Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Khế Ước Tình Yêu - Chương 62: " Nếu như "
Trương Thần ngoan ngoãn tắm cho Du An Kỳ. Anh lấy tay vén phần tóc phía sau của cô lên, lấy nước và nhẹ nhàng đổ xuống lưng của cô. Thấy cô mệt mỏi, Trương Thần không ngần ngại xoa bóp vai cho cô. Anh nhẹ nhàng với bờ vai của An Kỳ, nhìn thấy cô nhắm hai mắt, cơ thể thả lỏng đầy thư giãn, anh hỏi:
- Có thoải mái không?
- Ừm.
Cô vừa nói rồi, Trương thần được nước làm tới. Anh từ từ trượt tay xuống ngực An Kỳ. Nhưng cô biết được liền nhanh tay bắt lấy, bất mãn nói:
- Biết ngay anh cũng chẳng tốt lành gì.
Nói rồi, cô đứng dậy và lấy áo choàng tắm ngay đó và mặc vào. Cô đi vào phòng để quần áo, sợ anh cũng theo vào làm bậy nên An Kỳ vừa vào đã khóa trái cửa. Biết cô lại giận, Trương Thần liền đi ra nhà bếp và hăm nóng thức ăn lại cho cô.
Sau khi thay đồ, Du An Kỳ thấy Trương Thần vẫn chưa rời đi. Anh ngồi ngay bàn ăn, trên bàn còn có nhiều thức ăn. Cô đoán chắc tất cả đều là Trương Thần làm, đúng là tốn nhiều tâm tư. Cô đi phớt ngang, nói:
- Anh ăn xong thì có thể rời đi rồi.
- Em không ăn sao?
- Tôi phải đi làm.
- À, anh quên nói cho em biết, sáng nay anh đã xin cho em nghỉ phép.
- Cái gì?
Du An Kỳ nghe vậy liền kinh ngạc, quay sang nói. Cô liên tục tra hỏi anh:
- Tại sao anh lại tự tiện quyết định đến như vậy chứ?
- Chỉ là anh thấy đêm qua em vì anh mà gần như sức tàn lực kiệt, giọng em hôm nay cũng đã khan đi, vậy tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi cho khoe.
Du An Kỳ nghe anh nói vậy thầm mắng anh:
" Anh mà tốt đến vậy sao? "
Trương Thần đi đến gần cô, thúc vai vào người cô, nói:
- Sau này em muốn nghỉ phép, cứ việc nói với anh. Anh sẽ khiến cho em có một ngày nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại sức khỏe.
- Anh biến ngay cho tôi...
Anh lại lần nữa chọc giận An Kỳ. Anh nũng nịu xin lỗi rồi kéo cô vào bàn ăn. Anh liên tục gắp thức ăn làm cho chén của cô đầy đến hết hết chỗ để đựng.
- Anh đừng lo gắp cho tôi nữa, anh cũng ăn đi.
- Vậy, em gắp cho anh đi.
An kỳ cũng hết cách với anh. Cô lấy chén của mình và đổi lại chén với anh, nói:
- Đồ lúc nãy anh gắp đó, ăn đi.
- Hưm.
- Nè, Trương Thần, từ lúc nào anh lại thích làm nũng đến vậy? Khó coi quá đi.
- Vậy sao, nhưng biết sao được, anh chỉ có thể làm nũng với mình em thôi.
Du An Kỳ không thèm bận tâm đến anh. Cô lấy đũa và gắp đại một món trên bàn và ăn thử. Nghĩ là tài nấu ăn của Trương Thần cũng bình thường. Nhưng khi thức ăn vừa cho vào miệng, An Kỳ đã ngẩng người. Cô nhớ đến món này lúc còn nhỏ bà Du thường làm cho cô ăn. Nhưng do vừa làm thức ăn, vừa làm việc nên khi mang ra, món này luôn bị cháy xén một chút. An Kỳ ngẩng người, hỏi Trương Thần:
- Món này... bị cháy xén một chút.
- Đúng vậy, lúc nãy vừa làm, vừa sợ em chưa thức sẽ ngụi thức ăn, lo nghĩ nên làm nó bị cháy xén.
Mùi vị này, làm An Kỳ nhớ đến bà Du. Nhớ đến những ngày bà còn bên cạnh mình.
- Em thấy thế nào?
- Tạm ổn.
- Vậy, em ăn món này thử đi.
Anh lấy đũa gắp cho An Kỳ một món khác. Nhưng anh không đặt thức ăn vào chén mà muốn đút cho cô. An Kỳ ăn thử, món này lại làm cho cô nhớ đến có một lần vào năm năm trướcở biệt thự, cô đã làm nó cho Trương Thần ăn. Không ngờ, anh chỉ mới ăn qua một lần đã nhớ được mùi vị và học nấu.
- Món này, em thấy sao?
- Cũng được.
- Em có nhớ không? Lúc chúng ta còn ở biệt thự, em đã làm món này cho anh ăn. Từ đó anh luôn miệt mài tìm kiếm và học làm nó cho bằng được.
- Vậy sao, tôi chẳng còn nhớ gì cả.
