Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Khế Ước Tình Yêu - Chương 33: Nước mắt lưng tròng
Hai ngày sau, nhân lúc Trương phu nhân chưa đến biệt thự, An Kỳ đã năn nỉ dì Quế cho cô ra ngoài. Vì cả ngày nằm trong phòng, không có việc gì làm khiến cô buồn chán. Trương phu nhân lại vì lo cho cô nên không muốn cô ra bên ngoài, sợ cô gặp nguy hiểm. Cuối cùng, cô cũng được cho ra ngoài. Nhưng dì quế cũng không quên nhắc nhở:
- Tiểu thư, cô phải về trước mười giờ. Vì đúng giờ đó, phu nhân sẽ đến đây.
An Kỳ liền nhanh chóng gật đầu rồi rời khỏi biệt thự, tâm trạng vui vẻ vì được ra ngoài hít thở.
Cô đi dạo một hồi lại thấy mệt, liền ngồi xuống ghế gần đó. Vì xung quanh chỗ này vắng vẻ, khiến An Kỳ cảm thấy được yên tĩnh hơn. Khi cô quyết định quay về biệt thự, đột nhiên một chiếc xe chạy đến rồi dừng lại ở gần cô. Một đám người từ trong xe đi xuống, vây lấy An Kỳ:
- Các người là ai?
- Là ai không quan trọng, chỉ là tụi này muốn đưa cô đến gặp một người.
Thấy cô có vẻ không nghe lời, thấy cô có ý định phản khán, bọn chúng liền đánh thuốc mê cô. Tuy có phản kháng, nhưng cô lại chẳng đủ sức. Cuối cùng lại bị bọn chúng mang đi.
Du An Kỳ bị đưa đến một khá xa, cô cũng không biết mình bị đưa đi đâu. Khi An Kỳ tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm dưới đất, hai tay và chân đều bị trói chặt. Cô cũng chẳng thể tự cởi dây cho mình. An Kỳ quan sát, thấy có hai kẻ đang đứng canh giữ bên ngoài. Cô liền giả vờ hét lên, hỏi:
- Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Đây là nơi nào?
- Đừng nói nhiều, lát nữa sẽ biết.
- Nè... các người mau thả tôi ra...
Thấy bọn chúng không đoái hoài tới mình, Du An Kỳ càng hét lớn tiếng hơn. Một tên canh cửa thấy bực liền đi vào, ngồi xuống rồi nâng gương mặt kiều diễm của cô, dọa:
- Nè cô em, thấy em đẹp nên không nỡ ra tay đánh, biết điều thì câm miệng lại.
Nói rồi, hắn liếc cô với ánh mắt sắc lạnh rồi rời đi.
Không lâu sau, lúc Du An Kỳ đang tuyệt vọng vì sợi dây trói buột quá chặt, cô nghe tiếng thấy bên ngoài có tiếng bước chân đang tiến đến. Còn nghe thấy tiếng mấy kẻ bắt cóc cô đang cung kính cuối chào:
- Đại tiểu thư.
Dương Thi Nhi với vẻ mặt vênh váo đi vào. Du An Kỳ nhìn cô ta với ánh mắt có chút bình tĩnh. Dường như đã đoán được phần nào vụ bắt cóc này do người quen biết thực hiện. Hóa ra người quen biết này lại là Dương Thi Nhi.
Dương Thi Nhi nhìn Du An Kỳ với ánh mắt đầy kiêu ngạo, giọng nói cũng thế:
- Sao hả? Cô cúng đoán được là tôi làm, đúng không?
- Dương Thi Nhi, tôi đã làm gì có lỗi với cô? Tại sao cô hết lần này đến lần khác hại tôi chứ?
- Làm gì có lỗi với tôi? Cô không biết sao?
Dương Thi Nhi phá lên cười. Nhanh chóng, cô ta nắm chặt lấy tóc của Du An Kỳ, nhìn cô với ánh mắt đầy oán hận, gầm lên:
- Lỗi của cô chính là được ở bên cạnh anh Trương Thần.
- Tôi cứ nghĩ rằng, người đầu tiên anh ấy gặp sau khi quay về Trung Quốc sẽ là tôi, nhưng, tại sao lại là cô, Du An Kỳ? Tại sao, tại sao cô và Mạn Mạn đó có thể ở bên cạnh anh ấy, còn tôi thì không? Tôi tốt hơn cô gấp nhiều lần, vậy thì tại sao tôi lại không thể?
Du An Kỳ lúc này nhìn Dương Thi Nhi với ánh mắt đầy kinh sợ, cô sợ sệt, hỏi:
- Vậy vụ tai nạn năm đó của Trương Thần và Mạn Mạn, cũng là do cô làm?
Cô ta không trả lời, lấy tay đẩy Du An Kỳ ra. Lo sợ ảnh hưởng đến đứa bé, cô nhanh tay ôm lấy bụng. Dương Thi Nhi tinh ý phát hiện, liền hỏi:
- Cô đang giấu gì ở đó?
