Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Khế Ước Tình Yêu - Chương 25: Nhận nhầm
Tối hôm ấy, đã hơn 9 giờ nhưng vẫn chưa thấy Trương Thần quay trở về. Du An Kỳ dặn dì Quế quay trở về nghỉ ngơi trước. Một mình cô sẽ đợi anh quay trở về. Đến gần 10 giờ, cô nghe có tiếng bấm chuông nên chạy ra mở cửa, biết chắc rằng anh đã về. Vừa mở cửa, An Kỳ thấy Peter đang dìu Trương Thần, còn anh thì say khướt. Thấy cô ra đón, Peter nói:
- Hôm nay công ty có một buổi tiệc nhỏ, Trương tổng không biết vì chuyện gì mà uống nhiều rượu, nhờ Du tiểu thư chăm sóc ngài ấy.
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
- Vậy tôi về đây, chào cô.
Peter rời khỏi, Du An Kỳ liền dìu Trương Thần về phòng nghỉ ngơi. Cô đặt anh nằm xuống giường, cởi bỏ giày cho anh rồi tìm dì Quế, nhờ dì làm nước giải rượu cho anh. An Kỳ mang nước giải rượu cho Trương Thần, cô định đỡ anh ngồi dậy để uống thì nghe tiếng anh gọi. Vì anh nói nhỏ, cô không nghe nên đã hỏi:
- Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ.
Nói rồi, cô dần không nghe tiếng gì nữa, nhìn lại thì thấy anh đang nhép miệng chuyện gì. An Kỳ ngồi xỏm xuống, đưa sát tai vào miệng anh để nghe:
- Mạn Mạn...
- Mạn Mạn?
Nghe vậy, Du An Kỳ đứng dậy, liếc anh rồi nói:
- Đã say còn nói nhảm. Tôi chăm sóc anh, anh lại không gọi tên tôi, dám gọi tên người khác. Đã như vậy, tôi không cần chăm sóc anh nữa.
Dù nói vậy, nhưng đêm đó, An Kỳ vẫn đỡ anh ngồi dậy, cho anh uống nước giải rượu. Rất khuya, cô mới có thể ngủ.
Sáng hôm sau, Trương Thần tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình ong ong, có lẽ là do tối qua uống nhiều rượu. Anh đi xuống dưới nhà thì thấy Du An Kỳ đang làm bếp, thấy vậy, anh nghĩ rằng có lẽ là do dì Quế đi chợ. Nhìn thấy anh, cô lại liếc nhìn rồi nói:
- Xuống rồi sao? Đợi chút, tôi mang thức ăn qua.
Trương Thần vào bàn ngồi đợi, một lúc sau, cô mang thức ăn đến. Nhìn thức ăn cô mang đến, Trương Thần lại nhìn chằm chằm An Kỳ, thấy vậy, cô nói:
- Nhìn cái gì? Anh không ăn thì trễ làm bây giờ.
Cô vừa dứt lời, anh chậm chạp ăn thử đồ ăn do cô làm. Sau khi nếm thử, anh liền đặt đồ xuống, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, hỏi:
- Là cô làm?
- Phải, có ngon không?
- Bình thường.
- Bình thường? Không phải chứ, tôi dành cả buổi sáng để làm, vậy mà...
Nói rồi, cô có chút buồn, gục mặt xuống. Thầy vậy, Trương Thần liền thở dài, anh cầm muỗng lên, nói rồi tiếp tục ăn:
- Cũng ngon.
Du An Kỳ nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi. Cô ngẩng đầu dậy rồi vui vẻ cười.
Trong lúc anh ăn, Du An Kỳ cứ nhìn anh mãi. Ăn xong, cô mang chén dĩa đi rửa, còn anh thì quay về phòng lấy đồ. Trương Thần quay xuống, thấy cô đang rửa chén, anh đi đến đưa cho cô một tấm vé của khu vui chơi. Có chút ngạc nhiên, An Kỳ hỏi:
- Đây là?
- Tôi được tặng hai vé vào khu vui chơi. Bỏ thì phí, cũng không biết đi cùng ai. Cô có muốn đi hay không?
- Muốn.
Nghe anh nói vậy, An Kỳ không suy nghĩ, đáp ngay, tâm trạng đầy háo hức hỏi:
- Vậy khi nào chúng ta đi?