Nét mặt Du An Kỳ lúc này trầm xuống rõ. Cô nói với Trương Thần:
- Ăn xong, anh đưa tôi đến gặp bọn trẻ.
- Được.
Trên xe đến nhà Giang Hải, Du An Kỳ luôn thắc mắc, sau đó hỏi Trương Thần:
- Sao anh lại nghe lời tôi đến vậy?
- Bởi vì anh yêu em.
An Kỳ dừng lời, cô nghĩ lát rồi nói tiếp:
- Anh nghe lời tôi đến vậy, vậy anh có thể nghe theo tôi, tránh xa bọn trẻ có được không?
Nghe cô nói vậy, đột nhiên Trương Thần dừng xe đột ngột làm cô ngã về trước. Cô cảm nhận được sát khí đang ở kế bên nên đã lén xoay qua và nhìn anh. Đúng như cô đoán, Trương Thần đang rất tức giận, anh nhìn qua nói với An Kỳ:
- Du An Kỳ,sẵn đây anh cũng nói cho em biết, những yêu cầu của em, anh đều đồng ý làm theo, trừ yêu cầu anh rời xa em và bọn trẻ.
Dứt lời, anh tiếp tục lái xe. An Kỳ chưa bao giờ cảm thấy đau tim như lúc nãy. Không ngờ đã nhiều năm như vậy, cô vẫn còn sợ mỗi lần anh giận dữ. Trên đường đi, anh hỏi An Kỳ:
- An Kỳ, anh vẫn yêu em suốt năm năm qua, anh biết em cũng đã từng yêu anh. Hiện tại, em có thể cũng... thử yêu anh lần nữa, có được không?
Du An Kỳ ngã đầu vào ghế, cố thở một hơi thật dài, đáp lại:
- Anh có biết không? Năm năm trước, khi ở trên máy bay, tôi đã từng nghĩ rằng, nếu như lúc đầu anh không vì tôi giống Mạn Mạn mà chọn tôi làm bạn gái, nếu như tôi không nguyện bán thân cho anh hay nếu như không có sự ràng buộc của khế ước, có lẽ bây giờ cuộc sống của tôi sẽ thoải mái hơn.
Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ, trên đời này làm gì có nhiều cái " nếu như " đến vậy. Cho đến cuối cùng, đó cũng là chuyện của quá khứ. Tôi hiện tại, không còn quan tâm đến nó. Những chuyện đó, đối với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Giọng Du An Kỳ khi nói chuyện có chút buồn bã và thê lương. Cũng như cô đã nói với anh, đó đã là chuyện của quá khứ, cô cũng chẳng muốn nhớ đến nó nữa. Nhưng có một điều mà An Kỳ không nói cho Trương Thần biết, dù tâm trí cô bảo phải quên anh đi, nhưng trái tim cô lại không thể.
background music
Bồ Đề Kệ - Lưu Tích Quân
- Có thoải mái không?
- Ừm.
Cô vừa nói rồi, Trương thần được nước làm tới. Anh từ từ trượt tay xuống ngực An Kỳ. Nhưng cô biết được liền nhanh tay bắt lấy, bất mãn nói:
- Biết ngay anh cũng chẳng tốt lành gì.
Nói rồi, cô đứng dậy và lấy áo choàng tắm ngay đó và mặc vào. Cô đi vào phòng để quần áo, sợ anh cũng theo vào làm bậy nên An Kỳ vừa vào đã khóa trái cửa. Biết cô lại giận, Trương Thần liền đi ra nhà bếp và hăm nóng thức ăn lại cho cô.
Sau khi thay đồ, Du An Kỳ thấy Trương Thần vẫn chưa rời đi. Anh ngồi ngay bàn ăn, trên bàn còn có nhiều thức ăn. Cô đoán chắc tất cả đều là Trương Thần làm, đúng là tốn nhiều tâm tư. Cô đi phớt ngang, nói:
- Anh ăn xong thì có thể rời đi rồi.
- Em không ăn sao?
- Tôi phải đi làm.
- À, anh quên nói cho em biết, sáng nay anh đã xin cho em nghỉ phép.
- Cái gì?
Du An Kỳ nghe vậy liền kinh ngạc, quay sang nói. Cô liên tục tra hỏi anh:
- Tại sao anh lại tự tiện quyết định đến như vậy chứ?
- Chỉ là anh thấy đêm qua em vì anh mà gần như sức tàn lực kiệt, giọng em hôm nay cũng đã khan đi, vậy tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi cho khoe.
Du An Kỳ nghe anh nói vậy thầm mắng anh:
" Anh mà tốt đến vậy sao? "
Trương Thần đi đến gần cô, thúc vai vào người cô, nói:
- Sau này em muốn nghỉ phép, cứ việc nói với anh. Anh sẽ khiến cho em có một ngày nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại sức khỏe.
- Anh biến ngay cho tôi...
Anh lại lần nữa chọc giận An Kỳ. Anh nũng nịu xin lỗi rồi kéo cô vào bàn ăn. Anh liên tục gắp thức ăn làm cho chén của cô đầy đến hết hết chỗ để đựng.