- Tôi không có.
Du An Kỳ lo sợ, vỗi vàng lắp đầu.
Dương Thi Nhi nghe vậy, suy nghĩ một hồi, lập tức lấy điện thoại gọi người đến.
Lát sau, một bác sĩ xuất hiện, nghe lệnh của Dương Thi Nhi:
- Tôi muốn ông khám bệnh cho cô ta?
Nghe vậy, ông ta lập tức khám cho Du An Kỳ. Sau khi khám xong, ông ta quay sang nói với Dương Thi Nhi:
- Dương tiểu thư, cô gái không bị bệnh gì cả, nhưng đã mang thai hơn bốn tuần rồi.
Dương Thi Nhi nghe xong, cứ như một tát một cái thật mạnh. Cô ta đơ người một lát rồi lấy tiền ra đưa cho vị bác sĩ, không quên căn dặn:
- Chuyện hôm nay, tốt nhất là một chữ ông cũng không được hé, nếu không... ông biết kết quả rồi.
Hoảng hồn, ông ta nhanh chóng chuồn đi càng nhanh càng tốt. Dương Thi Nhi vẫn còn đơ người ở đó. Cô ta quay sang nhìn An Kỳ với ánh mắt càng căm hận hơn, cười khẩy. Du An Kỳ lại sợ cô ta làm hại đến đứa trẻ của cô:
- Thật không ngờ, cả con mà hai người còn có.
Du An Kỳ thấy, khi Dương Thi Nhi nói câu này, cô ta đã nước mắt lưng tròng.
- Được rồi, nếu đã như vậy. Đừng trách tôi độc ác.
Dứt lời, cô ta liền lôi An Kỳ sang một căn phòng khác nhỏ hơn. Dọc đường đi, An Kỳ liên tục rặn hỏi:
- Cô muốn làm gì?
- Lúc đầu, tôi chỉ định đuổi cô, đừng ở bên cạnh Trương Thần. Xem ra bây giờ, muốn đuổi cô đi, tôi phải khiến cho cô chết tâm rồi.
Nói rồi, cô ta cởi trói cho An Kỳ, rồi đẩy cô vào trong phòng, cô ta để ngón tay trỏ lên môi, ý muốn im lặng. Dương Thi Nhi cũng không quên nói:
- Chờ xem.
Nói rồi, cô ta liền đóng cửa lại. Dương Thi Nhi biết rằng, An Kỳ rất muốn biết cô ta sẽ làm điều gì tiếp theo. Nếu như cô có ý định bỏ trốn, cũng chẳng thể trốn được. Vì bên ngoài, toàn là người do cô mướn để canh gác ở đây.
background music
Mùng 7 Tháng 7 - Hứa Tuệ Hân
- Tiểu thư, cô phải về trước mười giờ. Vì đúng giờ đó, phu nhân sẽ đến đây.
An Kỳ liền nhanh chóng gật đầu rồi rời khỏi biệt thự, tâm trạng vui vẻ vì được ra ngoài hít thở.
Cô đi dạo một hồi lại thấy mệt, liền ngồi xuống ghế gần đó. Vì xung quanh chỗ này vắng vẻ, khiến An Kỳ cảm thấy được yên tĩnh hơn. Khi cô quyết định quay về biệt thự, đột nhiên một chiếc xe chạy đến rồi dừng lại ở gần cô. Một đám người từ trong xe đi xuống, vây lấy An Kỳ:
- Các người là ai?
- Là ai không quan trọng, chỉ là tụi này muốn đưa cô đến gặp một người.
Thấy cô có vẻ không nghe lời, thấy cô có ý định phản khán, bọn chúng liền đánh thuốc mê cô. Tuy có phản kháng, nhưng cô lại chẳng đủ sức. Cuối cùng lại bị bọn chúng mang đi.
Du An Kỳ bị đưa đến một khá xa, cô cũng không biết mình bị đưa đi đâu. Khi An Kỳ tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm dưới đất, hai tay và chân đều bị trói chặt. Cô cũng chẳng thể tự cởi dây cho mình. An Kỳ quan sát, thấy có hai kẻ đang đứng canh giữ bên ngoài. Cô liền giả vờ hét lên, hỏi:
- Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Đây là nơi nào?
- Đừng nói nhiều, lát nữa sẽ biết.
- Nè... các người mau thả tôi ra...
Thấy bọn chúng không đoái hoài tới mình, Du An Kỳ càng hét lớn tiếng hơn. Một tên canh cửa thấy bực liền đi vào, ngồi xuống rồi nâng gương mặt kiều diễm của cô, dọa:
- Nè cô em, thấy em đẹp nên không nỡ ra tay đánh, biết điều thì câm miệng lại.
Nói rồi, hắn liếc cô với ánh mắt sắc lạnh rồi rời đi.