- Đợi cô rửa xong những thứ này.
Trương Thần vừa dứt lời, Du An Kỳ nhanh chóng rửa thật nhanh rồi chạy lên phòng tìm quần áo. Thấy cô vui vẻ như vậy, bất giác, Trương Thần nở nụ cười. Chọn đi chọn lại, cuối cùng An Kỳ quyết định mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng. Cô vừa bước xuống, Trương Thần không khỏi rời mắt. Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình, An Kỳ đi đến, quơ tay trước mắt anh, hỏi:
- Nè, chúng ta đi được chưa?
Lấy lại được " hồn ", Trương Thần đáp:
- Ừm, đi thôi.
Trên đường đi, Du An Kỳ luôn trong tâm trạng háo hức, cô không biết ở đó có nhiều trò vui hay không? Trái ngược với An Kỳ, Trương Thần lâu lâu lại nhìn cô, thấy kỳ lạ, cô hỏi:
- Trương Thần, anh làm gì nhìn tôi hoài vậy? Anh thấy tôi đẹp hay là... anh thích tôi rồi.
Nghe An Kỳ hỏi vậy, Trương Thần liền cười rồi đáp:
- Cô nghĩ nhiều rồi.
Trương Thần vừa dứt lời, An Kỳ liền tiếp tục liếc anh rồi phùng má.
Đến khu vui chơi, Du An Kỳ quên mất hôm nay là cuối tuần nên khu vui chơi cũng đặt biệt đông hơn thường ngày. Vì thấy có quá nhiều người nên Trương Thần đã căn dặn An Kỳ:
- Ở đây rất nhiều người, cô phải luôn đi theo tôi, nếu không sẽ bị lạc.
- Tôi biết rồi.
Trương Thần dẫn cô đi chơi tàu lượn siêu tốc, viking,... đây đều là những trò mà dù có gan lớn, An Kỳ cũng không dám chơi. Không biết vì sao, khi chơi những trò này cùng Trương Thần, cô lại có cảm giác như mình chẳng sợ chúng. Đến khi anh định dẫn cô đến trò chơi tiếp theo thì bị lạc mất. Cô bị lạc giữa đám đông, không phân biệt được ai với ai. Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay cô rồi kéo đi. Cô vừa nhìn lên thì thấy đó là Trương Thần.
- Không phải tôi dặn cô phải cần thận rồi sao? Lại để tôi phải đi tìm.
- Xin lỗi, do tôi sơ ý quên mất.
Cô vừa dứt lời, Trương Thần cũng liền bỏ qua cho cô, anh nói:
- Thôi được rồi, chúng ta đi chơi tiếp đi.
- Anh muốn chơi trò gì?
- Đó.
Anh nói rồi, liền chỉ tay vào trò mà mình muốn chơi. Cô nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, thấy đó là một căn nhà ma.
- Anh muốn đi chơi nhà ma?
Trương Thần liền gật đầu. Du An Kỳ có chút hốt hoảng nói:
- Tôi... tôi không chơi có được không? Tôi... tôi sợ...
Nghe cô nói vậy, Trương Thần liền trả lời:
- Du An Kỳ, cô phải vượt qua bản thân mình. Cuộc đời sẽ không vì cô sợ hãi chuyện này, chuyện kia mà không gây khó khăn cho cô.
Thấy Trương Thần nói cũng có lý, An Kỳ chỉ biết ngoan ngoãn theo anh vào ngôi nhà ma. Trong quá trình chơi, Du An Kỳ luôn đi phía sau Trương Thần. Cô nắm lấy tay anh, không lúc nào buông. Sau khi chơi xong, anh thấy có hàng ghế liền nói với An Kỳ:
- Chắc cô cũng đã mệt rồi. Lại đó ngồi, tôi đi mua nước.
Khi mua xong hai chai nước, Trương Thâng định quay về vac đưa cho Du An Kỳ một chai. Nào ngờ khi quay người chuẩn bị đi, anh thấy một bóng lưng quen thuộc. Anh nhanh chóng đuổi theo bóng lưng ấy. Khi đã đuổi kịp, anh kêu:
- Mạn Mạn.
Người con gái ấy quay lại, nhưng không phải là người mà anh đang tìm. Đột nhiên, ánh mắt Trương Thần ngập tràn sự thất vọng, nói:
- Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.
