần, họ sẽ ném mấy con cá nhỏ cho chúng ăn.
Thật ra Chim hót khe không ủng hộ việc thường xuyên tiếp xúc giữa người và chim, nhưng những thói quen của người dân xung quanh hồ đã như vậy thì họ cũng không can thiệp nhiều. Suy cho cùng thì cái gì cũng có hai mặt, tuy những chú chim sống ở đây không mấy cảnh giác với con người nhưng người dân quanh hồ Ninh Bình cũng đã quen việc chăm sóc chúng, mười mấy năm nay hiếm khi xảy ra tình trạng săn trộm hay làm chim ở đây bị thương.
Lâm Vãn đỗ xe ở bãi ngay cửa thôn, đi dọc ven hồ về phía khu bảo hộ. Từ Khang im như hũ nút đi theo sau làm cô đi cũng cảm giác không tự nhiên.
Cũng may không bao lâu phía trước xuất hiện bóng người.
Mấy người Tinh Sang mặc áo ngụy trang, chỉ muốn hòa với thiên nhiên hết mức có thể, họ ở bên hồ lắp đặt camera, nhìn thấy hai người đi tới cũng chỉ nói nhỏ vài câu.
Lâm Vãn hỏi nhỏ: “Giám đốc Chu của các anh đâu?”
Người kia chỉ hướng cho cô.
Lâm Vãn quay đầu lại nhìn Từ Khang, ý nói anh ta đuổi theo cô.
Chu Diễn Xuyên cùng bốn năm người đứng bên bãi đất trống cạnh hồ, bên cạnh có hai người điều khiển máy bay đang loay hoay với máy bay không người lái.
Nay không còn như trước, Lâm Vãn nhìn thấy mô hình máy bay không người lái thô sơ không còn cười nhạo nó mà có thể đoán được đây là thiết kế cơ bản dành riêng cho Chim hót khe.
Cô bước nhanh tới về sau Chu Diễn Xuyên, vỗ lên vai anh.
Chu Diễn Xuyên quay lại thấy cô thì hơi kinh ngạc: “Vỗ vai vậy luôn à, không sợ nhìn nhầm người sao?”
Hôm nay ra ngoài làm việc, dĩ nhiên anh không mặc sơ mi quần tây như trong công ty mà mà mặc giống mọi người, áo thun trắng có logo Tinh Sang, quần dài đen bình thường, ống quần nhét vào trong ủng nên đôi chân càng dài miên man. Lâm Vãn cảm thấy anh không biết bóng dáng với cái gáy của mình cũng khác biệt hơn những người xung quanh rất nhiều.
“Dù sao thì cũng có thể nhận ra mà.” Cô nhìn thoáng qua người anh, “Áo thun này có bán không, em cũng muốn có một cái.”
Chu Diễn Xuyên cười: “Trong nhà còn áo mới, nếu mặc vừa được thì tối nay anh đưa em một cái.”
Lâm Vãn đâu có ngu gì mà chê, áo thun của bạn trai có gì mà không tốt chứ?
Cô quay đầu nhìn mấy người khác, cười chào hỏi, không biết sao cứ cảm giác áo thun họ mặc lại không đẹp như của anh.
Chu Diễn Xuyên chú ý tới người không nói một lời nào, Từ Khang, nhìn anh ta gật đầu nói: “Chờ một lát, điều chỉnh xong camera thì có thể bay thử.”
Trước mặt người đối tác, Từ Khang cũng lấy lại dáng vẻ trong công việc: “Mọi người vất vả rồi, hôm nay dự kiến tuần tra thế nào?”
Bên cạnh có người tiếp lời: “Mô phỏng cuộc tuần tra, nhân tiện thí nghiệm tình huống xảy ra khi cánh quạt gây tiếng động.”
“Có thể nhìn kết quả tuần tra ngay tại chỗ sao?” Từ Khang hỏi.
Người kia gật đầu: “Dĩ nhiên là được.”
Vài phút sau, đội lắp camera trở lại bên hồ, làm dấu ok với hai người điều khiển máy bay.
Lần đầu tiên Lâm Vãn xem họ bay thử, không khỏi tò mò, ánh mắt dõi theo sát nút họ.
Chu Diễn Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng giải thích cho cô: “Trước tiên họ cần thiết lập lộ trình tuần tra trên điện thoại di động, bao gồm độ cao khi bay, thân máy bay…”
“Hiển thị chỉ là bản đồ mặt phẳng ạ?”
“Góc nghiêng và góc vuông đều có thể chụp lại, kết hợp với camera định vị thì có thể cho ra mô hình 3D.”
Lâm Vãn chớp mắt, thấy thật thần kỳ. Trước kia cô chơi trò chơi 3D rất thích cảm giác người chơi cùng thâm nhập vào trong cảnh trí trong game, không biết máy bay không người lái có thể làm ra được cảnh tượng mà cô tưởng tượng ra hay không.
Phi công đã chuẩn bị xong, hai người cách một khoảng xa bắt đầu thao tác.
Hai chiếc máy bay không người lái đồng thời xoay cánh quạt, tiếng máy móc thì không thể tránh khỏi, nhưng vẫn nhỏ hơn trước rất nhiều, nhìn theo hướng máy bay không người lái bay đi xa, Lâm Vãn theo bản năng nhìn về phía Từ Khang, thấy trên mặt anh ta cũng là vẻ ngạc nhiên như mình.
Kỹ sư thiết kế phần cứng Tinh Sang vui vẻ gãi đầu: “Không tệ không tê, chất liệu nhẹ lần này được đấy.”