Không lâu sau, lúc Du An Kỳ đang tuyệt vọng vì sợi dây trói buột quá chặt, cô nghe tiếng thấy bên ngoài có tiếng bước chân đang tiến đến. Còn nghe thấy tiếng mấy kẻ bắt cóc cô đang cung kính cuối chào:
- Đại tiểu thư.
Dương Thi Nhi với vẻ mặt vênh váo đi vào. Du An Kỳ nhìn cô ta với ánh mắt có chút bình tĩnh. Dường như đã đoán được phần nào vụ bắt cóc này do người quen biết thực hiện. Hóa ra người quen biết này lại là Dương Thi Nhi.
Dương Thi Nhi nhìn Du An Kỳ với ánh mắt đầy kiêu ngạo, giọng nói cũng thế:
- Sao hả? Cô cúng đoán được là tôi làm, đúng không?
- Dương Thi Nhi, tôi đã làm gì có lỗi với cô? Tại sao cô hết lần này đến lần khác hại tôi chứ?
- Làm gì có lỗi với tôi? Cô không biết sao?
Dương Thi Nhi phá lên cười. Nhanh chóng, cô ta nắm chặt lấy tóc của Du An Kỳ, nhìn cô với ánh mắt đầy oán hận, gầm lên:
- Lỗi của cô chính là được ở bên cạnh anh Trương Thần.
- Tôi cứ nghĩ rằng, người đầu tiên anh ấy gặp sau khi quay về Trung Quốc sẽ là tôi, nhưng, tại sao lại là cô, Du An Kỳ? Tại sao, tại sao cô và Mạn Mạn đó có thể ở bên cạnh anh ấy, còn tôi thì không? Tôi tốt hơn cô gấp nhiều lần, vậy thì tại sao tôi lại không thể?
Du An Kỳ lúc này nhìn Dương Thi Nhi với ánh mắt đầy kinh sợ, cô sợ sệt, hỏi:
- Vậy vụ tai nạn năm đó của Trương Thần và Mạn Mạn, cũng là do cô làm?
Cô ta không trả lời, lấy tay đẩy Du An Kỳ ra. Lo sợ ảnh hưởng đến đứa bé, cô nhanh tay ôm lấy bụng. Dương Thi Nhi tinh ý phát hiện, liền hỏi:
- Cô đang giấu gì ở đó?
- Tôi không có.
Du An Kỳ lo sợ, vỗi vàng lắp đầu.
Dương Thi Nhi nghe vậy, suy nghĩ một hồi, lập tức lấy điện thoại gọi người đến.
Lát sau, một bác sĩ xuất hiện, nghe lệnh của Dương Thi Nhi:
- Tôi muốn ông khám bệnh cho cô ta?
Nghe vậy, ông ta lập tức khám cho Du An Kỳ. Sau khi khám xong, ông ta quay sang nói với Dương Thi Nhi:
- Dương tiểu thư, cô gái không bị bệnh gì cả, nhưng đã mang thai hơn bốn tuần rồi.
Dương Thi Nhi nghe xong, cứ như một tát một cái thật mạnh. Cô ta đơ người một lát rồi lấy tiền ra đưa cho vị bác sĩ, không quên căn dặn:
- Chuyện hôm nay, tốt nhất là một chữ ông cũng không được hé, nếu không... ông biết kết quả rồi.
Hoảng hồn, ông ta nhanh chóng chuồn đi càng nhanh càng tốt. Dương Thi Nhi vẫn còn đơ người ở đó. Cô ta quay sang nhìn An Kỳ với ánh mắt càng căm hận hơn, cười khẩy. Du An Kỳ lại sợ cô ta làm hại đến đứa trẻ của cô:
- Thật không ngờ, cả con mà hai người còn có.
Du An Kỳ thấy, khi Dương Thi Nhi nói câu này, cô ta đã nước mắt lưng tròng.
- Được rồi, nếu đã như vậy. Đừng trách tôi độc ác.
Dứt lời, cô ta liền lôi An Kỳ sang một căn phòng khác nhỏ hơn. Dọc đường đi, An Kỳ liên tục rặn hỏi:
- Cô muốn làm gì?
- Lúc đầu, tôi chỉ định đuổi cô, đừng ở bên cạnh Trương Thần. Xem ra bây giờ, muốn đuổi cô đi, tôi phải khiến cho cô chết tâm rồi.
Nói rồi, cô ta cởi trói cho An Kỳ, rồi đẩy cô vào trong phòng, cô ta để ngón tay trỏ lên môi, ý muốn im lặng. Dương Thi Nhi cũng không quên nói:
- Chờ xem.
Nói rồi, cô ta liền đóng cửa lại. Dương Thi Nhi biết rằng, An Kỳ rất muốn biết cô ta sẽ làm điều gì tiếp theo. Nếu như cô có ý định bỏ trốn, cũng chẳng thể trốn được. Vì bên ngoài, toàn là người do cô mướn để canh gác ở đây.
background music
Mùng 7 Tháng 7 - Hứa Tuệ Hân