Khi quay trở lại tìm An Kỳ, thấy cô vẫn còn ngoan ngoãn ngồi đợi, anh đưa nước cho cô uống rồi nói:
- Hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi.
Nói rồi, cả hai người cùng nhau quay về biệt thự.
background music
Don"t Wanna Cry - Seventeen
- Hôm nay công ty có một buổi tiệc nhỏ, Trương tổng không biết vì chuyện gì mà uống nhiều rượu, nhờ Du tiểu thư chăm sóc ngài ấy.
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
- Vậy tôi về đây, chào cô.
Peter rời khỏi, Du An Kỳ liền dìu Trương Thần về phòng nghỉ ngơi. Cô đặt anh nằm xuống giường, cởi bỏ giày cho anh rồi tìm dì Quế, nhờ dì làm nước giải rượu cho anh. An Kỳ mang nước giải rượu cho Trương Thần, cô định đỡ anh ngồi dậy để uống thì nghe tiếng anh gọi. Vì anh nói nhỏ, cô không nghe nên đã hỏi:
- Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ.
Nói rồi, cô dần không nghe tiếng gì nữa, nhìn lại thì thấy anh đang nhép miệng chuyện gì. An Kỳ ngồi xỏm xuống, đưa sát tai vào miệng anh để nghe:
- Mạn Mạn...
- Mạn Mạn?
Nghe vậy, Du An Kỳ đứng dậy, liếc anh rồi nói:
- Đã say còn nói nhảm. Tôi chăm sóc anh, anh lại không gọi tên tôi, dám gọi tên người khác. Đã như vậy, tôi không cần chăm sóc anh nữa.
Dù nói vậy, nhưng đêm đó, An Kỳ vẫn đỡ anh ngồi dậy, cho anh uống nước giải rượu. Rất khuya, cô mới có thể ngủ.
Sáng hôm sau, Trương Thần tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình ong ong, có lẽ là do tối qua uống nhiều rượu. Anh đi xuống dưới nhà thì thấy Du An Kỳ đang làm bếp, thấy vậy, anh nghĩ rằng có lẽ là do dì Quế đi chợ. Nhìn thấy anh, cô lại liếc nhìn rồi nói:
- Xuống rồi sao? Đợi chút, tôi mang thức ăn qua.
Trương Thần vào bàn ngồi đợi, một lúc sau, cô mang thức ăn đến. Nhìn thức ăn cô mang đến, Trương Thần lại nhìn chằm chằm An Kỳ, thấy vậy, cô nói:
- Nhìn cái gì? Anh không ăn thì trễ làm bây giờ.
Cô vừa dứt lời, anh chậm chạp ăn thử đồ ăn do cô làm. Sau khi nếm thử, anh liền đặt đồ xuống, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, hỏi:
- Là cô làm?
- Phải, có ngon không?
- Bình thường.
- Bình thường? Không phải chứ, tôi dành cả buổi sáng để làm, vậy mà...
Nói rồi, cô có chút buồn, gục mặt xuống. Thầy vậy, Trương Thần liền thở dài, anh cầm muỗng lên, nói rồi tiếp tục ăn:
- Cũng ngon.
Du An Kỳ nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi. Cô ngẩng đầu dậy rồi vui vẻ cười.
Trong lúc anh ăn, Du An Kỳ cứ nhìn anh mãi. Ăn xong, cô mang chén dĩa đi rửa, còn anh thì quay về phòng lấy đồ. Trương Thần quay xuống, thấy cô đang rửa chén, anh đi đến đưa cho cô một tấm vé của khu vui chơi. Có chút ngạc nhiên, An Kỳ hỏi:
- Đây là?
- Tôi được tặng hai vé vào khu vui chơi. Bỏ thì phí, cũng không biết đi cùng ai. Cô có muốn đi hay không?
- Muốn.
Nghe anh nói vậy, An Kỳ không suy nghĩ, đáp ngay, tâm trạng đầy háo hức hỏi:
- Vậy khi nào chúng ta đi?
- Đợi cô rửa xong những thứ này.
Trương Thần vừa dứt lời, Du An Kỳ nhanh chóng rửa thật nhanh rồi chạy lên phòng tìm quần áo. Thấy cô vui vẻ như vậy, bất giác, Trương Thần nở nụ cười. Chọn đi chọn lại, cuối cùng An Kỳ quyết định mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng. Cô vừa bước xuống, Trương Thần không khỏi rời mắt. Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình, An Kỳ đi đến, quơ tay trước mắt anh, hỏi:
- Nè, chúng ta đi được chưa?