- Anh đừng lo gắp cho tôi nữa, anh cũng ăn đi.
- Vậy, em gắp cho anh đi.
An kỳ cũng hết cách với anh. Cô lấy chén của mình và đổi lại chén với anh, nói:
- Đồ lúc nãy anh gắp đó, ăn đi.
- Hưm.
- Nè, Trương Thần, từ lúc nào anh lại thích làm nũng đến vậy? Khó coi quá đi.
- Vậy sao, nhưng biết sao được, anh chỉ có thể làm nũng với mình em thôi.
Du An Kỳ không thèm bận tâm đến anh. Cô lấy đũa và gắp đại một món trên bàn và ăn thử. Nghĩ là tài nấu ăn của Trương Thần cũng bình thường. Nhưng khi thức ăn vừa cho vào miệng, An Kỳ đã ngẩng người. Cô nhớ đến món này lúc còn nhỏ bà Du thường làm cho cô ăn. Nhưng do vừa làm thức ăn, vừa làm việc nên khi mang ra, món này luôn bị cháy xén một chút. An Kỳ ngẩng người, hỏi Trương Thần:
- Món này... bị cháy xén một chút.
- Đúng vậy, lúc nãy vừa làm, vừa sợ em chưa thức sẽ ngụi thức ăn, lo nghĩ nên làm nó bị cháy xén.
Mùi vị này, làm An Kỳ nhớ đến bà Du. Nhớ đến những ngày bà còn bên cạnh mình.
- Em thấy thế nào?
- Tạm ổn.
- Vậy, em ăn món này thử đi.
Anh lấy đũa gắp cho An Kỳ một món khác. Nhưng anh không đặt thức ăn vào chén mà muốn đút cho cô. An Kỳ ăn thử, món này lại làm cho cô nhớ đến có một lần vào năm năm trướcở biệt thự, cô đã làm nó cho Trương Thần ăn. Không ngờ, anh chỉ mới ăn qua một lần đã nhớ được mùi vị và học nấu.
- Món này, em thấy sao?
- Cũng được.
- Em có nhớ không? Lúc chúng ta còn ở biệt thự, em đã làm món này cho anh ăn. Từ đó anh luôn miệt mài tìm kiếm và học làm nó cho bằng được.
- Vậy sao, tôi chẳng còn nhớ gì cả.
Nét mặt Du An Kỳ lúc này trầm xuống rõ. Cô nói với Trương Thần:
- Ăn xong, anh đưa tôi đến gặp bọn trẻ.
- Được.
Trên xe đến nhà Giang Hải, Du An Kỳ luôn thắc mắc, sau đó hỏi Trương Thần:
- Sao anh lại nghe lời tôi đến vậy?
- Bởi vì anh yêu em.
An Kỳ dừng lời, cô nghĩ lát rồi nói tiếp:
- Anh nghe lời tôi đến vậy, vậy anh có thể nghe theo tôi, tránh xa bọn trẻ có được không?
Nghe cô nói vậy, đột nhiên Trương Thần dừng xe đột ngột làm cô ngã về trước. Cô cảm nhận được sát khí đang ở kế bên nên đã lén xoay qua và nhìn anh. Đúng như cô đoán, Trương Thần đang rất tức giận, anh nhìn qua nói với An Kỳ:
- Du An Kỳ,sẵn đây anh cũng nói cho em biết, những yêu cầu của em, anh đều đồng ý làm theo, trừ yêu cầu anh rời xa em và bọn trẻ.
Dứt lời, anh tiếp tục lái xe. An Kỳ chưa bao giờ cảm thấy đau tim như lúc nãy. Không ngờ đã nhiều năm như vậy, cô vẫn còn sợ mỗi lần anh giận dữ. Trên đường đi, anh hỏi An Kỳ:
- An Kỳ, anh vẫn yêu em suốt năm năm qua, anh biết em cũng đã từng yêu anh. Hiện tại, em có thể cũng... thử yêu anh lần nữa, có được không?
Du An Kỳ ngã đầu vào ghế, cố thở một hơi thật dài, đáp lại:
- Anh có biết không? Năm năm trước, khi ở trên máy bay, tôi đã từng nghĩ rằng, nếu như lúc đầu anh không vì tôi giống Mạn Mạn mà chọn tôi làm bạn gái, nếu như tôi không nguyện bán thân cho anh hay nếu như không có sự ràng buộc của khế ước, có lẽ bây giờ cuộc sống của tôi sẽ thoải mái hơn.
Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ, trên đời này làm gì có nhiều cái " nếu như " đến vậy. Cho đến cuối cùng, đó cũng là chuyện của quá khứ. Tôi hiện tại, không còn quan tâm đến nó. Những chuyện đó, đối với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Giọng Du An Kỳ khi nói chuyện có chút buồn bã và thê lương. Cũng như cô đã nói với anh, đó đã là chuyện của quá khứ, cô cũng chẳng muốn nhớ đến nó nữa. Nhưng có một điều mà An Kỳ không nói cho Trương Thần biết, dù tâm trí cô bảo phải quên anh đi, nhưng trái tim cô lại không thể.
background music
Bồ Đề Kệ - Lưu Tích Quân