Chu Diễn Xuyên đi tới cái bàn được dựng để máy tính, cúi nhìn màn hình, nói khẽ: “Ghi chép lại thời gian bay và năng lượng tiêu thụ. Hôm nay Nam Giang không có gió, sau này nhớ những hôm có gió thì thử lại vài lần rồi ghi chép.”
Lâm Vãn đứng sau anh, thấy màn hình biểu hiện bản đồ, có rất nhiều điểm đỏ lóe lên, nghĩ đó có lẽ là những nơi gắn camera.
Cô quay người hỏi Từ Khang: “Anh thấy sao?”
Từ Khang ngẫm nghĩ, nói: “Đợi tới hiệu quả thực tế xem sao đã.”
Hai máy bay không người lái bay qua lại vài lần, chụp toàn cảnh khu bảo hộ. Sau đó Chu Diễn Xuyên mở một phần mềm 3D trong máy tính, gửi những hình ảnh mà máy bay không người lái mới chụp được vào, sau đó quay lại nhìn Lâm Vãn: “Tới đây.”
Lâm Vãn ngoan ngoãn bước lại gần anh.
Ngón tay thon dài gầy gầy của anh gõ phím Enter, phần mềm mở ra một cửa sổ mới.
Ban đầu là một màu xám, sau đó bắt đầu hiện lên màu xanh. Rừng cây rậm rạp, mặt hồ gợn sóng, một con cò trắng đang lò dò kiếm ăn, từng cảnh tượng mở ra đầy sinh động trước mắt Lâm Vãn.
Theo màn hình ngày càng rõ, những hàng chữ nhỏ màu đen cũng bắt đầu hiện lên, chỉ chính xác tên của những con chim mà màn ảnh lướt qua.
Chu Diễn Xuyên tiện tay chạm vào một hàng, một cửa sổ hiện ra những thông tin cụ thể. Tất cả những thông tin mà hôm đó Lâm Vãn nói với anh trong văn phòng đều hiện rõ.
Lâm Vãn bất giác mở to mắt.
Từ Khang vốn mặt vô cảm cũng không khỏi sững sờ, anh thậm chí nghi ngờ nhìn Chu Diễn Xuyên, không biết có phải mình đang xem một đoạn video được làm sẵn hay không.
Chu Diễn Xuyên nói: “Sau này em đeo mắt kính VR thì hiệu quả càng thật hơn.”
“Thật ạ?” mắt Lâm Vãn lấp lánh nhìn anh.
“Thật mà.” Chu Diễn Xuyên cười, “Chơi thú vị không?”
Nếu không phải sợ sẽ làm ảnh hưởng chim chóc trong khu bảo hộ, thật tình Lâm Vãn muốn hét to lên: “Thú vị lắm, giống như khoa học viễn tưởng ấy.”
“Chờ tí nữa cho em xem cái này còn hay hơn.”
Chu Diễn Xuyên ý nói cô đừng kích động, lấy trong thùng dụng cụ một máy bay không người lái khác, có vẻ như định tự mình thao tác.
Lâm Vãn bị anh làm tò mò, không rảnh để chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Từ Khang bên cạnh, đứng dậy đi qua nhìn xem anh định làm gì.
Không ngờ Chu Diễn Xuyên nghiêng người che đi không cho cô nhìn: “Chờ chút.”
“Keo kiệt.”
Lâm Vãn nói thầm, đành nén sự tò mò lại, nhìn Chu Diễn Xuyên phóng máy bay không người lái ra ngoài lần nữa. Thật ra nếu cô chú tâm nhìn vẻ mặt người của Tinh Sang thì thấy vẻ mặt phức tạp, vừa ngưỡng mộ vừa khinh bỉ của họ.
Máy bay không người lái của Chu Diễn Xuyên bay không lâu lắm, tầm mười phút thì lại xuất hiện hình ảnh trên màn hình.
Sau đó, anh nói: “Còn nợ em, bây giờ trả cho em.”
“???”
Mặt Lâm Vãn mờ mịt, nhìn chăm chăm không chớp mắt vào màn hình, đầu nghĩ thầm, Chu Diễn Xuyên thiếu cô cái gì?
Một lát sau, phần mềm hiện lên một mô hình 3D.
Nhưng mà khác với khi nãy, mô hình là vì cố tình thiết lập lộ trình nên hiện lên không phải là địa hình khu bảo hộ, mà là khu vực được khoanh thành hình ảnh lại một chú chim nhỏ đang giương cánh bay.
Lâm Vãn sửng sốt, rồi ôm mặt cười. Không ngờ anh thật sự chụp “chim” cho cô xem.
Chu Diễn Xuyên dựa vào bàn, cười khẽ hỏi: “Tặng em đó, thích không?”
Lâm Vãn giấu mặt trong lòng bàn tay, niềm vui cuồn cuộn trong lòng như thủy triều.
Ai nói đàn ông kỹ thuật không lãng mạn chứ? Trước mặt mọi người công khai về kỷ niệm lúc ban đầu hai người quen biết, đây là sự lãng mạn độc đáo của riêng Chu Diễn Xuyên.
Sau lưng họ, Từ Khang vẫn còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ về khả năng của khoa học kỹ thuật, anh ta ngơ ngẩn túm lấy một kỹ sư của Tinh Sang: “Trình độ xây dựng mô hình của các anh quá mạnh, đó là một con chim đó, chỉ tùy ý bay một cái mà có thể dựng nên tinh tế như thế.”
“Cái gì mà tùy ý bay chứ.” Kỹ sư đó hừ lạnh, mặt hiện lên vẻ uất ức của “chó độc thân”, “Trước khi mấy người tới, giám đốc Chu ở đó suy nghĩ suốt hai tiếng, tôi nhìn muốn chửi thề luôn.”
Từ Khang: “…”