Lấy lại được " hồn ", Trương Thần đáp:
- Ừm, đi thôi.
Trên đường đi, Du An Kỳ luôn trong tâm trạng háo hức, cô không biết ở đó có nhiều trò vui hay không? Trái ngược với An Kỳ, Trương Thần lâu lâu lại nhìn cô, thấy kỳ lạ, cô hỏi:
- Trương Thần, anh làm gì nhìn tôi hoài vậy? Anh thấy tôi đẹp hay là... anh thích tôi rồi.
Nghe An Kỳ hỏi vậy, Trương Thần liền cười rồi đáp:
- Cô nghĩ nhiều rồi.
Trương Thần vừa dứt lời, An Kỳ liền tiếp tục liếc anh rồi phùng má.
Đến khu vui chơi, Du An Kỳ quên mất hôm nay là cuối tuần nên khu vui chơi cũng đặt biệt đông hơn thường ngày. Vì thấy có quá nhiều người nên Trương Thần đã căn dặn An Kỳ:
- Ở đây rất nhiều người, cô phải luôn đi theo tôi, nếu không sẽ bị lạc.
- Tôi biết rồi.
Trương Thần dẫn cô đi chơi tàu lượn siêu tốc, viking,... đây đều là những trò mà dù có gan lớn, An Kỳ cũng không dám chơi. Không biết vì sao, khi chơi những trò này cùng Trương Thần, cô lại có cảm giác như mình chẳng sợ chúng. Đến khi anh định dẫn cô đến trò chơi tiếp theo thì bị lạc mất. Cô bị lạc giữa đám đông, không phân biệt được ai với ai. Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay cô rồi kéo đi. Cô vừa nhìn lên thì thấy đó là Trương Thần.
- Không phải tôi dặn cô phải cần thận rồi sao? Lại để tôi phải đi tìm.
- Xin lỗi, do tôi sơ ý quên mất.
Cô vừa dứt lời, Trương Thần cũng liền bỏ qua cho cô, anh nói:
- Thôi được rồi, chúng ta đi chơi tiếp đi.
- Anh muốn chơi trò gì?
- Đó.
Anh nói rồi, liền chỉ tay vào trò mà mình muốn chơi. Cô nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, thấy đó là một căn nhà ma.
- Anh muốn đi chơi nhà ma?
Trương Thần liền gật đầu. Du An Kỳ có chút hốt hoảng nói:
- Tôi... tôi không chơi có được không? Tôi... tôi sợ...
Nghe cô nói vậy, Trương Thần liền trả lời:
- Du An Kỳ, cô phải vượt qua bản thân mình. Cuộc đời sẽ không vì cô sợ hãi chuyện này, chuyện kia mà không gây khó khăn cho cô.
Thấy Trương Thần nói cũng có lý, An Kỳ chỉ biết ngoan ngoãn theo anh vào ngôi nhà ma. Trong quá trình chơi, Du An Kỳ luôn đi phía sau Trương Thần. Cô nắm lấy tay anh, không lúc nào buông. Sau khi chơi xong, anh thấy có hàng ghế liền nói với An Kỳ:
- Chắc cô cũng đã mệt rồi. Lại đó ngồi, tôi đi mua nước.
Khi mua xong hai chai nước, Trương Thâng định quay về vac đưa cho Du An Kỳ một chai. Nào ngờ khi quay người chuẩn bị đi, anh thấy một bóng lưng quen thuộc. Anh nhanh chóng đuổi theo bóng lưng ấy. Khi đã đuổi kịp, anh kêu:
- Mạn Mạn.
Người con gái ấy quay lại, nhưng không phải là người mà anh đang tìm. Đột nhiên, ánh mắt Trương Thần ngập tràn sự thất vọng, nói:
- Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.
Khi quay trở lại tìm An Kỳ, thấy cô vẫn còn ngoan ngoãn ngồi đợi, anh đưa nước cho cô uống rồi nói:
- Hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi.
Nói rồi, cả hai người cùng nhau quay về biệt thự.
background music
Don"t Wanna Cry - Seventeen